Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 29: Yêu nghiệt tái hiện thân

Tên của ba bạn cùng phòng rất khó nhớ, dây thần kinh lười của Nhất Nhất lại phát tác, nhớ tới việc đặt biệt hiệu cho bọn họ. Lần đầu tiên gặp mặt, Liêu Mỹ Quyên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, người bên giường tầng trên cao mặc áo sơ mi màu đỏ, đối diện giường mặc áo sơmi màu xanh lam. “Về sau không cần gọi thẳng tên nhé, gọi là Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Lam đi, dễ nhớ, lại tỏ rõ chúng ta giao tình thân thiết.”

 

“Tớ không ý kiến.” Liêu Mỹ Quyên cười hì hì, “Vậy còn cậu?” Cô nhóc hỏi Nhất Nhất.

 

Người trên giường tầng cao, cũng chính là Tiểu Hồng đánh cái bốp chỉ: “Tiểu Bạch.”

 

“. . . . . . A?” Giống như tên của con cún. “Lúc cậu tới đây mặc áo trắng.”

 

“Đó là màu sữa! Còn pha một chút màu vàng nhạt.”

 

“Nếu không thì kêu cậu là Tiểu Nhũ Bạch? Tiểu Hoàng?” Người bên giường đối diện, cũng chính là Tiểu Lam lộ ra má lúm đồng tiền như hoa.

 

“. . . . . .” Vẫn là tên của cẩu a. Nhất Nhất buồn bực than thở, “Vừa rồi đang mộng du, coi như chưa nói gì hết. . . . . .”

 

Rất rõ ràng ba cô bạn cùng phòng kia không cho rằng cô nhóc đang mộng du, Tiểu Hồng giải quyết dứt khoát, gọi là Tiểu Bạch !!

 

Ngày hôm sau không có tiết học, buổi sáng bốn người kết bạn du lãm một vòng quanh sân trường, sau khi trở về ngồi ở trong phòng cắn hạt dưa tán gẫu, chuẩn bị đợi tới mười một giờ, sớm sủa một chút đi căn tin ăn thử hương vị đồ ăn ở trường, sau đó mới quyết định sau này ăn ở trường học hay ra ngoài ăn cơm. “Các chị em ơi!” Vừa mới xuống dưới lầu gặp đồng hương Tiểu Hồng đột nhiên thần sắc kích động vội quay trở lại, “Tớ thấy ở phòng thường trực có một anh chàng đẹp trai! Quá cool đi !” Tứ chi run rẩy một chút, “Cực phẩm nhân gian!” Lại bồi thêm một câu, “Tuyệt sắc!” sau đó vọt tới trước gương cấp tốc soi gương chải đầu thoa son môi.

 

Tiểu Lục Tiểu Lam không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe cậu ta dùng giọng điệu mãnh liệt như vậy để hình dung một nam sinh, lại nhớ tới ngày hôm qua Gia Vũ đã tới, lập tức sắc tâm nổi lên, lục tung tìm đồ trang điểm bôi lên mặt. “Tiểu Bạch mau tới đây thoa son, bôi chút nước hoa cho thơm. . . . . .” Tiểu Hồng giơ bình nước hoa dồn sức phun.

 

Nhất Nhất tiếp tục cắn hạt dưa. Cô nhóc đối với trai đẹp đã sớm bị miễn dịch, đã đạt đến trình độ thẩm mỹ kiệt sức để thẩm thấu từ lâu rồi. Ba sắc nữ kia trang điểm thần tốc xong xuôi, nhất loạt lao ra ngoài phòng, vừa mở cửa ra, một thân hình dong dỏng cao chắn ngay ở trước cửa, tay phải đang ở trong không trung như chuẩn bị gõ cửa.

 

“Xin lỗi, tớ tìm Đinh Nhất Nhất.” Giọng nói ôn nhu mang đậm tính tình hiền hòa. Tám con mắt (Tiểu Lục đeo kính ), vô cùng đờ đẫn nhìn chăm chăm vào nam sinh đứng trước của. “Thực xin lỗi, có phải Đinh Nhất Nhất ở phòng này không?”

 

“. . . . . . Đúng vậy.” Tiểu Lục phản ứng lại trước tiên, rất thục nữ khép lại một bên quai hàm, khóe miệng hướng về phía trước nhếch lên 20 độ, lộ ra nụ cười mím chi hoàn mỹ cười. “Đinh Nhất Nhất, có người tìm cậu.”

 

Nhất Nhất rét lạnh một phen, xích chân đi qua. “Á?” Sao cậu ta lại đến đây?

 

“Đến trường học cũng không nói với tớ một tiếng.” Cẩn Ngôn cười vỗ vỗ đầu cô nhóc.

 

“Có Gia Vũ mà. . . . . .” Trên hành lang có mấy nữ sinh ló đầu ra nhìn, khuôn mặt tràn đầy ý xuân. Nhất Nhất lại rét lạnh một phen, lấy tinh thần một người vui không bằng mọi người cùng vui, cứ để mĩ nam đứng trước cửa không cho hắn đi vào. Cẩn Ngôn nghi hoặc hếch mày lên. Cô nhóc hắc hắc cười gian hai tiếng. “Nhìn bên trái. . . . . . đó, đúng rồi, lại nhìn bên phải xem.” Thành động vật trong vườn thú rồi nhé!

 

Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, hướng đến Tiểu Lục nhẹ nhàng mỉm cười, người nào đó lập tức bị tan ra bởi nụ cười như ánh nắng mặt trời ấm áp giơ tay ra túm lấy con hổ ngăn ở phía trước đẩy về đằng sau. Ai nói con trai không biết dùng mỹ nhân kế?

 

“Mời cậu ngồi, đừng khách khí a.” Trên ghế còn rơi vỏ hạt dưa tán loạn, Tiểu Hồng vội vàng dùng khăn giấy lau đi, ngượng ngùng cười, “Có chút bừa bộn ha ha, vừa mới đang nói chuyện phiếm.”

 

Cẩn Ngôn nói lời cảm tạ ngồi xuống. “Nhất Nhất đó chắc là giường của cậu?” Trên đó cái gì cũng có, búp bê, đồ ăn vặt, sách vở giống như tiệm tạp hóa vậy.

 

“Tớ còn chưa có thu dọn đâu.” Nhất Nhất hùng hồn. Chỉ chỉ vào cái túi hắn xách đến, “Đây là cái gì?”

 

“Đồ ăn tặng cho các cậu, đừng khách khí.”

 

Cô nhóc hoan hô một tiếng, lấy gói quà to tướng đổ lên bàn, đồ ăn vặt, hoa quả ‘bạch bạch’ toàn bộ rớt ra. “Có quả mơ a, cả bánh Uy Hoa nữa. . . . . . Ăn đi ăn đi.” Hoàn toàn đã quên mất việc nên lấy nước mời khách uống. Tiểu Lam lấy bình nước khoáng đi qua. “Thật ngại quá không có lá trà, chỉ có thứ này.” Ngầm nháy mắt, đáng tiếc người kia trong mắt chỉ có đồ ăn nhìn không thấy, giống như con chuột đồng vui rạo rực rỉa ngập cả bàn đồ ăn. “Cậu sao có thể đi lên, kí túc xá nữ sinh không cho nam sinh tiến vào.” Nhất Nhất xé lớp vỏ của chiếc bánh Uy Hoa ra, lột mãi không ra, cuối cùng dùng răng nanh cắn. “Làm bằng thứ chất liệu gì không biết nữa, cắn cũng không đứt!”

 

Cẩn Ngôn nhìn thấy tâm phục khẩu phục, cởi xuống chùm chìa khóa có con dao nhỏ trong đó giúp cô nhóc cắt. “Không có quy định đó đúng chứ?”

 

“Có ~~” Chỉ vào Tiểu Hồng chứng minh lời nói không giả, “Vừa mới đồng hương của cô ấy không thể đi lên, dì quản lý ở phòng thường trực còn bắc loa từ dưới lầu hét lên! Vừa mới khai giảng đã như vậy còn không muốn để cho người ta sống a, quy định cái gì chứ!” Miệng cắn miệng bánh, vừa mở miệng bột bánh nhắm thẳng ra bên ngoài phun.

 

Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc lau mặt. “Không có a, tớ chính là đến phòng thường trực hỏi một chút số phòng của cậu ở, vị dì kia tâm địa thật tốt, còn nói muốn dẫn tớ tới tìm cậu.”

 

“Làm sao có thể! Chẳng lẽ cậu không phải là nam . . . . . .” Bột bánh tiếp tục phun. Tiểu Lam đau đầu thở dài, nhìn thấy chủ nhân phun ra bột bánh kia không có phản ứng gì, đành phải lấy hai miếng giấy ăn đưa người bị hại.

 

“Cám ơn.” Cẩn Ngôn mỉm cười, “Quen rồi.”

 

“Cậu quen cái gì!” Bột phấn thẳng tắp phun tới. Hắn thấy nguy hiểm lập tức né người, may mắn! Hoàn toàn né tránh được. Nói chuyện tới hơn mười hai giờ, trên cơ bản đều là ba sắc nữ kia nói chuyện cùng mỹ nam, đề tài là về trường học, chuyên nghành, hứng thú, sở thích… vân vân, Nhất Nhất phụ trách tiêu diệt đồ ăn vặt trên bàn. Nhìn thời gian không còn sớm, Cẩn Ngôn đề nghị mời bọn họ ăn cơm trưa.

 

“Không được! Đã nói trước là đi căn tin ăn.” Nhất Nhất nghiêm túc cự tuyệt, “Vừa tới ngày đầu tiên không thể làm kẻ hủ bại.”

 

Ba gương mặt kia ngập tràn hy vọng liền lập tức đen lại. “Vậy lần sau đi.” Cẩn Ngôn cũng không cưỡng cầu. Phía trước kí túc xá đậu một chiếc xe con màu bạc, bất chợt nghe được vài sinh viên bên đường tán thưởng. Nhất Nhất nhìn đến biển số xe có bảng hiệu ánh mắt lập tức thẳng đứng. BMW! Chính là kiểu dáng mới ra nhìn thấy ở trên mạng, yêu thích không buông tay nha, bậc phụ huynh nhà ai mà hào phóng dữ vậy, dùng BMW đưa con gái đến trường. . . . . . Chiêm chiếp hai tiếng, đèn xe nhấp nháy vài cái, quay đầu lại nhìn thấy Cẩn Ngôn đang cầm trong tay chìa khóa xe. Xe đẹp với mỹ nam lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt, nhất là nữ sinh.

 

“Cậu, xe của cậu?” Một hơi thiếu chút nữa không thể đi lên. “Muốn tớ chở cậu đi hóng gió không?”

 

“Cậu đòi ba cậu mua xe cho cậu?”

 

“Tự tớ mua.”

 

“‘Chém’ a cậu!” Cô nhóc không tin trừng mắt với hắn, “Khẳng định là lấy tiền trong nhà đi mua.”

 

“Thật, nếu không tin thì cứ nhìn thẻ ngân hàng của tớ, đều là tiền tớ tự mình kiếm được.”

 

“Không có khả năng, ba cậu gửi tiền cho cậu.” Cẩn Ngôn tức giận đến muốn cười, há miệng thở dốc không nghĩ ra cái gì để phản bác lại lời nói của cô nhóc, khoanh tay cũng trừng mặt lại với cô nhóc. Đôi con ngươi đen nhánh phản ánh rõ nét khuôn mặt của cô nhóc, ánh mắt giống đèn pha quét trên gương mặt cô nhóc có chút nóng lên. . . . . . Khí thế mạnh mẽ a!! Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết võ hiệp thường nói tới mấy cái chữ này, hoảng sợ sau đó lui một bước. Chung quanh có nhiều nữ sinh đang nhìn, ánh mắt của các nữ sinh đó như con sói cái, cô nhóc nhớ khí thế cao ngất trời của trận bóng rổ hồi năm nhất cao trung, ánh mắt các nữ sinh kia nhìn hắn giống y chang hồi đó.

 

“Cái kia, cậu mau đi đi.” Cứ tiếp tục đứng đây nữa các con sói cái kia không biết có nhào vô cấu xé không nữa. “Được rồi, có chuyện gì điện thoại cho tớ.”

 

“Ừ tạm biệt . . . . . . Ấy… đợi chút!” Tay Cẩn Ngôn nắm lấy cửa xe quay đầu lại. Nhất Nhất chớp mắt đôi mắt to tròn bộ dáng thật đáng yêu: “Anh Cẩn Ngôn ~~~~” Cách xưng hô ngây thơ hồn nhiên của cô nhóc như trái bom oanh tạc thiếu chút nữa làm vỡ tung lồng ngực của Cẩn Ngôn, trái tim đập bình bịch như muốn xông ra ngoài. “Chuyện gì?” Giọng nói không tự giác được mà dịu dàng tới cực điểm.

 

“Ngày mai Gia Vũ phải đi báo danh, giúp cậu ta đi trải giường há?”

 

“. . . . . . Hắn là con trai, có tay có chân tự đi mà làm.” Vừa rồi là hoa mắt, hiện tại cô nhóc một chút cũng không đáng yêu.

 

“Đẹp trai quá đi, cool cực kì luôn.” Tiểu Lục nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang chạy đi cảm thán, “Sao tớ lại không có thanh mai trúc mã như vậy? Tiểu Bạch cậu không chỉ có, cư nhiên còn có đến hai người, cái thói đời này rốt cuộc là làm sao vậy a.”

 

“Ai cùng cậu ta là thanh mai trúc mã chứ? Các cậu không biết cậu ta trước kia đáng ghét biết bao nhiêu a. . . . . .” Nhất Nhất nhớ tới mấy chuyện tức muốn hộc máu hồi nhỏ. “Thôi quên đi, chuyện thương tâm chớ nhắc lại.”

 

“Cho dù tội ác tày trời cũng không vấn đề gì, quan trọng là tớ thích ~~~” Tiểu Hồng hai mắt lộ rõ sự đa tình. Tiểu Lam che miệng cười, kéo người bạn cùng phòng đi vào trong tòa nhà kí túc xá. “Trở về đi. . . . . . ai nha, các cậu mau tỉnh lại hết đi!”

 

“A ~~~ nụ cười của anh ấy như gió xuân thổi tới, xinh đẹp hơn hoa đào, thanh nhã hơn hoa mai.” Tiểu Lục còn đắm chìm trong nụ cười của mỹ nam khi từ biệt không cách nào thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ánh sáng cầm lấy cánh tay Nhất Nhất, “Không không, hoa nào cũng không thể sánh bằng, anh ấy là tiên tử trên trời có mà dưới đất không có, chỉ với nụ cười nhẹ nhàng là có thể bắt đi linh hồn của người khác, nhưng tớ tình nguyện bỏ qua thân thể này để đi theo anh ấy đến tận chân trời góc biển. . . . . .”

 

Nhất Nhất liều mạng đẩy tay Tiểu Lục ra, Tiểu Hồng Tiểu Lam cũng hoảng sợ trốn sang bên cạnh.

 

“. . . . . . Dung mạo tựa Phan An, đẹp như Tống Ngọc. Mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành. . . . . . Mơ màng như dải mây lướt qua ánh trăng, bồng bềnh như hoa tuyết lướt trong làn gió. Từ xa mà nhìn; trắng mịn như nắng sớm khi mặt trời lên, lại gần mà ngắm; chói ngời như đóa phù dung đung đưa sóng biếc. . . . . .”*

 

*Tiểu Lục đọc một đoạn trong bài phú “ Lạc Thần Phú” để miêu tả vẻ đẹp của Cẩn Ngôn. ‘Bệnh’ lắm cơ ^^. Bài Lạc Thần Phú ( Gặp nàng Chân) nổi tiếng của Tào Thực tả mối tình với Chân thị. Chân thị nguyên là con dâu Viên Thiệu, sau khi Tào Tháo phá Ký Châu thì đem gả cho Tào Phi, mặc dù Tào Thực cũng xin được lấy nàng. Về sau Tào Phi trúng gian kế của Quách phi mà bức tử Chân hậu, nhưng rồi ân hận, nên đem tặng Tào Thực chiếc gối của Chân hậu. Tào Thực dạo chơi bên dòng sông Lạc rồi nghỉ đêm tại đó, ôm gối nằm mộng thấy Chân thị, tỉnh giấc làm ra bài phú này, tả giấc mơ gặp nữ thần sông Lạc. Với sự tưởng tượng thần kỳ và từ ngữ hoa lệ, tình cảm tha thiết chân thành, bài phú trở thành một kiệt tác tình yêu trong văn học Trung Quốc. Trong bài phú này có một đoạn miêu tả vẻ đẹp kiều diễm của nàng Chân, Tiểu Lục nhà ta lại đi dùng nó để miêu tả vẻ đẹp của Cẩn Ngôn…. hoảng ^^.

 

Tiểu Hồng liên tục xua tay giải thích với người bên cạnh, người này chúng tớ không quen biết, tuyệt đối không quen. Sau khi đọc diễn cảm xong một đoạn thi từ ca phú Tiểu Lục đã bình thường trở lại, lắc đầu thở dài: “Mỹ tiên tử như vậy ý trời đã định không thuộc về người phàm trần như tớ, chỉ có thể từ xa chiêm ngưỡng không thể đến gần chơi đùa! Aiz, chiếc xe BMW của anh ấy không tệ a, ngày nào đó mượn đến chơi một chút.”

 

“Đúng vậy, tớ còn chưa có ngồi qua xe BMW đâu.” Tiểu Hồng đối với những xe hãng nổi tiếng cũng cảm thấy rất hứng thú.

 

“Tớ xe nào cũng chưa từng ngồi qua.” Nhất Nhất nhớ lại kẻ gây ra tai họa kia có chút khó chịu, “Xe hiệu BMW có gì đặc biệt hơn người! Bảo mã bảo mã, chỉ là con ngựa sắt phát ra khí ngọc. Vẫn là xe bus công cộng là thoải mái nhất?”

 

Ba sắc nữ quay mặt đi. Căn bản là không thể xếp cùng chung một cấp bậc có hiểu không hả!

 

“Như vậy hả, ” Nhất Nhất ngây ngô cười sửa lời, “Tớ có số điện thoại di động của cậu ta, ai muốn thì người đó cứ lấy đi.”

 

“Tớ!”

 

“Cho tớ!”. . . . . . Có rất nhiều bàn tay trắng nõn nà đâm tới trước mặt cô nhóc. Ngoài Tiểu Hồng Tiểu Lục ra, còn có cả bạn cách vách phòng mà ngày thường chỉ có gật đầu chào, còn có vài nữ sinh không biết mặt. Bọn họ có một điểm chung là trong đáy mắt đều phát ra thứ ánh sáng màu xanh sâu thẳm. Nhất Nhất đột nhiên nhớ tới trước kia có xem qua phim ma Hongkong, Lao Sơn đạo sĩ vung cái phất trần lên, cất lên giọng nói thâm trầm nói với các đệ tử: Xem ra, yêu nghiệt này lại xuất hiện hại người rồi

back top