Thiên Lân vẻ mặt kỳ dị, im im lặng lặng nhìn Phỉ Vân. Đối với câu nói vừa rồi của hắn, Thiên Lân trong lòng thấy vô cùng kinh dị. Trước đây, bản thân vì sao lại tùy ý mà làm? Hiện nay, do bởi một số chuyện đau thương, bản thân liền thất vọng, trở nên yên lặng. Mình có còn là mình hay không?
Nghĩ đến đây, Thiên Lân đột nhiên bừng tỉnh ngộ, cười lớn nói:
- Nói rất hay, lý tưởng của ta ở trên chín tầng trời, ta phải vượt qua mọi thứ, tùy tâm mà làm.
Phỉ Vân cười nói:
- Đến đây, chúng ta so với nhau, xem thử tương lai của ai đẹp hơn, vui thích hơn.
Đưa tay ra, Phỉ Vân trong mắt toát ra một tình bằng hữu kỳ dị.
Nắm chặt tay Phỉ Vân, Thiên Lân tự phụ nói:
- Yên tâm, ta sẽ không thua huynh.
Phỉ Vân không phục nói:
- Huynh không nên nói mạnh như vậy, đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.
Thiên Lân cười cười, hoàn toàn không giải thích, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xa, toàn thân toát ra một luồng chính khí vô hình, giọng bình tĩnh nói:
- Đi, ta đã phát hiện được mục tiêu kế tiếp, đi xem ai là người xui xẻo.
Lóe lên đi liền, tới lui tùy ý.
Thiên Lân vào thời điểm đó thể hiện thực lực kinh người khiến Phỉ Vân đi chung phải kinh ngạc, không biết được trên người Thiên Lân còn bao nhiêu bí mật, cũng không nhìn được Thiên Lân thật sự là người thế nào.
Bên trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh triệu tập mọi người lại, cùng lắng nghe Tuyết Hồ kể chuyện Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng. Giây lát sau, khi Tuyết Hồ đã kể hết, mọi người lập tức mừng ra mặt, hưng phấn không nói ra.
- Cốc chủ, hai người này giao cho chúng ta, bảo đảm sẽ khiến bọn chúng đến mà không có đường về.
Người đầu tiên cất tiếng chính là Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào, trước đây mọi người đã thương nghị, Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng để cho Thiên Tà tông phụ trách.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tông chủ chớ gấp, để đề phòng mọi chuyện, lần này các vị phụ trách cắt đường rút lui của Ngốc Thiên Ông, còn phía Đằng Long cốc thì để người của Ly Hận thiên cung ra mặt, chúng ta phải hành động diệt trừ cho sạch lần này.
Mã Vũ Đào hơi không vui, hừ giọng nói:
- Cốc chủ cho là chúng ta không cách nào hoàn thành nhiệm vụ?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Không phải ý như vậy, ta chỉ suy xét vì chắc chắn thôi. Đối với những hiểu biết của chúng ta về Ngốc Thiên Ông, tu vi lão ta đã sớm đạt đến cảnh giới Quy Tiên. Nếu như lão phát hiện không ổn lập tức bỏ chạy, với tu vi của tông chủ, muốn chắc chắn ngăn được lão phỏng chừng không phải là chuyện dễ dàng. Như vậy hành động của chúng ta lại tốn công phí sức.
Mã Vũ Đào không nói, trong lòng biết suy tính của Triệu Ngọc Thanh có lý, nhưng đối với việc người Ly Hận thiên cung ra mặt xuất kích, bản thân chặn giữa đường cũng là việc không được thoải mái lắm.
Tuyết Sơn thánh tăng dường như nhìn thấu được tâm tư của ông, khẽ nói:
- Tấn công truy sát Ngốc Thiên Ông lần này, chỗ quan trọng nhất chính là ở tông chủ, xin tông chủ chớ sơ suất.
Mã Vũ Đào không hiểu nói lại:
- Đại sư nói vậy nghĩa là sao?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Với thực lực của Ngốc Thiên Ông, lão không dám đối mặt trực tiếp với Đằng Long cốc. Lần này lão đến đây đơn giản là để hiểu rõ tình hình nơi này, cũng tiện cho lão thực hiện kế mượn đao giết người. Hiện nay, trong tiềm thức của lão, đã có một loại tâm trạng cẩn thận vô cùng, chỉ ở xa xa nhìn lại. Nếu như phát hiện tình hình không ổn, lão lập tức nghĩ đến không phải phản kích mà bỏ chạy. Như vậy, người Ly Hận thiên cung tuy ra mặt xuất kích, nhưng khả năng giao chiến không lớn, hy vọng duy nhất chính đặt trên người các vị, chính các vị mới là thực lực chủ yếu để phong tỏa và tiêu diệt Ngốc Thiên Ông.
Nghe xong những lời này, Mã Vũ Đào lập tức cao hứng trở lại, cảm kích nói:
- Đa tạ đại sư đã chỉ điểm, chúng ta sẽ tận sức không cho Ngốc Thiên Ông có bất kỳ cơ hội bỏ chạy nào.
Hàn Hạc nói:
- Việc này không nên chậm trễ, ba người tông chủ xin lập tức đi ngay.
Mã Vũ Đào ừ một tiếng rồi lập tức dẫn Đông Quan Thành, Hạ Kiến Quốc đi ngay.
Không lâu sau, Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người mở miệng nói:
- Để nắm chắc cơ hội lần này, người tham dự hành động còn phải đặc biệt chú ý một số chi tiết.
Công Dương Thiên Tung hỏi lại:
- Có chi tiết thế nào, xin cốc chủ nói rõ.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Vì tận hết sức dọa hai người Ngốc Thiên Ông, bốn người thiên tôn tốt nhất là phải tìm một chỗ phù hợp. Sau đó ẩn mình chờ đến khi Ngốc Thiên Ông xuất hiện mới để Tiết Phong ra mặt, tận sức giữ bọn họ lại. Khi đó, do Tiết Phong tuổi nhỏ tu vi kém cỏi, Ngốc Thiên Ông cho dù phát hiện cũng không lập tức bỏ chạy ngay. Thế rồi ba người thiên tôn phải lợi dụng thời cơ hiếm có, triển khai công kích sắc bén mà nhanh nhất, phải khiến Ngốc Thiên Ông trước khi bỏ chạy bị trọng thương. Đến lúc này, ba người Mã tông chủ giữa đường ngăn lại mới nắm phần nhiều khả năng tiêu diệt Ngốc Thiên Ông.
Công Dương Thiên Tung thấy có lý, gật đầu nói:
- Cốc chủ yên tâm, chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành động.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thế thì tốt, các vị cũng phải đi thôi, tận hết sức chuẩn bị đầy đủ một chút.
Công Dương Thiên Tung lập tức dẫn Mạc Bắc Thiên Tinh khách, Cơ Tuyết Ny và Tiết Phong rời đi.
Như vậy, trong Đằng Long phủ lúc này bớt đi bảy người, có vẻ yên lặng.
Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, dặn dò:
- Trong thời gian này, mọi người phải giữ cảnh giác cao, tùy lúc đề phòng có người đến sinh sự. Bây giờ, ta có mấy câu nói với Tuyết Hồ, mọi người đi trước đi.
Mọi người nghe vậy ai nấy bỏ đi, chỉ còn lại hai người là Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Hồ.
Nhìn Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Hồ hơi bất an hỏi:
- Cốc chủ có gì giáo huấn?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ngươi thân là linh hồ, trải qua ngàn năm tu luyện mới có được hình người, mọi thứ đều không dễ dàng, hy vọng ngươi quý trọng lấy nó.
Tuyết Hồ không hiểu, nhưng lại gật đầu đáp;
- Đa tạ cốc chủ giáo huấn.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta lưu ngươi lại một mình nói chuyện, chính là muốn nói cho ngươi một số chuyện, hy vọng ngươi nhớ kỹ trong lòng.
Tuyết Hồ nói:
- Xin cốc chủ cứ nói, ta nhất định nhớ kỹ trong lòng.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, khẽ nói:
- Phỉ Vân lai lịch kỳ dị đặc biệt, đời này định sẵn không phải là người phàm tục. Ngươi đi theo hắn nhớ phải hỗ trợ hắn nhiều hơn, nhưng không được để hắn chìm đắm vào chuyện gì dễ dàng. Đời hắn tối kỵ một chữ phượng, ngươi hãy nhớ kỹ chuyện này, lại không được nói cho Phỉ Vân biết.
Tuyết Hồ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói:
- Cốc chủ có thể nhìn thấy được định mệnh của công tử?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
- Không thể, ta chỉ nhìn được một số chuyện lộ rõ. Được rồi, ngươi đi đi, nhớ kỹ lời ta nói, không được quên.
Tuyết Hồ đáp:
- Cốc chủ yên tâm, Tuyết Hồ nhất định sẽ nhớ kỹ không quên, hỗ trợ Phỉ Vân công tử thật tốt.
Dứt lời, Tuyết Hồ tung mình bay đi, chớp mắt đã ra khỏi Đằng Long phủ biến mất khỏi tầm nhìn của Triệu Ngọc Thanh.
Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh tự nói:
- Ta làm như vậy có phải vi phạm ý trời không? Có lẽ, ta không cần nhắc đến, nhưng là …
Nhưng là thế nào, Triệu Ngọc Thanh không hề nói thêm, ông chỉ im im lặng lặng xoay người, cô độc rời đi.
Trên đường vội đi, Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng nửa canh giờ sau đã đến quanh Đằng Long cốc. Ngừng lại ở trên đỉnh một ngọn núi băng, Ngốc Thiên Ông nhìn Đằng Long cốc cách xa vài dặm, cau chặt đôi mày rậm. Hắc Ưng đứng yên một bên, khẽ nói:
- Sư bá, khoảng cách này khá xa, chúng ta có thể thăm dò được tin tức nào đây?
Ngốc Thiên Ông trầm giọng nói:
- Ta có cảm giác bất an, dường như có phát sinh một số chuyện.
Hắc Ưng kinh hãi la lên:
- Nếu không chúng ta hãy rời đi trước đã, đợi tâm tình bình tĩnh lại rồi mới quay lại cũng chưa muộn.
Ngốc Thiên Ông chần chừ nói:
- Đến cũng đến rồi, sao có thể tay không quay về được?
Hắc Ưng lo lắng nói:
- Nếu như phát sinh chuyện gì, sợ là cũng không kịp …
Ngốc Thiên Ông quát lên:
- Đủ rồi, ta tự có quyết định, ngươi trước hết ở nơi này, ta chút nữa sẽ quay lại.
Lời còn vang bên tai, Ngốc Thiên Ông liền lóe lên đi thẳng về phía Đằng Long cốc.
Lúc này, ở lối vào Đằng Long cốc gió nhẹ thổi lên.
- Người nào đó, dám xâm nhập vào nơi này.
Thanh âm có mấy phần lạnh lẽo vang vọng trong vùng phụ cận của Đằng Long cốc.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân đột nhiên bừng tỉnh ngộ, cười lớn nói:
- Nói rất hay, lý tưởng của ta ở trên chín tầng trời, ta phải vượt qua mọi thứ, tùy tâm mà làm.
Phỉ Vân cười nói:
- Đến đây, chúng ta so với nhau, xem thử tương lai của ai đẹp hơn, vui thích hơn.
Đưa tay ra, Phỉ Vân trong mắt toát ra một tình bằng hữu kỳ dị.
Nắm chặt tay Phỉ Vân, Thiên Lân tự phụ nói:
- Yên tâm, ta sẽ không thua huynh.
Phỉ Vân không phục nói:
- Huynh không nên nói mạnh như vậy, đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.
Thiên Lân cười cười, hoàn toàn không giải thích, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xa, toàn thân toát ra một luồng chính khí vô hình, giọng bình tĩnh nói:
- Đi, ta đã phát hiện được mục tiêu kế tiếp, đi xem ai là người xui xẻo.
Lóe lên đi liền, tới lui tùy ý.
Thiên Lân vào thời điểm đó thể hiện thực lực kinh người khiến Phỉ Vân đi chung phải kinh ngạc, không biết được trên người Thiên Lân còn bao nhiêu bí mật, cũng không nhìn được Thiên Lân thật sự là người thế nào.
Bên trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh triệu tập mọi người lại, cùng lắng nghe Tuyết Hồ kể chuyện Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng. Giây lát sau, khi Tuyết Hồ đã kể hết, mọi người lập tức mừng ra mặt, hưng phấn không nói ra.
- Cốc chủ, hai người này giao cho chúng ta, bảo đảm sẽ khiến bọn chúng đến mà không có đường về.
Người đầu tiên cất tiếng chính là Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào, trước đây mọi người đã thương nghị, Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng để cho Thiên Tà tông phụ trách.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tông chủ chớ gấp, để đề phòng mọi chuyện, lần này các vị phụ trách cắt đường rút lui của Ngốc Thiên Ông, còn phía Đằng Long cốc thì để người của Ly Hận thiên cung ra mặt, chúng ta phải hành động diệt trừ cho sạch lần này.
Mã Vũ Đào hơi không vui, hừ giọng nói:
- Cốc chủ cho là chúng ta không cách nào hoàn thành nhiệm vụ?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Không phải ý như vậy, ta chỉ suy xét vì chắc chắn thôi. Đối với những hiểu biết của chúng ta về Ngốc Thiên Ông, tu vi lão ta đã sớm đạt đến cảnh giới Quy Tiên. Nếu như lão phát hiện không ổn lập tức bỏ chạy, với tu vi của tông chủ, muốn chắc chắn ngăn được lão phỏng chừng không phải là chuyện dễ dàng. Như vậy hành động của chúng ta lại tốn công phí sức.
Mã Vũ Đào không nói, trong lòng biết suy tính của Triệu Ngọc Thanh có lý, nhưng đối với việc người Ly Hận thiên cung ra mặt xuất kích, bản thân chặn giữa đường cũng là việc không được thoải mái lắm.
Tuyết Sơn thánh tăng dường như nhìn thấu được tâm tư của ông, khẽ nói:
- Tấn công truy sát Ngốc Thiên Ông lần này, chỗ quan trọng nhất chính là ở tông chủ, xin tông chủ chớ sơ suất.
Mã Vũ Đào không hiểu nói lại:
- Đại sư nói vậy nghĩa là sao?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Với thực lực của Ngốc Thiên Ông, lão không dám đối mặt trực tiếp với Đằng Long cốc. Lần này lão đến đây đơn giản là để hiểu rõ tình hình nơi này, cũng tiện cho lão thực hiện kế mượn đao giết người. Hiện nay, trong tiềm thức của lão, đã có một loại tâm trạng cẩn thận vô cùng, chỉ ở xa xa nhìn lại. Nếu như phát hiện tình hình không ổn, lão lập tức nghĩ đến không phải phản kích mà bỏ chạy. Như vậy, người Ly Hận thiên cung tuy ra mặt xuất kích, nhưng khả năng giao chiến không lớn, hy vọng duy nhất chính đặt trên người các vị, chính các vị mới là thực lực chủ yếu để phong tỏa và tiêu diệt Ngốc Thiên Ông.
Nghe xong những lời này, Mã Vũ Đào lập tức cao hứng trở lại, cảm kích nói:
- Đa tạ đại sư đã chỉ điểm, chúng ta sẽ tận sức không cho Ngốc Thiên Ông có bất kỳ cơ hội bỏ chạy nào.
Hàn Hạc nói:
- Việc này không nên chậm trễ, ba người tông chủ xin lập tức đi ngay.
Mã Vũ Đào ừ một tiếng rồi lập tức dẫn Đông Quan Thành, Hạ Kiến Quốc đi ngay.
Không lâu sau, Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người mở miệng nói:
- Để nắm chắc cơ hội lần này, người tham dự hành động còn phải đặc biệt chú ý một số chi tiết.
Công Dương Thiên Tung hỏi lại:
- Có chi tiết thế nào, xin cốc chủ nói rõ.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Vì tận hết sức dọa hai người Ngốc Thiên Ông, bốn người thiên tôn tốt nhất là phải tìm một chỗ phù hợp. Sau đó ẩn mình chờ đến khi Ngốc Thiên Ông xuất hiện mới để Tiết Phong ra mặt, tận sức giữ bọn họ lại. Khi đó, do Tiết Phong tuổi nhỏ tu vi kém cỏi, Ngốc Thiên Ông cho dù phát hiện cũng không lập tức bỏ chạy ngay. Thế rồi ba người thiên tôn phải lợi dụng thời cơ hiếm có, triển khai công kích sắc bén mà nhanh nhất, phải khiến Ngốc Thiên Ông trước khi bỏ chạy bị trọng thương. Đến lúc này, ba người Mã tông chủ giữa đường ngăn lại mới nắm phần nhiều khả năng tiêu diệt Ngốc Thiên Ông.
Công Dương Thiên Tung thấy có lý, gật đầu nói:
- Cốc chủ yên tâm, chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành động.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thế thì tốt, các vị cũng phải đi thôi, tận hết sức chuẩn bị đầy đủ một chút.
Công Dương Thiên Tung lập tức dẫn Mạc Bắc Thiên Tinh khách, Cơ Tuyết Ny và Tiết Phong rời đi.
Như vậy, trong Đằng Long phủ lúc này bớt đi bảy người, có vẻ yên lặng.
Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, dặn dò:
- Trong thời gian này, mọi người phải giữ cảnh giác cao, tùy lúc đề phòng có người đến sinh sự. Bây giờ, ta có mấy câu nói với Tuyết Hồ, mọi người đi trước đi.
Mọi người nghe vậy ai nấy bỏ đi, chỉ còn lại hai người là Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Hồ.
Nhìn Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Hồ hơi bất an hỏi:
- Cốc chủ có gì giáo huấn?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ngươi thân là linh hồ, trải qua ngàn năm tu luyện mới có được hình người, mọi thứ đều không dễ dàng, hy vọng ngươi quý trọng lấy nó.
Tuyết Hồ không hiểu, nhưng lại gật đầu đáp;
- Đa tạ cốc chủ giáo huấn.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta lưu ngươi lại một mình nói chuyện, chính là muốn nói cho ngươi một số chuyện, hy vọng ngươi nhớ kỹ trong lòng.
Tuyết Hồ nói:
- Xin cốc chủ cứ nói, ta nhất định nhớ kỹ trong lòng.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, khẽ nói:
- Phỉ Vân lai lịch kỳ dị đặc biệt, đời này định sẵn không phải là người phàm tục. Ngươi đi theo hắn nhớ phải hỗ trợ hắn nhiều hơn, nhưng không được để hắn chìm đắm vào chuyện gì dễ dàng. Đời hắn tối kỵ một chữ phượng, ngươi hãy nhớ kỹ chuyện này, lại không được nói cho Phỉ Vân biết.
Tuyết Hồ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói:
- Cốc chủ có thể nhìn thấy được định mệnh của công tử?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
- Không thể, ta chỉ nhìn được một số chuyện lộ rõ. Được rồi, ngươi đi đi, nhớ kỹ lời ta nói, không được quên.
Tuyết Hồ đáp:
- Cốc chủ yên tâm, Tuyết Hồ nhất định sẽ nhớ kỹ không quên, hỗ trợ Phỉ Vân công tử thật tốt.
Dứt lời, Tuyết Hồ tung mình bay đi, chớp mắt đã ra khỏi Đằng Long phủ biến mất khỏi tầm nhìn của Triệu Ngọc Thanh.
Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh tự nói:
- Ta làm như vậy có phải vi phạm ý trời không? Có lẽ, ta không cần nhắc đến, nhưng là …
Nhưng là thế nào, Triệu Ngọc Thanh không hề nói thêm, ông chỉ im im lặng lặng xoay người, cô độc rời đi.
Trên đường vội đi, Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng nửa canh giờ sau đã đến quanh Đằng Long cốc. Ngừng lại ở trên đỉnh một ngọn núi băng, Ngốc Thiên Ông nhìn Đằng Long cốc cách xa vài dặm, cau chặt đôi mày rậm. Hắc Ưng đứng yên một bên, khẽ nói:
- Sư bá, khoảng cách này khá xa, chúng ta có thể thăm dò được tin tức nào đây?
Ngốc Thiên Ông trầm giọng nói:
- Ta có cảm giác bất an, dường như có phát sinh một số chuyện.
Hắc Ưng kinh hãi la lên:
- Nếu không chúng ta hãy rời đi trước đã, đợi tâm tình bình tĩnh lại rồi mới quay lại cũng chưa muộn.
Ngốc Thiên Ông chần chừ nói:
- Đến cũng đến rồi, sao có thể tay không quay về được?
Hắc Ưng lo lắng nói:
- Nếu như phát sinh chuyện gì, sợ là cũng không kịp …
Ngốc Thiên Ông quát lên:
- Đủ rồi, ta tự có quyết định, ngươi trước hết ở nơi này, ta chút nữa sẽ quay lại.
Lời còn vang bên tai, Ngốc Thiên Ông liền lóe lên đi thẳng về phía Đằng Long cốc.
Lúc này, ở lối vào Đằng Long cốc gió nhẹ thổi lên.
- Người nào đó, dám xâm nhập vào nơi này.
Thanh âm có mấy phần lạnh lẽo vang vọng trong vùng phụ cận của Đằng Long cốc.