Thật Giả Thiếu Gia

Chương 2

Bùi Thiệu Thanh là Bùi gia nhị thiếu gia, hai mươi tuổi hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với huynh trưởng — Tần Diệu Đường.

 

Bùi Thiệu Thanh đối với vị huynh trưởng này rất tham muốn giữ lấy.

 

Bùi gia là bá chủ buôn bán số một thương trường nam bắc,sản nghiệp phân bố cực kỳ rộng lớn, phàm là tiền trang tư nhân,tửu lâu, dệt, lá trà, đồ cổ…… Thậm chí ngay cả đổ phường cũng có giao thiệp,lãnh thổ buôn bán rất ư khổng lồ,có thể nói phú khả địch quốc(ý là giàu có sung túc).

 

Nhiều năm trước khi hoàng đế còn trẻ lấy hoàng hậu, hoàng hậu trên người mặc khăn quàng vai chính là xuất phát từ tay Bùi gia, gấm thêu màu đỏ trăm con phượng hoàng, mỗi con phượng hoàng thần thái đều bất đồng trông rất sống động,thủ công thêu hoa lệ mà tinh xảo làm cho danh dự nhà họ Bùi lan xa, hoàng đế ban cho ngàn lượng hoàng kim,còn phong Bùi gia dệt vải làm ngự phẩm,chỉ định sau này hoàng tộc dùng y phục trang sức đều do Bùi gia phụ trách, việc này làm thanh thế Bùi gia như thêu hoa trên gấm.

 

Mà Bùi gia có hai vị phu nhân, đại phu nhân sinh ra phú quý cùng Bùi gia sớm có hôn ước,nhưng lòng Bùi lão gia lại yêu thương một tiểu tỳ nữ. Lão thái gia vì đoạn tuyệt cảm tình hai người ,ông thừa dịp nhi tử đến nơi khác xử lý công việc tiền trang tư nhân ở đây đem tỳ nữ lập gia đình,cũng cho người đưa tới nơi xa,chờ đến khi Bùi lão gia trở lại,người yêu sớm biến mất, mặc kệ tìm như thế nào cũng không thấy bóng dáng.

 

Rơi vào đường cùng Bùi lão gia đành phải nghe theo mệnh lệnh lão thái gia lấy đại phu nhân,nhưng lấy nhau mấy năm đại phu nhân đều không sinh được,đúng lúc này Bùi lão gia ra ngoài kinh buôn bán tình cờ gặp được tỳ nữ năm đó mình yêu, mà tỳ nữ này đã sớm thành quả phụ,bên người mang theo ấu tử tám tuổi,cuộc sống khốn khổ.

 

Bùi lão gia đưa tỳ nữ về nhà, không để ý đại phu nhân phản đối vẫn kiên trì lấy tỳ nữ vào cửa, khi đó lão thái gia sớm qua đời, không người ngăn cản, đại phu nhân tuy rằng phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể để trượng phu tùy ý nạp thiếp,Bùi phủ từ đó về sau có thêm một nhị phu nhân.

 

Bùi lão gia đối với nhị phu nhân cực kỳ yêu thương, hai người cảm tình vô cùng tốt,mà đối với đứa nhỏ không quan hệ huyết thống Bùi lão gia không chỉ không tức giận chê bai, ngược lại xem như con mình sinh ra dạy dỗ,nếu không phải họ bất đồng người nào cũng sẽ tưởng là nhi tử thân sinh của Bùi lão gia .

 

Từ sau khi nhị phu nhân vào cửa, đại phu nhân cùng với trượng phu cảm tình vốn không hòa thuận giờ càng chịu vắng vẻ, nàng đối nhị phu nhân vừa đố kỵ vừa hận, rất sợ địa vị của mình ở Bùi gia bị mẫu tử nhị phu nhân cướp đi, may mắn lúc này nàng chẩn đoán ra mình mang thai, vì thế sinh ra Bùi Thiệu Thanh.

 

Đại phu nhân từ nhỏ đã nói cho Bùi Thiệu Thanh, hắn mới là người thừa kế chính thống của Bùi gia, còn mẫu tử kia là địch nhân của bọn họ,nhất là Tần Diệu Đường, tuyệt đối không thể để cho hắn cướp đi tài sản Bùi gia,bởi vậy Bùi Thiệu Thanh lúc nào cũng nhằm vào Tần Diệu Đường, hai người có thể nói thế như nước với lửa.

 

Chậc chậc, quả thực rõ ràng chính là cẩu huyết phim truyền hình.

 

Đỗ Diệu Phù đau đầu xoa huyệt thái dương, nhíu chặt một đôi lông mày,phía trước gương đồng chiếu ra gương mặt âm tình bất định.

 

Rơi từ phi cơ xuống cô không chết,lúc tỉnh lại lại đi tới một nơi quỷ quái gọi là Thịnh Nguyên vương triều!

 

Không đỡ được! Cái gì Thịnh Nguyên vương triều nha?Cô từng đọc qua lịch sử cái gì đều có chỉ là không có Thịnh Nguyên vương triều quỷ này thôi!

 

Đỗ Diệu Phù ôm đầu,cực lực khống chế xúc động muốn thét chói tai.Đúng,cô chưa từng nghe qua cái quỷ gì là Thịnh Nguyên vương triều nhưng cô lại biết bản thân gặp được cái gì.

 

Cô mặc y phục kỳ lạ!

 

Mặc cái gì đây? Nhưng mà xuyên qua — loại này chỉ có trên tivi, xuất hiện trong chữ tiểu thuyết, cô lại thần kỳ trải qua.

 

Tướng mạo và diện mạo sau khi nàng xuyên qua cùng nàng trước đó hoàn toàn giống nhau, khác biệt chỉ có một người mập mạp,một người gầy.

 

Mập mạp biến cao biến gầy, sau sẽ thành đang muội sao?

 

Cũng không!

 

Khuôn mặt này Đỗ Diệu Phù nhìn thế nào đều vẫn thấy bình thường, bi kịch nhất là bộ ngực rất bằng phẳng,thứ kêu ngạo duy nhất trên người nàng cứ như vậy không có.

 

Đây làì quỷ quái gì ? Đỗ Diệu Phù chỉ thiếu không có lật bàn, người ta xuyên qua không phải trở thành tuyệt thế mỹ nữ thì chính là mĩ thiếu niên nhu nhược,tại sao nàng ăn mặc không gì thay đổi, vẫn là giống bình thường không làm người ta chú ý?

 

Hơ,duy nhất không bình thường chính là — sau khi nàng xuyên qua thân phận là nhị thiếu gia Bùi gia, cũng chính là Bùi Thiệu Thanh.

 

Trọng điểm là ở đây,nàng mặc nam trang không tồi nhưng cái người Bùi Thiệu Thanh này cũng là nữ nhân hàng thật giá thật — đúng, đây là tiết mục siêu cẩu huyết trong TV.

 

Đại phu nhân vì củng cố địa vị chính mình ở Bùi phủ — không chiếm được tình yêu trượng phu,ít nhất tiền tài Bùi gia nàng không thể mất đi — mà sau khi sinh hạ nữ nhi nói dối là nhi tử, hơn nữa tử thủ giữ bí mật này,thậm chí còn khuyên bảo Bùi Thiệu Thanh, nếu không muốn mất đi địa vị nhị thiếu gia,nếu muốn kế thừa tài sản Bùi gia thì tuyệt không để bị người khác phát hiện nàng là nữ nhi.

 

Bởi vậy toàn bộ trong Bùi phủ biết Bùi Thiệu Thanh là nữ nhân,cũng chỉ có đại phu nhân ba năm trước đây đột nhiên bệnh nặng qua đời — nghĩ vậy, Đỗ Diệu Phù không khỏi cảm thán,so đo nhiều như vậy,còn đem nữ nhi nuôi như nam nhi chỉ vì tài phú địa vị,nhưng kết quả thì sao? Không phải cái gì cũng không được đã đi trước.

 

Đáng thương nhất chính là Bùi Thiệu Thanh từ nhỏ đã bị đại phu nhân tẩy não,làm cho nàng hận thấu xương đối với nhị phu nhân và Tần Diệu Đường, nhưng mà…… trọng điểm thứ hai là ở đây.

 

Bùi Thiệu Thanh mang sâu đậm chấp niệm đối với Tần Diệu Đường, rõ ràng hận nhưng trong hận lại mang theo yêu — đúng vậy,chính là tình yêu nữ nhân đối với nam nhân.

 

Không biết như thế nào,Bùi Thiệu Thanh này lại yêu Tần Diệu Đường,nhưng Tần Diệu Đường cũng đã có vị hôn thê ôn nhu động lòng……

 

A a a…… Thật phức tạp nha!

 

Đỗ Diệu Phù ôm đầu,ở trong lòng cuồng thét chói tai.

 

A! Nàng vì sao lại biết chuyện Bùi Thiệu Thanh ? Bởi vì nàng không chỉ nhập vào thân thể Bùi Thiệu Thanh, ngay cả trí nhớ của Bùi Thiệu Thanh nàng cũng đều một tia không lọt.

 

Vừa mới bắt đầu tỉnh lại có chút mơ hồ, vừa nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm liền cảm thấy kỳ quái,trí nhớ trong đầu liền từng đợt từng đợt nổi lên, làm cho nàng biết rõ tất cả chuyện của Bùi Thiệu Thanh.

 

Bùi Thiệu Thanh này tính tình táo bạo,hơn nữa cá tính âm tình bất định, động một chút là tìm người bắt nạt,thường đả thương hạ nhân. Nhất là nha hoàn ái mộ Tần Diệu Đường lại là cái đinh trong mắt Bùi Thiệu Thanh,tháng trước còn đánh gãy chân một nha hoàn,đơn giản là Tần Diệu Đường mỉm cười với nha hoàn đó.

 

Chuyện này làm cho Bùi lão gia tức giận đến lấy gia pháp giáo huấn Bùi Thiệu Thanh,hết lần này đến lần khác Bùi Thiệu Thanh cố tình kiệt ngạo bất tuân làm Bùi lão gia tức giận đến phát run, nếu không phải nhị phu nhân ở bên chịu khổ khuyên giải, Bùi Thiệu Thanh thiếu chút nữa đã bị Bùi lão gia đuổi ra khỏi nhà.

 

Mà thanh danh Bùi Thiệu Thanh ở trong thành này cũng cực kém, chính là không chuyện thì gây ra chuyện,không chỉ ăn chơi đàng điếm còn gây chuyện khắp nơi đối nghịch với Tần Diệu Đường, thường tìm Tần Diệu Đường phiền toái vì tưởng làm như vậy sẽ khiến cho Tần Diệu Đường chú ý.

 

Tần Diệu Đường cố tình đối xử với Bùi Thiệu Thanh như không có gì, đối với các hành vi của Bùi Thiệu Thanh hắn luôn dùng lạnh nhạt chống đỡ để cho Bùi Thiệu Thanh vừa giận vừa hận.

 

Mà đối với vị hôn thê của Tần Diệu Đường,Bùi Thiệu Thanh lại càng ghen ghét, thậm chí thừa dịp cơ hội đi chơi nàng cất giấu châm dưới yên ngựa tình địch,muốn cho tình địch khi cưỡi ngựa bị châm dưới yên ngựa để cho ngựa lồng lên để cho tình địch ngã gảy tay gảy chân,tốt nhất ngã đến mạng không còn.

 

Ai biết còn chưa có thấy tình địch gặp chuyện không may, ngựa mình lại bị một con ong hổ chích vào,sau đó con ngựa đột nhiên nổi điên làm cho Bùi Thiệu Thanh ngã ngựa hôn mê,sau đó Đỗ Diệu Phù nhập vào trên người Bùi Thiệu Thanh.

 

Chậc chậc,cái này gọi là không nên có tâm hại người nha!

 

Vuốt băng gạc màu trắng quấn trên đầu, Đỗ Diệu Phù thở dài trầm mặc cúi đầu, một cỗ chua xót đột nhiên xông lên mũi, hốc mắt của nàng dần dần đỏ.

 

Rơi phi cơ không chết lại không hiểu xuyên qua đây,vậy Sơ Vi và A Hạo đâu? Cùng ngồi trên máy bay,nàng xuyên qua vậy còn bọn họ đâu?

 

Nàng tưởng nói cho chính mình bọn họ không sao,làm không tốt cũng giống nàng xuyên qua Thịnh Nguyên vương triều quỷ quái gì đó,nhưng trong lòng nàng so với ai hiểu được chuyện này là không thể.

 

Chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra? Cũng không phải tiểu thuyết! Nhưng…… Nàng mặc không phải sao? Nàng là sao chổi còn có thể gặp chuyện như vậy,nếu tốt như Sơ Vi và A Hạo cũng có khả năng nha!

 

Đột nhiên lời thầy tướng số nói hiện lên trong óc –

 

Trời sinh khắc cha khắc mẹ, loại mệnh tướng này nhất định cô độc cả đời,chỉ cần đến gần nàng quá mức đều bị nàng khắc.

 

Nàng nghĩ đến suy vận của mình,cha mẹ gặp tai nạn xe cộ tử vong, rõ ràng nàng ở trên xe nhưng nàng lại bình yên vô sự sống sót, sau lại được thân thích thu dưỡng nhưng thân thích thu dưỡng nàng cuối cùng cũng xảy ra chuyện, không phải rủi ro chính là bị thương,nàng tựa như cái bóng cao su bị quăng đến quăng đi, cuối cùng bị quăng đến cô nhi viện.

 

Đến cô nhi viện khi đó nàng đã mười tuổi, không có người chịu thu dưỡng đứa bé lớn như vậy,hơn nữa cá tính nàng lại hướng nội không làm cho người ta thích, nàng không bạn bè gì,người bạn duy nhất chính là khi trung học biết được Giang Sơ Vi.

 

Giang Sơ Vi dáng vẻ xinh đẹp,cá tính lại nhanh nhẹn dũng mãnh,thường hay hung dữ với nàng,sai nàng làm việc này nọ nhưng mà đối với nàng tốt nhất cũng là Giang Sơ Vi,sau khi nàng rời khỏi cô nhi viện là Giang Sơ Vi cho nàng cùng ở,lúc nàng thất nghiệp tìm không được công việc cũng là Giang Sơ Vi bảo nàng đến công tác xã tạp chí.

 

Đại khái số mệnh Giang Sơ Vi thực sự thực cứng,rõ ràng nàng tiến vào công ty cũng sẽ sụp,nhưng cùng Giang Sơ Vi làm việc tòa nhà tạp chí lại sừng sững không dao động, lượng tạp chí tiêu thụ còn phát triển không ngừng. So với tổng biên tập Giang Sơ Vi, nàng ở tạp chí xã chính là tiểu biên tập, hơn nữa dáng vẻ bình thường mập mạp,nhưng dạng cuộc sống đơn giản nàng trôi qua thật sự vui vẻ.

 

Nhưng cuối cùng…… Giang Sơ Vi vẫn bị nàng khắc chết đã vậy còn làm hại A Hạo chôn cùng.

 

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống,cuối cùng hóa thành gào khóc.“Hu…… Sơ Vi tớ thực xin lỗi cậu…… A Hạo…… Huh u hu……” Đều là tớ khắc các người chết, hu……

 

Đỗ Diệu Phù dùng sức khóc,dùng một chút lực đầu bị thương liền phát đau,làm cho nước mắt của nàng rơi nhiều hơn,“Hu……” Đầu tại sao đau như vậy?

 

Đang ôm đầu phát đau,nàng không thể không hoãn tiếng khóc hít hít cái mũi, một đôi mi nhíu chặt, khóc đến mắt sưng đỏ bừng, nàng cắn môi chờ cơn đau đớn trên đầu ngưng lại.

 

Một hồi lâu đầu không đau nữa,nàng mới thả lỏng chân mày,tuy rằng nước mắt vẫn nhịn không được theo ánh mắt chảy xuống, Đỗ Diệu Phù vẫn chịu đựng khổ sở đưa tay lau nước mắt.

 

Giang Sơ Vi luôn nói cá tính của nàng kiên cường lại lạc quan,bằng không người bình thường nếu có loại vận mệnh này đã sớm nhảy xuống biển tự sát,nhưng hết lần này đến lần khác nàng còn có thể sống được vui vẻ như vậy,cho dù là khốn khổ ba bữa không đủ,nàng còn có thể an ủi trên người chính mình thịt quá nhiều đói vài ngày cũng không sao.

 

Nghĩ đến lời Giang Sơ Vi, Đỗ Diệu Phù nhịn không được cười ra .

 

Có lẽ là sau khi khóc tâm trạng đè nén nhất thời giải tỏa, tuy rằng vẫn bực bội muốn khóc nhưng nàng vẫn thở sâu, cực lực nén xuống nước mắt.

 

Đỗ Diệu Phù, đừng khóc,phải suy nghĩ mặt chính!

 

Nàng xui xẻo rơi máy bay mà không có chuyện gì, Sơ Vi và A Hạo nhất định cũng sẽ không có chuyện, gặp chuyện không tốt bọn họ cũng có kỳ ngộ không nhất định…… Cho dù đáy lòng biết rõ không thể nhưng nàng vẫn là áp chế ý tưởng không tốt kia.

 

Nàng phải làm như vậy,phải nói cho chính mình tất cả đều tốt, bằng không nàng bò không dậy nổi.

 

Mắt đỏ bừng nổi lên một chút kiên nghị, Đỗ Diệu Phù nắm chặt tay thành quyền càng không ngừng hít sâu.

 

Mặc kệ như thế nào,nếu đã đi đến địa phương quái quỷ này,nếu trở thành Bùi Thiệu Thanh,vậy có lẽ là thần tiên cho cô khảo nghiệm.

 

Có lẽ ở đây có sứ mệnh của nàng không chừng!

 

Tiểu thuyết không phải đều là như vậy sao? Sau khi xuyên qua người bình thường sẽ biến thành không tầm thường, bởi vì trên lưng bọn họ đều đeo theo thay đổi sứ mệnh!

 

Vậy sứ mệnh của nàng chính là…… Chính là……

 

Hình ảnh dừng Đỗ tiểu thư,nàng nghĩ đến thân thể này,nghĩ đến Bùi Thiệu Thanh này là nữ nhân lại giả nam nhân,nghĩ đến Bùi Thiệu Thanh phá hư thanh danh,còn có Bùi Thiệu Thanh yêu hận rối rắm với Tần Diệu Đường……

 

Nàng xoa thái dương, cảm thấy đầu nàng càng đau……

 

…………

 

Trước mặc kệ là sứ mệnh gì đã đến địa phương quỷ quái này đã muốn bốn tháng–trong bốn tháng có hơn ba tháng nàng ở đây dưỡng thương.

 

Bùi Thiệu Thanh ngã ngựa không chỉ bị thương đầu, ngay cả chân trái cũng bị gãy. May mắn chỉ gãy xương,dưỡng thương mấy tháng nàng rốt cục có thể không cần dùng quải trượng đi đường.

 

Bất quá ở đây bốn tháng, Đỗ Diệu Phù cảm thấy nhân duyên Bùi Thiệu Thanh thật sự không phải tệ bình thường.

 

Cưỡi ngựa té bị thương,ngoại trừ nha hoàn đưa tới ba bữa cơm chứ không ai đến thăm bệnh,ngay cả nha hoàn đưa cơm dáng vẻ cũng rất sợ hãi,nghe thấy nàng nói cám ơn còn bị dọa đến quỳ xuống,có khoa trương như vậy hay không nha?

 

Nghĩ đến phản ứng nha hoàn Đỗ Diệu Phù liền cảm thấy dở khóc dở cười,đúng vậy,ngẫm lại Bùi Thiệu Thanh sở tác sở vi, nha hoàn đưa cơm sợ hãi như vậy cũng thường tình.

 

Nhưng Bùi lão gia này là sao? Đầu con mình bị thương,đến an ủi một chút có khó khăn như vậy không? Cho dù Bùi Thiệu Thanh này không đúng cũng là con hắn?

 

Tuy nói Bùi Thiệu Thanh chính mình cũng có sai nhưng bị thương,Bùi lão gia này thân là phụ thân lại chưa đến quan tâm qua, hơn nữa nàng bị một mẫu thân trong lòng chỉ có ích lợi cùng hận ý giáo dưỡng cũng khó trách tâm trí sẽ vặn vẹo.

 

Bùi Thiệu Thanh gây chuyện cũng chỉ muốn khiến cho người khác quan tâm thôi, bất quá đánh gãy chân người ta còn muốn hại người khác ngã ngựa, loại hành vi này không thể chấp nhận, không được yêu thương không phải không có nguyên nhân……

 

Đỗ Diệu Phù lắc đầu, Bùi Thiệu Thanh này làm cho nàng cũng rất khó đồng tình,nếu là nàng trước kia đối với người như thế nhất định kính nhi viễn chi.( “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó)

 

Hết lần này đến lần khác nàng bị người ta kính nhi viễn chi,hơn nữa người làm chuyện xấu không phải là nàng, nàng chỉ là vô tội xuyên vào thân thể Bùi Thiệu Thanh là người qua đường!

 

Loại tình hình này nếu tiếp tục nữa cũng không phải biện pháp,nàng cũng không thể uốn người trong phòng hoài,bởi vậy sau khi dưỡng thương tốt,Đỗ Diệu Phù mặc vào áo sam màu tím – y phục thời cổ thật đúng là phiền toái, tầng tầng điệp điệp,ngoại trừ áo trong còn có áo ngoài,mặc ngoại sam vào sau đó còn mặc thêm áo khoác, cuối cùng là buộc đai lưng vào,phiền toái nhất là mái tóc dài đến thắt lưng.

 

Truyền thống Thịnh Nguyên vương triều, nam nhân để tóc dài đến thắt lưng…… truyền thống quỷ quái gì á?

 

Nắm lên mái tóc dài,tay Đỗ Diệu Phù rất ngứa…… Thật muốn cắt đi! Nếu thật phản nghịch cắt mái tóc đi thanh danh nhị thiếu gia sẽ càng kém ?

 

Đỗ Diệu Phù bất đắc dĩ thở dài,chỉ đành đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa,lại dùng dây cột buộc tóc lại, nhìn nhìn chính mình trong gương.

 

Tuy rằng bộ dạng bình thường nhưng cao cao gầy gầy, trang phục cũng rất có hương vị nhã nhặn nho nhã.

 

Cầm lấy cây quạt trên bàn,Đỗ Diệu Phù nửa mở ra chiết phiến nhẹ nhàng quạt vài cái.“Chậc chậc,không nghĩ tới khuôn mặt này mặc nam trang vào thật đúng là không tệ.” Sờ sờ mặt,nàng nhịn không được tự kỷ vài phần chung, bày ra bộ dáng đẹp giống công tử giẫm chận tại chỗ đi ra cửa phòng.

 

Chiếu theo trí nhớ trong đầu nàng đi qua hành lang dài, bước qua cầu nhỏ,sau đó…… dừng lại cước bộ hơi kinh ngạc nhìn phía trước có hai người đi đến.

 

Đầu tiên ánh vào đồng tử là nam nhân đi ở phía trước, đi theo bên người hắn là một nam tử trung niên,trên tay đang cầm một thư sách,hai người giống như đang thương thảo cái gì.

 

Ánh mắt Đỗ Diệu Phù đặt ở trên thân nam nhân phía trước, hắn mặc y phục y phục bố sam màu đen,bất đồng trang phục nho nhã của nàng, vật liệu may mặc trên thân nam nhân kia mặc dù đẹp đẽ quý giá,nhưng cũng rất là đơn giản nhẹ nhàng,bên hông vẻn vẹn đeo một ngọc khối màu xanh.Thân hình cao lớn dựa vào vật liệu may mặc lộ ra năng lực, ngũ quan tuấn mỹ hoàn mỹ như điêu khắc, ánh mắt đạm mạc giấu giếm một tia cảm xúc, khí thế lãnh khốc làm cho người ta không dám tiếp cận nhưng lại bị hắn hấp dẫn.

 

Tần Diệu Đường — trong đầu của nàng hiện lên tên này mà ngực cũng nhanh chóng rạo rực, Đỗ Diệu Phù nhíu mày.

 

Tim đập nhanh hơn là theo bản năng dường như là phản ứng bản năng của thân thể này,về phần bản nhân nàng đối với tảng đá băng không dễ chung đụng này, nàng sẽ cách khá xa.

 

Nàng trời sinh không làm người khác chú ý,đối với vật sáng nguy hiểm này luôn kính nhi viễn chi, ngoại lệ duy nhất chỉ có chị em Giang gia.

 

Hai người phía trước cũng chú ý tới Đỗ Diệu Phù đứng ở trên cầu, nam nhân trung niên nhíu mày,nhị thiếu gia và đại thiếu gia từ trước đến giờ không hợp,không biết lần này nhị thiếu gia lại muốn gây phiền toái gì?

 

Đối với nhị thiếu gia Bùi Thiệu Thanh không tiền đồ này, trong lòng mọi người chỉ có chán ghét , tuy rằng không vui nhưng thân là cấp dưới bùi phủ,hắn vẫn dừng lại cước bộ cúi đầu với Đỗ Diệu Phù.“Nhị thiếu gia.”

 

Về phần Tần Diệu Đường đối với đệ đệ trên danh nghĩa lại hoàn toàn làm như không thấy, ngay cả tầm mắt cũng keo kiệt kính tự đi qua bên cạnh người Đỗ Diệu Phù.

 

Dù sao Bùi Thiệu Thanh nhất định sẽ gọi hắn lại, bày ra bộ dáng chỉ cao khí ngang châm chọc khiêu khích hắn, đối với hành động ngây thơ này của Bùi Thiệu Thanh,hắn chỉ cảm thấy nhàm chán,cũng lười để ý tới.

 

Thấy đại thiếu gia không nhìn nhị thiếu gia kính tự đi phía trước, Lâm quản sự chỉ có thể thở dài ở trong lòng,nhị thiếu gia lúc này nhất định đang giận dữ,nhất định sẽ gọi đại thiếu gia lại,sau đó tranh cãi ầm ĩ một phen.

 

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ theo phía sau đại thiếu gia, chờ đợi tính tình táo bạo nhị thiếu gia lên tiếng.

 

Chờ lại chờ, bọn họ đều đi qua cầu nhưng nhị thiếu gia vẫn im lặng, Lâm quản sự không khỏi kinh ngạc,nhìn lại,lại chỉ thấy bóng dáng nhị thiếu gia rời đi.

 

Đây là có chuyện gì? Nhị thiếu gia thế nhưng không gây phiền toái?

 

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia hắn……” Đi rồi nha! Lâm quản sự kinh ngạc cực kỳ.

 

Tần Diệu Đường cũng cảm thấy chút kinh ngạc chẳng qua khuôn mặt anh tuấn vẫn hờ hững,mặc kệ hành động dị thường của Bùi Thiệu Thanh đại biểu cho ý nghĩa gì hắn cũng không cảm thấy hứng thú, đối với hắn Bùi Thiệu Thanh chỉ là người không quan trọng, sổ sách trên tay Lâm quản sự còn quan trọng hơn Bùi Thiệu Thanh.“Năm nay chất lượng nuôi tơ tằm như thế nào?”

 

Lâm quản sự nhanh chóng thu hồi tâm trạng,vội vàng trở lại câu hỏi của đại thiếu gia chẳng qua trong lòng vẫn là hồ nghi,nhị thiếu gia lại không gây phiền toái? Đây chính là lâu ngày mới có một lần, chẳng lẽ nhị thiếu gia muốn phá hư chủ ý sao?

 

Về phần Đỗ Diệu Phù,nàng đương nhiên biết khi Bùi Thiệu Thanh gặp Tần Diệu Đường tình hình đặc biệt lúc ấy ra sao,không phải là bày ra tư thái thiếu gia chính của Bùi gia, sau đó nói cái gì Tần Diệu Đường họ Tần không họ Bùi,chủ nhân Bùi gia sớm hay muộn cũng sẽ là nàng ….công kích trẻ con linh tinh.

 

Đối mặt trí nhớ trong đầu nàng không khỏi liên tục lắc đầu, Bùi Thiệu Thanh này nghĩ nói những lời này sẽ có ảnh hưởng đến Tần Diệu Đường sao? Xem thái độ Tần Diệu Đường thì biết người ta căn bản không đem thiếu chủ Bùi phủ Bùi Thiệu Thanh đặt ở trong mắt, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng ngại lãng phí thời gian.

 

Theo Đỗ Diệu Phù xem ra,Bùi Thiệu Thanh tựa như tôm tép nhảy nhót,nàng liều mình muốn khiến cho Tần Diệu Đường chú ý nhưng họ Tần lại xem nàng như không có gì.Không chỉ Tần Diệu Đường,ngay cả Lâm quản sự đi theo bên người hắn cũng xem thường nhị thiếu gia Bùi Thiệu Thanh y phục lụa mịn này.

 

Đỗ Diệu Phù hiểu được tất cả, thái độ Lâm quản sự tuy rằng cung kính nhưng trong mắt chợt lóe qua chán ghét cái đó không thể gạt được mắt của nàng. Từ nhỏ được gởi nuôi ở các nhà thân thích, làm cho nàng học được cách nhìn sắc mặt người khác,tuy rằng Lâm quản sự che giấu rất khá,bất quá nàng vẫn có thể cảm nhận được đối phương khinh thường.

 

“Hừ!” Đỗ Diệu Phù lại lắc đầu thở dài, Bùi Thiệu Thanh nhân duyên thực sự không phải tệ bình thường nha! Lại nói…… Nàng lần này hoàn toàn không lên tiếng gây phiền toái, bọn họ nhất định rất kinh ngạc!

 

Đỗ Diệu Phù cười đến có chút đắc ý, không biết Tần Diệu Đường mặt như khối băng kia có thể lộ ra bộ dáng kinh ngạc không? Hẳn là không thể,theo nàng nhìn thấy, Tần Diệu Đường đối với người không quan trọng hắn hẳn là lười để ý, mặc kệ Bùi Thiệu Thanh làm ra hành động gì cũng không làm hắn đặt chú ý lên trên người nàng.

 

Bùi Thiệu Thanh đáng thương mặc dù gây phiền toái thế nào, người ta Tần Diệu Đường chính là không để nàng ở trong lòng, Đỗ Diệu Phù cũng rơi nước mắt đồng tình với Bùi Thiệu Thanh.

 

Ngửa đầu nhìn trời, Đỗ Diệu Phù buồn rầu.“Chậc, như vậy nàng xuyên đến địa phương quỷ quái này để làm cái gì?”

 

Bùi Thiệu Thanh này bị thương không có người để ý, thân là phụ thân cũng không đến thăm nàng, nô bộc cũng đều chán ghét nàng, ngay cả người nàng thầm mến cũng xem nàng không ra gì, lại còn có vị hôn thê kia…… Đây hẳn là cuộc sống của một nhân vật bi kịch sao?

 

Vậy sứ mệnh của nàng rốt cuộc là gì?

 

Cải thiện quan hệ cha và con gái sao? Có thể nói thực sự nàng đối với vị phụ thân Bùi lão gia này thực sự không hảo cảm,ông đối Bùi Thiệu Thanh không có một tia yêu thương, đầy ngập tình thương của cha đều cấp cho Tần Diệu Đường, đối với thân sinh Bùi Thiệu Thanh này không có yêu thương chỉ có đánh chửi.

 

Đại khái là không có yêu đại phu nhân, cho nên Bùi lão gia đối với việc đại phu nhân sinh hạ tiểu hài tử cũng không quan tâm.

 

Loại ý tưởng này Đỗ Diệu Phù có thể lý giải cũng không thể bỏ qua, cá tính Bùi Thiệu Thanh cực đoan như vậy,ngoại trừ đại phu nhân ích kỷ ,Bùi lão gia cũng phải phụ một nửa trách nhiệm.

 

Cho nên muốn nàng cải thiện quan hệ cha và con gái? Đỗ Diệu Phù thiếu chút hăng hái.

 

Về phần Bùi thiếu gia bi thảm thầm mến thì sao? Đỗ tiểu thư là trực tiếp bỏ qua.

 

Cái loại này cao cao tại thượng khối băng nam này nàng hoàn toàn không muốn tới gần, hơn nữa Tần Diệu Đường cảm giác sẽ không dễ chọc, nhìn đến của hắn đầu tiên mắt, Đỗ Diệu Phù trong lòng chỉ có “Nguy hiểm” Hai chữ.

 

Nói sao đi nửa người ta đã có vị hôn thê, nàng hoàn toàn không có ý muốn xen vào,nàng cũng không hứng thú làm hứng thú.

 

Cho nên Tần Diệu Đường bị Đỗ Diệu Phù liệt vào nhân vật nguy hiểm,nàng tốt nhất cách hắn rất xa,có thể tránh bao xa thì tránh bao xa.Lại nói Tần Diệu Đường cũng không đem nàng để vào mắt, điểm ấy làm cho nàng an tâm rất nhiều.

 

“A…… Thật buồn bực!” Đỗ Diệu Phù thống khổ xoa ngực có loại cảm giác sắp thở không nổi.Ngực Bùi Thiệu Thanh tuy rằng không lớn nhưng quấn mảnh vải cũng rất khó chịu, thật không hiểu Bùi Thiệu Thanh tại sao chịu được đến bây giờ?

 

Xem ra việc cấp bách trước mắt là giải quyết thân phận tiểu thư giả thiếu gia của Bùi Thiệu Thanh này ,cần phải giải quyết như thế nào đây? Chẳng lẽ nàng phải trực tiếp vọt tới trước mặt Bùi lão gia, nói nàng là nữ nhi không phải nam nhi sao?

 

Nếu làm thật như lời nói không biết Bùi lão gia có thể vì không tiếp thụ được chuyện này mà tức giận đến ngất xỉu không? Nàng cũng không nghĩ phải làm như vậy, đem thân thể này làm lão ba tức chết!

 

Nhưng không thể giấu diếm cả đời, nàng cũng không muốn quấn mảnh vải ngang ngực mãi……

 

Đỗ Diệu Phù cau mày khổ tư,nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt,rối rắm hồi lâu nàng không khỏi nghĩ đây– chẳng lẽ là sứ mệnh nàng đến nơi này?Tự bạch thân Bùi Thiệu Thanh thân nữ nhi?

 

Đỗ Diệu Phù đột nhiên cảm thấy thái dương lại run rẩy âm ỉ.

back top