Công Dương Thiên Tung đặt thi thể Lý Phong xuống đất, hai tay nắm chặt thành quyền, toàn thân phát tán khí thế mạnh mẽ hóa thành một chùm lửa cháy bỏng vây phủ quanh người của ông. Bật cười âm lạnh, Ứng Thiên Cừu nói:
- Không tồi, khí thế đầy đủ, nhưng không biết gặp phải Truy Mệnh Lục Hồn kiếm của ta thì ngươi có thể may mắn sống sót hay không thôi.
Công Dương Thiên Tung quát lên:
- Chớ có cuồng vọng, bản thiên tôn gần đây trong lòng đầy tức giận, hôm nay vừa hay dùng ngươi để khai đao.
Lời còn vang bên tai, Công Dương Thiên Tung đã chủ động tiến công, song quyền thi triển Huyền Dương thần quyền của Ly Hận thiên cung, từng chiêu từng thức cương mãnh trực tiếp, có thể nói quyền kình mạnh mẽ khiến người ta khiếp hãi, tốc độ nhanh đến khiến người ta kinh ngạc. Đối mặt với tấn công tốc độ của Công Dương Thiên Tung, Ứng Thiên Cừu chỉ né tránh.
Hắn hôm nay ra mặt ngăn cản, thực ra chỉ muốn nhờ vào Công Dương Thiên Tung mà thử thăm dò tu vi bản thân hôm nay có tiến bộ nhiều đến thế nào, Ứng Thiên Cừu trong lòng vẫn còn do dự đối với Phong Ma Tang Tâm quyết, nếu không phải lần trước mấy người Sở Văn Tân ép hắn quá đáng, hắn cũng không làm như vậy. Hiện nay, hắn đã hạ quyết tâm rồi, không suy nghĩ thêm nữa, mấy ngày nay tăng cường tu luyện, không biết tiến độ như thế nào, vì thế mới muốn tìm người thử thăm dò tu vi của bản thân.
Quan sát vẻ mặt của Ứng Thiên Cừu, Công Dương Thiên Tung trong lòng xoay chuyển, sau liên tục vài chục quyền đánh trước đánh sau, ông dồn sức đánh mạnh mẽ rồi đột nhiên lóe lên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Ứng Thiên Cừu, một quyền đánh thẳng vào lưng của hắn. La lên một tiếng thất thanh, Ứng Thiên Cừu có phần kinh ngạc, không ngờ được Công Dương Thiên Tung tướng tá cao to, bề ngoài lỗ mãng lại có tâm cơ như vậy, nhất thời không kịp né tránh. Vào thời khắc nguy hiểm, Ứng Thiên Cừu trong mắt lóe lên ánh đen, thi triển Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết của Ma tông, dùng tinh thần dị lực phát động tấn công đến Công Dương Thiên Tung. Do tinh thần dị lực âm thầm khó mà phòng ngự được khiến Công Dương Thiên Tung không hề đề phòng, lập tức ông bị công kích quỷ bí của Ứng Thiên Cừu đánh cho thân thể run rẩy, thế công xuất hiện sơ hở. Nắm lấy cơ hội này, Ứng Thiên Cừu đánh ngược lại một kiếm, làn kiếm xanh lục phá không xông đến với kiếm khí không gì ngăn được, va chạm mãnh liệt với một quyền cương mãnh tuyệt luân của Công Dương Thiên Tung. Lập tức, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sét rung trời. Hai người giao chiến đều lùi lại phía sau. Ở phía bên trái, Công Dương Thiên Tung bị luồng sức nổ đáng sợ hất bay tại chỗ, vẻ mặt nặng nề, trong mắt ẩn chứa sự kinh hãi giận dữ.
Phía bên phải, Ứng Thiên Cừu thân thể run rẩy, khi lùi lại thì khóe miệng tươm máu, bị một quyền của Công Dương Thiên Tung đánh cho bị thương. Khi ổn định được thân thể rồi, Công Dương Thiên Tung múa quyền truy đuổi, quyền đầu dày đặc hệt như một quả cầu lửa, dùng tốc độ liên miên không ngừng, nhanh đến kinh người ập thẳng đến Ứng Thiên Cừu.
Ánh mắt âm lạnh, Ứng Thiên Cừu múa kiếm phản kích, thân kiếm chấn động phát ra thanh âm vỡ vụn hệt như có ma lực, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Công Dương Thiên Tung đang tấn công tới. Nhẹ nhàng bay lùi lại, Ứng Thiên Cừu thân pháp quái dị, cả người đầu dưới chân trên, hai chân xoay tròn nhanh chóng phối hợp với đoản kiếm trong tay múa lên, hình dáng hệt như một con quay tròn, xông thẳng đến Công Dương Thiên Tung. Lập tức, theo sự chuyển động của thân thể, Ứng Thiên Cừu toàn thân ma khí kinh người, sương khí đen ngòm tầng tầng thu nhỏ hệt như vô số gông xiềng đang quấn chặt trên người Ứng Thiên Cừu, khiến hắn càng lúc càng lún sâu, cuối cùng khi đến sức chịu đựng cực hạn, lại đột nhiên bộc phát một luồng sức ma quái kinh người chấn động sông núi, va chạm với thế công cực cương cực dương Huyền Dương thần quyền của Công Dương Thiên Tung. Một chiêu này, Công Dương Thiên Tung chỉ thi triển tám phần sức mạnh, mà Ứng Thiên Cừu lại dùng hết sức đối phó, trong quá trình xoay tròn lại thi triển thêm Phong Ma Tang Tâm quyết, nhờ vào sức mạnh tiến lên và xoay tròn, chỉ trong chốc lát đã gia tăng tu vi lên năm lần mà xông lại.
Lần đối quyết mạnh mẽ này, hai luồng sức mạnh thuộc tính khác nhau va chạm vào, lập tức hình thành quá trình kịch hóa bén nhọn gay gắt, từ đó sinh ra việc khuếch tán lượng lớn chân nguyên, hình thành vụ nổ hàng loạt, lập tức nuốt lấy cả hai người đang giáo chiến. Cuộc chiến này khí thế kinh người, Công Dương Thiên Tung tuy nhiên chỉ thi triển tám tầng thực lực, còn bảo lưu lại hai tầng thực lực dùng cho việc phòng ngự. Ứng Thiên Cừu không bảo lưu chút nào, nhưng Phong Ma Tang Tâm quyết đáng sợ uy lực kinh người, lại có Ma khí kinh thế hãi tục, còn có sức mạnh xâm thực và thôn tính, lập tức hất bắn Công Dương Thiên Tung đi vài chục trượng, cả người phun trào máu tươi, vẻ mặt xám ngoét. Còn Ứng Thiên Cừu bản thân cũng bị trọng thương rất nặng, bị Huyền Dương thần quyền của Công Dương Thiên Tung và phản lực bản thân Phong Ma Tang Tâm quyết hất bay tại chỗ, sau khi rơi xuống đất lùi lại liên tục vài bước, phun ra không ít máu tươi mới miễn cưỡng ổn định được. Kết quả như vậy khiến người ta kinh ngạc, cho dù là Công Dương Thiên Tung hay là Ứng Thiên Cừu, ai cũng đều không ngờ được kết cục xảy ra như vậy.
Theo tình thế mà luận, kết cục lưỡng bại câu thương. Phân tích thêm, Công Dương Thiên Tung thương thế nặng nề, ông dùng thân phận của Ly Hận thiên tôn, trên thực tế lại bị bại trong tay của Ứng Thiên Cừu.
Đương nhiên, Ứng Thiên Cừu cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn phát hiện được một vấn đề, tu luyện mấy ngày nay của hắn dường như không có tiến bộ gì nhiều, so với lúc giao chiến mấy người Sở Văn Tân thì thực lực cơ hồ vẫn như vậy. Phát hiện điều này, Ứng Thiên Cừu hơi kinh ngạc, lẽ nào bản thân không tu luyện đúng cách, hay do bởi ngày đó bị Nhiên Đăng Phật Ấn đánh cho bị thương, còn chưa khôi phục hoàn toàn?
Hay có lẽ hoàn cảnh nơi này không thích hợp cho hắn tu luyện?
Đủ loại vấn đề khiến Ứng Thiên Cừu trong lúc nhất thời không tìm ra đáp án, chỉ đành tạm thời bỏ qua. Di động thân thể, Ứng Thiên Cừu nhướng cao mày, nhìn Công Dương Thiên Tung đang đứng lên trước mắt, hừ khẽ nói:
- Ly Hận thiên tôn bất quá cũng như vậy thôi.
Công Dương Thiên Tung khuôn mặt trắng toát, giận dữ nhìn Ứng Thiên Cừu, phản bác lại:
- Phong Ma Tang Tâm quyết của ngươi cũng tựa hồ không có uy lực gì mấy.
Ứng Thiên Cừu lạnh lẽo nói:
- Không cần phải đắc ý, lần tới gặp lại ta sẽ lấy mạng già của ngươi.
Dứt lời, Ứng Thiên Cừu không đợi Công Dương Thiên Tung trả lời, lập tức tung mình lên bay thẳng về phía xa xa. Công Dương Thiên Tung không hề truy kích, lúc này đây ông chỉ có thể mang thi thể Lý Phong quay về Đằng Long cốc mà thôi.
Vận khí của Mã Vũ Đào lại may mắn hơn Công Dương Thiên Tung, ông không hề tìm được Đinh Vân Nham nhưng cũng không gặp phải địch nhân. Ngược lại Hàn Hạc và Điền Lỗi hai người lại gặp phải Bạch Phát Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực. Lúc đó, Hàn Hạc vừa tìm được Đàm Thanh Ngưu, Bạch Đầu Thiên Ông liền xuất hiện trước mắt hai người. Nhớ đến lời dặn của sư huynh, Hàn Hạc không hề cậy mạnh, một tay nhắc lấy Đàm Thanh Ngưu rồi liền chọn phương án chạy đi. Bạch Đầu Thiên Ông truy đuổi không thôi, ý đồ ngăn cản hai người. Đáng tiếc Hàn Hạc đã một lòng né tránh, Bạch Đầu Thiên Ông trong nhất thời cũng không làm gì được ông.
Phía bên kia, Điền Lỗi và Trần Phong vận khí kém đi một chút. Hai người tuy cũng chọn phương án bỏ chạy, nhưng Lam Phát Ngân Tôn xuất thân từ Ngũ Sắc Thiên Vực, thiện nghệ một loại thuật di động không gian kỳ dị, về phương diện truy đuổi hơn hẳn Bạch Đầu Thiên Ông, chớp mắt đã ngăn cản được hai người Điền Lỗi. Do biết được lực Lam Phát Ngân Tôn kinh người, lại thêm hai bên đã từng giao chiến qua, Điền Lỗi biết bản thân còn kém Lam Phát Ngân Tôn một chút, vì thế không dám chính diện giao tranh, mà chọn phương thức né tránh, mang Trần Phong tránh đông tránh tay để thoát khỏi công kích của địch nhân.
Nhưng tránh né cuối cùng cũng không phải là cách thực hiện được. Điền Lỗi sau khi liên tục thay đổi vài trăm phương vị, cuối cùng không né tránh được truy kích của Lam Phát Ngân Tôn. Đối mặt với tình hình này, Điền Lỗi tức giận vô cùng, lập tức dừng lại bất động, ngưng thần nhìn Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc trước mặt. Trần Phong nóng nảy, nhìn Điền Lỗi rồi lại nhìn Lam Phát Ngân Tôn, nhịn không được nhắc nhở:
- Tiền bối, liều mạng chúng ta đa phần sẽ thua thiệt, hay là chọn phương án bỏ chạy.
Điền Lỗi lắc đầu trả lời:
- Thân pháp hắn quỷ dị, về phương diện này chúng ta không bằng hắn, căn bản không thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn.
Lam Phát Ngân Tôn bật cười lạnh nói:
- Coi như ngươi biết được bản thân mấy phần. Đến đây, chúng ta đã vài lần giao chiến, ai cũng không chịu thua ai. Hôm nay hãy để chúng ta quyết trận sinh tử, phân cho ra cao thấp.
Điền Lỗi vẻ mặt nghiêm nghị, nói với Trần Phong:
- Chút nữa ta vừa ra tay, ngươi hãy lập tức bỏ chạy, không được quay đầu.
Trần Phong chần chừ nói:
- Tiền bối, vãn bối sao có thể …
Điền Lỗi quát lên:
- Ngươi ở lại chỉ khiến ta vướng chân vướng tay, nhớ kỹ những lời của ta là được rồi.
Dứt lời, không đợi Trần Phong trả lời, Điền Lỗi múa tay đánh ra một chưởng phát động công kích trước.
Lam Phát Ngân Tôn bật cười tàn khốc, ánh xanh trong tay lóe lên, Phong Vương thích phá không xông đến nhắm thẳng vào lòng bàn tay của Điền Lỗi. Biết rõ Phong Vương thích có thể khiến người ta hôn mê, Điền Lỗi di động thân thể nhanh chóng né tránh một chiêu của Lam Phát Ngân Tôn, lòng bàn tay phát xuất ngọn lửa đỏ rực bố trí vài chục đó hoa sen đỏ trên mặt tuyết.
Trần Phong thấy vậy lập tức bay đi liền, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Lam Phát Ngân Tôn không thèm để ý, mục tiêu của y chính là Điền Lỗi, y căn bản không để Trần Phong vào mắt.
- Không tồi, khí thế đầy đủ, nhưng không biết gặp phải Truy Mệnh Lục Hồn kiếm của ta thì ngươi có thể may mắn sống sót hay không thôi.
Công Dương Thiên Tung quát lên:
- Chớ có cuồng vọng, bản thiên tôn gần đây trong lòng đầy tức giận, hôm nay vừa hay dùng ngươi để khai đao.
Lời còn vang bên tai, Công Dương Thiên Tung đã chủ động tiến công, song quyền thi triển Huyền Dương thần quyền của Ly Hận thiên cung, từng chiêu từng thức cương mãnh trực tiếp, có thể nói quyền kình mạnh mẽ khiến người ta khiếp hãi, tốc độ nhanh đến khiến người ta kinh ngạc. Đối mặt với tấn công tốc độ của Công Dương Thiên Tung, Ứng Thiên Cừu chỉ né tránh.
Hắn hôm nay ra mặt ngăn cản, thực ra chỉ muốn nhờ vào Công Dương Thiên Tung mà thử thăm dò tu vi bản thân hôm nay có tiến bộ nhiều đến thế nào, Ứng Thiên Cừu trong lòng vẫn còn do dự đối với Phong Ma Tang Tâm quyết, nếu không phải lần trước mấy người Sở Văn Tân ép hắn quá đáng, hắn cũng không làm như vậy. Hiện nay, hắn đã hạ quyết tâm rồi, không suy nghĩ thêm nữa, mấy ngày nay tăng cường tu luyện, không biết tiến độ như thế nào, vì thế mới muốn tìm người thử thăm dò tu vi của bản thân.
Quan sát vẻ mặt của Ứng Thiên Cừu, Công Dương Thiên Tung trong lòng xoay chuyển, sau liên tục vài chục quyền đánh trước đánh sau, ông dồn sức đánh mạnh mẽ rồi đột nhiên lóe lên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Ứng Thiên Cừu, một quyền đánh thẳng vào lưng của hắn. La lên một tiếng thất thanh, Ứng Thiên Cừu có phần kinh ngạc, không ngờ được Công Dương Thiên Tung tướng tá cao to, bề ngoài lỗ mãng lại có tâm cơ như vậy, nhất thời không kịp né tránh. Vào thời khắc nguy hiểm, Ứng Thiên Cừu trong mắt lóe lên ánh đen, thi triển Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết của Ma tông, dùng tinh thần dị lực phát động tấn công đến Công Dương Thiên Tung. Do tinh thần dị lực âm thầm khó mà phòng ngự được khiến Công Dương Thiên Tung không hề đề phòng, lập tức ông bị công kích quỷ bí của Ứng Thiên Cừu đánh cho thân thể run rẩy, thế công xuất hiện sơ hở. Nắm lấy cơ hội này, Ứng Thiên Cừu đánh ngược lại một kiếm, làn kiếm xanh lục phá không xông đến với kiếm khí không gì ngăn được, va chạm mãnh liệt với một quyền cương mãnh tuyệt luân của Công Dương Thiên Tung. Lập tức, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sét rung trời. Hai người giao chiến đều lùi lại phía sau. Ở phía bên trái, Công Dương Thiên Tung bị luồng sức nổ đáng sợ hất bay tại chỗ, vẻ mặt nặng nề, trong mắt ẩn chứa sự kinh hãi giận dữ.
Phía bên phải, Ứng Thiên Cừu thân thể run rẩy, khi lùi lại thì khóe miệng tươm máu, bị một quyền của Công Dương Thiên Tung đánh cho bị thương. Khi ổn định được thân thể rồi, Công Dương Thiên Tung múa quyền truy đuổi, quyền đầu dày đặc hệt như một quả cầu lửa, dùng tốc độ liên miên không ngừng, nhanh đến kinh người ập thẳng đến Ứng Thiên Cừu.
Ánh mắt âm lạnh, Ứng Thiên Cừu múa kiếm phản kích, thân kiếm chấn động phát ra thanh âm vỡ vụn hệt như có ma lực, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Công Dương Thiên Tung đang tấn công tới. Nhẹ nhàng bay lùi lại, Ứng Thiên Cừu thân pháp quái dị, cả người đầu dưới chân trên, hai chân xoay tròn nhanh chóng phối hợp với đoản kiếm trong tay múa lên, hình dáng hệt như một con quay tròn, xông thẳng đến Công Dương Thiên Tung. Lập tức, theo sự chuyển động của thân thể, Ứng Thiên Cừu toàn thân ma khí kinh người, sương khí đen ngòm tầng tầng thu nhỏ hệt như vô số gông xiềng đang quấn chặt trên người Ứng Thiên Cừu, khiến hắn càng lúc càng lún sâu, cuối cùng khi đến sức chịu đựng cực hạn, lại đột nhiên bộc phát một luồng sức ma quái kinh người chấn động sông núi, va chạm với thế công cực cương cực dương Huyền Dương thần quyền của Công Dương Thiên Tung. Một chiêu này, Công Dương Thiên Tung chỉ thi triển tám phần sức mạnh, mà Ứng Thiên Cừu lại dùng hết sức đối phó, trong quá trình xoay tròn lại thi triển thêm Phong Ma Tang Tâm quyết, nhờ vào sức mạnh tiến lên và xoay tròn, chỉ trong chốc lát đã gia tăng tu vi lên năm lần mà xông lại.
Lần đối quyết mạnh mẽ này, hai luồng sức mạnh thuộc tính khác nhau va chạm vào, lập tức hình thành quá trình kịch hóa bén nhọn gay gắt, từ đó sinh ra việc khuếch tán lượng lớn chân nguyên, hình thành vụ nổ hàng loạt, lập tức nuốt lấy cả hai người đang giáo chiến. Cuộc chiến này khí thế kinh người, Công Dương Thiên Tung tuy nhiên chỉ thi triển tám tầng thực lực, còn bảo lưu lại hai tầng thực lực dùng cho việc phòng ngự. Ứng Thiên Cừu không bảo lưu chút nào, nhưng Phong Ma Tang Tâm quyết đáng sợ uy lực kinh người, lại có Ma khí kinh thế hãi tục, còn có sức mạnh xâm thực và thôn tính, lập tức hất bắn Công Dương Thiên Tung đi vài chục trượng, cả người phun trào máu tươi, vẻ mặt xám ngoét. Còn Ứng Thiên Cừu bản thân cũng bị trọng thương rất nặng, bị Huyền Dương thần quyền của Công Dương Thiên Tung và phản lực bản thân Phong Ma Tang Tâm quyết hất bay tại chỗ, sau khi rơi xuống đất lùi lại liên tục vài bước, phun ra không ít máu tươi mới miễn cưỡng ổn định được. Kết quả như vậy khiến người ta kinh ngạc, cho dù là Công Dương Thiên Tung hay là Ứng Thiên Cừu, ai cũng đều không ngờ được kết cục xảy ra như vậy.
Theo tình thế mà luận, kết cục lưỡng bại câu thương. Phân tích thêm, Công Dương Thiên Tung thương thế nặng nề, ông dùng thân phận của Ly Hận thiên tôn, trên thực tế lại bị bại trong tay của Ứng Thiên Cừu.
Đương nhiên, Ứng Thiên Cừu cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn phát hiện được một vấn đề, tu luyện mấy ngày nay của hắn dường như không có tiến bộ gì nhiều, so với lúc giao chiến mấy người Sở Văn Tân thì thực lực cơ hồ vẫn như vậy. Phát hiện điều này, Ứng Thiên Cừu hơi kinh ngạc, lẽ nào bản thân không tu luyện đúng cách, hay do bởi ngày đó bị Nhiên Đăng Phật Ấn đánh cho bị thương, còn chưa khôi phục hoàn toàn?
Hay có lẽ hoàn cảnh nơi này không thích hợp cho hắn tu luyện?
Đủ loại vấn đề khiến Ứng Thiên Cừu trong lúc nhất thời không tìm ra đáp án, chỉ đành tạm thời bỏ qua. Di động thân thể, Ứng Thiên Cừu nhướng cao mày, nhìn Công Dương Thiên Tung đang đứng lên trước mắt, hừ khẽ nói:
- Ly Hận thiên tôn bất quá cũng như vậy thôi.
Công Dương Thiên Tung khuôn mặt trắng toát, giận dữ nhìn Ứng Thiên Cừu, phản bác lại:
- Phong Ma Tang Tâm quyết của ngươi cũng tựa hồ không có uy lực gì mấy.
Ứng Thiên Cừu lạnh lẽo nói:
- Không cần phải đắc ý, lần tới gặp lại ta sẽ lấy mạng già của ngươi.
Dứt lời, Ứng Thiên Cừu không đợi Công Dương Thiên Tung trả lời, lập tức tung mình lên bay thẳng về phía xa xa. Công Dương Thiên Tung không hề truy kích, lúc này đây ông chỉ có thể mang thi thể Lý Phong quay về Đằng Long cốc mà thôi.
Vận khí của Mã Vũ Đào lại may mắn hơn Công Dương Thiên Tung, ông không hề tìm được Đinh Vân Nham nhưng cũng không gặp phải địch nhân. Ngược lại Hàn Hạc và Điền Lỗi hai người lại gặp phải Bạch Phát Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực. Lúc đó, Hàn Hạc vừa tìm được Đàm Thanh Ngưu, Bạch Đầu Thiên Ông liền xuất hiện trước mắt hai người. Nhớ đến lời dặn của sư huynh, Hàn Hạc không hề cậy mạnh, một tay nhắc lấy Đàm Thanh Ngưu rồi liền chọn phương án chạy đi. Bạch Đầu Thiên Ông truy đuổi không thôi, ý đồ ngăn cản hai người. Đáng tiếc Hàn Hạc đã một lòng né tránh, Bạch Đầu Thiên Ông trong nhất thời cũng không làm gì được ông.
Phía bên kia, Điền Lỗi và Trần Phong vận khí kém đi một chút. Hai người tuy cũng chọn phương án bỏ chạy, nhưng Lam Phát Ngân Tôn xuất thân từ Ngũ Sắc Thiên Vực, thiện nghệ một loại thuật di động không gian kỳ dị, về phương diện truy đuổi hơn hẳn Bạch Đầu Thiên Ông, chớp mắt đã ngăn cản được hai người Điền Lỗi. Do biết được lực Lam Phát Ngân Tôn kinh người, lại thêm hai bên đã từng giao chiến qua, Điền Lỗi biết bản thân còn kém Lam Phát Ngân Tôn một chút, vì thế không dám chính diện giao tranh, mà chọn phương thức né tránh, mang Trần Phong tránh đông tránh tay để thoát khỏi công kích của địch nhân.
Nhưng tránh né cuối cùng cũng không phải là cách thực hiện được. Điền Lỗi sau khi liên tục thay đổi vài trăm phương vị, cuối cùng không né tránh được truy kích của Lam Phát Ngân Tôn. Đối mặt với tình hình này, Điền Lỗi tức giận vô cùng, lập tức dừng lại bất động, ngưng thần nhìn Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc trước mặt. Trần Phong nóng nảy, nhìn Điền Lỗi rồi lại nhìn Lam Phát Ngân Tôn, nhịn không được nhắc nhở:
- Tiền bối, liều mạng chúng ta đa phần sẽ thua thiệt, hay là chọn phương án bỏ chạy.
Điền Lỗi lắc đầu trả lời:
- Thân pháp hắn quỷ dị, về phương diện này chúng ta không bằng hắn, căn bản không thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn.
Lam Phát Ngân Tôn bật cười lạnh nói:
- Coi như ngươi biết được bản thân mấy phần. Đến đây, chúng ta đã vài lần giao chiến, ai cũng không chịu thua ai. Hôm nay hãy để chúng ta quyết trận sinh tử, phân cho ra cao thấp.
Điền Lỗi vẻ mặt nghiêm nghị, nói với Trần Phong:
- Chút nữa ta vừa ra tay, ngươi hãy lập tức bỏ chạy, không được quay đầu.
Trần Phong chần chừ nói:
- Tiền bối, vãn bối sao có thể …
Điền Lỗi quát lên:
- Ngươi ở lại chỉ khiến ta vướng chân vướng tay, nhớ kỹ những lời của ta là được rồi.
Dứt lời, không đợi Trần Phong trả lời, Điền Lỗi múa tay đánh ra một chưởng phát động công kích trước.
Lam Phát Ngân Tôn bật cười tàn khốc, ánh xanh trong tay lóe lên, Phong Vương thích phá không xông đến nhắm thẳng vào lòng bàn tay của Điền Lỗi. Biết rõ Phong Vương thích có thể khiến người ta hôn mê, Điền Lỗi di động thân thể nhanh chóng né tránh một chiêu của Lam Phát Ngân Tôn, lòng bàn tay phát xuất ngọn lửa đỏ rực bố trí vài chục đó hoa sen đỏ trên mặt tuyết.
Trần Phong thấy vậy lập tức bay đi liền, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Lam Phát Ngân Tôn không thèm để ý, mục tiêu của y chính là Điền Lỗi, y căn bản không để Trần Phong vào mắt.