Chu Tử Mặc chậm chạp bò tới, ngày càng gần.
Hướng Văn Hạo lui dần, dựa lưng vào vách tường, trong miệng suy yếu lầm bầm, những âm tiết vô nghĩa.
Y dường như muốn nói: Không muốn… không muốn…
Nhưng tiếng nói cất lên lại vô cùng mơ hồ không rõ, khiến người ta không thể suy đoán rõ ràng.
Ngón tay y, cào cào trên mặt đất, phát ra những thanh âm “Roạt.., roạt..”.
Những thanh âm này, trong căn phòng trống vắng, vang lên khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Chu Tử Mặc dần dần phóng đại trước mắt y.
Nét mặt hắn dường như có chút đau thương, như khóc như cười.
Nhưng hết thảy, phối hợp cùng với những vết thương tràn đầy trên mặt, khiến hắn càng dữ tợn.
Hắn giật giật bờ môi, bi thương nói:
“Tại sao giết anh ~~ Hạo ~~~ “
“Chúng ta còn chưa có kết hôn ah ~~~ “
Khuôn mặt Hướng Văn Hạo cứng nhắc, nước mắt nước mũi không thể phân biệt tràn đầy trên khuân mặt y.
Thân thể y cứng đờ thẳng tắp, nhưng lại mềm nhũn, tựa như một cỗ thi thể.
── Không, y lúc này thật sự là một cỗ thi thể.
Hồn phách của y thực sự bị dọa cho sợ bay rồi, giờ đây hắn chỉ là một đống thân xác vô tri, còn linh hồn giờ đang chìm nổi trong bao la mờ mịt hư vô.
“Đừng khóc ~~~ đừng khóc ~~~ “
Chu Tử Mặc vươn tay, dùng ống tay áo, nhuộm đầy máu của hắn giúp Hướng Văn Hạo lau nước mắt đang tràn khỏi khóe mắt y.
Động tác của hắn cứng ngắc, vặn vẹo.
Hướng Văn Hạo trừng lớn hai mắt, không hề chớp nổi mắt.
Y ngửi thấy một cỗ mùi hủ thi đập vào mặt mình.
Tiếp sau đó y liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy những đường chỉ chắp vá, chiếm trọn tầm nhìn của y.
Một vật thể lạnh như băng, nhớp nháp tựa như nhuyễn trùng đang bò trên bờ môi y, chui vào miệng y, lướt nhẹ trên hàm trên của y, mang đến tê dại run rẩy.
Thân thể Chu Tử Mặc giống như một con rắn, cứ thế triền trụ Hướng Văn Hạo .
Mười đầu ngón tay như những cành cây khô, quen thuộc lục lọi trên thân thể cường tráng, nhẹ nhàng mà sâu lắng lướt qua từng tấc da thịt.
── Thân thể này là của hắn, có chết hắn cũng sẽ không buông tay.
Khi Chu Tử Mặc bắt đầu cởi chiếc nút áo sơmi đầu tiên của Hướng Văn Hạo , thân thể y chỉ khẽ giật nhẹ một chút, sau đó không còn bất cứ động tác nào khác.
Một nút.
Hai nút.
Ba nút.
Bốn nút.
…
Như vũ đạo, mang theo tiết tấu.
Như âm nhạc, mang theo phập phồng.
Như tử vong giẫm chận tại chỗ, hủy diệt ca.
Chu Tử Mặc dùng đầu lưỡi lạnh băng, tự như nhuyễn trùng của mình, liếm láp từng tấc da thịt trên người Hướng Văn Hạo .
Hắn làm vô cùng chăm chú nhẹ nhàng.
Tựa như giờ khắc này, lưu lại trên từng tấc da thịt màu đồng co dãn kia một tầng sáng chất lỏng, là một nhiệm vụ đầy siêu việt thiêng liêng của hắn.
Khi chiếc quần lót cuối cùng cũng bị cởi xuống, Hướng Văn Hạo cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Y chỉ ngơ ngác nhìn lên trần nhà, dường như đang tự hỏi một câu hỏi mơ hồ không đáp án.
Chu Tử Mặc đem dương khối, từng tấc, từng tấc, đâm vào bên trong cơ thể của Hướng Văn Hạo .
Quá trình này hắn làm vô cùng chậm chạp, tựa như vĩnh viễn không thể ngừng lại, tựa như đang trong một nghi thức huyết tế.
Cứ như vậy, thân thể Hướng Văn Hạo chịu vô vàn thống khổ vô tận kéo dài.
Khi dương khối thô to kia ngay ngắn hoàn toàn được đưa vào cơ thể Hướng Văn Hạo , trên khuôn mặt bạch thảm tái nhợt của Chu Tử Mặc lộ ra một loại cực độ thỏa mãn.
“Ah ~~~ ” Hắn phát ra một tiếng than dài, trầm thấp, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên bả vai người yêu, tận cho tới khi máu tươi tung tóe phun ra.
Hướng Văn Hạo lui dần, dựa lưng vào vách tường, trong miệng suy yếu lầm bầm, những âm tiết vô nghĩa.
Y dường như muốn nói: Không muốn… không muốn…
Nhưng tiếng nói cất lên lại vô cùng mơ hồ không rõ, khiến người ta không thể suy đoán rõ ràng.
Ngón tay y, cào cào trên mặt đất, phát ra những thanh âm “Roạt.., roạt..”.
Những thanh âm này, trong căn phòng trống vắng, vang lên khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Chu Tử Mặc dần dần phóng đại trước mắt y.
Nét mặt hắn dường như có chút đau thương, như khóc như cười.
Nhưng hết thảy, phối hợp cùng với những vết thương tràn đầy trên mặt, khiến hắn càng dữ tợn.
Hắn giật giật bờ môi, bi thương nói:
“Tại sao giết anh ~~ Hạo ~~~ “
“Chúng ta còn chưa có kết hôn ah ~~~ “
Khuôn mặt Hướng Văn Hạo cứng nhắc, nước mắt nước mũi không thể phân biệt tràn đầy trên khuân mặt y.
Thân thể y cứng đờ thẳng tắp, nhưng lại mềm nhũn, tựa như một cỗ thi thể.
── Không, y lúc này thật sự là một cỗ thi thể.
Hồn phách của y thực sự bị dọa cho sợ bay rồi, giờ đây hắn chỉ là một đống thân xác vô tri, còn linh hồn giờ đang chìm nổi trong bao la mờ mịt hư vô.
“Đừng khóc ~~~ đừng khóc ~~~ “
Chu Tử Mặc vươn tay, dùng ống tay áo, nhuộm đầy máu của hắn giúp Hướng Văn Hạo lau nước mắt đang tràn khỏi khóe mắt y.
Động tác của hắn cứng ngắc, vặn vẹo.
Hướng Văn Hạo trừng lớn hai mắt, không hề chớp nổi mắt.
Y ngửi thấy một cỗ mùi hủ thi đập vào mặt mình.
Tiếp sau đó y liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy những đường chỉ chắp vá, chiếm trọn tầm nhìn của y.
Một vật thể lạnh như băng, nhớp nháp tựa như nhuyễn trùng đang bò trên bờ môi y, chui vào miệng y, lướt nhẹ trên hàm trên của y, mang đến tê dại run rẩy.
Thân thể Chu Tử Mặc giống như một con rắn, cứ thế triền trụ Hướng Văn Hạo .
Mười đầu ngón tay như những cành cây khô, quen thuộc lục lọi trên thân thể cường tráng, nhẹ nhàng mà sâu lắng lướt qua từng tấc da thịt.
── Thân thể này là của hắn, có chết hắn cũng sẽ không buông tay.
Khi Chu Tử Mặc bắt đầu cởi chiếc nút áo sơmi đầu tiên của Hướng Văn Hạo , thân thể y chỉ khẽ giật nhẹ một chút, sau đó không còn bất cứ động tác nào khác.
Một nút.
Hai nút.
Ba nút.
Bốn nút.
…
Như vũ đạo, mang theo tiết tấu.
Như âm nhạc, mang theo phập phồng.
Như tử vong giẫm chận tại chỗ, hủy diệt ca.
Chu Tử Mặc dùng đầu lưỡi lạnh băng, tự như nhuyễn trùng của mình, liếm láp từng tấc da thịt trên người Hướng Văn Hạo .
Hắn làm vô cùng chăm chú nhẹ nhàng.
Tựa như giờ khắc này, lưu lại trên từng tấc da thịt màu đồng co dãn kia một tầng sáng chất lỏng, là một nhiệm vụ đầy siêu việt thiêng liêng của hắn.
Khi chiếc quần lót cuối cùng cũng bị cởi xuống, Hướng Văn Hạo cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Y chỉ ngơ ngác nhìn lên trần nhà, dường như đang tự hỏi một câu hỏi mơ hồ không đáp án.
Chu Tử Mặc đem dương khối, từng tấc, từng tấc, đâm vào bên trong cơ thể của Hướng Văn Hạo .
Quá trình này hắn làm vô cùng chậm chạp, tựa như vĩnh viễn không thể ngừng lại, tựa như đang trong một nghi thức huyết tế.
Cứ như vậy, thân thể Hướng Văn Hạo chịu vô vàn thống khổ vô tận kéo dài.
Khi dương khối thô to kia ngay ngắn hoàn toàn được đưa vào cơ thể Hướng Văn Hạo , trên khuôn mặt bạch thảm tái nhợt của Chu Tử Mặc lộ ra một loại cực độ thỏa mãn.
“Ah ~~~ ” Hắn phát ra một tiếng than dài, trầm thấp, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên bả vai người yêu, tận cho tới khi máu tươi tung tóe phun ra.