Ánh nhạt chợt lóe, bóng người hiện ra.
Ở một nơi băng tuyết ngập trời đất, Đinh Vân Nham đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
- Vừa rồi ta còn ở trong cốc, sao lại chạy đến nơi này rồi?
Nhìn cảnh tượng chung quanh, Đinh Vân Nham lẩm bẩm mấy chữ. Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi đến, thân thể Đinh Vân Nham chấn động, lập tức tỉnh táo trở lại, nhận định phương hướng đại khái rồi bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Nhưng khi Đinh Vân Nham vừa bay được vài dặm, phía trước đột nhiên lóe lên ánh sáng, một bóng người đột ngột xuất hiện ngăn cản đường đi của ông.
Dừng lại, Đinh Vân Nham sau khi nhìn rõ người đến rồi, vẻ mặt lập tức biến sắc, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi.
Hoàng Kiệt bật cười lạnh lẽo, không thèm để ý nói:
- Chính là ta, ngươi nhất định cho là rất kỳ quái rồi.
Đinh Vân Nham quan sát hoàn cảnh chung quanh, trong lòng vừa suy nghĩ đối sách, miệng lại nói:
- Đúng là có chút bất ngờ, lẽ nào ngươi không dự tính cho ta biết nguyên nhân sao?
Hoàng Kiệt cười đáp:
- Đối với một người sắp chết thì ta sao lại tiếc nuối.
Đinh Vân Nham tâm thần khẩn trương, hoành kiếm trước ngực lạnh lẽo đáp:
- Muốn giết ta, sợ là không dễ dàng gì.
Hoàng Kiệt khinh thường đáp:
- Sai rồi, giết ngươi tính ra còn dễ dàng hơn giết một con kiến. Bất quá không cần phải nóng nảy, ta trước hết sẽ cho ngươi biết nguyên nhân để ngươi không làm quỷ không minh bạch.
Đinh Vân Nham nghe vậy, cũng không nóng lòng xuất kích, chỉ lạnh lẽo nhìn Hoàng Kiệt, trong lòng suy nghĩ đối sách. Theo Đinh Vân Nham hiểu được, thực lực bản thân cách xa Hoàng Kiệt, quả thật giao chiến thì chắc chắn phải chết không sai. Trong tình hình như vậy mà chạy, phỏng chừng cũng không chạy được bao xa, thế thì phải làm thế nào cho hay đây?
Hoàng Kiệt dường như hiểu được tâm tình của Đinh Vân Nham, cũng không nhanh không chậm đáp:
- Ngươi xuất hiện nơi này là do bị người ta dùng một thủ pháp đặc biệt chuyển đến nơi này. Còn thân phận của người đó, kỳ thực chính là một trong ba đại thánh sứ của Cửu Hư nhất mạch.
Đinh Vân Nham lạnh lẽo nói:
- Nói như vậy, các ngươi đã sớm có mưu tính rồi?
Hoàng Kiệt thản nhiên đáp:
- Không nắm phần chắc, chúng ta sao dám xông vào Đằng Long cốc.
Đinh Vân Nham hừ giọng nói:
- Ta không phải là người quan trọng gì cả của Đằng Long cốc, cho dù các ngươi giết ta đi cũng không tạo nên ảnh hưởng gì cả với bản cốc.
Hoàng Kiệt cười đáp:
- Nếu như chỉ vì một người không trọng như ngươi thì chúng ta cũng không muốn phí sức. Lần này chúng ta tổng cộng có sáu người, hơn nữa còn phân tán các ngươi theo sáu hướng khác nhau, khoảng cách cũng khác nhau, Đằng Long cốc tất phải phái người đi tìm. Đến lúc đó chỉ cần đem tin tức này truyền ra bên ngoài, ngươi nói Ngũ Sắc Thiên Vực hoặc là những người khác sẽ làm như thế nào?
Đinh Vân Nham nghe vậy biến sắc, giận dữ nói:
- Thủ đoạn thật hèn hạ, các ngươi quả thật cực kỳ vô sỉ.
Hoàng Kiệt lạnh lùng bật cười, khinh bỉ nói:
- Mắng đi, dù sao ngươi cũng sống chỉ trong chốc lát.
Đinh Vân Nham trong lòng chấn động, hận thù nói:
- Muốn giết ta, ta sẽ không để cho ngươi được dễ dàng.
Còn đang nói, thân thể Đinh Vân Nham đột nhiên mờ đi, hệt như một con báo đang dùng thân pháp săn mồi nhanh chóng, đi vòng qua thân thể Hoàng Kiệt rồi bắn thẳng về phía xa xa.
Bật cười âm hiểm, Hoàng Kiệt nói:
- Muốn đi à, quá trễ rồi.
Chữ rồi vừa ra khỏi miệng, Hoàng Kiệt đã đuổi kịp đến, xuất hiện trên đầu của Đinh Vân Nham, phất tay liền hiện một kiếm với ánh sáng chói mắt rực rỡ phá không chém xuống.
Trong lúc bỏ chạy, Đinh Vân Nham cảnh giác cao độ, khi phát hiện công kích của Hoàng Kiệt, thân thể đang xông lên đột nhiên rẻ sang trái, vừa hay né tránh một chiêu của địch nhân, tiếp tục bỏ chạy. Hoàng Kiệt ồ lên một tiếng, một chiêu không thành y liền theo sát phía sau Đinh Vân Nham như bóng với hình, múa kiếm phát xuất làn kiếm dày đặc, đan thành một lưới kiếm vây phủ bốn phương tám hướng. Đến lúc này, Đinh Vân Nham không sao né tránh, chỉ đành múa kiếm phản kích, nhờ vào thế xông lên để muốn phá vỡ màn kiếm phong tỏa do Hoàng Kiệt phát ra. Nhưng khoảng cách giữa thực lực hai bên lộ hẳn ra bên ngoài. Đinh Vân Nham tu vi chỉ mới vừa đạt đến cảnh giới Bất Diệt so với Hoàng Kiệt đã đạt đến trung hậu kỳ cảnh giới Quy Tiên có thể nói là cách xa ngàn dặm, kiếm vừa gặp kiếm, lập tức tiếng kêu thảm vang lên, Đinh Vân Nham bị đánh rơi xuống đất.
Tung mình đứng lên, Đinh Vân Nham toàn thân đầy máu, ánh mắt phẫn nộ trừng Hoàng Kiệt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đến đây, muốn giết ta thì ngươi hãy đến đây.
Hoàng Kiệt châm chọc:
- Thế nào, không có ý định chạy nữa sao?
Đinh Vân Nham trong lòng biết không thể né tránh, lập tức lạnh lùng trả lời:
- Môn hạ Đằng Long cốc từ trước đến giờ không phải là hạng tham sống sợ chết. Hôm nay cho dù ta chết trong tay ngươi, ngày sau cao thủ bản cốc cũng sẽ thu thập lại gấp mười lần.
Hoàng Kiệt khinh bỉ nói:
- Trước khi chết còn muốn dọa ta, đây quả thật là cái không sợ sống chết của ngươi phải không?
Đinh Vân Nham không đáp, thương tích trên người ông không nhẹ, nhưng đó chỉ là thương thế bên ngoài, giờ phút này ông đang thu thế chuẩn bị, dự tính liều mạng đánh một chiêu. Hoàng Kiệt thấy ông không nói cũng không phải nói thêm nhiều, trường kiếm trong tay đột nhiên rung lên, tiếng kiếm chấn động phá không xông đến phát xuất ra sóng âm mạnh mẽ, lập tức hất Đinh Vân Nham lùi lại vài thước, miệng phun máu tươi. Sau đó, cổ tay Hoàng Kiệt chuyển động, làn kiếm bay lên, kiếm thức liên miên không ngừng hết vòng này đến vòng khác trùm khắp đất trời xuất hiện quanh người Đinh Vân Nham.
Phát hiện được nguy hiểm, Đinh Vân Nham rống to một tiếng, phảng phất dùng hết sức toàn thân, vào thời khắc múa kiếm phản kích thì ánh mắt nhìn về phía chân trời. Chết, con người ai cũng sợ, Đinh Vân Nham cũng không phải ngoại lệ. Nhưng khi gặp phải cái chết không thể nào né tránh, ông lại không quá sợ hãi, có chăng chỉ là không cam lòng mà thôi, trong não hiện lên hình ảnh Lâm Phàm.
Thân là truyền nhân đời thứ hai hiện nay của Đằng Long cốc, sáu sư huynh đệ Đinh Vân Nham đều là hạng tư chất bình thường, không có gì đáng nhắc đến. Nhưng trong thời đại hiện nay, Tân Nguyệt, Lâm Phàm lại là nhân tài kiệt xuất, điều này khiến Đinh Vân Nham ký thác kỳ vọng rất nhiều với đồ đệ của bản thân, hy vọng hắn có một ngày dương danh thiên hạ. Hiện nay, Đinh Vân Nham biết cái chết đã đến gần, ông có rất nhiều điều muốn nói không thôi, muốn truyền đạt cho Lâm Phàm, đáng tiếc đã không còn có cơ hội. Vì thế, vào sát na ngay trước khi chết, Đinh Vân Nham mang hết lời cầu chúc và kỳ vọng trong lòng hóa thành một luồng ý niệm cố chấp, dùng tất cả tâm lực cả đời phát xuất một tiếng kêu trước khi chết đối với đồ nhi ở nơi xa xăm. Đó là một loại lực ý niệm âm thầm, không hề biến mất theo thời gian và không gian, có chăng chỉ là chậm rãi và từ chối mà thôi.
Khi một chiêu của Hoàng Kiệt va chạm vào thân thể Đinh Vân Nham, trường kiếm hai bên va chạm liên tục, sau khi kéo dài trong thời gian chốc lát, trường kiếm trong tay Đinh Vân Nham vỡ nát, miệng phát xuất một tiếng kêu thảm cuối cùng và cái tên của Lâm Phàm. Một lúc sau, Đinh Vân Nham tan tành thành từng mảnh, cơ thể huyết nhục bị nghiền nát như bột, nguyên thần khổ luyện nhiều năm cũng chỉ duy trì được giây lát, rồi theo áp lực gia tăng mà vỡ tan. Như vậy, trận chiến kết thúc, Hoàng Kiệt nhanh chóng thu thập được Đinh Vân Nham, sau đó bay theo một hướng khác.
Nhưng vào thời khắc Đinh Vân Nham kêu tên Lâm Phàm, ở trong một khe núi đóng băng cách đó vài trăm dặm, Lâm Phàm đang ôm thi thể lạnh lẽo của Phi Hiệp, miệng phát ra tiếng rống to phẫn nộ. Phỉ Vân đứng yên bên cạnh, vẻ mặt đau thương. Khi hắn và Lâm Phàm đến, nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng đó vừa rời đi, hai người truy đuổi không kịp, chỉ thấy được Phi Hiệp còn lại thi thể không còn chút khí tức.
Đột nhiên, trong tiếng rống to, thân thể Lâm Phàm run lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xăm, trong mắt toát ra ánh sáng kinh người, miệng quát to:
- Không được.
Chỉ là âm thanh ngọng nghịu, ẩn chứa đau thương vô cùng.
Thời khắc này, Lâm Phàm dường như nghe được tiếng gọi của sư phụ Đinh Vân Nham trước khi chết, toàn thân kích động dị thường, ý niệm ẩn chứa sâu trong lòng theo tiếng rống mà đột nhiên tản ra khắp nơi.
Ở một nơi băng tuyết ngập trời đất, Đinh Vân Nham đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
- Vừa rồi ta còn ở trong cốc, sao lại chạy đến nơi này rồi?
Nhìn cảnh tượng chung quanh, Đinh Vân Nham lẩm bẩm mấy chữ. Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi đến, thân thể Đinh Vân Nham chấn động, lập tức tỉnh táo trở lại, nhận định phương hướng đại khái rồi bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Nhưng khi Đinh Vân Nham vừa bay được vài dặm, phía trước đột nhiên lóe lên ánh sáng, một bóng người đột ngột xuất hiện ngăn cản đường đi của ông.
Dừng lại, Đinh Vân Nham sau khi nhìn rõ người đến rồi, vẻ mặt lập tức biến sắc, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi.
Hoàng Kiệt bật cười lạnh lẽo, không thèm để ý nói:
- Chính là ta, ngươi nhất định cho là rất kỳ quái rồi.
Đinh Vân Nham quan sát hoàn cảnh chung quanh, trong lòng vừa suy nghĩ đối sách, miệng lại nói:
- Đúng là có chút bất ngờ, lẽ nào ngươi không dự tính cho ta biết nguyên nhân sao?
Hoàng Kiệt cười đáp:
- Đối với một người sắp chết thì ta sao lại tiếc nuối.
Đinh Vân Nham tâm thần khẩn trương, hoành kiếm trước ngực lạnh lẽo đáp:
- Muốn giết ta, sợ là không dễ dàng gì.
Hoàng Kiệt khinh thường đáp:
- Sai rồi, giết ngươi tính ra còn dễ dàng hơn giết một con kiến. Bất quá không cần phải nóng nảy, ta trước hết sẽ cho ngươi biết nguyên nhân để ngươi không làm quỷ không minh bạch.
Đinh Vân Nham nghe vậy, cũng không nóng lòng xuất kích, chỉ lạnh lẽo nhìn Hoàng Kiệt, trong lòng suy nghĩ đối sách. Theo Đinh Vân Nham hiểu được, thực lực bản thân cách xa Hoàng Kiệt, quả thật giao chiến thì chắc chắn phải chết không sai. Trong tình hình như vậy mà chạy, phỏng chừng cũng không chạy được bao xa, thế thì phải làm thế nào cho hay đây?
Hoàng Kiệt dường như hiểu được tâm tình của Đinh Vân Nham, cũng không nhanh không chậm đáp:
- Ngươi xuất hiện nơi này là do bị người ta dùng một thủ pháp đặc biệt chuyển đến nơi này. Còn thân phận của người đó, kỳ thực chính là một trong ba đại thánh sứ của Cửu Hư nhất mạch.
Đinh Vân Nham lạnh lẽo nói:
- Nói như vậy, các ngươi đã sớm có mưu tính rồi?
Hoàng Kiệt thản nhiên đáp:
- Không nắm phần chắc, chúng ta sao dám xông vào Đằng Long cốc.
Đinh Vân Nham hừ giọng nói:
- Ta không phải là người quan trọng gì cả của Đằng Long cốc, cho dù các ngươi giết ta đi cũng không tạo nên ảnh hưởng gì cả với bản cốc.
Hoàng Kiệt cười đáp:
- Nếu như chỉ vì một người không trọng như ngươi thì chúng ta cũng không muốn phí sức. Lần này chúng ta tổng cộng có sáu người, hơn nữa còn phân tán các ngươi theo sáu hướng khác nhau, khoảng cách cũng khác nhau, Đằng Long cốc tất phải phái người đi tìm. Đến lúc đó chỉ cần đem tin tức này truyền ra bên ngoài, ngươi nói Ngũ Sắc Thiên Vực hoặc là những người khác sẽ làm như thế nào?
Đinh Vân Nham nghe vậy biến sắc, giận dữ nói:
- Thủ đoạn thật hèn hạ, các ngươi quả thật cực kỳ vô sỉ.
Hoàng Kiệt lạnh lùng bật cười, khinh bỉ nói:
- Mắng đi, dù sao ngươi cũng sống chỉ trong chốc lát.
Đinh Vân Nham trong lòng chấn động, hận thù nói:
- Muốn giết ta, ta sẽ không để cho ngươi được dễ dàng.
Còn đang nói, thân thể Đinh Vân Nham đột nhiên mờ đi, hệt như một con báo đang dùng thân pháp săn mồi nhanh chóng, đi vòng qua thân thể Hoàng Kiệt rồi bắn thẳng về phía xa xa.
Bật cười âm hiểm, Hoàng Kiệt nói:
- Muốn đi à, quá trễ rồi.
Chữ rồi vừa ra khỏi miệng, Hoàng Kiệt đã đuổi kịp đến, xuất hiện trên đầu của Đinh Vân Nham, phất tay liền hiện một kiếm với ánh sáng chói mắt rực rỡ phá không chém xuống.
Trong lúc bỏ chạy, Đinh Vân Nham cảnh giác cao độ, khi phát hiện công kích của Hoàng Kiệt, thân thể đang xông lên đột nhiên rẻ sang trái, vừa hay né tránh một chiêu của địch nhân, tiếp tục bỏ chạy. Hoàng Kiệt ồ lên một tiếng, một chiêu không thành y liền theo sát phía sau Đinh Vân Nham như bóng với hình, múa kiếm phát xuất làn kiếm dày đặc, đan thành một lưới kiếm vây phủ bốn phương tám hướng. Đến lúc này, Đinh Vân Nham không sao né tránh, chỉ đành múa kiếm phản kích, nhờ vào thế xông lên để muốn phá vỡ màn kiếm phong tỏa do Hoàng Kiệt phát ra. Nhưng khoảng cách giữa thực lực hai bên lộ hẳn ra bên ngoài. Đinh Vân Nham tu vi chỉ mới vừa đạt đến cảnh giới Bất Diệt so với Hoàng Kiệt đã đạt đến trung hậu kỳ cảnh giới Quy Tiên có thể nói là cách xa ngàn dặm, kiếm vừa gặp kiếm, lập tức tiếng kêu thảm vang lên, Đinh Vân Nham bị đánh rơi xuống đất.
Tung mình đứng lên, Đinh Vân Nham toàn thân đầy máu, ánh mắt phẫn nộ trừng Hoàng Kiệt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đến đây, muốn giết ta thì ngươi hãy đến đây.
Hoàng Kiệt châm chọc:
- Thế nào, không có ý định chạy nữa sao?
Đinh Vân Nham trong lòng biết không thể né tránh, lập tức lạnh lùng trả lời:
- Môn hạ Đằng Long cốc từ trước đến giờ không phải là hạng tham sống sợ chết. Hôm nay cho dù ta chết trong tay ngươi, ngày sau cao thủ bản cốc cũng sẽ thu thập lại gấp mười lần.
Hoàng Kiệt khinh bỉ nói:
- Trước khi chết còn muốn dọa ta, đây quả thật là cái không sợ sống chết của ngươi phải không?
Đinh Vân Nham không đáp, thương tích trên người ông không nhẹ, nhưng đó chỉ là thương thế bên ngoài, giờ phút này ông đang thu thế chuẩn bị, dự tính liều mạng đánh một chiêu. Hoàng Kiệt thấy ông không nói cũng không phải nói thêm nhiều, trường kiếm trong tay đột nhiên rung lên, tiếng kiếm chấn động phá không xông đến phát xuất ra sóng âm mạnh mẽ, lập tức hất Đinh Vân Nham lùi lại vài thước, miệng phun máu tươi. Sau đó, cổ tay Hoàng Kiệt chuyển động, làn kiếm bay lên, kiếm thức liên miên không ngừng hết vòng này đến vòng khác trùm khắp đất trời xuất hiện quanh người Đinh Vân Nham.
Phát hiện được nguy hiểm, Đinh Vân Nham rống to một tiếng, phảng phất dùng hết sức toàn thân, vào thời khắc múa kiếm phản kích thì ánh mắt nhìn về phía chân trời. Chết, con người ai cũng sợ, Đinh Vân Nham cũng không phải ngoại lệ. Nhưng khi gặp phải cái chết không thể nào né tránh, ông lại không quá sợ hãi, có chăng chỉ là không cam lòng mà thôi, trong não hiện lên hình ảnh Lâm Phàm.
Thân là truyền nhân đời thứ hai hiện nay của Đằng Long cốc, sáu sư huynh đệ Đinh Vân Nham đều là hạng tư chất bình thường, không có gì đáng nhắc đến. Nhưng trong thời đại hiện nay, Tân Nguyệt, Lâm Phàm lại là nhân tài kiệt xuất, điều này khiến Đinh Vân Nham ký thác kỳ vọng rất nhiều với đồ đệ của bản thân, hy vọng hắn có một ngày dương danh thiên hạ. Hiện nay, Đinh Vân Nham biết cái chết đã đến gần, ông có rất nhiều điều muốn nói không thôi, muốn truyền đạt cho Lâm Phàm, đáng tiếc đã không còn có cơ hội. Vì thế, vào sát na ngay trước khi chết, Đinh Vân Nham mang hết lời cầu chúc và kỳ vọng trong lòng hóa thành một luồng ý niệm cố chấp, dùng tất cả tâm lực cả đời phát xuất một tiếng kêu trước khi chết đối với đồ nhi ở nơi xa xăm. Đó là một loại lực ý niệm âm thầm, không hề biến mất theo thời gian và không gian, có chăng chỉ là chậm rãi và từ chối mà thôi.
Khi một chiêu của Hoàng Kiệt va chạm vào thân thể Đinh Vân Nham, trường kiếm hai bên va chạm liên tục, sau khi kéo dài trong thời gian chốc lát, trường kiếm trong tay Đinh Vân Nham vỡ nát, miệng phát xuất một tiếng kêu thảm cuối cùng và cái tên của Lâm Phàm. Một lúc sau, Đinh Vân Nham tan tành thành từng mảnh, cơ thể huyết nhục bị nghiền nát như bột, nguyên thần khổ luyện nhiều năm cũng chỉ duy trì được giây lát, rồi theo áp lực gia tăng mà vỡ tan. Như vậy, trận chiến kết thúc, Hoàng Kiệt nhanh chóng thu thập được Đinh Vân Nham, sau đó bay theo một hướng khác.
Nhưng vào thời khắc Đinh Vân Nham kêu tên Lâm Phàm, ở trong một khe núi đóng băng cách đó vài trăm dặm, Lâm Phàm đang ôm thi thể lạnh lẽo của Phi Hiệp, miệng phát ra tiếng rống to phẫn nộ. Phỉ Vân đứng yên bên cạnh, vẻ mặt đau thương. Khi hắn và Lâm Phàm đến, nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng đó vừa rời đi, hai người truy đuổi không kịp, chỉ thấy được Phi Hiệp còn lại thi thể không còn chút khí tức.
Đột nhiên, trong tiếng rống to, thân thể Lâm Phàm run lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xăm, trong mắt toát ra ánh sáng kinh người, miệng quát to:
- Không được.
Chỉ là âm thanh ngọng nghịu, ẩn chứa đau thương vô cùng.
Thời khắc này, Lâm Phàm dường như nghe được tiếng gọi của sư phụ Đinh Vân Nham trước khi chết, toàn thân kích động dị thường, ý niệm ẩn chứa sâu trong lòng theo tiếng rống mà đột nhiên tản ra khắp nơi.