Thang Tiêu

Chương 9: Gãy xương

Chương 9: Gãy xương
Tại thời điểm Thang Viên học năm hai, Viên Tiêu trở thành chủ tịch hội học sinh trong trường, mà cô vẫn khiên tốn học tập như cũ, không để lộ tài năng (cái này tớ chém), chỉ có lúc tham gia cuộc thi mới cao giọng một lần. Cô không lãng phí thời gian như kiếp trước, mà tập trung đắm mình trong sách vở như cũ, mỗi ngày vội vội vàng vàng thi cái này nhận giấy chứng nhận kia, hoạt động tập thể không tham gia nhiều. Trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ của sinh viên mà làm vậy đúng là có vẻ rất đặc biệt, nhưng mà Thang Viên không thèm nhìn ánh mắt của người khác, vả lại bên người cô còn có một Viên Tiêu muốn bỏ cũng không xong, có người này ở đây, cô căn bản không có khả năng sản sinh ra loại cảm giác có tên tịch mịch.
Kỳ thật, không phải Thang Viên không muốn cùng các sinh viên khác xây dựng mối quan hệ hữu nghị, tham gia các hoạt động thể dục thể thao hay các loại hoạt động khác, cô cũng đã từng thử qua, nhưng mà không được, dù thế nào đi nữa tất cả cũng không thể khơi lên thích thú của cô, nhìn dáng vẻ cười vui của mọi người, đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy trong lòng chua xót, chính mình rõ ràng mang vỏ bọc tuổi trẻ, , vì sao lại cứ phải mang tâm hồn một cụ già? Nhưng là, loại hối hận này thường chỉ duy trì được trong vài phút sau đó cũng sẽ bị cô ném ra sau đầu, bởi vì cô biết có chuyện quan trọng hơn cô cần phải hoàn thành.
Kiếp trước, cô vừa vào đại học liền hoàn toàn buông lỏng, cảm thấy bản thân đã vô cùng giỏi rồi, đại học H nha, đứng số một số hai cả nước, lại cảm thấy giáo sư toàn nói những lời vô ích gì đó, thi thố lấy các loại chứng nhận không tác dụng, khi đó cô vô cùng tin tưởng vào năng lực của bản thân, tin tưởng rằng với năng lực của bản thân ra ngoài xã hội sẽ có khả năng xông xáo làm thay đổi toàn bộ thế giới này. Nhưng mà khi hai bàn tay trắng bước vào xã hội mới phát hiện ra, lúc trước mình có bao nhiêu ngu dốt, những thứ cô coi thường không thèm ngó ngàng gì tới thực ra lại là những thứ có thể khiến bản thân cô sống an nhàn, đáng tiếc, hối hận cũng không thể thay đổi được.
Đau khổ cay đắng dốc sức làm việc, bốn năm gian nan, chờ mong có thể tại thành phố phù hoa này trở thành một người không phải lo lắng về chuyện tiền nong, nhưng mà cuối cùng ao ước nho nhỏ ấy của cô lại bị chính người mình yêu thương cường bại xé rách, sao có thể không đau, sao có thể không bị thương, chỉ là tất cả đều chôn giấu trong lòng, không thể nói ra mà thôi.
Kiếp này cô lựa chọn cách thật xa thành phố H, như vậy sẽ không phải gặp lại người kia, cũng sẽ không thương tâm lần nữa. Cô đã không dám yêu thêm lần nữa. Yêu một lần, lại tạo cơ hội khiến người khác tổn thương chính mình thêm một lần, trái tim của cô đã sớm bị người kia nghiền nát không còn nhìn rõ bộ dáng, làm sao có thể chịu thương tổn thêm một lần nữa?
Nhưng mà, có một người là ngoại lệ, đó chính là Viên Tiêu. Cho dù Thang Viên có lạnh nhạt với người khác thế nào, nhưng đối mặt với khuôn mặt đơn thuần như một đứa trẻ đó, trái tim cô không thể nào ngoan độc được, cô coi cậu như một người em trai của mình, hỏi han ân cần, chăm sóc mọi thứ.
Đôi khi cô cũng tự thắc mắc, Viên Tiêu người này thật sự đơn thuần như vậy sao? Một người như vậy làm sao có thể ngay tại năm hai đã trở thành chủ tịch hội học sinh? Cho dù cô không biết cậu ở cùng người dưới cậu như thế nào, nhưng mà với cái tính cách kia sao có thể khiến mọi người phục tùng? Nhưng sự thực xảy ra trước mắt đó chính là, tại thời gian Viên Tiêu đương nhiệm, mặc kệ là thể thao hay là học tập học viện tài chính đều bay cao không ngừng.
Thang Viên cảm thấy bản thân có chút không hiểu Viên Tiêu, mỗi lần chống lại con ngươi trong suốt dị thường kia, cô cảm thấy bản thân thật sự là đang đoán mò, nếu Viên Tiêu cực kỳ phức tạp, trên thế giới này chắc sẽ không còn có ai đơn thuần nữa.
Bất quá không sao, không có tình cảm thì ít nhất vẫn còn sự nghiệp, không một ai biết ngoài sách vở Thang Viên còn bí mật tập trung buôn bán bất động sản. Ba Thang trực tiếp gửi chi phiếu tiền sinh hoạt phí cả một năm cho cô. Những năm gần đây, vì đề nghị của Thang Viên mà ba mẹ Thang đều tập trung chiến đấu trên chiến trường bất động sản, buôn bán càng lúc càng lớn, tiền bạc cũng vì vậy mà càng kiếm càng nhiều, khiến cho sinh hoạt phí của cô tự nhiên cũng đi theo nước lên thì thuyền cũng lên.
Thang Viên đối với thành phố J cũng không thể nói là quá hiểu biết, nhưng kiếp trước cũng đã đi đến đây công tác một vài lần, đương nhiên biết đâu là mảnh đất hoàng kim. Thời điểm vừa mới khai giảng năm nhất cô đã bắt đầu khảo sát khu đất sau này được xây dựng lên thành khu thương mại ở thành phố J, sau cùng chọn một nơi có vẻ bị che khuất, sau đó đi dò hỏi, giá căn phòng kia thấp đến mức khiến cô kinh hãi.
Cô hận không thể đem thu mua hết tất cả các ngôi nhà trong khu vực đó cho mình, nhưng nhìn đến tấm chi phiếu mỏng manh của mình, Thang Viên cũng chỉ có thể đè nén nội tâm kích thích trong lòng xuống, chỉ lựa chọn căn nhà có vẻ sáng sủa một chút. Nhưng mà dù vậy, tiền trong tay cô tạm thời vẫn chưa đủ, cô lại không đành lòng buông tha căn nhà này, đành phải mặt dày mày dạn tìm Viên Tiêu vay tiền.
Mặc dù Viên Tiêu cảm thấy rất kỳ quái khi lần đầu tiên cô mượn nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn không nói hai lời liền đem tiền đưa cho cô. Khiến Thang Viên cảm động rớt cả nước mắt nước mũi, phá lệ mời Viên Tiêu đi ăn mì thịt bò.
Trong lúc đó, Viên Tiêu có hỏi qua cô muốn nhiều tiền như vậy làm gì, nhưng mà Thang Viên thề sống chết cũng không nói, Viên Tiêu cũng không có biện pháp, nhưng mà Thang Viên rõ ràng cảm thấy Viên Tiêu dường như càng ngày càng dính cô hơn thời trung học, cô biết cậu sợ cô chọc phải chuyện không hay, cũng mặc cậu vậy.
Nhưng mà từ giữa năm hai bọn họ bởi vì yêu thích bất đồng, cũng không còn nhiều thời gian chung đụng cùng nhau nữa, Thang Viên vui vẻ, thật ra cô rất thích một mình yên lặng ngây ngốc ngồi một chỗ, mà Viên Tiêu người này cái gì cũng tốt, chỉ là quá ồn ào. Không có việc gì cũng quấy rầy việc học tập của cô!
Đúng rồi, nghĩ đến quấy rầy cô học tập, Thang Viên xoa xoa huyệt thái dương rồi chậm rãi cất sách vở vào túi xách, hôm ngày ngoài đến thư viện ra cô còn có tiết nữ sinh, hình như gọi là hoạt động hứa nguyện nữ sinh. Chính là nữ sinh viết nguyện vọng của bản thân ra một tờ giấy, sau đó sẽ được hội học sinh bỏ vào một cái hộp nhỏ, tiếp đó để nam sinh lấy ra, nam sinh sẽ phải nghĩ hết mọi biện pháp để giúp nữ sinh thực hiện nguyện vọng của mình. Thật sự là một đám trẻ con tinh lực dồi dào mà, những lúc như vậy thà đọc thêm một cuốn sách còn hơn, Thang Viên cảm thán.
Cô không có nguyện vọng gì muốn thực hiện, Thang Viên cầm tờ giấy nhỏ trong tay ngẩn người, nên viết cái gì bây giờ? Thực đau đầu! Viên Tiêu ở trên sân khấu chỉ huy nhóm người trợ lý làm việc, thỉnh thoảng mắt liếc nhìn Thang Viên một cái, nếu Thang Viên nhìn lại sẽ cười vô cùng sáng lạn, lộ ra hai lúm đồng tiền tròn tròn nhỏ xinh. Vì sao cậu lại cao hứng như vậy? Thang Viên buồn bực, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tiết nữ sinh chính là hoạt động truyền thống của học viện tài chính, nam sinh đều vô cùng vui vẻ tham gia, lý do thực sự của hoạt động này chính là nối dây tơ hồng cho sinh viên nha, để nước ruộng trong không chảy ra ruộng ngoài! Thang Viên hiểu rồi, thì ra là Viên Tiêu muốn yêu đương nha!
Nhưng mà, Thang Viên nhíu nhíu mày, học đại học hai năm qua, rất nhiều sinh viên đều cho rằng, cô cùng Viên Tiêu chính là một đôi, quả thật, bọn họ thường xuyên cùng ra cùng vào, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, thậm chí cùng nhau về nhà. Bị người hiểu lầm cũng là chuyện bình thường, nhưng mà bây giờ, nếu Viên Tiêu muốn yêu đương, có bị cô làm cản trở hay không? Thang Viên cắn cắn đầu bút, tùy tiện viết viết lên giấy rồi đưa lại cho Tiểu Kiền, vốn định đem nay lại tìm cậu tự học, nếu đã vậy hay là thôi đi, hai người vẫn nên duy trì khoảng cách thì hơn.
Thang Viên không hề biết, cô vừa mới ra khỏi phòng học, Tiểu Kiền kia đã vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Viên Tiêu, đem tờ giấy trong tay đưa cho Viên Tiêu, Viên Tiêu hơi nhếch môi nở nụ cười, sờ sờ đầu Tiểu Kiền: “Làm không tệ!” Cúi đầu mở tờ giấy ra, khóe miệng Viên Tiêu giật giật: tôi muốn tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Cái này muốn cậu phải giúp cô như thế nào đây? Cậu đang muốn lại lần nữa tạo ra sự tình cờ, Viên Tiêu lâm vào khó khăn.
Nhưng mà suy nghĩ một hồi, ánh mắt Viên Tiêu liền sáng lên, lẽ nào đây là Thang Viên ám chỉ cho cậu? Ám chỉ muốn sau này cậu kiếm thật nhiều tiền đến cưới cô? Viên Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nhất hưng phấn đến mức bước chân như muốn bay lên. Nhưng mà....làm sao Thang Viên có thể biết được người ngẫu nhiên lấy được tờ giấy này chính là cậu? Có lẽ Thang Viên chỉ là thích tiền mà thôi, như vậy bất kỳ một ai đó, bất kỳ một ai đó....Viên Tiêu nắm gắt gao tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, đáy mắt âm trầm đáng sợ.
Thang Viên vì để thành toàn cho Viên Tiêu, nên đã mấy ngày không đi tìm cậu, mỗi lần Viên Tiêu gọi tới, cô đều có việc từ chối, ngay cả đi học cũng không đi cùng cậu nữa. Viên Tiêu nghĩ mãi không ra, không hiểu vì sao Thang Viên lại xa lánh mình. Từ trung học đến giờ, loại chuyện như vậy Thang Viên không chỉ làm một lần, nhưng mà mỗi lần đều có nguyên nhân, không phải vì giáo viên cảnh cáo thì là vì những lời đồn đại của bạn bè, nhưng mà gần đây, cậu không hề nghe thấy tin đồn nào cả, Thang Viên vì sao lại phải làm như vậy? Có phải...có đã biết rõ chuyện kia hay không? Đôi mắt Viên Tiêu nhất thời tối sầm xuống, nếu có ai dám lắm miệng, cậu tuyệt đối sẽ không để người kia dễ chịu!
Nhưng việc cấp bách bây giờ chính là phải làm thay đổi thái độ của Thang Viên, lần này nên làm như thế nào đây? Viên Tiêu ngồi sau cùng nhìn tóc đuôi ngựa cao cao của Thang Viên suy nghĩ. Bỗng nhiên cậu cảm thấy có một tầm mắt giống cậu đang nhìn về phía Thang Viên, cậu hướng mắt nhìn về phía ấy, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng, đó nghĩa là gì? Ái mộ? Viên Tiêu cười nhạo, tốt tốt, vật hy sinh đến đây, bất luận vì cái gì mà nhìn Thang Viên nhà cậu như vậy đều đáng chết!
Hôm sau, giữa lúc Thang Viên đang ăn cơm, bỗng nhiên điện thoại vàng lên: “Viên Tiêu, chuyện gì?”
“Thang Viên nhi, đau...đau quá!” Giọng nói Viên Tiêu tràn đầy đau đớn từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, Thang Viên chấn động, đến cơm cũng chẳng ăn tiếp, vội vàng cầm điện thoại chạy ra khỏi căn tin ồn ào, lo lắng hỏi: “Viên Tiêu, cậu nói rõ ràng một chút, đau ở đâu hả? Cậu làm sao vậy?”
>
“Cánh tay....cánh tay bị gãy...” Viên Tiêu đau đớn rên rỉ, Thang Viên nghe được kinh hồn bạt vía, đứa nhỏ này rốt cuộc bị sao vậy? Cánh tay sao có thể bị gãy? Cùng người ta đán nhau rồi sao? Ăn không thiệt thòi? Trong lòng Thang Viên nóng như lửa đốt: “Viên Tiêu, cậu đang ở đâu? Nói vị trí cụ thể của cậu cho tớ biết!”
“Thang Viên nhi...tớ ở sân bóng rổ....”
Thang Viên bốp một tiếng cắt đứt điện thoại, trực tiếp chạy về phía sân bóng rổ, vừa đến sân liền nhìn thấy một đám người xúm xít đứng vây quanh, còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ không biết đang nói cái gì. “Nhường một chút! Xin nhường một chút!” Thang Viên sử dụng hết tất cả vốn liếng chen lấn vào đám người, rốt cuộc nhìn thấy Viên Tiêu đang nửa nằm trên đất.
Sắc mặt của cậu tái mét, hàm răng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt cực kỳ đau đớn. Mũi Thang Viên bỗng chua xót, khẩn trương chạy tới nâng cậu dậy, từ trên nhìn xuống: “Sao vậy? Làm sao lại biến thành cái dạng này?”
Viên Tiêu vừa thấy Thang Viên chạy tới, hốc mắt đều đã đỏ, đột nhiên ôm cô vào lòng, vô cùng tủi thân: “Thang Viên nhi, đau quá, đau chết mất!”
Thang Viên cũng không dám giãy thoát khỏi cậu, sợ đụng tới vết thương, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói cho tớ biết!” Nếu là có người bắt nạt cậu, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Không ngờ Viên Tiêu còn chưa mở miệng, người bên cạnh đã nói: “Chúng tớ đang chơi bóng rổ, chính cậu ấy không cẩn thận đụng vào tớ, kết quả ngã gãy cánh tay.” Thang Viên ngẩng đầu nhìn, đây không phải là Lý Dịch học cùng lớp bọn họ sao? Nhưng mà cậu ta vừa nói cái gì, Viên Tiêu đụng vào cậu ta? Vậy ý cậu ta là Viên Tiêu bị như thế là xứng đáng?
“Thật không? Viên Tiêu nhà chúng tôi có thể chơi bóng rổ rồi sao? Ý của cậu là Viên Tiêu cố ý đụng vào cậu?” lông mày Thang Viên nhăn lại, cô hung ác nhìn Lý Dịch, dáng vẻ kia cực kỳ giống gà mẹ bảo vệ gà con. Thang Viên không ý thức được chính mình tức giận, thậm chí câu “Viên Tiêu nhà chúng tôi” cũng thốt ra khỏi miệng, bên cạnh có không ít sinh viên học viện tài chính, mà cô cùng Viên Tiêu cũng không phải là sinh viên vô danh gì trong trường, nhất thời đám người xì xào bàn tán, chỉ tiếc Thang Viên đang trong cơn tức giận căn bản không có nghe thấy.
Lý Dịch bị cô nhìn như vậy lập tức trở nên luống cuống, anh vốn thích Thang Viên, lần này xảy ra chuyện của Viên Tiêu, anh chỉ sợ Thang Viên trách mắng lên đầu mình, cho nên mới cướp lời mở miệng giải thích, không nghĩ tới lại vẫn bị cô hiểu lầm.
Kỳ thật anh không biết vì sao Viên Tiêu đang tốt đẹp lại bỗng nhiên ngã xuống, thời điểm mình mang bóng đi qua rõ ràng chỉ va chạm vào cơ thể cậu, nhưng mà cậu ta liền lảo đảo rồi ngã, lại còn bị thương nghiêm trọng như vậy.
“Thang Viên, cậu thật sự hiểu lầm, tớ...” Lý Dịch còn chưa nói xong, bên kia Viên Tiêu kêu đau một tiếng liền hấp dẫn sự chú ý của Thang Viên, “Vẫn còn đau sao, tớ mang cậu tớ phòng y tế của trường.” Nói xong liền đỡ Viên Tiêu từng bước rời khỏi sân bóng rổ, ngay cả liếc mắt nhìn Lý Dịch cũng không.
Lý Dịch nóng nảy, đúng lúc này Viên Tiêu quay đầu lại, khóe môi giương lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích, não Lý Dịch nhất thời nóng lên, liều lĩnh lướng về phía Thang Viên kêu to: “Cậu không có nhìn thấy sao? Cậu ta căn bản là cố ý! Cậu ta chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của cậu.”
Bước chân Thang Viên dừng lại, quay đầu nhìn Viên Tiêu, Viên Tiêu không rên một tiếng đứng bên cạnh cô, lông mi dài run rẩy, đôi mắt ướt át, dáng vẻ trông cực kỳ giống con nai con đang hoảng sợ. Nhìn như vậy Thang Viên càng cảm thấy tức giận hơn nữa, cô cẩn thận buông Viên Tiêu ra, chuyển hướng nhìn về phía Lý Dịch: “Viên Tiêu là người nhu thế nào tôi rõ ràng hơn cậu, không cần cậu phải nói! Còn có, nếu để cho tôi nghe được cậu nói xấu Viên Tiêu một lần nữa, đừng trách tôi không khách khí!” Hừ, phụ nữ đều không dễ chọc! Còn dám hãm hại Viên Tiêu nhà cô, phải cho cậu ta nếm mùi lợi hại của cô! Ánh mắt Thang Viên tỏa ra sắc bén. Không quan tâm Lý Dịch giậm chân ở sau lưng, đỡ Viên Tiêu đến thẳng phòng y tế của trường.
Viên Tiêu cúi người ngửi thấy hương thơm từ trên người Thang Viên liền nở nụ cười, người, chỉ có ngoan độc với bản thân, mới có thể đoạt lấy vật mình muốn tìm.

back top