Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 50: Giả dối

Sau này Hàn Việt nhớ lại đoạn hồi ức ấy, quả thật chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất, tràn ngập hy vọng nhất trong cuộc đời hắn.

 

Thời điểm Sở Từ bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày thời kỳ giữa, tố chất cơ thể y hơi kém, không thể lập tức phẫu thuật, trước tiên phải tiến hành hai ba đợt hóa trị. Hàn Việt tìm được ở tỉnh khác hai bác sĩ khoa u bướu, đặc biệt mua một ngôi nhà yên tĩnh ngay dưới lầu nhà hắn, khi nào cần thì mời lên. Trên cơ bản, một ngày hai mươi bốn tiếng bên cạnh Sở Từ luôn luôn có bác sĩ chờ lệnh.

 

Việc này được che giấu nghiêm mật với người ngoài, Hàn Việt không dám lưu lại cho Hầu gia bất cứ cơ hội nào phát hiện ra manh mối.

 

Trên thực tế số người truy nã Sở Từ rất nhiều, không chỉ có phe cánh Hầu gia, thế nhưng người nhà Hầu Hoành Xương chính là nôn nóng nhất, điên cuồng nhất, có thực lực nhất.

 

Hàn Việt đã cho lui gần như đa số những kẻ truy bắt Sở Từ, thế nhưng Hầu gia thì không dễ gì chọc đến. Cha mẹ Hầu Hoành Xương không đáng ngại, mấu chốt là người bác trai cấp tướng của Hầu Hoành Xương, đồng thời cũng là cha Hầu Du. Ông ta là chiến hữu nhiều năm của Hàn lão tư lệnh, Hàn Việt thấy ông còn phải trịnh trọng gọi một tiếng trưởng bối.

 

Sở Từ thấy Hàn Việt đề phòng nghiêm ngặt như thế thì chẳng đồng tình một chút nào, y vẫn thích chơi gì thì chơi, thích ăn gì thì ăn. Sau khi dùng thuốc, y ngược lại ăn ngon miệng hơn, buổi chiều thường đem cả mâm thức ăn vặt vào thư phòng, dùng máy vi tính chơi game, lập tổ đội lên phó bản đánh quái, cho đến khi trời tối mịt mới bước ra.

 

Tuy rằng Hàn Việt chẳng có chút hứng thú nào với chuyện chơi game, thế nhưng hắn lại muốn ở cạnh Sở Từ, cho nên cứ hay tìm cớ quấy rầy y, trò chuyện với y, bưng trà rót nước cho y. Đôi khi bắt gặp bộ dáng y chăm chú nhìn lên màn hình, hắn còn nhịn không được cười nhạo: “Mê mẩn dữ vậy? Sao trước kia chưa từng thấy em chơi? Đánh đánh giết giết hư cấu thế này thì có gì vui đâu?”

 

Ánh mắt Sở Từ không rời khỏi máy vi tính, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Ừm, dù sao cũng không thể ra ngoài.”

 

Hàn Việt trầm mặc một chút. Từ hôm bị hắn bắt về, Sở Từ chưa từng bước ra khỏi cửa. Ngoại lệ duy nhất, chính là lần trước đến bệnh viện tiến hành kiểm tra, hơn nữa từ đâu tới đuôi đều bị Hàn Việt theo dõi chặt chẽ.

 

“Không thể ra ngoài thì ở nhà ngủ một giấc đi, bồi dưỡng tinh thần gì đó. Với lại, trước đây không phải em rất thích đọc sách à? Em thích sách gì tôi đi mua cho em. Đừng chơi máy tính cả ngày, phóng xạ tổn hại cơ thể lắm.”

 

Ngón tay đặt trên bàn phím của Sở Từ dừng một chút, sau đó y chậm rãi ngã người ra phía sau, tựa lưng vào ghế: “Tài khoản này của tôi đã hơn cấp năm mươi rồi.”

 

Hàn Việt không hiểu gì, nhìn y.

 

“Lúc học đại học, tôi không có thời gian chơi game, thường xuyên hâm mộ đám bạn cùng phòng buổi tối rủ nhau lên mạng. Sau này đi làm, suốt mấy năm liền chẳng có tâm tình để chơi, cho nên cái game này tôi mới bắt đầu chơi từ lúc xin nghỉ việc. Kỳ thật, tôi đặc biệt ao ước luyện tài khoản đến cấp bảy mươi, thế nhưng bởi vì mấy chuyện gần đây mà trì hoãn tiến độ, cho tới bây giờ mới có chút thời gian rảnh.”

 

Sở Từ hít vào một hơi, thấp giọng nói: “Không biết trước khi tôi chết, có thể luyện tài khoản đến cấp bảy mươi không?”

 

Thư phòng rơi vào im lặng.

 

Sở Từ trầm mặc một thoáng, cũng không nhìn Hàn Việt, lại tiếp tục chơi game.

 

Hàn Việt đứng bên cạnh y, nhìn gương mặt bình thản nghiêng nghiêng chăm chú vào màn hình máy tính kịch liệt chém giết, sau một lúc lâu mới yên lặng xoay người bước ra ngoài.

 

Thời điểm dùng cơm tối Sở Từ chẳng có chút tinh thần nào, bởi vì cứ cách một ngày lại phải hóa trị một lần, đây dù sao cũng là chuyện hết sức thống khổ.

 

Y tinh thần mệt mỏi không muốn ăn, không ngừng dùng đôi đũa chơi đùa với mấy hạt cơm, kết quả trượt tay khiến chén cơm rơi xuống đất, vung vãi ra khắp nơi.

 

Sàn nhà nhầy nhụa cơm, Sở Từ lập tức ngồi xổm xuống thu dọn, Hàn Việt cúi người giữ lấy tay y: “Em ngồi lên đi, để tôi!”

 

Hắn đi lấy chổi hốt rác và khăn lau thấm ướt, trước tiên cẩn thận dọn sạch mảnh vỡ, sau đó dùng khăn lau nhặt từng hạt cơm ném đi, cuối cùng lau sàn thêm lần nữa, đảm bảo không dính vào dép lê mới thôi.

 

Sở Từ ngồi trên ghế, suốt quá trình vẫn trầm mặc nhìn hắn chăm chú, bờ mi hơi rũ xuống, thấy không rõ là ánh mắt gì.

 

Hàn Việt đứng lên, vừa thấy vẻ mặt của y, nhất thời sửng sốt một chút, hỏi: “Em sao vậy? Mất hứng à!?” Nói xong liền vươn tay ra sờ mặt Sở Từ.

 

Thế nhưng, trong khoảnh khắc trước khi chạm tới mặt y, hắn lại đột nhiên rút bàn tay vừa cầm khăn lau về, tùy tiện chùi chùi lên ống quần.

 

Sở Từ nói: “Không có gì.”

 

“Thấy mệt thì đi ngủ một giấc để tinh thần thoải mái, ngày mai tiến hành hóa trị. Đừng sợ, trị bệnh thôi mà, em phải suy nghĩ đến mặt tốt của nó.”

 

Sở Từ im lặng đứng lên, bước về phía phòng ngủ. Thời điểm lướt qua nhau, Hàn Việt tựa hồ có thể ngửi được mùi xà phòng thơm dịu nhàn nhạt trên người y, hắn nhịn không được quay đầu lại, nhìn Sở Từ dừng chân trước tấm thảm đặt tại cửa phòng ngủ, cởi dép lê, lộ ra bàn chân trắng nõn bao phủ dưới ống quần dài.

 

Hàn Việt đột nhiên kiềm lòng không được, kêu một tiếng: “Sở Từ!”

 

Sở Từ quay đầu lại.

 

“Em không phải thích chơi game sao? Ngày mai dạy tôi chơi đi…” Hắn nói xong còn mỉm cười một chút, nhìn qua trông như đang cố gắng cười thật ôn nhu, đáng tiếc gương mặt hắn vốn thâm trầm, loại nỗ lực này ngược lại sinh ra hiệu quả chẳng đâu ra đâu, “–Cái đó, tôi chưa từng chơi game, bất quá tôi học cái gì cũng rất nhanh, chờ học xong rồi chúng ta tổ đội nhé.”

 

Sở Từ vẫn không nhúc nhích nhìn Hàn Việt chằm chằm, y đưa lưng về phía ngọn đèn phòng ngủ, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt.

 

Hàn Việt đứng yên thật lâu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cơ bắp trên gương mặt vì quá mức khẩn trương mà run rẩy. Hắn thiếu chút nữa nhịn không được nhào tới, mới nghe thấy Sở Từ bình thản nói một câu: “Được.”

 

Nói xong, y xoay người bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Tối hôm đó Hàn Việt rất hưng phấn, lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm không ngủ.

 

Hắn thậm chí nôn nóng chờ đợi hừng đông, chờ đợi ngày mai đến; hận không thể vừa chớp mắt, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hiện lên tia nắng ban mai.

 

Thế nhưng, nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của Sở Từ bên cạnh, hắn lại cảm thấy hi vọng của hắn thật sự rất ích kỉ, bởi vì đối với Sở Từ mà nói, hừng đông mang ý nghĩa giấc mơ ngọt ngào bị ép buộc chấm dứt, mang ý nghĩa việc hóa trị đáng ghét rốt cuộc cũng đến.

 

Nói không chừng còn mang ý nghĩa, sinh mệnh của y theo thời gian lại giảm bớt một ngày.

 

Vẫn là nhắm mắt ngủ thôi.

 

Hàn Việt hạ quyết tâm, xoay người lại đối mặt với Sở Từ, đem đầu y nhẹ nhàng kéo đến gần, tựa sát vào ngực mình.

 

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sở Từ phun lên ngực, Hàn Việt cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại.

 

Loại cảm giác này thật sự rất tốt, tốt đến mức khiến cho trái tim người ta run rẩy. Hắn cùng Sở Từ ngủ chung một giường lâu như vậy, đây dường như là lần đầu tiên hắn chân chính có được Sở Từ.

 

Lần đầu tiên.

 

Một tuần kế tiếp, Sở Từ đều phải vượt qua từng đợt hóa trị.

 

Bởi vì không lâu sau sẽ tiếp nhận phẫu thuật, cho nên yêu cầu của bác sĩ đối với điều kiện cơ thể y cũng bắt đầu nghiêm khắc hơn, cho dù nôn mửa cũng bắt y phải ăn gì đó, hoặc uống thuốc bổ có giá trị dinh dưỡng cao nhưng chẳng có mùi vị gì.

 

Sở Từ bị bắt nằm trên giường, buồn chán không kể xiết. Hàn Việt muốn giúp y giải khuây, liền đem laptop để lên giường, lại mua thêm tạp chí game, cố ý đặt mấy câu hỏi vừa ngu ngốc vừa buồn cười của người chơi mới hỏi y.

 

Sở Từ lúc đầu còn nghiêm chỉnh trả lời, sau đó thì phát bực, không thèm đếm xỉa đến Hàn Việt nữa. Tựa như trước đây y vẫn thường xuyên làm vậy, thái độ lạnh lùng xoay mặt đi, xem câu hỏi của hắn như không khí, phớt lờ sự tồn tại của hắn.

 

Hàn Việt phỏng đoán, nguyên nhân có một nửa là do y khó chịu việc hóa trị, một nửa khác là do y chán ghét chính mình.

 

Thế nhưng không biết vì sao, hành động ngày xưa luôn khiến hắn nổi trận lôi đình, nay lại khiến trái tim hắn bủn rủn vỡ tan, thậm chí mơ hồ có cảm giác muốn khóc.

 

Nếu đến mức này mà Sở Từ vẫn chán ghét hắn, không chừng cả đời cũng cứ như vậy.

 

Cả đời của Sở Từ còn có thể kéo dài bao lâu?

 

Hắn từng nghĩ tới không biết bao nhiêu lần về tương lai ngọt ngào, từng thề nguyền không biết bao nhiêu lần phải bồi thường cho y thật tốt, lại không biết trong nháy mắt đã đi tới điểm tận cùng, nhanh đến mức khiến hắn khó mà tin nổi.

 

Hắn vốn nên giống như trước đây, nổi trận lôi đình khi Sở Từ lạnh nhạt, buộc y ngoảnh đầu lại nhìn mình, buộc y nói chuyện với mình, để y cảm nhận được nỗi mất mác trống trải ẩn sâu dưới đáy lòng ngập tràn lửa ghen tuông.

 

Ai ngờ tới hôm nay hắn mới phát hiện, ngay cả bị Sở Từ cố gắng lãnh đạm cũng là một mơ ước xa vời.

 

Có thể sau này, ngay cả niềm hạnh phúc được Sở Từ liếc mắt một cái cũng vĩnh viễn mất đi.

 

……

 

Khoảng giữa hai lần hóa trị, Sở Từ được cho phép ngồi dậy lên mạng.

 

Bởi vì thời gian dài không đăng nhập, đẳng cấp của y còn cách cấp bảy mươi rất xa, cho nên y vẫn cố gắng hết sức, chăm chỉ càn quét phó bản, đánh quái, luyện cấp, tận dụng từng giây từng phút.

 

Hàn Việt có đôi khi cảm thấy đây mới là bộ dáng thật sự của Sở Từ, cái gì kĩ sư say mê học thuật, ôn văn nho nhã, thận trọng chín chắn… đều là biểu hiện giả dối. Muốn Sở Từ chân chính biến thành bộ dáng kia, ít nhất phải đợi thêm mười năm sau.

 

Hiện tại xét cho cùng, y vẫn còn rất trẻ, có hết thảy đam mê của người trẻ tuổi, hứng thú với những điều mới mẻ thú vị, thích ăn thức ăn vặt hay đồ nướng, không thích ăn cơm đàng hoàng.

 

Nếu không xảy ra sự việc mẹ nuôi và em nuôi, nếu không quen Hàn Việt, hiện tại Sở Từ nhất định không khác chi đám thanh niên trên đường lớn, dễ dàng nóng nảy kích động. Y hẳn là sẽ vô cùng thành thạo mấy trò chơi trên internet, có thể là Nguyệt Quang tộc* tiêu tiền như nước, cũng có thể có một hai mối tình với mấy cô gái xinh đẹp hoạt bát trẻ tuổi, có đôi khi cãi nhau, có đôi khi ngọt ngào.

 

*Nguyệt Quang tộc: tiêu hết sạch tiền lương trong tháng. Đây là một cách chơi chữ, với Nguyệt = trăng, tháng; Quang = hết sạch.

 

Thế nhưng rất nhiều khả năng ấy, đều đột nhiên chuyển hướng dưới bánh xe nhanh như tên bắn của Hàn Cường.

 

Hàn Việt có đôi khi mượn danh nghĩa quan sát học hỏi, ngồi bên cạnh Sở Từ nhìn y càn quét phó bản. Nhìn đám người trong tổ đội ai nấy đều ồn ào náo nhiệt, trong tai nghe luôn phát ra tiếng hô to gọi nhỏ, thế nhưng Sở Từ vẫn hết sức yên lặng. Trên cơ bản, y không nói chuyện trên kênh thảo luạn, hết càn quét phó bản thì cắm đầu luyện cấp, một mình độc lai độc vãng, cho dù mất tích rất nhiều ngày cũng không có bằng hữu nhớ tới mà hỏi han một câu.

 

Hàn Việt cũng lén lút dùng chút mẹo vặt. Hắn ghi nhớ tài khoản của Sở Từ, sau đó tự mình đăng kí một nhân vật mới, luyện đến hơn cấp mười thì bắt đầu chạy đi tìm Sở Từ.

 

Y bình thường đều chơi game trong thư phòng, nên Hàn Việt chạy ra phòng khách chơi, trong tay còn ôm theo mấy xấp công văn tài liệu, bày ra bộ dáng như đang xử lý công việc.

 

Không ngờ Sở Từ khi chơi game cũng không thích người lạ đến gần như ngoài đời thực, nhân vật của Hàn Việt bám theo sau gót y mấy ngày, y vẫn thờ ơ, thường xuyên không để ý tới mấy câu vô nghĩa Hàn Việt phát ra như ‘thời tiết hôm nay tốt quá’ hoặc ‘a ha ha, ăn cơm chưa, ăn cái gì’.

 

Hàn Việt cảm thấy bó tay, đành phải dùng lý do “ít nhất y không muốn ngoại tình trong thế giới giả tưởng” để an ủi bản thân.

 

……

 

Cuối cùng cũng đến lúc tiến hành đợt hóa trị cuối cùng. Phản ứng của Sở Từ khá dữ dội, liên tục nôn mửa mấy ngày liền, dạ dày không chứa nổi dù chỉ một ít nước mát; y cả ngày nằm trên giường, cánh tay gắn kim tiêm truyền dịch, tinh thần mệt mỏi uể oải, sắc mặt tái nhợt như bức tượng.

 

Suốt mấy hôm, Hàn Việt thậm chí không dám ngủ, hắn sợ hắn vừa tỉnh giấc, Sở Từ đã lạnh đi rồi; trọn một đêm hắn nắm tay y, thần kinh căng thẳng, cách mấy phút lại sờ mạch đập của y một lần, sau đó cúi đầu cọ cọ lên gương mặt lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào của y.

 

Cho dù mỗi lần ăn cơm đều là tra tấn, nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu Sở Từ phải ăn thật nhiều vào, bởi vì đã chọn xong ngày phẫu thuật, tình hình cơ thể bệnh nhân có ảnh hưởng rất lớn đến kết quả phẫu thuật. Hàn Việt sợ rằng y không thể phẫu thuật, liền thay đổi phương pháp nấu ăn, nấu ra rất nhiều món ăn thơm ngon bổ dưỡng, ngậm vào miệng nhai nát rồi mới đút cho y, bắt buộc y phải nuốt xuống, không cho phép nhổ ra.

 

Gây sức ép như vậy hết một tuần, cuối cùng đợt hóa trị đã xong, còn lại chính là công tác chuẩn bị cho việc phẫu thuật.

 

Sở Từ rốt cuộc có chút tinh thần, lại bắt đầu chơi game.

 

Hàn Việt chạy ra phòng khách lên mạng, nhìn avatar của Sở Từ sáng lên trong danh sách hảo hữu, liền gởi đi một khuôn mặt tươi cười to tổ bố: [Rất nhiều ngày không thấy cậu, đi đâu thế?]

 

Sở Từ dành cho hắn sự im lặng tuyệt đối: […]

 

Trong lòng Hàn Việt hiện lên một cảm giác không thể nói rõ thành lời, chua xót mà êm dịu. Hắn nhớ người này trời sinh tính cách khó gần, khó trách ở trên mạng cũng chẳng có người quen, ngoại trừ hắn thì trong thế giới này còn ai có thể nhớ tới việc hỏi thăm y một câu?

 

Nếu một ngày nào đó y mất đi, ngoại trừ hắn, còn ai có thể thương tâm?

 

Hắn lại kiên trì gởi tin nhắn cho Sở Từ: [Rốt cuộc đi đâu thế? Công tác? Hẹn hò? Mắc bệnh? Về quê?]

 

Lần này Sở Từ trầm mặc rất lâu, lại vẫn dành cho hắn sự im lặng tuyệt đối: […]

 

Hàn Việt đang muốn khéo léo thể hiện sự quan tâm của một người bằng hữu xa lạ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, sau đó là tiếng bước chân hướng về phòng khách.

 

Hàn Việt lập tức nhào tới bàn làm việc, liều mạng bày ra bộ dáng hết sức chăm chú, bất thình lình nghe thấy Sở Từ đứng sau lưng hỏi một câu: “Hàn Việt, anh như vậy không cảm thấy nhàm chán sao?”

 

Hàn Việt thiếu chút nữa đánh rơi con chuột: “Cái… cái gì nhàm chán?”

 

“Lần sau tìm người bắt chuyện nhớ phải sử dụng nickname của người đó.” Sở Từ quay đầu bước nhanh về hướng phòng ngủ, vừa đi vừa thấp giọng nghiến răng: “Thật nhàm chán, tưởng tôi là con nít ba tuổi hay sao…”

 

Hàn Việt chật vật lau mặt, vội vàng đuổi theo, chặn ngang trước cửa: “Tôi không phải thấy em chơi game một mình rất vô vị, cho nên mới giúp em giải sầu!? Em xem đi, danh sách hảo hữu của em chỉ có một mình tôi, bình thường cũng không có ai bắt chuyện, tôi không phải thấy em gì gì đó sao…”

 

“Thấy tôi đáng thương?”

 

“Không không không!”

 

“Vậy thấy tôi thế nào?”

 

“…” Hàn Việt lập tức nghẹn lời.

 

Sở Từ vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn, không giống như tức giận, cũng không giống như nói đùa. Hàn Việt nhìn không ra y đang suy nghĩ cái gì, qua vài giây mới đột nhiên nghe y thở hắt một tiếng thật sâu, hỏi: “Hàn Việt, anh làm loại chuyện nhàm chán như vậy, tôi có thể lý giải rằng anh xuất phát từ việc yêu tôi, sợ tôi một mình cảm thấy cô độc, đúng không?”

back top