Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 147: Á Vận Hội

Edit: Hong Van
Beta: Sakura
《Không biết giờ này còn có ai đọc không nhỉ》
Lúc thấy Henry xông đến, suy nghĩ đầu tiên của Tam Vượng là anh ta muốn làm gì? Anh ta lại muốn gục trên mặt đất sao? Tam Vượng theo bản năng lui về phía sau một bước, tránh giẫm lên đầu Henry. Suy nghĩ tiếp theo trong đầu người ngoại quốc này là một phóng viên, bọn họ chụp hình viết báo để đăng lên báo chí, nghe nói còn có lên TV gì nữa.
Có nhiều người xem báo chí và nghe radio như vậy, vậy có phải hay không. . . . . . Có thể để cho bọn họ nói chuyện với Hiệp hôi bơi lội quốc tế?
Tam Vượng thoáng cái tỉnh táo tinh thần, thời điểm mấy phóng viên xông lại, cậu bé nhanh chóng vòng qua phía sau cây tùng bách, sau đó lại đón đầu Henry đang bị người khác đưa đẩy qua một bên.
Henry lộ ra một nụ cười khoa trương, quá kích động nên nói liên tục: “Này, Tiểu Hắc Ngư, ai bắt nạt cậu, mau nói cho tôi nghe xem, tôi cho cậu lên báo chí Châu Âu Châu Á đè bẹp tên kia!”
Tam Vượng chỉ nghe hiểu báo chí và đè bẹp dí, như vậy là đủ rồi!
Cậu bé vừa muốn nói chuyện, thì những phóng viên khác đã vây quanh, ngay cả Mattie cũng bị bọn họ chen chúc đến.
Ống kính ngắn dài đâm đến, hận không thể để sát trên mặt hai người.
Cô gái bên cạnh Mattie thì sợ hết hồn, vội vàng muốn lấy đồ che mặt cô lại.
Mattie mất hứng nói: “Làm gì vậy, tôi không có gì không thể gặp người! Chúng ta đã muốn mời đội Trung Quốc đến tham gia Á Vận Hội thì nên để cho bọn họ tham gia tất cả hạng mục.”
Rất nhanh các phóng viên đã biết rõ ràng nguyên nhân là gì, quả nhiên là chuyện Hiệp hội bơi lội quốc tế cự tuyệt cho đội Trung Quốc tham gia thi đấu, bọn họ hưng phấn bắt đầu đặt câu hỏi.
Đáng tiếc là nói vừa nhanh vừa tạp, Tam Vượng căn bản nghe không hiểu.
Cậu bé lôi kéo ống tay áo của Henry: “Anh đến đây, em nói chuyện với anh.”
Đây là phỏng vấn độc quyền rồi!
Henry hạnh phúc đến muốn ngất đi.
Phải biết rằng lúc trước đội Trung Quốc được quản lý nghiêm khắc, tuyệt không tiếp nhận phỏng vấn chưa được an bài trước, chỉ có thể do nhân viên phụ trách đặc biệt ra mặt tiếp nhận phỏng vấn, cũng không cho phép tiến hành phỏng vận động viên của họ.
Henry cười để lộ hàm rang sáng bóng, đắc ý huýt sáo với mấy người đồng hành, “Thật ngại quá, xin chờ tin tức độc quyền của tôi. A, đúng rồi, mọi người có thể phòng làm việc của Hiệp hội bơi lội quốc tế phỏng vấn.”
Đây không thể nghi ngờ là đề nghị tốt vô cùng, những phóng viên kia lập tức liền có một nửa số người khiêng khí giới chạy đi.
Nhìn thấy các đối thủ cạnh tranh rối rít đi mất, Henry rất vui vẻ, tìm cho Tam Vượng một góc độ tốt nhất.
Tam Vượng: “Đi tìm huấn luyện viên của chúng em đi, huấn luyện viên của em hiểu hơn đó.” Cậu bé xoay người nói cám ơn với Mattie, “Cảm ơn bạn đã giúp đỡ, Mã… Đế.”
Mattie cười ngọt ngào, “Không cần khách khí, chúng tôi là chủ nhà, chiêu đãi khách nhân phương xa là bổn phận của chúng tôi.”
Cô nói một tiếng với nhân viên làm việc đang muốn đuổi theo mình, cùng đi nhìn xem, tránh cho bọn họ bắt cô trở về.
Lúc này Lý Chính và một vận động viên khác đã chạy đến, thấy Tam Vượng không có chuyện gì, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, “Tam Vượng, em khiến bọn anh tìm thật làm mệt.”
Tam Vượng lập tức nói xin lỗi với bọn họ, “Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi. Thật ra là em . . . . . đi nghĩ cách.”
Lúc trước cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến đã có cách, cậu bé lập tức ném đồ quỷ khó chịu trong lòng kia ra xa chín tầng mây rồi. Cậu bé vội vàng hành động. Nếu là Hiệp hội bơi lội quốc tế không để bọn họ tham gia, thì cậu bé phải hung hăng mắng bọn họ ở trên báo, dĩ nhiên không thể mắng thô tục, không lễ phép rồi.
Cậu bé giới thiệu đồng đội của mình cho Henry, “Lý Chính, vô cùng vô cùng lợi hại, vận động viên, nhảy cầu.”
Mặc dù bản lĩnh tiếng Anh kém, cậu bé vẫn có thể biểu đạt rõ ràng.
Cuối cùng, cậu bé bỏ thêm một câu: “15 tuổi.”
Henry lập tức giơ ngón tay cái lên, sau đó chụp một bức hình cho Lý Chính, “Cậu bé Trung Quốc thật lợi hại.”
Lý Chính còn có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng sợ phạm sai lầm.
Trương Duy đi cùng lớn tuổi hơn một chút, cũng nhạy cảm với chính trị hơn, mặt cậu liền biến sắc, nói với Tam Vượng và Lý Chính: “Chúng ta không thể tiếp nhận phỏng vấn, sẽ phạm sai lầm.”
Quốc nội coi tư bản chủ nghĩa, chủ nghĩa tu chính như rắn độc mãnh thú, sao bọn họ có thể tùy tiện tiếp xúc chứ, nếu như bị tròng lên cái danh là phái tẩu tư (phái chủ trương đi theo chủ nghĩa tư bản), mũ tô tu, vậy cũng xong đời rồi.
Tam Vượng lớn tiếng nói: “Sợ cái gì, chúng ta cũng không nói chuyện nhà mình mà. Chúng ta nói về Hiệp hội bơi lội quốc tế, chúng ta phải để cho bọn họ hiểu chúng ta là như thế nào. Chúng ta là nhiệt tình yêu thích bơi lội mới đến, là muốn đến giao lưu làm quen với mọi người. Á Vận Hội đã mời chúng ta, tại sao bọn họ lại không để cho chúng ta tham gia, tại sao không lễ phép như vậy?”
Henry dùng sức gật đầu, hết sức tán thành, mở camera ra, “Đúng, thô lỗ vô lễ! Hiệp hội bơi lội quốc tế chính là tự đại cuồng.”
Tam Vượng hiếu kỳ nói: “Hiệp hội bơi lội quốc tế không phải là đứng bên tư bản chủ nghĩa các anh sao? Làm sao anh còn mắng họ?”
Henry cười để lộ rang trắng, không quên đùa giỡn một chút, “No, tôi đứng về phía chân lý, là thanh kiếm của tin tức chính nghĩa!”
Tam Vượng nhìn về phía Trương Duy và Lý Chính, “Hai anh xem, anh ấy nói chuyện rất có ý tứ.”
Ở quốc nội là tuyệt đối không cho phép nói bất kỳ một chút không tốt nào về nước mình, chỉ có thể mắng chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa đế quốc. Nhưng thật ra bọn họ có đúng trăm phần trăm sao? Cha mẹ còn có thể trách mắng con của mình mà.
Cậu bé nói với Lý Chính: “Nhất định là Hiệp hội bơi lội quốc tế có hiểu lầm với chúng ta, không hiểu chúng ta. Chúng ta hẳn nên giải thích với bọn họ một số chuyện, cũng phải mời bọn họ đến nước chúng ta thăm quan.”
Henry nghe không hiểu, gấp muốn chết, muốn ngăn lại để cho bọn họ nói tiếng Anh.
Tam Vượng nhìn anh ta một cái, “Không chỉ chúng ta học tiếng Anh, mà mọi người cũng có thể học tiếng Hán, học một ít ngôn ngữ của chúng tôi.”
Henry nghe không hiểu, nhưng đã dùng camera trung thực ghi chép lại tất cả.
Mattie đứng ở một bên bang quan trong chốc lát đã cười nói: “Tôi có thể giúp mọi người tìm phiên dịch.”
Cô quay đầu phân phó người bên cạnh hai câu, người đàn ông kia chạy đi thu xếp.
Bọn họ đều không chính thức, cũng không có ai nghĩ đến phải an bài phỏng vấn phía chính phủ đường đường chính chính, ý này lại phù hợp với tâm ý của Henry.
Mattie dẫn bọn họ đi đến một vườn hoa bên cạnh Á Vận thôn, nơi đó trồng đầy hoa hồng Damascus, hôm nay vẫn nở hoa rực rỡ náo nhiệt, hồng trắng đỏ xanh, thanh tân thanh nhã.
Chung quanh có tùng tháp chống đỡ, lúc này cũng không có người nào ở.
Henry còn phỏng vấn Mattie vài vấn đề, anh ta đã nhận ra Mattie là con gái của một thân vương nào đó rồi, chẳng qua Mattie vẫn có vẻ rất không thích anh ta nói những chuyện đó, Henry rất thức thời không đề cập đến. Anh ta đã có một ý nghĩ rất tuyệt, ở trong mắt anh ta, Trung Quốc phong bế và Iran đã từng bảo thủ bây giờ lại cởi mở như các nước Âu Mỹ, quả thực chính là một tổ hợp đối chiếu rất tươi sáng.
Anh ta thậm chí còn nghĩ đến một tiêu đề rất lớn mật mà cũng rất đoạt tầm mắt: Nhìn xem, ngày hôm qua và ngày mai của bọn họ!
Iran trước đây, nữ giới đều bị che chắn trong lớp áo đen, không thể tùy ý tiếp nhận giáo dục, không thể tùy tiện đi ra ngoài làm việc, không thể ca hát khiêu vũ. Hôm nay bọn họ đã tháo khăn che xuống, uốn tóc, trang điểm diễm lệ, ca hát khiêu vũ, tự do yêu đương, xinh đẹp không gì sánh được giống như một bức tranh đậm màu.
Như vậy tương lai của Trung Quốc, có lẽ cũng là như vậy, anh ta cảm thấy nhất định sẽ nổ tung ánh mắt mọi người.
Tam Vượng có thể không tưởng tượng đến chuyện này, nhưng anh ta đã nghĩ đến việc phải làm thế nào để Hiệp hội bơi lội quốc tế tiếp nhận bọn họ. Nếu như là có kỳ thị đối với Trung Quốc, thì phải nói chuyện rõ ràng với họ, nếu như là không biết, vậy thì phải cho đối phương hiểu rõ.
Thời điểm hai bên có dục vọng thổ lộ mãnh liệt, phỏng vấn vô cùng khoái trá.
Tam Vượng rất nhanh đã buông ra không hề câu thúc nữa, lại khôi phục vẻ chọc cười đùa nói lúc trước, ngữ khí vui cười chơi đùa.
“Đoạt giải? Tất nhiên a, không muốn đoạt giải thì tại sao phải đi thật xa đến đây để tham gia Á Vận Hội chứ? Chẳng lẽ do hồ bơi trong nước không đùa nghịch đủ nữa sao?”
“Không sợ giành không được hả? Không sợ, kết quả không phải chỉ có hai loại hay sao? Đoạt giải và không đoạt giải. Nếu là người khác lợi hại hơn tôi, thì tôi sẽ không giành giải được. Nhưng tôi cũng không nói tôi nhất định không giành được a, tôi rất lợi hại đó! Tôi mà nghiêm túc lên thì bản thân tôi cũng phải sợ, bọn họ nhất định sẽ bị tôi hù dọa cho ngốc rụng. Ha ha.”
Mattie an tĩnh đứng ở một bên, tò mò nhìn thiếu niên Trung Quốc này, cậu ta thật thú vị! Mặc dù không nghe hiểu cậu ta nói gì, nhưng cậu ấy mặt mày hớn hở, hai mắt đen bóng, tràn đầy quang mang tự tin, xinh đẹp tựa như đá quý rạng rỡ sinh huy.
“Cho dù tôi đây một lần không giành được, thì tôi cũng tích lũy được kinh nghiệm. Tôi biết đối thủ như thế nào, cũng biết cuộc thi là thế nào, quy tắc ra sao. Chờ tôi lớn thêm một chút nữa, chờ tôi có được sức lực như người khác, ha ha ha, khi đó, các tuyển thủ lợi hại hơn tôi một chút hoặc là không khác tôi mấy, còn có thể là đối thủ của tôi sao?”
Henry chính là thích ngôn luận đại ngôn bất tàm (nói mà không biết ngượng) như vậy, phù hợp phong cách của bọn họ, “Đúng đúng đúng, cậu còn nhỏ, chờ sau khi cậu 15, 16 tuổi, huy chương vàng thế vận hội Olimpic đều thuộc về cậu!”
Mặc dù anh ta bị chèn ép không tình nguyện phải đến Á Vận Hội đưa tin về thể dục thể thao, nhưng cũng không có nghĩa anh là phóng viên không có kiến thức. Anh ta vẫn nắm rõ tin tức các loại đại hội thể dục thể thao bao lâu nay.
Thế vận hội Olimpic bao năm qua có những tuyển thủ lợi hại nào, Tam Vượng hôm nay có tài nghệ gì, anh ta cũng có thể dự đoán được.
Lúc này tham gia thế vận hội Olimpic dĩ nhiên là không giành được huy chương vàng, nhưng là đứa bé này đang trưởng thành a!
Henry lại phỏng vấn Lý Chính, Lý Chính ở trước mặt ký giả thì tương đối xấu hổ.
Tam Vượng vỗ vai câu ấy, “Chúng ta phải để cho Hiệp hội bơi lội quốc tế biết, chúng ta chính là đến đây vì huy chương vàng! Chẳng những lần này, những lần tiếp theo chúng ta cũng phải lấy!”
Lý Chính: . . . . . . Em thật là dám nói. Đã nói là khiêm nhường cơ mà? Chẳng qua sự kích động kia là chuyện gì xảy ra? Dù sao có vận động viên dự thi nào đến mà không muốn giành huy chương vàng chứ?
Phỏng vấn cuối cùng đã bị hai phó bí thư trong đoàn đại biểu Trung Quốc cắt đứt.
Tề Vệ Quốc khó nén vẻ giận dữ, rất tức giận đối với việc mấy người Tam Vượng không tuân thủ quy củ, “Phỏng vấn như vậy không phù hợp quy định.”
Henry thấy sắc mặc bọn họ nhìn không tốt, lập tức lớn tiếng nói: “Chúng ta có thể cùng nhau gây áp lực cho Hiệp hội bơi lội quốc tế, để cho đội Trung Quốc được tham gia thi đấu đúng hạn.”
Anh ta biết Trung Quốc có vài lãnh đạo chú ý quy củ, quan liêu cứng nhắc, nói là phản đối chủ nghĩa giáo điều, nhưng khắp nơi đều đang giáo điều. Không thể tùy tiện tiếp xúc phỏng vấn, nghiêm chỉnh thượng cương thượng tuyến, bản thân mình phỏng vấn có thể khiến Tam Vượng bị cài lên danh tiếng không tốt.
Tề Vệ Quốc đối với Henry cũng khách khách khí khí, nhưng là đối với nấy người Tam Vượng đã tiếp nhận phỏng vấn cũng không khách khí, đứng tại chỗ chắp tay sau lưng phát biểu, “Tại sao mấy người có thể một mình tiếp xúc tư bản chủ nghĩa chứ hả? Đây là phạm sai lầm.”
Tam Vượng không phục, đều đã bị không cho tham gia thi đấu rồi, còn ở đây hỏi tại sao?
“Chúng ta tiếp xúc với Hiệp hội bơi lội quốc tế, cũng không phải là tiếp xúc với tư bản chủ nghĩa sao? Nếu như không tiếp xúc với bọn họ, vậy tại sao chúng ta còn đến tham gia thi đấu?”
Tề Vệ Quốc bị cậu bé bật lại đến nói không ra lời.
Mấy người Lý Chính cũng bị làm cho sợ đến không nhẹ, không nghĩ đến Tam Vượng hay cười hưng phấn lại dám như vậy với lãnh đạo, em muốn sau này sẽ kết thúc kiếp sống thi đấu sao?
Tam Vượng thấy Lý Chính bị làm cho sợ đến như vậy, cũng ý thức được bản thân đã vọng động, nhưng lại không muốn nhận sai. Bọn họ đã bị kích động mà đến, chẳng lẽ không tham gia thi đấu mà cứ như vậy xám xịt trở về sao?
Một phó bí thư khác cười hòa giải, “Chỉ cần không nói chuyện gì quá phận, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Trương Duy vội nói: “Chỉ nói vể chủ đề thi đấu bơi lội.”
Bên kia Henry cũng không đóng camera, vẫn đang len lén quay lại, mà Tề Vệ Quốc chỉ cho là anh ta nghe không hiểu, cũng không có chú ý đến chuyện này.
Mattie vẫn lẳng lặng nghe bọn họ phỏng vấn, lúc này lãnh đạo Trung Quốc đến, cô cũng không chen vào nói, bây giờ nhìn bộ dáng chắc là đang phê bình Tam Vượng, cô muốn hỗ trợ nói chuyện.
Nhưng người bên người cô lại tỏ vẻ không đồng ý, lúc này liên quan đến quan viên, đó chính là ngôn luận của phía chính phủ, không thích hợp dùng phương thức của trẻ con để lên tiếng.
Mattie là một cô gái có hiểu biết, biết rằng trong trường hợp nghiêm túc thì phải hiểu tự xử và tuân thủ quy tắc như thế nào.
Nếu như cô nhúng tay thì sẽ chọc giận quan viên kia, ngược lại sẽ mang đến phiền toái cho vận động viên Trung Quốc kia, cho nên cô chỉ đứng nhìn.
Huấn luyện viên Biện cũng đã chạy đến rất nhanh, thở hổn hển, giả vờ cái gì cũng không biết, “Tại sao mọi người lại ở chỗ này?”
Tề Vệ Quốc cau mày, nói với huấn luyện viên Biện: “Cũng cần phải quản bọn họ một chút, quả thực là hồ nháo. Lần này may mắn không phải là ở trong nước, nếu mà tiếp xúc với phần tử tư bản như vậy, đều bị cho là hủ thực.”
Huấn luyện viên Biện nói: “Bí thư Tề quá khẩn trương rồi, chúng tôi đến tham gia thi đấu, cũng không thể mang khẩu trang không câu thông. Trước khi đi đoàn trưởng Triệu cũng đã xin chỉ thị với Phó chủ tịch Đặng rồi, tiếp xúc cần thiết vẫn là có thể, nếu không làm sao thành lập tình hữu nghị bình thường chứ? Mục tiêu hiện tại của chúng ta, chính là tranh thủ thiết lập quan hệ ngoại giao cùng càng nhiều quốc gia càng tốt, đạt được càng nhiều ủng hộ quốc tế. Để cho đoàn trưởng Triệu dẫn đội, cũng là bởi vì cách ngoại giao của ông ấy rất kịp thời.”
Nhưng Tề Vệ Quốc vẫn không đồng ý, luôn ngạnh cổ nói không tuân theo quy định.
Một phó bí thư khác nói: “Nếu không. . . . . . Xin chỉ thị của đoàn trưởng Triệu một chút?”
Tề Vệ Quốc cười lạnh: “Đoàn trưởng Triệu không vội vàng sao? Ông ấy đang bận rộn giao thiệp với Á Ủy Hội, với Hiệp hội bơi lội quốc tế, nlàm sao có thời gian quản mấy chuyện vô ích này?”
Huấn luyện viên Biện cũng không thích người gây sự như ông ta, “Ông cũng nói đây là chuyện vô ích, vậy thì còn so đo cái gì. Việc cấp bách chính là mọi người phải kết thành một sợi dây thừng, trước tiên phá được cửa ải khó khăn này của Hiệp hội bơi lội quốc tế rồi hãy nói.”
Bên kia Mattie đã dẫn người của mình đi tìm các vận động viên nước khác hỗ trợ lên tiếng, nhất là vận động viên bơi lội.
Đối với những người có thái độ hữu hảo, cô đã nói là hi vọng có thi đấu công bằng, cho mỗi người có cơ hội thi đấu. Đối với những người không hữu hảo, cô lại hỏi ngược lại “Có phải anh sợ vận động viên bơi lội Trung Quốc dự thi sẽ có uy hiếp quá lớn đối với anh hay không?”
Kết quả bị cô nói như vậy, vận động viên bơi lội Nhật Bản trước tiên tỏ vẻ muốn cho đội Trung Quốc tham gia thi đấu!

back top