Thành Phố Vô Tận

Chương 68: Phiên ngoại 2

Tự nhiên nổi cơn sến súa nên thay đổi xưng hô giữa hai người, chúc các bạn xôi thịt ngon miệng ^_^

 

Chiều hôm đó, Từ Thiếu Khiêm đang ở văn phòng xem tài liệu báo cáo trợ lý đem đến, đột nhiên nhận được một cái tin nhắn từ An Nham, trong tin nhắn chỉ có một câu đơn giản: “Anh yêu, tối nay nhớ về nhà ăn cơm nhé, em chờ anh ^_^”

 

“......” Từ Thiếu Khiêm nhìn khuôn mặt tươi cười cuối tin kia,trong lòng không nhịn được bất đắc dĩ nghĩ: Người này khẳng định lại đang mưu đồ gì đó đi? Mỉm cười nhắn lại một chữ “Được”, Từ Thiếu Khiêm tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết công việc, đến năm giờ rưỡi lập tức lái xe về nhà.

 

Lúc về đến nhà, An Nham cư nhiên rất thần kỳ đã bày xong một bàn bữa tối phong phú, Từ Thiếu Khiêm để cặp công văn xuống, đi đến phòng bếp thấy An Nham đang cúi đầu rang thức ăn, Từ Thiếu Khiêm không nhịn được đi tới, nhẹ nhàng ôm hắn từ sau lưng, cắn cắn ráy tai mẫn cảm của An Nham, thấp giọng hỏi: “Tại sao hôm nay đột nhiên có hứng thú xuống bếp?”

 

An Nham dùng cùi chỏ huých nam nhân phía sau, “Ngoan ngoãn ra ngoài ngồi, chờ em cho anh ăn!”

 

“Được.” Từ Thiếu Khiêm mỉm cười một cái, xoay người vào phòng ăn ngồi, chống cằm nhìn dáng vẻ An Nham mặc tạp dề nấu cơm, ừm... rất có mùi vị người đàn ông của gia đình.

 

An Nham nhanh chóng làm xong thức ăn, bưng ra bày lên bàn, lại xoay người đi lấy một chai rượu đỏ và hai ly cao cổ, rót hơn phân nửa ly đưa tới trước mặt Từ Thiếu Khiêm, cười híp mắt nói: “Nào, trước cụng ly một cái, tròn một năm kết hôn vui vẻ.”

 

Từ Thiếu Khiêm đáy lòng khẽ động, hôm nay đúng là ngày kỷ niệm một năm hai người kết hôn, còn tưởng rằng cái con người vô tâm vô phế này đã sớm quên mất “ngày kỷ niêm kết hôn” rồi, không ngờ hắn cư nhiên vẫn nhớ, còn tự thân xuống bếp làm một bàn món ăn... Thật là hiếm có a.

 

Từ Thiếu Khiêm không khỏi cảm khái một trận, nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với An Nham.

 

Hai người uống một hớp rượu, lúc này mới ngồi xuống dùng bữa, Từ Thiếu Khiêm nếm thư một miếng, không nhịn được nói: “Đây là em tự mình làm?”

 

An Nham đắc ý nói: “Em làm theo công thức, như thế nào, mùi vị không tệ lắm đúng không?”

 

“Ừ.” Từ Thiếu Khiêm mỉm cười một cái, “Không ngờ em còn có thiên phú trên phương diện bếp núc, sau này nếu rảnh rỗi thì xuống bếp luyện tay nghề một chút, anh thích ăn món ăn em làm.”

 

An Nham cười nói: “Thế thì ăn nhiều một chút, nào, nếm thử cái này đi.”

 

An Nham ân cần gắp thức ăn cho Từ Thiếu Khiêm, trong bát nhanh chóng đã đầy ắp, sau đó lại vội vàng rót rượu cho Từ Thiếu Khiêm, khích lệ Từ Thiếu Khiêm uống rượu nhiều hơn, ngày kỷ niêm kết hôn nhất định phải uống tận hứng!

 

Từ Thiếu Khiêm biểu tình bình tĩnh ăn sạch thức ăn hắn gắp cho, thừa dịp An Nham xoay người vào bếp bưng canh, bất động thanh sắc thay đổi ly rượu của hai người.

 

Một bữa cơm ăn sạch, Từ Thiếu Khiêm rất tự giác vào bếprửa bát, An Nham chạy vào phòng tăm tắm, vừa tắm vừa khoái trá tưởng tượng tối nay kế lớn sẽ được như ý như thế nào... Tối nay phải áp đảo được Từ Thiếu Khiêm, như vậy như vậy... nhìn gương mặt lãnh đạm của Từ Thiếu Khiêm hiện lên thần sắc mê loạn bị dục vọng khống chế, nhất định sẽ rất ấn tượng!

 

An Nham mỉm cười mở hộp nước bôi trơn mới mua ra, ngửi ngửi, hương bạc hà nhàn nhạt, mùi quả nhiên rất tốt.

 

Sau khi tắm xong ra ngoài, thấy Từ Thiếu Khiêm cũng đang chuẩn bị đi tắm, An Nham tiến tới nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Từ Thiếu Khiêm một cái, thấp giọng nói: “Em chờ anh trong phòng ngủ.”

 

Từ Thiếu Khiêm mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán hắn, xoay người vào phòng tắm.

 

An Nham ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ, nhớ tới cơ bụng bền chắc của Từ Thiếu Khiêm, không nhịn được một trận tâm viên ý mã... Một năm kết hôn này, hắn bị Từ Thiếu Khiêm ăn kiền mạt tịnh vô số lần, tối nay... hắc hắc, nhất định phải ăn lại một lần mới được!

 

Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng tắm xong trở lại, ngồi bên mép giường lau khô tóc, An Nham chủ động tiến tới thân mật ôm lấy hông hắn, thuận thế hôn lên bờ môi Từ Thiếu Khiêm.

 

Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng hôn trả, nhiệt tình tối nay của An Nham thật đúng là khiên cho người ta động tâm, bất quá, An gia tiểu hỗn đản đầy bụng ý xấu tự nhiên vô duyên vô cớ đột nhiên nhiệt tình như vậy, lấy hiểu biết nhiều năm nay của Từ Thiếu Khiêm đối với An Nham, người này tối nay chắc chắn đang bày chuyện xấu gì đó... Rốt cuộc là chuyện xấu gì đây?

 

Quả nhiên, trong khoảnh khắc Từ Thiếu Khiêm sửng sốt, An Nham đột nhiên lật người áp Từ Thiếu Khiêm xuống giường, không biết từ đâu lấy ra một đôi còng tay, quả quyết dứt khoát bắt chéo hai tay trừ thiếu còng ngược lên đầu.

 

“...” Từ Thiếu Khiêm nhịn cười, nhìn con người đang hưng phấn hai mắt sáng ngời đè trên người mình, thấp giọng hỏi, “An Nham, em muốn làm gì?”

 

“Đương nhiên là... đêm nay muốn ở trên.” An Nham cười híp mắt quơ quơ chìa khóa trong tay, sau đó dùng sức ném chìa khóa vào một góc xa xa, đưa tay vạch mở áo ngủ Từ Thiếu Khiêm —— áo ngủ Từ Thiếu Khiêm mặc chính là loại áo chỉ thắt một cái dây ở lưng, vô cùng rộng rãi, vừa bị An Nham kéo một cái, đã lộ ra thân thể thân thể tinh tráng, sáu khối cơ bụng rõ ràng nhất thời rơi vào trong ánh mắt.

 

An Nham thèm thuồng đưa tay sờ sờ cơ bụng Từ Thiếu Khiêm, sau đó cúi người nhẹ nhàng cắn xuống bụng Từ Thiếu Khiêm mấy dấu răng, tiếp theo nhanh chóng cởi quần lót Từ Thiếu Khiêm, cởi đồ ngủ của mình...

 

Phía dưới đồ ngủ của hắn cư nhiên không mặc gì cả.

 

Hô hấp Từ Thiếu Khiêm nhất thời có chút không yên, giật giật hay tay bị còng, nhướng mày nhìn An Nham: “Em đêm nay không chỉ muốn ở trên, còn muốn chơi trói? Không ngờ... khẩu vị của em lại nặng như vậy.”

 

Mặt An Nham hơi đỏ lên, cúi người ngăn chặn bờ môi khiến người chán ghét của Từ Thiếu Khiêm.

 

Còn lâu mới khẩu vị nặng muốn chơi trói, mà là bởi vì Từ Thiếu Khiêm quá khỏe, giá trị võ lực của hai người hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, hắn mà không trói Từ Thiếu Khiêm lại, căn bản không thể phản – áp thành công.

 

Nghĩ như vậy, An Nham cũng bơ luôn đáy lòng không được tự nhiên, tách chân Từ Thiếu Khiêm ra, lấy dịch bôi trơn đã sơm chuẩn bị tốt, vừa muốn đổ xuống, trong cơ thể lại đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị.

 

“Ư...” An Nham thở dồn dập một tiếng, ngón tay khẽ run lên, chiếc lọ trong tay nhất thời lăn xuống giường.

 

“Sao thế?” Từ Thiếu Khiêm thấp giọng hỏi, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một nụ cười.

 

“...” An Nham nắm chặt tấm drap giường, hé miệng kịch liệt thở gấp, thân thể từng trận bủn rủn vô lực, bộ phận nhạy cảm lại rất tinh thần mà đứng thẳng dậy, cảm giác trống rỗng xen lẫn với xung động mãnh liệt trong cơ thể, tựa như cuồn phong quét qua mỗi một lỗ chân lông.

 

“Ư...” An Nham hơi thở bất ổn nằm trên người Từ Thiếu Khiêm, hai tay dùng sức chống ở hai bên, có chút thẹn quá thành giận lại có chút không biết làm sao nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm, “... Tại sao lại thế này?”

 

Từ Thiếu Khiêm rất vô tội nói: “Anh vừa nãy không cẩn thận đổi hai ly rượu cho nhau.”

 

“......!” An Nham nhất thời trợn to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm Từ Thiếu Khiêm, “Anh... khốn kiếp... ưm......”

 

Bộ phận ngẩng cao đột nhiên tiếp xúc với nơi cũng cứng rắn nóng rực của đối phương, thân thể An Nham đột nhiên sung sướng run rẩy một trận, hơi đỏ mặt nhìn Từ Thiếu Khiêm, “Anh... anh còn cười! Mau... mau giúp em...”

 

Từ Thiếu Khiêm thu hồi vui vẻ, thấp giọng nói: “Tay của anh bị em còng rồi.”

 

“...” An Nham muốn quay đầu lại tìm chìa khóa, lại phát hiện chìa khóa không biết đã bị mình ném đi đâu rồi! Đúng là tự làm bậy không thể sống!

 

Nhẫn nại cảm giác lúng túng cùng xấu hổ muốn chết, An Nham đỏ mặt tách đôi chân ra, dùng đầu gối chống đỡ sức nặng thân thể mình, chủ động ngồi lên người Từ Thiếu Khiêm.

 

“Ưm...” Phía sau quá khô khốc, căn bản không có biện pháp trực tiếp tiến vào, An Nham vừa vội vừa xấu hổ, Từ Thiếu Khiêm hiển nhiên cũng rất không thoải mái, hô hấp hai người đều hỗn loạn, sau khi vội vàng liếc mắt nhìn nhau, An Nham rốt cục hung hăng căn cắn đôi môi, mặt đỏ lên chủ động đổ dịch bôi trơn ra tay bôi lung tung vào phía sau mình, tiện thể cũng đổ một ít lên vật cứng rắng của Từ Thiếu Khiêm.

 

An Nham dùng hết chút sức lực cuối cùng, thở hổn hển vòng qua ngồi lên người Từ Thiếu Khiêm, có sự trợ giúp của dịch bôi trơn, cộng thêm Từ Thiếu Khiêm nhân cơ hội dùng sức chuyển động thắt lưng một cái, quả nhiên lập tức tiến vào được.

 

Thân thể An Nham dưới tác dụng của thuốc hết sức nhạy cảm, kết hợp quen thuộc như vậy, khiến hai người đồng thời thoải mái rên rỉ ra tiếng.

 

“Ưm...” Toàn thân An Nham đều ửng đỏ, phẫn hận trợn mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm một cái, sau đó quay đầu đi nói, “Em không còn sức nữa... Anh, anh đến đi...”

 

“Được.” Từ Thiếu Khiêm khẽ mỉm cười, thắt lưng bắt đầu hung ác phát lực.

 

“Ư... ư......” Tiếng rên rỉ của An Nham trở nên vụn vỡ bất kham, dưới sai khiến của thuốc, thân thể vốn đã hết sức nhạy cảm, hơn nữa tư thế Từ Thiếu Khiêm bị còng hai tay mãnh liệt đánh vào thị giác, khoái cảm trong cơ thể gần như muốn đốt sạch lý trí An Nham.

 

“A... Thiếu Khiêm, chậm, chậm một chút...” hai tay An Nham nắm thật chặt tấm drap giường, bị Từ Thiếu Khiêm một lần lại một lần từ dưới đâm lên làm cho rên rỉ liên tục.

 

“A a...”

 

Từ Thiếu Khiêm hoàn toàn không để ý yêu cầu chậm một chút của hắn, lần lượt đâm vào sâu hơn, cũng càng nhanh hơn, An Nham chỉ cảm thấy cơ thể dường như sắp bị hắn đâm thành mảnh vụn rồi, khoái cảm bốc lên do ma sát kịch liệt trong cơ thể, giống như dòng nước siết chảy qua đỉnh đầu.

 

Thật vất vả bắn được một lần, tác dụng của thuốc lại căn bản khiến cho An Nham không cách nào được thỏa mãn.

 

Mà Từ Thiếu Khiêm hiển nhiên cũng không thỏa mãn.

 

Vì vậy... An Nham không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt tách chân ra ngồi lên người Từ Thiếu Khiêm lần nữa, lúng túng lay động eo, vừa ủy khuất hung hăng nhìn chằm chằm Từ Thiếu Khiêm.

 

Từ Thiếu Khiêm ngược lại rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “An Nham, tâm nguyện ở trên của em, đã được thỏa mãn chưa?”

 

“...” Đây là cái “ở trên” chết tiệt gì a!!

 

Mặc dù từ thế là ở trên hắn không sai, lại còn rất tà ác lấy còng còng tay hắn lại, vốn là muốn như vậy như vậy với Thiếu Khiêm, ăn một bữa thật ngon, kết quả... lại phải tự mình bôi trơn phía sau, tự mình đỏ mặt ngồi lên cho hắn ăn kiền mạt tịnh...

 

An Nham tật là khóc không ra nước mắt.

 

“... Em hôm nay thật nhiệt tình.” Từ Thiếu Khiêm vừa thấp giọng nói, vừa phối hợp với động tác của An Nham, thắt lưng nâng lên lần nữa, bắt đầu một vòng đâm rút mới.

 

“Ư... ưm......” toàn thân An Nham nhũn ra, chỉ có thể lấy tay chống xuống hai bên cơ thể, há miệng hít thở dồn dập.

 

—— Cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, hắn hôm nay cuối cùng cũng hiểu!

 

Kể từ sau lần đầu tiên bị Từ Thiếu Khiêm ăn kiền mạt tịnh còn đi nói xin lỗi, An Nham lại một lần nữa lập kỷ lục mới trong ghi chép tiểu thụ, còng tay tiểu công của mình chơi trói, kết quả uống nhầm rượu tự gài bẫy mình, cuối cùng chỉ có thể tự dâng thân mình bị hắn ăn kiền mạt tịnh, ăn suốt một đêm gì gì đó... An Nham trong một đoạn thời gian rất dài sau này, đều không có mặt mũi nào nhắc lại chuyện mất mặt như vậy!

 

Đêm hôm đó, lúc An Nham kiệt sức nằm trên người Từ Thiếu Khiêm sắp ngủ, Từ Thiếu Khiêm đột nhiên dịu dàng hôn hắn, nhẹ giọng nói: “An Nham, sau này em vẫn cứ là nằm hưởng thụ đi, anh sẽ làm em thoải mái, không tốt ư?”

 

Sau khi trải qua suốt đêm “chủ động”, eo mỏi chân đau, toàn thân như nhũn ra, An Nham đột nhiên cảm thấy... Nằm hưởng thụ, được Thiếu Khiêm dịu dàng phục vụ, thật ra thì cũng rất tốt!

back top