Phương Mộng Như nghe đến đây thân thể không khỏi run rẩy, kích động chất vấn:
- Sáu trăm năm rồi, ta đến nay cũng chưa hề hiểu rõ, sư phụ vì sao lại phản đối hôn sự giữa ta và Tứ sư huynh, Đại sư huynh lại vì sao mà cự tuyệt sự cầu khẩn của chúng ta, không đồng ý nói vài câu rõ ràng trước mặt chúng ta. Huynh hãy cho muội biết, chuyện này là vì sao đi!
Thấy vẻ mặt bà kích động như vậy, Triệu Ngọc Thanh thân thể loáng lên, tình cảm áp chế đã sáu trăm năm cuối cùng đã bộc phát lúc này.
- Sư muội, ta biết muội luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, năm trăm năm nay cũng chưa hề quên đi. Nhưng muội nào có biết được, sư phụ và ta sở dĩ không đồng ý chuyện hôn nhân giữa muội và Tứ sư huynh hoàn toàn bởi vì nguyên do U Mộng Lan. Vốn lúc đó, sư phụ luôn hy vọng muội có thể kết hợp với Tứ sư đệ, sinh hoạt hạnh phúc bên nhau. Nhưng ai ngờ bất ngờ xuất hiện, một đóa hoa U Mộng Lan ngăn cách giữa hai người, thay đổi vận mạng cả đời của hai người. Thấy vậy, sư phụ và ta đau khổ vô cùng, nhưng chúng ta lại không thể cho muội biết, chỉ có thể cứng rắn phản đối hôn sự của hai người.
Phương Mộng Như nghe vậy chịu đả kích vô cùng, hơi điên cuồng nói:
- Nói bậy, huynh gạt ta, ta không tin. Ta vì sao không thể ở cùng Tứ sư huynh, vì sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh bật cười lớn đau thương đáp:
- Bởi vì nếu như hai người ở chung với nhau, tất có một người phải chết không nghi ngờ gì cả. Mà chiếu theo truyền thuyết của U Mộng Lan, người chết đó tuyệt đối chính là Tứ sư đệ!
Phương Mộng Như tâm tình kích động, quát lên:
- Huynh nói bậy, chúng ta cuối cùng cũng không hề ở chung với nhau, nhưng Tứ sư huynh vẫn phải chết rồi, mà chính tự tay huynh giết chết Tứ sư huynh, ta hận huynh, ta hận huynh!
Giọng kích động ẩn chứa đau thương vô cùng, khiến những người có mặt ở đó đều phải thở dài.
Triệu Ngọc Thanh không nói, ngồi ngây ra ở đó, cả người như không còn linh hồn, phảng phất vào lúc đã đã già đi vài trăm tuổi.
Trương Trọng Quang vẻ mặt thất kinh, sư phụ giết chết Tứ sư thúc, chuyện này thật sự là thế nào vậy?
Nghĩ một lúc, không tìm được chút manh mối, Trương Trọng Quang nhìn sang Hàn Hạc tương đối lạnh lùng bình tĩnh, cất tiếng hỏi:
- Nhị sư thúc, thật ra chuyện năm xưa là như thế nào vậy?
Hàn Hạc thở thật dài, liếc mọi người, trong lòng nghĩ tình trạng đã đến bước này, còn có gì phải che giấu đây?
Vì thế, Hàn Hạc sắp xếp lại suy nghĩ, chầm chậm kể lại chuyện năm xưa.
- Sự phản đối của sư phụ khiến sư muội và sư đệ rất đau lòng, nhưng bọn họ không hề chịu thua, ngược lại càng thêm kiên định niềm tin. Đợi mấy năm sau khi gạo sống đã thành cơm chín, sư muội mang cốt nhục của sư đệ thì lại tìm đến sư phụ thêm lần nữa, khẩn cầu sư phụ đáp ứng hôn nhân của bọn họ. Lần này sau khi sư phụ biết được liền nổi giận lôi đình, trừng phạt hai người phải diện bích mười năm không được gặp nhau. Vì thế, sư muội đau lòng đến muốn chết, khiến đứa con bị chết non trong bụng, khiến muội ấy thêm đả kích cực lớn. Chớp mắt, mười năm trôi qua, sư muội và sư đệ tình cảm càng thêm vững vàng, nhưng còn chưa được sư phụ cho phép. Khi đó, hai người chuyển đổi thái độ, hy vọng dùng chân tình có thể đánh động được sư phụ, ai ngờ loáng cái đã qua bảy mươi năm, thái độ của sư phụ tuy có chuyển biến, nhưng trước sau vẫn không đáp ứng hôn sự của bọn họ. Vì thế, bọn họ cũng không thể nào nhịn được, tìm đến sư phụ để tranh luận, cuối cùng phát sinh tranh chấp. Lần này, sư phụ tức giận cực kỳ, giam Tứ sư đệ trong huyệt động bản thân sư phụ ở, không cho đệ ấy được gặp sư muội. Như vậy, sư muội đau lòng muốn chết, rồi cứ thế mà trôi qua hơn mười năm. Ai ngờ có một ngày, Đại sư huynh đột nhiên phát hiện sư phụ chết trong động, Tứ sư đệ lúc đó đứng ở bên cạnh, bất kể chúng ta hỏi thế nào đệ ấy cũng không nói câu gì. Thời khắc đó, ta và Tam sư đệ tức giận, vốn còn muốn cầu khẩn cho đệ ấy, nhưng vì thế mà phát sinh hận thù, đồng ý kiến nghị Đại sư huynh thanh lý môn hộ. Sau đó, sư muội biết được chuyện này, vội vàng chạy đến cầu khẩn cho Tứ sư đệ, nhưng lúc đó bọn ta đều trong cơn nóng giận, Đại sư huynh cũng không hề đáp ứng. Thấy vậy, sư muội lại chịu đả kích mạnh lần nữa, điên cuồng muốn cứu thoát Tứ sư đệ, khiến chọc giận Đại sư huynh, huynh ấy lệnh cho ta và Tam sư đệ ngăn sư muội lại, bản thân huynh ấy mang sư đệ rời đi, giết chết Tứ sư đệ sau lưng của sư muội. Khi sư muội thấy được đầu của Tứ sư đệ, đột nhiên phát điên, đánh ta và Tam sư đệ bị thương, lòng đầy cừu hận rời khỏi Đằng Long cốc, từ đó đi mất, năm trăm năm sau cũng không có chút tin tức.
Lẳng lặng nghe hết câu chuyện, mọi người có mặt ở đó ai cũng đều kinh ngạc rất nhiều, không ngờ được giữa Phương Mộng Như và Trần Vũ Hiên lại có được một đoạn tình ái tuyệt vời triền miên như vậy, đáng tiếc cuối cùng kết cục bi thảm.
Lâm Phàm và Thiên Lân sau khi nghe xong có chút nghi hoặc, nếu Trần Vũ Hiên năm đó đã chết rồi, thế Băng Tuyết lão nhân sẽ là ai đây?
Nghĩ đến đây, hai người đưa mắt cho nhau, người nào cũng thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt của đối phương.
Phương Mộng Như cười như si đau khổ, thương cảm vô cùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, hơi điên cuồng nói:
- Lúc đó ta quỳ trước mặt huynh cầu xin, nhưng huynh lại không hề quan tâm đến cảm nhận của ta chút nào, thật sự tàn nhẫn giết chết sư huynh, huynh biết được ta đau lòng lúc đó đến thế nào không? Từ lần thứ nhất mở miệng nói rõ tình cảm trong lòng với sư phụ, ta và sư huynh trải qua trăm năm chưa từng đến được với nhau, ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy?
Triệu Ngọc Thanh không đáp, ánh mắt đau thương nhìn bà, đáy mắt hiện ra sự áy náy và than thở.
Thời khắc này, đôi môi ông hơi hé ra, dường như muốn nói chuyện gì, đáng tiếc lời đến khóe miệng lại phải nhịn xuống.
Điền Lỗi vô tình nhìn thấy, than thở nói:
- Sư muội, muội không cần phải trách tội Đại sư huynh. Tứ sư đệ ngày đó nếu không phạm phải đại tội khi sư diệt tổ, sư huynh cũng không tuyệt tình đến như vậy. Dù sao huynh ấy cũng là cốc chủ, phải lo lắng cho danh dự của Đằng Long cốc.
Phương Mộng Như cả giận nói:
- Ta không muốn nghe những chuyện đó, ta chỉ cần biết các người đồng ý muốn giết chết Tứ sư huynh, ta hận các người!
Hàn Hạc, Điền Lỗi thấy vậy thở dài, người ngoài thì lắc đầu không nói gì.
Có lẽ Phương Mộng Như biểu hiện không hiểu nhân tình, nhưng sự cố chấp của bà đối với đoạn tình cảm lại cũng khó mà thấy được.
Tuyết Sơn thánh tăng liếc Triệu Ngọc Thanh đang đắm chìm trong đau thương, quay đầu nói với Phương Mộng Như:
- Không cần phải kích động, thật ra nếu cô bình tĩnh suy xét trở lại, sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện đều không như cô tưởng tượng. Năm trăm năm qua rồi, cô vẫn còn sống trong mộng như cũ, chưa từng nhìn rõ mọi chuyện ngày đó.
Phương Mộng Như nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, tình cảm hơi bình tĩnh lại một chút, hình như ngộ ra điều gì nói:
- Câu này của thánh tăng có ý tứ gì?
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Triệu Ngọc Thanh nhẹ giọng nói:
- Những năm gần đây, người đau khổ không phải là một mình cô, Đại sư huynh của cô cũng không dễ chịu hơn cô chút nào cả.
Phương Mộng Như phẫn hận nói:
- Huynh ấy bởi vì áy náy mà tự trách, huynh ấy đã không đúng với chúng ta.
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu trả lời:
- Không phải, cô sai rồi. Đại sư huynh của cô tất nhiên có lòng áy náy, nhưng đau khổ hơn nhiều bởi vì ông ấy luôn cất giữ bí mật năm xưa mãi ở đáy lòng mình.
Phương Mộng Như cười giận nói:
- Bí mật? Ngày đó ta cầu huynh ấy như vậy, huynh ấy đều không chịu nói, cái này phải trách ai đây?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Ông ấy không nói bởi vì không muốn gây hại cho cô, bởi vì ông ấy hiểu rõ được lời nguyền của U Mộng Lan, cũng hiểu được cô sẽ không tin tưởng.
Phương Mộng Như không cho như vậy:
- Huynh ấy chưa từng thử qua, sao biết được ta sẽ không tin tưởng?
Tuyết Sơn thánh tăng thấy bà cố chấp như vậy, không khỏi thở dài nhè nhẹ, nói với Triệu Ngọc Thanh:
- Đã năm trăm năm rồi, ông hà tất phải giấu đoạn dĩ vãng đó ở trong lòng?
Triệu Ngọc Thanh chấn động thân thể, liếc Tuyết Sơn thánh tăng, rồi lại nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Phương Mộng Như, giọng hơi sa sút đầy vẻ tang thương:
- Sư muội, muội chính là người đời thứ nhất nắm giữ được U Mộng Lan, muội biết được lời nguyền của U Mộng Lan thật ra bao hàm thế nào không?
Phương Mộng Như sửng người, nghi hoặc nói:
- Không phải huynh vừa rồi đã nói qua chăng, người yêu thương vĩnh viễn sẽ không thể ở cùng với nhau.
Triệu Ngọc Thanh cay đắng nói:
- Ta nói chỉ là một phần trong đó, còn có một số chuyện muội chưa biết được.
Phương Mộng Như kinh ngạc nói:
- Chuyện thế nào?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, hơi thất vọng, ánh mắt chầm chậm quét qua mọi người, giọng trầm buồn nói:
- Lời nguyền của U Mộng Lan chia thành hai bộ phận, người phụ nữ thu được tu vi mười giáp tử, vĩnh viễn không cách gì đoàn tụ với người yêu trong lòng. Còn người đàn ông hái được hoa lan, tuy tu vi cũng có tăng lên, nhưng chuyện đó lại như uống nước biển để giải khát, sau sáu mươi năm sẽ xuất hiện hiện tượng suy lão, từ đó trong thời gian ngắn sẽ đi đến cái chết, bước vào cảnh tuyệt vọng.
Phương Mộng Như phản bác lại:
- Huynh nói loạn, Tứ sư huynh và ta trước sau gặp nhau trăm năm, vì sao ta chưa từng thấy huynh ấy có một dấu vết suy lão chút nào cả?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ vô cùng khổ sở, nhỏ giọng nói:
- U Mộng Lan lần thứ nhất xuất hiện, ai cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng sau khi sư đệ và muội kết hợp rồi, thân thể đệ ấy liền xuất hiện những dấu vết rõ ràng khác thường. Chuyện này khiến sư phụ thấy không ổn, vì thế không để cho hai người ở chung với nhau. Khi đó, tình cảm giữa hai người sư phụ hiểu rõ hoàn toàn, sư phụ cũng không nhẫn tâm chia rẻ hai người, nhưng sư đệ và muội ở chung càng lâu, trình độ suy lão càng lớn, sư phụ cuối cùng không thể không phạt hai người diện bích. Thật ra trong mười năm đó, sư phụ nghĩ hết biện pháp giải trừ lời nguyền đó trên người của sư đệ, đáng tiếc thử thăm dò rất nhiều phương pháp đều không có một thành công nào cả, cuối cùng chỉ đành nhẫn tâm cự tuyệt các người. Còn về chuyện già yếu của sư đệ, ta và sư phụ thay nhau ra tay, trong lúc sư đệ bị hôn mê, mạnh mẽ thu lấy một phần lớn chân nguyên của đệ ấy, nhờ vậy đệ ấy mới có thể bình an vô sự. Nhưng sức người dù sao cũng có hạn, sau khi các muội phát sinh tranh chấp với sư phụ, tình hình già yếu của sư đệ đột nhiên mạnh lên, sư phụ vì không muốn muội lo lắng, liền cố ý cầm tù sư đệ, mục đích thật ra là muốn giảm chậm tốc độ già yếu của sư đệ, hơn nữa còn bắt tay vào nghiên cứu coi có biện pháp nào có thể khắc chế được không.
Phương Mộng Như nghe những chuyện này, cả người ngây ra như phỗng, một lúc sau mới kích động nói:
- Không, ta không tin, huynh lừa người ta, huynh lừa ta, ta không tin!
Triệu Ngọc Thanh hiểu được tâm tình của bà, tiếp tục nói:
- Lần đó, sư phụ dùng hết thời gian mười năm, tận hết sức lực, cuối cùng tìm được một loại phương pháp có thể làm chậm quá trình lão hóa, bất quá giá phải trả quả thật kinh người. Khi sư đệ hiểu được ý của sư phụ, lập tức cự tuyệt ý tốt của sư phụ. Nhưng dù sao sư phụ yêu thương sư đệ, vì để cho sư đệ có thể có cuộc sống bình thường, cuối cùng kiềm chế sư đệ, mạnh mẽ thi pháp để trị bệnh lão hóa cho đệ ấy. Lần đó, bệnh chứng lão hóa của sư đệ đã áp chế được, chỉ cần đệ ấy không quá kích động, khả năng tái phát sẽ không quá lớn.
- Sáu trăm năm rồi, ta đến nay cũng chưa hề hiểu rõ, sư phụ vì sao lại phản đối hôn sự giữa ta và Tứ sư huynh, Đại sư huynh lại vì sao mà cự tuyệt sự cầu khẩn của chúng ta, không đồng ý nói vài câu rõ ràng trước mặt chúng ta. Huynh hãy cho muội biết, chuyện này là vì sao đi!
Thấy vẻ mặt bà kích động như vậy, Triệu Ngọc Thanh thân thể loáng lên, tình cảm áp chế đã sáu trăm năm cuối cùng đã bộc phát lúc này.
- Sư muội, ta biết muội luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, năm trăm năm nay cũng chưa hề quên đi. Nhưng muội nào có biết được, sư phụ và ta sở dĩ không đồng ý chuyện hôn nhân giữa muội và Tứ sư huynh hoàn toàn bởi vì nguyên do U Mộng Lan. Vốn lúc đó, sư phụ luôn hy vọng muội có thể kết hợp với Tứ sư đệ, sinh hoạt hạnh phúc bên nhau. Nhưng ai ngờ bất ngờ xuất hiện, một đóa hoa U Mộng Lan ngăn cách giữa hai người, thay đổi vận mạng cả đời của hai người. Thấy vậy, sư phụ và ta đau khổ vô cùng, nhưng chúng ta lại không thể cho muội biết, chỉ có thể cứng rắn phản đối hôn sự của hai người.
Phương Mộng Như nghe vậy chịu đả kích vô cùng, hơi điên cuồng nói:
- Nói bậy, huynh gạt ta, ta không tin. Ta vì sao không thể ở cùng Tứ sư huynh, vì sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh bật cười lớn đau thương đáp:
- Bởi vì nếu như hai người ở chung với nhau, tất có một người phải chết không nghi ngờ gì cả. Mà chiếu theo truyền thuyết của U Mộng Lan, người chết đó tuyệt đối chính là Tứ sư đệ!
Phương Mộng Như tâm tình kích động, quát lên:
- Huynh nói bậy, chúng ta cuối cùng cũng không hề ở chung với nhau, nhưng Tứ sư huynh vẫn phải chết rồi, mà chính tự tay huynh giết chết Tứ sư huynh, ta hận huynh, ta hận huynh!
Giọng kích động ẩn chứa đau thương vô cùng, khiến những người có mặt ở đó đều phải thở dài.
Triệu Ngọc Thanh không nói, ngồi ngây ra ở đó, cả người như không còn linh hồn, phảng phất vào lúc đã đã già đi vài trăm tuổi.
Trương Trọng Quang vẻ mặt thất kinh, sư phụ giết chết Tứ sư thúc, chuyện này thật sự là thế nào vậy?
Nghĩ một lúc, không tìm được chút manh mối, Trương Trọng Quang nhìn sang Hàn Hạc tương đối lạnh lùng bình tĩnh, cất tiếng hỏi:
- Nhị sư thúc, thật ra chuyện năm xưa là như thế nào vậy?
Hàn Hạc thở thật dài, liếc mọi người, trong lòng nghĩ tình trạng đã đến bước này, còn có gì phải che giấu đây?
Vì thế, Hàn Hạc sắp xếp lại suy nghĩ, chầm chậm kể lại chuyện năm xưa.
- Sự phản đối của sư phụ khiến sư muội và sư đệ rất đau lòng, nhưng bọn họ không hề chịu thua, ngược lại càng thêm kiên định niềm tin. Đợi mấy năm sau khi gạo sống đã thành cơm chín, sư muội mang cốt nhục của sư đệ thì lại tìm đến sư phụ thêm lần nữa, khẩn cầu sư phụ đáp ứng hôn nhân của bọn họ. Lần này sau khi sư phụ biết được liền nổi giận lôi đình, trừng phạt hai người phải diện bích mười năm không được gặp nhau. Vì thế, sư muội đau lòng đến muốn chết, khiến đứa con bị chết non trong bụng, khiến muội ấy thêm đả kích cực lớn. Chớp mắt, mười năm trôi qua, sư muội và sư đệ tình cảm càng thêm vững vàng, nhưng còn chưa được sư phụ cho phép. Khi đó, hai người chuyển đổi thái độ, hy vọng dùng chân tình có thể đánh động được sư phụ, ai ngờ loáng cái đã qua bảy mươi năm, thái độ của sư phụ tuy có chuyển biến, nhưng trước sau vẫn không đáp ứng hôn sự của bọn họ. Vì thế, bọn họ cũng không thể nào nhịn được, tìm đến sư phụ để tranh luận, cuối cùng phát sinh tranh chấp. Lần này, sư phụ tức giận cực kỳ, giam Tứ sư đệ trong huyệt động bản thân sư phụ ở, không cho đệ ấy được gặp sư muội. Như vậy, sư muội đau lòng muốn chết, rồi cứ thế mà trôi qua hơn mười năm. Ai ngờ có một ngày, Đại sư huynh đột nhiên phát hiện sư phụ chết trong động, Tứ sư đệ lúc đó đứng ở bên cạnh, bất kể chúng ta hỏi thế nào đệ ấy cũng không nói câu gì. Thời khắc đó, ta và Tam sư đệ tức giận, vốn còn muốn cầu khẩn cho đệ ấy, nhưng vì thế mà phát sinh hận thù, đồng ý kiến nghị Đại sư huynh thanh lý môn hộ. Sau đó, sư muội biết được chuyện này, vội vàng chạy đến cầu khẩn cho Tứ sư đệ, nhưng lúc đó bọn ta đều trong cơn nóng giận, Đại sư huynh cũng không hề đáp ứng. Thấy vậy, sư muội lại chịu đả kích mạnh lần nữa, điên cuồng muốn cứu thoát Tứ sư đệ, khiến chọc giận Đại sư huynh, huynh ấy lệnh cho ta và Tam sư đệ ngăn sư muội lại, bản thân huynh ấy mang sư đệ rời đi, giết chết Tứ sư đệ sau lưng của sư muội. Khi sư muội thấy được đầu của Tứ sư đệ, đột nhiên phát điên, đánh ta và Tam sư đệ bị thương, lòng đầy cừu hận rời khỏi Đằng Long cốc, từ đó đi mất, năm trăm năm sau cũng không có chút tin tức.
Lẳng lặng nghe hết câu chuyện, mọi người có mặt ở đó ai cũng đều kinh ngạc rất nhiều, không ngờ được giữa Phương Mộng Như và Trần Vũ Hiên lại có được một đoạn tình ái tuyệt vời triền miên như vậy, đáng tiếc cuối cùng kết cục bi thảm.
Lâm Phàm và Thiên Lân sau khi nghe xong có chút nghi hoặc, nếu Trần Vũ Hiên năm đó đã chết rồi, thế Băng Tuyết lão nhân sẽ là ai đây?
Nghĩ đến đây, hai người đưa mắt cho nhau, người nào cũng thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt của đối phương.
Phương Mộng Như cười như si đau khổ, thương cảm vô cùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, hơi điên cuồng nói:
- Lúc đó ta quỳ trước mặt huynh cầu xin, nhưng huynh lại không hề quan tâm đến cảm nhận của ta chút nào, thật sự tàn nhẫn giết chết sư huynh, huynh biết được ta đau lòng lúc đó đến thế nào không? Từ lần thứ nhất mở miệng nói rõ tình cảm trong lòng với sư phụ, ta và sư huynh trải qua trăm năm chưa từng đến được với nhau, ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy?
Triệu Ngọc Thanh không đáp, ánh mắt đau thương nhìn bà, đáy mắt hiện ra sự áy náy và than thở.
Thời khắc này, đôi môi ông hơi hé ra, dường như muốn nói chuyện gì, đáng tiếc lời đến khóe miệng lại phải nhịn xuống.
Điền Lỗi vô tình nhìn thấy, than thở nói:
- Sư muội, muội không cần phải trách tội Đại sư huynh. Tứ sư đệ ngày đó nếu không phạm phải đại tội khi sư diệt tổ, sư huynh cũng không tuyệt tình đến như vậy. Dù sao huynh ấy cũng là cốc chủ, phải lo lắng cho danh dự của Đằng Long cốc.
Phương Mộng Như cả giận nói:
- Ta không muốn nghe những chuyện đó, ta chỉ cần biết các người đồng ý muốn giết chết Tứ sư huynh, ta hận các người!
Hàn Hạc, Điền Lỗi thấy vậy thở dài, người ngoài thì lắc đầu không nói gì.
Có lẽ Phương Mộng Như biểu hiện không hiểu nhân tình, nhưng sự cố chấp của bà đối với đoạn tình cảm lại cũng khó mà thấy được.
Tuyết Sơn thánh tăng liếc Triệu Ngọc Thanh đang đắm chìm trong đau thương, quay đầu nói với Phương Mộng Như:
- Không cần phải kích động, thật ra nếu cô bình tĩnh suy xét trở lại, sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện đều không như cô tưởng tượng. Năm trăm năm qua rồi, cô vẫn còn sống trong mộng như cũ, chưa từng nhìn rõ mọi chuyện ngày đó.
Phương Mộng Như nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, tình cảm hơi bình tĩnh lại một chút, hình như ngộ ra điều gì nói:
- Câu này của thánh tăng có ý tứ gì?
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Triệu Ngọc Thanh nhẹ giọng nói:
- Những năm gần đây, người đau khổ không phải là một mình cô, Đại sư huynh của cô cũng không dễ chịu hơn cô chút nào cả.
Phương Mộng Như phẫn hận nói:
- Huynh ấy bởi vì áy náy mà tự trách, huynh ấy đã không đúng với chúng ta.
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu trả lời:
- Không phải, cô sai rồi. Đại sư huynh của cô tất nhiên có lòng áy náy, nhưng đau khổ hơn nhiều bởi vì ông ấy luôn cất giữ bí mật năm xưa mãi ở đáy lòng mình.
Phương Mộng Như cười giận nói:
- Bí mật? Ngày đó ta cầu huynh ấy như vậy, huynh ấy đều không chịu nói, cái này phải trách ai đây?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Ông ấy không nói bởi vì không muốn gây hại cho cô, bởi vì ông ấy hiểu rõ được lời nguyền của U Mộng Lan, cũng hiểu được cô sẽ không tin tưởng.
Phương Mộng Như không cho như vậy:
- Huynh ấy chưa từng thử qua, sao biết được ta sẽ không tin tưởng?
Tuyết Sơn thánh tăng thấy bà cố chấp như vậy, không khỏi thở dài nhè nhẹ, nói với Triệu Ngọc Thanh:
- Đã năm trăm năm rồi, ông hà tất phải giấu đoạn dĩ vãng đó ở trong lòng?
Triệu Ngọc Thanh chấn động thân thể, liếc Tuyết Sơn thánh tăng, rồi lại nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Phương Mộng Như, giọng hơi sa sút đầy vẻ tang thương:
- Sư muội, muội chính là người đời thứ nhất nắm giữ được U Mộng Lan, muội biết được lời nguyền của U Mộng Lan thật ra bao hàm thế nào không?
Phương Mộng Như sửng người, nghi hoặc nói:
- Không phải huynh vừa rồi đã nói qua chăng, người yêu thương vĩnh viễn sẽ không thể ở cùng với nhau.
Triệu Ngọc Thanh cay đắng nói:
- Ta nói chỉ là một phần trong đó, còn có một số chuyện muội chưa biết được.
Phương Mộng Như kinh ngạc nói:
- Chuyện thế nào?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, hơi thất vọng, ánh mắt chầm chậm quét qua mọi người, giọng trầm buồn nói:
- Lời nguyền của U Mộng Lan chia thành hai bộ phận, người phụ nữ thu được tu vi mười giáp tử, vĩnh viễn không cách gì đoàn tụ với người yêu trong lòng. Còn người đàn ông hái được hoa lan, tuy tu vi cũng có tăng lên, nhưng chuyện đó lại như uống nước biển để giải khát, sau sáu mươi năm sẽ xuất hiện hiện tượng suy lão, từ đó trong thời gian ngắn sẽ đi đến cái chết, bước vào cảnh tuyệt vọng.
Phương Mộng Như phản bác lại:
- Huynh nói loạn, Tứ sư huynh và ta trước sau gặp nhau trăm năm, vì sao ta chưa từng thấy huynh ấy có một dấu vết suy lão chút nào cả?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ vô cùng khổ sở, nhỏ giọng nói:
- U Mộng Lan lần thứ nhất xuất hiện, ai cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng sau khi sư đệ và muội kết hợp rồi, thân thể đệ ấy liền xuất hiện những dấu vết rõ ràng khác thường. Chuyện này khiến sư phụ thấy không ổn, vì thế không để cho hai người ở chung với nhau. Khi đó, tình cảm giữa hai người sư phụ hiểu rõ hoàn toàn, sư phụ cũng không nhẫn tâm chia rẻ hai người, nhưng sư đệ và muội ở chung càng lâu, trình độ suy lão càng lớn, sư phụ cuối cùng không thể không phạt hai người diện bích. Thật ra trong mười năm đó, sư phụ nghĩ hết biện pháp giải trừ lời nguyền đó trên người của sư đệ, đáng tiếc thử thăm dò rất nhiều phương pháp đều không có một thành công nào cả, cuối cùng chỉ đành nhẫn tâm cự tuyệt các người. Còn về chuyện già yếu của sư đệ, ta và sư phụ thay nhau ra tay, trong lúc sư đệ bị hôn mê, mạnh mẽ thu lấy một phần lớn chân nguyên của đệ ấy, nhờ vậy đệ ấy mới có thể bình an vô sự. Nhưng sức người dù sao cũng có hạn, sau khi các muội phát sinh tranh chấp với sư phụ, tình hình già yếu của sư đệ đột nhiên mạnh lên, sư phụ vì không muốn muội lo lắng, liền cố ý cầm tù sư đệ, mục đích thật ra là muốn giảm chậm tốc độ già yếu của sư đệ, hơn nữa còn bắt tay vào nghiên cứu coi có biện pháp nào có thể khắc chế được không.
Phương Mộng Như nghe những chuyện này, cả người ngây ra như phỗng, một lúc sau mới kích động nói:
- Không, ta không tin, huynh lừa người ta, huynh lừa ta, ta không tin!
Triệu Ngọc Thanh hiểu được tâm tình của bà, tiếp tục nói:
- Lần đó, sư phụ dùng hết thời gian mười năm, tận hết sức lực, cuối cùng tìm được một loại phương pháp có thể làm chậm quá trình lão hóa, bất quá giá phải trả quả thật kinh người. Khi sư đệ hiểu được ý của sư phụ, lập tức cự tuyệt ý tốt của sư phụ. Nhưng dù sao sư phụ yêu thương sư đệ, vì để cho sư đệ có thể có cuộc sống bình thường, cuối cùng kiềm chế sư đệ, mạnh mẽ thi pháp để trị bệnh lão hóa cho đệ ấy. Lần đó, bệnh chứng lão hóa của sư đệ đã áp chế được, chỉ cần đệ ấy không quá kích động, khả năng tái phát sẽ không quá lớn.