Triệu Ngọc Thanh nói;
- Cứ để cô ta đi, tạm thời không cần phải hỏi đến. Tình hình những người bị thương ở trong cốc thế nào rồi?
Đinh Vân Nham nghĩ một lát rồi trả lời;
- Tuyết Xuân thương thế không còn đáng ngại, nhưng tâm tình nặng nề. Mấy đệ tử của Ly Hận thiên cung thương thế cũng đã khôi phục được hết sức tốt rồi.
Triệu Ngọc Thanh nghe xong, trầm ngâm rất lâu, nhẹ nhàng nói:
- Sau này con phái người chuẩn bị một số nhân sâm, để thỉnh thoảng mà sử dụng.
Đinh Vân Nham không hiểu hỏi lại:
- Nhân sâm? Để làm gì?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Đến lúc đó sẽ biết, hiện nay chớ có hỏi nhiều. Đi đi.
Đinh Vân Nham vâng một tiếng rồi đầy mơ hồ quay ngược về Đằng Long cốc.
Lý Phong suy đoán tâm tư của Triệu Ngọc Thanh, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ, có phải người dự cảm được chuyện gì rồi không?
Triệu Ngọc Thanh liếc ông, sau đó nhìn ra xa xa, bình thản nói:
- Lý Phong, con nhìn trong gió đó có bóng người phải không?
Lý Phong nghi hoặc nhìn ra xa xa trả lời:
- Không có đâu, sư phụ vì sao lại hỏi như vậy?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Con không nhìn thấy bởi vì tầm nhìn của con quá gần. Nếu ánh mắt con có thể xa ra một chút, con sẽ nhìn thấy rất nhiều bóng người.
Lý Phong cau mày nói:
- Câu này của sư phụ đầy thiên cơ, đáng tiếc đệ tử ngu muội.
Triệu Ngọc Thanh thở dài, thất vọng nói:
- Con nhìn lại đi, ở đó có bóng người chăng?
Lý Phong ngưng thần nhìn lại, ban đầu sương trắng mờ mịt, ngoại trừ gió tuyết cũng không thấy cái gì khác cả.
Giây lát sau, trong gió tuyết không ngờ còn có một bóng người đang bay về phía này.
- Nhìn thấy rồi, quả thật có người.
Hưng phấn la to, Lý Phong rõ ràng rất cao hứng.
Triệu Ngọc Thanh vẻ bình tình lạnh lùng nói:
- Gặp chuyện không sợ hãi là chuyện cư xử thản nhiên. Con đi kêu Chí Bằng lại đây.
Lý Phong nghe vậy chấn động, rồi khôi phục lại bình tĩnh, vâng nhẹ một tiếng rồi xoay người quay về trong cốc.
Triệu Ngọc Thanh đứng yên đón gió, nhìn bóng người đến gần, tự nói với mình:
- Băng Nguyên an bình từ nay không còn hòa bình nữa, cuối cùng trong việc có thể lưu lại truyền kỳ cho hậu thế, Đằng Long cốc có khả năng chiếm mấy phần?
Âm thanh nhàn nhạt theo gió mà đi, trước khi hóa thành hư vô, bóng người bay ở phía trước đã đến Đằng Long cốc, bị đệ tử phụ trách phòng ngự xuất hiện ngăn lại.
Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, cất tiếng nói:
- Để hắn đến đây, các con ai về chỗ nấy.
Môn hạ Đằng Long cốc nghe vậy lùi lại, bóng người đó liền xông thẳng vào, xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc Thanh.
Nhìn hình bón trắng như tuyết trước mắt, Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi:
- Tuyết Nhân, ngươi sao lại rảnh rỗi đến chỗ này vậy?
Trừng Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Nhân hừ giọng nói:
- Thế nào, không hoan nghênh phải không?
Triệu Ngọc Thanh bình thản trả lời:
- Ba phái Băng Nguyên cùng giữ khoảng cách với ngươi, ta nói hoan nghênh là lừa ngươi, lẽ nào ngươi thích nghe những lời giả dối?
Tuyết Nhân quát lên:
- Chớ có lý luận này kia trước mắt ta, hôm nay ta đến đây là muốn tìm người.
Triệu Ngọc Thanh nhíu chân mày lại, lạnh lẽo nói:
- Ngươi đến tìm Thiên Lân? Không biết ngươi tìm hắn làm gì?
Tuyết Nhân trả lời:
- Đó là chuyện của ta, ngươi không cần phải quan tâm.
Triệu Ngọc Thanh đánh giá Tuyết Nhân, trong lòng hơi không hiểu, Tuyết Nhân kích động chạy thẳng đến Đằng Long cốc kiếm người, chuyện này rõ ràng là kỳ quái vô cùng, thật ra lão có mục đích thế nào.
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Nếu không cần ta quan tâm, thế thì mời ngươi quay về.
Tuyết Nhân rất tức giận quát lên:
- Ngươi dám không giao người?
Triệu Ngọc Thanh lãnh đạm nói:
- Ngươi muốn ra tay với ta phải không?
Tuyết Nhân hơi chần chừ, lão trước đây đã từng thua thiệt với Triệu Ngọc Thanh, đến nay trong lòng còn ngại ngần, không nắm chắc đòi lại được.
- Triệu Ngọc Thanh, ngươi muốn thế nào mới chịu giao người ra?
Giọng nói mềm đi, thái độ Tuyết Nhân hơn tốt hơn một chút.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ngươi tìm Thiên Lân có chuyện gì thế?
Tuyết Nhân không đáp, vẻ chần chừ, rõ ràng có ẩn chứa tâm sự.
Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, điềm nhiên nói:
- Nếu ngươi không muốn nói, thế thì mời quay về, ở đây không hoan nghênh ngươi.
Tuyết Nhân không đi, do do dự dự một lúc mới hỏi:
- Nghe nói trên người Thiên Lân có một loại thần binh lợi khí, chuyện này ngươi có biết không?
Triệu Ngọc Thanh hai mắt khép hờ, hỏi lại;
- Chuyện này người nào nói cho ngươi biết?
Tuyết Nhân quật cường nói:
- Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần trả lời biết hoặc không biết mà thôi.
Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:
- Đồ ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng mà cũng không biết.
Tuyết Nhân không phục trả lời:
- Nói bậy, ngươi bằng vào gì mà xác định ta bị người lợi dụng? Ta xem ngươi cố làm ra vẻ huyền bí, muốn dùng chuyện này để lừa gạt ta, cho ta là thứ ngu si.
Triệu Ngọc Thanh toát ra vẻ thương cảm trong mắt, lắc đầu nói:
- Ngươi không phải là thứ ngu xuẩn, ngươi còn ngốc hơn ngu xuẩn. Nếu trên người Thiên Lân có thần binh lợi khí, tin tức đã sớm truyền ra khắp Băng Nguyên, cần gì phải đến giờ ngươi mới biết được? Ngày hôm qua, ngươi và Thiên Lân giao chiến, hôm nay lại đến đây tìm người. Nếu ngươi không phải bị người lợi dụng thế thì trong đầu ngươi hẳn có vấn đề rồi.
Tuyết Nhân giận dữ nói:
- Ta làm thế nào là do ta thích, ngươi chớ có suy đoán lung tung, rồi đưa ra kết luận.
Triệu Ngọc Thanh lạnh giọng nói;
- Ngươi dám nói không có người nào ở sau lưng ngươi lừa ngươi, nói với ngươi Thiên Lân trên người có thần binh lợi khí chăng?
Tuyết Nhân rống lên:
- Có thì thế nào, ta thích bị lừa đó, có được không?
Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Người đó là ai, ngươi có biết được mục đích thật của hắn không?
Tuyết Nhân đáp:
- Ta bằng vào chuyện gì phải nói cho ngươi biết?
Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:
- Trước đây nói ngươi ngu muội, ngươi còn không thừa nhận. Người đó lợi dụng lòng tham lam của ngươi, sai sử ngươi đến Đằng Long cốc sinh sự vì hy vọng ngươi và Đằng Long cốc lưỡng bại câu thương, hắn có thể thu lợi từ trong đó. Một khi ngươi bị mắc trúng kế trọng thuơng quay về, không bao lâu sau hắn sẽ đến giết ngươi đi.
Tuyết Nhân nghe vậy, trước thì tức giận, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận, thấy suy đoán của Triệu Ngọc Thanh đúng thật có mấy phần lý lẽ, tình cảm lập tức bình tĩnh trở lại.
Quan sát vẻ mặt của lão, Triệu Ngọc Thanh dò hỏi thích hợp:
- Người đó thế nào? Ngươi đừng ngại nói ra, dù sao cũng không ảnh hưởng đến ngươi.
Tuyết Nhân thấy cũng đúng, rầu rĩ không vui nói:
- Đó là một lão già tóc bạc, trên mặt có hình một con nhện.
Triệu Ngọc Thanh hô khẽ:
- Thì ra là hắn. Xem ra hắn đã thay đổi sách lược.
Tuyết Nhân hỏi lại:
- Ngươi dường như biết hắn, thật ra hắn là ai vậy?
Triệu Ngọc Thanh trừng Tuyết Nhân, hừ giọng nói:
- Lão ta tên là Bạch Đầu Thiên Ông, chính là người sáng lập ra Tây vực Bạch Đầu sơn, cũng là một trong những Khai Nguyên sứ giả của Ngũ Sắc Thiên vực. Trước đây, lão ra lệnh cho môn hạ đệ tử đánh lén Ly Hận thiên cung, hiện giờ lại giật dây cho ngươi tới đây sinh sự, dụng ý không cần hỏi cũng biết được.
Tuyết Nhân không thèm để ý nói:
- Đó là chuyện giữa các ngươi và hắn, ta chỉ quan tâm trên người Thiên Lân có thần binh lợi khí nào thôi.
Triệu Ngọc Thanh thấy lão ngoan cố như vậy, trong lòng không thích, đang dự tính quát mắng vài câu liền thấy Vương Chí Bằng từ trong cốc bay ra.
Phất tay, Triệu Ngọc Thanh kêu Vương Chí Bằng đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
- Con đi xem thử Tân Nguyệt đã quay về chưa, gặp được thì truyền khẩu lệnh của ta, bảo Tân Nguyệt đi truy tìm tung tích của Thiên Tàm.
Vương Chí Bằng vâng một tiếng, sau đó nhìn Tuyết Nhân một lúc rồi tung mình bay thẳng về phía Nam.
Tuyết Nhân thấy vậy hỏi:
- Triệu Ngọc Thanh, ngươi không kêu đồ đệ của mình đi thông báo tin tức chứ?
Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:
- Coi như vậy thì ngươi làm thế nào? Tuyết Nhân, ta cảnh cáo ngươi. Năm đó ta dung thứ cho ngươi là nể mặt sư phụ của ngươi. Hiện nay đã qua vài trăm năm rồi, ta cũng không cần phải niệm đến tình cũ. Ngươi nếu cương quyết ở lại đây không đi, ta sẽ cầm tù ngươi dưới đáy Đằng Long cốc. Không tin ngươi có thể thử coi, xem ta có bản lĩnh như thế nào.
Tuyết Nhân rất giận, quát lên:
- Tên họ Triệu kia, ngươi chớ có khinh người thái quá.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta đối với ngươi đã vô cùng chịu đựng, vài trăm năm nay dặn dò môn hạ không cho chọc giận ngươi. Hiện nay Băng Nguyên đã đối mặt với tai kiếp to lớn, ta cũng không còn lòng suy nghĩ quá nhiều, nếu ngươi ngoan cố không nghe, ta sẽ thay thế sư phụ ngươi để dạy dỗ ngươi. Bây giờ, ta đếm đến ba, ngươi nếu không đi, chớ trách ta vô tình. Một … Hai …
Tuyết Nhân giận dữ gào thét, gằn giọng nói:
- Tên họ Triệu kia, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận.
Nói rồi kêu dài một tiếng quay ngược ra về.
Lúc này, Lý Phong xuất hiện, lo lắng nói:
- Sư phụ, lúc này đắc tội với lão ta sợ là thêm nhiều phần bất lợi cho chúng ta.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Phải đắc tội thì đắc tội, chúng ta đã không còn thời gian xử lý từng sự kiện một nữa rồi. Đi truyền khẩu lệnh của ta, phòng bị toàn diện, từ giờ trở đi, không được thư giãn một chút nào.
Lý Phong gật đầu vâng lệnh bay đi liền.
Triệu Ngọc Thanh lơ lửng bất động, ánh mắt nhìn về xa xăm, tự nói:
- Đến đây đi, để ta xem thử ngươi hung tợn thế nào…
Ngự kiếm bay vun vút xuyên tầng mây.
Trong lúc bay trong gió tuyết, Sở Văn Tân vẻ mặt nghiêm trọng.
Đêm qua, thương nghị đại sự trong Đằng Long phủ, tình thế nghiêm trọng khiến những người tham dự hội nghị nặng nề, như một sự lo lắng lửa cháy đến lưng rồi.
Sáng nay, toàn bộ cao thủ đều xuất hành, triển khai phản kích toàn diện, nhưng kết quả có thỏa mãn không, mọi người ai cũng không thấy có cơ sở.
Phùng Vân và Sở Văn Tân kề vai mà đi, ánh mắt nhìn về phía trước, màu tuyết trắng đơn điệu chán nản, nhìn không thấy chút dấu tích sinh mạng nào.
Hạ Kiến Quốc và Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu ở sau vài thước, ba người phụ trách động tĩnh hai bên, kết quả cũng không hề phát hiện gì.
Trên đường đi, năm người bay một hơi ba mươi dặm cũng không thu được chút tình hình nào, dần dần giảm tốc độ dừng lại.
Bật cười khổ sở, Sở Văn Tân nói:
- Tuyết lớn mà tìm người quả thật là một chuyện mệt mỏi.
Phùng Vân bật cười ha hả nói:
- Đúng thế, Băng Nguyên là một dạng như vậy. Khắp nơi băng tuyết, không có sinh khí, trong sự thánh khiết có ẩn chứa khí âm lạnh.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Băng Nguyên rộng rãi, đất rộng người hiếm, quả thật là một nơi rất dễ ẩn thân. Địch nhân nếu có lòng ẩn núp, căn bản không lộ ra chút nào.
Cổ Dịch Thiên nói:
- Lỗ mũi trâu, ngươi không phải là phụ nữ đoán già đoán non tính ma tính quỷ để thối lui trước chứ?
Đàm Thanh Ngưu trừng hắn một cái, tức giận nói:
- Ngươi không cần phải coi thường tuyết như vậy, chúng có thể làm giảm phản ứng của trận pháp sóng thăm dò, khiến chúng ta ra phán đoán sai lầm.
- Cứ để cô ta đi, tạm thời không cần phải hỏi đến. Tình hình những người bị thương ở trong cốc thế nào rồi?
Đinh Vân Nham nghĩ một lát rồi trả lời;
- Tuyết Xuân thương thế không còn đáng ngại, nhưng tâm tình nặng nề. Mấy đệ tử của Ly Hận thiên cung thương thế cũng đã khôi phục được hết sức tốt rồi.
Triệu Ngọc Thanh nghe xong, trầm ngâm rất lâu, nhẹ nhàng nói:
- Sau này con phái người chuẩn bị một số nhân sâm, để thỉnh thoảng mà sử dụng.
Đinh Vân Nham không hiểu hỏi lại:
- Nhân sâm? Để làm gì?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Đến lúc đó sẽ biết, hiện nay chớ có hỏi nhiều. Đi đi.
Đinh Vân Nham vâng một tiếng rồi đầy mơ hồ quay ngược về Đằng Long cốc.
Lý Phong suy đoán tâm tư của Triệu Ngọc Thanh, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ, có phải người dự cảm được chuyện gì rồi không?
Triệu Ngọc Thanh liếc ông, sau đó nhìn ra xa xa, bình thản nói:
- Lý Phong, con nhìn trong gió đó có bóng người phải không?
Lý Phong nghi hoặc nhìn ra xa xa trả lời:
- Không có đâu, sư phụ vì sao lại hỏi như vậy?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Con không nhìn thấy bởi vì tầm nhìn của con quá gần. Nếu ánh mắt con có thể xa ra một chút, con sẽ nhìn thấy rất nhiều bóng người.
Lý Phong cau mày nói:
- Câu này của sư phụ đầy thiên cơ, đáng tiếc đệ tử ngu muội.
Triệu Ngọc Thanh thở dài, thất vọng nói:
- Con nhìn lại đi, ở đó có bóng người chăng?
Lý Phong ngưng thần nhìn lại, ban đầu sương trắng mờ mịt, ngoại trừ gió tuyết cũng không thấy cái gì khác cả.
Giây lát sau, trong gió tuyết không ngờ còn có một bóng người đang bay về phía này.
- Nhìn thấy rồi, quả thật có người.
Hưng phấn la to, Lý Phong rõ ràng rất cao hứng.
Triệu Ngọc Thanh vẻ bình tình lạnh lùng nói:
- Gặp chuyện không sợ hãi là chuyện cư xử thản nhiên. Con đi kêu Chí Bằng lại đây.
Lý Phong nghe vậy chấn động, rồi khôi phục lại bình tĩnh, vâng nhẹ một tiếng rồi xoay người quay về trong cốc.
Triệu Ngọc Thanh đứng yên đón gió, nhìn bóng người đến gần, tự nói với mình:
- Băng Nguyên an bình từ nay không còn hòa bình nữa, cuối cùng trong việc có thể lưu lại truyền kỳ cho hậu thế, Đằng Long cốc có khả năng chiếm mấy phần?
Âm thanh nhàn nhạt theo gió mà đi, trước khi hóa thành hư vô, bóng người bay ở phía trước đã đến Đằng Long cốc, bị đệ tử phụ trách phòng ngự xuất hiện ngăn lại.
Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, cất tiếng nói:
- Để hắn đến đây, các con ai về chỗ nấy.
Môn hạ Đằng Long cốc nghe vậy lùi lại, bóng người đó liền xông thẳng vào, xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc Thanh.
Nhìn hình bón trắng như tuyết trước mắt, Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi:
- Tuyết Nhân, ngươi sao lại rảnh rỗi đến chỗ này vậy?
Trừng Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Nhân hừ giọng nói:
- Thế nào, không hoan nghênh phải không?
Triệu Ngọc Thanh bình thản trả lời:
- Ba phái Băng Nguyên cùng giữ khoảng cách với ngươi, ta nói hoan nghênh là lừa ngươi, lẽ nào ngươi thích nghe những lời giả dối?
Tuyết Nhân quát lên:
- Chớ có lý luận này kia trước mắt ta, hôm nay ta đến đây là muốn tìm người.
Triệu Ngọc Thanh nhíu chân mày lại, lạnh lẽo nói:
- Ngươi đến tìm Thiên Lân? Không biết ngươi tìm hắn làm gì?
Tuyết Nhân trả lời:
- Đó là chuyện của ta, ngươi không cần phải quan tâm.
Triệu Ngọc Thanh đánh giá Tuyết Nhân, trong lòng hơi không hiểu, Tuyết Nhân kích động chạy thẳng đến Đằng Long cốc kiếm người, chuyện này rõ ràng là kỳ quái vô cùng, thật ra lão có mục đích thế nào.
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Nếu không cần ta quan tâm, thế thì mời ngươi quay về.
Tuyết Nhân rất tức giận quát lên:
- Ngươi dám không giao người?
Triệu Ngọc Thanh lãnh đạm nói:
- Ngươi muốn ra tay với ta phải không?
Tuyết Nhân hơi chần chừ, lão trước đây đã từng thua thiệt với Triệu Ngọc Thanh, đến nay trong lòng còn ngại ngần, không nắm chắc đòi lại được.
- Triệu Ngọc Thanh, ngươi muốn thế nào mới chịu giao người ra?
Giọng nói mềm đi, thái độ Tuyết Nhân hơn tốt hơn một chút.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ngươi tìm Thiên Lân có chuyện gì thế?
Tuyết Nhân không đáp, vẻ chần chừ, rõ ràng có ẩn chứa tâm sự.
Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, điềm nhiên nói:
- Nếu ngươi không muốn nói, thế thì mời quay về, ở đây không hoan nghênh ngươi.
Tuyết Nhân không đi, do do dự dự một lúc mới hỏi:
- Nghe nói trên người Thiên Lân có một loại thần binh lợi khí, chuyện này ngươi có biết không?
Triệu Ngọc Thanh hai mắt khép hờ, hỏi lại;
- Chuyện này người nào nói cho ngươi biết?
Tuyết Nhân quật cường nói:
- Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần trả lời biết hoặc không biết mà thôi.
Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:
- Đồ ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng mà cũng không biết.
Tuyết Nhân không phục trả lời:
- Nói bậy, ngươi bằng vào gì mà xác định ta bị người lợi dụng? Ta xem ngươi cố làm ra vẻ huyền bí, muốn dùng chuyện này để lừa gạt ta, cho ta là thứ ngu si.
Triệu Ngọc Thanh toát ra vẻ thương cảm trong mắt, lắc đầu nói:
- Ngươi không phải là thứ ngu xuẩn, ngươi còn ngốc hơn ngu xuẩn. Nếu trên người Thiên Lân có thần binh lợi khí, tin tức đã sớm truyền ra khắp Băng Nguyên, cần gì phải đến giờ ngươi mới biết được? Ngày hôm qua, ngươi và Thiên Lân giao chiến, hôm nay lại đến đây tìm người. Nếu ngươi không phải bị người lợi dụng thế thì trong đầu ngươi hẳn có vấn đề rồi.
Tuyết Nhân giận dữ nói:
- Ta làm thế nào là do ta thích, ngươi chớ có suy đoán lung tung, rồi đưa ra kết luận.
Triệu Ngọc Thanh lạnh giọng nói;
- Ngươi dám nói không có người nào ở sau lưng ngươi lừa ngươi, nói với ngươi Thiên Lân trên người có thần binh lợi khí chăng?
Tuyết Nhân rống lên:
- Có thì thế nào, ta thích bị lừa đó, có được không?
Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Người đó là ai, ngươi có biết được mục đích thật của hắn không?
Tuyết Nhân đáp:
- Ta bằng vào chuyện gì phải nói cho ngươi biết?
Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:
- Trước đây nói ngươi ngu muội, ngươi còn không thừa nhận. Người đó lợi dụng lòng tham lam của ngươi, sai sử ngươi đến Đằng Long cốc sinh sự vì hy vọng ngươi và Đằng Long cốc lưỡng bại câu thương, hắn có thể thu lợi từ trong đó. Một khi ngươi bị mắc trúng kế trọng thuơng quay về, không bao lâu sau hắn sẽ đến giết ngươi đi.
Tuyết Nhân nghe vậy, trước thì tức giận, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận, thấy suy đoán của Triệu Ngọc Thanh đúng thật có mấy phần lý lẽ, tình cảm lập tức bình tĩnh trở lại.
Quan sát vẻ mặt của lão, Triệu Ngọc Thanh dò hỏi thích hợp:
- Người đó thế nào? Ngươi đừng ngại nói ra, dù sao cũng không ảnh hưởng đến ngươi.
Tuyết Nhân thấy cũng đúng, rầu rĩ không vui nói:
- Đó là một lão già tóc bạc, trên mặt có hình một con nhện.
Triệu Ngọc Thanh hô khẽ:
- Thì ra là hắn. Xem ra hắn đã thay đổi sách lược.
Tuyết Nhân hỏi lại:
- Ngươi dường như biết hắn, thật ra hắn là ai vậy?
Triệu Ngọc Thanh trừng Tuyết Nhân, hừ giọng nói:
- Lão ta tên là Bạch Đầu Thiên Ông, chính là người sáng lập ra Tây vực Bạch Đầu sơn, cũng là một trong những Khai Nguyên sứ giả của Ngũ Sắc Thiên vực. Trước đây, lão ra lệnh cho môn hạ đệ tử đánh lén Ly Hận thiên cung, hiện giờ lại giật dây cho ngươi tới đây sinh sự, dụng ý không cần hỏi cũng biết được.
Tuyết Nhân không thèm để ý nói:
- Đó là chuyện giữa các ngươi và hắn, ta chỉ quan tâm trên người Thiên Lân có thần binh lợi khí nào thôi.
Triệu Ngọc Thanh thấy lão ngoan cố như vậy, trong lòng không thích, đang dự tính quát mắng vài câu liền thấy Vương Chí Bằng từ trong cốc bay ra.
Phất tay, Triệu Ngọc Thanh kêu Vương Chí Bằng đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
- Con đi xem thử Tân Nguyệt đã quay về chưa, gặp được thì truyền khẩu lệnh của ta, bảo Tân Nguyệt đi truy tìm tung tích của Thiên Tàm.
Vương Chí Bằng vâng một tiếng, sau đó nhìn Tuyết Nhân một lúc rồi tung mình bay thẳng về phía Nam.
Tuyết Nhân thấy vậy hỏi:
- Triệu Ngọc Thanh, ngươi không kêu đồ đệ của mình đi thông báo tin tức chứ?
Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:
- Coi như vậy thì ngươi làm thế nào? Tuyết Nhân, ta cảnh cáo ngươi. Năm đó ta dung thứ cho ngươi là nể mặt sư phụ của ngươi. Hiện nay đã qua vài trăm năm rồi, ta cũng không cần phải niệm đến tình cũ. Ngươi nếu cương quyết ở lại đây không đi, ta sẽ cầm tù ngươi dưới đáy Đằng Long cốc. Không tin ngươi có thể thử coi, xem ta có bản lĩnh như thế nào.
Tuyết Nhân rất giận, quát lên:
- Tên họ Triệu kia, ngươi chớ có khinh người thái quá.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta đối với ngươi đã vô cùng chịu đựng, vài trăm năm nay dặn dò môn hạ không cho chọc giận ngươi. Hiện nay Băng Nguyên đã đối mặt với tai kiếp to lớn, ta cũng không còn lòng suy nghĩ quá nhiều, nếu ngươi ngoan cố không nghe, ta sẽ thay thế sư phụ ngươi để dạy dỗ ngươi. Bây giờ, ta đếm đến ba, ngươi nếu không đi, chớ trách ta vô tình. Một … Hai …
Tuyết Nhân giận dữ gào thét, gằn giọng nói:
- Tên họ Triệu kia, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận.
Nói rồi kêu dài một tiếng quay ngược ra về.
Lúc này, Lý Phong xuất hiện, lo lắng nói:
- Sư phụ, lúc này đắc tội với lão ta sợ là thêm nhiều phần bất lợi cho chúng ta.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Phải đắc tội thì đắc tội, chúng ta đã không còn thời gian xử lý từng sự kiện một nữa rồi. Đi truyền khẩu lệnh của ta, phòng bị toàn diện, từ giờ trở đi, không được thư giãn một chút nào.
Lý Phong gật đầu vâng lệnh bay đi liền.
Triệu Ngọc Thanh lơ lửng bất động, ánh mắt nhìn về xa xăm, tự nói:
- Đến đây đi, để ta xem thử ngươi hung tợn thế nào…
Ngự kiếm bay vun vút xuyên tầng mây.
Trong lúc bay trong gió tuyết, Sở Văn Tân vẻ mặt nghiêm trọng.
Đêm qua, thương nghị đại sự trong Đằng Long phủ, tình thế nghiêm trọng khiến những người tham dự hội nghị nặng nề, như một sự lo lắng lửa cháy đến lưng rồi.
Sáng nay, toàn bộ cao thủ đều xuất hành, triển khai phản kích toàn diện, nhưng kết quả có thỏa mãn không, mọi người ai cũng không thấy có cơ sở.
Phùng Vân và Sở Văn Tân kề vai mà đi, ánh mắt nhìn về phía trước, màu tuyết trắng đơn điệu chán nản, nhìn không thấy chút dấu tích sinh mạng nào.
Hạ Kiến Quốc và Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu ở sau vài thước, ba người phụ trách động tĩnh hai bên, kết quả cũng không hề phát hiện gì.
Trên đường đi, năm người bay một hơi ba mươi dặm cũng không thu được chút tình hình nào, dần dần giảm tốc độ dừng lại.
Bật cười khổ sở, Sở Văn Tân nói:
- Tuyết lớn mà tìm người quả thật là một chuyện mệt mỏi.
Phùng Vân bật cười ha hả nói:
- Đúng thế, Băng Nguyên là một dạng như vậy. Khắp nơi băng tuyết, không có sinh khí, trong sự thánh khiết có ẩn chứa khí âm lạnh.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Băng Nguyên rộng rãi, đất rộng người hiếm, quả thật là một nơi rất dễ ẩn thân. Địch nhân nếu có lòng ẩn núp, căn bản không lộ ra chút nào.
Cổ Dịch Thiên nói:
- Lỗ mũi trâu, ngươi không phải là phụ nữ đoán già đoán non tính ma tính quỷ để thối lui trước chứ?
Đàm Thanh Ngưu trừng hắn một cái, tức giận nói:
- Ngươi không cần phải coi thường tuyết như vậy, chúng có thể làm giảm phản ứng của trận pháp sóng thăm dò, khiến chúng ta ra phán đoán sai lầm.