Thành Phố Hoang Vắng

Chương 19

Bữa ăn Tây trông có vẻ đơn giản ấy ngốn mất hai nghìn ba trăm tệ của Thái Hồng, ai bảo cô cứ giành trả tiền làm gì! Tuy biết hai nghìn tệ đã là chi phí thấp nhất rồi, nhưng khi thanh toán cô vẫn có cảm giác như bị người ta chém một nhát, đau đến tê tái.

 

Tiền lương một tháng thế là đi tong! Thái Hồng gào khóc trong lòng, cái đám thiếu gia lắm tiền này, thực sự là chơi không nổi với bọn họ mà…

 

Bước ra cửa, gió giật mạnh, mưa như trút nước.

 

Thành phố này có nhiều kênh, hồ, khí hậu mưa nắng thất thường. Giữa cơn mưa nặng hạt, những tòa nhà đứng sừng sững kia tựa như những thân dừa trên đảo hoang, khẽ lắc lư trong mắt người qua đường. Con đường được gột rửa bởi nước mưa, như bị lột bỏ lớp áo bên ngoài, bốc lên mùi hơi đất ẩm.

 

Thái Hồng hít một hơi thật sâu.

 

Cuối cùng Tần Vị cũng nhớ trả áo khoác cho Thái Hồng.

 

Nhân viên phục vụ mang đến tặng họ hai chiếc ô, gió giật mạnh, khó nhọc lắm mới mở ra được, trong chớp mắt lại bị thổi tốc ngược ra sau. Tô Đông Lâm nói với Thái Hồng: “Em đứng chờ ở đây, anh đi lấy xe.”

 

Thái Hồng ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Hai anh đi trước đi. Em… còn có chút chuyện muốn nói với Quý Hoàng. Về vấn đề học thuật. Em ở lại đợi anh ấy.”

 

Nói rồi mắt cô dán xuống đất, mặt đỏ bừng.

 

“Học… thuật?” Đông Lâm nhướn mày.

 

“Học thuật.”

 

“Học thuật gì?” Trên mặt anh thấp thoáng nụ cười châm biếm.

 

“Chủ nghĩa hậu cấu trúc và chủ nghĩa Marx – Lenin mới.” Thái Hồng không thích vẻ châm biếm của anh, lần nào cũng vì chuyện này mà gây gổ với anh một trận.

 

“Chủ nghĩa cấu trúc còn có trước và sau nữa à?” Tô Đông Lâm nheo mắt.

 

“Chủ nghĩa Marx – Lenin còn có mới và cũ nữa à?” Tần Vị chen vào.

 

Sau đó hai người cùng nói: “Dân khoa Văn đúng là lười, từ việc đặt tên thuật ngữ có thể thấy được điều này.”

 

Tô Đông Lâm nói: “Em xem mấy thuật ngữ của bọn anh, “công suất TDP”, “dung lượng L2 cache”, thật rõ ràng, dễ hiểu biết bao.”

 

“Đúng đấy.” Tần Vị cũng tung hứng theo. “Thuật ngữ của bên tôi cũng hay lắm đấy, “độ lồi trái phiếu”, “tỷ lệ tự bảo hiểm”, so với mấy cái trước, sau, mới, cũ gì đó của cô hay ho hơn nhiều.”

 

“Chứ còn gì nữa. Em nghĩ Marx mới, Marx cũ có thể lừa được bọn anh sao? Đừng có hòng!” Tô Đông Lâm nói. “Em nghĩ anh không biết tư tưởng Marx – Lenin sao? Anh còn không biết thầy Quý có giải được phương trình bậc hai hay không cơ!” Anh khịt khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ.

 

Thái Hồng trợn mắt nhìn trời, lườm hai người một cái: “Hai anh đi vui vẻ, em không tiễn.”

 

“Mưa to thế này em về bằng cách nào?” Tô Đông Lâm hỏi. “Vấn đề học thuật thì gọi điện nói cũng được mà.”

 

“Em thích thảo luận trực tiếp cơ. Lát nữa em ngồi taxi về, chuyện Hàn Thanh nhờ anh nhé!”

 

Quay lại đại sảnh của khách sạn, Thái Hồng hỏi thăm nhân viên ở đó về thời gian làm việc của Quý Hoàng.

 

“Đầu bếp Quý mười một giờ tan ca, còn hai tiếng nữa. Cô định đợi thật sao? Trong đó hơi bận, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời giúp cô.” Anh nhân viên để đầu húi cua, thái độ rất nhiệt tình,

 

Đầu bếp Quý?

 

Thái Hồng thoáng sững người, nhất thời không quen với cách xưng hô này: “Không có gì, đừng quấy rầy anh ấy làm việc. Tôi ngồi đây xem tạp chí đợi anh ấy là được rồi.”

 

Cuối cùng thì cũng nhắn được cho anh một câu, một tiếng sau Quý Hoàng đi ra, đã thay trang phục thường ngày, hình như anh vừa rửa mặt xong, tóc trên trán còn ướt.

 

Trong thoáng chốc, anh lại quay về là thầy Quý mà cô quen thuộc, áo sơ mi trắng, quần jean, đôi giày không mới không cũ nhưng được giặt sạch sẽ. Thái Hồng nghĩ bụng, anh thầy Quý này, khi mặc áo thun bó sát thì là thầy dạy yoga, lúc đội chiếc mũ trắng lại là đầu bếp, trong tay cầm bút viết liền trở thành giáo sư, học giả… Thiên biến vạn hóa, thôi thì sửa tên gọi là “Transformer” luôn cho rồi!

 

“Hi, Thái Hồng!” Giọng của “Transformer” thủng thà thủng thỉnh. “Xin lỗi đã để cô đợi lâu, thật sự là bận quá, tôi không rời đi được. Có chuyện tìm tôi à?”

 

“Đúng, nhưng cũng chẳng phải chuyện gấp gì, không phải mười một giờ anh mới tan ca sao?”

 

“Bây giờ hết bận rồi, tôi đã nói với quản lý, nhờ phó bếp làm thay một lát.” Dứt lời, anh đi ra ngoài cùng cô, rồi lấy một hộp cơm từ trong túi ra. “Cô có đói không?”

 

Món cá hồi nướng mà Thái Hồng gọi lúc nãy rất tuyệt, tiếc là chỉ có một lát nhỏ, bên cạnh có rưới nước xốt trứng cá màu đen, người bồi bàn nói đó là trứng cá tầm được mang từ biển Caspi đến đây, rất đắt tiền. Thái Hồng nhấm nháp, cảm thấy mùi vị hơi lạ, cộng thêm suốt bữa ăn chỉ bận tâm đến chuyện của Hàn Thanh, nên chẳng chú ý xem mùi vị thế nào. Giờ bị anh hỏi, cô liền thành thực khai báo: “Nói thật là… đồ ăn của nhà hàng anh thực sự ít quá, ăn không no…”

 

Quý Hoàng nói: “Ai bảo cô toàn chọn món Pháp làm gì?”

 

Thái Hồng mở hộp cơm ra, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, trông có vẻ rất hấp dẫn. Ăn thử một miếng, mềm dẻo, giòn xốp, thơm ngon vô cùng. Tiếc là đây cũng là món Pháp, rất ít, mới ăn hai, ba miếng đã hết rồi.

 

“Mùi vị thế nào?” Nhìn cô ăn ngấu nghiến, Quý Hoàng hỏi.

 

“Rất ngon.” Thái Hồng liếm liếm môi. “Đây là món gì thế? Lần sau đến tôi nhất định sẽ gọi nó.”

 

“Ratatouille.”

 

“Rata-touille?” Thái Hồng chớp chớp mắt. “Chính là món ăn trong phim Chú chuột đầu bếp ấy hả?”

 

“Đúng, thực ra nó là món ăn truyền thống của Pháp.”

 

“Là anh làm?”

 

“Uhm.”

 

“Trời ơi!” Thái Hồng sửng sốt. “Tôi không nên ném gà luộc của anh! Thấy nó không ngon mắt, có khi lại rất ngon ấy chứ!”

 

“Cái đó thì chưa chắc, cô có từng nghe nói rằng, có rất nhiều đầu bếp về nhà không vào bếp không?” Mưa đã nhỏ hạt, gió cũng ngừng thổi, anh cầm ô cho cô. “Tôi gọi taxi đưa cô về nhà.”

 

“Không cần, không cần, sắp về đến nhà tôi rồi, hai chúng ta đi bộ về cũng được”, nói rồi liền nắm lấy tay anh kéo đi.

 

Mặt đất ướt sũng, nước chảy lênh láng, chưa đi được bao xa, giày của Thái Hồng đã sũng nước, đầu ngón chân cô lạnh cóng, nhưng cô vẫn vờ như không biết, suốt quãng đường chỉ lo cười nói với Quý Hoàng.

 

“Đúng rồi, quên chưa hỏi rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?” Vừa đi vừa tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, giờ Quý Hoàng mới sực nhớ đến vấn đề chính.

 

“Uhm… là vấn đề học thuật.”

 

“Vấn đề học thuật?” Anh lặp lại.

 

“Vâng.” Mặt Thái Hồng lại đỏ bừng, nhưng do đêm tối, không ai trông thấy.

 

Đột nhiên cô nhớ đến một môn mà mình từng học khi còn là nghiên cứu sinh. Lúc học môn đó, Quan Diệp nói, con người sống ở đời luôn phải có lựa chọn, có lựa chọn ắt sẽ có hậu quả. Để trốn tránh trách nhiệm do những hậu quả này mang lại, con người sẽ luôn rơi vào trạng thái tự lừa dối mình, gọi là “bad faith”, cũng chính là từ bỏ quyền lựa chọn trong khi được tự do lựa chọn. Ngược lại, họ sẽ than trách bất công, việc do trời định, chuyện họ không thể lựa chọn là do bất đắc dĩ mà nên. Nhà triết học Sartre từng đưa ra một ví dụ rất sinh động, một cô gái trong lần hẹn hò đầu tiên sẽ làm bộ làm tịch không hiểu lời khen tặng của đàn ông dành cho mình, sẽ cố tình phớt lờ ẩn ý của anh ta, rõ ràng biết anh ta muốn gì nhưng lại vờ như không biết, không tiếp nhận cũng chẳng từ chối, cứ cò cưa mãi…

 

Thái Hồng đang suy nghĩ về lựa chọn của mình, bởi cô không dám đối mặt với hậu quả. Cô thầm nghĩ, mình nói dối như thế, có phải cũng đã rơi vào “bad faith” không?

 

Hai người men theo con đường lớn đi về. Mưa phùn lất phất, rơi trên mặt có cảm giác buồn buồn.

 

Thái Hồng hỏi Quý Hoàng vài vấn đề liên quan đến chủ nghĩa hậu cấu trúc. Có vài câu cô đã biết đáp án, chỉ là cô muốn nghe câu trả lời của Quý Hoàng, xem anh có giải thích mới mẻ hơn không. Có vài câu thuộc về vấn đề lý luận nan giải cô gặp phải trong lúc viết luận văn, muốn Quý Hoàng giải thích giúp, sẵn tiện chỉ cho cô vài cuốn sách chuyên ngành. Hai người trò chuyện một lát về Foucault và Lacan, Thái Hồng hỏi: “Tôi muốn đọc quyểnVăn tập nổi tiếng của Lacan, chỉ tiếc là trong nước chưa có bản dịch.”

 

Quý Hoàng nói: “Chỗ tôi có bản tiếng Anh, nhưng là bản tuyển chọn. Nếu cô muốn xem thì mai tôi mang cho cô mượn.”

 

“Cảm ơn, anh đừng có quên đấy nhé!”

 

“Không đâu!”

 

Hai người rẽ vào con hẻm nhỏ. Trời đã khuya, đèn đường rất tối, ánh đèn hiu hắt rọi xuống mặt đường. Trên con đường vắng tanh, chỉ nghe tiếng bước chân lộp cộp của hai người họ.

 

Thái Hồng thoắt lái sang chuyện khác: “Thầy Quý, hôm nay tôi thực sự rất bất ngờ, không ngờ thầy lại yêu thích nấu nướng đến vậy.” Thực ra điều cô muốn hỏi là, thầy Quý, thầy thực sự túng tiền đến thế sao? Thiếu thốn đến mức đi làm thêm hết thời gian rỗi? Nhưng Thái Hồng là người có văn hóa, người có văn hóa sẽ không đặt câu hỏi như thế.

 

Hiển hiên, Quý Hoàng không nhận ra ẩn ý trong đó, gật đầu đáp: “Ừ, có chút hứng thú, nhưng không đến nỗi thích lắm. Tôi có người chú là đầu bếp, hồi năm thứ nhất tôi có đến quán ăn của chú ấy làm thêm, suốt bốn tháng trời làm chân sai vặt cho chú. Thì cũng là mấy việc như nhặt rau, chuẩn bị nguyên vật liệu, nấu canh… Sau đó chú ấy muốn nhảy việc, cảm thấy có lỗi với ông chủ, bèn làm cái bằng giả cho tôi, nói rằng tôi là đệ tử của chú, chú đã truyền lại hết tay nghề cho tôi rồi… Dù sao mấy món chính của quán tôi cũng biết nấu gần hêt, ông chủ liền tin ngay, còn đặc biệt gửi tôi đi bồi dưỡng. Tôi cũng túng tiền, cộng thêm thời gian làm tương đối linh động, nên ở lại đó làm, khi làm khi không cũng kéo dài được hơn sáu năm. Sau đó tôi nghỉ việc, chuyển sang học yoga, ông chủ quán ấy nhiều khi cần người gấp nên gọi tôi đến giúp.”

 

“Đó là quán Tây hôm nay à?”

 

“Đúng. Quán Tây sạch sẽ, trong đó lại có máy lạnh, tiền lương cũng cao”, anh nói. “Hơn nữa, tôi bị dị ứng hạt tiêu, không làm ở mấy quán ăn Trung Quốc được.”

 

Thái Hồng quay sang liếc nhìn anh một cái, cười: “Thế anh là… đầu bếp cấp mấy rồi?”

 

“Cao cấp.”

 

Thái Hồng há hốc miệng: “Cao cấp? Thật hay đùa vậy?”

 

“Tôi không gạt cô, tôi có chứng nhận”, anh nói. “Con người tôi đặc biệt có tài trong khoản thi cử.”

 

“Nhưng mà…” Thái Hồng cắn môi, cuối cùng hỏi: “Anh làm thêm nhiều như thế thì làm sao có thời gian để học chứ?”

 

“Thời gian đúng là không đủ, nhưng mà năng suất làm việc của tôi cao”, anh nói. “Tranh thủ thời gian còn lại là được rồi.”

 

“Thế anh ngủ có đủ giấc không?”

 

“Đủ.”

 

“Hàng ngày anh dậy lúc mấy giờ?”

 

“Năm giờ.”

 

Năm giờ sáng? Thái Hồng sửng sốt. Cô chưa bao giờ dậy sớm như thế. Bảy giờ bảo cô dậy đã là chuyện cực khổ lắm rồi. Nếu cô như Quý Hoàng, phải làm thêm trong suốt thời gian dài như thế, tốt nghiệp được hay không chắc chắn cũng là vấn đề, đạt được thành tích ưu tú thì càng là chuyện không tưởng. Cô không khỏi bùi ngùi, học vấn không phải là thứ tự dưng rơi từ trên trời xuống, tất cả đều phải góp nhặt từng chút, từng chút mới có được. Con nhà nghèo quả là không dễ dàng gì, đừng có thấy người ta giỏi giang mà nghĩ thành công là chuyện đương nhiên, đó đều là kết quả được đánh đổi từ việc chịu cực khổ mới giành được.

 

“Này!”, cô nhìn xung quanh, bỗng hỏi: “Chúng ta đi đến đâu rồi? Sao con đường này càng đi càng tối vậy, đến năm ngón tay cũng sắp không nhìn thấy rồi.”

 

“Tối sao?” Quý Hoàng khẽ nói. “Tôi chẳng thấy tối chút nào.”

 

“Thực ra ban nãy… chúng ta không cần thiết phải rẽ vào đây, con hẻm này cũng chẳng gần hơn bao nhiêu.”

 

“Thật sao?”

 

“Tối quá đi mất!” Cô bất giác dừng bước, càng nghĩ càng thấy sợ, giọng run run. “Chúng ta quay lại đi.”

 

“Có tôi ở đây, cô sợ cái gì?” Quý Hoàng xoay người lại, nhìn thẳng vào cô.

 

Trong thoáng chốc, khoảng cách giữa hai người bỗng rất gần. Thái Hồng chỉ biết rằng sau lưng anh có một thân cây, phía trước là con đường, bên cạnh có lẽ là một vườn hoa. Cô thầm nghĩ, cái tôi sợ chính là anh đấy!

 

Dòng suy nghĩ kia vẫn chưa kịp biến mất, đôi tay của Quý Hoàng đã choàng qua phía sau bờ eo thon của cô, kéo cả người cô vào lòng: “Thế này… có phải cô càng thấy sợ hơn không?”

 

Thái Hồng cựa quậy nhưng không thoát ra được, cô ngẩng lên, mặt đỏ bừng: “Anh…”

 

Cô muốn hỏi, anh muốn làm gì hả? Chợt nghĩ lại, thế chẳng phải là hỏi thừa sao? Còn chưa kịp nghĩ ra cách để đối phó, Quý Hoàng đã cúi xuống, làn hơi nóng hổi phả vào cổ cô, Thái Hồng bỗng nói: “Đợi đã!”

 

Anh dừng lại.

 

“Quý Hoàng, hãy nhìn tôi!”

 

Anh chăm chú nhìn cô, không những không xấu hổ, ngại ngùng mà vẻ mặt còn tỉnh bơ.

 

“Nếu anh có thể đoán được trong đầu tôi hiện giờ đang nghĩ gì, thì có thể hôn tôi.” Thái độ của anh đã kích thích cô. “Nếu không đoán được, miễn bàn!”

 

Ánh mắt anh trông rất kỳ quái, cảm xúc trên mặt vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào: “Cho tôi đoán ba lần, được không?”

 

“Không được, chỉ một lần thôi.” Thái Hồng nhìn anh, vẻ khiêu khích. “Chỉ một lần.”

 

“Được thôi.”

 

Tuy nói vậy, nhưng chóp mũi của anh đã chạm vào chóp mũi của cô, trán anh cũng khẽ cọ vào trán cô. Mùi hương trên người anh ngọt ngào, dễ chịu…

 

Sau đó, anh khẽ thốt ra một từ: “Bad faith.”

 

Cô “ồ” lên một tiếng, rồi bỗng đưa tay ôm lấy mặt anh, trao nụ hôn say đắm.

back top