Thang Máy

Chương 8

Hướng Văn Hạo gắt gao nhìn chòng chọc vào chiếc thùng giấy đang đặt trong thang máy, một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng tồn tại bỗng chốc nổi lên trong lòng y.
Chu Tử Mặc xuất hiện tuy cũng mang đến cho y sự sợ hãi, nhưng y vẫn luôn tin tưởng điều đó cùng lắm chỉ là một ảo giác hay một hiện tượng trái tự nhiên.
Có chuyên gia đã từng chứng minh qua – tại một nơi được lát đá cẩm thạch bốn xung quanh, gặp phản xạ ánh sáng cùng từ trường có thể dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác, nghĩ rằng mình thấy được ma quỷ.
Chính vì nguyên nhân này, một nơi sương mù dày đặc như Luân Đôn luôn thường xuyên có những hiện tượng siêu nhiên kỳ dị, mà tất cả đều diễn ra tại những kiến trúc lát đá cẩm thạch cổ xưa hay trong những cung điện cổ kính.
Mà trong khu chung cư y ở, trên tường, sàn nhà, tứ phía đều là đá cẩm thạch.
Mặt khác, có những sóng âm tần thấp tai người bình thường không nghe được, nhưng trong các điều kiện đặc biệt, sẽ gây ảnh hưởng lên tâm lý cùng sinh lý của con người, tạo ra một cảm giác ớn lạnh sởn gai ốc.
Bởi vậy, gần như toàn bộ các hiện tượng linh dị xảy ra trên thế giới đều có thể dùng khoa học để chứng minh lý giải.
Cái gọi là cảm giác kinh dị, thật ra là do nhiều yếu tố cộng hợp tạo thành loại không khí cảm giác quỷ dị đó – Yếu tố này có thể do hoàn cảnh, cùng tâm lý con người tích lũy tạo lên.
Mà hoàn cảnh lại bao gồm cả vị trí địa lý, khí hậu, bố cục phòng ốc, sự vật bày trí xung quanh, đèn, âm thanh,….vv…vv…
Dựa vào những minh chứng góc độ khoa học này, đối với việc Chu Tử Mặc xuất hiện có thể nhìn nhận một cách khá chân thật, rõ ràng. Dựa vào đó, Hướng Văn Hạo vẫn còn có thể cố chấp tin tưởng – y bất quá chỉ nhìn thấy cái mà y nghĩ tới –Ảo giác, mà thôi.
Nhất định là bởi ấn tượng đêm đó in dấu trong đầu y quá sâu sắc rõ ràng, cho nên ký ức đó luôn ẩn nấp trong nơi sâu nhất của trí nhớ cùng với bất an, sợ hãi, cùng nghi hoặc mới hình thành lên áp lực cực lớn, khiến cho y trong khoảnh khắc bị thôi miên mới có thể nhìn thấy một người đã chết – Chu Tử Mặc.
Nhờ vào ý thức tự thôi miên lừa gạt chính mình, Hướng Văn Hạo mấy ngày nay mới có thể vượt qua cảm giác sống không bằng chết, nhưng chưa tới mức suy sụp hoàn toàn.
Nhưng mà giờ khắc này, thùng giấy kia lại chân thật mà tồn tại trước mắt y đã đánh nát sự huyễn hoặc mà y cố sức tạo ra, kéo y về cái đêm kinh hoàng trong thang máy ngày đó.
Trí nhớ của y trở nên dị thường rõ ràng.
Tựa như một máy chiếu phim đang không ngừng chiếu lên những đoạn phim đen trắng, từng hình ảnh, chi tiết nhỏ nhất đều vô cùng tỉ mỉ, lập lòe trước mắt:
── Y làm cách nào đem túi nilon bỏ vào trong thùng giấy, như thế nào mang thùng giấy để váo trong thang máy, như thế nào đặt thùng giấy lên ghế cạnh lái chính trong ôtô, làm cách nào mang thùng giấy ra khỏi ôtô, lám cách nào bê nó vào sâu trong khu cỏ dại hoang vắng bên lề đường, làm cách nào lấy từ thùng giấy từng khối thịt dầm đìa máu tươi chôn sâu xuống đất, rồi làm thế nào nhóm lửa sau đó đứng nhìn thùng giấy cùng đống túi nilon cháy sạch trong đêm…
Thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy thùng giấy…

Hướng Văn Hạo như muốn hôn mê.
Thùng giấy kia rõ ràng đã bị y thiêu hủy, không còn gì nữa ah~.
Tại sao hôm nay lại xuất hiện trong thang máy.
Giờ này khắc này, ngay lúc này, Hướng Văn Hạo như cảm thấy thời không đang xảy ra sự lộn xộn, y nhớ lại đêm đó, về thời khắc y bê thùng giấy đặt vào trong thang máy, lúc mà y chuẩn bị mang xác Chu Tử Mặc đi chôn.
Y cảm thấy bản thân đang vô cùng mơ hồ.
Chẳng lẽ thời gian thật sự có thể đảo lưu?
── Như vậy giờ phút này, y là đang ở hiện tại, hay đang trong tương lai?
── Là đang ở thời điểm trước hay sau khi y vứt xác?
── Là đang ở vào cái đêm hôm đó, hay đây chỉ là ảo giác khiến y chìm trong ký ức về đêm hôm đó?
Hướng Văn Hạo đang chênh vênh nơi biên giới của sự sụp đổ, nhưng ngay lúc này một tia hi vọng yếu ớt nảy sinh trong lòng y:
── Nếu như thời gian thực sự bị đảo lưu, phải chăng y có thể thay đổi lịch sử?
── Nếu như y không đem thi thể của Chu Tử Mặc đem chôn nữa mà đem đi thiêu hủy…., phải chăng những ngày tháng sau này y có thể thoát khỏi những phát sinh khủng bố dây dưa?
Hướng Văn Hạo chìm trong trạng thái tinh thần thác loạn, cảm thấy một loại điên cuồng vui sướng, ha hả cười rộ lên.

back top