Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 36: Tên đàn ông bội tình bạc nghĩa

Cư nhiên bị hôn! Bộ dạng rõ là đẹp trai như ai đó không ngờ một bụng đầy ý nghĩ xấu, không hổ là kẻ hai mặt, trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ, người khác đều bị cậu ta lừa hết rồi! Không biết xấu hổ, đi khắp nơi quyến rũ gây họa còn sợ không đủ hay sao chứ, còn muốn trêu chọc mình. Tục ngữ đều nói, con thỏ không ăn cỏ gần hang, hai người đều là lớn lên cùng trong một đại viện, không phải là ‘cỏ gần hang ‘ thì là gì chứ? Hành vi ác liệt đó thật sự khiến người ta giận sôi gan mà, cũng dám không cần mình cho phép mà dám dám dám dám. . . . . . Hôn mình. . . . . . Còn có nước miếng. . . . . .

 

“Cậu làm gì thế?” Đầu Tiểu Hồng phóng đại ở trước mặt cô nhóc.

 

“Hả?”

 

“Sờ miệng làm gì?”

 

“Sờ. . . . . .” Chết, thật sự đang sờ miệng! Nhất Nhất vội vàng dời ngón tay nhìn chằm chằm trên bàn học, “Đang suy nghĩ thôi.”

 

“Nghĩ vấn đề khỉ mẹ gì chứ, một cái mục lục có thể xem nửa giờ sao.”

 

“Cái kia. . . . . . Tớ chính là đang nghiên cứu mục lục rốt cuộc còn có thể sử dụng ở mức độ sâu hơn không.”

 

“Rất huyền bí nhỉ.” Tiểu Lam cười khẽ. “Cậu cứ chém đi Tiểu Bạch ơi.”

 

Hai con mắt của Tiểu Lục ẩn phía sau hai mắt kiếng phát ra màu xanh lam, “Tớ cảm thấy có mùi vị ‘ yêu đương’ . Không tin? Các cậu nhìn cậu ta đi suốt một buổi sáng cái gì cũng không làm, hết nhăn mặt nhíu mày lại sờ miệng, haizzz, con gái lớn trong nhà không giữ được nữa rồi. Nói đi, đi hẹn hò với Trương Thụy Hòa có phải đã làm ra cái chuyện xấu gì rồi hay không?”

 

“Cái gì cũng không có làm!” Nhất Nhất đỏ mặt tía tai.

 

“Vậy cậu bày ra cái bộ dạng còn vương vẫn mãi làm gì?”

 

“Vương vấn con khỉ mẹ gì chứ!”

 

“Đừng e lệ, nói đi, có phải hắn đã kiss cậu rồi?” Tiểu Hồng cười hì hì sờ sờ miệng cô nhóc. Khẳng định là có tình huống lạ, tối hôm qua trở về mặt đỏ như trái cà chua, không rên một tiếng nào liền ngã xuỗng ngủ ngay.

 

“Đáng ghét.” Nhất Nhất đẩy cái tiểu móng vuốt kia ra. Thật sự là có kiss rồi, nhưng đối tượng đã đổi thành một người khác. . . . . .

 

Ngữ khí ngây thơ hiếm thấy kia của Nhất Nhất khiến cho ba sắc nữ còn lại trừng to con mắt.

 

“Jesus Thánh mẫu Phật Như Lai ~~~~” Tiểu Lục kích động ôm cô nhóc dùng sức lay động, “Tiểu Bạch nhà chúng con rốt cục cũng yêu đương rồi, thật đáng mừng! Anh ta hôn cậu rồi à ?”

 

“Hừ.” Phía dưới cái mũi phun ra khói.

 

“Oa oa ~~~~ hôn chỗ nào ?”

 

“Hừ.” Chưa nói được mấy câu thì bỗng dưng hôn mình.

 

Tiểu nha đầu này đang ngượng ngùng. Tiểu Lục hưng phấn mãnh liệt chà xát lòng bàn tay, thề quyết tâm đem chuyện này tám đến cùng mới thôi.

 

“Hắn có nói với cậu điều gì hay không? Tỷ như thích cậu, I love you~~~~”

 

“Không.” Hắn mắng cô nhóc là heo.

 

“A? Vậy anh ta có dùng ánh mắt ẩn tình ẩn ý nhìn cậu không ?”

 

“Không.” Ánh mắt kia rất giống muốn ăn thịt người a, thật khủng bố.

 

“A? Anh ta có nắm tay cậu hay không?”

 

“Không.” Còn nắm tay gì chứ, không đánh nhau đã tốt lắm rồi.

 

“Cái này thật kỳ quái a.” Tiểu Lục lúng túng xoa tay, trao đổi ánh mắt cùng Tiểu Hồng Tiểu Lam. “Hôn cũng đã hôn rồi tại sao lại còn như vậy a, cái gì cũng không nói, ngay cả việc nắm tay cỏn con cũng không có. . . . . . Không được Tiểu Bạch, cậu tìm anh ta hỏi cho rõ ràng đi, không thể cứ như vậy để cho anh ta chiếm tiện nghi được.”

 

“Hỏi cái gì?”

 

“Hỏi anh ta vì sao muốn như vậy đối với cậu, đã hôn nhau rồi mà còn không bày tỏ quan hệ rõ ràng.”

 

“Đúng vậy!” Tiểu Hồng một quyền nện xuống bàn, “Tớ hận nhất là tên đàn ông bội tình bạc nghĩa, đã hôn người ta rồi những không nói gì hết, đã có can đảm đi hôn hít sao lại không có gan bày tỏ chứ. Tiểu Bạch không phải sợ, bốn chị em chúng ta đi cho anh ta một trận!”

 

Tiểu Lam nháy mắt: “Được rồi đừng nhốn nháo, cứ để cho chính cậu ấy suy nghĩ lại, có lẽ đã nghĩ ra điều gì đó rồi.”

 

“Đồ ranh con đó thoạt nhìn ôn hòa lịch sự, làm sao lại có thể làm ra loại chuyện này. . . . . .”

 

Không sai, ôn hòa lịch sự thế tại sao có thể làm ra loại chuyện này!“Bà nội nó, ” Nhất Nhất một cước đạp trên ghế, hai tay chống nạnh chỉ trần nhà rống to, “Tớ ngày mai phải đi tìm hắn!”

 

Trước khi đi khởi binh vấn tội có phải nên gọi trước một cú điện thoại thông báo một tiếng không? Suy nghĩ lại thấy là cần thiết, lấy điện thoại cầm tay ra bấm số. “Tút. . . . . . tút. . . . . .” cúp máy rồi. Dám cúp điện thoại của mình? Nếu không bọc cậu ta một lớp da cô nhóc sẽ không phải họ Đinh nữa! Cơm trưa không có tâm trí ăn, cưỡi chiếc xe đạp leo núi sáng long lanh đi hóng gió, khi ra đến cổng kí túc xá đụng vào bậc thềm vấp ngã, đạp xe trên đường đến trường suýt bị chiếc xe con đụng, rất khí thế nổi khùng lên cãi nhau một trận với tên tài xế đó.

 

Sân trường của đại học Q tương đối vắng vẻ, đại khái thời tiết dần dần nóng lên, các sinh viên đều thừa dịp cuối tuần rúc ở phòng ngủ. Cô nhóc đạp xe không gặp trở ngại gì một lèo đến ký túc xá nam sinh dưới lầu, đâm đầu gặp phải một người vóc dáng cao to.

 

“Hắc ~~ em gái.”

 

“. . . . . . Là cậu a.” Cân nhắc sau một lúc lâu rốt cục đã nhớ tới cậu ta là người lần trước cùng cô nhóc tranh nhua mượn tiền cứu mạng của Cẩn Ngôn. “Tới tìm anh em hả? Cậu ấy không ở đây, đi ra ngoài với người khác rồi.”

 

“Đi ra ngoài?”

 

“Hắc, đi hẹn hò rồi em gái ơi. . . . . . Ở đàng kia kìa?” Vóc dáng cao to hướng đến bên trái bĩu môi, cười rất ẩn ý, “Gặp qua chị dâu tương lai của em chưa?”

 

“Cái gì tương lai?” Nhất Nhất theo ánh mắt của cậu ta nhìn tới, thiếu chút nữa bị nước miếng nghẹn. Tại con đường nhỏ bên kia bóng dáng cao cao đó không phải là Thượng Quan Cẩn Ngôn thì là ai? Đứng bên cạnh còn có còn một bạn nữ sinh dài tóc. “Người đó là ai vậy a!”

 

“Có thể theo đuổi được Cẩn Ngôn còn có thể là ai chứ, hoa hậu giảng đường. Ái, em gái, anh phải đi ăn cơm đây, vừa thức giấc trong bụng rất đói, con người không có thể nhất là chịu đói, người là sắt cơm là thép. . . . . .”

 

Cô nhóc không nghe thấy hắn than thở gì hết, trong mắt chỉ còn lại hai bóng dáng chướng mắt. Kẻ hai mặt không biết xấu hổ, mới hôn mình xong lại đi tìm người khác! Thở hồng hộc tiến lên đi về phía bên đó, đi được vài bước rồi lại dừng lại. Mình gấp cái gì chứ, không phải chỉ là yêu đương hẹn hò thôi sao, lại nói hai người này xem ra rất xứng đôi vừa lứa mà . . . . . . Giả bộ thưởng thức hoa cỏ cây cối ven đường chậm rãi đi thong thả đi qua bên đó.

 

“Khụ!” Nữ sinh đang ngẩng đầu nói chuyện, thình lình bị ho khan một tiếng liền phát hoảng, kinh ngạc khẽ nhếch miệng. Thật xinh đẹp! Mặt trái xoan trắng nõn, mái tóc dài đen mượt thẳng tắp, cặp mắt to tròn hai mí, vóc người cao gầy cân xứng, nhất là hai cái đùi được bao bọc bởi chiếc quần jean, vừa thẳng vừa dài. Nhất Nhất đột nhiên hiểu được Gia Vũ vì sao luôn nói mình không phải là con gái, thì ra con gái phải là như thế này.

 

“Khụ.” Cô nhóc che miệng hết nhìn đông tới nhìn tây.

 

Cẩn Ngôn giật giật môi, lôi kéo cánh tay nữ sinh không nói tiếng nào đi lướt qua bên người cô nhóc. Không phát hiện thấy? Nhất Nhất ngây người mất hai giây, bước nhanh vượt qua hai người đứng ở phía trước, hết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lại cúi đầu đá hoa cỏ. “Khụ khụ.” Cũng không tin hắn còn nhìn không thấy! Bước chân của hắn dừng lại một chút, lôi kéo nữ sinh vòng qua bên kia đi. Quá coi thường người khác đi! Tức tối lại vượt qua lần nữa tới trước mặt hắn lần nữa. “Wei~~”

 

Cẩn Ngôn cúi mắt vẫn là không phát ra tiếng, nhưng nữ sinh bên cạnh hướng cô nhóc cười gật đầu. Hoa hậu giảng đường không chỉ có xinh đẹp, hơn nữa còn rất lễ phép. Nhất Nhất dùng sức níu chặt vạt áo, không rõ trong ngực mình nảy lên cảm giác rầu rĩ là cái gì. Vừa định mở miệng, Cẩn Ngôn kéo nữ sinh trực tiếp đi qua . . . . . . . Fuck! Liền như vậy đi rồi? Đi thì đi luôn đi, có gì đặc biệt hơn người chứ, vẫn là Tiểu Hồng nói đúng, đồ đàn ông bạc tình bạc nghĩa!

 

Trở lại phòng ngủ không gặp Tiểu Hồng và các bạn cùng phòng, bứt tóc suy nghĩ hết nửa ngày, mới nhớ tới buổi sáng ba sắc nữ kia có nói đi thư viện đọc sách.

 

Trong phòng ngủ chỉ còn lại mỗi mình, có vẻ yên tĩnh lạ thường, phòng cách vách cũng không biết sao lại thế này, bình thường thường xuyên nghe được có bạn học cất lên chất giọng sắc bén cao chót vót hát bài ‘ Cao nguyên Tây Tạng’ mà, lúc này cư nhiên cũng im hơi lặng tiếng. Nhất Nhất buồn phát hoảng, cầm lấy máy nghe CD của Tiểu Hồng nghe nhạc. Bên trong đều hát cái gì như là, “ Anh và em hôn tạm biệt nhau, ở nơi phố không người ~~~~” Rất bi thương, đổi bài khác. “Muốn cùng anh lại đi hóng gió lần nữa, tuy rằng thời không là khác biệt ~~~~” Thời không đã không giống nhau còn đi hóng gió gì chứ? Đổi sang bài khác nữa. “Bầu trời của em là màu xám, trái tim em là màu lam, chạm đến trái tim anh, lại là trong suốt . . . . . .” Được, bài này còn nghe được. Cô nhóc lục ra trong hộp có cuốn lời bài hát lật ra rồi cùng hát. “. . . . . . Sự thản nhiên tự đắc của anh, em lại thành thúc thủ vô sách. . . . . . Em thật sự là khóc vì anh, anh đã thật sự theo người ta đi rồi. . . . . .” Phách một tiếng vang nhỏ, một giọt nước rớt trên giấy. “Toàn thế giới người thương tâm lại nhiều hơn một người. . . . . . Có thể cho anh tất cả đều đã cho hết rồi, em đều không tiếc ngoại trừ cho anh biết trái tim em đau đớn như bị dao cắt.” Tại sao trái tim giống như bị dao cắt? Không phải chỉ có đi theo hoa hậu giảng đường thôi sao, nam tài nữ mạo cùng mình có quan hệ gì? Từ nhỏ thì đã chán ghét hắn, chán ghét hắn thành tích học tập tốt, chán ghét hắn biết lễ phép ca cẩm vệ sinh mãi, chán ghét hắn mách lẻo với mẹ mình làm mình bị đánh bằng cật tre, chán ghét hắn biết chơi đàn dương cầm, chán ghét hắn có bộ dạng đẹp trai khiến đám con gái thích mê mẩn. . . . . . Ghét hắn chết đi được!

 

Nhưng trong lòng vẫn rầu rĩ, mặc kệ đi, gọi cuộc điện thoại qua hỏi cho rõ ràng đã. Lách tách rút ra chiếc điện thoại bấm dãy số của hắn gọi đi. “Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy. . . . . .” Tắt điện thoại?! Trong lòng hừng hực lửa giận xông thẳng lên não, vung tay lên, chiếc di động rơi bốp xuống đất, Nhất Nhất bỗng dưng khóc vỡ òa lên.

back top