Giang Thanh Tuyết nghe vậy cười khóc đều không được, Vũ Điệp và Thiện Từ vẻ mặt lại cười cợt. Vòng tỉ thí thứ hai mất thời gian gần bằng vòng một.
Khi Hạ Kiến Quốc đã thi đấu cuối cùng xong, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, chờ đợi quyết định của ông.
Thiên Lân nhỏ giọng hỏi:
- Lần này các ngươi cho là sẽ còn mấy người?
- Ba người.
Vũ Điệp và Thiện Từ đồng thanh đáp, sau đó hai đứa đều lộ ra nụ cười.
Thiên Lân mỉm cười gật đầu, tinh nghịch nói:
- Anh hùng có cái nhìn giống nhau.
Giang Thanh Tuyết cười mắng:
- Mới có chút xíu thành tựu đã lớn giọng tự xưng anh hùng không chút ngại ngùng.
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Anh hùng xưa nay từ nhỏ lớn lên, không hề từ già nhỏ đi theo chiều ngược lại.
Thấy nó xảo biện, Giang Thanh Tuyết khẽ hừ nói:
- Khó mà đối phó với tiểu quỷ như ngươi, có lý cũng khó nói chuyện rõ ràng với ngươi được.
Thiên Lân cố ý hú lên để gây chú ý cho mọi người, sau đó làm ra bộ dạng đương nhiêu nói:
- Trẻ con từ xưa đến nay đều không nói lý, lẽ nào tỷ tỷ không biết chăng? Muốn chúng ta hiểu được lý lẽ, thế thì chúng ta đã thành người lớn, không phải là trẻ con rồi.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt hơi biến, không ngờ Thiên Lân lại khó dạy như vậy, không khỏi hung hăng trừng nó một cái.
Thiên Lân thấy vậy, giọng nói biến chuyển, cười dịu dàng lên tiếng:
- Người thường xuyên tức giận rất dễ già đi, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định rất ít khi nóng giận, cho thấy tỷ tỷ là người độ lượng hiền lành, không thích hơn thua với trẻ con.
Giang Thanh Tuyết biết nó đang làm trò, muốn giận lại không giận được, chỉ đành nghiêm mặt đáp:
- Mới vừa chế nhạo ta, lại còn lừa nữa, ngươi cho ta là trẻ con chăng.
Thiên Lân cười trả lời:
- Đúng thế, trẻ con thích nhất là chơi với trẻ con. Như vậy ta thích nói chuyện với tỷ tỷ, tự nhiên cho tỷ tỷ cũng giống như chúng ta vậy.
Bốn phía, Triệu Ngọc Thanh, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung, Phương Mộng Như mấy người nghe vậy ai cũng mỉm cười, ai cũng tức cười với khả năng biện luận của Thiên Lân.
Giang Thanh Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười, không biết nói thế nào cho xong, vì vậy không để ý đến nó nữa.
Trong sân trường, Lý Phong nhìn Tuyết Sơn thánh tăng hỏi:
- Tiền bối, vòng thứ hai này kết quả …
Tuyết Sơn thánh tăng hơi nghiêm mặt trả lời:
- Kết quả đã có rồi, ba phái đều có một người vượt qua, Đằng Long cốc chính là Từ Tĩnh.
Như vậy, đã xuất hiện tam cường, bọn họ chính là Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc. Lúc này, bốn người còn lại tự động lùi lại, chỉ còn ba người tham gia vòng cuối đứng đó nhìn nhau, một loại tranh đấu giữa những người mạnh lúc này bắt đầu xuất hiện.
Lý Phong hơi hơi gật đầu, cảm kích nói:
- Lần này làm phiền thánh tăng tiền bối phải hao phí tâm lực, vãn bối quả thật không yên tâm. Bây giờ trước hết mời tiền bối ngồi, chuyện tiếp theo hãy giao lại cho vãn bối là được.
Tuyết Sơn thánh tăng cười cười, quay về chỗ ngồi. Mọi người ở đó đều quay lại nhìn Lý Phong.
Điềm nhiên gật đầu, Lý Phong nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Mỗi phiên tỉ thí tổng hợp, cuối cùng đều không tránh khỏi giao chiến. Nhưng trước đây mỗi phiên như vậy đều còn hai người tỉ thí, mà năm nay lại còn ba người, điểm này có khó an bài một chút. Nghĩ đơn giản, để cho công bằng chính trực, mỗi người trong ba đều phải thi đấu hai trận khác nhau, như vậy sẽ xuất hiện hai loại tình hình. Thứ nhất sẽ toàn thắng hoặc toàn bại, thứ hai sẽ một thắng một bại. Nếu là trường hợp trước, thắng bại tự nhiên sẽ xuất hiện rõ ràng. Nhưng nếu như trường hợp sau, lại thành ra tương khắc lẫn nhau, tuần hoàn một vòng, không phân cao thấp. Cho nên trận đấu cuối cùng này mời ba vị trọng tài quyết định.
Mọi người nghe vậy đều xôn xao, không ngờ kết quả lại khác thường.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, liếc người hai bên, hỏi lại:
- Hai vị có suy nghĩ như thế nào?
Mã Vũ Đào vẻ mặt không biểu hiện, bình tĩnh nói:
- Mọi thứ cốc chủ định đoạt được rồi.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Ta không hề suy nghĩ gì cả, cốc chủ cứ làm chủ mọi thứ.
Triệu Ngọc Thanh hơi hơi gật đầu, trầm giọng nói:
- Tỉ thí tổng hợp có liên quan đến nhiều nhân tố bên trong, đòi hỏi phải khảo nghiệm thành quả tu luyện của bọn họ. Đối với tôn chỉ của Băng Tuyết thịnh hội, quan trọng nhất là tình hữu nghị, so tài là thứ yếu. Chúng ta không quan tâm người đứng đầu là ai, chỉ cần mọi người đều tận hết sức, chuyên tâm tu luyện là tốt rồi. Hiện nay, ba người bọn chúng đều có đặc điểm khác người, chúng ta không cần phải phân ra mạnh yếu, cứ để bọn chúng cùng chung đứng đầu để cổ vũ bọn chúng cố gắng tu luyện, tương lai có thể đạt đường thành tựu to lớn.
Quyết định của Triệu Ngọc Thanh có phần bất ngờ, bất quá nghĩ lại cũng có lý, Băng Tuyết thịnh hội nguyên gốc không phải là đại hội so tài gì cả, những thiếu niên hơn mười tuổi này đều đang trong thời gian học tập tu luyện, lúc này thắng bại có nghĩa gì đâu?
Lúc này, bá tánh đi coi rất nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng tâm tình của Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào lại rất phức tạp.
Trước khi đến đây, bọn họ đều ôm tham vọng phải thắng, một lòng muốn áp đảo đối phương.
Nhưng sau khi kết thúc ba trận giao đấu, Đằng Long cốc đạt đệ nhất, bọn họ trở thành ngang tài, như vậy làm sao có thể không thấy thất vọng được.
Trên đài cao, Lý Phong quan sát một lượt vẻ mặt mọi người, thấy tuy mọi người bất ngờ nhưng lại không hề nói gì, vì thế bắt đầu lên tiếng:
- Nếu kết quả đã có, thế thì vòng thi đấu tổng hợp này, Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc ba người đều đứng hạng nhất. Hy vọng bọn họ sau này cố gắng nhiều hơn, thành tựu về tu vi càng to lớn hơn. Bây giờ, ba trận thi đấu đã kết thúc hết, chúng tôi thỉnh người lãnh đạo ba phái lên tiếng.
Dứt lời lùi lại, dưới đài tiếng vỗ tay vang lên.
Triệu Ngọc Thanh thân là địa chủ, trở thành người lên tiếng đầu tiên.
- Tụ hội cứu mười năm một lần là kết nói tình hữu nghị của ba phái. Ở chỗ này, trong lòng ta hy vọng, ba phái Băng Nguyên có thể vĩnh viễn hòa thuận, dân chúng Băng Nguyên có thể bình bình an an. Hôm nay, những biểu hiện đặc sắc khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt, cũng hy vọng vào ngày mai, không khí vui mừng an hòa này có thể cứ mãi kéo dài.
Bình tĩnh ôn hòa, bộc lộ phong phạm, không hổ là người lãnh đạo phái đứng đầu trên vùng Băng Nguyên.
Thấy Triệu Ngọc Thanh lùi lại, Công Dương Thiên Tung tiến lên nói:
- Đại hội lần này, công bằng chính trực, ta rất vui mừng. Đồng thời cũng muốn chúc mừng biểu hiện xuất sắc của môn hạ Đằng Long cốc, hy vọng bọn họ có thể càng lúc càng mạnh mẽ. Còn về môn hạ của Ly Hận thiên cung, ta sẽ gia tăng đốc thúc, hy vọng lần sau có thành tích tốt hơn.
Giọng nói ngay thẳng nhưng lại mang mấy phần không phục, rõ ràng ông muốn quay lại lần sau.
Mã Vũ Đào đợi Công Dương Thiên Tung ngồi rồi mới chầm chậm bước lên, cất tiếng với mọi người dưới đài:
- Trước hết, cảm ơn sự nhiệt tình và ủng hộ của mọi người. Thiên Tà tông và Đằng Long cốc luôn huống về hòa thuận hữu hảo, quan hệ với nhau mật thiết. Lần này, đại hội cử hành viên mãn, cho dù kết quả như thế nào, tình hữu nghị thủy chung là quan trọng nhất. Ta tin tưởng, khi đại hội lần sau triệu tập, hai phái chúng ta sẽ có càng nhiều đệ tử kiệt xuất hơn nữa. Lúc này, ta chúc mừng đại hội thành công viên mãn. Đa tạ.
Mỉm cười thối lui, Mã Vũ Đào rõ ràng vô cùng khéo đưa đẩy.
Đi đến giữa sân, Lý Phong nhìn xuống dưới đài, lớn giọng nói:
- Bây giờ Băng Tuyết thịnh hội đã kết thúc viên mãn, thỉnh mọi người ai nấy về cốc, tối nay sẽ ăn mừng một phen.
Xoay người, Lý Phong nói với mọi người trên đài:
- Trời đã vào hoàng hôn, mời các vị tiền bối, sư thúc, quý khách vào cốc dùng bữa.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên, mời lãnh đạo hai phái cùng với Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết đi cùng, Hàn Hạc và Điền Lỗi đi với sư muội Phương Mộng Như ngay sau đó, Thiên Lân kéo tay Thiện Từ và Vũ Điệp hoạt bát đi tiếp theo, Lý Phong dẫn những người còn lại rời đi.
Băng Tuyết thịnh hội mười năm tổ chức một lần kết thúc như vậy, ba vòng thi đấu xem như trò đùa, nhưng trong đó lại lộ ra không ít tai họa ngấm ngầm.
Thiên Lân và Thiện Từ gặp nhau tạo nên một đoạn kỳ duyên giữa cả hai. Bọn chúng gặp được Vũ Điệp biểu thị cho điều gì đây?
Băng Nguyên, một vùng đất yên tĩnh hiền hòa. Ba phái sinh sống trên vùng Băng Nguyên thật sự có thể luôn cư xử hòa hoãn được chăng?
----------------------------------------
Trong Đằng Long phủ, cao thủ ba phái lúc này đang ăn cơm chiều.
Ngồi thủ tọa bàn trên, Triệu Ngọc Thanh cùng Phương Mộng Như, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết sáu người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thiên Lân kéo Thiện Từ và Vũ Điệp chạy đến bàn của Đinh Vân Nham, ngồi cùng với bọn Lâm Phàm.
Trong lúc ăn tiệc, Thiên Lân kéo tay áo của Đinh Vân Nham, nhỏ giọng hỏi:
- Đinh thúc thúc, người kia trông có vẻ thân phận không tháp, vì sao trước giờ chưa được giới thiệu?
Đinh Vân Nham nhìn theo ánh mắt của nó, chỉ thấy người Thiên Lân ám chỉ là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp của Ly Hận thiên cung, vội vàng thu ánh mắt lại, hạ thấp giọng nói:
- Đó chính là một nhân vật đặc thù trong Ly Hận thiên cung, tên là Cơ Tuyết Ny, có liên quan tình ái với thiên tôn, nhưng do giới hạn của môn quy không thể kết hợp được, lại từ trước đến giờ chưa từng ra mặt giới thiệu với người ngoài. Đây chính là điểm úy kị lớn nhất của bọn họ, ngươi không được chọc vào đấy.
Ồ lên một tiếng, Thiên Lân chớp mắt với ông nói:
- Yên tâm đi, con sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Nói rồi quay đầu nói với Vũ Điệp bên cạnh:
- Bọn ngươi không ở trên vùng Băng Nguyên vậy thì ở đâu?
Vũ Điệp nhẹ giọng nói:
- Nơi chúng ta ở có tên là Nhạn Đãng phong, mỗi năm vào mùa Đông mới có tuyết rơi. Bình thường không khí ấm áp, cảnh sắc đẹp mắt hơn nơi này nhiều.
Thiên Lân cười nói:
- Sau này có cơ hội ta nhất định sẽ đi xem thử cho biết. Đúng rồi, lần này về đây ngươi còn quay lại chỗ đó không?
Vũ Điệp liếc mọi người ngồi cùng bàn, nhỏ giọng nói:
- Có, thái sư tổ nói về đây ở vài ngày rồi sẽ đi.
Thiên Lân thất vọng nói:
- Như vậy, lần tới chừng nào ngươi mới quay lại?
Vũ Điệp lắc đầu trả lời:
- Ta cũng không biết nữa.
Thiên Lân thấy vẻ mặt Vũ Điệp thất vọng, nghiêm chỉnh nói:
- Đừng sợ, sau này ta đi thăm ngươi là được rồi.
Vũ Điệp nhìn nó, ánh mắt trong sáng lóe lên vẻ mong chờ.
- Quả thật vậy chăng?
Thiên Lân kiên định nói:
- Yên tâm, ta đã từng nói rồi, nhất định sẽ làm.
Vũ Điệp cười, rất đẹp, rất ngọt ngào.
Bên cạnh, Thiện Từ cũng nói:
- Ta cũng sẽ đi thăm ngươi.
Vũ Điệp vui mừng nói:
- Được, ta chờ các ngươi đến, chớ quên đó.
Những hứa hẹn trẻ con thời khắc này, bọn chúng căn bản không biết được sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với tương lai của bọn chúng.
Sau khi ăn cơm, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông trước sau rời đi, Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết lại đáp ứng ở thêm một đêm.
Khi Hạ Kiến Quốc đã thi đấu cuối cùng xong, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, chờ đợi quyết định của ông.
Thiên Lân nhỏ giọng hỏi:
- Lần này các ngươi cho là sẽ còn mấy người?
- Ba người.
Vũ Điệp và Thiện Từ đồng thanh đáp, sau đó hai đứa đều lộ ra nụ cười.
Thiên Lân mỉm cười gật đầu, tinh nghịch nói:
- Anh hùng có cái nhìn giống nhau.
Giang Thanh Tuyết cười mắng:
- Mới có chút xíu thành tựu đã lớn giọng tự xưng anh hùng không chút ngại ngùng.
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Anh hùng xưa nay từ nhỏ lớn lên, không hề từ già nhỏ đi theo chiều ngược lại.
Thấy nó xảo biện, Giang Thanh Tuyết khẽ hừ nói:
- Khó mà đối phó với tiểu quỷ như ngươi, có lý cũng khó nói chuyện rõ ràng với ngươi được.
Thiên Lân cố ý hú lên để gây chú ý cho mọi người, sau đó làm ra bộ dạng đương nhiêu nói:
- Trẻ con từ xưa đến nay đều không nói lý, lẽ nào tỷ tỷ không biết chăng? Muốn chúng ta hiểu được lý lẽ, thế thì chúng ta đã thành người lớn, không phải là trẻ con rồi.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt hơi biến, không ngờ Thiên Lân lại khó dạy như vậy, không khỏi hung hăng trừng nó một cái.
Thiên Lân thấy vậy, giọng nói biến chuyển, cười dịu dàng lên tiếng:
- Người thường xuyên tức giận rất dễ già đi, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định rất ít khi nóng giận, cho thấy tỷ tỷ là người độ lượng hiền lành, không thích hơn thua với trẻ con.
Giang Thanh Tuyết biết nó đang làm trò, muốn giận lại không giận được, chỉ đành nghiêm mặt đáp:
- Mới vừa chế nhạo ta, lại còn lừa nữa, ngươi cho ta là trẻ con chăng.
Thiên Lân cười trả lời:
- Đúng thế, trẻ con thích nhất là chơi với trẻ con. Như vậy ta thích nói chuyện với tỷ tỷ, tự nhiên cho tỷ tỷ cũng giống như chúng ta vậy.
Bốn phía, Triệu Ngọc Thanh, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung, Phương Mộng Như mấy người nghe vậy ai cũng mỉm cười, ai cũng tức cười với khả năng biện luận của Thiên Lân.
Giang Thanh Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười, không biết nói thế nào cho xong, vì vậy không để ý đến nó nữa.
Trong sân trường, Lý Phong nhìn Tuyết Sơn thánh tăng hỏi:
- Tiền bối, vòng thứ hai này kết quả …
Tuyết Sơn thánh tăng hơi nghiêm mặt trả lời:
- Kết quả đã có rồi, ba phái đều có một người vượt qua, Đằng Long cốc chính là Từ Tĩnh.
Như vậy, đã xuất hiện tam cường, bọn họ chính là Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc. Lúc này, bốn người còn lại tự động lùi lại, chỉ còn ba người tham gia vòng cuối đứng đó nhìn nhau, một loại tranh đấu giữa những người mạnh lúc này bắt đầu xuất hiện.
Lý Phong hơi hơi gật đầu, cảm kích nói:
- Lần này làm phiền thánh tăng tiền bối phải hao phí tâm lực, vãn bối quả thật không yên tâm. Bây giờ trước hết mời tiền bối ngồi, chuyện tiếp theo hãy giao lại cho vãn bối là được.
Tuyết Sơn thánh tăng cười cười, quay về chỗ ngồi. Mọi người ở đó đều quay lại nhìn Lý Phong.
Điềm nhiên gật đầu, Lý Phong nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Mỗi phiên tỉ thí tổng hợp, cuối cùng đều không tránh khỏi giao chiến. Nhưng trước đây mỗi phiên như vậy đều còn hai người tỉ thí, mà năm nay lại còn ba người, điểm này có khó an bài một chút. Nghĩ đơn giản, để cho công bằng chính trực, mỗi người trong ba đều phải thi đấu hai trận khác nhau, như vậy sẽ xuất hiện hai loại tình hình. Thứ nhất sẽ toàn thắng hoặc toàn bại, thứ hai sẽ một thắng một bại. Nếu là trường hợp trước, thắng bại tự nhiên sẽ xuất hiện rõ ràng. Nhưng nếu như trường hợp sau, lại thành ra tương khắc lẫn nhau, tuần hoàn một vòng, không phân cao thấp. Cho nên trận đấu cuối cùng này mời ba vị trọng tài quyết định.
Mọi người nghe vậy đều xôn xao, không ngờ kết quả lại khác thường.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, liếc người hai bên, hỏi lại:
- Hai vị có suy nghĩ như thế nào?
Mã Vũ Đào vẻ mặt không biểu hiện, bình tĩnh nói:
- Mọi thứ cốc chủ định đoạt được rồi.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Ta không hề suy nghĩ gì cả, cốc chủ cứ làm chủ mọi thứ.
Triệu Ngọc Thanh hơi hơi gật đầu, trầm giọng nói:
- Tỉ thí tổng hợp có liên quan đến nhiều nhân tố bên trong, đòi hỏi phải khảo nghiệm thành quả tu luyện của bọn họ. Đối với tôn chỉ của Băng Tuyết thịnh hội, quan trọng nhất là tình hữu nghị, so tài là thứ yếu. Chúng ta không quan tâm người đứng đầu là ai, chỉ cần mọi người đều tận hết sức, chuyên tâm tu luyện là tốt rồi. Hiện nay, ba người bọn chúng đều có đặc điểm khác người, chúng ta không cần phải phân ra mạnh yếu, cứ để bọn chúng cùng chung đứng đầu để cổ vũ bọn chúng cố gắng tu luyện, tương lai có thể đạt đường thành tựu to lớn.
Quyết định của Triệu Ngọc Thanh có phần bất ngờ, bất quá nghĩ lại cũng có lý, Băng Tuyết thịnh hội nguyên gốc không phải là đại hội so tài gì cả, những thiếu niên hơn mười tuổi này đều đang trong thời gian học tập tu luyện, lúc này thắng bại có nghĩa gì đâu?
Lúc này, bá tánh đi coi rất nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng tâm tình của Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào lại rất phức tạp.
Trước khi đến đây, bọn họ đều ôm tham vọng phải thắng, một lòng muốn áp đảo đối phương.
Nhưng sau khi kết thúc ba trận giao đấu, Đằng Long cốc đạt đệ nhất, bọn họ trở thành ngang tài, như vậy làm sao có thể không thấy thất vọng được.
Trên đài cao, Lý Phong quan sát một lượt vẻ mặt mọi người, thấy tuy mọi người bất ngờ nhưng lại không hề nói gì, vì thế bắt đầu lên tiếng:
- Nếu kết quả đã có, thế thì vòng thi đấu tổng hợp này, Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc ba người đều đứng hạng nhất. Hy vọng bọn họ sau này cố gắng nhiều hơn, thành tựu về tu vi càng to lớn hơn. Bây giờ, ba trận thi đấu đã kết thúc hết, chúng tôi thỉnh người lãnh đạo ba phái lên tiếng.
Dứt lời lùi lại, dưới đài tiếng vỗ tay vang lên.
Triệu Ngọc Thanh thân là địa chủ, trở thành người lên tiếng đầu tiên.
- Tụ hội cứu mười năm một lần là kết nói tình hữu nghị của ba phái. Ở chỗ này, trong lòng ta hy vọng, ba phái Băng Nguyên có thể vĩnh viễn hòa thuận, dân chúng Băng Nguyên có thể bình bình an an. Hôm nay, những biểu hiện đặc sắc khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt, cũng hy vọng vào ngày mai, không khí vui mừng an hòa này có thể cứ mãi kéo dài.
Bình tĩnh ôn hòa, bộc lộ phong phạm, không hổ là người lãnh đạo phái đứng đầu trên vùng Băng Nguyên.
Thấy Triệu Ngọc Thanh lùi lại, Công Dương Thiên Tung tiến lên nói:
- Đại hội lần này, công bằng chính trực, ta rất vui mừng. Đồng thời cũng muốn chúc mừng biểu hiện xuất sắc của môn hạ Đằng Long cốc, hy vọng bọn họ có thể càng lúc càng mạnh mẽ. Còn về môn hạ của Ly Hận thiên cung, ta sẽ gia tăng đốc thúc, hy vọng lần sau có thành tích tốt hơn.
Giọng nói ngay thẳng nhưng lại mang mấy phần không phục, rõ ràng ông muốn quay lại lần sau.
Mã Vũ Đào đợi Công Dương Thiên Tung ngồi rồi mới chầm chậm bước lên, cất tiếng với mọi người dưới đài:
- Trước hết, cảm ơn sự nhiệt tình và ủng hộ của mọi người. Thiên Tà tông và Đằng Long cốc luôn huống về hòa thuận hữu hảo, quan hệ với nhau mật thiết. Lần này, đại hội cử hành viên mãn, cho dù kết quả như thế nào, tình hữu nghị thủy chung là quan trọng nhất. Ta tin tưởng, khi đại hội lần sau triệu tập, hai phái chúng ta sẽ có càng nhiều đệ tử kiệt xuất hơn nữa. Lúc này, ta chúc mừng đại hội thành công viên mãn. Đa tạ.
Mỉm cười thối lui, Mã Vũ Đào rõ ràng vô cùng khéo đưa đẩy.
Đi đến giữa sân, Lý Phong nhìn xuống dưới đài, lớn giọng nói:
- Bây giờ Băng Tuyết thịnh hội đã kết thúc viên mãn, thỉnh mọi người ai nấy về cốc, tối nay sẽ ăn mừng một phen.
Xoay người, Lý Phong nói với mọi người trên đài:
- Trời đã vào hoàng hôn, mời các vị tiền bối, sư thúc, quý khách vào cốc dùng bữa.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên, mời lãnh đạo hai phái cùng với Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết đi cùng, Hàn Hạc và Điền Lỗi đi với sư muội Phương Mộng Như ngay sau đó, Thiên Lân kéo tay Thiện Từ và Vũ Điệp hoạt bát đi tiếp theo, Lý Phong dẫn những người còn lại rời đi.
Băng Tuyết thịnh hội mười năm tổ chức một lần kết thúc như vậy, ba vòng thi đấu xem như trò đùa, nhưng trong đó lại lộ ra không ít tai họa ngấm ngầm.
Thiên Lân và Thiện Từ gặp nhau tạo nên một đoạn kỳ duyên giữa cả hai. Bọn chúng gặp được Vũ Điệp biểu thị cho điều gì đây?
Băng Nguyên, một vùng đất yên tĩnh hiền hòa. Ba phái sinh sống trên vùng Băng Nguyên thật sự có thể luôn cư xử hòa hoãn được chăng?
----------------------------------------
Trong Đằng Long phủ, cao thủ ba phái lúc này đang ăn cơm chiều.
Ngồi thủ tọa bàn trên, Triệu Ngọc Thanh cùng Phương Mộng Như, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết sáu người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thiên Lân kéo Thiện Từ và Vũ Điệp chạy đến bàn của Đinh Vân Nham, ngồi cùng với bọn Lâm Phàm.
Trong lúc ăn tiệc, Thiên Lân kéo tay áo của Đinh Vân Nham, nhỏ giọng hỏi:
- Đinh thúc thúc, người kia trông có vẻ thân phận không tháp, vì sao trước giờ chưa được giới thiệu?
Đinh Vân Nham nhìn theo ánh mắt của nó, chỉ thấy người Thiên Lân ám chỉ là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp của Ly Hận thiên cung, vội vàng thu ánh mắt lại, hạ thấp giọng nói:
- Đó chính là một nhân vật đặc thù trong Ly Hận thiên cung, tên là Cơ Tuyết Ny, có liên quan tình ái với thiên tôn, nhưng do giới hạn của môn quy không thể kết hợp được, lại từ trước đến giờ chưa từng ra mặt giới thiệu với người ngoài. Đây chính là điểm úy kị lớn nhất của bọn họ, ngươi không được chọc vào đấy.
Ồ lên một tiếng, Thiên Lân chớp mắt với ông nói:
- Yên tâm đi, con sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Nói rồi quay đầu nói với Vũ Điệp bên cạnh:
- Bọn ngươi không ở trên vùng Băng Nguyên vậy thì ở đâu?
Vũ Điệp nhẹ giọng nói:
- Nơi chúng ta ở có tên là Nhạn Đãng phong, mỗi năm vào mùa Đông mới có tuyết rơi. Bình thường không khí ấm áp, cảnh sắc đẹp mắt hơn nơi này nhiều.
Thiên Lân cười nói:
- Sau này có cơ hội ta nhất định sẽ đi xem thử cho biết. Đúng rồi, lần này về đây ngươi còn quay lại chỗ đó không?
Vũ Điệp liếc mọi người ngồi cùng bàn, nhỏ giọng nói:
- Có, thái sư tổ nói về đây ở vài ngày rồi sẽ đi.
Thiên Lân thất vọng nói:
- Như vậy, lần tới chừng nào ngươi mới quay lại?
Vũ Điệp lắc đầu trả lời:
- Ta cũng không biết nữa.
Thiên Lân thấy vẻ mặt Vũ Điệp thất vọng, nghiêm chỉnh nói:
- Đừng sợ, sau này ta đi thăm ngươi là được rồi.
Vũ Điệp nhìn nó, ánh mắt trong sáng lóe lên vẻ mong chờ.
- Quả thật vậy chăng?
Thiên Lân kiên định nói:
- Yên tâm, ta đã từng nói rồi, nhất định sẽ làm.
Vũ Điệp cười, rất đẹp, rất ngọt ngào.
Bên cạnh, Thiện Từ cũng nói:
- Ta cũng sẽ đi thăm ngươi.
Vũ Điệp vui mừng nói:
- Được, ta chờ các ngươi đến, chớ quên đó.
Những hứa hẹn trẻ con thời khắc này, bọn chúng căn bản không biết được sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với tương lai của bọn chúng.
Sau khi ăn cơm, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông trước sau rời đi, Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết lại đáp ứng ở thêm một đêm.