Ngày hôm sau, tâm tình Lâm Hiểu khôi phục như ban đầu, cô liền tiếp tục thói quen ngủ nướng thường ngày. Còn Bác Thần,cũng là một người ngủ lười hiếm thấy hôm nay lại đột nhiên nổi hứng dậy sớm, còn nhiệt tình đi đến một cửa hàng nổi tiếng mua đồ ăn sáng. Chờ mãi mới đến giờ Lâm mẹ mở cửa đi chợ liền vội vàng đứng ngoài cửa nhà mình đón sẵn.
Lâm mẹ đầu tiên là kinh ngạc nhìn hắn, sau đó ánh mắt bà chuyển xuống túi đồ ăn trong tay Bác Thần. Hai mắt bà hiện lên vẻ hiểu rõ, bà cười hòa ái nói: “Bác Thần à, cháu tìm Hiểu nha đầu sao?”
Bác Thần cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng làm bộ bình tĩnh nói: “Đúng ạ! Dì Cầm, Lâm Hiểu đã dậy chưa ạ?”
“Còn chưa đâu! Nha đầu lười kia còn phải ngủ đến 11 giờ mới chịu dậy.” Lâm mẹ nhìn sắc mặt Bác Thần có chút thất vọng lại vội vàng nói, “Dì cũng đang định gọi nó dậy, lớn rồi mà còn ngủ lười như vậy thật là kỳ cục, cháu tới vừa vặn, vào trong gọi con bé hộ dì.”
Bác Thần còn đang do dự, Lâm mẹ đã quay vào trong nhà gọi to: “Lâm Hiểu, dậy mau.”
Trong phòng truyền đến giọng nói mơ hồ, Bác Thần không nghe rõ là cái gì nhưng Lâm mẹ lại vô cùng thuần thục gọi tiếp: “Sắp hết 10 phút rồi! Còn không dậy mau!”
Tiếp theo, Lâm mẹ lại tiếp tục hòa ái vỗ lên cánh tay Bác thần nói: “Không việc gì đâu, cháu vào đi, con bé dậy rồi.”
Bác Thần đổ mồ hôi lạnh, trong đầu nghĩ không biết mình vào trong đó có thể gặp nguy hiểm hay không.
Tâm trạng Lâm mẹ rất rốt. Bà đoán hôm qua hai đứa nhất định nảy sinh mẫu thuẫn gì đó, Bác Thần chắc chắn đang phải dỗ dành con gái nhà mình. Con rể tương lai yêu thương con gái như vậy, bà đương nhiên vô cùng vui sướng. Nhìn theo cho đến khi Bác Thần khuất hẳn phía sau cánh cửa, Lâm mẹ mới cầm túi xuất phát đến chợ.
Thời điểm Bác Thần đi vào, Lâm Hiểu vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ.
Là một người đàn ông hắn thật sự không thể khống chế hai mắt mình, chỉ trong một lúc không để ý hắn đã quét qua toàn bộ các bộ phận mẫn cảm trên người Lâm Hiểu vài lần. Đặc biệt bởi vì đang ngủ, áo ngủ màu vàng rộng thùng thình không cài chặt mà lộ ra vài phần ngực mềm. Một lát sau Bác Thầm cảm thấy cơ thể mình có cái gì không đúng lắm mới đột nhiên ý thức được mình thế mà không hay biết lại nổi lên phản ứng lưu manh.
Hắn cứng đờ người, trong nội tâm liên tục xỉ vả bản thân. Sau đó đi đến tủ đầu giường, đặt bữa sáng lên trên. Thực ra, tướng ngủ của Lâm Hiểu không thể gọi là đẹp được nhưng đại khái bởi vì tình nhân trong mắt là Tây Thi nên Bác Thần nhìn Lâm Hiểu ngủ như vậy, bộ dáng nghiêng ngả rối loạn, hắn cũng không cảm thấy có gì xấu.
Hắn còn chưa gọi cô dậy, người trên giường vốn đã nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được có ánh mắt nhìn mình chằm chằm nên mở mắt ngay sau đó.
Lâm Hiểu vừa mở mắt, đập vào mắt cô là đũng quần của một người đàn ông. Lâm Hiểu hoảng sợ sau nhìn lại mới phát hiện người ấy là Bác Thần.
Trong lòng cô thả lỏng, điều chỉnh tư thế một chút, cũng không quan tâm tại sao hắn lại có mặt trong phòng mình, cô nhắm mắt ngủ tiếp.
Bác Thần thấy Lâm Hiểu rõ ràng đã tỉnh lại không hề có chút giác ngộ rời giường nào. Phản ứng như vậy, hắn có thể lí giải bởi vì cô không coi hắn là người ngoài đi? Nghĩ đến đây, tâm tình Bác Thần dâng cao lên vài phần, hắn ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng cô, giọng nói mang theo lấy lòng: “Anh mua đồ ăn ở cửa hàng X, có muốn dậy ăn không?”
Thực ra trong đầu Lâm Hiểu đã tỉnh táo, túi đồ ăn cách cô gần như vậy, mùi thơm nhè nhẹ đúng là câu ra con sâu tham ăn trong cô, ban đầu không đói cũng sẽ bị nó làm cho đói bụng.
“Cửa hàng X cách nơi này cũng không gần, bên trong còn có cháo gà tơ xé và tôm chiên bột em thích nhất, nếu không ăn nhanh sẽ nguội mất.” Bác Thần thấy hai mí mắt Lâm Hiểu khẽ động, khóe miệng cong lên tiếp tục dụ dỗ.
Lâm Hiểu nghe xong, bụng càng thêm đói. Đồ ăn miễn phí đưa đến không ăn mới là đồ ngốc! Mà cô cũng lâu rồi chưa tới cửa hàng X ăn sáng.
Lâm Hiểu mở to mắt, chống người ngồi dậy, không để ý tới Bác Thần vẫn ngồi xổm một chỗ, trực tiếp vào toilet rửa mặt.
Bác Thần cười, đứng dậy cầm gói đồ ra phòng ăn bày biện, dọn xong thì tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện chỗ Lâm Hiểu hay ngồi.
Đến khi Lâm Hiểu đi ra, trang phục trên người đã rất chỉnh tề, cô cảm nhận được ánh mắt chăn chú của Bác Thần nên cảm thấy không được tự nhiên. Lâm Hiểu ngẩng đầu trừng hắn một cái, nhưng người bị trừng lại không hề có phản ứng, hai mắt càng tràn thêm ý cười khiến Lâm Hiểu tức giận mà vô lực. Cô không thèm để ý đến hắn, trực tiếp ngồi vào ghế, cầm đũa vui vẻ ăn. Bữa sáng vẫn còn ấm,trời mùa hè nóng bức ăn thế này lại phù hợp.
Lâm Hiểu ăn khá nhanh, một lát sau trên bàn chỉ còn lại hai cặp lồng trống không. Cô khẽ nhấp miệng, trong lòng nghĩ bữa ăn này thật ngon, khi nào có dịp đến quán ăn đó gọi thêm nhiều món thì thật thích.
Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, Bác Thần lại phát huy thuật đọc tâm vốn có của mình nói: “Lần sau em dậy sớm một chút, anh mang em đến đó.”
Hai mắt Lâm Hiểu sáng rực, Bác Thần tiếp tục dụ dỗ: “Qua chỗ đó một đoạn còn có một nhà hàng kết hợp với câu cá giải trí, nấu nướng khá tốt. Đến lúc đó, buổi sáng mang em đi ăn ở cửa hàng X, giữa trưa chúng ta đến nơi đó ăn một bữa toàn là cá thế nào?”
Rất tốt.
Thật tình Lâm Hiểu muốn nói như vậy nhưng cô cảm thấy nói thế không khỏi mất mặt nên rõ ràng muốn lập tức đáp ứng rồi thuận tiền bồi thêm một câu “Không được đổi ý!” nhưng lại bị chuyển thành : “Em vẫn thích ngủ hơn, đến lúc đó rồi nói sau.”
Vừa nói xong Lâm Hiểu liền hối hận, vì sao lại từ chối trong khi cô rất muốn đi.
Bác Thần lại tựa như không hề nghe thấy Lâm Hiểu vừa từ chối mình, tiếp tục nói: “Ở đó còn có bể bơi, buổi chiều nóng quá chúng ta không muốn câu cá có thể đi bơi.”
Bác Thần cười tủm tỉm nhìn khuôn măt rối rắm của Lâm Hiểu, tâm tình càng ngày càng tốt hơn. Chỉ thấy hắn làm như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bỗng nói: “Ôi chao! Thiếu chút nữa thì quên, vết thương ở đầu gối em đã lành chưa? Vậy lần đi bơi nàyđành phải bỏ rồi.”
Thấy sắc mặt Lâm Hiểu trong nháy mắt trầm xuống, trong lòng Bác Thần reo vang, lại đột nhiên “tỉnh ngộ” thêm lần nữa: “Ôi! Đầu anh thật là, anh lại nhớ ra nơi đó thực ra không hề có bể bơi! Chỉ có một hồ nước lớn.”
Vừa nghe xong, tâm trạng Lâm Hiểu cũng đồng thời lên cao một chút. Trong lúc vô ý cô để ý tới khuôn mặt tươi cười của Bác Thần, sực tỉnh lại, Lâm Hiểu biết mình vừa mới bị hắn lừa. Cô quên bẵng đi chuyện rối rắm vừa rồi, trực tiếp ngẩng đầu nhìn thẳng hắn quát: “Anh, tên hỗn đản này, anh vừa làm gì!”
Sắc mặt Bác Thần ngay lập tức thay đổi, cười lấy lòng nói: “Đâu có chuyện gì?Anh đâu có phải loại người đùa giỡn em rồi ở sau lưng em âm thầm cười trộm đâu! Anh không phải đang mời em đi câu cá cùng anh sao?!”
“…” Hỗn đản! Lông mi Lâm Hiểu co rút, dùng chân không bị thương ở dưới bàn đá cho hắn một cái.
Bác Thần khoa trương kêu lên một tiếng, xoa xoa chân giả bộ sám hối: “Anh sai rồi anh sai rồi mà, mặc dù không thể bơi lội nhưng van cầu nữ vương điện hạ mở lòng từ bi đáp ứng cuộc hẹn của anh, anh nhất định sẽ chu đáo hộ tống ngài suốt cả hành trình, đảm bảo cho sự an toàn của ngài.”
Lần đùa giỡn này thành công khiến cho Lâm Hiểu tan băng, cô phì một tiếng nở nụ cười, làm thế nào cũng không giả được mặt than như ban đầu, cô kiêu ngạo nhìn Bác Thần, ngạo mạn nói: “Ngươi đã có thành ý như vậy, ta đành đáp ứng thôi.”
Bác Thần làm bộ như nịnh nọt cười: “Thật sự là quá tốt, vậy chân ngài vừa rồi đá có bị đau không, có muốn tiểu nhân xoa xoa, xoa xoa chân hay ngài muốn xoa xoa đùi. À, hay ngài còn muốn tiểu nhân xoa chỗ khác?”
Vừa nói vừa bày ra vẻ mặt đáng khinh, hàng mi Lâm Hiểu nhíu lại, cô thật sự không thể khống chế được, đá cho hắn thêm một cái thật mạnh nữa.
Sau khi Bác Thần lại khoa trương kêu lên ai oán, Lâm Hiểu rốt cục mới cảm thấy thế giới yên bình.
Mặt trời nhanh chóng lên cao, mãi cho đến khi nó dừng lại giữa không trung, người qua đường có thể nhìn thấy bóng của họ kéo dài trên mặt đường, Bác Thân đã sớm trở về Lý gia bên kia mà Lâm Hiểu với Lâm mẹ cũng ăn xong cơm trưa.
Lâm Hiểu vừa rửa xong bát thì nhận được điện thoại của Tề Kỳ, hỏi dò chuyện của cô với Bác Thần. Lâm Hiểu cũng không quanh co, đi vào phòng ngồi trên giường tán gẫu với cô nàng.
Chủ nhật này, thật bình thường thoải mái giống như khi trước.
Cho đến khi Ngô Tuấn Hạo gọi Bác Thần ra ngoài đã là thứ hai ngày hôm sau, Bác Thần như cũ nhận lời.
Lần này, Ngô Tuấn Hạo chọn hẹn ở một điểm khá thanh tĩnh, quán trà.
Thời điểm Bác Thần đi tới, chỉ thấy phục vụ đang rót trà cho Ngô Tuấn Hạo mà Ngô Tuấn Hàn thì không có bên cạnh hắn.
“Mình đoán chắc cậu hẳn đã biết vì sao mình tìm cậu?” Ngô Tuấn Hạo cười cười, nhìn phục vụ ý bảo người ấy đi xuống.
Đến khi người phục vụ ra ngoài, Bác Thần mới cười lắc đầu: “Mình nào có thông minh như vậy, cậu đề cao mình quá rồi.”
“Được, cậu lại giả ngu với mình, công ty bên mình về nhân sự đã sắp xếp hết rồi, cậu không thể thay đổi quyết định sao?” Ngô Tuấn Hạo nói.
Trong mắt Bác Thần cũng không hiện lên chút cảm xúc ngoài ý muốn nào, thể hiện rõ ràng hắn đã đoán trước việc này, cười nói: “Cậu đúng là đồ cố chấp.”
“Đó là bởi vì cậu đáng giá để mình cố chấp.” Ngô Tuấn Hạo lại nịnh tiếp.
Bác Thần lắc đầu nói: “Tuấn Hạo, bởi chúng ta là anh em, mình nói thẳng với cậu, vị trí quản lý công ty mình không thể nhận. Hiện tại mình sống rất tốt, nếu tiếp nhận công việc này thì khối lượng công việc của mình sẽ tăng lên, ba ngày hai bữa đều phải xa nhà chạy nam chạy bắc họp, đợi đến khi mọi thứ bắt đầu đi vào ổn định cũng không biết lại bị điều chuyển đi nơi nào. Mình cũng muốn lập gia đình nên không thể bị điều chuyển rồi chạy khắp nơi.”
“Họp hành thì quả thật không có cách nào nhưng nếu muốn điều chuyển thì phải thông qua mình, mình sẽ nói với bọn họ để cậu ở lại thành phố A.”
Ngô Tuấn Hạo nói xong, Bác Thần chính là cười mà không nói.
Ngô Tuấn Hạo dừng một chút thẳng thắn nói: “Vốn định để khi nào cậu ra nhập công ty mới nói, A Thần, nói thật với cậu, công ty này tuy có vẻ như thuộc tập đoàn nhà mình nhưng trên thực tế là do một mình mình mở, đã nói là huynh đệ, cậu vẫn không muốn giúp mình sao?”
Bác Thần kinh ngạc nhìn Ngô Tuấn Hạo, chuyện này hắn thật sự không nghĩ tới: “Ba cậu biết không?”
“Chắc là biết.” Ngô Tuấn Hạo nhún vai nói.
Bác Thần nhíu nhíu mày nhưng cũng không thay đổi ý định, chỉ nói: “Hiện giờ mình thật sự không thích hợp làm quản lý phụ trách công ty, Lâm Hiểu không muốn mình quá bận rộn, không có thời gian ở bên cô ấy.”
Lí do này thật quá tốt, Bác Thần chỉ cần kéo cô dâu nhỏ của mình ra là có thể khiến Ngô Tuấn Hạo hiểu rõ quyết tâm của hắn.
Thần sắc kiên quyết của Bác Thần thể hiện rõ ràng, Ngô Tuấn Hạo thở dài một hơi nói: “Được rồi.”