Thất Giới Hậu Truyện

Chương 257: Chân thị thật lực (Thực lực thật sự)

Đàm Thanh Ngưu xuất thân là môn hạ của Vân Vụ phong Quy Vô đạo trưởng, hai mươi năm tu luyện tiến triển tuy không nhanh, nhưng trong người sở học lại rộng rãi, đối với bí ẩn nhiều người không biết đều có hiểu biết tương đối.
Lúc này, đối mặt với Lục Hồn kiếm quyết của Ứng Thiên Tà, Đàm Thanh Ngưu thi triển Quy Linh thuật của Đạo môn Quy Linh phái, thân thể xoay tròn giữa không trung, trong phương viên năm trượng hình thành một vùng xoáy không lớn, liên tục không ngừng thôn tính sóng ánh sáng màu xanh lục của Ứng Thiên Tà.
Quy Linh phái chính là một phái nhỏ phân chia trong Đạo giáo, nhiều năm trước đã không còn tồn tại. Quy Linh thuật của nó bất quá là một loại tiểu pháp thuật ngưng tụ linh khí trời đất dùng để tăng cường tu vi, nhưng Đàm Thanh Ngưu lại dùng để quấy nhiễu Ứng Thiên Tà thi triển pháp thuật, đây chính là chỗ thông minh của hắn.
Hạ Kiến Quốc trong lòng đầy kinh ngạc, đối với thực lực của Ứng Thiên Tà.
Thấy bốn người đã bắt đầu công kích, hắn cũng không chút chần chừ, nhanh chóng gia nhập chiến cục.
Một mình địch năm, Ứng Thiên Tà vẻ mặt nặng nề, đoản kiếm trong tay tung bay như chớp, làn kiếm màu xanh lục dày đặc khuếch tán tầng tầng lớp lớp bao phủ không gian phương viên vài chục trượng.
Trong đó, Ứng Thiên Tà thân pháp mạnh mẽ, mấy lần thoát khỏi sự giằng co với Sở Văn Tân, xuất hiện bên cạnh Cổ Dịch Thiên, dự tính trước hết giết chết hắn.
Ai ngờ Cổ Dịch Thiên vô cùng cảnh giác, luôn xảo diệu né tránh. Điều này khiến Ứng Thiên Tà phí công lùi lại.
Tròng mắt đảo tròn, Ứng Thiên Tà chuyển mục tiêu, một kiếm đẩy lùi Sở Văn Tân, xuất hiện trên không trung của Đàm Thanh Ngưu.
Lúc đó, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc nhanh chóng xông đến, hai sư huynh đệ liên thủ thi triển pháp thuật, ánh vàng kim rực rỡ vô cùng lập tức áp chế ánh xanh lục bốn phía, hình thành một lưới sáng ánh Phật vây phủ Ứng Thiên Tà ở bên trong.
Cổ Dịch Thiên thấy vậy, thân thể lóe lên xông đến, đầu dưới chân trên, thân thể xoay tròn, hai lòng bàn tay ánh đỏ hội tụ hình thành một cột sáng rực rỡ bắn thẳng vào đầu của Ứng Thiên Tà.
Sở Văn Tân hơi xa, không kịp gia nhập, chỉ đành thu thế chờ đợi, quan sát động thái giao chiến.
Đối mặt với công kích bất ngờ, Ứng Thiên Tà bật cười tàn khốc, đoản kiếm trong tay chém xuống phá vỡ lưới sáng ánh Phật do Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc tạo ra, thân thể hạ xuống bắn vào giữa vùng xoáy tròn của Đàm Thanh Ngưu.
Lúc đó, một chiêu dùng hết sức của Cổ Dịch Thiên vừa hay đánh xuống, Hạo Nhiên Chính Khí truyền vào trong vùng xoáy, tuy không hề đánh trúng Ứng Thiên Tà nhưng lại tạo nên chấn động kịch liệt, khiến vùng xoáy đột nhiên rung lên, để lộ hiện tượng tán loạn.
Thời gian lúc đó phảng phất như ngừng lại.
Sau khi Ứng Thiên Tà tiến vào trong vùng xoáy rồi, lập tức cảm ứng được Đàm Thanh Ngưu ở chỗ nào, đoản kiếm trong tay múa lên, kiếm khí sắc bén chớp mắt đã tản ra bốn phía, va chạm với sức xoáy, cùng với Hạo Nhiên Chính Khí do Cổ Dịch Thiên phát ra, lập tức sản sinh vụ nổ kịch liệt.
Ùng oàng vang vọng rung trời, chớp điện gào thét, làn sáng rọi chiếu khắp nơi, dòng khí khuếch tán cùng với tiếng kêu thảm, sương mù đen đặc che phủ tình hình giao chiến thật sự.
Trên bầu trời, hoa tuyết rơi xuống, trong hẻm núi băng, cuồng phong gào thét.
Ngay trước khi sương mù tản ra, vài ánh sáng xanh lục quỷ dị bắn ra tám hướng cùng với những tiếng rên theo bốn bóng người tản ra chung quanh.
Sở Văn Tân thấy không ổn, quát to một tiếng múa kiếm chém ra, kiếm khí sắc bén đánh tan sương mù để lộ tình hình giao chiến.
Giữa chiến trường, Ứng Thiên Tà cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt cười lạnh, một luồng khí tức quỷ dị tràn ngập cơ thể khiến cho người ta bị ấn tượng tà mị đến cực điểm.
Dưới chân, Đàm Thanh Ngưu nằm dài trên mặt tuyết, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân máu tươi đầm đìa, xem ra bị thương rất nặng.
Cách đó vài trượng, Phùng Vân vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, tay trái chảy máu, Hạ Kiến Quốc vẻ mặt tức giận, y phục trước ngực bị rách tung.
Cổ Dịch Thiên vẻ mặt mệt mỏi, khóe miệng có vết máu, trong mắt đầy kinh hãi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Văn Tân vẻ mặt nặng nề, nghiêm túc nói:
- Không ngờ ngươi lại ẩn giấu bản lĩnh thực sự, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ứng Thiên Tà cười tà đạo nói:
- Người đời đều thích người yếu, không thích người khác mạnh hơn mình. Ta làm như vậy chính thỏa mãn tâm lý dối trá của các ngươi, chuyện này không phải rất tốt sao?
Sở Văn Tân tức giận, hừ giọng nói:
- Từ xưa đến nay tiểu nhân đều là như vậy, ngươi không cần phải càn rỡ. Bây giờ, hãy để ta đến lĩnh giáo, xem thử Lục Hồn kiếm quyết của ngươi thật ra lợi hại đến thế nào.
Kiếm ngọc rung lên, tiếng kiếm rợp trời, làn kiếm trong suốt cái trước đi rồi cái sau tới liền bắn thẳng vào ngực của Ứng Thiên Tà.
Bật cười âm hiểm, Ứng Thiên Tà toàn thân ánh sáng màu xanh lục mạnh lên nhấp nhô không ngừng, đồng thời lại khuếch tán dần dần chuyển thành màu nâu thẫm, tạo nên vị tanh của máu.
- Đến đây, để cho ngươi được biết qua, Lục Hồn kiếm quyết thất truyền ba trăm năm qua thật ra có hình dạng như thế nào.
Trong tiếng quát lớn, Ứng Thiên Tà tay trái giơ cao, đoản kiếm trong tay nhảy múa chấn động phát xuất tiếng gào thét kinh hồn chói tai, cùng với hào quang màu xanh biếc chớp mắt đã bắn lên tận trời cao, hình thành một cột sáng thông đến trời, khiến cả bầu trời đều nhiễm màu xanh lục.
Thời khắc đó, trời đất rung chuyển, thời không chấn động, cuồng phong gào thét từ bốn phương tám hướng ập đến, hình thành một vầng mây sáng màu xanh lục thẫm quanh người Ứng Thiên Tà, hệt như một con yêu quái màu xanh lục, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gào thét khủng khiếp.
Khí thế đến vậy thế gian khó tìm thấy. Sở Văn Tân lập tức biến hẳn sắc mặt, vừa toàn lực thúc động pháp quyết, khiến kiếm ngọc trong tay ánh vàng kim tản ra bốn phía, vừa rống to lên:
- Ứng Thiên Tà, ngươi thật ra là ai, đến từ nơi nào?
Trong tiếng cười lớn điên cuồng, Ứng Thiên Tà trả lời:
- Ta tự nhiên đến từ Hồn Kiếm môn, chỉ bất quá ta còn có một thân phận khác, đáng tiếc các ngươi không còn có cơ hội biết nữa rồi.
Một kiếm chém xuống, trời đất hoảng loạn.
Đó chính là Lục Hồn kiếm, hiệu xưng một trong hai đại tuyệt kỹ của Hồn Kiếm môn, có khí cực sát của trời đất, dùng bá khí không gì ngăn nỗi chém thẳng xuống đầu của Sở Văn Tân.

Chăm chú nhìn một kiếm đó, Sở Văn Tân phát hiện bản thân không còn chỗ để né tránh, mọi đường thoái lui đều bị Ứng Thiên Tà phong kín, ngoại trừ giao chiến thẳng thừng với y ra thì không còn biện pháp nào khác.
Ngửa mặt kêu dài một tiếng, Sở Văn Tân toàn thân bộc phát sức mạnh kinh người, hai tay nắm chặt trường kiếm, mang sức mạnh cả đời chém ra một kiếm, không hề có chút hoa dạng nào cả.
Bốn phía, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc bị khí thế do Ứng Thiên Tà phát ra ép cho lắc lư không ngừng, sau khi chống lại một chốc, cuối cùng phải bất đắc dĩ lùi lại, chọn phương án né tránh.
Cổ Dịch Thiên bay thẳng xuống mặt đất, ôm Đàm Thanh Ngưu bị trọng thương vào lòng rồi nhanh chóng bay ra ngoài đứng cách trăm trượng chăm chú nhìn giao chiến giữa hai bên.
Lập tức, kiếm và kiếm chạm vào nhau, kiếm quyết khác nhau ẩn chứa sức mạnh khác nhau.
Sở Văn Tân tu vi bất phàm, đang ở giai đoạn cuối cùng của cảnh giới Bất Diệt, chỉ cách cảnh giới Quy Tiên một đường mỏng manh.
Nhưng một kiếm dồn hết sức của gã lại bị Ứng Thiên Tà không hề lo sợ đè ép xuống, lập tức truyền xuống dưới đất, khiến cả hẻm núi băng đều bị san thành bình địa.
Kết quả này khiến người ta bất ngờ, sự mạnh mẽ của Ứng Thiên Tà đến quá đột nhiên, khiến người ta quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
- Sở huynh! Sở đại hiệp!
Tiếng la thất thanh từ bốn phía truyền lại, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc, Cổ Dịch Thiên đều cùng nhau rống to, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với kết quả giao chiến.
Giây lát sau, mặt đất tung tóe băng tuyết dần dần tản ra, để lộ một cái hố sâu to lớn đường kính vài trượng, khiến ba người Phùng Vân vừa thấy kinh hãi ra mặt, mơ hồ có dự cảm xấu.
Ứng Thiên Tà cầm kiếm lơ lửng, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, sau trận chiến với trước trận chiến y như chia thành hai người, tính cách phát sinh biến hóa vô cùng.
Ánh mắt đảo chuyển, Ứng Thiên Tà nói:
- Yên tâm đi, hắn còn chưa chết. Bất quá chuyện đó cũng chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Cổ Dịch Thiên mắng:
- Thúi lắm, ngươi chết rồi chúng ta cũng còn chưa chết được.
Phùng Vân chăm chú nhìn Ứng Thiên Tà hỏi lại:
- Lục Hồn kiếm tuy sắc bén nhưng dường như còn chưa có được uy lực to lớn đến như vậy. Thật ra sư phụ ngươi là ai, vì sao ngươi lại có được tu vi kinh người đến như vậy?
Ứng Thiên Tà cười nói:
- Hồn Kiếm môn năm xưa chỉa dựa vào Lục Hồn kiếm quyết đã dương danh thiên hạ, có thể thấy được kiếm quyết thất truyền này tự có chút huyền diệu. Nhưng đáng tiếc Hồn Kiếm môn lúc đó không tìm được nội công tâm pháp tương ứng, cho nên bị hủy trong tay của Thiên Kiếm khách. Hiện nay, ta có được tâm pháp phối hợp, Lục Hồn kiếm quyết tự nhiên uy lực tăng mạnh.
Phùng Vân bán tín bán nghi thử thăm dò:
- Sợ là ngươi dựa vào không chỉ có Lục Hồn kiếm quyết thôi.
Ứng Thiên Tà cười lạnh nói:
- Muốn biết đáp án thì rất đơn giản, xuống âm phủ mà hỏi Diêm vương.
Dứt lời, năm ngón tay của Ứng Thiên Tà buông ra, đoản kiếm bay ra không trung, tiếng kiếm ngâm điếc tai cùng với ngàn vạn làn kiếm hệt như một đám mây xanh lục tản ra bốn phía từ người hắn.
Phùng Vân vẻ mặt biến hẳn, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, ta giữ chân hắn, các người chạy trước đi.
Hạ Kiến Quốc bay thẳng đến, nghiêm mặt nói:
- Cùng nhau tiến lùi, không hề thối lui.
Cổ Dịch Thiên hơi chần chừ một lúc, liếc Đàm Thanh Ngưu trong lòng, đang muốn nói chuyện gì thì từ trong hố sâu trên mặt đất truyền đến một tiếng kêu chấn động, sau đó Sở Văn Tân bay ra, toàn thân tức giận phần phật.
Hai tay giang ra, Ứng Thiên Tà khống chế đoản kiếm trên đỉnh đầu, khiến nó phát ra ánh kiếm màu xanh lục liên tục không ngừng, biến ảo như mây khói, lại giống như sóng biển cuộn trào, nhấp nhô tùy tâm, thu mở tùy ý, vây chặt lấy Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc và Sở Văn Tân.
Do biết được sự lợi hại của Ứng Thiên Tà, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc nhanh chóng liên thủ, thân thể hai người trùng điệp, để Phùng Vân thi triển pháp thuật, Hạ Kiến Quốc truyền toàn bộ chân nguyên vào trong cơ thể Phùng Vân, dung hợp sức mạnh cả đời của hai người, thi triển Thiên Ảo Tà Vân.
Lập tức, trên người Phùng Vân ánh kim rực rỡ, sức mạnh to lớn của nó mênh mông không bờ bến, ảo hóa thành vô số kim cương la hán uy nghiêm vô cùng, đón lấy khí tà ác do Ứng Thiên Tà phát ra.
Sở Văn Tân xông lên tận trời cao, hai tay giơ cao, lòng bàn tay ánh xanh lay động, chân nguyên cuồn cuộn bắn lên tận trời cao, vượt qua tầng mây rồi liền hình thành một dòng sông xanh, diễn biến hóa thành một con chim đang bay với tốc độ kinh người bắn thẳng xuống, khi đến gần đỉnh đầu của Ứng Thiên Tà hóa thành một thanh kiếm ánh sáng, phối hợp với Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc triển khai một chiêu mạnh mẽ.
Bật cười tà mị, Ứng Thiên Tà nói:
- Đến đây, phải kết thúc thôi.
Hai tay múa lên, kiếm quyết chuyển biến, Ứng Thiên Tà thi triển “Hồn Kiếm Chấn Trần” mạnh mẽ nhất trong Lục Hồn kiếm quyết, dự tính một chiêu hủy diệt sạch địch nhân.
Lúc đó, đoản kiếm trên đầu của Ứng Thiên Tà chớp mắt đã tỏa sáng, sau đó một chia thành năm, hình thành một thế kiếm hình ô xòe xoay tròn, vừa hấp thu ánh sáng màu xanh lục bốn phía, vừa tản ra bốn phía.
Khi năm thanh kiếm ánh sáng giang ra đến một mức độ nhất định, Ứng Thiên Tà đột nhiên quát to một tiếng, ánh xanh lục toàn thân bộc phát gấp mười lần, kiếm ánh sáng đang tản ra mạnh mẽ đột nhiên thu nhỏ, tạo nên một sức chấn động to lớn, chớp mắt đã che phủ khu vực lân cận.
Đồng thời, kiếm ánh sáng dung hợp thành một bay vụt thẳng lên hệt như có ý thức, tự động phân tán tầng tầng lớp lớp, phát xuất ngàn vạn làn kiếm như mưa to trút xuống đón lấy thế công của Phùng Vân và Sở Văn Tân.

back top