Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 4: Một ngày của năm nhất tiểu học

Ngày mồng một tháng chín, cuối thu tiết trời sảng khoái. Tiểu học Danh Dương nơi học sinh mới báo danh toàn đầu người nhấp nhô, nhảy lên, di chuyển. cảnh tượng rất ầm ĩ. Đây là trường học dành cho con cháu bên trong tập đoàn học tập, bởi vì chất lượng dạy học cùng tỷ lệ lên lớp ở trong thành phố là số một.

 

Vì vậy ngoài những học sinh trường khác khác muốn chuyển tới phải đóng không ít phí chọn trường, còn có rất nhiều phụ huynh bản địa cắn răng bóp bụng đưa con cái mình đến đây học tập. Đinh Nhất Nhất lưng đeo một cặp sách rỗng không, ngông nghênh đi vào lớp 1B. Bình thường nhũng bạn chơi hợp cạ của cô nhóc như Trịnh Gia Vũ, Diệp Phong, Đặng Minh Nguyệt đều học cùng lớp, em gái bởi vì tuổi quá nhỏ trường học không nhận, đêm qua còn lăn lộn trên đất khóc lóc ăn vạ, khóc lóc kêu gào muốn đến trường, bị ba mẹ đánh cho một trận.

 

“Bạn tên là gì?” Một cô bạn gái bộ dáng thanh tú, rụt rè mở miệng.

 

“Đinh, Nhất, Nhất!” Xoa xoa thắt lưng mở to cổ họng trả lời. Đại khái là chưa thấy qua người nào hung hãn như vậy, người hỏi lập tức sợ hãi, trốn sau lưng phụ huynh.

 

“Tớ tên là Đinh Nhất Nhất.” Ngữ khí chậm lại.

 

Thấy cô bạn vẫn còn bộ dạng sợ hãi trên mặt, Nhất Nhất cúi đầu dọc theo cạnh tường tìm một vòng, nhặt được nửa thanh phấn viết, cực kì hứng thú chạy đến phía trước bảng đen nhón chân viết ra tên của mình.

 

“Nhất trong chữ Nhất, Nhị Tam a, ha ha ~~~~” cậu bạn nào đó rất to gan cười lớn, phụ huynh nghiêm mặt ngăn lại, lại nhìn đến hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như con sâu trên bảng đen cùng vẻ mặt kiêu ngạo hung hăng của cô nhóc kia tiểu, cũng nhịn không được cười rộ lên.

 

Hừ, biết bọn họ sẽ chê cười cái tên này. Nhất Nhất có chút khó chịu, bất quá cãi nhau ầm ĩ cùng Gia Vũ rất nhanh liền quên đi.

 

Tên là do bà nội đặt cho. Nói cô nhóc sau khi sinh ra, bà nội thấy là con gái nên có chút không vui, trong lòng có chút mất hứng, lúc đặt tên nói luôn là lấy tên Đinh Nhất, chữ nhất thứ tự xếp hạng đứng đầu rất có ý nghĩa. Sau này Đinh mẹ cảm thấy tên này rất bạc đãi con gái mình, suy lên nghĩ xuống bèn lại bỏ thêm một chữ “Nhất”, lúc gọi tên rất thuận miệng lại rất kêu.

 

Còn giống như chuyện khai hộ tịch, lúc đi báo danh liền ghi là “Đinh Nhất Nhất”. Nhưng Nhất Nhất thật không thích tên của bản thân, ba chữ, nét bút viết cũng chỉ có 4 nét, một giây liền viết xong, thực không có nội hàm. Không giống Trịnh Gia Vũ, Chu Đình, Thượng Quan Cẩn Ngôn, tên của bọn họ, phức tạp lại cao thâm a, đến ngay cả nhũ danh của con nhóc em gái viết ra cũng mất rất nhiều nét a. Nhưng nhũ danh của cô nhóc thì sao? Đinh Nhị, vô luận viết như thế nào, vẫn cứ là 4 nét!

 

Lớp 1 chương trình học có môn Ngữ văn, Toán học, hơn nữa còn có môn Tự nhiên, Thể dục, Mỹ thuật …. Tiểu học không rộng rãi so với nhà trẻ lúc trước, buổi sáng phải dậy sớm, lên lớp không thể ăn này nọ, về nhà có bài tập ở nhà. . . . . .

 

Này đó không nói làm gì, làm cho Nhất Nhất đặc biệt buồn bực là, vì sao khi nghe giảng bài muốn hai tay xếp ngay ngắn trên bàn, hai chân khép lại? Vì sao cổ phải thẳng? Vì sao không thể xếp sau cùng Gia Vũ nói chuyện? Vì sao đến ánh mắt cũng không thể nhìn chung quanh? Nhớ tới thời gian trước còn cười nhạo nhóc em không được đi học, hiện tại Nhất Nhất hâm mộ nhất chính là nó.

 

Tiết học thứ 3 là môn học Tự nhiên, trên bục giảng cô giáo đang truyền giảng, diễn cảm dào dạt giảng xuân hạ thu đông bốn mùa. Nhất Nhất xoắn ngón tay nuốt nuốt nước miếng, hôm nay buổi sáng ngủ dậy trễ, chỉ ăn một quả trứng gà đã bị mẹ thúc giục đến trường học, nay đã sớm đói bụng .

 

“Cậu đói không?” Cô nhóc nhỏ giọng hỏi bạn ngồi cùng bàn. Ngồi cùng bàn chính là cô bạn khai giảng ngày đó hỏi tên mình, gọi là Hạ Mông.

 

Hạ Mông hai mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm bảng đen, sợ cô giáo phê bình, chỉ dám nhẹ nhàng lắc đầu.

 

“Tớ đói. . . . . .” Nhất Nhất hai mắt dại ra nhìn chằm chằm cô giáo.

 

Cô giáo thật sự xinh đẹp, hai con mắt vừa to vừa sáng, giống quả nho mấy ngày hôm trước mới ăn. Mặt tròn đỏ bừng, lại giống quả táo vừa đỏ vừa lớn. . . . . . Nho nha, táo nha. . . . . . Một ngụm nước miếng rớt trên bàn, trong bụng ùng ục ùng ục kêu vang không ngừng, cô nhóc nhịn không được liền đưa tay đập hộp bút. Phách! Thanh âm vang vọng, cô giáo sợ tới mức quên mất từ. “. . . . . . bạn Đinh Nhất Nhất có vấn đề gì sao?”

 

Cô nhóc đĩnh đạc đứng lên. “Cô Dương, khi nào thì tan học ạ, em đã đói bụng sắp chết rồi!” phía dưới cất tiếng cười to. Cô giáo mới tốt nghiệp trường sư phạm, tuổi còn trẻ da mặt quá mỏng, lập tức bị học sinh náo loạn, khuôn mặt đỏ bừng. “Uhm, bạn Nhất Nhất mời ngồi xuống, đây là ở trên lớp học, nếu có vấn đề gì muốn phát biểu phải giơ tay trước khi nói. Còn có, chúng ta buổi sáng có 4 tiết học, giờ là tiết thứ 3, phải chờ tới. . . . . .”

 

“Nhưng em đói bụng rồi, nhà trẻ cô giáo đều phát này nọ cho chúng em ăn, cô giáo cái gì cũng không phát, ngay cả bánh bích quy cũng không có. Gia Vũ cậu nói đúng không hả?”

 

“Đúng vậy.” Gia Vũ gật đầu mạnh, chung quanh lại là một trận cười ha ha.

 

Trên mặt Cô giáo có chút không nhịn được. “Các em yên lặng, các em hiện tại học lớp 1, là học sinh tiểu học rồi, cô giáo đã dạy các em thế nào? Phải nghe lời, phải cố gắng học tập, không thể giống ở nhà trẻ muốn làm gì thì làm.”

 

“Mẹ em nói có vấn đề có thể nói với cô giáo a, em hiện tại rất đói bụng làm sao bây giờ? Cô giáo!”

 

“Đói cũng phải để sau khi tan học, hiện tại là thời gian lên lớp. Em ngồi xuống mau. Các em, chúng tớ tiếp tục lên lớp.”

 

Không cho ăn sẽ không ngồi xuống ~~~ Nhất Nhất bướng bỉnh đứng thẳng thân mình. Quay đầu xuống phía sau nhìn, Gia Vũ đang thè lưỡi làm mặt quỷ.

 

Cô giáo Dương tức giận, giận tái mặt không nói chuyện, xoay người ở trên bảng vẽ một đóa hoa.

 

Vì sao lại không để ý cô nhóc? Nhất Nhất càng nghĩ càng đói, càng đói càng cáu kỉnh, nhịn không được giậm chân dùng sức đập bàn: “Mẹ tớ gạt tớ, nói cái gì là có vấn đề đều có thể tìm cô giáo, tớ hiện tại rất đói bụng, nhưng cô giáo không để ý tới tớ, đồ ăn cũng không có để ăn! Mẹ gạt tớ!”

 

Cô giáo Dương cả kinh phấn viết trong tay đều rớt xuống, khuôn mặt tròn đỏ lên trắng xuống lại đỏ lên…. “ Bạn Đinh Nhất Nhất. . . . . . Mẹ em nói đúng, có vấn đề có thể hỏi cô giáo. . . . . . Nhưng bây giờ là giờ lên lớp, lên lớp không thể quấy rối, phải cẩn thận nghe giảng. . . . . .”

 

“Mẹ không gạt em, thì là cô giáo không giúp em!”

 

“. . . . . . Cô giáo không phải không giúp em, nhưng thời gian lên lớp sao có thể ăn đồ, lúc khai giảng cô giáo đã nói như thế nào . . . . . .”

 

“Cô giáo không cho em ăn chính là không giúp em, đều gạt người!” bụp bụp, tiếp tục đập bàn.

 

“Em ngồi xuống trước đã, ngồi xuống nghe cô giáo giảng bài trước, không được đập bàn. Các bạn không được cười, yên lặng. . . . . . yên lặng! Em ngồi xuống, không được vỗ nữa!”

 

Được, không được vỗ bàn liền giậm chân. Thùng thùng thùng! Đạp ầm ầm. Trong phòng học nổ tung, tiếng cười, tiếng kêu đập bàn, thanh âm giậm chân, làm cô giáo tức giận đến nỗi trong mắt bắn ra sóng điện.

 

Duỗi thẳng ngón tay hơi hơi phát run: “Đinh Nhất Nhất, em đứng ra phía sau cho cô mau!”

 

Đứng thì đứng, ai sợ ai ~~~ Nhất Nhất ngẩng đầu sải bước đi đến cuối phòng học, tư thái thật chuẩn mà đối diện vách tường đứng thẳng, sau đó theo thói quen tự nhiên dùng cái trán đụng tường. Một cái, hai cái, hai cái. . . . . .

 

“Em đang làm cái gì hả? Bảo em đứng vững!”

 

Tiếp tục đụng. Bảy cái, tám cái. . . . . . Mười một cái, mười hai cái. . . . . .

 

“Cô giáo đi rồi!” Gia Vũ vỗ tay kêu.

 

Nhất Nhất quay đầu lại, chỉ thấy trong phòng học tình cảnh hỗn loạn, cô giáo Dương đã không thấy bóng dáng. Đứng sau chủ nhiệm lớp cô giáo Trình phía sau vừa mới tiến vào văn phòng, bên cạnh có vài cô giáo bật cười: “A, đã gây ra gì rồi, nhanh như vậy đã bị gọi vào văn phòng giáo viên rồi sao.”

 

Nhất Nhất ở trong đại viện rất nổi danh, rất ít có người không biết này tiểu quỷ bướng bỉnh.

 

“Cô giáo Dương vừa tới, còn chưa biết đại danh Nhất Nhất đâu.”

 

Cô giáo Trình lắc đầu cười, xoay người bày ra khuôn mặt nghiêm nghị nhìn học sinh, “Em giỏi a, làm cho cô giáo khóc rồi, mau đi xin lỗi.”

 

Nhất Nhất di di cái mũi. “Em đói bụng, cô giáo Dương không cho em ăn.”

 

“Em còn viện lí do hử? Cô giáo đã dạy em thế nào, em hiện tại đã là học sinh tiểu học, phải biết giữ gìn kỉ cương trên lớp, không thể nói chuyện, không thể ăn uống, càng không thể đập bàn quấy rối, em nhìn xem em ở trong lớp tạo ra ảnh hưởng lớn thế nào với các bạn a. . . . . .”

 

Nhất Nhất mím môi không nói chuyện, một bên nghe giáo huấn một bên đánh giá văn phòng, tròng mắt lăn lông lốc, lăn lông lốc di chuyển loạn, nhìn tới một nam sinh vừa tiến vào cửa trên tay cầm đống sách bài tập.

 

A ~~~~ oan gia ngõ hẹp. “Em chào Cô.” Oan gia lễ phép cúi đầu, được cô giáo mỉm cười gật đầu. “. . . . . . Đinh Nhất Nhất a, em xem bạn Thượng Quan Cẩn Ngôn kìa, ”

 

Cô giáo Trình lập tức hiện thân thuyết pháp, “Một đứa nhỏ ưu tú, lễ phép, thành tích học tập lại giỏi, hàng năm luôn xếp thứ nhất, hàng năm đều là học sinh ba tốt, làm chuyện gì từ trước tới nay đều rất quy củ, sao giống như em vậy nghịch ngợm gây sự, còn lôi kéo bạn gây ồn ào, học hỏi thêm Cẩn Ngôn biết không hả!”

 

Học sinh ưu tú đứng ở góc bàn bên cạnh, cặp mắt to không chớp nhìn qua. Nhất Nhất hận nghiến răng nghiến lợi, trên mặt vẫn cười hì hì : “Vâng, thưa cô, Em nhất định sẽ học tập ngày ngày nỗ lực vươn lên.”

 

“Em…đứa nhỏ này.” Biết nhiều lời vô dụng, cô giáo Trình mở trong ngăn kéo lấy ra một cái túi đóng gói đưa cho cô nhóc, “Mau nhét no bụng đi, về sau buổi sáng phải nhớ ăn no, nếu đói lả người, việc học tập phải làm sao?”

 

“Em không thích ăn cái này.” Cái bánh bích quy nhãn hiệu nào đây, còn không phải là loại kẹp nhân.

 

“Nha đầu kia ~~” Trình cô giáo không nề hà dí dí trán cô nhóc, “Không ăn thì quên đi, đi nói lời xin lỗi với cô giáo Dương ngay, phải thành tâm thành ý xin lỗi biết không?Nhanh chút đi.”

 

Cô giáo Dương tránh ở trong phòng nghỉ tận cùng hành lang, bởi vì bị năm nhất học sinh tiểu học làm cho tức phát khóc, ngượng ngùng về văn phòng.

 

Nhất Nhất đứng trước của đi lại vài vòng, quyệt miệng do dự không muốn đi vào.

 

“Đi xin lỗi cô giáo đi.”

 

“Không muốn. . . . . .”

 

Nghiêng đầu nhìn, thấy Cẩn Ngôn đứng ở phía sau, cầm trong tay một quả táo lớn đỏ rực.

 

“Cậu không thể yên lặng một lúc sao, cô giáo đều bị cậu làm cho tức phát khóc kìa.”

 

“Tớ không làm cô tức, là chính cô muốn khóc chứ.” Quả táo đã thành công gợi lên một chuỗi nước miếng, cô nhóc thử hỏi, “Cho tớ ?”

 

“Cậu đi xin lỗi cô giáo, tớ liền cho cậu ăn.”

 

“Nếu nói xin lỗi xong cậu không cho tớ thì sao?” Mới không dễ bị lừa a!

 

“Để tớ cắn trước một miếng đi.” Cẩn ngôn mím môi trừng liếc một cái, đưa quả táo đến. Cô nhóc răng rắc răng rắc cắn vài miếng to, bẹp bẹp miệng: “Giòn ~~~~ trong túi cậu còn có cái gì?”

 

“Sôcôla.” Hai cái móng vuốt lập tức vươn ra, Cẩn Ngôn dùng sức ôm chặt không chịu cho. “Cậu không đi xin lỗi cô giáo, đừng nghĩ đến ăn sôcôla.”

 

“Hừ, không ăn thì không ăn.”

 

“Không ăn quên đi, tớ giữ lại tự mình ăn.” Nói được thì làm được, bóc một miệng quăng vào miệng nhai sột soạt.

 

Lập trường Nhất Nhất có chút dao động. “ Giữ cho tớ một chút. . . . . .”

 

“Cậu đi xin lỗi cô giáo trước đi.”

 

“Cho tớ ăn một cái trước. . . . . .”

 

“Xin lỗi cô giáo trước.” Mắt thấy viên kẹo thứ hai như dê sắp bị đưa vô miệng cọp, lập trường của cô nhóc hoàn toàn sụp đổ. “Tớ đi tớ đi, cậu đừng ăn!”

 

Cô giáo Dương hốc mắt còn hồng hồng, nhìn thấy học sinh nghịch ngợm đứng trước mặt, cô không hé răng lời nào, về sau nhìn thấy thái độ nhận sai chân thành mới dần dần hòa hoãn xuống, vẻ mặt ôn hoà chỉ phê bình vài câu, cuối cùng tha thứ cho cô nhóc.

 

“Nói xin lỗi xong!” cô giáo Dương còn chưa đi xa, hai cái tay nhỏ bé liền đưa ra. Cẩn Ngôn quả nhiên giữ lời, lấy một vốc sôcôla bỏ vào trong tay cô nhóc.

 

“Một hai ba. . . . . . bốn viên? Còn nữa không?” Nhất Nhất lông mày như sắp kết lại với nhau, đem sôcôla nhét vào trong túi mình, đưa tay lục lọi từ trên xuống dưới từ trái sang phải cái túi của hắn.

 

“Về sau đừng chọc giận cô giáo nữa biết không?” Hắn giang hai tay ra để cô nhóc dễ lục soát.

 

“Đi học phải chăm chú nghe giảng, còn nữa, buổi sáng phải ăn cơm đúng giờ, nếu đói bụng, có thể đến lớp tớ tìm tớ.”

 

“. . . . . . Không có.” Ánh mắt thất vọng, xoay người bỏ chạy.

 

“Ây, nhớ kỹ phải ăn sáng đó, thời gian lên lớp cũng đừng quấy rối.”

 

“Không cần cậu lo!” Quay đầu trợn mắt.

 

“Nhìn đường kìa, phía trước có. . . . . .” Mới phát ra âm “sh”, cạch! Nhất Nhất dính lên cây. Miệng quạ đen! Cô nhóc xoa cái trán hung hăng mắng.

back top