Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như vẻ mặt bình tĩnh, Đinh Vân Nham dưới đài lại kinh hãi vô cùng.
Ánh tím lóe lên, thần kiếm đột kích.
Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh trên đường chém thẳng xuống, khí thế mãnh liệt, mãi đến khi va chạm phải vòng sáng bốn màu, thế tiến mới hơi dừng lại một chút.
Lúc này, hai bên lại rơi vào thế giằng co, vòng sáng bốn màu của Hạ Kiến Quốc không hề tầm thường, thẳng thắn ngăn được Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh ở đó.
Bầu trời, bốn tượng ảo ảnh làn sáng rực rỡ, mỗi tượng đều truyền một luồng sức mạnh vào trong vòng sáng, khiến nó bộc phát hào quang rực rỡ, lập tức hất bắn Băng Hỏa trảm lên.
Từ Tĩnh thân thể run lên, há miệng phun ra máu tươi.
Nhưng hắn hoàn toàn không buông bỏ, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ kiên định vô cùng, lập tức hét lớn một tiếng đề tăng chân nguyên, thúc động Băng Hỏa trảm công kích lần thứ hai.
Lần này, khí thế Băng Hỏa trảm giảm yếu so với trước đó, bất quá vòng sáng bốn màu của Hạ Kiến Quốc sau khi hất bắn Băng Hỏa trảm thì ánh sáng cũng mờ đi như vậy, vì thế tình hình hai bên giống nhau, vừa gặp liền kịch liệt như trước.
Thời gian theo quá trình giao chiến của hai bên trôi qua, khi Từ Tĩnh lần thứ năm thúc động Băng Hỏa trảm, Hạ Kiến Quốc cũng đã ngừng xoay tròn, khí tức quanh người hỗn loạn, vẻ mặt trắng bệch hai môi mím chặt, đang khó khăn duy trì vòng sáng bốn màu để nó không rơi xuống.
Nhưng khác biệt thực lực vào lúc này đã trở thành rõ ràng.
Từ Tĩnh tuy ít hơn Hạ Kiến Quốc hai tuổi, nhưng sức mạnh băng hỏa người thường không so được, tu vi hắn lại hơi mạnh hơn Hạ Kiến Quốc một chút.
Lại thêm sức phá hủy của Băng Hỏa trảm cực mạnh, liên tục sau bốn lần tranh đấu, lần thứ năm cuối cùng cũng chém nát được vòng sáng bốn màu, hất bắn Hạ Kiến Quốc bay thẳng ra ngoài.
Thời khắc đó, toàn trường yên lặng như tờ.
Mọi người giật mình nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt có tâm tình phức tạp khác nhau.
Từ Tĩnh lắc lư rơi xuống đất, vẻ mặt nở nụ cười cay đắng, chầm chậm nói:
- Ta nói qua phải đánh bại được ngươi.
Hạ Kiến Quốc nằm thẳng trên đất, ánh mắt đầy thất vọng, hắn nỗ lực quay đầu muốn nhìn Tân Nguyệt dưới đài, đáng tiếc bởi góc độ nên căn bản không nhìn thấy được người phụ nữ mình ngưỡng mộ trong lòng.
Có lẽ đây là số mệnh, cách biệt mảy may khiến hắn thua trong tay Từ Tĩnh.
Triệu Ngọc Thanh đứgn lên, nhìn hai người trên sàn đấu, nhẹ giọng nói:
- Thắng bại không phải là mục đích, hy vọng hai con sau này tu hành khắc khổ, sớm tiến vào cảnh giới đại thành. Bây giờ, hai con hãy đi trị thương trước đã, đổi sang tổ khác tiếp tục tỉ thí.
Từ Tĩnh gật nhẹ, đi đến bên Hàn Hạc ngồi xếp bằng trị thương.
Dưới đài, Phùng Vân bay lên đài cao, ôm Hạ Kiến Quốc đi xuống.
Như vậy, vòng thứ nhất tỉ thí đến đây là dừng.
Ngồi trên xem cuộc chiến, Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào vẻ mặt thất vọng, hết sức đau lòng với việc Hạ Kiến Quốc thất bại.
Giang Thanh Tuyết bất nhẫn an ủi:
- Tiền bối chớ để ý thái quá, trận chiến vừa rồi Từ Tĩnh cũng thắng hiểm, giữa bọn họ khác biệt cũng chỉ đường tơ kẻ tóc mà thôi.
Mã Vũ Đào lắc đầu cười khổ đáp:
- Một chút mảy may, sức mạnh mười năm, không dễ dàng đâu.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Không có thất bại thì khó có động lực? Tin tưởng trận chiến này đối với Hạ Kiến Quốc sẽ tạo nên hiệu ứng khích lệ. Tiền bối phải nhìn xa một chút.
Mã Vũ Đào sa sút nói:
- Hy vọng là như vậy.
Ở không xa, Phương Mộng Như nhìn Từ Tĩnh, nói với Hàn Hạc:
- Nhị sư huynh, hắn chắc đi theo huynh và Tam sư huynh đã không ít ngày rồi?
Hàn Hạc nói:
- Mười năm rồi. Từ sau Băng Tuyết đại hội lần trước, sư huynh đã bảo hắn đi vào Băng Hỏa động thiên tu luyện, chớp mắt đã trôi qua mười năm rồi.
Phương Mộng Như gật nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Tư chất không tồi, đúng là có thể tạo được tài, bất quá hắn không hơn được Tân Nguyệt.
Bên cạnh, Điền Lỗi hơi không phục nói:
- Sư muội, muội khẳng định Từ Tĩnh không bằng Tân Nguyệt?
Phương Mộng Như liếc Tân Nguyệt dưới đài, điềm nhiên nói:
- Hôm nay những người ở tại đây, trong hạng tuổi trẻ có bốn người đáng nhắc đến, chính là Thiên Lân, Thiện Từ, Vũ Điệp, Tân Nguyệt, thực lực bốn người bọn chúng đều ở trên Từ Tĩnh.
Điền Lỗi nghi hoặc nói:
- Ba người muội nói trước đó ta không bàn đến, nhưng Tân Nguyệt mười năm nay tuy tu vi tăng mạnh, nhưng dường như …
Phương Mộng Như liếc Điền Lỗi, hơi thất vọng nói:
- Sư huynh đã nhiều tuổi rồi, lẽ nào không nhìn ra được trên người Tân Nguyệt có một tiềm ẩn một luồng khí Long Linh sao?
Điền Lỗi sửng người, nhìn Tân Nguyệt một lúc lắc đầu nói:
- Ta quả không nhìn ra điều gì đặc biệt cả.
Phương Mộng Như than nhẹ:
- Vậy chi bằng huynh đi hỏi Đại sư huynh, xem huynh ấy có từng đem pháp quyết mạnh nhất của Đằng Long cốc truyền cho Tân Nguyệt không?
Điền Lỗi không hiểu nói:
- Pháp quyết mạnh nhất?
Hàn Hạc nghe vậy biến sắc, nhỏ giọng nói:
- Long Linh chi khí, pháp quyết mạnh nhất, sư muội nói chính là Đằng Long Cửu Biến?
Phương Mộng Như điềm nhiên nói:
- Sư huynh cho là thế nào?
Hàn Hạc lập tức hiểu rõ, trong mắt toát ra vẻ phức tạp.
Điền Lỗi kinh hãi không hiểu, bật thốt lên:
- Sư muội khẳng định như vậy?
Phương Mộng Như đáp:
- Đại sư huynh không nhắc đến, hẳn huynh ấy có dụng ý. Tam sư huynh tốt nhất chớ nói ra việc này.
Điền Lỗi không nói, sửng sốt nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt không còn như trước.
Có lẽ thời khắc này ông mới hiểu rõ, Đại sư huynh thương nhất là Tân Nguyệt chứ không phải Từ Tĩnh.
Trên đài cao, Trương Trọng Quang hưng phấn không thôi, đối với việc Từ Tĩnh chiến thắng, ông cảm thấy vô cùng cao hứng.
Đợi Phùng Vân mang Hạ Kiến Quốc đi rồi, ông liền chầm chậm bước vào trong sàn đấu, hơi kích động nói với mọi người dưới đài:
- Trận thứ nhất Từ Tĩnh chiến thắng, tiếp theo là trận tỉ thí thứ hai do đệ tử Đằng Long cốc Lâm Phàm đối trận với môn hạ Ly Hận thiên cung Tiết Phong, bọn họ ai mới là người chiến thắng đây? Hãy để chúng ta được rửa mắt trông chờ.
Dưới đài, tiếng hoan hô đột ngột vang lên.
Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền bốn người kêu to nhất, cùng ủng hộ Lâm Phàm, lớn tiếng kêu khẩu hiệu Lâm Phàm chắc thắng, tâm tình rất là hưng phấn.
Trương Trọng Quang phất tay ra dấu im lặng, nói với Lâm Phàm và Tiết Phong đang đến gần:
- Luận võ tranh thắng chỉ điểm tới là dừng, chớ cố gắng mà thành hận. Bây giờ các con hãy tự mình chuẩn bị.
Nói rồi lùi ra bên ngoài.
Giữ khoảng cách một trượng, Lâm Phàm và Tiết Phong ánh mắt nhìn nhau, ai cũng không dời mắt đi, cứ vậy nhìn chằm chằm nhau.
Mười năm trước bọn họ đã từng tỉ thí với nhau, Lâm Phàm lúc đó mới được mười tuổi.
Mười năm sau bọn họ lại gặp gỡ, lần này lại phải phân cao thấp, thật ra ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lẳng lặng nhìn hai người trong sàn đấu, bốn phía yên lặng như tờ.
Công Dương Thiên Tung của Ly Hận thiên cung và Đinh Vân Nham của Đằng Long cốc lúc này tâm trạng căng thẳng, cảm giác như bọn họ đang tỉ thí vậy.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt cười cười, nghiêng đầu liếc Phương Mộng Như nhẹ giọng hỏi:
- Sư muội, còn nhớ đứa bé Lâm Phàm chăng? Mười năm trước nó cũng đã từng tham gia Băng Tuyết đại hội.
Phương Mộng Như đánh giác Lâm Phàm một lúc, điềm nhiên trả lời:
- Ấn tượng không sâu sắc, bất quá còn nhớ chút chút. Mười năm không gặp, thay đổi của nó khiến người ta phải giật mình.
Triệu Ngọc Thanh cười cười, hơi thần bí nói:
- Đúng thế, mười năm không gặp, rất nhiều chuyện đều biến đổi đến mức khiến người ta khó mà tin được.
Phương Mộng Như trong lòng thoáng động, khẽ khàng nói:
- Phải vậy chăng? Mười năm chờ đợi có thể giải mở năm trăm năm trước …
- Sư muội …
Một tiếng than khẽ, Hàn Hạc cắt ngang lời bà, vẻ mặt tỏ ra rất bi thương.
Mỗi lần đề cập đến chuyện năm trăm năm trước, dù là Hàn Hạc hay Điền Lỗi, ngay cả Triệu Ngọc Thanh thì vẻ mặt đều hiện rõ nét bi thương.
Triệu Ngọc Thanh thở dài nhè nhẹ, dùng ánh mắt người khác không hiểu nhìn Phương Mộng Như, nhỏ giọng nói:
- Sáu trăm năm đến lúc luân hồi, ân oán tình cừu đều là nước trôi, nếu hỏi tình năm đó sao đứt đoạn, chỉ có si tình mới khiến người đau lòng. Sư muội, xem hết trận tỉ thí này muội sẽ tự hiểu rõ.
Phương Mộng Như mơ hồ như nghe ra chút manh mối, hơi kích động hỏi lại:
- Đại sư huynh, câu này của huynh là thật chứ?
Triệu Ngọc Thanh bật cười cay đắng, gật đầu không nói.
Hàn Hạc và Điền Lỗi lại một bụng thắc mắc, nhưng hai người đều không hề hỏi tiếp, sợ sẽ khơi dậy thương tâm của sư muội.
Cùng lúc đó, Thiên Lân đến sau lưng Giang Thanh Tuyết, nhỏ giọng cười nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nói xem trong hai người ai sẽ giành chiến thắng?
Giang Thanh Tuyết quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cười cười, không khỏi hỏi lại:
- Đệ không cho tỷ tỷ biết, đứa bạn chơi từ nhỏ đến lớn của đệ Lâm Phàm sẽ chiến thắng phải không?
Thiên Lân cười thần bí nói:
- Ý câu này của tỷ tỷ cho là cơ hội chiến thắng của Tiết Phong lớn hơn một chút sao? Chi bằng chúng ta đánh cá, Lâm Phàm thắng xem như đệ được, Lâm Phàm thua xem như tỷ tỷ được. Đến lúc đó nếu đệ thắng, tỷ tỷ phải đáp ứng đệ một điều kiện.
Giang Thanh Tuyết trước đây đã thua thiệt với hắn, lập tức cự tuyệt:
- Không, tỷ không lầm mưu đệ đâu, bớt chút đi.
Thiên Lân thấy nàng như vậy, nhịn không được cười nói:
- Tỷ tỷ đừng vội cự tuyệt như vậy, nếu như lần này đệ thắng, điều kiện rất đơn giản, tỷ tỷ chỉ cần cho đệ biết, thật ra đệ lớn lên giống ai? Vì sao bất cứ người nào gặp đệ, đều không hỏi mẹ đệ là ai, lại hỏi cha đệ là ai. Trong đó thật ra có ẩn chứa bí mật thế nào, vì sao bọn tỷ đều không tình nguyện nói thẳng cho đệ biết vậy?
Giang Thanh Tuyết lắc đầu nói:
- Giống ai không quan trọng, quan trọng đệ chính là đệ, đệ chính là Thiên Lân. Có một số chuyện còn chưa thích hợp để cho đệ biết, đợi sau này thời cơ đến, đệ sẽ tự biết hết mọi việc. Được rồi, hay là chúng ta tập trung xem tỉ thí đi.
Nói rồi quay đầu nhìn hai người trong sân đấu, không để ý đến Thiên Lân nữa.
Hơi thất vọng, Thiên Lân đứng thẳng lên, đang chuẩn bị xoay người đi về phía Thiện Từ và Vũ Điệp, ai ngờ từ xa lại truyền đến một luồng khí tức kỳ dị, lập tứ khiến Thiên Lân chú ý.
Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn về bầu trời xa xa, khóe mắt phát hiện chư vị cao thủ đang ngồi đều đã phát hiện, mọi người đều cùng nhìn về phía Tây Bắc, bầu trời ở đó đang có một cơn lốc xoáy di động rất nhanh về phía này.
Nhìn theo cự ly, ít nhất còn mười dặm nữa, nhưng khí tức sắc bén lại truyền rõ đến từng người có mặt ở đó, điều này cho thấy cơn lốc xoáy này hoàn toàn không phải là cơn lốc xoáy bình thường.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt không một chút biểu tình, bất quá thân là Đằng Long cốc chủ, lúc này ông không thể nào ngồi yên không để ý đến.
- Trọng Quang, chuyển tỉ thí tạm hoãn, đợi cơn lốc xoáy này qua rồi mới tiến hành tiếp tục.
Trương Trọng Quang vâng một tiếng, vội vàng gọi Tiết Phong và Lâm Phàm vẫn đang nhìn nhau vào trong.
Hàn Hạc và Điền Lỗi đi đến mép đài cao, ánh mắt chăm chú nhìn lên bầu trời, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm trang.
Thiên Lân hơi cau mày, thân hình lóe lên đến chân đài cao, phất tay gọi Tân Nguyệt, nhỏ giọng hỏi:
- Cơn lốc này rất tương tự với cơn lốc hôm trước chúng ta đã từng gặp.
Ánh tím lóe lên, thần kiếm đột kích.
Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh trên đường chém thẳng xuống, khí thế mãnh liệt, mãi đến khi va chạm phải vòng sáng bốn màu, thế tiến mới hơi dừng lại một chút.
Lúc này, hai bên lại rơi vào thế giằng co, vòng sáng bốn màu của Hạ Kiến Quốc không hề tầm thường, thẳng thắn ngăn được Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh ở đó.
Bầu trời, bốn tượng ảo ảnh làn sáng rực rỡ, mỗi tượng đều truyền một luồng sức mạnh vào trong vòng sáng, khiến nó bộc phát hào quang rực rỡ, lập tức hất bắn Băng Hỏa trảm lên.
Từ Tĩnh thân thể run lên, há miệng phun ra máu tươi.
Nhưng hắn hoàn toàn không buông bỏ, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ kiên định vô cùng, lập tức hét lớn một tiếng đề tăng chân nguyên, thúc động Băng Hỏa trảm công kích lần thứ hai.
Lần này, khí thế Băng Hỏa trảm giảm yếu so với trước đó, bất quá vòng sáng bốn màu của Hạ Kiến Quốc sau khi hất bắn Băng Hỏa trảm thì ánh sáng cũng mờ đi như vậy, vì thế tình hình hai bên giống nhau, vừa gặp liền kịch liệt như trước.
Thời gian theo quá trình giao chiến của hai bên trôi qua, khi Từ Tĩnh lần thứ năm thúc động Băng Hỏa trảm, Hạ Kiến Quốc cũng đã ngừng xoay tròn, khí tức quanh người hỗn loạn, vẻ mặt trắng bệch hai môi mím chặt, đang khó khăn duy trì vòng sáng bốn màu để nó không rơi xuống.
Nhưng khác biệt thực lực vào lúc này đã trở thành rõ ràng.
Từ Tĩnh tuy ít hơn Hạ Kiến Quốc hai tuổi, nhưng sức mạnh băng hỏa người thường không so được, tu vi hắn lại hơi mạnh hơn Hạ Kiến Quốc một chút.
Lại thêm sức phá hủy của Băng Hỏa trảm cực mạnh, liên tục sau bốn lần tranh đấu, lần thứ năm cuối cùng cũng chém nát được vòng sáng bốn màu, hất bắn Hạ Kiến Quốc bay thẳng ra ngoài.
Thời khắc đó, toàn trường yên lặng như tờ.
Mọi người giật mình nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt có tâm tình phức tạp khác nhau.
Từ Tĩnh lắc lư rơi xuống đất, vẻ mặt nở nụ cười cay đắng, chầm chậm nói:
- Ta nói qua phải đánh bại được ngươi.
Hạ Kiến Quốc nằm thẳng trên đất, ánh mắt đầy thất vọng, hắn nỗ lực quay đầu muốn nhìn Tân Nguyệt dưới đài, đáng tiếc bởi góc độ nên căn bản không nhìn thấy được người phụ nữ mình ngưỡng mộ trong lòng.
Có lẽ đây là số mệnh, cách biệt mảy may khiến hắn thua trong tay Từ Tĩnh.
Triệu Ngọc Thanh đứgn lên, nhìn hai người trên sàn đấu, nhẹ giọng nói:
- Thắng bại không phải là mục đích, hy vọng hai con sau này tu hành khắc khổ, sớm tiến vào cảnh giới đại thành. Bây giờ, hai con hãy đi trị thương trước đã, đổi sang tổ khác tiếp tục tỉ thí.
Từ Tĩnh gật nhẹ, đi đến bên Hàn Hạc ngồi xếp bằng trị thương.
Dưới đài, Phùng Vân bay lên đài cao, ôm Hạ Kiến Quốc đi xuống.
Như vậy, vòng thứ nhất tỉ thí đến đây là dừng.
Ngồi trên xem cuộc chiến, Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào vẻ mặt thất vọng, hết sức đau lòng với việc Hạ Kiến Quốc thất bại.
Giang Thanh Tuyết bất nhẫn an ủi:
- Tiền bối chớ để ý thái quá, trận chiến vừa rồi Từ Tĩnh cũng thắng hiểm, giữa bọn họ khác biệt cũng chỉ đường tơ kẻ tóc mà thôi.
Mã Vũ Đào lắc đầu cười khổ đáp:
- Một chút mảy may, sức mạnh mười năm, không dễ dàng đâu.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Không có thất bại thì khó có động lực? Tin tưởng trận chiến này đối với Hạ Kiến Quốc sẽ tạo nên hiệu ứng khích lệ. Tiền bối phải nhìn xa một chút.
Mã Vũ Đào sa sút nói:
- Hy vọng là như vậy.
Ở không xa, Phương Mộng Như nhìn Từ Tĩnh, nói với Hàn Hạc:
- Nhị sư huynh, hắn chắc đi theo huynh và Tam sư huynh đã không ít ngày rồi?
Hàn Hạc nói:
- Mười năm rồi. Từ sau Băng Tuyết đại hội lần trước, sư huynh đã bảo hắn đi vào Băng Hỏa động thiên tu luyện, chớp mắt đã trôi qua mười năm rồi.
Phương Mộng Như gật nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Tư chất không tồi, đúng là có thể tạo được tài, bất quá hắn không hơn được Tân Nguyệt.
Bên cạnh, Điền Lỗi hơi không phục nói:
- Sư muội, muội khẳng định Từ Tĩnh không bằng Tân Nguyệt?
Phương Mộng Như liếc Tân Nguyệt dưới đài, điềm nhiên nói:
- Hôm nay những người ở tại đây, trong hạng tuổi trẻ có bốn người đáng nhắc đến, chính là Thiên Lân, Thiện Từ, Vũ Điệp, Tân Nguyệt, thực lực bốn người bọn chúng đều ở trên Từ Tĩnh.
Điền Lỗi nghi hoặc nói:
- Ba người muội nói trước đó ta không bàn đến, nhưng Tân Nguyệt mười năm nay tuy tu vi tăng mạnh, nhưng dường như …
Phương Mộng Như liếc Điền Lỗi, hơi thất vọng nói:
- Sư huynh đã nhiều tuổi rồi, lẽ nào không nhìn ra được trên người Tân Nguyệt có một tiềm ẩn một luồng khí Long Linh sao?
Điền Lỗi sửng người, nhìn Tân Nguyệt một lúc lắc đầu nói:
- Ta quả không nhìn ra điều gì đặc biệt cả.
Phương Mộng Như than nhẹ:
- Vậy chi bằng huynh đi hỏi Đại sư huynh, xem huynh ấy có từng đem pháp quyết mạnh nhất của Đằng Long cốc truyền cho Tân Nguyệt không?
Điền Lỗi không hiểu nói:
- Pháp quyết mạnh nhất?
Hàn Hạc nghe vậy biến sắc, nhỏ giọng nói:
- Long Linh chi khí, pháp quyết mạnh nhất, sư muội nói chính là Đằng Long Cửu Biến?
Phương Mộng Như điềm nhiên nói:
- Sư huynh cho là thế nào?
Hàn Hạc lập tức hiểu rõ, trong mắt toát ra vẻ phức tạp.
Điền Lỗi kinh hãi không hiểu, bật thốt lên:
- Sư muội khẳng định như vậy?
Phương Mộng Như đáp:
- Đại sư huynh không nhắc đến, hẳn huynh ấy có dụng ý. Tam sư huynh tốt nhất chớ nói ra việc này.
Điền Lỗi không nói, sửng sốt nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt không còn như trước.
Có lẽ thời khắc này ông mới hiểu rõ, Đại sư huynh thương nhất là Tân Nguyệt chứ không phải Từ Tĩnh.
Trên đài cao, Trương Trọng Quang hưng phấn không thôi, đối với việc Từ Tĩnh chiến thắng, ông cảm thấy vô cùng cao hứng.
Đợi Phùng Vân mang Hạ Kiến Quốc đi rồi, ông liền chầm chậm bước vào trong sàn đấu, hơi kích động nói với mọi người dưới đài:
- Trận thứ nhất Từ Tĩnh chiến thắng, tiếp theo là trận tỉ thí thứ hai do đệ tử Đằng Long cốc Lâm Phàm đối trận với môn hạ Ly Hận thiên cung Tiết Phong, bọn họ ai mới là người chiến thắng đây? Hãy để chúng ta được rửa mắt trông chờ.
Dưới đài, tiếng hoan hô đột ngột vang lên.
Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền bốn người kêu to nhất, cùng ủng hộ Lâm Phàm, lớn tiếng kêu khẩu hiệu Lâm Phàm chắc thắng, tâm tình rất là hưng phấn.
Trương Trọng Quang phất tay ra dấu im lặng, nói với Lâm Phàm và Tiết Phong đang đến gần:
- Luận võ tranh thắng chỉ điểm tới là dừng, chớ cố gắng mà thành hận. Bây giờ các con hãy tự mình chuẩn bị.
Nói rồi lùi ra bên ngoài.
Giữ khoảng cách một trượng, Lâm Phàm và Tiết Phong ánh mắt nhìn nhau, ai cũng không dời mắt đi, cứ vậy nhìn chằm chằm nhau.
Mười năm trước bọn họ đã từng tỉ thí với nhau, Lâm Phàm lúc đó mới được mười tuổi.
Mười năm sau bọn họ lại gặp gỡ, lần này lại phải phân cao thấp, thật ra ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lẳng lặng nhìn hai người trong sàn đấu, bốn phía yên lặng như tờ.
Công Dương Thiên Tung của Ly Hận thiên cung và Đinh Vân Nham của Đằng Long cốc lúc này tâm trạng căng thẳng, cảm giác như bọn họ đang tỉ thí vậy.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt cười cười, nghiêng đầu liếc Phương Mộng Như nhẹ giọng hỏi:
- Sư muội, còn nhớ đứa bé Lâm Phàm chăng? Mười năm trước nó cũng đã từng tham gia Băng Tuyết đại hội.
Phương Mộng Như đánh giác Lâm Phàm một lúc, điềm nhiên trả lời:
- Ấn tượng không sâu sắc, bất quá còn nhớ chút chút. Mười năm không gặp, thay đổi của nó khiến người ta phải giật mình.
Triệu Ngọc Thanh cười cười, hơi thần bí nói:
- Đúng thế, mười năm không gặp, rất nhiều chuyện đều biến đổi đến mức khiến người ta khó mà tin được.
Phương Mộng Như trong lòng thoáng động, khẽ khàng nói:
- Phải vậy chăng? Mười năm chờ đợi có thể giải mở năm trăm năm trước …
- Sư muội …
Một tiếng than khẽ, Hàn Hạc cắt ngang lời bà, vẻ mặt tỏ ra rất bi thương.
Mỗi lần đề cập đến chuyện năm trăm năm trước, dù là Hàn Hạc hay Điền Lỗi, ngay cả Triệu Ngọc Thanh thì vẻ mặt đều hiện rõ nét bi thương.
Triệu Ngọc Thanh thở dài nhè nhẹ, dùng ánh mắt người khác không hiểu nhìn Phương Mộng Như, nhỏ giọng nói:
- Sáu trăm năm đến lúc luân hồi, ân oán tình cừu đều là nước trôi, nếu hỏi tình năm đó sao đứt đoạn, chỉ có si tình mới khiến người đau lòng. Sư muội, xem hết trận tỉ thí này muội sẽ tự hiểu rõ.
Phương Mộng Như mơ hồ như nghe ra chút manh mối, hơi kích động hỏi lại:
- Đại sư huynh, câu này của huynh là thật chứ?
Triệu Ngọc Thanh bật cười cay đắng, gật đầu không nói.
Hàn Hạc và Điền Lỗi lại một bụng thắc mắc, nhưng hai người đều không hề hỏi tiếp, sợ sẽ khơi dậy thương tâm của sư muội.
Cùng lúc đó, Thiên Lân đến sau lưng Giang Thanh Tuyết, nhỏ giọng cười nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nói xem trong hai người ai sẽ giành chiến thắng?
Giang Thanh Tuyết quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cười cười, không khỏi hỏi lại:
- Đệ không cho tỷ tỷ biết, đứa bạn chơi từ nhỏ đến lớn của đệ Lâm Phàm sẽ chiến thắng phải không?
Thiên Lân cười thần bí nói:
- Ý câu này của tỷ tỷ cho là cơ hội chiến thắng của Tiết Phong lớn hơn một chút sao? Chi bằng chúng ta đánh cá, Lâm Phàm thắng xem như đệ được, Lâm Phàm thua xem như tỷ tỷ được. Đến lúc đó nếu đệ thắng, tỷ tỷ phải đáp ứng đệ một điều kiện.
Giang Thanh Tuyết trước đây đã thua thiệt với hắn, lập tức cự tuyệt:
- Không, tỷ không lầm mưu đệ đâu, bớt chút đi.
Thiên Lân thấy nàng như vậy, nhịn không được cười nói:
- Tỷ tỷ đừng vội cự tuyệt như vậy, nếu như lần này đệ thắng, điều kiện rất đơn giản, tỷ tỷ chỉ cần cho đệ biết, thật ra đệ lớn lên giống ai? Vì sao bất cứ người nào gặp đệ, đều không hỏi mẹ đệ là ai, lại hỏi cha đệ là ai. Trong đó thật ra có ẩn chứa bí mật thế nào, vì sao bọn tỷ đều không tình nguyện nói thẳng cho đệ biết vậy?
Giang Thanh Tuyết lắc đầu nói:
- Giống ai không quan trọng, quan trọng đệ chính là đệ, đệ chính là Thiên Lân. Có một số chuyện còn chưa thích hợp để cho đệ biết, đợi sau này thời cơ đến, đệ sẽ tự biết hết mọi việc. Được rồi, hay là chúng ta tập trung xem tỉ thí đi.
Nói rồi quay đầu nhìn hai người trong sân đấu, không để ý đến Thiên Lân nữa.
Hơi thất vọng, Thiên Lân đứng thẳng lên, đang chuẩn bị xoay người đi về phía Thiện Từ và Vũ Điệp, ai ngờ từ xa lại truyền đến một luồng khí tức kỳ dị, lập tứ khiến Thiên Lân chú ý.
Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn về bầu trời xa xa, khóe mắt phát hiện chư vị cao thủ đang ngồi đều đã phát hiện, mọi người đều cùng nhìn về phía Tây Bắc, bầu trời ở đó đang có một cơn lốc xoáy di động rất nhanh về phía này.
Nhìn theo cự ly, ít nhất còn mười dặm nữa, nhưng khí tức sắc bén lại truyền rõ đến từng người có mặt ở đó, điều này cho thấy cơn lốc xoáy này hoàn toàn không phải là cơn lốc xoáy bình thường.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt không một chút biểu tình, bất quá thân là Đằng Long cốc chủ, lúc này ông không thể nào ngồi yên không để ý đến.
- Trọng Quang, chuyển tỉ thí tạm hoãn, đợi cơn lốc xoáy này qua rồi mới tiến hành tiếp tục.
Trương Trọng Quang vâng một tiếng, vội vàng gọi Tiết Phong và Lâm Phàm vẫn đang nhìn nhau vào trong.
Hàn Hạc và Điền Lỗi đi đến mép đài cao, ánh mắt chăm chú nhìn lên bầu trời, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm trang.
Thiên Lân hơi cau mày, thân hình lóe lên đến chân đài cao, phất tay gọi Tân Nguyệt, nhỏ giọng hỏi:
- Cơn lốc này rất tương tự với cơn lốc hôm trước chúng ta đã từng gặp.