Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 140: Phân Lương Thực, Gọi Điện Thoại

Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Lưu Kiếm Vân và La Hải thành liếc nhìn nhau, lặng yên đi theo vào, Hàn cục giận điên người.
Thời điểm tìm tài liệu, Lưu Kiếm Vân lặng lẽ cung cấp một chút cho Hàn Thanh Tùng, tỷ như đấu tranh hai phái lúc trước. Sau khi nghe xong, Hàn Thanh Tùng trầm mặc trong chớp mắt, cùng trời đấu cùng đất đấu, cũng không bằng cùng người đấu với kẻ phá hoại. Nhưng thật ra trên cõi đời này tất cả đấu tranh, hầu như đều có thể quy kết cùng người tranh đấu mà ra.
Đến lúc hừng sáng, rốt cuộc Hàn Thanh Tùng đã tìm được một phần văn kiện mình cần.
Mặc dù văn kiện mấy đại đội ở công xã Thanh Thạch xin phân phát khẩu phần lương thực bị bác bỏ, nhưng về lương thực bán lại cùng khẩu phần lương thực chỉ thị công việc cuối cùng tổng kết trong báo cáo có một câu như vậy: “Tất cả công xã ở x huyện, đại đội đã hoàn thành phân phát khẩu phần lương thực, thủ tiêu công việc lương thực bán lại.”
Phía trên có dấu ấn đỏ thẫm của huyện chính phủ, huyện đảng uỷ rất rõ ràng, không hề sai xót. Không biết là người nào động tay động chân, có thể có người trong lòng bất an lặng lẽ ăn gian, có thể có người không đành lòng để mấy đại đội bị liên lụy, dù sao đã giữ lại một phần văn kiện này.
Khoảng mười năm, nó nằm ở bên trong một đống tài liều phủ đầy bụi bặm không người nào hỏi thăm, để cho một phần ba đại đội công xã Thanh Thạch chịu khổ mười năm không công.
Hàn Thanh Tùng vỗ phần văn kiện này trên bàn, La Hải Thành, Lưu Kiếm Vân vội vàng bước qua đây xem, hai người kích động đến hốc mắt đều đỏ — cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Có phần văn kiện này, chính là ý nghĩa Hàn cục không cần từ chức mạo hiểm nữa, cũng không cần uy hiếp ai.
“Hàn cục, ánh mắt sắc bén quá!” Lưu Kiếm Vân rất bội phục, không trách được ai cũng đều nói ánh mắt Hàn cục dọa người, văn kiện này cũng sợ, không nên chạy đến ló mặt trước mắt anh.
Hàn Thanh Tùng: “Đem cái này cho cách ủy hội nhìn, tôi đi ngủ một lát.”
La Hải Thành cẩn thận ôm lấy, cũng không dám lơ lỏng, đánh chết hắn một trăm lần cũng không chuộc lại được.
Có này một phần văn bản kết luận áp đảo, phía sau cũng không cần tranh luận nữa. Mặc dù trò chơi văn tự, nhưng là là chỉ thị cuối cùng tổng kết báo cáo, có thể lật đổ những văn kiện lúc trước, coi như có văn kiện phê chuẩn, có thể không cẩn thận đánh mất mọi người không thấy được, hiện tại có phần này vậy thì tất cả đều được giải quyết dễ dàng, cũng không có người vì thế sẽ lúng túng, cũng sẽ không vì lần này mà căm tức.
Tất cả đều vui vẻ.
Kế tiếp thảo luận Đàm Triệu Tường cùng đám người Vu Kháng Nhật tội tắc trách.
Phó cục Lý: “Chủ nhiệm Đàm cũng chỉ thi hành công vụ, không sai.”
Cao Vệ Đông: “Vu Kháng Nhật cũng là vì cứu giúp cho dân, không sai.”
Móng vuốt phó cục Lý đều đập đến sưng lên, cuối cùng thở hồng hộc: “Thôn Đại Vương trang giành mua lương thực, Vương Đại Thuận và Vương Nhị Thuận phải giết!”
Cái này Cao Vệ Đông không có ý kiến, mặc dù nguyên nhân xuất phát của bọn họ cùng Vu Kháng Nhật giống nhau, đều là muốn khẩu phần lương thực, nhưng Vu Kháng Nhật chẳng qua là đem giấu khẩu phần lương thực thôn bọn họ đi, còn thôn Đại Vương lại đi thẳng đến nơi quản lý lương thực của công xã cướp lương thực.
Tính chất hoàn toàn khác nhau, bắn chết cũng không oan uổng, nếu như không bắn chết, sau này có người học theo làm theo? Vậy còn chịu nổi sao?
Hàn Thanh Tùng nói ngủ một lát, cũng chỉ híp mắt khoảng hơn một tiếng.
La Hải Thành để cho Hàn Thanh Vân đi trông coi dùm bọn họ ở bên ngoài, Hàn Thanh Tùng thức dậy bất cứ lúc nào thì báo cáo lại chuyện trên cuộc họp.
Cho nên Hàn Thanh Tùng trước tiên biết cách ủy hội ngầm thừa nhận muốn xử bắn mấy người ở thôn Đại Vương tham gia cướp đoạt lương thực, anh rửa mặt, đội mũ công anh lên rồi sải bước đi vào phòng họp.
“Tôi đưa ra cân nhắc thận trọng, xử bắn anh em Vương Đại Thuận cũng nên bắn chết Đàm Triệu Tường cùng Vương Kiện Khang.”
Vương Kiện Khang là bí thư chi bộ ở thôn Đại Vương, năm nay hắn từ sớm đã đưa lương thực đi trước, nhưng lại không phát lương thực bán lại cùng lương thực cứu tế, kết quả ép nhóm xã viên nóng nảy, có người nửa đêm trộm cướp sở quản lý lương thực.
Không thể bởi vì đám xã viên cướp đoạt lương thực liền bắn chết, hẳn nên nghĩ đến tại sao bọn họ lại cướp đoạt lương thực. Nếu như không phải ban đầu cứ theo quy định bình thường phân phát khẩu phần lương thực, cũng sẽ không như bây giờ cướp đoạt lương thực. Nếu ban đầu không chịu trách nhiệm thì hôm nay không cần xử phạt, thế thì không có cướp đoạt lương thực thì tại sao phải bắn chết?
Hễ mà có một phần khẩu phần lương thực sống tạm không bị đói chết, sẽ không có người đi cướp đoạt lương thực, nhìn thôn Tiểu Vu thì biết.
Vương Kiện Khang không có sự quyết đoán như Vu Kháng Nhật, một mặt nịnh nọt cán bộ công xã, đáng hận hơn chính là hắn làm số liệu khống khấu trừ lương thực bán lại cùng lương thực cứu tế.
Lại là một trận vỗ bàn kéo căng cổ họng, cũng mặc kệ phó cục Lý nháy nhót thế nào mắng ra làm sao, Hàn Thanh Tùng đều chỉ một bộ dạng lạnh như băng, không tức giận không lùi bước, cuối cùng ngược lại phó cục Lý nổi giận.
Lão thoáng vò đầu tóc, phiền não nói: “Tôi là vì tôi sao? Tôi là vì mọi người!”
Ở trong mắt lão muốn an ổn ngồi trên vị trí này, thì đám xã viên phải an phận, nhóm cán bộ phải đồng tâm.
Nhưng dường như lão đã quên, nhóm cán bộ đến từ chính xã viên, mọi người đều là một thể, mà không phải đối địch.
Cuối cùng dưới sự tranh luận của Hàn Thanh Tùng, bí thư chi bộ cùng Vương Kiện Khang thôn Đại Vương bị khai trừ đảng viên phán có tội, thư ký đại đội cùng với hai anh em Vương Đại Thuận Vương Nhị Thuận được sửa án, áp tải đến nông trường Sơn Thủy lao động cải tạo, những người khác cướp đoạt lương thực cũng căn cứ tình huống rồi đưa ra phán quyết.
Ngay vào lúc phó cục Lý cảm thấy chuyện đến lúc kết thúc, Hàn Thanh Tùng: “Cần phải tra rõ công xã Thanh Thạch, sổ sách lương thực nộp thuế, lương thực bán lại của các đại đội.”
Hằng năm công xã Thanh Thạch có bao nhiêu khẩu phần lương thực cùng lương thực dư bán, lương thực bán lại bao nhiêu, tự nhiên có khoản có thể tra, cho dù làm giả sổ sách, xã viên trộm được bao nhiêu cũng đều biết, tự nhiên không phải làm giả vờ. Một khi tra ra biết tham bao nhiêu của công xã, cán bộ đại đội khấu trừ bao nhiêu, nơi đó một người cũng trốn không thoát.
Đàm Triệu Tường ở bên cạnh vừa nghe, trực tiếp bị dọa ngất luôn.
Cách ủy hội thông qua kiểm tra, đưa ra nghị quyết phân phát khẩu phần lương thực, thành lập tiểu tổ thanh tra, do Bộ trưởng nông nghiệp đảm nhiệm tổ trưởng, dẫn dắt nhân viên làm việc kiểm tra tất cả các khoản. Đồng thời một lần nữa hạch định phân phối lại khẩu phần lương thực ở các đại đội cùng sổ ngạch lương thực nộp thuế, chẳng những đem khẩu phần lương thực trả lại cho mấy đại đội, còn phải đến bù tổn thất trước đó. Phương thức đền bù tổn thất dựa theo giảm tỷ lệ lương thực nộp thuế hàng năm sau này xuống thấp một chút, cho đến khi bổ sung đủ số.
Sau khi Vu Kháng Nhật nghe được tin tức này khóc không cách nào kiềm chế được, quỳ trên mặt đất cảm ơn đảng cùng chính phủ.
Cuối cùng phó cục Lý kéo Đàm Triệu Tường cùng Vu Kháng Nhật lại cùng cách ủy hội làm cho không thể xử phạt tách rời ra, ngay từ đầu không nên giết Vu Kháng Nhật, sau lại nói không giết Vu Kháng Nhật, Đàm Triệu Tường thì không thể giết.
Cho dù khẩu phần lương thực cùng lương thực bán lại ở công xã Thanh Thạch có số lượng có xuất nhập, nhưng Đàm Triệu Tường có thể ăn tham bao nhiêu? Dù sao từ trên xuống dưới rất nhiều người đều hưởng qua chỗ tốt này.
Cách ủy hội bỏ phiếu quyết định, Vu Kháng Nhật ghi tội cảnh cáo trong đảng, mang tội tiếp tục làm bí thư chi bộ đại đội, Đàm Triệu Tường ghi tội cảnh cáo trong đảng giáng cấp chuyển khỏi công xã Thanh Thạch.
Về phần văn kiện mười năm trước bị “Mất”, liền do học sinh cùng công nhân gây chuyện gánh vác, khi đó phá phách cướp bóc, cũng có thể văn kiện bị phá hư.
Tuy nhiên kết quả vô cùng vừa ý người, mục đích của Hàn Thanh Tùng đã đạt được.
Dù sao có thể bảo vệ Vu Kháng Nhật, còn phân phát được khẩu phần lương thực công xã Thanh Thạch muốn có, anh cũng không cần từ chức, đúng là ngoài ý muốn.
Trong huyện điện thoại gọi đến công xã Sơn Thủy, nông trường Sơn Thủy, công xã Thanh Thạch, khắp nơi lập tức hành động.
Tổ công tác trong huyện cũng hoả tốc xuống nông thôn, tiếp quản, sắp xếp công việc sau đó cho công xã Thanh Thạch, phát lại khẩu phần lương thực bổ sung các loại.
Hàn Thanh Tùng ăn cơm xong đi họp trước, không nhịn được ngây ngốc, dù sao chân tướng rõ ràng phía sau cũng không còn chuyện của anh. Anh đi đến tổ hậu cần lãnh dầu ma mút cho xe gắn máy, vốn chỉ có thể cho ba mươi cân, anh đòi sáu mươi cân.
Bộ hậu cần cũng muốn khóc, nhưng bị Hàn Thanh Tùng trừng mắt, hắn cũng đành ngoan ngoãn ký hợp đồng.
Lãnh được dầu ma mút Hàn Thanh Tùng lại đem những công việc tiếp theo giao cho bọn thuộc hạ, chính anh khởi động xe gắn máy về nhà.
. . . . . .
Khổ Thái thật là vui vẻ nha, từ nhỏ đến lớn chưa từng vui vẻ như vậy!
“Cha, mẹ, nhanh lên một chút, đại đội phân khẩu phần lương thực đấy!
“Bây giờ con mười tuổi rồi, con sẽ được phân hơn hai trăm cân sao? Cha và mẹ có thể được phân gần bốn trăm cân rồi, ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá!
“Con đã nói đó là chị tiên nữ đưa lương thực đến cửa cho chúng ta, mọi người còn nói người ta là kẻ ngu, dùng ổ bánh ngô đổi lấy tảng đá.”
Mẹ của Khổ Thái ôm khư khư chiếc chăn rách đắp trên người, dùng sợi dây đai buộc thật chặt để tránh rơi xuống, cô thật sự không có quần áo có thể che đậy cơ thể.
Cô cũng rất vui mừng: “Mẹ sai rồi, sai rồi, đó là tiên nữ, là tiên nữ, đưa lương thực cho chúng ta.”
Mặc dù cha Khổ Thái không nói chuyện, nhưng hốc mắt cũng hồng hồng, hắn gánh chiếc giỏ tre rách trong nhà, Khổ Thái cầm cái sàng ki. Bởi vì không có gia cụ, bọn họ đi mượn nhà khác.
Đám hàng xóm cũng rối rít đi ra ngoài, ngay cả lão bà quần áo rách rưới cũng đem mình rửa sạch sẽ, có người bọc tấm chăn rách, có người chân không mặc áo tơi, dù sao có thể che đậy thân thể là được, đều sôi nổi đi ra xem.
“Phân khẩu phần lương thực nữa, phân khẩu phần lương thực nữa đấy!”
“Chủ tịch M cùng đảng chưa quên chúng ta!”
Lúc này có người hô: “Bên trên phân khẩu phần lương thực, không cần mình đi bưng!”
Đã có trong huyện, công an nhân viên của công xã cùng với công xã Sơn Thủy giám đốc kế toán đại đội bản thôn, đám người chủ nhiệm bảo vệ vội vàng dùng hai xe trâu riêng trong thôn đi đến từng nhà phân khẩu phần lương thực.
Nhóm xã viên cả thôn đều từ trong nhà đi ra ngoài, đứng ở trên đường chờ xe trâu đưa khẩu phần lương thực đến cho nhà mình, nước mắt mọi người chảy ào ào, khóc không thành tiếng.
“Cuối cùng có khẩu phần lương thực rồi!”
Khổ Thái và bọn nhỏ là vui vẻ nhất và cũng không có gánh nặng nhất nên bọn nó còn có tâm tư nói đùa.
Một đứa bé trai cười nói: “Ở thôn Đại Vương công xã vận chuyển phát khẩu phần lương thực cho bọn hắn, thôn bọn họ thật là nhiều người nghênh đón đến đường lớn bên ngoài thôn, vui mừng đến độ nằm sấp trên mặt đất khóc đấy!”
Khổ Thái: “Tớ cũng muốn nằm úp sấp trên mặt đất khóc, tớ rất vui vẻ!!”
Phân đủ lương thực lại bắt đầu vui mừng hớn hở đi nấu cơm ăn, không kịp ngâm nữa, trực tiếp dùng nước ngâm luộc qua lửa nhỏ, luộc lúa mì thành cơm ăn.
“Phân khẩu phần lương thực cơm nước xong xuôi phải đi xuống ruộng, hạt ngô trong ruộng cỏ kia đều đã cao hết rồi.”
“Đúng đúng đúng, cơm nước xong phải đi.”
Cấp trên xuống tới nhân viên làm việc, cho tới bây giờ không nghĩ đến ăn cơm cũng là một loại kích động lòng người tốt đẹp như vậy.
Mọi người mỗi ngày ăn cơm, mặc dù không phải bữa nào cũng có thịt cá, nhưng tóm lại là vẫn có thể ăn, không thể bỗng nhiên bữa ăn bột mì, hai mặt đều là bánh bột ngô nhưng là vẫn có thể ăn được đấy.
Hãy nhìn những xã viên của thôn Tiểu Vu này, nhà mình có thể đường đường chính chính ăn cơm, cũng là hạnh phúc cầu mãi mới có.
Cán sự Tào vẫn luôn hỗ trợ cho công an Trần, cậu ta vốn không vui, cảm thấy cậu ta là nhân viên tuyên truyền không phải là cu li. Sau khi đến nơi này, thời điểm phân phát lương thực cho xã viên, nhìn bọn họ kích động luôn miệng nói cám ơn, nhìn từ trong đôi mắt bọn họ phát ra ánh sáng, cậu ta đột nhiên có một nhận thức hoàn toàn mới.
Đó là cảm giác chưa từng trải qua.
Cậu ta cảm thấy cha cùng những cán bộ cách mạng đời trước kia, muốn bảo vệ, muốn tranh đoạt, chính là những thứ này.
Cậu đột nhiên tràn đầy nhiệt tình, không hề oán giận nữa, còn chủ động giúp xã viên không còn sức lực bưng lúa mạng vào trong nhà.
Nhìn nhà cửa xã viên tan hoang rách nát, nhà chỉ có bốn bức tường trống rỗng thì cậu đã cảm thấy cha mình hy sinh, nhưng chính phủ cùng đại đội đã chiếu cố cậu rất tốt, khá hơn những người này. Cậu phải biết cảm kích, mà không nên bất mãn muốn nhiều hơn nữa.
Đến lượt nhà Khổ Thái, cô bé không vội cầm lương thực, ngược lại đuổi theo cán sự Tào hỏi: “Chú ơi, chị Lâm đâu rồi? Sao chị ấy không đến đây? Chúng cháu tìm tảng đá trả lại cho chị ấy đây này.”
Cán sự Tào ngẩn ra, chú? Chị Lâm?
Khổ Thái: “Chị ấy bận nhiều việc lắm sao? Chúng cháu có lương thực như thế nào chị ấy lại không đến đây? Cháu mời chị ấy đến nhà cháu ăn cơm. Không cần bánh ngô chúng cháu cũng giúp chị ấy tìm tảng đá.”
Trong lòng cán sự Tào ê ẩm trướng trướng: “Cán sự Lâm bận rộn công việc rồi.”
Khổ Thái vui vẻ cười nói: “Chú giúp cháu gửi lời chào với chị Lâm, nhắn với chị ấy cứ yên tâm làm việc, chờ cháu để dành tảng đá gánh khẩu phần lương thực đi thăm chị ấy.”
Cô bé rất dùng sức nói hai chữ khẩu phần lương thực này, tràn đầy tự hào cùng cảm kích.
Cán sự Tào gật đầu: “Được, chú sẽ nói cho cô ấy biết.”
Khổ Thái hát một bài hát trẻ em rồi chạy đi.
Cán sự Lâm nói Lâm Lam đang bận, dĩ nhiên cô bận rộn lắm nha, bận rộn công việc bận rộn trong nhà.
Có điều cô cũng bận rộn mù quáng, cho dù làm bất cứ việc gì, cô cũng luôn tìm con đường có hiệu suất nhanh nhất, nói thí dụ như: vận động phê lâm phê lỗ *(phong trào chỉ trích phê bình Lâm Bưu và Khổng tử) là cô phụ trách, cô đổi thành phê phán thói xấu phong kiến. Mặc dù chuyện này là công lao của cô, sau này chính thức ghi điểm cho cô, nhưng cô cũng không độc chiếm, làm tuyên truyền và xử lý thông tin đều lôi kéo theo mọi người, để cho bọn họ cùng tham dự vào.
Có bọn họ hỗ trợ, sẽ điều động được nhóm nhân viên tuyên truyền của đại đội, tuyên truyền ở công xã Sơn Thủy dễ dàng hơn rất nhiều, cô chỉ cần khống chế tình hình chung trong tay cũng đủ.
Cho nên cô đi trước đến công xã một chuyến, hoặc đi một chuyến đến đại đội khác, sau đó có thể tự do hoạt động.
Mấy ngày nay cô đều đan áo len đây này!
Lâm Lam đan áo len cho Tâm Vượng, nhưng bởi vì bận quá vốn không có thời gian tập trung may vá, cô lại ngại đan áo len ở cơ quan, ảnh hưởng không tốt. Cũng may bình thường Mạch Tuệ cũng giúp cô may vá, cô gái nhỏ mắt sáng tay nhanh, có đôi khi vừa nghe radio vừa đan cũng làm rất nhanh. Bây giờ đã đan hơn phân nữa, Lâm Lam nghĩ phải nhanh chóng đan xong gửi sang cho Tam Vượng, như vậy trời thu đầu mùa đông là có thể mặc được. Mặc áo len của bà mẹ già đan, anh ba nhỏ cũng có thể cảm nhận được tình yêu của cô, tránh khỏi nhớ nhà.
Cô ở công xã dặn dò chút công việc phải làm rồi nghĩ về nhà đan áo len, kết quả vừa đẩy xe đạp ra muốn chạy, thì nghe nữ nhân viên truyền thanh gọi lớn: “Cán sự Lâm, điện thoại, cán sự Lâm, điện thoại!”

back top