Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 10: Bạn trai?

 

“Ánh dương quang ấm áp rơi trên hội trường thi đấu, ở tổ nhảy cao dành cho học sinh nam, trận đấu đang tiến hành. . . . . . Các vận động viên dũng sĩ, các cậu dùng vóc người mạnh mẽ kia nỗ lực vượt qua hết mức xà này, đến mức xà khác, những bước chân giẫm trên các tầng mây, với trái tim sôi trào như đang bay. Cố lên đi các bạn vận động viên của tớ, vượt qua chính mình, sáng tạo kỳ tích, thành công vĩnh viễn thuộc về các cậu. . . . . .” Giọng nói hùng dũng cao vút từ trong loa phát thanh truyền ra. Thành công thuộc về ai? Nhất Nhất ngồi ở trên bậc thềm cạnh sân thi đấu thở dài, dù sao cũng không thuộc về mình! Ngày hôm qua sau khi trận đấu kết thúc, trở về lớp học bị bạn học cười chối chết, Tống Chí Cương còn học bộ dáng đi của cô nhóc, giống cương thi bật lên bật xuống. Nhàm chán ~~~

 

“Còn không đi a, lát nữa cậu phải nhảy xa.” Không phiền chán sao, đều ngồi cùng cô nhóc nửa giờ rồi.

 

“Không vội, một tiếng nữa mới thi.” Cẩn Ngôn ôn hòa cười cười.

 

“Ai ai. . . . . . Cậu nhìn kìa.” Hạ Mông hướng Nhất Nhất chớp mắt, hạ giọng ý bảo Nhất Nhất hướng về bên sân thi đấu nhìn xem, “Vu Hàng của lớp 2 với Hà Na Lệ của lớp chúng ta đó, cậu có biết bọn họ không?”

 

“Cái gì chứ.”

 

“Ai nha cậu thực ngốc.” Hạ Mông liếc Cẩn Ngôn một ánh mắt, thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào tuyển thủ nhảy cao không chú ý tới mình, liền che che lấp lấp lấy hai ngón tay cái huých chạm vào nhau, “Bọn họ giống thế này nè.”

 

“Aaa ~~ yêu đương thôi.” Nhất Nhất chẳng hề để ý lớn giọng.

 

Thanh âm rất lớn, Cẩn Ngôn đem tầm mắt dời qua, Hạ Mông lập tức mặt đỏ : “Nhỏ tiếng chút…”

 

“Vậy cậu còn nói.”

 

Tình tình yêu yêu thực phiền phức a, vẫn là xem trận đấu thôi.

 

“Á…. Mông Mông, người nhảy cao kia là ai? Tư thế rất đẹp a! Gia Vũ mà so với hắn, quả thật không tính là người a. Người đó đó, ai thế?”

 

Hạ Mông ngóng cổ nhìn mãi mới bật thốt. “Hình như là bạn học lớp hai . . . . . . Uhm, Từ Tuấn Phong, học sinh năng khiếu thể dục.”

 

“Là cậu ấy ư?” Đã sớm nghe nói đại danh của Từ Tuấn Phong, vẫn không có cơ hội diện kiến dung nhan. Kế tiếp là đợt nhảy cao với mức độ là 1m45, Gia Vũ chạm xà không nhảy qua được, hai tay chống tại trên đầu gối cong người vù vù thở dốc. Từ Tuấn Phong dễ dàng phóng qua, giành được một trận vỗ tay hoan hô xung quanh.

 

“Quá lợi hại, rất đẹp! Mông Mông cậu xem cậu ấy kìa, Á! Nhảy rồi kìa!” Nhất Nhất mãnh liệt vỗ tay cổ vũ, què một chân còn nhảy lóc chóc bật lên bật xuống.

 

Bỗng nhiên đột phát suy nghĩ khác, “Mông Mông, cậu nói tớ cùng cậu ấy làm bạn với nhau thì thế nào? uh, làm bạn trai đó.”

 

“Cậu nói cái gì?”

 

“Làm bạn trai. . . . . .” Nói đến một nửa mới phát hiện không phải Hạ Mông đang hỏi, mà là bên cạnh - vị luôn luôn không hé răng này, ánh mắt mở thật to trừng mắt nhìn cô nhóc.

 

“Bọn con gái chúng tớ nói chuyện, cậu nghe lén làm gì?” Cô nhóc bất mãn bĩu môi.

 

Cẩn Ngôn híp mắt lại, chậm rãi mở miệng: “Cậu là con gái sao?”

 

“Tớ thế nào lại không phải là con gái ! Cậu nghe xem cậu ta đang nói gì kìa.” Nhất Nhất dắt Hạ Mông, nói ra nỗi khổ chất chứa trong lòng, “Mông Mông tớ nói cho cậu nghe, đừng nhìn cậu ta vẻ ngoài ôn hòa lịch sự, trong bụng ý nghĩ xấu xa nhiều lắm nha, hồi nhỏ thường xuyên liếc tớ xem thường, mắng tớ, còn che dấu không cho người khác biết, cậu cũng đừng bị cậu ta lừa, tớ đã bị cậu ta hại qua vài lần, cậu ta mách lẻo với mẹ tớ. . . . . .”

 

“Sẽ không đâu, cậu sao có thể nói thế.”

 

“Xem đi xem đi, cậu ta chính là kẻ hai mặt, cậu đừng có không tin!” Cô nhóc vô cùng đau đớn.

 

Ai! Cẩn Ngôn đau đầu lắc đầu lia lịa, đứng dậy đi đến sân đấu khác để chuẩn bị tham gia trận đấu nhảy xa sắp tới, còn nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh nói thầm: “Cậu nhìn cậu ta đó, chột dạ kìa, mới bỏ đi đó. . . . . .”

 

Trẻ nhỏ mười ba, mười bốn tuổi tuy rằng chưa thực sự lớn, nhưng phần lớn đều hiểu được sự thích mến là cái thứ gì, sau khi tan học thường thường có thể nhìn thấy từng cặp từng đôi cùng nhau về nhà, những cặp to gan hơn chút còn nắm tay, tuy rằng trường học nghiêm lệnh cấm yêu sớm, nhưng các học sinh luôn là “trên có chính sách dưới có đối sách”. Nhất Nhất nghĩ, cô nhóc có cần hay không chạy theo mốt thời thượng? Tiết tự học môn Ngữ văn, Hạ Mông cúi đầu giống như đang nhìn cái gì vậy, đầu như sắp chui vào trong ngăn bàn đến nơi rồi. Nhất Nhất cùng cô bạn ngồi cùng bàn đổi vị trí, thình lình “Hi” một tiếng, sợ tới mức Mông Mông suýt chút nữa hét lên.

 

“Nhìn cái gì mà mê mẩn thế? Cho tớ xem.”

 

“Làm tớ sợ muốn chết.” Hạ Mông vỗ vỗ ngực, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, “Của tác giả Quỳnh Dao.”

 

“Hải âu phi xứ.” Nhất Nhất nhỏ giọng đọc, “Không thú vị, khóc sướt mướt.”

 

“Cậu muốn đọc cái gì?”

 

“Muốn đọc phải đọc cuốn này.” Dỡ xuống trên sách viết dòng chữ “Hóa học” hai cái chữ to đùng trên bìa sách, lộ ra bìa mặt có hai thân hình đánh nhau đỏ sậm. “Anh hùng xạ điêu truyền kỳ. Chưa đọc qua đúng không, của Kim Dung, tớ thích nhất Âu Dương Phong cùng Hồng Thất Công.”

 

“Tớ xem qua TV. . . . . . Cậu không thích Quách Tĩnh? Còn có Dương Khang, bộ dạng rất tuấn tú a.”

 

“Đẹp trai có mài ra ăn được không, võ công lại không giỏi. Ai, ” Nhất Nhất hề hề cười rất gian, “Mông Mông, cậu có người trong lòng hay không?”

 

“Uhm. . . . . . Không nói cho cậu biết.” Hạ Mông cúi đầu thấp đến nỗi sắp úp trên mặt bàn, Nhất Nhất chỉ nhìn thấy hai tai đỏ hồng của Mông Mông.

 

“Thượng Quan Cẩn Ngôn?” Kẻ hai mặt đó có thể xưng được là vạn người mê, học sinh nữ toàn trường đều si mê hắn.

 

“Đừng nói bừa.” Hạ Mông trừng mắt, thấy bộ dáng Nhất Nhất như muốn đào tận gốc rễ mới buông, vội vàng chuyển đề tài, “Lần trước cậu không phải nói muốn tìm Từ Tuấn Phong làm bạn trai sao, cậu có biết bạn trai có ý tứ gì không?”

 

“Sao lại không biết!” Quá coi thường nhau rồi.

 

“Cậu chờ đó, tớ đi tìm cậu ta.” Đợi tiếng chuông tiết thứ 4 tan học vang lên, Cẩn Ngôn bưng cặp lồng cơm đi căn tin ăn cơm cùng bạn học. Năm ba trung học cơ sở, bài vở căng thẳng, có đôi khi hắn lười đạp xe về nhà, liền ở tại trường học ăn cơm. Phía sau vài nam sinh nói những chuyện thú vị trong trường, cười ha ha. Có người xao xao gõ hộp cơm : “Aizz, có nghe nói chưa, chuyện em bát hầu năm nhất tìm bạn trai đó, thực thú vị a, cậu nói Từ Tuấn Phong sao có thể cùng cô nhóc đó. . . . . .”

 

Cẩn Ngôn đột nhiên đứng lên. “Tớ ăn xong rồi, các cậu từ từ ăn.”

 

“Mới ăn có một nửa. . . . . .”

 

“Không ăn.” Bỏ lại bạn học hò hét, vội vã hướng phòng học chạy tới. Lớp 3 năm nhất phòng học trống không, chỉ có vài người nói chuyện phiếm, hắn cũng không quen biết, đang muốn mở miệng hỏi, thì nhìn thấy Hạ Mông trên hành lang mang theo cặp lồng cơm đang đi tới. “Hạ Mông, có thấy Đinh Nhất Nhất đâu không? Tớ tìm cô nhóc có chút việc.”

 

“Hừ, tên gặp sắc quên bạn.” Cô nhóc bĩu môi, “Vừa tan học đã đi tìm Từ Tuấn Phong rồi, cơm cũng không cần ăn.”

 

“Biết Nhất Nhất ở đâu không?”

 

“Không biết.”

 

Cẩn Ngôn xoay người bước đi. “Ai ây, cậu tìm Nhất Nhất có chuyện gì a? Chớ đi a. . . . . . Á!” Hạ Mông đột nhiên che miệng lại.

 

Trường học phía đông có một hoa viên nhỏ, vị trí hẻo lánh lại yên tĩnh, là một trong những nơi thích hợp nhất để những học sinh mới chớm bước vào con đường yêu đương bày tỏ nỗi lòng. Ăn cơm trưa xong, Nhất Nhất cùng Từ Tuấn Phong đi qua đó tán gẫu.

 

“. . . . . . Cậu nói tớ nên tặng cái gì mới được?”

 

“Cậu ta thích cái gì cậu sẽ tặng cái đó.”

 

“Tớ mà biết còn hỏi cậu sao? Ây, nếu là sinh nhật cậu, cậu muốn được tặng cái gì.”

 

“Võ công bí kíp.” Cô nhóc hắc hắc hai tiếng bày ra tư thế Hàng Long Thập Bát Chưởng.

 

“Cậu có phải là con gái không đó!” “bụp” một cái gõ xuống cái trán của cô nhóc.

 

“Sao ai cũng nói thế chứ. . . . . . Nếu không như vậy đi, con gái đều thích hoa, cậu mua hoa tặng cho cậu ấy, cậu ấy nhất định thích.”

 

“Hoa hồng á, muốn tặng bao nhiêu đóa?”

 

“999, không phải là có bài hát gọi là “999 đóa hồng” sao.”

 

“A?” Từ Tuấn Phong mở lớn miệng, “Nhiều như vậy?”

 

“Đúng ha, lại đắt nữa.” Nhất Nhất tiếp theo là nhíu mày, nghĩ một chút hai mắt liền sáng lên, “Đúng rồi! Hoa nguyệt lí với hoa hồng không sai biệt lắm, nếu vậy cậu lấy hoa nguyệt lí thay vào đi, hoa viên nhà Cẩn Ngôn có đó, nở rộ cả vườn, tớ giúp cậu đi hái. . . . . . trộm đem qua đây?”

 

“Đinh Nhất Nhất tớ thật sự rất phục cậu. . . . . .”

 

“Các cậu đang làm gì hả?”

 

“Úy!” Cô nhóc bị thanh âm đột nhiên toát ra sợ bắn người, quay đầu nhìn đến Cẩn Ngôn đẩy ra đám cỏ dại đi tới. “Như thế nào là cậu a, đi không ra tiếng, làm tớ sợ muốn chết!”

 

“Trốn ở nơi này làm gì chứ, còn không mau lên lớp đi.”

 

“Ai cần cậu lo.” Lườm hắn một cái xem thường tránh qua.

 

“Buổi chiều thầy giáo sẽ nói cho chúng ta nghe về chuyện thi cử sắp tới.” Cẩn Ngôn cũng không thèm chú ý tới cô nhóc, nói với Từ Tuấn Phong.

 

“A! thiếu chút nữa đã quên mất.” Quả nhiên lộ ra biểu cảm hoảng hốt lúng túng, “Không được rồi, tớ phải đi trước, chuyện lớn như vậy sao có thể quên . . . . . .” Chạy vài bước, lại quay đầu nháy mắt với Nhất Nhất, “Cái kia, cái kia.”

 

“Biết rồi, đi mau đi.” Cô nhóc vẫy tay để cho hắn đi trước.

 

“Các cậu tán gẫu cái gì?” Chờ Từ Tuấn Phong đi xa rồi, Cẩn Ngôn mặt sưng lên hỏi.

 

“Không nói cho cậu.”

 

“Tớ đều nghe được, cậu muốn đi nhà tớ trộm hoa.”

 

“Ai nói là trộm, đó là hái!” Nhất Nhất nghểnh cổ cãi, “Lại nói tớ còn chưa đi mà. cho dù có hái mấy đóa thì sao chứ, hoa viên nhà các cậu lớn như vậy loại trồng nhiều như vậy lại không có người ngắm, thực lãng phí.”

 

Cẩn Ngôn tức giận trừng cô nhóc lườm một cái. “Cậu ta muốn tặng lễ vật cho ai?”

 

“Cậu nghe hết rồi?” Aizz, thật thất bại, chuyện gì cũng bị hắn nghe thấy hết a. Nhướng mắt tiếp lời, “Vậy cậu không được nói cho người khác nghe biết chưa. Tớ nói cho cậu nghe, cậu ta thích một bạn học lớp 4, muốn tặng cho bạn đó quà sinh nhật, tớ nói cho cậu ta là tặng hoa, con gái không phải đều rất thích hoa sao, nhưng là hoa hồng rất đắt, cho nên. . . . . .” Hắn nhẫn nại nghe cô nhóc chít chít oa oa nói xong.

 

“Từ Tuấn Phong không phải là bạn trai cậu sao?”

 

“Đúng vậy!”

 

“Vậy sao cậu. . . . . .”

 

“Ai nha không cùng cậu nói nữa, vì bạn bè có thể không tiếc cả mạng sống cậu hiểu không? Cậu là con mọt sách cái gì cũng không hiểu.” xem thường lườm hắn một cái

 

“Dù sao những gì hôm nay cậu nhìn thấy, nghe thấy cũng không thể nói lung tung, biết không?”

 

“. . . . . .”

 

“Chuyện của tớ với Từ Tuấn Phong, không được mách với mẹ tớ!”

 

“. . . . . .”

 

“Đi thôi, mặc kệ cậu.”

 

Cẩn Ngôn lau cái trán đầy mồ hôi, hít một hơi thật dài. Thật đúng là bạn trai - Nam, bạn. (bạn có giới tính là nam)

back top