Edit: Tiana
Beta: Sakura
Chờ ba thằng nhóc gấu rời đi, mọi người mới cất kỹ hành lý và ngồi vào chỗ.
Hàn Thanh Tùng để Lâm Lam ngồi gần cửa sổ, anh ngồi ngoài để làm chỗ tựa cho vợ ngủ. Bốn đứa nhóc ngồi chen chúc ở ghế ba người, mặc dù mùi khói ám vào nhiều vô kể, nhưng bọn nhỏ không thèm để ý, ngược lại còn tìm hiểu xem khói đen từ đâu bay đến.
Tiểu Vượng tò mò nhưng đứng cuối gió, liền ăn một đống bụi đen lên khuôn mặt trắng trẻo bé nhỏ, Mạch Tuệ thấy vậy rót nước lau mặt cho em. Chờ hết sặc khói, Tiểu Vượng lấy dụng cụ ký họa của mình ra: gồm có cuộn giấy nhỏ và mẩu than chì để vẽ tranh.
Cậu nhóc và Tam Vượng giống nhau, đều không thích viết chữ, nhưng Tiểu Vượng cực thích vẽ tranh. Dọc theo đường đi khi thì ngồi xe lừa, cảnh tượng thu hoạch vụ thu hai bên bờ sông, ga tàu hỏa, hai người ngoại quốc, nhân viên soát vé, đầu tàu hỏa tất cả đều được ký họa….
Thậm chí có người trên tàu hỏa, còn có ba thằng nhóc đầu gấu mất mặt kia, ba lô, túi hạt dưa…v…v đều lưu lại trong đầu nhóc, đều được ký họa lại.
Đại Vượng nhìn thấy ấm nước không còn nhiều, liền cầm đi xin nhân viên quản lý trên tàu hỏa xin ít nước. Mạch Tuệ và Nhị Vượng thì đi bộ trên tàu xem nhà vệ sinh chỗ nào, thăm thú cửa tàu hỏa. Chốc lát Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng quay về, đã thấy bức tranh Tiểu Vượng ký họa Geogre, hai người cũng kể lại cho Tiểu Vượng nghe những quan sát của mình.
Mạch Tuệ vô cùng ấn tượng tiếng nói và trang phục, cách nói chuyện, rồi tò mò chuyện nước họ. Nhị Vượng lại vô cùng tò mò về đất nước của những người nước ngoài, họ ăn gì, bình thường làm gì, có phải cũng có đội sản xuất hay không? Những thứ này để lại trong lòng cậu nhóc về ý tưởng muốn đi thăm thú khắp nơi, xem xét nhiều chỗ.
Khi Tiểu Vượng còn đang vẽ tranh, Mạch Tuệ và Nhị Vượng cùng lấy ra cuốn sổ tay nhỏ bắt đầu viết nhật ký. Nhật ký của Mạch Tuệ là một cuốn tập tràn đầy sắc thái tình cảm, viết về cảm giác của con bé, giấc mơ của con bé, ước mong của con bé, bắt đầu ở thôn quê, rồi huyện thành, rồi thị trấn, hôm nay lại đi tới thành phố xa xôi, tương lai có thể sẽ đặt chân tới những nơi xa hơn nhiều lắm.
Thế giới rộng lớn như vậy, cô bé muốn đi khắp mọi nơi.
Lâm Lam nhìn ba đứa nhóc bận rộn viết viết vẽ vẽ, liền không quấy rầy, chỉ cười khẽ nhìn bọn nhóc. Hàn Thanh Tùng đưa tay ra kéo vai vợ, để cho Lâm Lam tựa vào lồng ngực mình thấp giọng nói: “Nghỉ một lát đi”. Anh biết tối qua vợ mình không ngủ được, sáng nay thức dậy sớm vô cùng, nếu như trưa này không ngủ chút mà đến tối mới nghỉ ngơi thì sẽ không đủ, ngày mai sẽ không có tinh thần. Lâm Lam dựa vào ngực chồng, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng tim đập chậm rãi của Hàn Thanh Tùng, lại có tiếng sột soạt khe khẽ của đầu bút chạm vào giấy, ngủ thiếp đi.
Đại Vượng đi tìm tận hai toa xe cũng không tìm được nơi lấy nước, mặc dù chưa từng đi tàu nhưng chưa bao giờ gấp gáp hô to gọi nhỏ. Cuối cùng đến toa thứ sáu, cậu tìm được nhân viên tàu hỏa, liền không ngại ngần mà hỏi muốn lấy nước nóng.
Nhân viên tàu: “Tìm nồi hơi”
Đại Vượng: “Nồi hơi ở toa số mấy?”
Nhân viên tàu đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chẳng buồn mở mắt ra: “Chín….à không, hình như là toa số hai”
Đại Vượng: “Rốt cuộc là mấy?”
Nhân viên tàu lầm bầm một tiếng, trên tàu hỏa dùng nồi hơi nấu nước, không phải buồng xe nào cũng có, nhưng không chỉ có một nồi hơi mà là đốt luân phiên.
“Đến toa nhà ăn ấy, toa số Chín” – Nhân viên tàu rụt đầu lại, hôm nay tâm tình anh ta không tốt không muốn sốt sắng, hơn nữa cái loại tàu chậm kém cỏi đầy khói bụi này thật làm sặc người, làm người ta không cao hứng nổi.
Đại Vượng đi đến toa nhà ăn, lối đi xe lửa vừa nhỏ vừa chật, phải lách từng chút một. Đi được nửa đường thấy đối diện mình có người, liền nghiêng người cho người ta qua, kết quả người ta chính là Lê Thư Bảo, cậu ta nhéo cánh tay Đại Vượng: “Thằng nhóc thối”
Tay trái Đại Vượng bị kéo về phía sau, lại có người đè lên ép cậu đi về hướng ghế ngồi, mưu đồ ép cậu nằm úp sấp lên ghế, chỗ ngồi lập tức trống hoác, có người hô: “Đừng đánh nhau”
Quý Đình Thâm tự cho là đã chế ngự được Đại Vượng, liền đắc ý hừ một tiếng vỗ đầu vai cậu: “Thằng nhóc….”
Đại Vượng lúc này liền đưa bình nước cho một người đang ngồi nọ cầm hộ, dưới chân dùng sức nhún xuống, vật Quý Đình Thâm ở giữa lối đi nhỏ, người nào chưa từng huấn luyện qua sẽ không chịu được đòn này.
“Ái dồi ôi” – Quý Đình Thâm hô lên, ở phía sau ôm chặt lấy Đại Vượng muốn đem cậu ngã luôn cùng. Đại Vượng khẽ cong eo, bắt được hai tay đối Phương, tiếp tục hạ thấp trọng tâm, xoay hông khẽ cúi đầu, tiếp tục cho Quý Đình Thâm hưởng cú ném qua vai đến té gục. Đại Vượng thu chân về bên cạnh, vỗ vỗ đầu Quý Đình Thâm.
Quý Đình Thâm: “Mẹ nóoooo”
Đại Vượng khẽ nhíu mày: “Mồm miệng sạch sẽ chút”. Tay Đại Vượng giật khẩu trang của Quý Đình Thâm xuống, giơ tay muốn tát cho đối phương một phát. Nhưng khi thấy mặt đối phương rồi lại không xuống tay được. Gương mặt này thật là xinh đẹp, Đại Vượng suy nghĩ đó là khuôn mặt của một cô bé, mà đánh con gái thì không còn liêm sỉ. Vì thế cậu ném khẩu trang vào mặt Quý Đình Thâm, không thèm chấp nhặt với cậu ta, cầm lấy bình trà cảm ơn người giữ bình, sau đó đi múc nước.
Quý Đình Thâm: “Thằng nhóc, để lại tên tuổi mau”
Đại Vượng không thèm đếm xỉa tới cậu ta, đi mất. Chờ khi múc xong nước đi qua toa xe số Sáu, lại thấy ba thằng nhóc gấu nọ. Ba kẻ kiêu ngạo chiếm năm chỗ ngồi, cái mặt kia bây giờ giống thiếu niên với vẻ mặt xấu xa đen tối hơn, đuôi mày khóe mắt tràn đầy sự kiêu ngạo không phục, vẻ mặt này thì không phải bé gái chứ hả. Đại Vượng suy nghĩ, nếu không phải con gái, nếu dám khích bác lần nữa thì đánh cho sưng mặt.
Quý Đình Thâm nghiêng đầu: “Ngồi đi”. Cậu ta vừa nói vậy, một nhóm bạn đem chân giơ ngang chắn đường Đại Vượng. Đại Vượng nhíu mày liếc bọn họ: “Muốn đánh nhau? Ra cửa xe” – nơi đó khá rộng rãi, sẽ không có người nào bị hứng đòn oan.
Quý Đình Thâm xùy một tiếng: “Cậu không phải sợ, chúng tôi sẽ không bắt nạt cậu, ngồi trò chuyện chút” – nói rồi cậu ta dùng cằm hếch chỗ ngồi bên cạnh mình.
Đại Vượng nào có sợ, liền ngồi xuống, đặt ấm trà lên bàn nhỏ.
“Cậu tên gì? Dĩ nhiên nếu sợ hãi thì không cần nói ra”
Đại Vượng: “Hàn Vượng Quốc”
Quý Đình Thâm bỉu môi, tên gì mà quê mùa hai lúa vậy, rồi nói: “Quý Đình Thâm”
Đại Vượng không phản ứng gì. Quý Đình Thâm tiếp tục giới thiệu: “Tôi nói tên tôi là Quý Đình Thâm, cậu ta là Chu Bình Minh, Loan Diệu Huy” – một loạt đem giới thiệu hết luôn.
Đại Vượng: “À” – các người tên gì tôi quản chắc?
Ba người: ….mẹ nó, thằng nhóc này bị ngu à?
“Bạn học Hàn Vượng Quốc, cậu ở tỉnh thành à?” – Chu Bình Minh ở phía đối diện hỏi.
Đại Vượng: “Không phải”
Quý Đình Thâm: “Cậu không hợp tác vậy hả? Cha cậu người đơn vị nào vậy?”
Chu Bình Minh: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý tra hỏi, chỉ muốn kết bạn với cậu”
Đại Vượng: “Tôi cũng không muốn làm bạn bè với cậu”
Loan Diệu Huy: “Aizzzz, thằng nhóc kích động này? Bố cậu làm chức vụ có cao cũng chỉ là cục trưởng cục công an? Tôi xem qua rồi, một gia đình bao lớn bao nhỏ chen lên, nhiều lắm thì chỉ….”
Đại Vượng cầm bình trà đứng dậy. Loan Diệu Huy lập tức ngăn lại: “Aiz, tôi chưa nói hết mà?”
Đại Vượng lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tránh ra”
Chu Bình Minh: “Đừng kích động, chúng tôi thấy thân thủ cậu rất lợi hại, muốn kết bạn với cậu. Tôi thấy cậu hẳn là từ huyện X đi tỉnh thành, lần đầu tiên ra ngoài đúng không? Tâm sự chút đi, đừng nóng giận nữa. Tuổi nhỏ như vậy mà thân thủ tốt quá, tính tình lại nóng như thế? Không tốt tí nào nhé”
Cậu ta nhìn ra cả nhà Đại Vượng có khí chất như người tỉnh thành, nhưng quần áo thì lại giống người nông thôn. Nhìn Hàn Thanh Tùng dù mặc quân phục nhưng lại mang vợ con chen chúc đi xe lửa, cũng không có hưởng thụ ưu đãi gì, nên là chức quan sẽ không cao, đoán chừng là ở huyện thành hoặc công xã nông thôn. Đại Vượng thì phải hỏi thăm đi tìm nơi lấy nước, chắc chắn lần đầu đi tàu hỏa. Vậy khẳng định bọn họ là từ nông thôn ra, không phải người thành phố. Lại nhìn sắc mặt Đại Vượng hơi nguôi giận, liền biết con ngựa này vỗ đúng mông rồi, liền cười nói: “Bạn học Vượng Quốc, cậu học tập từ cha mình đúng không? Thân thủ cậu tốt như vậy, cha cậu chắc chắn xuất sắc hơn nhiều. Chúng tôi rất khâm phục những người có thân thủ tốt”
Cậu ta thấy sắc mặt Đại Vượng liền hòa hoãn hơn hai phần, liền tiếp tục cười nói: “Mới vừa rồi chúng tôi có tâm trạng không tốt, thực sự không cố ý bới móc cản trở mọi người đâu. Chúng tôi ngồi đó chưa lâu đã có người bắt nhường chỗ, nên chúng tôi mới tỏ thái độ. Bản thân chúng tôi muốn mua giường nằm nhưng không đủ tiền, vì vậy nên chúng tôi mua dư chỗ ngồi cho thoải mái hơn, kết quả luôn có người chỉ trích mắng mỏ, cậu nghĩ chúng tôi cũng sai phải không?”
Đại Vượng chẳng thèm quản bọn nó làm khỉ gió lãng phí hay xa xỉ gì, nếu đã xin lỗi, thì nhận thôi: “Không có gì”
Quý Đình Thâm lập tức nói: “Thế…..tôi đi xin lỗi người nhà cậu… Hai người đó là chị gái và em gái cậu à?”
Đại Vượng: …..- xin lỗi nhé – “Mẹ tôi, em gái”
“Mẹ nó” – ba thằng bé bắt đầu gào to – “Mẹ cậu thật á? Không giống, một tí chút cũng không giống” – nhưng sau đó vẫn đề nghị đi xin lỗi.
Đại Vượng lắc đầu: “Không cần”
Quý Đình Thâm tích cực muốn đi nói lời xin lỗi, giống như đứa bé xấu xa trước đó không phải là cậu ta vậy á. Đại Vượng liền trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Tránh xa em gái của tôi ra”
Quý Đình Thâm sờ mũi cười cười: “Đừng hiểu lầm, cậu đã tha thứ rồi vậy chúng ta có phải là bạn bè không?”
Đại Vượng đứng dậy bưng bình trà thản nhiên nói: “Không tính” – chỉ có thể không coi là kẻ thù thôi.
Chờ Đại Vượng đi xa, Quý Đình Thâm đập bàn: “Một….thằng nhóc nông thôn, mặt kênh kiệu vênh váo”
Chu Bình Minh: “Nhưng thân thủ cậu ta tốt thật, so sánh với cảnh vệ chính quy không kém tí nào”
Loan Diệu Huy không đồng ý: “Cha cậu ta lợi hại như vậy sao có thể là cán bộ nông thôn? Lợi hại thế thì có lý nào lại không ở trong quân ngũ?”
Chu Bình Minh lắc đầu, bè phái tranh đấu lẫn nhau, ao ít cá nhiều chuyện cá lớn nuốt cá bé như vậy, có nói thì Loan Diệu Huy cũng không hiểu được.
Loan Diệu Huy: “Các cậu nói xem, chúng mình nhập ngũ thật hả?”
Quý Đình Thâm khép hờ đôi mắt đẹp: “Vậy cậu nói xem chúng mình làm sao đây? Trên người tiền không có một xu, phiếu ăn không có một tấm, không biết điều một chút thì chết đói chứ sao?”
Xin cơm cũng không được, mất mặt chết. Ba người câm lặng chớp mắt một cái.
“Aizzz, cậu nói xem hay chúng ta tóm luôn cả thằng nhóc kia đi cùng..” – Quý Đình Thâm cười lên.
Chu Bình Minh: “Cha mẹ người ta còn ở đây đấy”
“Thế tóm cô nhóc kia được không nhỉ?” – Quý Đình Thâm cười gian ác – “Ở nông thôn mà lại có một cô nhóc ý tứ tới vậy”
Loan Diệu Huy: “Rắm chó, ý tứ gì hả? Dám tát đàn ông? Lớn lên thì sao hả? Sẽ dữ dằn lắm đấy. Cậu còn phải kết hôn, chỉ cần cậu lên tiếng, không cần nhập ngũ đâu”
Quý Đình Thâm xùy một tiếng: “Não cậu úng nước hả? Tớ mới mười sáu, kết chó má gì mà kết chứ?”
Quý Đình Thâm nghiêng người dò xét, đột nhiên phía xa có bóng hình khiến cậu chú ý, dĩ nhiên là bông hồng gai lắc lư ở cửa. Cô bé cùng một cậu con trai khác cười cười nói nói, vô cùng thân mật, cười lên khiến cho Quý Đình Thâm cảm thấy trước mắt giống như có một bông hoa thần bí đang nở rộ, tươi đẹp vô cùng. Cô bé mặt tròn có mấy phần ngây thơ, hơn nữa lúc làm nũng cùng người nhà song mắt mềm nhũn trong suốt rất hiền hòa. Đột nhiên cô bé thấy được ánh nhìn của Quý Đình Thâm, ánh mắt lập tức thay đổi, hung ác lườm cậu ta một cái.
Quý Đình Thâm hạ mắt xuống, theo bản năng tránh ánh mắt hung ác đó, mẹ nó, em gái hung dữ.
Mạch Tuệ trợn mắt nhìn Quý Đình Thâm một cái, sau đó đó thu hồi tầm mắt, nhìn ra cửa.
Nhị Vượng: “Sao thế?”
Mạch Tuệ: “Ba tên lưu manh kia ở gần đây”
Nhị Vượng quay đầu nhìn lướt qua rồi cười: “Không có gì, không phải bọn côn đồ địa phương”
Lúc này tàu hỏa báo đã tới trạm trung chuyển, xe dừng một chút, có thể thấy sân ga rất nhiều người mà chẳng có hàng lối gì cả. Nhị Vượng kéo Mạch Tuệ: “Có người lên, chúng mình về đi”
Mạch Tuệ liền đi cùng cậu.
Quý Đình Thâm liếc nhìn, bĩu môi nói: “Lớn vậy còn lôi kéo nhau, không có quy củ gì cả”
Chu Bình Minh: “Cậu giận gì vậy? Người ta là tình anh em tốt đẹp nhá”
Quý Đình Thâm: “Xin lỗi, tớ không có chị em, không biết nhá”
Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng về chỗ ngồi, Lâm Lam còn đang ngủ nên bọn nhóc không nói không rằng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Khi người lên đủ, toa số Năm đầy người, mùi cũng khó ngửi hơn. Có nhân viên tàu đẩy xe bán đồ ăn vặt như hạt dưa, bánh vặt, nước có ga….đi mời chào. Tiền tích trữ bao lâu, trừ phi dư dả hoặc người tiêu tiền như nước, người nào tính toán tỉ mỉ cũng không mua đồ.
Chờ đến trạm dừng kế tiếp, thời gian tàu dừng dài hơn, Lâm Lam lúc này mới tỉnh ngủ, liền đứng lên giãn gân cốt chút. Nhân viên tàu đi từng toa một, báo cho hành khách biết không nên tùy tiện xuống tàu, vì tàu sẽ không dừng lâu. Lâm Lam nhìn ra ngoài, mặt trời hãy còn trên cao, nhưng mà mới chỉ đi được một phần ba quãng đường thôi. Lúc này tàu hỏa tốc hành cũng chỉ có chín mươi cây số một giờ, bọn họ ngồi tàu chậm, nhanh thì cũng chỉ được bảy mươi cây số một giờ, chậm là bốn mươi cây số một giờ, so với chạy xe điện cũng không khác nhau mấy.
Lâm Lam nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhắc nhở bọn nhỏ: “Nghe đài phát thanh một chút nào”.
Tầm xế chiều tới tối, đài phát thanh sẽ phát tin tức về giải đấu thể dục thể thao.
Mạch Tuệ lập tức đem đài phát thanh mini ra, đặt trên bàn, xoay núm. Các hành khách đi cùng cũng vểnh tai lên nghe.
Vừa mới bắt đầu là bản tin trong ngày, bài hát, một lát sau nữ phát thanh viên đã nói tới cuộc thi: “Bây giờ chúng tôi sẽ tường thuật tình hình giải đấu thể dục thể thao Tiết Ước lần thứ bảy mươi ba, giải đấu bơi lội ở sân vận động nhân dân thành phố chính thức được bắt đầu. Hôm nay là ngày đấu vòng loại. Buổi sáng đã diễn ra phần thi đấu vòng loại của tổ thiếu niên. Trong lần thi đấu này xuất hiện một kiện tướng bơi lội nhỏ tuổi, bởi vì động tác vô cùng nhanh nhẹn nên được coi là thủy xa luân của giải đấu, là chú vịt đen trên đường đua, mới chỉ mười tuổi nhưng lại vượt qua các tuyển thủ mười ba – mười bốn tuổi ở cùng tổ…”
Tín hiệu trên tàu hỏa không ổn định, lúc mở lên có tiếng rèn rẹt khó nghe.
Tiểu Vượng kích động ôm đài phát thanh vỗ vỗ: “Nhất định là anh ba nhỏ của con”
Mạch Tuệ: “Nhất định là cuộc thi chú vịt đen, đây là cái biệt danh gì thế này ahahaha”
Nhị Vượng: “Tam Vượng tức chết mất, nó vẫn cảm thấy mình là con ngỗng đen mà”
Con vịt là con vịt đẹt, kêu cạc cạc đi đi lại lại, bơi không hề nhanh. Sao lại gọi Tam Vượng là con vịt đen chớ? Phải là con ngỗng đen mới đúng.
Lúc này đài phát thanh lại vang lên tiếng phát thanh viên nam cao vút, giọng đầy kích động: “Tuyển thủ này thiên phú dị bẩm, làn da đen bóng giống như cá, dưới nước hung mãnh không gì cản nổi, cậu ta chính là đứa con yêu của nước đúng không? Rẹt….rẹt”
“Ngày mai sẽ là trận chung kết vô cùng hấp dẫn…rẹt…rẹt….”
Beta: Sakura
Chờ ba thằng nhóc gấu rời đi, mọi người mới cất kỹ hành lý và ngồi vào chỗ.
Hàn Thanh Tùng để Lâm Lam ngồi gần cửa sổ, anh ngồi ngoài để làm chỗ tựa cho vợ ngủ. Bốn đứa nhóc ngồi chen chúc ở ghế ba người, mặc dù mùi khói ám vào nhiều vô kể, nhưng bọn nhỏ không thèm để ý, ngược lại còn tìm hiểu xem khói đen từ đâu bay đến.
Tiểu Vượng tò mò nhưng đứng cuối gió, liền ăn một đống bụi đen lên khuôn mặt trắng trẻo bé nhỏ, Mạch Tuệ thấy vậy rót nước lau mặt cho em. Chờ hết sặc khói, Tiểu Vượng lấy dụng cụ ký họa của mình ra: gồm có cuộn giấy nhỏ và mẩu than chì để vẽ tranh.
Cậu nhóc và Tam Vượng giống nhau, đều không thích viết chữ, nhưng Tiểu Vượng cực thích vẽ tranh. Dọc theo đường đi khi thì ngồi xe lừa, cảnh tượng thu hoạch vụ thu hai bên bờ sông, ga tàu hỏa, hai người ngoại quốc, nhân viên soát vé, đầu tàu hỏa tất cả đều được ký họa….
Thậm chí có người trên tàu hỏa, còn có ba thằng nhóc đầu gấu mất mặt kia, ba lô, túi hạt dưa…v…v đều lưu lại trong đầu nhóc, đều được ký họa lại.
Đại Vượng nhìn thấy ấm nước không còn nhiều, liền cầm đi xin nhân viên quản lý trên tàu hỏa xin ít nước. Mạch Tuệ và Nhị Vượng thì đi bộ trên tàu xem nhà vệ sinh chỗ nào, thăm thú cửa tàu hỏa. Chốc lát Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng quay về, đã thấy bức tranh Tiểu Vượng ký họa Geogre, hai người cũng kể lại cho Tiểu Vượng nghe những quan sát của mình.
Mạch Tuệ vô cùng ấn tượng tiếng nói và trang phục, cách nói chuyện, rồi tò mò chuyện nước họ. Nhị Vượng lại vô cùng tò mò về đất nước của những người nước ngoài, họ ăn gì, bình thường làm gì, có phải cũng có đội sản xuất hay không? Những thứ này để lại trong lòng cậu nhóc về ý tưởng muốn đi thăm thú khắp nơi, xem xét nhiều chỗ.
Khi Tiểu Vượng còn đang vẽ tranh, Mạch Tuệ và Nhị Vượng cùng lấy ra cuốn sổ tay nhỏ bắt đầu viết nhật ký. Nhật ký của Mạch Tuệ là một cuốn tập tràn đầy sắc thái tình cảm, viết về cảm giác của con bé, giấc mơ của con bé, ước mong của con bé, bắt đầu ở thôn quê, rồi huyện thành, rồi thị trấn, hôm nay lại đi tới thành phố xa xôi, tương lai có thể sẽ đặt chân tới những nơi xa hơn nhiều lắm.
Thế giới rộng lớn như vậy, cô bé muốn đi khắp mọi nơi.
Lâm Lam nhìn ba đứa nhóc bận rộn viết viết vẽ vẽ, liền không quấy rầy, chỉ cười khẽ nhìn bọn nhóc. Hàn Thanh Tùng đưa tay ra kéo vai vợ, để cho Lâm Lam tựa vào lồng ngực mình thấp giọng nói: “Nghỉ một lát đi”. Anh biết tối qua vợ mình không ngủ được, sáng nay thức dậy sớm vô cùng, nếu như trưa này không ngủ chút mà đến tối mới nghỉ ngơi thì sẽ không đủ, ngày mai sẽ không có tinh thần. Lâm Lam dựa vào ngực chồng, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng tim đập chậm rãi của Hàn Thanh Tùng, lại có tiếng sột soạt khe khẽ của đầu bút chạm vào giấy, ngủ thiếp đi.
Đại Vượng đi tìm tận hai toa xe cũng không tìm được nơi lấy nước, mặc dù chưa từng đi tàu nhưng chưa bao giờ gấp gáp hô to gọi nhỏ. Cuối cùng đến toa thứ sáu, cậu tìm được nhân viên tàu hỏa, liền không ngại ngần mà hỏi muốn lấy nước nóng.
Nhân viên tàu: “Tìm nồi hơi”
Đại Vượng: “Nồi hơi ở toa số mấy?”
Nhân viên tàu đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chẳng buồn mở mắt ra: “Chín….à không, hình như là toa số hai”
Đại Vượng: “Rốt cuộc là mấy?”
Nhân viên tàu lầm bầm một tiếng, trên tàu hỏa dùng nồi hơi nấu nước, không phải buồng xe nào cũng có, nhưng không chỉ có một nồi hơi mà là đốt luân phiên.
“Đến toa nhà ăn ấy, toa số Chín” – Nhân viên tàu rụt đầu lại, hôm nay tâm tình anh ta không tốt không muốn sốt sắng, hơn nữa cái loại tàu chậm kém cỏi đầy khói bụi này thật làm sặc người, làm người ta không cao hứng nổi.
Đại Vượng đi đến toa nhà ăn, lối đi xe lửa vừa nhỏ vừa chật, phải lách từng chút một. Đi được nửa đường thấy đối diện mình có người, liền nghiêng người cho người ta qua, kết quả người ta chính là Lê Thư Bảo, cậu ta nhéo cánh tay Đại Vượng: “Thằng nhóc thối”
Tay trái Đại Vượng bị kéo về phía sau, lại có người đè lên ép cậu đi về hướng ghế ngồi, mưu đồ ép cậu nằm úp sấp lên ghế, chỗ ngồi lập tức trống hoác, có người hô: “Đừng đánh nhau”
Quý Đình Thâm tự cho là đã chế ngự được Đại Vượng, liền đắc ý hừ một tiếng vỗ đầu vai cậu: “Thằng nhóc….”
Đại Vượng lúc này liền đưa bình nước cho một người đang ngồi nọ cầm hộ, dưới chân dùng sức nhún xuống, vật Quý Đình Thâm ở giữa lối đi nhỏ, người nào chưa từng huấn luyện qua sẽ không chịu được đòn này.
“Ái dồi ôi” – Quý Đình Thâm hô lên, ở phía sau ôm chặt lấy Đại Vượng muốn đem cậu ngã luôn cùng. Đại Vượng khẽ cong eo, bắt được hai tay đối Phương, tiếp tục hạ thấp trọng tâm, xoay hông khẽ cúi đầu, tiếp tục cho Quý Đình Thâm hưởng cú ném qua vai đến té gục. Đại Vượng thu chân về bên cạnh, vỗ vỗ đầu Quý Đình Thâm.
Quý Đình Thâm: “Mẹ nóoooo”
Đại Vượng khẽ nhíu mày: “Mồm miệng sạch sẽ chút”. Tay Đại Vượng giật khẩu trang của Quý Đình Thâm xuống, giơ tay muốn tát cho đối phương một phát. Nhưng khi thấy mặt đối phương rồi lại không xuống tay được. Gương mặt này thật là xinh đẹp, Đại Vượng suy nghĩ đó là khuôn mặt của một cô bé, mà đánh con gái thì không còn liêm sỉ. Vì thế cậu ném khẩu trang vào mặt Quý Đình Thâm, không thèm chấp nhặt với cậu ta, cầm lấy bình trà cảm ơn người giữ bình, sau đó đi múc nước.
Quý Đình Thâm: “Thằng nhóc, để lại tên tuổi mau”
Đại Vượng không thèm đếm xỉa tới cậu ta, đi mất. Chờ khi múc xong nước đi qua toa xe số Sáu, lại thấy ba thằng nhóc gấu nọ. Ba kẻ kiêu ngạo chiếm năm chỗ ngồi, cái mặt kia bây giờ giống thiếu niên với vẻ mặt xấu xa đen tối hơn, đuôi mày khóe mắt tràn đầy sự kiêu ngạo không phục, vẻ mặt này thì không phải bé gái chứ hả. Đại Vượng suy nghĩ, nếu không phải con gái, nếu dám khích bác lần nữa thì đánh cho sưng mặt.
Quý Đình Thâm nghiêng đầu: “Ngồi đi”. Cậu ta vừa nói vậy, một nhóm bạn đem chân giơ ngang chắn đường Đại Vượng. Đại Vượng nhíu mày liếc bọn họ: “Muốn đánh nhau? Ra cửa xe” – nơi đó khá rộng rãi, sẽ không có người nào bị hứng đòn oan.
Quý Đình Thâm xùy một tiếng: “Cậu không phải sợ, chúng tôi sẽ không bắt nạt cậu, ngồi trò chuyện chút” – nói rồi cậu ta dùng cằm hếch chỗ ngồi bên cạnh mình.
Đại Vượng nào có sợ, liền ngồi xuống, đặt ấm trà lên bàn nhỏ.
“Cậu tên gì? Dĩ nhiên nếu sợ hãi thì không cần nói ra”
Đại Vượng: “Hàn Vượng Quốc”
Quý Đình Thâm bỉu môi, tên gì mà quê mùa hai lúa vậy, rồi nói: “Quý Đình Thâm”
Đại Vượng không phản ứng gì. Quý Đình Thâm tiếp tục giới thiệu: “Tôi nói tên tôi là Quý Đình Thâm, cậu ta là Chu Bình Minh, Loan Diệu Huy” – một loạt đem giới thiệu hết luôn.
Đại Vượng: “À” – các người tên gì tôi quản chắc?
Ba người: ….mẹ nó, thằng nhóc này bị ngu à?
“Bạn học Hàn Vượng Quốc, cậu ở tỉnh thành à?” – Chu Bình Minh ở phía đối diện hỏi.
Đại Vượng: “Không phải”
Quý Đình Thâm: “Cậu không hợp tác vậy hả? Cha cậu người đơn vị nào vậy?”
Chu Bình Minh: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý tra hỏi, chỉ muốn kết bạn với cậu”
Đại Vượng: “Tôi cũng không muốn làm bạn bè với cậu”
Loan Diệu Huy: “Aizzzz, thằng nhóc kích động này? Bố cậu làm chức vụ có cao cũng chỉ là cục trưởng cục công an? Tôi xem qua rồi, một gia đình bao lớn bao nhỏ chen lên, nhiều lắm thì chỉ….”
Đại Vượng cầm bình trà đứng dậy. Loan Diệu Huy lập tức ngăn lại: “Aiz, tôi chưa nói hết mà?”
Đại Vượng lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tránh ra”
Chu Bình Minh: “Đừng kích động, chúng tôi thấy thân thủ cậu rất lợi hại, muốn kết bạn với cậu. Tôi thấy cậu hẳn là từ huyện X đi tỉnh thành, lần đầu tiên ra ngoài đúng không? Tâm sự chút đi, đừng nóng giận nữa. Tuổi nhỏ như vậy mà thân thủ tốt quá, tính tình lại nóng như thế? Không tốt tí nào nhé”
Cậu ta nhìn ra cả nhà Đại Vượng có khí chất như người tỉnh thành, nhưng quần áo thì lại giống người nông thôn. Nhìn Hàn Thanh Tùng dù mặc quân phục nhưng lại mang vợ con chen chúc đi xe lửa, cũng không có hưởng thụ ưu đãi gì, nên là chức quan sẽ không cao, đoán chừng là ở huyện thành hoặc công xã nông thôn. Đại Vượng thì phải hỏi thăm đi tìm nơi lấy nước, chắc chắn lần đầu đi tàu hỏa. Vậy khẳng định bọn họ là từ nông thôn ra, không phải người thành phố. Lại nhìn sắc mặt Đại Vượng hơi nguôi giận, liền biết con ngựa này vỗ đúng mông rồi, liền cười nói: “Bạn học Vượng Quốc, cậu học tập từ cha mình đúng không? Thân thủ cậu tốt như vậy, cha cậu chắc chắn xuất sắc hơn nhiều. Chúng tôi rất khâm phục những người có thân thủ tốt”
Cậu ta thấy sắc mặt Đại Vượng liền hòa hoãn hơn hai phần, liền tiếp tục cười nói: “Mới vừa rồi chúng tôi có tâm trạng không tốt, thực sự không cố ý bới móc cản trở mọi người đâu. Chúng tôi ngồi đó chưa lâu đã có người bắt nhường chỗ, nên chúng tôi mới tỏ thái độ. Bản thân chúng tôi muốn mua giường nằm nhưng không đủ tiền, vì vậy nên chúng tôi mua dư chỗ ngồi cho thoải mái hơn, kết quả luôn có người chỉ trích mắng mỏ, cậu nghĩ chúng tôi cũng sai phải không?”
Đại Vượng chẳng thèm quản bọn nó làm khỉ gió lãng phí hay xa xỉ gì, nếu đã xin lỗi, thì nhận thôi: “Không có gì”
Quý Đình Thâm lập tức nói: “Thế…..tôi đi xin lỗi người nhà cậu… Hai người đó là chị gái và em gái cậu à?”
Đại Vượng: …..- xin lỗi nhé – “Mẹ tôi, em gái”
“Mẹ nó” – ba thằng bé bắt đầu gào to – “Mẹ cậu thật á? Không giống, một tí chút cũng không giống” – nhưng sau đó vẫn đề nghị đi xin lỗi.
Đại Vượng lắc đầu: “Không cần”
Quý Đình Thâm tích cực muốn đi nói lời xin lỗi, giống như đứa bé xấu xa trước đó không phải là cậu ta vậy á. Đại Vượng liền trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Tránh xa em gái của tôi ra”
Quý Đình Thâm sờ mũi cười cười: “Đừng hiểu lầm, cậu đã tha thứ rồi vậy chúng ta có phải là bạn bè không?”
Đại Vượng đứng dậy bưng bình trà thản nhiên nói: “Không tính” – chỉ có thể không coi là kẻ thù thôi.
Chờ Đại Vượng đi xa, Quý Đình Thâm đập bàn: “Một….thằng nhóc nông thôn, mặt kênh kiệu vênh váo”
Chu Bình Minh: “Nhưng thân thủ cậu ta tốt thật, so sánh với cảnh vệ chính quy không kém tí nào”
Loan Diệu Huy không đồng ý: “Cha cậu ta lợi hại như vậy sao có thể là cán bộ nông thôn? Lợi hại thế thì có lý nào lại không ở trong quân ngũ?”
Chu Bình Minh lắc đầu, bè phái tranh đấu lẫn nhau, ao ít cá nhiều chuyện cá lớn nuốt cá bé như vậy, có nói thì Loan Diệu Huy cũng không hiểu được.
Loan Diệu Huy: “Các cậu nói xem, chúng mình nhập ngũ thật hả?”
Quý Đình Thâm khép hờ đôi mắt đẹp: “Vậy cậu nói xem chúng mình làm sao đây? Trên người tiền không có một xu, phiếu ăn không có một tấm, không biết điều một chút thì chết đói chứ sao?”
Xin cơm cũng không được, mất mặt chết. Ba người câm lặng chớp mắt một cái.
“Aizzz, cậu nói xem hay chúng ta tóm luôn cả thằng nhóc kia đi cùng..” – Quý Đình Thâm cười lên.
Chu Bình Minh: “Cha mẹ người ta còn ở đây đấy”
“Thế tóm cô nhóc kia được không nhỉ?” – Quý Đình Thâm cười gian ác – “Ở nông thôn mà lại có một cô nhóc ý tứ tới vậy”
Loan Diệu Huy: “Rắm chó, ý tứ gì hả? Dám tát đàn ông? Lớn lên thì sao hả? Sẽ dữ dằn lắm đấy. Cậu còn phải kết hôn, chỉ cần cậu lên tiếng, không cần nhập ngũ đâu”
Quý Đình Thâm xùy một tiếng: “Não cậu úng nước hả? Tớ mới mười sáu, kết chó má gì mà kết chứ?”
Quý Đình Thâm nghiêng người dò xét, đột nhiên phía xa có bóng hình khiến cậu chú ý, dĩ nhiên là bông hồng gai lắc lư ở cửa. Cô bé cùng một cậu con trai khác cười cười nói nói, vô cùng thân mật, cười lên khiến cho Quý Đình Thâm cảm thấy trước mắt giống như có một bông hoa thần bí đang nở rộ, tươi đẹp vô cùng. Cô bé mặt tròn có mấy phần ngây thơ, hơn nữa lúc làm nũng cùng người nhà song mắt mềm nhũn trong suốt rất hiền hòa. Đột nhiên cô bé thấy được ánh nhìn của Quý Đình Thâm, ánh mắt lập tức thay đổi, hung ác lườm cậu ta một cái.
Quý Đình Thâm hạ mắt xuống, theo bản năng tránh ánh mắt hung ác đó, mẹ nó, em gái hung dữ.
Mạch Tuệ trợn mắt nhìn Quý Đình Thâm một cái, sau đó đó thu hồi tầm mắt, nhìn ra cửa.
Nhị Vượng: “Sao thế?”
Mạch Tuệ: “Ba tên lưu manh kia ở gần đây”
Nhị Vượng quay đầu nhìn lướt qua rồi cười: “Không có gì, không phải bọn côn đồ địa phương”
Lúc này tàu hỏa báo đã tới trạm trung chuyển, xe dừng một chút, có thể thấy sân ga rất nhiều người mà chẳng có hàng lối gì cả. Nhị Vượng kéo Mạch Tuệ: “Có người lên, chúng mình về đi”
Mạch Tuệ liền đi cùng cậu.
Quý Đình Thâm liếc nhìn, bĩu môi nói: “Lớn vậy còn lôi kéo nhau, không có quy củ gì cả”
Chu Bình Minh: “Cậu giận gì vậy? Người ta là tình anh em tốt đẹp nhá”
Quý Đình Thâm: “Xin lỗi, tớ không có chị em, không biết nhá”
Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng về chỗ ngồi, Lâm Lam còn đang ngủ nên bọn nhóc không nói không rằng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Khi người lên đủ, toa số Năm đầy người, mùi cũng khó ngửi hơn. Có nhân viên tàu đẩy xe bán đồ ăn vặt như hạt dưa, bánh vặt, nước có ga….đi mời chào. Tiền tích trữ bao lâu, trừ phi dư dả hoặc người tiêu tiền như nước, người nào tính toán tỉ mỉ cũng không mua đồ.
Chờ đến trạm dừng kế tiếp, thời gian tàu dừng dài hơn, Lâm Lam lúc này mới tỉnh ngủ, liền đứng lên giãn gân cốt chút. Nhân viên tàu đi từng toa một, báo cho hành khách biết không nên tùy tiện xuống tàu, vì tàu sẽ không dừng lâu. Lâm Lam nhìn ra ngoài, mặt trời hãy còn trên cao, nhưng mà mới chỉ đi được một phần ba quãng đường thôi. Lúc này tàu hỏa tốc hành cũng chỉ có chín mươi cây số một giờ, bọn họ ngồi tàu chậm, nhanh thì cũng chỉ được bảy mươi cây số một giờ, chậm là bốn mươi cây số một giờ, so với chạy xe điện cũng không khác nhau mấy.
Lâm Lam nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhắc nhở bọn nhỏ: “Nghe đài phát thanh một chút nào”.
Tầm xế chiều tới tối, đài phát thanh sẽ phát tin tức về giải đấu thể dục thể thao.
Mạch Tuệ lập tức đem đài phát thanh mini ra, đặt trên bàn, xoay núm. Các hành khách đi cùng cũng vểnh tai lên nghe.
Vừa mới bắt đầu là bản tin trong ngày, bài hát, một lát sau nữ phát thanh viên đã nói tới cuộc thi: “Bây giờ chúng tôi sẽ tường thuật tình hình giải đấu thể dục thể thao Tiết Ước lần thứ bảy mươi ba, giải đấu bơi lội ở sân vận động nhân dân thành phố chính thức được bắt đầu. Hôm nay là ngày đấu vòng loại. Buổi sáng đã diễn ra phần thi đấu vòng loại của tổ thiếu niên. Trong lần thi đấu này xuất hiện một kiện tướng bơi lội nhỏ tuổi, bởi vì động tác vô cùng nhanh nhẹn nên được coi là thủy xa luân của giải đấu, là chú vịt đen trên đường đua, mới chỉ mười tuổi nhưng lại vượt qua các tuyển thủ mười ba – mười bốn tuổi ở cùng tổ…”
Tín hiệu trên tàu hỏa không ổn định, lúc mở lên có tiếng rèn rẹt khó nghe.
Tiểu Vượng kích động ôm đài phát thanh vỗ vỗ: “Nhất định là anh ba nhỏ của con”
Mạch Tuệ: “Nhất định là cuộc thi chú vịt đen, đây là cái biệt danh gì thế này ahahaha”
Nhị Vượng: “Tam Vượng tức chết mất, nó vẫn cảm thấy mình là con ngỗng đen mà”
Con vịt là con vịt đẹt, kêu cạc cạc đi đi lại lại, bơi không hề nhanh. Sao lại gọi Tam Vượng là con vịt đen chớ? Phải là con ngỗng đen mới đúng.
Lúc này đài phát thanh lại vang lên tiếng phát thanh viên nam cao vút, giọng đầy kích động: “Tuyển thủ này thiên phú dị bẩm, làn da đen bóng giống như cá, dưới nước hung mãnh không gì cản nổi, cậu ta chính là đứa con yêu của nước đúng không? Rẹt….rẹt”
“Ngày mai sẽ là trận chung kết vô cùng hấp dẫn…rẹt…rẹt….”