Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 48: Only you, mới có thể cùng em đi trọn cuộc đời

Dưới sự hướng dẫn chỉ bảo tận tình của hai bên gia đình, vừa tốt nghiệp đại học một cái, Đinh Nhất Nhất đã quang vinh trở thành người đầu tiên của đại học ×× tay trái cầm lấy bằng tốt nghiệp tay phải cầm lấy giấy đăng kí kết hôn. “Chín đồng bạc là đã đem cả cuộc đời mình bán đi rồi.” Cô nhóc chau mày ủ dột càu nhàu.

 

“Uh.” Gia Vũ cắn que kem xem tạp chí quân sự, đầu cũng không ngẩng lên.

 

“Ê, cậu cũng không nghe tớ nói chuyện, thật là.”

 

“Cậu còn đi làm không? Không bằng ở nhà làm thiếu phu nhân đi, dù sao Cẩn Ngôn cũng có tiền, nuôi được cậu.”

 

“Tớ không làm ký sinh trùng, tớ muốn mở tiệm hoa!” Tự mình làm bà chủ thật tốt a, không cần xem sắc mặt người khác.

 

“Xí ~~ cậu còn mở tiệm hoa, hoa hồng và hoa Nguyệt kí cũng không phân biệt được.” Hắn nhớ tới sự kiện khi còn học sơ trung lúc cô nhóc cùng người bạn trai đầu tiên của cô nhóc thương lượng đi tới nhà Cẩn Ngôn trộm hoa hồng.

 

“Đừng gây phiền phức cho chồng cậu nữa, cậu ta tiếp quản cái công ty lớn như vậy đã rất mệt rồi, cậu cũng không biết giúp cậu ta a.” Cẩn Ngôn sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã tiếp nhận công ty của cha, hiện tại mọi người đều gọi hắn Thượng tổng.

 

“Vợ chồng cùng làm chung công ty thật dễ dàng công tư bất phân đan xen tình cảm cá nhân vào, tách ra có lợi cho việc gia tăng khoảng cách không gian dễ chịu giữa hai người và bảo vệ duy trì lợi ích lâu dài của gia đình.” Cô nhóc làm ra vẻ bà cụ non nói.

 

Gia Vũ sặc một cái. Còn khoảng cách không gian dễ chịu nữa, tư tưởng cô nhóc kia sau khi kết hôn cảnh giới cũng cao lên không ít a.

 

“Ách ~~~~ nước miếng đều chảy ra kìa!” Ăn có que kem mà nước miếng cũng chảy ra bên ngoài được, cũng không phải còn trẻ con nữa rồi. Nhất Nhất rút tờ khăn giấy ra giúp hắn lau miệng, miệng còn lải nhải cằn nhằn, “Cậu sao còn giống y chang hồi nhỏ thế, dưới cằm có lỗ hả a, trước kia cậu sang nhà chúng tớ ăn cơm, ba tớ đã nói cậu. . . . . .”

 

“Tớ muốn đi Mĩ học nghiên cứu.”

 

“Nói cậu miệng bị mẻ đó. . . . . . A?” Đang tự mình cằn nhằn, không nghĩ tới hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy, cô nhóc ngây ngốc không phản ứng lại được, cái tay nắm lấy khăn giấy cứng ngắc đặt trên miệng hắn.

 

“Tớ phải đi rồi.” Gia Vũ cười gõ gõ vào đầu cô nhóc.

 

“. . . . . . Cậu bệnh thần kinh, lúc trước cũng chưa nghe cậu nói!”

 

“Đã sớm đăng kí đi, bất quá khi đó cậu bận bịu thực tập tốt nghiệp, còn muốn kết hôn, tớ mới không nói cho cậu biết. Ngày đã định rồi, hai mươi tháng tám, đi Georgia State.”

 

“Nhanh như vậy sao. . . . . . Cậu cư nhiên không nói với tớ, giờ mới nói. . . . . .” Sao lại giống Mông Mông như vậy chứ! Nhất Nhất càng nghĩ càng tức, nhịn không được dùng sức cắn lên mu bàn tay hắn, vành mắt đỏ hoe lên. “Các cậu đều đi rồi, chỉ còn lại mỗi tớ. . . . . .”

 

Hắn cười khổ cam chịu để cô nhóc cắn. “Sao lại chỉ còn lại mỗi cậu được, không phải còn có Cẩn Ngôn ở cạnh cậu sao. Lại nói nước Mĩ điều kiện thật tốt, trường học bên kia có học bổng, học phí hay bất cứ cái gì cũng không cần lo nghĩ tới.”

 

“Cậu đương nhiên tốt, quốc gia tư bản chủ nghĩa, tư tưởng cậu hủ bại!”

 

“Đến bên kia tớ gửi cho cậu USD về.”

 

“Làm như tớ chưa thấy qua tiền đô la Mỹ ấy, tờ một trăm đô cũng không sai biệt lắm với tờ một đô, tất cả đều là màu xanh!” Vẫn là nhân dân tệ tốt, màu sắc rực rỡ vừa thấy đã biết là tờ bao nhiêu tiền. Con mắt đỏ au đột nhiên chuyển động loạn lên, “Cậu qua bên kia theo đuổi Mông Mông?”

 

“A?” Gia Vũ sửng sốt. “Sức tưởng tượng thực phong phú a.”

 

“Không phải đi tìm cậu ấy, vậy cậu đang yên đang lành lại muốn đi nước Mĩ?” Hắn lườm một cái xem thường lười hé răng.

 

“Thôi được rồi, tha thứ cho cậu lần này, vì cậu đi tìm Mông Mông nên tớ không so đo với cậu.” Người vốn đang lã chã ướt át kia lập tức tươi cười rạng rỡ, “Các cậu a thật sự làm ầm ĩ quá đi, làm gì phải thành như vậy, khi đó rõ ràng là ở cạnh nhau lại không biết quý trọng, hiện tại thì tốt rồi, muốn đuổi theo ra cả nước ngoài, lãng phí thời gian lãng phí tiền tài. Đến bên đó đi tìm Mông Mông bày tỏ rõ ràng biết chưa?”

 

“Tớ đi rồi cậu sẽ nhớ tớ chứ?”

 

“Nghiêm túc chút đi!” Người này hướng câu chuyện đi đâu vậy kìa! Đoạt lấy tạp chí của hắn đập nhẹ trên đỉnh đầu hắn một cái, “Đừng nói lảng sang chuyện khác.”

 

“Tớ đi rồi cậu phải nhớ tớ đó.”

 

“Miễn bàn chuyện thương cảm như vậy được không, chúng ta nói chuyện cảm xúc mới của cậu đối với Mông Mông đi.”

 

“Không nói tới Mông Mông, cậu nói đi cậu có nhớ tớ hay không?” Gia Vũ giở tính trẻ con bướng bỉnh, bắt cô nhóc phải trả lời mới chịu.

 

“Đang nói với cậu về Mông Mông đó, ” Nhất Nhất căm tức nhìn hắn, “Fu. ck, cậu nói tớ có không hả?” Vành mắt lại đỏ lên.

 

“Ái~~~ đừng khóc.” Nói chưa dứt lời, vừa nói cô nhóc nhoẹt miệng, hai giọt nước mắt to như hạt đỗ rớt lên trên bàn. “Cậu nói đi là đi. . . . . .”

 

“Tớ còn chưa có chết đâu.” Cái gì nói đi là đi.

 

“Cậu xấu xa!”

 

“Đều sắp phải đi rồi cậu còn mắng tớ. . . . . . Aiz, đừng khóc.” Nước mắt trên mặt cô nhóc như tạo thành hai dòng suối nhỏ, Gia Vũ chỉ có thể không ngừng rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô nhóc, “Đừng khóc nữa bà cô của tôi ơi, tớ là tên xấu xa còn chưa được hả. . . . . .”

 

Đều đi rồi đều đi hết rồi! Về nhà, Nhất Nhất ôm Cẩn Ngôn khóc tới nửa đêm, liên tục mắng Gia Vũ, mắng xong Gia Vũ thì nhắc tới Hạ Mông, cằn nhằn xong Hạ Mông, lải nhải tới Đàm Vi, cuối cùng vẫn đang rớt nước mắt hỏi, cậu có rời xa tớ hay không? Cẩn Ngôn một lần lại một lần an ủi cô nhóc: “Sẽ không, tớ vĩnh viễn sẽ không rời xa cậu.”

 

“Cậu gạt tớ! Con người đều phải có lúc chết, cậu nhiều nhất chỉ có thể ở bên tớ vài chục năm, làm gì có vĩnh viễn chứ! Ô ô. . . . . .”

 

Hắn bất đắc dĩ, dỗ cũng không được, không dỗ cũng không xong, phụ nữ a ~~~~

 

Hành trình của Gia Vũ là từ Thượng Hải đến Chicago, lại từ Chicago mới bay tới đích. Hắn sợ ba mẹ thương tâm, không để cho bọn họ đi sân bay đưa tiễn, chỉ có Nhất Nhất cùng Cẩn Ngôn một đường từ thành phố C đưa đến tận sân bay Phổ Đông.

 

“Đến bên kia lập tức điện thoại cho tớ biết không?”

 

“Uh.”

 

“Ăn uống dùng đồ đừng quá tiết kiệm, có dư tiền mới được mua xe biết không?”

 

“Uh.”

 

“Con gái nước Mĩ đều rất nhiệt tình, cậu cùng các cô ấy chơi thì có thể, không thể tìm làm bạn gái biết không?”

 

“Tớ đều biết rồi!” Gia Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, thương hại nhìn hai vành mắt thâm quầng cực lớn trên mặt Cẩn Ngôn. “Cô nhóc náo loạn cậu suốt một đêm đúng không?”

 

Cẩn Ngôn cười khổ. Sao chỉ có một đêm a, từ khi nghe được tin tức Gia Vũ muốn xuất ngoại, cô nhóc liền mỗi ngày một bộ dáng như đòi nợ. Thấy cô vợ mình nhẹt miệng ra khóe mắt long lanh những giọt lệ, liền vuốt ve mái tóc ngắn của cô nhóc ôn nhu dỗ dành nói: “Đừng khóc nữa, mọi người đều đang nhìn kìa, rất mắc cỡ a, cũng không phải không nhìn thấy được nữa.”

 

“Khóc thì sao, đi đưa tiễn vỗn rất buồn bã a, còn không cho người ta khóc?” Nhất Nhất khịt khịt cái mũi gào lên, liếc mắt nhìn về hướng bên cạnh có hai vị khách du lịch kia. Hai người tiếp xúc với ánh mắt hung tợn của cô nhóc, đều cuống quít xoay đầu đi.

 

“Thực chịu không nổi cậu.” Gia Vũ thở dài, bàn tay tiến vào trong túi quần lấy ra khăn giấy. Cẩn Ngôn đã trước một bước ôm cô nhóc vào lòng, nước mắt nước mũi cọ hết lên chiếc áo sơ mi hàng hiệu của hắn. Khăn giấy ở lòng bàn tay Gia Vũ vo viên thành một đống.

 

“Được rồi, đừng khóc nữa. . . . . .” Di động thật không thức thời réo lên, Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười cười. “Tớ nghe điện thoại. Đừng khóc nữa, hai mắt sưng lên như hai hạt đào rồi, đợi lát nữa lại đau mắt cho xem.”

 

“Uhm.” Nhất Nhất ghé vào ngực hắn lại cọ cọ cái mũi, mới thả hắn ra bên cạnh nghe điện thoại.

 

“Cho cậu, đừng lau nước mắt nước mũi lên trên người hắn, bẩn.” Gia Vũ một lần nữa cầm khăn giấy đưa qua cho cô nhóc, nhìn chằm chằm vào cô nhóc đang hỉ mũi rồi lau nước mũi. Sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói, “Tớ thực ngốc. . . . . . Luôn chậm một bước.”

 

“Cậu có chỗ nào ngốc chứ, từ nhỏ đã thông minh hơn tớ.” Nhất Nhất nghẹn ngào cải chính. Hắn đang lo lắng cái gì? Lo lắng đi Mĩ quá trễ không đuổi kịp người ta sao? “Yên tâm đi, tớ cam đoan với cậu là không trễ đâu, Mông Mông ở bên kia khẳng định là không có bạn trai, đến bên đó cậu phải trực tiếp theo đuổi ngay đó, tớ làm hậu thuẫn kiên cường cho cậu, nếu không theo đuổi được lập tức lên mạng báo cho tớ biết.”

 

“Nói sai rồi, vẫn là cậu ngốc.” Nâng tay thưởng cho cô nhóc cái cốc lên đầu. Lại nói lỡ lời gì ư? Cô nhóc vuốt đầu hai mắt mờ sương mênh mông.

 

Trong radio truyền đến lời nhắc nhở phải đi checking, Gia Vũ kéo hành lý hướng về cổng checking chuẩn bị đi làm thủ tục, cô nhóc nhịn không được lại níu kéo hắn, túm cánh tay hắn chết cũng không buông tay.

 

“Á ~~” Gia Vũ buông hành lý trở lại cô nhóc ôm một cái, “Hãy sống thật tốt cùng Cẩn Ngôn nhé, đừng tùy hứng.”

 

“Tớ có chỗ nào tùy hứng chứ hic hic. . . . . .”

 

“Nếu hắn đối với cậu không tốt, gọi điện thoại nói với tớ.”

 

“Uhm, hic hic. . . . . .”

 

“Đừng khóc, học xong hai năm tớ sẽ quay về.”

 

“Hai năm không thấy được cậu. . . . . . Gia Vũ. . . . . . Hu hu. . . . . .”

 

Cẩn Ngôn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô nhóc sưng vù lên khóc đến đứt hơi lạc giọng, khóc hệt như sắp sinh ly tử biệt vậy, thì đau lòng vỗ vỗ lưng cô nhóc. “Khóc suốt thôi, làm cho Gia Vũ ngồi máy bay cũng không an tâm.”

 

Người nào thế kia thật là! Không có chút tế bào tình cảm nào hết. Cô nhóc dỗi hờn bụm mặt không để ý tớ hắn. Cẩn Ngôn buồn cười, xoay người dặn dò Gia Vũ: “ Đến bên kia nhớ chăm sóc tốt bản thân , có chuyện gì thì tìm bạn học tớ.”

 

“Uh.”

 

“Số điện thoại đã viết lại chưa? Đừng làm mất. Hộ chiếu và tiền cũng phải bảo quản thật tốt, đặc biệt là hộ chiếu, ngàn vạn lần không thể làm mất.”

 

“Biết, cậu đừng lo lắng cho tớ, trên đường còn có nhiều bạn học. Cẩn Ngôn, …” Gia Vũ đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt hắn, “Cậu phải đối xử thật tốt với Nhất Nhất, đừng làm cô ấy thương tâm.”

 

Cẩn Ngôn thận trọng gật đầu. Gia Vũ giơ tay lên không trung cùng đập tay với Cẩn Ngân, hai người nhìn nhau cười. Hết thảy không cần nói.

 

“Các cậu đều nói cái gì đó, còn đập tay với nhau nữa, cũng không phải đánh bóng rổ.”

 

“Lời hứa của cánh đàn ông với nhau.”

 

“Lừa quỷ, cũng chưa nghe thấy các cậu nói cái gì.” Nhất Nhất nhẹt miệng vẫn còn bị vây hãm trong cảm xúc thương cảm, “Aiz, Gia Vũ nói tớ ngốc, tớ ngốc chỗ nào chứ? Thật là, đều đi rồi còn không nói được câu nào hay cả.”

 

“Cậu chính là ngốc.” Cô nhóc trợn tròn mắt lên, Cẩn Ngôn vội trấn an nói, “Tớ lại thích cậu ngốc như vậy.” Câu này thì còn được ~~~ ôi chao cũng không đúng. . . . . . Dù sao lời này nghe cũng không thoải mái lắm.

 

“Đều đi hết cả rồi, Mông Mông đi Mĩ, Gia Vũ cũng đi Mĩ, thực chán chết, tư bản chủ nghĩa vạn ác! Đem bạn bè của tớ đều lừa đi rồi.” Cô nhóc đem những điều không vui vẻ kia đổ hết lên đất Mĩ.

 

“Qua đợt này có thời gian chúng ta qua bên đó chơi.”

 

“Đi chơi có ý nghĩa gì, nhiều nhất cũng chỉ mấy tháng, vẫn là không thể ở cùng bọn họ.”

 

“Tớ sẽ ở bên cậu.” Hắn hôn lên gương mặt cô nhóc, “Trên thế giới này, cha mẹ không thể ở cùng cậu cả đời, anh chị em cũng không thể ở cùng cậu cả đời, bàn bè càng không thể. Người duy nhất có thể nắm tay cậu tới lúc răng long đầu bạc chỉ có tớ, người thân mật nhất của cậu.”

 

Đáng ghét ~~~ trên đất không biết rụng bao nhiêu mảng da gà a, nhưng trong lòng lại ngọt ngào mừng thầm. “Cậu có thể ở bên tớ bao lâu?”

 

“Sáu mươi năm.”

 

“Hai mươi hai thêm sáu mươi. . . . . . Khi đó đều hơn tám mươi, tám mươi tuổi răng rụng sạch đi đứng cũng không tiện, vẻ mặt đầy nếp nhăn, nói không chừng cậu cũng không thể nhận ra tớ.”

 

“Làm sao có thể không nhận ra cậu, đồ ngốc.”

 

“Khi đó lưng cậu còng, mắt cũng đã mờ rồi, không còn có cô gái xinh đẹp nào tặng khăn quàng cổ cho cậu, ha ha ~~~ aaa!”

 

Nhất Nhất dọc theo bậc thềm nhỏ hẹp ven đường bước đi, đi được vài bước liền bị rơi xuống. Cẩn Ngôn vươn tay ra: “Nắm lấy tay tớ.” Bàn tay nho nhỏ bỏ vào trong bàn tay to rộng, thật ấm áp, thật vững tâm. Hắn gắt gao nắm chặt tay cô nhóc giữ vững giúp cô nhóc cân bằng, Nhất Nhất nhón chân nghiêng nghiêng lung lay từng bước một đi về phía trước, liên tục đi, đi mãi…

 

The end

back top