Chương 30: Đoán được
Nhà của Viên Tiêu hiển nhiên là phòng ở mới, chưa sửa sang xong, trong phòng vẫn còn mùi sơn và gỗ vụn. Thang Viên cau mũi, cảm thấy cổ họng có hơi ngứa. Viên Tiêu ngượng ngùng: "Cái này, còn chưa sửa sang xong, sau khi trang hoàng kết thúc em lại nhìn, chắc chắn sẽ không như bây giờ!" Nói xong kéo tay Thang Viên muốn đi vào bên trong.
"Tê…" Thang Viên bị anh kéo như vậy, đau đến mức hít vào một hơi, lúc này mới phát hiện trên tay mình vẫn còn vết thương.
Viên Tiêu nghe thấy tiếng hút khí của cô liền vội vàng cầm tay cô lên, vừa nhìn sắc mặt anh lập tức âm trầm hẳn: "Ở đây chờ, anh đi lấy hòm thuốc!" Nói xong liền đi nhanh vào phòng ngủ. Hòm thuốc? Vì sao trong nhà vừa mới bắt đầu trang hoàng lại có hòm thuốc? Thang Viên cắn cắn môi, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, chỉ cúi thấp đầu, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Trình độ xử lý vết thương của Viên Tiêu thuần thục đến nỗi có thể sánh ngang với bác sĩ chuyên nghiệp, thuốc bôi đều đặn, băng gạc cũng không băng quá chặt, cho dù nữ sinh khéo tay cũng không làm được giống như anh. Thang Viên cúi đầu nhìn động tác của anh, trong lòng chợt căng thẳng, trước mắt hiện ra đôi mắt ngoan độc cùng đường nét khuôn mặt ở buổi họp lớp kia. Trong nháy mắt đó, Thang Viên gần như cho rằng mình không biết người này.
Dường như có gì đó đã bắt đầu thay đổi kể từ buổi họp lớp kia, thân thể Thang Viên cứng ngắc, cảm thấy bản thân giống như một con rắn giữa trời băng đất tuyết, toàn thân đều phát lạnh.
"Tốt lắm, về nhà đừng để bị thấm nước!" Viên Tiêu nhanh chóng thắt một cái nút, sau đó liền đứng lên, nhưng có lẽ vì ngồi chồm hổm quá lâu nên anh bị mất thăng bằng, trực tiếp ngã trên mặt đất, trong lúc đỡ anh lên, Thang Viên có thể nhìn thấy rõ ràng sợi dây màu đỏ trên cổ anh.
Giống như một đạo tia chớp đột ngột đánh tan tất cả hỗn độn cùng hắc ám. Suy nghĩ của Thang Viên dần dần hỗn loạn, tim đập kịch liệt, áp bức lồng ngực, khiến cô cảm thấy hô hấp khó khăn. Cô không thể không tựa sát vào ghế sofa phía sau lưng trong phòng khách, ngăn cản run rẩy không kiềm chế được của chính mình, thở hổn hển một lúc lâu mới hơi chua chát mở miệng nói: "Viên Tiêu, mẹ kế đối tốt với cậu không?"
Viên Tiêu phủi bụi trên người rồi ngồi xuống bên cạnh cô, không hiểu vì sao cô lại hỏi đến vấn đề này, nhưng anh vẫn trả lời: "Bà ấy… Đối với A Sanh rất tốt." Không cần nói cũng biết là ý gì, thế nhưng Thang Viên chỉ cảm thấy có một loại đau đớn sắp nổ tung trong lồng ngực, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Bà ấy có đưa cậu đi chơi hay đi dạo phố không?"
Viên Tiêu buồn bã lắc đầu, trên cánh môi mỏng có thể nhìn thấy dấu răng rõ ràng: "Làm sao có thể, cho tới bây giờ bà ấy đều không để ý đến anh. Anh…"
"Tớ muốn về nhà!" Thang Viên bỗng dưng cất cao giọng ngắt lời anh, âm điệu cao vút có vẻ cực kỳ đột ngột trong căn phòng trống trải, dọa Viên Tiêu giật mình. "Bánh trôi nhỏ?"
"Không có gì." Có lẽ nhận thấy thái độ của mình có phần không đúng, Thang Viên khẽ rũ mí mắt xuống: "Buổi chiều tớ còn phải đi với ba mẹ đến nhà một người bạn cũ, tớ đã quên mất."
Như vậy à? Mặc dù Viên Tiêu có hơi nghi ngờ nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều như vậy, "Đi liền bây giờ sao?"
"Ừ." Thang Viên gật đầu, đứng dậy: "Cậu không cần đưa tớ đi, tớ tự đón xe là được rồi."
"Anh đưa em đi! Đúng lúc anh cũng cần về nhà anh trai, bây giờ nơi này còn không thể ở." Viên Tiêu cũng đứng lên đi theo phía sau Thang Viên ra khỏi phòng.
"Vậy tớ chờ cậu ở trong xe."
Thang Viên tựa lên tường thang máy, cảm thấy sức lực toàn thân đều bị hút khô, mềm như không xương, chỉ thử dò xét một chút thôi, vậy mà sơ hở trăm chỗ. Tại sao lại như vậy? Cô nhắm mắt, đau lòng gần như không đứng lên được, tất cả các bộ dáng hoặc cười hoặc ầm ĩ hoặc nũng nịu của thiếu niên từ năm lớp 10 hiện lên trước mắt cô, tự nhiên mà tùy ý như thế, giống như anh vốn phải là như vậy, cô cũng tin vào điều mình thấy. Làm sao có thể nghi ngờ đây? Thiếu niên tựa như ánh mặt trời kia, mọi cử động đều mang theo hồn nhiên hiếm thấy. Cô cho rằng đó là bản tính của anh, nhưng không ngờ sự thật lại ẩn sau lớp mặt nạ, che kín không một kẽ hở, làm cho cô chẳng hay chẳng biết, một khi lừa dối chính là bảy năm.
Thân thể Thang Viên từ từ trượt xuống theo vách tường, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở tuyệt vọng, vì sao đã trải qua hai đời mà cô vẫn không nhìn thấu người bên cạnh mình?
Viên Tiêu cảm thấy Thang Viên có chút kỳ lạ, mặc dù bình thường cô không quá thích nói chuyện, nhưng cũng không giống như bây giờ, yên lặng khiến anh cảm thấy đáng sợ. Có lẽ anh đã suy nghĩ nhiều? Thái độ của cô đối với anh vẫn không thay đổi chút nào, chắc hẳn cũng không phát hiện ra gì đâu. Viên Tiêu vừa lái xe vừa len lén quan sát Thang Viên, có lẽ thật sự là mình có tật giật mình rồi, Viên Tiêu tự giễu ở trong lòng, nói dối càng nhiều, vừa có chút gió thổi cỏ lay sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Thời gian trôi qua đoạn đường này đặc biệt dài, Thang Viên gần như là chạy trốn xuống xe, cô không biết nếu như cô nán lại bên cạnh anh thêm vài phút nữa, cô có thể không kiềm chế được mà lên tiếng chất vất anh hay không. Bây giờ còn chưa phải lúc, cô chỉ mới thấy tảng băng ngầm, Thang Viên hơi mím môi, không quay đầu lại đi thẳng lên nhà, nếu như cô biết anh thật sự đang dối gạt cô…
Ưu điểm lớn nhất của Thang Viên chính là bình tĩnh, đây là một cách bảo vệ mình mà cô luyện thành sau lần đau đớn thấu tim ở đời trước. Thế nên sau khi phát hiện ra một âm mưu động trời như thế, cô vẫn có thể bình tĩnh đi thăm chủ nhiệm lớp với Viên Tiêu vào hôm sau. Mà Viên Tiêu lo sợ bất an cả đêm, nhìn thấy vẻ mặt Thang Viên không có bất kỳ khác thường gì, cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng thông minh như anh lại không nghĩ tới một đạo lý, mặt ngoài càng bình tĩnh thì càng che giấu bão táp mãnh liệt ở bên trong.
Sau khi ông cụ nhìn thấy Viên Tiêu, khuôn mặt vẫn thối thối, dáng vẻ hầm hừ tức giận, Thang Viên cảm thấy buồn cười, không ngờ sau khi thầy ấy về hưu liền hoàn toàn không giống với người hay dùng roi nhỏ đánh học sinh như ngày trước nữa. Cô rót trà cho ông, lại đấm vai cho ông hơn nửa ngày, rốt cuộc ông cụ cũng không kiên trì nói tha thứ cho Viên Tiêu, nhưng bộ dáng vẫn có chút miễn cưỡng.
Không biết làm sao, Viên Tiêu bình thường thích động thích nháo lại không dùng chiêu thức bán manh của mình để dụ dỗ ông cụ, anh chỉ đứng ở một bên, thật thà nhìn cô bận trước bận sau vây quanh ông cụ. Nhìn anh như vậy, Thang Viên thiếu chút nữa muốn đá một cước, chân vừa mới nâng lên lại bỗng nhiên nghĩ đến, người đang đứng trước mặt mình căn bản không phải là người trong trí nhớ, cho nên vẫn xem nhẹ khác thường của anh, tiếp tục lo việc chăm sóc của mình, dù sao chuyện kia xảy ra cũng bởi vì cô.
Thang Viên nhìn ông cụ có chút giống như lão ngoan đồng trước mặt này, trái tim chợt dâng lên một cỗ chua xót, làm sao lại bị bệnh, ông cụ rõ ràng khỏe mạnh như vậy… Mặc dù biết con người cuối cùng sẽ có một ngày trở về với mảnh đất vàng kia, nhưng muốn cắt đứt tất cả cảm tình lại quá khó khăn…
Ông cụ vốn muốn giữ lại bọn họ ăn cơm trưa, nhưng Viên Tiêu cứ khăng khăng muốn đi, Thang Viên cũng không muốn xảy ra tranh chấp với anh, không thể làm gì khác hơn là từ biệt ông cụ. Ông cụ nhìn Thang Viên bên cạnh Viên Tiêu, hừ lạnh một tiếng: "Em đi ra ngoài trước, thầy muốn nói vài lời với Thang Viên."
Sắc mặt Viên Tiêu biến đổi, tay phải lập tức nắm chặt Thang Viên, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Thầy, chúng em không có thời gian, bánh trôi nhỏ vẫn nên đi với em thì hơn."
"Yên tâm đi, thầy chỉ nói vài câu với em ấy thôi." Ông cụ phất phất tay, có chút mệt mỏi nói: "Sẽ không phá hỏng quan hệ giữa hai em, sao em lại phòng thầy như phòng cướp vậy?"
Thang Viên bị ông chọc cười, quay đầu nhìn Viên Tiêu nói: "Viên Tiêu, cậu đi ra ngoài trước, tớ lập tức theo sau."
Viên Tiêu có chút không cam lòng, nhưng nếu Thang Viên đã nói như vậy, anh cũng không tiện dây dưa nữa, chỉ in một nụ hôn trên mặt Thang Viên trước khi đi, tựa nhau ra oai nhìn ông cụ, ý nói: người đã là của em, thầy còn có thể làm gì?
Thang Viên bị anh làm cho mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể cố sức giả bộ không quan tâm. Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, thái độ ông cụ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Thang Viên nhất thời có một loại cảm giác như trở lại trường cấp 3, ngay cả thần kinh cũng không tự chủ mà căng lên.
"Bây giờ em đang quen với Viên Tiêu sao?"
Thang Viên chần chờ một chút rồi gật đầu, mặc dù nói là thử một lần, nhưng quan hệ giữa bọn họ quả thật là tình nhân.
"Em cảm thấy em hiểu rõ Viên Tiêu sao?" Ông cụ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Thang Viên ngồi xuống.
Nếu trước ngày hôm qua, Thang Viên nhất định sẽ gật đầu không chút do dự, nhưng sau khi trải qua buổi họp lớp, cô thật sự cảm thấy mình không nhìn thấu được Viên Tiêu, "Không biết."
"Xem như cũng không ngốc." Ông cụ hài lòng gật đầu. Năm đó khi tiếp nhận lớp khoa học xã hội, ông liền chú ý đến hai học sinh này, dù sao học sinh trong lớp đều khá giỏi, hơn nữa hai người này lại độc lập riêng biệt như thế. Nhưng dần dần ông cũng phát hiện ra một vấn đề, thiếu niên tựa như ánh mặt trời kia lại có một mặt âm u không muốn cho người biết, còn thiếu nữ luôn luôn yên tĩnh, mặc dù đối với thiếu niên có hơi mịt mờ nhưng vẫn quan tâm chân chân thật thật.
Ông không nghĩ đến bọn họ sẽ quen nhau. Ông vẫn cho rằng Viên Tiêu thông minh không giống với một thằng nhóc mười mấy tuổi, mà Thang Viên, mặc dù thoạt nhìn cứng đầu cứng cổ nhưng trên thực tế lại cực kì ngây ngốc. Vào buổi họp lớp, ông lại phát hiện bọn họ vẫn còn ở bên nhau. Thang Viên là đứa bé mà ông thích nhất trong tất cả các học sinh ông từng dạy, không phải bởi vì thành tích học tập, mà bởi vì tính tình không tranh quyền thế của cô, cho nên hôm nay ông mới đột nhiên muốn chỉ điểm cô một chút.
"Thầy không thể nói quá nhiều, đến tột cùng nên làm gì, tự em suy tính đi." Ông cụ vỗ vỗ bả vai Thang Viên, nhìn cô chăm chú: "Đứa trẻ Viên Tiêu kia, em phải dùng tâm để nhìn, không thể bị hình tượng bên ngoài mê hoặc. Còn nữa…" Ông cụ dừng một chút: "Em biết rõ gia đình của Viên Tiêu không?"
Thang Viên lắc đầu, lúc này mới phát hiện, thì ra cô không biết gì về Viên Tiêu cả, trừ bỏ vẻ ngoài giả dối mà anh thể hiện trước mặt cô.
"Trước khi làm gì phải tìm hiểu kĩ, năm đó khi dạy các em thầy đã từng nói, giống như đọc một bài văn, nhất định phải lý giải ý tứ trong đấy, mới có thể căn cứ ngụ ý mà đưa ra đáp án tương ứng!"
"Thầy…" Ngón tay Thang Viên bấu chặt ghế sofa, cả người cũng căng thẳng lên, cô hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: "Vậy, em nên làm gì?"
"Xem em kìa, bình thường rất thông minh, đến thời khắc mấu chốt lại ngớ ngẩn như thế!" Ông cụ thở dài: "Dùng tâm nhìn, dùng tâm tìm hiểu, đừng kết luận quá sớm, thằng bé ấy vô cùng cố chấp, không phải tất cả đều có thể dùng đúng hay sai để phán đoán đâu."
Thang Viên trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu, cô đứng lên cúi chào thật sâu với ông cụ: "Thầy, cám ơn thầy."
"Được rồi, được rồi, đừng làm lễ với thầy nữa." Ông cụ không nhịn được phất phất tay: "Đi nhanh lên đi, nếu không thằng nhóc kia sẽ xông vào đó."
Thang Viên cười khổ, thật sự đã làm khó anh rồi, để anh phải giả vờ lâu như vậy.
Trong lúc Thang Viên cầm tay nắm muốn mở cửa, ông cụ chợt lên tiếng: "Thang Viên, thằng bé đó thật sự đối tốt với em." Tay Thang Viên dừng lại, thở ra một hơi, khuôn mặt lộ vẻ châm chọc: "Thầy, hẹn gặp lại."
Nhà của Viên Tiêu hiển nhiên là phòng ở mới, chưa sửa sang xong, trong phòng vẫn còn mùi sơn và gỗ vụn. Thang Viên cau mũi, cảm thấy cổ họng có hơi ngứa. Viên Tiêu ngượng ngùng: "Cái này, còn chưa sửa sang xong, sau khi trang hoàng kết thúc em lại nhìn, chắc chắn sẽ không như bây giờ!" Nói xong kéo tay Thang Viên muốn đi vào bên trong.
"Tê…" Thang Viên bị anh kéo như vậy, đau đến mức hít vào một hơi, lúc này mới phát hiện trên tay mình vẫn còn vết thương.
Viên Tiêu nghe thấy tiếng hút khí của cô liền vội vàng cầm tay cô lên, vừa nhìn sắc mặt anh lập tức âm trầm hẳn: "Ở đây chờ, anh đi lấy hòm thuốc!" Nói xong liền đi nhanh vào phòng ngủ. Hòm thuốc? Vì sao trong nhà vừa mới bắt đầu trang hoàng lại có hòm thuốc? Thang Viên cắn cắn môi, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, chỉ cúi thấp đầu, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Trình độ xử lý vết thương của Viên Tiêu thuần thục đến nỗi có thể sánh ngang với bác sĩ chuyên nghiệp, thuốc bôi đều đặn, băng gạc cũng không băng quá chặt, cho dù nữ sinh khéo tay cũng không làm được giống như anh. Thang Viên cúi đầu nhìn động tác của anh, trong lòng chợt căng thẳng, trước mắt hiện ra đôi mắt ngoan độc cùng đường nét khuôn mặt ở buổi họp lớp kia. Trong nháy mắt đó, Thang Viên gần như cho rằng mình không biết người này.
Dường như có gì đó đã bắt đầu thay đổi kể từ buổi họp lớp kia, thân thể Thang Viên cứng ngắc, cảm thấy bản thân giống như một con rắn giữa trời băng đất tuyết, toàn thân đều phát lạnh.
"Tốt lắm, về nhà đừng để bị thấm nước!" Viên Tiêu nhanh chóng thắt một cái nút, sau đó liền đứng lên, nhưng có lẽ vì ngồi chồm hổm quá lâu nên anh bị mất thăng bằng, trực tiếp ngã trên mặt đất, trong lúc đỡ anh lên, Thang Viên có thể nhìn thấy rõ ràng sợi dây màu đỏ trên cổ anh.
Giống như một đạo tia chớp đột ngột đánh tan tất cả hỗn độn cùng hắc ám. Suy nghĩ của Thang Viên dần dần hỗn loạn, tim đập kịch liệt, áp bức lồng ngực, khiến cô cảm thấy hô hấp khó khăn. Cô không thể không tựa sát vào ghế sofa phía sau lưng trong phòng khách, ngăn cản run rẩy không kiềm chế được của chính mình, thở hổn hển một lúc lâu mới hơi chua chát mở miệng nói: "Viên Tiêu, mẹ kế đối tốt với cậu không?"
Viên Tiêu phủi bụi trên người rồi ngồi xuống bên cạnh cô, không hiểu vì sao cô lại hỏi đến vấn đề này, nhưng anh vẫn trả lời: "Bà ấy… Đối với A Sanh rất tốt." Không cần nói cũng biết là ý gì, thế nhưng Thang Viên chỉ cảm thấy có một loại đau đớn sắp nổ tung trong lồng ngực, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Bà ấy có đưa cậu đi chơi hay đi dạo phố không?"
Viên Tiêu buồn bã lắc đầu, trên cánh môi mỏng có thể nhìn thấy dấu răng rõ ràng: "Làm sao có thể, cho tới bây giờ bà ấy đều không để ý đến anh. Anh…"
"Tớ muốn về nhà!" Thang Viên bỗng dưng cất cao giọng ngắt lời anh, âm điệu cao vút có vẻ cực kỳ đột ngột trong căn phòng trống trải, dọa Viên Tiêu giật mình. "Bánh trôi nhỏ?"
"Không có gì." Có lẽ nhận thấy thái độ của mình có phần không đúng, Thang Viên khẽ rũ mí mắt xuống: "Buổi chiều tớ còn phải đi với ba mẹ đến nhà một người bạn cũ, tớ đã quên mất."
Như vậy à? Mặc dù Viên Tiêu có hơi nghi ngờ nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều như vậy, "Đi liền bây giờ sao?"
"Ừ." Thang Viên gật đầu, đứng dậy: "Cậu không cần đưa tớ đi, tớ tự đón xe là được rồi."
"Anh đưa em đi! Đúng lúc anh cũng cần về nhà anh trai, bây giờ nơi này còn không thể ở." Viên Tiêu cũng đứng lên đi theo phía sau Thang Viên ra khỏi phòng.
"Vậy tớ chờ cậu ở trong xe."
Thang Viên tựa lên tường thang máy, cảm thấy sức lực toàn thân đều bị hút khô, mềm như không xương, chỉ thử dò xét một chút thôi, vậy mà sơ hở trăm chỗ. Tại sao lại như vậy? Cô nhắm mắt, đau lòng gần như không đứng lên được, tất cả các bộ dáng hoặc cười hoặc ầm ĩ hoặc nũng nịu của thiếu niên từ năm lớp 10 hiện lên trước mắt cô, tự nhiên mà tùy ý như thế, giống như anh vốn phải là như vậy, cô cũng tin vào điều mình thấy. Làm sao có thể nghi ngờ đây? Thiếu niên tựa như ánh mặt trời kia, mọi cử động đều mang theo hồn nhiên hiếm thấy. Cô cho rằng đó là bản tính của anh, nhưng không ngờ sự thật lại ẩn sau lớp mặt nạ, che kín không một kẽ hở, làm cho cô chẳng hay chẳng biết, một khi lừa dối chính là bảy năm.
Thân thể Thang Viên từ từ trượt xuống theo vách tường, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở tuyệt vọng, vì sao đã trải qua hai đời mà cô vẫn không nhìn thấu người bên cạnh mình?
Viên Tiêu cảm thấy Thang Viên có chút kỳ lạ, mặc dù bình thường cô không quá thích nói chuyện, nhưng cũng không giống như bây giờ, yên lặng khiến anh cảm thấy đáng sợ. Có lẽ anh đã suy nghĩ nhiều? Thái độ của cô đối với anh vẫn không thay đổi chút nào, chắc hẳn cũng không phát hiện ra gì đâu. Viên Tiêu vừa lái xe vừa len lén quan sát Thang Viên, có lẽ thật sự là mình có tật giật mình rồi, Viên Tiêu tự giễu ở trong lòng, nói dối càng nhiều, vừa có chút gió thổi cỏ lay sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Thời gian trôi qua đoạn đường này đặc biệt dài, Thang Viên gần như là chạy trốn xuống xe, cô không biết nếu như cô nán lại bên cạnh anh thêm vài phút nữa, cô có thể không kiềm chế được mà lên tiếng chất vất anh hay không. Bây giờ còn chưa phải lúc, cô chỉ mới thấy tảng băng ngầm, Thang Viên hơi mím môi, không quay đầu lại đi thẳng lên nhà, nếu như cô biết anh thật sự đang dối gạt cô…
Ưu điểm lớn nhất của Thang Viên chính là bình tĩnh, đây là một cách bảo vệ mình mà cô luyện thành sau lần đau đớn thấu tim ở đời trước. Thế nên sau khi phát hiện ra một âm mưu động trời như thế, cô vẫn có thể bình tĩnh đi thăm chủ nhiệm lớp với Viên Tiêu vào hôm sau. Mà Viên Tiêu lo sợ bất an cả đêm, nhìn thấy vẻ mặt Thang Viên không có bất kỳ khác thường gì, cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng thông minh như anh lại không nghĩ tới một đạo lý, mặt ngoài càng bình tĩnh thì càng che giấu bão táp mãnh liệt ở bên trong.
Sau khi ông cụ nhìn thấy Viên Tiêu, khuôn mặt vẫn thối thối, dáng vẻ hầm hừ tức giận, Thang Viên cảm thấy buồn cười, không ngờ sau khi thầy ấy về hưu liền hoàn toàn không giống với người hay dùng roi nhỏ đánh học sinh như ngày trước nữa. Cô rót trà cho ông, lại đấm vai cho ông hơn nửa ngày, rốt cuộc ông cụ cũng không kiên trì nói tha thứ cho Viên Tiêu, nhưng bộ dáng vẫn có chút miễn cưỡng.
Không biết làm sao, Viên Tiêu bình thường thích động thích nháo lại không dùng chiêu thức bán manh của mình để dụ dỗ ông cụ, anh chỉ đứng ở một bên, thật thà nhìn cô bận trước bận sau vây quanh ông cụ. Nhìn anh như vậy, Thang Viên thiếu chút nữa muốn đá một cước, chân vừa mới nâng lên lại bỗng nhiên nghĩ đến, người đang đứng trước mặt mình căn bản không phải là người trong trí nhớ, cho nên vẫn xem nhẹ khác thường của anh, tiếp tục lo việc chăm sóc của mình, dù sao chuyện kia xảy ra cũng bởi vì cô.
Thang Viên nhìn ông cụ có chút giống như lão ngoan đồng trước mặt này, trái tim chợt dâng lên một cỗ chua xót, làm sao lại bị bệnh, ông cụ rõ ràng khỏe mạnh như vậy… Mặc dù biết con người cuối cùng sẽ có một ngày trở về với mảnh đất vàng kia, nhưng muốn cắt đứt tất cả cảm tình lại quá khó khăn…
Ông cụ vốn muốn giữ lại bọn họ ăn cơm trưa, nhưng Viên Tiêu cứ khăng khăng muốn đi, Thang Viên cũng không muốn xảy ra tranh chấp với anh, không thể làm gì khác hơn là từ biệt ông cụ. Ông cụ nhìn Thang Viên bên cạnh Viên Tiêu, hừ lạnh một tiếng: "Em đi ra ngoài trước, thầy muốn nói vài lời với Thang Viên."
Sắc mặt Viên Tiêu biến đổi, tay phải lập tức nắm chặt Thang Viên, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Thầy, chúng em không có thời gian, bánh trôi nhỏ vẫn nên đi với em thì hơn."
"Yên tâm đi, thầy chỉ nói vài câu với em ấy thôi." Ông cụ phất phất tay, có chút mệt mỏi nói: "Sẽ không phá hỏng quan hệ giữa hai em, sao em lại phòng thầy như phòng cướp vậy?"
Thang Viên bị ông chọc cười, quay đầu nhìn Viên Tiêu nói: "Viên Tiêu, cậu đi ra ngoài trước, tớ lập tức theo sau."
Viên Tiêu có chút không cam lòng, nhưng nếu Thang Viên đã nói như vậy, anh cũng không tiện dây dưa nữa, chỉ in một nụ hôn trên mặt Thang Viên trước khi đi, tựa nhau ra oai nhìn ông cụ, ý nói: người đã là của em, thầy còn có thể làm gì?
Thang Viên bị anh làm cho mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể cố sức giả bộ không quan tâm. Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, thái độ ông cụ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Thang Viên nhất thời có một loại cảm giác như trở lại trường cấp 3, ngay cả thần kinh cũng không tự chủ mà căng lên.
"Bây giờ em đang quen với Viên Tiêu sao?"
Thang Viên chần chờ một chút rồi gật đầu, mặc dù nói là thử một lần, nhưng quan hệ giữa bọn họ quả thật là tình nhân.
"Em cảm thấy em hiểu rõ Viên Tiêu sao?" Ông cụ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Thang Viên ngồi xuống.
Nếu trước ngày hôm qua, Thang Viên nhất định sẽ gật đầu không chút do dự, nhưng sau khi trải qua buổi họp lớp, cô thật sự cảm thấy mình không nhìn thấu được Viên Tiêu, "Không biết."
"Xem như cũng không ngốc." Ông cụ hài lòng gật đầu. Năm đó khi tiếp nhận lớp khoa học xã hội, ông liền chú ý đến hai học sinh này, dù sao học sinh trong lớp đều khá giỏi, hơn nữa hai người này lại độc lập riêng biệt như thế. Nhưng dần dần ông cũng phát hiện ra một vấn đề, thiếu niên tựa như ánh mặt trời kia lại có một mặt âm u không muốn cho người biết, còn thiếu nữ luôn luôn yên tĩnh, mặc dù đối với thiếu niên có hơi mịt mờ nhưng vẫn quan tâm chân chân thật thật.
Ông không nghĩ đến bọn họ sẽ quen nhau. Ông vẫn cho rằng Viên Tiêu thông minh không giống với một thằng nhóc mười mấy tuổi, mà Thang Viên, mặc dù thoạt nhìn cứng đầu cứng cổ nhưng trên thực tế lại cực kì ngây ngốc. Vào buổi họp lớp, ông lại phát hiện bọn họ vẫn còn ở bên nhau. Thang Viên là đứa bé mà ông thích nhất trong tất cả các học sinh ông từng dạy, không phải bởi vì thành tích học tập, mà bởi vì tính tình không tranh quyền thế của cô, cho nên hôm nay ông mới đột nhiên muốn chỉ điểm cô một chút.
"Thầy không thể nói quá nhiều, đến tột cùng nên làm gì, tự em suy tính đi." Ông cụ vỗ vỗ bả vai Thang Viên, nhìn cô chăm chú: "Đứa trẻ Viên Tiêu kia, em phải dùng tâm để nhìn, không thể bị hình tượng bên ngoài mê hoặc. Còn nữa…" Ông cụ dừng một chút: "Em biết rõ gia đình của Viên Tiêu không?"
Thang Viên lắc đầu, lúc này mới phát hiện, thì ra cô không biết gì về Viên Tiêu cả, trừ bỏ vẻ ngoài giả dối mà anh thể hiện trước mặt cô.
"Trước khi làm gì phải tìm hiểu kĩ, năm đó khi dạy các em thầy đã từng nói, giống như đọc một bài văn, nhất định phải lý giải ý tứ trong đấy, mới có thể căn cứ ngụ ý mà đưa ra đáp án tương ứng!"
"Thầy…" Ngón tay Thang Viên bấu chặt ghế sofa, cả người cũng căng thẳng lên, cô hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: "Vậy, em nên làm gì?"
"Xem em kìa, bình thường rất thông minh, đến thời khắc mấu chốt lại ngớ ngẩn như thế!" Ông cụ thở dài: "Dùng tâm nhìn, dùng tâm tìm hiểu, đừng kết luận quá sớm, thằng bé ấy vô cùng cố chấp, không phải tất cả đều có thể dùng đúng hay sai để phán đoán đâu."
Thang Viên trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu, cô đứng lên cúi chào thật sâu với ông cụ: "Thầy, cám ơn thầy."
"Được rồi, được rồi, đừng làm lễ với thầy nữa." Ông cụ không nhịn được phất phất tay: "Đi nhanh lên đi, nếu không thằng nhóc kia sẽ xông vào đó."
Thang Viên cười khổ, thật sự đã làm khó anh rồi, để anh phải giả vờ lâu như vậy.
Trong lúc Thang Viên cầm tay nắm muốn mở cửa, ông cụ chợt lên tiếng: "Thang Viên, thằng bé đó thật sự đối tốt với em." Tay Thang Viên dừng lại, thở ra một hơi, khuôn mặt lộ vẻ châm chọc: "Thầy, hẹn gặp lại."