Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 131: Đoạt Công Lao

Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Ngày hôm sau Lâm Lam dậy thật sớm, chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngủ trên giường nhà mình thật đúng là khác hẳn ở ký túc xá, một tuần ngủ không ngon.
Hàn Thanh Tùng dẫn bọn nhỏ tâp thể dục buổi sáng còn cô chuẩn bị bữa ăn sáng thịnh soạn.
Nấu cháo, mài đậu làm sữa đậu nành, đánh trứng để làm bánh, kết hợp với đồ ăn, bận rộn mà không loạn, thời gian Mạch Tuệ cùng Tiểu Vượng tập thể dục buổi sáng ngắn hơn anh cả, anh hai một nửa nên trở về sớm giúp việc với cô.
Chờ Hàn Thanh Tùng cùng hai đứa con trở lại thì thức ăn đã làm xong.
Lâm Lam: “Con cả, ngày nào con đi trong khu?”
Đại Vượng: “Ngày mai ạ.”
Lâm Lam: “Ngày mai mẹ nhóm lửa nướng bánh cho con mang theo nhé.”
Đúng lúc Hàn Thanh Tùng từ phòng tắm đi ra ngoài, lấy khăn lau đầu tóc, thản nhiên nói: “Lần này khởi đầu, không cho mang cơm.”
“Anh ba!” Lâm Lam sốt ruột: “Làm sao cơm cũng không cho mang theo hả? Đi đường xa như vậy, để con đói bụng thì làm sao đây? Có phải con ruột hay không chứ?”
Không cho ngồi xe coi như xong, sau đó hành lý cũng không cho mang. Hiện tại cơm cũng không cho mang, anh muốn náo thế nào đây? Anh muốn đói chết con của em à?
Bà đây cũng biết tức giận đấy!
Hàn Thanh Tùng nhìn cô bởi vì tức giận mà gương mặt đỏ bừng, ánh mắt đều phá lệ phát sáng, bàn tay to vuốt vuốt trên đầu cô: “Không có chuyện gì.”
Lâm Lam liền trừng anh, chẳng lẽ không phải con ruột của anh? Thế nào lại không thấy anh người già yêu thương con đây chứ?
Đại Vượng nhìn cô thì thiếu chút nữa không nhịn được đưa tay lên đầu mẹ cậu vuốt vuốt một tay, cũng may kịp thời phanh lại, trở tay xoa nhẹ lên đầu Tiểu Vượng hai cái.
Vẻ mặt Tiểu Vượng lo lắng: “Anh cả, vậy anh đói bụng thì làm sao bây giờ?”
Đại Vượng: “… Nhanh lên đường một chút.”
Mạch Tuệ: “Buổi sáng ăn nhiều một chút.”
Nhị Vượng: “Cha chỉ nói không mang theo lương khô, lại không nói không cho anh cả ăn cái gì trên đường.”
Tiểu Vượng vừa nghe liền lên tinh thần: “Đúng, mang theo quẹt diêm là được.”
Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Quẹt diêm cũng không cho mang.”
Lâm Lam ở phía sau anh làm động tác cào cào sau lưng anh, Hàn Thanh Tùng cũng không xoay đầu lại, giống như phía sau lưng có con mắt, xoay tay lại mò đến ngang eo cô ngắt một cái.
Lúc ăn sáng, mấy đứa nhỏ lại bày mưu tính kế cho anh cả, nếu như không cho mang quẹt diêm, không cho mang cơm thì phải giải quyết vấn đề ăn cơm như thế nào.
Có thể xin của người ta, nhưng anh cả cũng không phải Đường Tăng.
Có thể moi từ trong đất ra, nhưng anh cả tuyệt đối không trộm.
Vậy chỉ có thể chịu đựng, hoặc tìm rau cỏ dại lót dạ?
Vừa nghĩ anh cả cô độc, ở trên đường hoang vu một bước sâu một bước nông đi tới phía trước, trời mưa đi lại một mình không có ai giúp, thậm chí có thể bị thương, vừa đói lại vừa mệt còn không có đồ ăn. Trái tim nhỏ của Tiểu Vượng thoáng chốc chỉ còn lại khổ sở và khổ sở. Bé lấy một chiếc bánh trứng gà đặt ở trước mặt Đại Vượng, nước mắt lưng tròng: “Anh cả, anh ăn nhiều một chút.”
Đại Vượng: “…” Ở trong đầu bé nghĩ cậu thê thảm đến mức nào chứ?
Cậu cầm bánh lên, xé chiếc bánh ra một nửa tự mình ăn, nửa còn lại cho Tiểu Vượng ăn.
Trong mắt Tiểu Vượng vẫn còn nước mắt: “Anh cả, anh ăn đi, anh ăn nhiều một chút. Phần lương thực của em cũng cho anh ăn.”
Đại Vượng có cảm giác có chút nuốt không trôi, nhìn bé một cái: “Anh no rồi.”
Tiểu Vượng: “Nếu anh cả giống như bò có mấy cái dạ dày thì tốt, nếu không thì giống như lạc đà có cái bướu lạc đà vậy.”
Chuyện xưa về lạc đà là bé nghe Thẩm Ngộ kể.
Đại Vượng: “…” Không trách được mẹ và Thẩm Ngộ đều nói Tiểu Vượng có những ý nghĩ kỳ lạ, thật sự.
Lâm Lam và Mạch Tuệ đã cười đến nổi không dám uống sữa đậu nành rồi, sợ phun.
Nhị Vượng: “Em út, anh cả biết chăm sóc chính mình, em yên tâm đi.”
Tiểu Vượng thở dài: “Haiz, nhiều anh chị như vậy, em thật lo lắng quá.”
Lâm Lam: …. Con làm em út, đoạt lời kịch của mẹ làm gì!
Rất nhanh các bạn nhỏ đến tìm đến Tiểu Vượng đi học, bé liền cúi đầu chào tạm biệt, sau đó đeo túi sách của mình và cây kèn kèn ác-mô-ni-ca đi đến trường học.
Lâm Lam cũng ngồi xe đạp Hàn Thanh Tùng đi làm, ba đứa trẻ khác đi bộ. Kết quả sau khi bọn nhỏ bắt đầu chạy, còn nhanh hơn bọn họ.
Lâm Lam sâu xa nói: “… Anh ba, hai ta chậm nhất rồi.”
Hàn Thanh Tùng thuận miệng nói: “Em không phải luôn chê quá nhanh muốn chậm?”
Lâm Lam thiếu chút nữa bị nghẹn bởi nước bọt của mình, đưa tay bấm thịt ở ngang hông của anh, kết quả eo anh to lớn căng cứng nên bấm không được.
Cô thở dài nói: “Anh ba, anh học thói xấu.”
Hàn Thanh Tùng: “Em dạy.”
Lâm Lam: “! ! !” Thế mà anh còn biết nói đùa, không phải anh giả vờ đấy chứ?
Không nghe cô nói chuyện, Hàn Thanh Tùng lại nói: “Vậy tối nay nhanh lên một chút.”
Lâm Lam một đầu đâm vào lưng của anh: “Anh ba, xin anh đấy.” Câm miệng đi.
Đám người Tôn Trác Văn liền phát hiện hôm nay cục trưởng Hàn đặc biệt cao hứng nha, quả nhiên có vợ về liền khác hẳn, trước đó nhìn bộ dạng đóng băng ba thước người lạ chớ đến gần, quả thật dọa cho người ta thở cũng không dám thở mạnh. Dĩ nhiên thật ra Hàn Thanh Tùng vẫn luôn như như vậy, là Tôn Trác Văn yêu cầu cao.
Lâm Lam nhảy xuống xe đạp, trước đi tìm Bộ trưởng Trang báo cáo công việc, sau đó đem bản thảo mình đã sắp xếp đưa đi trước.
Bọn họ muốn tổ chức tuyên truyền công xã cùng với xuống nông thôn, những điều này là công lao của cô, sau này có thể coi là chuyển chính thức bên trong khảo hạch, cô vẫn rất nhiệt tình đấy.
Bộ trưởng Trang cầm lấy nhìn một chút, sắc mặt thoáng khó coi.
Lâm Lam: “Bộ trưởng, không đúng chỗ nào sao?”
Bộ trưởng Trang lấy ra một phần khác từ ngăn kéo bỏ trên bàn: “Cô xem một chút.”
Lâm Lam cầm lên nhìn thoáng qua, cha mẹ nó, này không phải là của cô sao!!! Dĩ nhiên, đổi mấy từ mấy câu, văn phong của cô vốn sinh động đầy ẩn ý đổi thành chính trị hóa càng khô khan buồn tẻ, ví dụ như lúc trước cô cố ý tránh tên của mấy vị lãnh đạo, cũng không phê bình người nào, nhưng Tào Vinh Quang lại trắng trợn như là đoạt quyền, đại nho bên trong đảng… đều ghi rõ ra.
Mụ nội nó, còn muốn làm đóa sen trắng, cô đều mắng thô tục cả rồi.
Lâm Lam: “Bộ trưởng, đây là tôi viết.”
Bộ trưởng Trang: “Tôi vừa nhìn cũng biết.”
Lâm Lam hít sâu một hơi.
Bộ trưởng Trang: “Cậu ta không có giao cho tôi mà giao cho chủ nhiệm. Chủ nhiệm nói viết rất khá để cho bí thư ném đến đây, nói lần này học tập hội nghị văn chương giao đến bài này, còn để cho cậu ta chủ trì toàn bộ đại đội công xã học tập, lập công sớm ngày chuyển chính thức.”
“Tôi đi tìm cậu ta.”
Bộ trưởng Trang: “Lâm Lam, trở lại.”
Lâm Lam xoay người: “Bộ trưởng?”
“Đừng có gấp, chuyện này cho dù cô có nói cũng vô dụng. Chủ nhiệm sẽ nói chính là một phòng làm việc, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, không thể theo chủ nghĩa cá nhân, vốn nên đoàn kết hỗ trợ nhau.” Bộ trưởng Trang am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Thật ra nếu như không phải có thể lập công tích lũy kinh nghiệm để chuyển chính thức, thì cũng xem như không có gì, nhưng bây giờ ai lại không muốn chuyển chính thức?
Lâm Lam nghĩ đây chính là loại đầu sỏ cướp công trong phòng làm việc từ cổ chí kim đều không thiếu, thầy giáo độc chiếm bài luận văn của học sinh, cấp trên cướp công lao của nhân viên, có điều bên trong các câu chuyện tiểu thuyết đều được xây dựng thành âm mưu ở bên trong, mất bản in, bản tinh hoa, chỗ nào cũng có. Không chế tài, dựa vào sao chép người tự giác đều là vô dụng, dù sao có ít người cho rằng mình trời sinh khéo léo lại chính là huênh hoang khoác lác, đó là trà xanh.
“Tôi đi hỏi Tào Vinh Quang một chút.”
Nếu cô nén giận, cậu ta còn tưởng rằng cô dễ bắt nạt đấy.
Lâm Lam trở lại phòng làm việc của công nhân viên chức, chỉ thấy Tào Vinh Quang đang ba hoa khoác lác, nói lần này mở họp sẽ gặt hái như thế nào.
Lâm Lam trực tiếp đi tới: “Tào Vinh Quang, tại sao anh lấy báo cáo của tôi nói là của anh?”
“Cái gì của cô?” Tào Vinh Quang trừng mắt: “Đó là tự mình tôi viết, từng câu từng chữ tôi… ”
“Trích nguyên văn, bản ghi chép của tôi là anh xé đi.” Lâm Lam châm chọc hắn: “Sao da mặt của anh lại dầy như vậy?”
Khi đi học Lâm Lam sẽ sáng tác văn chương mình muốn viết viết xong, kiếp trước cô làm công việc văn tự, viết lại những việc này đều là hạ bút thành văn. Các bạn học nhìn thấy sổ tay của cô, thì người bình thường cũng chỉ xem qua một chút nói văn chương viết rất tốt, cũng sẽ không trực tiếp sao chép. Tào Vinh Quang lại vô cùng quá đáng, lén lút xé trang vở của cô, sao chép văn chương của cô, thật là quá vô sỉ.
Tào Vinh Quang lại chỉ trích cô oan uổng mình, dốc sức cường điệu đó chính là do mình viết từng câu từng chữ: “Chẳng lẽ tôi không thể tiến bộ? Tôi bị đại hội hun đốt, tài văn chương của tôi liền tiến bộ có cái gì không đúng? Cũng là cô, chỉ biết chủ nghĩa cá nhân, vì tư lợi, ham ăn biếng làm, phạm vào chủ nghĩa xét lại. . . . . .”
“Bốp” một tiếng, Lâm Lam quơ lấy một quyển sách trên bàn ngoan độc quất vào cái miệng của cậu ta.
Tào Vinh Quang không nghĩ đến cô lại dám đánh người, thoáng kinh ngạc một chút, lập tức nhào đến muốn đánh Lâm Lam.
Lâm Lam sớm có chuẩn bị, cầm lấy cây cờ bằng gỗ bên cạnh quất hắn: “Tôi cho anh sao chép, đánh gãy móng vuốt chó của anh!”
Tào Vinh Quang bị cô đánh gào la khóc gọi, dù sao mùa hè ăn mặc đơn giản, đánh một cái roi liền rơi xuống da thịt vô cùng đau đớn.
“Cô đây là địa chủ chủ nghĩa bá đạo, cô đánh người!”
Người bên cạnh vội vàng can ngăn bọn họ, khuyên bọn họ đừng nên đánh nhau. Có điều bọn họ ghét Tào Vinh Quang cái gì cũng không lại còn chiếm vị trí, trong lòng bất mãn, đều giúp Lâm Lam không giúp cậu ta, ngược lại để cho Lâm Lam đánh cậu ta vài cái.
Lúc này Vu Hinh từ bên ngoài xông tới: “Này, các người làm cái gì vậy, có chút quy tắc hay không hả!” Cô ta từ phía sau xông đến một tay kéo lấy Lâm Lam một tay bắt được cây cờ, Tào Vinh Quang thấy thế lập tức tranh thủ giơ chân lên, một cước đá vào ngang hông Lâm Lam.
Có người ngăn cậu ta, còn có người che chở Lâm Lam, cho nên một cước kia bị đá cũng không nặng, dấu chân to lớn màu đen in rõ ràng trên quần áo màu sáng của cô.
“Tào Vinh Quang, cậu thật là quá đáng, tại sao có thể đánh nữ đồng chí!” hai đồng nghiệp lập tức kéo Tào Vinh Quang ra.
“Lâm Lam, cô cũng thật quá đáng, công xã là nơi cô giễu võ giương oai sao?” Vu Hinh một bộ cao cao tại thượng.
Lâm Lam tức không có chỗ phát, đoạt lại cây cờ đánh xuống Vu Hinh: “Cho cô xen vào chuyện của người khác.”
Bản thân Vu Hinh cố ý đến xem chuyện cười của Lâm Lam, cô ta sớm đã có chuẩn bị quay đầu vội vàng chạy trở về phòng làm việc của chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, không may rồi, Lâm Lam nổi điên giết người này.”
Phó chủ nhiệm Dương vỗ bàn: “Cô ta làm phản hả.” đợi đến lúc đi ra ngoài cửa nhìn thấy Lâm Lam hùng hổ đi đến, mặt hắn liền biến sắc: “Nhanh đóng cửa!”
Lâm Lam đứng ở cửa, dĩ nhiên cô sẽ không đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm làm bừa, cô gõ cửa.
Giọng nói của Phó chủ nhiệm Dương có chút không yên: “Ai đó?”
Lâm Lam: “Bộ tuyên truyền, Lâm Lam, tìm phó chủ nhiệm nói chút chuyện.”
Phó chủ nhiệm Dương nghe cô còn gọi mình là phó chủ nhiệm, lớn tiếng nói: “Tôi đang bận.”
Lâm Lam cười lạnh: “Phó chủ nhiệm, ban ngày ông cùng Vu Hinh ở trong phòng, đóng cửa bận rộn cái gì đây?”
Này còn nghiêm trọng hơn à.
Phó chủ nhiệm Dương bị dọa, vội vàng ra hiệu bảo Vu Hinh mở cửa.
Vu Hinh nào dám chứ, cô ta sợ Lâm Lam làm càn, mới vừa rồi chỉ là nhân cơ hội tranh thủ mà thôi
Cuối cùng phó chủ nhiệm Dương cách cửa sổ gọi Bộ trưởng Trang cùng cục công an.
Bộ trưởng Trang vẫn làm bộ như không nghe thấy, Hàn Thanh Tùng cũng có công việc đi ra ngoài không có ở trong cục, gần đây cục công an bọn họ bận rộn nhiều việc.
Rất nhanh Tôn Trác Văn ở lại trực đơn vị, nghe tiếng gọi mới chậm rì rì đi bộ đến đây, mới vừa rồi hắn đi ra ngoài một chuyến, trở về đã nghe nói cục trưởng phu nhân đánh nhau với Tào Vinh Quang, anh ta hỏi thăm một chút biết Lâm Lam đuổi theo đánh Vu Hinh thì cậu ẩn nấp không muốn đến gần.
Không nghĩ đến phó chủ nhiệm Dương gọi người cục công an thì anh ta mới bất đắc dĩ mới từ từ chạy đến.
Phó chủ nhiệm Dương: “Cục trưởng Hàn đâu?”
Tôn Trác Văn: “Đi ra ngoài có việc rồi, có một đại đội bò bị chết, bọn họ báo án nói bị hại chết. Hai đội trưởng cũng không có ở đây, không có nhân thủ, cục trưởng Hàn đành tự mình đi…”
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi vào đây.”
Lúc này Tôn Trác Văn mới đến cửa, thấy Lâm Lam làm bộ như cái gì cũng không biết: “Chị dâu…”
Lâm Lam: “Phó cục Tôn, anh đừng khách sáo, anh cứ gọi tôi là cán sự Lâm.”
Anh còn lớn tuổi hơn tôi, gọi tôi chị dâu tôi cũng không dám trả lời. Hơn nữa, tôi và anh cũng không có thân như vậy.
Tôn Trác Văn thấy mình đi theo Hàn Thanh Vân với La Hải Thành vuốt mông ngựa không thành, lập tức điều chỉnh tâm tình, anh ta vô cùng biết nhìn mặt nói chuyện, co được dãn được: “Cán sự Lâm, chuyện thế nào?”
Lâm Lam: “Phó cục Tôn, tôi muốn báo án, Tào Vinh Quang sao chép bản thảo của tôi nói là của cậu ta, lừa gạt phó chủ nhiệm.”
Cô biết rõ phó chủ nhiệm Dương có chỗ dựa, trừ phi phạm sai lầm lớn, tạm thời đuổi không đi, cho nên lười dây dưa với phó chủ nhiệm Dương, chỉ xem như ông ta không biết đó là bản thảo của mình.
Tôn Trác Văn đau đầu: “Cái này sao, được, chờ Hàn cục trở về sẽ làm.”
Lúc này Vu Hinh mở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lam: “Tôn Trác Văn, chúng tôi cũng muốn báo án, cô ta đánh nhau với đồng chí, tôi đi ngăn cản, kết quả cô ta liền đuổi theo đánh tôi.”
Tào Vinh Quang cũng đã chạy tới, chỉ vào cánh tay cùng bả vai mình bị đánh đỏ hồng: “Xem đi, đều nhìn xem! Thật đúng là hành vi của người đàn bà đanh đá!”
Đầu tiên Tôn Trác Văn nhìn thấy ngang hông Lâm Lam có dấu chân đen, trong lòng lộp bộp một tiếng: má ơi, lực đạp này có bao nhiêu sức lực mà lưu lại dấu chân đen rõ ràng như vậy? Thắt lưng cán sự Lâm có phải đã xanh tím một mảnh rồi không? Này nếu Hàn cục trở lại nhìn thấy, trong lòng Tôn Trác Văn không khỏi run run.
Mặt anh ta lập tức trầm xuống: “Cán sự Tào, anh là một người đàn ông, tại sao có thể đánh nữ đồng chí?”
Tào Vinh Quang nóng nảy: “Là cô ta đánh tôi, cô ta đánh tôi trước!”
Tôn Trác Văn bỏ qua lời kêu gào của hắn: “Anh xem anh đá cán sự Lâm như vậy, làm sao trái tim lại đen như vậy?”

back top