Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 11 Có một số việc không thể nào tránh

Có một số việc không thể nào tránh

Lâm Hiểu cứ tưởng mình có thể ngủ cho đến khi tự mình thức dậy, không nghĩ tới hơn tám giờ đã bị điện thoại của Tề Kỳ đánh thức. Vừa nhấc điện thoại, Tề Kỳ lập tức nói không ngừng, đại ý là hôm nay cô với Quách Chính Khải chuẩn bị đi xem nhà, bất ngờ hắn đột nhiên có việc quan trọng không thể từ chối, cho nên gọi Lâm Hiểu cùng cô ấy đi xem.

“Mình đang ngủ mà…” Lâm Hiểu cào tóc, cả người vây trong trạng thái ngái ngủ, thanh âm khàn khàn nói.

“Hiểu Hiểu, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để một mình mình đi xem nhà? Cậu làm thế có biết tim mình sẽ tan nát không?” Tề Kỳ dùng giọng điệu làm nũng nói, nghe thấy Lâm Hiểu bên kia lười biếng “ừ” một tiếng, Tề Kỳ nhíu mày tiếp tục lấy lòng: “Bữa trưa sẽ mời cậu ăn sushi còn muốn thêm cái gì thì tùy cậu chọn.”

Lâm Hiểu lấy tay dụi mắt mới nói: “Được, vậy bây giờ cậu lái xe đến đón mình.”

“Người này______!” Tìm nửa ngày cũng không thấy từ nào có thể hình dung nổi, Tề Kỳ cả giận nói: “Vậy cậu nhanh chóng cút xuống cho tớ.”

Nghe xong điện thoại, Lâm Hiểu nhanh chóng rửa mặt đánh răng, khi mở tủ quần áo ra động tác chợt ngừng lại. Cô nhớ tới cuộc hẹn hôm nay, ban đầu đang định tùy tiện tìm một bộ quần áo nay biến thành nhìn tủ quần áo do dự. Một lúc sau cô chọn một chiếc váy màu đỏ năm nay mới mua chưa có cơ hội mặc. Ở trước gương vòng vo hai vòng mới yên tâm xuống dưới lầu.

Quả nhiên Tề Kỳ đã sớm ở bên dưới chờ đợi, nhìn Lâm Hiểu chăm chú, cảm thấy hôm nay cô ấy có điểm kỳ lạ nhưng lại không nghĩ ra kỳ lạ ở đâu? Tề Kỳ đơn giản bỏ qua, ngồi ở ghế lái nói vọng ra: “Cậu mặc chiếc váy này đẹp lắm! Lâu rồi bọn mình không đi dạo phố, ăn trưa xong đi đi.”

“Ừ, nhưng nhớ giữ lời hứa điểm tâm trưa của tớ nhé, đến cửa hang bánh bao phía trước dừng lại một chút, tớ muốn mua hai cái bánh bao.” Lâm Hiểu chỉ chỉ phía trước.

“Ừ.”

Gia đình Tề Kỳ khá được, chiếc xa này là do khi cô ấy chuẩn bị đi làm được bố mình mua cho. So sánh với gia đình Quách Chính Khải rất bình thường, Tề Kỳ rõ ràng chịu thiệt. Thực ra mọi người trong nhà Tề Kỳ đều phản đối họ nhưng Tề Kỳ vẫn kiên trì. May mắn cha mẹ Tề Kỳ không phải những người không phân rõ phải trái như trong ti vi, sau khi quan sát Quách Chính Khải một thời gian, cuối cùng cũng đồng ý.

Sau khi xuống xe, Tề Kỳ đưa Lâm Hiểu đi vào một tiểu khu còn đang xây dựng, chỉ vào một căn nhà đang xây nói: “Chỉ còn một tòa nhà đang xây, nhưng tuần sau bọn mình vào ở thì sẽ xong hết cả, bây giờ có thể vào xem.”

Tề Kỳ nói liên tục về ngôi nhà, vấn đề hiện tại rồi tương lai ra sao. Về phương diện này Lâm Hiểu không có chút kinh nghiệm nào, chỉ ngẫu nhiên phát biểu một câu vô thưởng vô phạt.

Trong phòng còn chưa trang trí nội thất, trống trơn một khỏang rộng 90 mét vuông. Tề Kỳ cẩn thận đi một vòng lại một vòng, nói cho Lâm Hiểu ở đằng sau nghe kiểu cách cô muốn trang trí ngôi nhà, nhìn bộ dáng kích động hưng phấn của Tề Kỳ thì biết cô ấy vô cùng hào hứng với cuộc sống tương lai. Chuyên ngành Tề Kỳ học khi học đại học là thiết kế, sau lại vào làm trong một công ty quảng cáo , cứ một đường như thế, nên Tề Kỳ đối với việc thiết kế vô cùng say mê. Cô còn muốn vẽ vài bản phác thảo cho Lâm Hiểu xem rồi phát biểu ý kiến.

Lâm Hiểu nhàn nhã theo sau Tề Kỳ. Cô đến bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, tổng thể khá được, nhà lại đúng hướng gió, lớn nhỏ cũng coi như thích hợp.

Đột nhiên sắc mặt Lâm Hiểu trắng nhợt, cô gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ từ trong ngõ nhỏ xa xa đi ra. Tuy khoảng cách rất xa nhưng cùng sinh hoạt hai mươi mấy năm, thân ảnh của đối phương, ngay cả quần áo mặc trên người cũng quá mức quen thuộc.

Lâm Hiểu vô thức lui về sau từng bước, đầu óc nóng lên nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

Tề Kỳ nghe thấy tiếng bước chân nghi hoặc quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Lâm Hiểu chạy xuông, vội vàng gọi: “Lâm Hiểu, cậu làm sao vậy?” Gọi liên tiếp nhưng vẫn không có tiếng đáp lại, cô cũng chạy xuống theo.

Một tay Lâm Hiểu giữ chặt váy chạy rất nhanh xuống lầu, đầu óc ong ong như muốn nổ tung, nhưng từ trên lầu chạy xuống muốn đến được ngõ nhỏ cần phải vòng một vòng lớn. Lâm Hiểu ngừng chạy quyết định thật nhanh, đi về phía tòa nhà còn đang xây, từ nơi đó đi qua có thể rút ngắn quãng đường lại.

Lâm Hiểu chạy về phía trước vài bước đột nhiên cảm thấy không đúng, phải vòng qua tòa nhà khác mới đúng. Cô vội vàng quay đầu nhưng lại quên mất va phải thanh sắt vừa rồi mình tránh được, cánh tay bị thương rất sâu.

Lâm Hiểu tê rần, tỉnh táo hơn vài phần, ngây ngốc nhìn miệng vết thương trên cánh tay máu chảy đầm đìa lại không dám che.

Cuối cùng Tề Kỳ cũng đuổi kịp đến đây, nhìn thấy Lâm Hiểu bị thương thì thét lên, vội vàng chạy đến bên người cô, giữ chặt cánh tay bị thương, khẩn trương nói: “Mau đến bệnh viện, sắt này để ngoài trời, phải tiêm vắc xin phòng uốn ván.”

Nói xong, Tề Kỳ vội vàng cầm lấy cánh tay không bị thương của Lâm Hiểu, kéo cô đến chỗ để xe. Lúc sau nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hiểu còn thất thần thì đau lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cậu vừa rồi làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như vậy? Vừa nhìn thấy người nào?”

Ánh mắt trống rỗng của Lâm Hiểu chậm rãi trở nên có thần, mí mắt buông xuống: “Không có gì.”

Thấy cô nói như vậy, Tề Kỳ cũng không đặt thêm câu hỏi, chỉ đưa cô lên xe, một đường trầm mặc đi đến bệnh viện gần nhất.

Sát trùng bằng cồn so với lúc bị thương còn muốn đau hơn, Lâm Hiểu nắm tay lại hít sâu vào chỉ cảm thấy quá trình băng bó lâu vô cùng, hơn nửa ngày mới làm xong.

Băng bó xong tòan bộ thì vừa vặn thời gian cơm trưa, Tề Kỳ nhìn Lâm Hiểu mặt không chút thay đổi thì thở dài: “Còn muốn ăn sushi không?”

Lâm Hiểu tỉnh táo lại, đem bộ dáng lo lắng của bạn tốt thu vào đáy mắt, mở miệng nói: “Ăn chứ.”

Hai người đi tới một nhà hàng sushi Nhật Bản, Lâm Hiểu vùi đầu ăn, cô không có tâm tình nói chuyện. Tề kỳ nhìn cô đầy vẻ lo lắng, điện thoại vừa vặn đổ chuông.

Lâm Hiểu ngẩng đầu thấy Tề Kỳ vẫn đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng, sau khi nghe cô ấy nói chuyện điện thoại mới biết cô ấy đang rối rắm chuyện gì, nhân tiện nói: “Quách Chính Khải không đến à? Vậy đi thôi!”

Tề Kỳ dời điện thoại khỏi tai: “Đi cái gì mà đi, đã đến quán cơm rồi mà về ngay được sao?”

Lâm Hiểu khoát tay làm bộ ghét bỏ: “Về thôi! Mình không muốn ăn với một người ngồi bên mình mà tâm hồn không biết đã bay đi đâu.”

Lông mi Tề Kỳ dựng thẳng lên, nói với Quách Chính Khải: “Anh cứ chịu đói đi, em ăn cơm xong mới rảnh rỗi để ý anh.”

Thấy Tề Kỳ nói xong câu cuối rồi cúp máy, Lâm Hiểu uống ngụm trà, thong thả nói: “Mau về thôi, kẻo làm cho người ấy nhà cậu chờ lâu, đói bụng hắn nhưng đau lòng cậu.”

Tề Kỳ kiên quyết: “Cùng nhau ăn cơm cũng phải có thứ tự trước sau, hắn cứ thay đổi tùy ý nói đến là đến nói không đến là không đến sau này làm sao tớ chịu được, như thế nào cũng phải chờ cậu ăn xong đàng hoàng rồi tớ đưa cậu về nhà.” Đi dạo phố cái gì chứ, chắc chắn đi không nổi. Tề Kỳ nhìn tay trái băng bó kín mít của Lâm Hiểu, thầm nghĩ.

Trong lòng Lâm Hiểu ấm áp, nhưng trên mặt không biểu lộ ra cái gì, tỏ vẻ không sao hỏi: “Tùy cậu, cũng không phải người yêu của tớ đói.”

Tốc độ ăn cơm của Lâm Hiểu nhanh hơn nhiều, ăn xong thì ngồi trên xe Tề Kỳ trở về nhà.

“Nhớ kỹ không được để miệng vết thương dính nước.” Tề Kỳ nói xong vẫy tay tạm biệt với Lâm Hiểu ở ngoài xe.

“Tề đại tiểu thư, nhanh nhanh chạy đến bên nam nhân nhà cậu ăn cơm đi.” Lâm Hiểu trừng mắt.

Tề Kỳ đang chuẩn bị đi, nghĩ nghĩ lại quay đầu nói với Lâm Hiểu, ngữ khí chân thành: “Nếu có chuyện gì nhất định phải cho tớ biết.”

Lòng Lâm Hiểu lại nóng thêm vài phần, cười tươi tắn: “Được.”

Cuối cùng Tề Kỳ cũng yên tâm hơn, chậm rãi cho xe chạy đi rời khỏi tầm nhìn của Lâm Hiểu.

Đứng yên một lúc lâu, Lâm Hiểu chậm rãi xoay người, chuẩn bị đi lên cầu thang mà không hiểu sao không thể nào bước đi. Cô vò tóc, ra khỏi khu nhà, nghĩ đi dạo một chút rồi trở về cảm xúc sẽ tốt hơn.

Nhưng vừa bước ra khỏi khu nhà cô đã hối hận. Bây giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu gay gắt, không khí nóng nực, làm gì có ai đi dạo lúc này?

Vừa rồi, Lâm Hiểu nhìn thấy quán cà phê khai trương từ tháng trước, cô không do dự bước vào.

Quán cà phê không lớn, cách bài trí bên trong rất đặc biệt, hiển nhiên mất rất nhiều công sức. Bây giờ vẫn còn giữ trưa, trong quán không có khách nào khác.

Lâm Hiểu tùy tiện gọi một cốc cà phê, cầm di động lên mạng, được một lúc cảm thấy không thú vị thì đến giá sách chọn vài quyển tạp chí.

Thời gian cứ trôi qua trong khi ý nghĩ của Lâm Hiểu thường xuyên quẩn quanh hình ảnh trong ngõ nhỏ. Cô cố gắng bắt mình không được nghĩ đến nó nhưng không thể. Phải xử lí chuyện này ra sao? Nghĩ đến đây, nội tâm cô có chút chần chờ, hay là nhìn lầm?

Lâm Hiểu cau mày khép lại tạp chí, dời cốc cà phê trước mặt, nằm xuống bàn không nhúc nhích.

Bên kia, Bác Thần vừa về nhà chưa được bao lâu, trong tay cầm hai vé xem phim mà bạn hắn rất vất vả mới có, tâm trạng cực kỳ tốt. Hắn nhìn vào vé, 7 giờ 30 bắt đầu chiếu nhưng nếu ăn cơm tối thì phải đi sớm một chút. Bác Thần cầm điện thoại, ánh mắt mang theo chờ mong không thường có, ấn nút gọi.

back top