Thành Phố Hoang Vắng

Chương 37

Về đến nhà, vì chuyện của Hàn Thanh mà Thái Hồng trằn trọc không ngủ được. Một là thấy ấm ức thay cho cô, hai là càng nghĩ càng không hiểu. Đến bây giờ cô vẫn thấy nhớ như in cảnh hai người họ yêu nhau lúc đầu, thật sự là một cặp đôi đẹp như trong mơ khiến ai thấy đều ngưỡng mộ. Tiếc thay khi bước ra cổng trường lại không chịu nổi một cú đánh của hiện thực, cuộc hôn nhân tốt đẹp cứ thế vỡ tan tành.

 

“Cho nên mới nói, trai quê vượt khó không nên gả, trừ phi con muốn trở thành Hàn Thanh thứ hai.” Lý Minh Châu tận dụng cơ hội đưa ra lời tổng kết.

 

Trong nửa năm không nhắc đến Quý Hoàng, Hàn Thanh và Hạ Phong chính là tấm gương xấu mà Lý Minh Châu luôn treo trên miệng. Nếu như trước đây, mỗi lần nghe thấy những câu nói kiểu này, Thái Hồng chắc chắn sẽ phản bác lại, nhưng lần này, cuối cùng cô cũng thừa nhận những lời mẹ nói là có đạo lý, chuyện đã đến nước này, Hàn Thanh và Hạ Phong rất khó tiếp tục chung sống với nhau. Cho nên cô chẳng thèm đấu khẩu với mẹ: “Ly dị thì ly dị, con cũng chẳng khuyên can nữa. Khuyên tiếp không chừng Hàn Thanh bị hắn đánh đến tàn phế ấy chứ!”

 

“Thì đó! Mấy thằng dân nông thôn ấy à, đừng tưởng bọn họ miệng lưỡi ngọt như mía lùi, biết cách lấy lòng, thực ra bản chất bên trong rất trọng nam khinh nữ. Đặc biệt là Hạ Phong, từ nhỏ lớn lên trong bạo lực của người lớn. Nếu con lấy loại người này, cố mà ngoan ngoãn, nhún nhường đi, thích phản kháng thì cứ ở đó mà chờ ăn đấm.”

 

Nghe đến đây, Thái Hồng liền cảm thấy bực bội: “Mẹ à, mẹ lại nữa rồi, đây gọi là kỳ thị! Nông thôn cũng có người tốt, thành phố cũng có người xấu, tỷ lệ như nhau cả thôi.”

 

“Như nhau cả thôi, cái này chính là hiện thực. Con mà lấy Quý Hoàng thì sớm muộn gì rồi cũng thế thôi, xem con có mặt mũi bầm dập chạy về nhà mẹ khóc không?”

 

“Quý Hoàng không phải người như thế!”

 

“Sao hắn lại không phải chứ?”

 

“Thôi, đừng cãi nhau nữa, chúng ta đừng nhắc đến Quý Hoàng nữa.” Hà Đại Lộ đưa tay làm dấu hiệu “stop”.

 

Một tuần trôi qua, lại là một ngày thứ Tư, buổi chiều Thái Hồng bỗng nhận được điện thoại của Hàn Thanh: “Thái Hồng, cậu có thể đi đón Đa Đa giúp mình được không? Chỗ mình hiện đang có một hợp đồng quan trọng, bên B đột nhiên yêu cầu gặp mặt để chỉnh sửa điều khoản, hẹn năm rưỡi chiều nay đến công ty, đúng lúc phải đi đón Đa Đa, mình thực sự không đi được…”

 

Vừa khéo Thái Hồng không có tiết, đang ngồi ở nhà viết bài luận, vội nói: “Không vấn đề, để mình đi đón, cậu cứ yên tâm đi nhé!”

 

Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, đón Đa Đa xong có thể đưa thằng bé về nhà cậu không? Tan làm về mình qua bên đó đón thằng bé.”

 

“Được.” Thái Hồng ngẫm nghĩ, thế này chẳng phải vòng vo hơn sao, rồi nói tiếp: “Hay là mình đón Đa Đa rồi đưa thẳng về nhà cậu nhé, mình có chìa khóa mà.”

 

“Cái đó… ưm…” Bên kia đột nhiên rơi vào im lặng, thoáng sau, Hàn Thanh nói: “Đừng về thì hơn, Hạ Phong có nhà.”

 

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

 

“Bọn mình lại cãi nhau một trận, hôm qua mình chính thức đề nghị ly hôn. Anh ấy không đồng ý, mình nói cái gì mình cũng cho anh ấy hết, nhà cửa, tài khoản, xe mình đều không cần, chỉ cần Đa Đa. Anh ấy tức giận đập vỡ hết đồ đạc trong nhà, bọn mình đánh nhau luôn. Mình đau khổ đến nỗi cả đêm không ngủ được, Đa Đa cũng bị làm cho hoảng sợ. Mình nghĩ… mấy ngày tới tốt nhất đừng để anh ấy ở cùng thằng bé.”

 

“Cái gì?” Thái Hồng không kiềm chế được, hét lớn: “Cái đồ tệ hại này! Thế cậu có bị thương không?”

 

“Chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng, mình bảo rằng sẽ báo công an anh ấy mới chịu dừng tay. Sáng nay lại khóc lóc ỉ ôi quỳ xuống cầu xin mình tha thứ, còn cam đoan rằng đây là lần cuối cùng, từ nay về sau sẽ không nổi cáu với mẹ con mình nữa.”

 

“Hàn Thanh! Đừng có nghe hắn nói! Hắn đã cam đoan biết bao nhiêu lần rồi! Ly hôn! Kiên quyết ly hôn với hắn! Mình ủng hộ cậu!”

 

Bên kia bật khóc nức nở, Hàn Thanh nói: “Ừ, mình có nói với anh ấy rồi, lần này mình quyết tâm rồi. Đơn xin ly hôn mình đã ký tên, buổi sáng, trước khi ra khỏi nhà mình đặt nó trên bàn rồi. Mình nói với anh ấy, Đa Đa là đứa con chung của hai người, cho dù có chia tay, anh ấy vẫn là cha ruột của Đa Đa. Bất kỳ lúc nào anh ấy muốn đến thăm Đa Đa mình đều không phản đối. Dẫu sao bọn mình vẫn ở chung một thành phố, mình không định cướp đi đứa con của anh ấy.”

 

“Thế hai cậu… thương lượng rõ ràng với nhau nhé! Đã đến nước này rồi, nên bình tĩnh giải quyết vấn đề thì hơn.”

 

“Anh ấy đang trong cơn thịnh nộ, đợi mình đi làm về, mình tính ra ngoài ăn cơm với anh ấy, thương lượng cụ thể thủ tục ly hôn. Dẫu sao cũng đều là người lớn cả…”

 

“Được, chốc nữa mình sẽ đi đón Đa Đa. Cậu nhớ gọi điện báo cho cô giáo ở nhà trẻ trước nhé!”

 

“Mình gọi bây giờ đây. Bây giờ vẫn còn sớm, đúng giờ đến đón là được rồi.”

 

Đặt di động xuống, Thái Hồng nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ, nghĩ bài luận cũng chỉnh sửa gần xong, chỉ còn chi tiết cuối cùng, không muốn ngắt ngang mạch suy nghĩ, cô bèn cắm đầu sửa cho xong. Cầm bài luận trên tay, đọc lại một lần từ đầu đến cuối, sửa vài lỗi chính tả, sau đó đi ra khỏi nhà.

 

Nhìn đồng hồ, ba giờ năm mươi phút, cho dù đúng vào giờ tan tầm cũng thừa sức đến kịp. Nào ngờ vừa ra khỏi nhà mới sực nhớ mấy hôm nay phố Hòa Bình sửa đường, toàn bộ xe buýt chuyển tuyến, chắc chắn sẽ tắc đường. Quả nhiên không sai, xe vừa vào phố Hòa Bình là gặp ùn tắc nghiêm trọng. Lúc đầu hành khách trên xe đều cảm thấy ngơ ngác, phố Hòa Bình là con phố nhỏ, dù vào giờ cao điểm cũng chẳng tấp nập mấy. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài chỉ thấy dãy xe chạy xuôi về hướng Nam gần như kẹt cứng, chiếc này nối đuôi chiếc kia, đèn sau xe bật sáng đỏ, kéo dài tít ra xa chẳng thấy đâu là tận cùng. Thái Hồng lách người đến cửa xe xem bản tin phát trên ti vi, mới biết thì ra phía trước xảy ra tai nạn, xe tải và mini buýt đụng nhau, xe cảnh sát, xe cứu hỏa, cả xe cấp cứu cũng đã đến, nguyên một con phố dài kẹt cứng. Thái Hồng thì không nóng ruột, kẹt xe đối với người dân ở khu này có thể xem là chuyện thường ngày, may mà cô đã chừa dôi ra thời gian.

 

Nửa tiếng trôi qua, dòng xe cuối cùng cũng nhúc nhích, khó khăn lắm mới bò được vào đường cao tốc, lại bị kẹt nữa. Lần này mới thực sự là giờ cao điểm, ùn ứ chứ không tắc đường, chiếc xe buýt như con bọ cánh cứng chậm chậm bò về phía trước, bò hơn bốn mươi phút vẫn chưa ra khỏi đoạn đường cao tốc đó.

 

Đường phố rất ồn ào, trong xe càng ồn hơn, gần như tất cả mọi người đều móc di động ra gọi điện. Suốt đoạn đường, bụng của Thái Hồng quặn lên khó chịu vì mùi khí thải lẫn với mùi xăng xe. Nhìn đồng hồ đeo tay, bốn mươi phút nữa mới đến giờ Đa Đa tan học, mà cổng trường thì đã nhác thấy đằng kia, chắc chắn là không trễ được, cô thở phào nhẹ nhõm.

 

Xe buýt lết về trước với tốc độ rùa bò, Thái Hồng đứng suốt, mệt mỏi đến mức liên tục ngáp ngắn ngáp dài, mắt chợt liếc sang màn hình ti vi, bỗng sững người.

 

MC vẫn dùng giọng điệu cứng nhắc, máy móc như thường ngày đọc bản tin mới nhất:

 

“… Khoảng năm giờ chiều hôm nay, trên sân thượng tòa cao ốc Chu Mục ở phố Đông Ninh thuộc thành phố F đã xảy ra một vụ án mạng. Một thanh niên cầm dao xông vào văn phòng tổng giám đốc giết chết một cô gái họ Hàn và đâm bị thương nặng một thanh niên khác, sau đó tự sát chết ngay tại chỗ. Theo điều tra, người bị thương là Tần Vị, thành viên trong ban điều hành cấp cao nhất của ủy ban chấp hành quỹ đầu tư Tần thị - nguồn quỹ hoạt động khá sôi nổi trong thị trường quỹ đầu tư của thành phố vài năm trở lại đây, hiện tại anh đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Phía cảnh sát cho biết, vụ án mạng đang được tiến hành điều tra, trước mắt có thể xác nhận nam thanh niên cầm dao họ Hạ, là chồng của người tử nạn, nguyên nhân của vụ án mạng có thể là do mâu thuẫn gia đình…”

 

Thái Hồng mặt mày tái mét, trong phút chốc chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, người mềm nhũn, muốn khuỵu xuống, may mà được một hành khách kế bên đỡ lấy.

 

Mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn trở lại, tức tốc lấy di động ra, phát hiện trên màn hình hiển thị ba cuộc gọi nhỡ. Cô điên cuồng bấm gọi số của Hàn Thanh. Ngay tức khắc, đầu dây bên kia có tiếng người bắt máy: “A lô!”

 

Là giọng đàn ông, trái tim cô bỗng chìm vào tuyệt vọng.

 

Bên ngoài xe có tài xế nóng ruột bấm còi inh ỏi, cô áp di động sát vào tai: “Tôi tìm Hàn Thanh.”

 

“Xin hỏi cô là ai?” Giọng của đối phương bình tĩnh đến lạ.

 

“Tôi là Hà Thái Hồng, là bạn thời đại học và cũng là bạn thân của Hàn Thanh, tôi mới xem tin tức trên ti vi…”

 

“Tôi là cảnh sát Lý, bạn của cô đã xảy ra chuyện. Cô có thể đến Cục công an một chuyến không? Chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi.”

 

“… Được.”

 

Cô ghi lại số điện thoại liên lạc và địa chỉ, lúc này mới nhận ra toàn thân mình đang run bần bật. Bèn hỏi, giọng nghẹn ngào: “Cảnh sát Lý, xin hỏi Hàn Thanh, cô ấy… còn có thể cứu được không?”

 

“Vết thương của cô ấy quá nặng, đã qua đời rồi.”

 

Thái Hồng không kiềm chế được, òa khóc nức nở, những hành khách trên xe đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Như sực nhớ ra chuyện gì, cô cuống quýt nhấn gọi số của nhà trẻ.

 

Một cô giáo bắt máy.

 

“A lô, tôi là Hà Thái Hồng. Mẹ của Hạ Đô nhờ tôi đi đón con trai, xin hỏi Hạ Đô có đó không?”

 

“Không có, cha cháu đón cháu về rồi.” Đầu dây bên kia khẳng định.

 

Thái Hồng bỗng giật thót, rơi tõm xuống đáy vực sâu: “Đón về rồi? Là lúc nào?”

 

Việc đón học sinh, nhà trẻ đều có ghi chép lại kỹ càng, người đó dừng lại một lát, hình như đang tra danh sách gì đó: “Đúng bốn giờ chiều.”

 

Thái Hồng lập tức gọi lại vào số của người cảnh sát kia: “Xin lỗi lại là tôi, bạn học của Hàn Thanh. Xin hỏi, ở gần hiện trường, các anh có phát hiện một đứa bé trai không?”

 

“Chúng tôi đang dọn dẹp hiện trường nhưng không thấy.”

 

“Hàn Thanh và Hạ Phong có một đứa con trai ba tuổi tên Hạ Đô. Hôm nay tôi đến nhà trẻ đón thằng bé, hỏi cô giáo ở nhà trẻ, cô ấy bảo Hạ Phong đã đón thằng bé về trước rồi.”

 

Bên kia thoáng trầm ngâm, nói: “Ở thành phố này, gia đình họ có họ hàng thân thích không?”

 

“Không có.”

 

“Bạn bè hoặc bạn học thân thiết?”

 

“Chính là tôi. Tôi có chìa khóa nhà họ.”

 

“Cô có thể đến nhà họ xem thử không? Có lẽ hắn giữ con trai trong nhà.”

 

“Được! Tôi sẽ đi ngay.”

 

“Chúng tôi đang thu thập chứng cứ ở hiện trường, sẽ lập tức phái người đến nhà họ điều tra.”

 

Thái Hồng đang định cúp máy, đột nhiên đầu dây bên kia nói: “Đợi đã!”

 

“Hả?”

 

“Cô đừng đi vào đó một mình, hãy tìm ai đó đi cùng cô. Tốt nhất là… đàn ông.”

 

Người đó không giải thích lý do, nhưng trái tim Thái Hồng đã đập loạn xạ. Trong lòng dấy lên một cảm giác bất an: “Được.”

 

Trên đường cao tốc có một vỉa hè rất hẹp dành cho người đi bộ, nếu là ngày thường, xe hơi vun vút lao sát bên người, sẽ cảm thấy rất nguy hiểm. Nhưng vào giờ cao điểm, tất cả đều chậm chạp bò qua. Thái Hồng khóc lóc ỉ ôi xin tài xế mở cửa cho cô xuống xe buýt, vừa bước xuống cô liền chạy như điên trên vỉa hè.

 

Đa Đa! Đa Đa!

 

Mặt cô giàn giụa nước mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến hai chữ này.

 

Chạy một mạch từ đường cao tốc xuống đến đầu phố, cô vẫy tay đón một chiếc taxi. Không đến mười phút sau, xe chạy đến khu nhà của Hàn Thanh. Xe chưa kịp dừng hẳn cô đã vội vã mở cửa nhảy xuống, tức tốc xông vào tòa nhà số 37, vừa chạy vừa móc chìa khóa ra.

 

Cả khu nhà đều là những căn hộ bình dân có diện tích một trăm mét vuông đổ lại. Đúng lúc dưới lầu có một chú đang ung dung, thong thả sửa một chiếc xe đạp cà tàng, Thái Hồng vội hỏi: “Chú ơi, chú có thấy Đa Đa không? Đa Đa của nhà Hàn Thanh trên tầng sáu ấy.”

 

“Đa Đa? Không thấy. Nhưng chú cũng mới về thôi.” Ông chú nhiệt tình đáp. “Sáng sớm thì chú có thấy mẹ nó dẫn nó đi nhà trẻ rồi.”

 

“Chú có thể đi cùng cháu lên đó không?” Thái Hồng nói. “Hàn Thanh… hai vợ chồng cô ấy kẹt ở ngoài vì có chút chuyện. Người ở nhà trẻ nói Đa Đa đã về nhà rồi. Cháu sợ thằng bé ở nhà một mình sợ hãi, không có ai chăm sóc.”

 

Lời vừa thốt ra, trái tim cô lạnh toát, việc đã đến nước này nhưng cô vẫn không sao chấp nhận được hiện thực hai vợ chồng Hàn Thanh đã chết, Đa Đa trở thành trẻ mồ côi, nước mắt bất giác lại lăn dài.

 

“Được, được, chú đi với cháu.” Thấy cô nước mắt đầm đìa, ông chú đâm nghi hoặc, vội đồng ý.

 

Thang máy chậm rãi lên tầng sáu, Thái Hồng mở cửa nhà Hàn Thanh, trong nhà im phăng phắc.

 

“Đa Đa!” Thái Hồng gọi to.

 

Phòng khách trống trơn, không tiếng người đáp. Dưới sàn vung vãi những mẩu giấy vụn. Thái Hồng lướt mắt nhìn, chính là đơn xin ly hôn.

 

“Có khi nào Đa Đa tự chạy ra ngoài tìm bạn chơi rồi không?” Cô biết ở khu này có một công viên rất lớn, trong đó có khu vui chơi thiếu nhi, Đa Đa rất thích ra đó chơi xích đu.

 

“Không thể nào! Đứa trẻ ba tuổi rất nhát gan, không dám ở nhà một mình, cũng không dám ra ngoài một mình.” Ông chú lắc đầu. “Một phụ huynh có hiểu biết không thể nào nhốt đứa trẻ nhỏ như thế một mình trong nhà được, điều đó rất nguy hiểm!”

 

Căn nhà 2LDK rộng chưa đến bảy mươi mét vuông nên cũng không có quá nhiều chỗ trống. Phòng ngủ của Đa Đa trống hoác, trừ phi ngủ rồi, nếu không một đứa trẻ ba tuổi không thể nào không gây ra bất kỳ một tiếng động. Từ nhỏ Thái Hồng đã có trí tưởng tượng phong phú, lại thích đọc tiểu thuyết trinh thám, giây phút này, trong đầu cô hiện lên vô số suy nghĩ bất an, sống lưng toát mồ hôi lạnh. Cửa phòng ngủ chính hơi hé mở, cô chìa một ngón tay, khẽ khàng đẩy cửa.

 

Trên giường trống không, hai tấm chăn được xếp ngay ngắn, gọn gàng như được dùng dao cắt gọt. Thái Hồng nhớ trong những ngày học quân sự, Hạ Phong đã học được cách gấp chăn mền. Mỗi lần vào phòng ký túc xá của bọn cô, cậu ta đều nói chăn của các cô không có góc cạnh, phải gấp lại, chăn của Thái Hồng cũng bị gấp lại vài lần. Sau khi kết hôn, tuy Hạ Phong không mó tay vào việc nhà, nhưng chăn mền thì phải chính tay cậu ta gấp, gấp xong rồi còn dùng tay kéo ra góc cạnh, vuông vắn y như quân bài mạt chược, bị Hàn Thanh chọc cười suốt.

 

Phòng ngủ không lớn, nhìn một cái thấy hết, không có Đa Đa.

 

Thái Hồng thở phào nhẹ nhõm, đang định quay gót rời đi, chợt thấy cửa phòng tắm cũng hơi hé mở, bên trong có tiếng nước tí ta tí tách, như có vòi nước chưa được khóa kỹ. Trong lòng cô không nén được nghi hoặc, Hàn Thanh là người kỹ tính, rất yêu quý sàn nhà ốp gỗ của mình. Có một lần, ống nước của hộ gia đình tầng trên bị vỡ, nước men theo khe tường thấm xuống, khiến một góc sàn gỗ phòng ngủ nhà cô bị ngâm nước suốt ba tiếng đồng hồ, cô xót cả buổi trời, sau đó bèn lập thành thói quen, trước khi rời khỏi nhà đều kiểm tra vòi nước. Có lẽ do gần đây tâm trạng không tốt nên sơ suất rồi.

 

Nghĩ đến đây, cô chợt buồn bực, người đã không còn, còn tâm trạng đâu mà để ý đến cái gì nữa chứ! Căn hộ này, sàn gỗ này dù cho có ngâm nước đến cong veo thì đã sao nào? Cô thở dài, tiện tay vặn chặt vòi nước trên, lại phát hiện rèm phòng tắm được kéo ra, che bồn tắm lại kín mít, tựa như cất giấu gì đó bên trong. Trong đầu cô không khỏi nhớ đến một bản tin cũ, một bà mẹ mắc bệnh trầm cảm, sau khi sinh ra dìm cả năm đứa con của mình vào bồn tắm đến chết. Câu chuyện đó còn do chính Hàn Thanh lúc đang mang thai kể cho cô nghe. Không biết trong cơn thịnh nộ, Hạ Phong có bắt chước theo không? Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Thái Hồng chỉ cảm thấy đôi chân mình nhũn ra, đưa tay chạm vào tấm rèm, nhưng không tài nào dám kéo nó ra.

 

May thay ông chú kia cũng bước vào theo, nói sau lưng cô: “Đa Đa chắc chắn là không có trong nhà, toilet này không có cửa sổ, hễ tắt đèn là tối thui, làm sao mà trốn ở đây được chứ!”

 

Thái Hồng lấy hết dũng khí kéo rèm cửa ra cái soạt.

 

Trong đó là một bồn tắm đầy nước, tạ ơn trời đất, ngoài nước ra thì không có bất kỳ thứ gì cả.

 

“Cảm ơn chú!” Thái Hồng nói. “Cháu ra ngoài tìm lần nữa, nếu thực sự không tìm được thì sẽ báo công an vậy.”

 

“Rốt cuộc cha mẹ nó đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Cháu cũng không rõ. Chốc nữa cảnh sát sẽ đến đây, chú… hỏi mấy anh ấy nhé!” Cô cười, nụ cười yếu ớt.

 

Vừa bước ra khỏi tòa chung cư, Thái Hồng liền gọi cho cảnh sát báo việc Đa Đa mất tích, sau đó cô rảo một vòng quanh khu nhà tìm thật kỹ, đến những cửa hàng, quán nước xung quanh và cả các phụ huynh dẫn con đến khu vui chơi trẻ em hỏi thăm một lượt, đều không thấy. Lại mở danh bạ ra gọi cho những bạn bè có qua lại với nhà Hàn Thanh mà cô biết. Là người đến từ nơi khác, bạn bè của cả nhà Hàn Thanh ở thành phố này rất ít, chỉ có vài người bạn học đại học thân thiết, những người này Thái Hồng đều quen. Mọi người đều trả lời không biết Đa Đa ở đâu.

 

Tìm suốt mấy tiếng cũng chẳng thấy Đa Đa đâu, Thái Hồng mệt đờ người, thở hổn hển, đầu óc rối như tơ vò, thấy trời đã tối, cô bèn gọi taxi, bần thần, thất thểu đi về nhà.

 

Cô gần như lết cả thân người lên tầng bảy, đẩy cửa ra, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi, Lý Minh Châu đang đứng trong bếp xào nấu thức ăn.

 

Người Thái Hồng chợt nhũn ra, trong phút chốc như mất đi toàn bộ sức lực, chân không bước nổi, tựa bên cửa, khẽ gọi: “Mẹ ơi!”

 

Một bóng người nhỏ nhắn đột nhiên từ trong nhà chạy ào ra, nhào vào lòng cô: “Cô Thái Hồng!”

 

“Đa Đa!” Cô ôm thằng nhỏ, tay sờ nắn nó, như không dám tin cậu bé này là thực, nước mắt không ngừng trào ra: “Sao cháu lại ở đây? Làm cô sợ chết khiếp, cô đã đi khắp nơi tìm cháu!”

 

“Ôi trời! Con làm sao thế kia?” Lý Minh Châu bước qua, kéo Đa Đa ra khỏi lòng cô. “Ban ngày ban mặt, lên cơn thần kinh gì với trẻ con hả?”

 

“Mẹ, là mẹ đi đón Đa Đa ư?” Cô vừa thút thít vừa hỏi.

 

“Còn không phải nữa sao? Hàn Thanh gọi điện cho con không ai bắt máy, bèn gọi cho mẹ, xin mẹ dù thế nào cũng phải đi đón Đa Đa sớm, nhất định phải đón về nhà mình. Nó nói nó và Hạ Phong đang bàn chuyện ly hôn, không yên tâm khi để Đa Đa ở một mình với cha nó.”

 

“Nhưng mà… nhưng mà cô giáo trong nhà trẻ bảo, là Hạ Phong đến đón Đa Đa.”

 

“Ừ. Mẹ vừa cúp máy liền tức tốc chạy đến nhà trẻ, đúng lúc gặp hai cha con nó ở cổng trường. Mẹ thấy vẻ mặt thằng kia đang nổi giận, bèn mắng cho hắn một trận, sau đó kéo Đa Đa đi. Lúc đầu hắn nhất định không chịu thả người, mẹ lại quát một trận vào mặt hắn, nói nếu không thả ra mẹ sẽ báo công an, nói hắn bạo hành! Suýt nữa hắn đã động tay động chân với mẹ, mẹ nói mày đánh đi, giữa phố xá đánh một bà già, mày dám? Quả nhiên một đám người vây quanh, Đa Đa của chúng ta cũng biết phối hợp ghê, bảo rằng nó không cần cha, cha đánh nó, cha là người xấu!” Dứt lời, Minh Châu cầm dao đập nát một củ tỏi trên thớt với vẻ chưa đủ hả hê. “Giữa ánh mắt của đám đông, mẹ cứ thế kéo Đa Đa lên taxi. Sao hả? Thấy mẹ con có dữ dằn không?

 

“Dữ dằn…” Thái Hồng yếu ớt nói. “Nói vậy là… mẹ bảo với Hàn Thanh mẹ đón được thằng bé rồi?”

 

“Nói rồi. Mẹ nói với nó, nếu muốn ly hôn nhất định phải giành được quyền nuôi dưỡng Đa Đa. Nếu hắn không chịu ly hôn, lại mang thằng con đưa về quê giấu thì con phiền phức rồi đấy. Mẹ còn nói với nó rằng, tối đến nhà ta ăn cơm, mẹ làm món cá kho cho hai mẹ con nó ăn, thời gian này cứ ở lại nhà chúng ta! Ban đầu hai đứa chúng nó nằng nặc đòi ở bên nhau, mẹ không ngăn được, đến giờ vẫn thấy có lỗi với cha mẹ nó. Lần này, mẹ tuyệt đối sẽ không nhẹ tay nữa đâu!”

 

Thái Hồng đau đáu nhìn Minh Châu, trong lòng tràn ngập sự cảm kích và thanh thản. Thật vậy, những việc mẹ cô làm luôn luôn đúng, ít ra trước khi qua đời, Hàn Thanh cũng biết con trai cô ấy đã được an toàn.

 

“Trời! Con không khỏe sao?” Lý Minh Châu hỏi. “Sao trông lại thê thảm thế này? Sao trông người mệt mỏi, nghiêng nghiêng ngả ngả thế?”

 

“Mẹ ơi, Hàn Thanh… gặp chuyện lớn rồi.”

back top