Đến lúc này, trong Đằng Long phủ chỉ còn lại Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như. Hai người trầm ngâm rất lâu, Phương Mộng Như hỏi lại:
- Sư huynh, có phải huynh có lời nào muốn nói chăng?
Triệu Ngọc Thanh khẽ than thở:
- Sư muội, nhiều năm rồi, Đằng Long cốc luôn hưng thịnh không suy tàn, cũng phải đến lúc xuống dốc.
Phương Mộng Như hơi đau thương, an ủi ông:
- Sư huynh, huynh suy nghĩ quá nhiều rồi. Đằng Long cốc hiện nay thực lực không hề yếu, có Dao Quang và Khiếu Thiên gia nhập liên minh, lại thêm thân phận đặc biệt của Thiên Lân, chúng ta cũng không nhất định phải thua.
Triệu Ngọc Thanh cay đắng nói:
- Thiên Lân bất quá chỉ mới bắt đầu ra đời, hắn sẽ không ở mãi Băng Nguyên. Chờ một khi Thiên Lân đi rồi, lúc đó Băng Nguyên bắt đầu đi vào con đường suy vong. Được rồi, sư muội, muội đi thăm Tứ sư đệ đi, hai người chia cách cũng quá lâu rồi, cũng nên đoàn tụ với nhau thật tốt.
Phương Mộng Như vẻ mặt hơi biến, miệng thở hơi thật dài, nhỏ lẩm bẩm:
- Đa tạ Đại sư huynh đã quan tâm.
Dứt lời liền đứng lên rời đi.
Triệu Ngọc Thanh nhìn theo bóng bà, đột nhiên nói:
- Sư muội … nghe nói … Hà Thủ Ô có thể khiến cho người ta trẻ ra.
Phương Mộng Như dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh, cảm kích nói:
- Sư huynh, đa tạ huynh.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Ta cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Bảy người Dao Quang đến khiến cho thực lực Đằng Long cốc tăng lên rất nhiều.
Tuy mới trả qua một trận sinh ly tử biệt, nhưng tâm tình của mọi người cũng có chuyển biến tốt đẹp, ai nấy đem cừu hận đầy lòng hóa thành sức mạnh, tập trung vào công việc.
Ở trong động Lâm Phàm cư ngụ, Băng Tuyết lão nhân đang quan sát tình hình của Lâm Phàm, trải qua phân tích cẩn thận và suy đoán, cuối cùng ông rút ra một kết luận, đó chính là trong cơ thể Lâm Phàm có hơn một luồng sức mạnh vốn không thuộc về hắn, lúc này đang tiến hành dung hợp với thân thể của Lâm Phàm, khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh. Linh Hoa biết được tin tức này rồi, không hiểu nên hỏi lại:
- Trong cơ thể sư huynh có nhiều hơn một luồng sức mạnh, nhưng vì sao huynh ấy lại hôn mê bất tỉnh? Huynh ấy vì sao lại không thể ở trạng thái tỉnh táo để kết hợp với luồng sức mạnh kia?
Băng Tuyết lão nhân giải thích:
- Hiện nay, tu vi của Lâm Phàm miễn cưỡng tiến vào cảnh giới Quy Tiên, thực lực vô cùng không ổn định. Với tình huống hiện nay của hắn, nếu như ở trong trạng thái tỉnh táo, có ý thức bản thân quấy nhiễu, phỏng chừng rất khó dung hợp với luồng sức mạnh hắn không cách nào điều khiển kia. HIện nay, hắn hôn mê bất tỉnh, ý thức ở trạng thái quên mình, điều này mới có hiệu quả giảm yếu ý niệm phản kháng chủ quan của hắn, có lợi cho việc kết hợp với luồng sức mạnh kia. Nhưng ta chỉ có một điểm rất nghi hoặc, luồng sức mạnh đó trong cơ thể Lâm Phàm thật ra từ đâu có? Nhớ lại lần trước, Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông chiến đấu, tu vi hắn đột nhiên tăng tiến mãnh liệt, lúc đó ta thấy kỳ quái, nhưng lúc đó ta cũng bị thương không nhẹ, không thể hỏi chi tiết được. Ngẫm nghĩ trở lại, Lâm Phàm từ thời khắc đó bắt đầu tự mình tiến vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Linh Hoa khẽ nói:
- Chuyện của sư huynh thì con hiểu rõ nhất, lần trước huynh ấy đã từng tiến vào trong hồ ở đáy của Đằng Long cốc, đuổi theo một con cá nhỏ. Sau đó sư huynh mơ hồ có nói qua, ở dưới đáy hồ huynh ấy đã gặp một chuyện quái lạ, tình hình cụ thể thế nào con cũng không hiểu rõ lắm.
Băng Tuyết lão nhân cau mày nói:
- Xem ra mọi chuyện đều phải chờ hắn tỉnh lại mới biết được. Linh Hoa, tu vi bây giờ của con cũng tăng mạnh, chuyện này là như thế nào?
Linh Hoa đáp:
- Bẩm Tứ sư thúc tổ, đây chính là sư tổ đã ban cho con huyết sâm ngàn năm, để con phân chia ba lần sử dụng, hiện nay con mới chỉ dùng lần thứ nhất.
Băng Tuyết lão nhân vui mừng nói:
- Xem ra sư huynh rất coi trọng Lâm Phàm, con phải hỗ trợ hắn cho tốt, có biết không?
Linh Hoa nghiêm mặt nói:
- Tứ sư thúc tổ yên tâm, con sẽ …
Mới nói đến đó, Phương Mộng Như đã xuất hiện ở cửa động, khẽ hỏi:
- Đang nói gì đó, Lâm Phàm thế nào rồi?
Băng Tuyết lão nhân vội vàng đứng lên, hơi kích động nói:
- Sư muội, muội đến rồi.
Linh Hoa thi lễ đáp:
- Ra mắt Ngũ sư thúc tổ, xin mời sư thúc tổ vào trong ngồi nghỉ.
Phương Mộng Như tiến vào, quan tâm hỏi han một lượt tình trạng của Lâm Phàm, sau đó nói:
- Sư huynh, có thể theo muội đi ra ngoài được không?
Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt phức tạp, không lập tức trả lời. Linh Hoa vội nói:
- Tứ sư thúc tổ, người đi đi. Sư huynh để con trông nom là được rồi.
Băng Tuyết lão nhân nghe vậy, gật khẽ rồi liền đi theo Phương Mộng Như ra ngoài. Chậm rãi đi trong các đường hầm của Đằng Long cốc, Phương Mộng Như tỏ ra nhớ nhung, khẽ nói:
- Sư huynh, còn nhớ năm xưa chúng ta chơi đùa trong này thế nào không?
Băng Tuyết lão nhân có vẻ hối tội, khẽ than:
- Làm sao không nhớ được, đó là đoạn hồi ức quý giá nhất đời của huynh.
Phương Mộng Như u oán nói:
- Đã bao nhiêu năm qua rồi, giờ lại đến nơi này, tình trạng thiếu niên lúc đó lại xuất hiện rõ ràng như in trong não của muội.
Băng Tuyết lão nhân thân thể run lên, trầm buồn nói:
- Sư muội, xin lỗi, để cho muội phải khổ sở chờ đợi đến năm trăm năm.
Phương Mộng Như khẽ nói:
- Sư huynh, huynh có biết chăng? Năm trăm năm trôi qua, mỗi khi muội nhắm mắt lại, hình bóng sư huynh lại hiện ra trước mắt muội.
Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt thê lương, thầm nghĩ: “Sư muội, ta lại không phải như vậy sao?”
Đi xuyên qua một đường hầm, bóng người trước mắt lóe lên, Tiết Phong xuất hiện trước mặt hai người. Phương Mộng Như bỏ đi thương cảm, khẽ nói:
- Tình hình sư phụ con thế nào rồi?
Tiết Phong vẻ mặt lo lắng nói:
- Tạm thời ổn định được thương thế, phỏng chừng ngày mai mới có hy vọng khôi phục lại bình thường.
Phương Mộng Như an ủi:
- Chớ quá lo lắng, hãy nghĩ theo hướng tốt hơn.
Tiết Phong đáp:
- Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối đi trước đây, các vị từ từ nói chuyện.
Nhìn theo bóng dáng Tiết Phong, Băng Tuyết lão nhân khẽ nói:
- Người trẻ tuổi này tâm tình có chút khác lạ.
Phương Mộng Như lơ đễnh nói:
- Đằng Long cốc hiện nay ai cũng chìm đắm trong không khí đau thương, biểu hiện của hắn như vậy cũng bình thường. Đi thôi, chúng ta đi theo dấu tích của năm xưa, từ từ nhớ lại chuyện cũ.
Băng Tuyết lão nhân không nghĩ nhiều, đi theo cùng Phương Mộng Như trên con đường đã từng rất quen thuộc này để cảm nhân đau thương năm xưa.
Chia tay Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân, Tiết Phong tìm một huyệt động yên tĩnh, sau khi quan sát chung quanh không có ai, hắn cẩn thận lấy bì thư da thú trong lòng ra, vẻ mặt quan sát rất phức tạp.
Ước chừng một lúc sau, Tiết Phong dời ánh mắt đi, vẻ mặt đau thương nhìn vách đá trước mặt, cả người ngây ngô ngơ ngẩn. Sau đó, Tiết Phong tỉnh táo lại, lòng bàn tay phát xuất ngọn lửa đỏ rực, lập tức đốt cháy bì thư da thú đó, sau mới mạnh mẽ bước ra ngoài. Thời khắc đó, trong mắt Tiết Phong hiện lên ánh lạnh kinh người, hắn đã có một quyết định kinh khiếp, quyết tâm bắt đầu tu luyện Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Thiên ghi chép trên tấm da thú.
Tình thế bức bách, thanh niên hiếu mạnh, cuối cùng hắn sẽ đi trên con đường như thế nào đây?
Lẳng lặng đứng bên cạnh Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân vẻ mặt đau thương.
Đối với người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, hắn có một loại tình cảm quyến luyến không nói ra được. Tuy nhiên, Sở Văn Tân biết là Giang Thanh Tuyết hoàn toàn không chấp nhận tình cảm đó của hắn, nhưng cũng khó mà kềm chế tình cảm được, không phải nói bỏ là có thể bỏ được. Cho đến giờ, Sở Văn Tân vẫn không hiểu rõ vì sao Giang Thanh Tuyết lại cự tuyệt mình, thật ra người nàng yêu thương trong lòng là ai đây?
Điểm này ngoại trừ bản thân Giang Thanh Tuyết ra, sợ là chỉ còn có vợ chồng Lâm Vân Phong là biết được.
Đàm Thanh Ngưu yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng lo lắng đó của Sở Văn Tân, nhịn không được phải than thở:
- Sở huynh, sao phải khổ như vậy? Đã nhiều năm rồi, hai người nếu như có duyên thì sao phải kéo dài đến bây giờ.
Sở Văn Tân khổ sở trả lời:
- Trên thế gian, khó bỏ nhất chính là tình cảm, nếu như ta có thể bỏ đi được thì cũng không phải khổ não đến như vậy.
Đàm Thanh Ngưu khuyên bảo:
- Được rồi, nhìn rộng ra đi. Với quan hệ của liên minh và Dịch viên, lần trước sư huynh của huynh đã giúp huynh đến tận cửa cầu hôn, Lâm chưởng giáo chỉ cười cười, lại không hề tỏ thái độ, điều này không phải đã nói rõ mọi thứ rồi sao.
Sở Văn Tân than thở:
- Ta sao không biết như vậy, nhưng biết thì dễ mà làm thì khó, con người thường mâu thuẫn ở đây.
Đàm Thanh Ngưu bất đắc dĩ cũng không khuyên được gì thêm, chỉ đành yên yên lặng lặng bồi tiếp hắn.
- Sư huynh, có phải huynh có lời nào muốn nói chăng?
Triệu Ngọc Thanh khẽ than thở:
- Sư muội, nhiều năm rồi, Đằng Long cốc luôn hưng thịnh không suy tàn, cũng phải đến lúc xuống dốc.
Phương Mộng Như hơi đau thương, an ủi ông:
- Sư huynh, huynh suy nghĩ quá nhiều rồi. Đằng Long cốc hiện nay thực lực không hề yếu, có Dao Quang và Khiếu Thiên gia nhập liên minh, lại thêm thân phận đặc biệt của Thiên Lân, chúng ta cũng không nhất định phải thua.
Triệu Ngọc Thanh cay đắng nói:
- Thiên Lân bất quá chỉ mới bắt đầu ra đời, hắn sẽ không ở mãi Băng Nguyên. Chờ một khi Thiên Lân đi rồi, lúc đó Băng Nguyên bắt đầu đi vào con đường suy vong. Được rồi, sư muội, muội đi thăm Tứ sư đệ đi, hai người chia cách cũng quá lâu rồi, cũng nên đoàn tụ với nhau thật tốt.
Phương Mộng Như vẻ mặt hơi biến, miệng thở hơi thật dài, nhỏ lẩm bẩm:
- Đa tạ Đại sư huynh đã quan tâm.
Dứt lời liền đứng lên rời đi.
Triệu Ngọc Thanh nhìn theo bóng bà, đột nhiên nói:
- Sư muội … nghe nói … Hà Thủ Ô có thể khiến cho người ta trẻ ra.
Phương Mộng Như dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh, cảm kích nói:
- Sư huynh, đa tạ huynh.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Ta cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Bảy người Dao Quang đến khiến cho thực lực Đằng Long cốc tăng lên rất nhiều.
Tuy mới trả qua một trận sinh ly tử biệt, nhưng tâm tình của mọi người cũng có chuyển biến tốt đẹp, ai nấy đem cừu hận đầy lòng hóa thành sức mạnh, tập trung vào công việc.
Ở trong động Lâm Phàm cư ngụ, Băng Tuyết lão nhân đang quan sát tình hình của Lâm Phàm, trải qua phân tích cẩn thận và suy đoán, cuối cùng ông rút ra một kết luận, đó chính là trong cơ thể Lâm Phàm có hơn một luồng sức mạnh vốn không thuộc về hắn, lúc này đang tiến hành dung hợp với thân thể của Lâm Phàm, khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh. Linh Hoa biết được tin tức này rồi, không hiểu nên hỏi lại:
- Trong cơ thể sư huynh có nhiều hơn một luồng sức mạnh, nhưng vì sao huynh ấy lại hôn mê bất tỉnh? Huynh ấy vì sao lại không thể ở trạng thái tỉnh táo để kết hợp với luồng sức mạnh kia?
Băng Tuyết lão nhân giải thích:
- Hiện nay, tu vi của Lâm Phàm miễn cưỡng tiến vào cảnh giới Quy Tiên, thực lực vô cùng không ổn định. Với tình huống hiện nay của hắn, nếu như ở trong trạng thái tỉnh táo, có ý thức bản thân quấy nhiễu, phỏng chừng rất khó dung hợp với luồng sức mạnh hắn không cách nào điều khiển kia. HIện nay, hắn hôn mê bất tỉnh, ý thức ở trạng thái quên mình, điều này mới có hiệu quả giảm yếu ý niệm phản kháng chủ quan của hắn, có lợi cho việc kết hợp với luồng sức mạnh kia. Nhưng ta chỉ có một điểm rất nghi hoặc, luồng sức mạnh đó trong cơ thể Lâm Phàm thật ra từ đâu có? Nhớ lại lần trước, Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông chiến đấu, tu vi hắn đột nhiên tăng tiến mãnh liệt, lúc đó ta thấy kỳ quái, nhưng lúc đó ta cũng bị thương không nhẹ, không thể hỏi chi tiết được. Ngẫm nghĩ trở lại, Lâm Phàm từ thời khắc đó bắt đầu tự mình tiến vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Linh Hoa khẽ nói:
- Chuyện của sư huynh thì con hiểu rõ nhất, lần trước huynh ấy đã từng tiến vào trong hồ ở đáy của Đằng Long cốc, đuổi theo một con cá nhỏ. Sau đó sư huynh mơ hồ có nói qua, ở dưới đáy hồ huynh ấy đã gặp một chuyện quái lạ, tình hình cụ thể thế nào con cũng không hiểu rõ lắm.
Băng Tuyết lão nhân cau mày nói:
- Xem ra mọi chuyện đều phải chờ hắn tỉnh lại mới biết được. Linh Hoa, tu vi bây giờ của con cũng tăng mạnh, chuyện này là như thế nào?
Linh Hoa đáp:
- Bẩm Tứ sư thúc tổ, đây chính là sư tổ đã ban cho con huyết sâm ngàn năm, để con phân chia ba lần sử dụng, hiện nay con mới chỉ dùng lần thứ nhất.
Băng Tuyết lão nhân vui mừng nói:
- Xem ra sư huynh rất coi trọng Lâm Phàm, con phải hỗ trợ hắn cho tốt, có biết không?
Linh Hoa nghiêm mặt nói:
- Tứ sư thúc tổ yên tâm, con sẽ …
Mới nói đến đó, Phương Mộng Như đã xuất hiện ở cửa động, khẽ hỏi:
- Đang nói gì đó, Lâm Phàm thế nào rồi?
Băng Tuyết lão nhân vội vàng đứng lên, hơi kích động nói:
- Sư muội, muội đến rồi.
Linh Hoa thi lễ đáp:
- Ra mắt Ngũ sư thúc tổ, xin mời sư thúc tổ vào trong ngồi nghỉ.
Phương Mộng Như tiến vào, quan tâm hỏi han một lượt tình trạng của Lâm Phàm, sau đó nói:
- Sư huynh, có thể theo muội đi ra ngoài được không?
Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt phức tạp, không lập tức trả lời. Linh Hoa vội nói:
- Tứ sư thúc tổ, người đi đi. Sư huynh để con trông nom là được rồi.
Băng Tuyết lão nhân nghe vậy, gật khẽ rồi liền đi theo Phương Mộng Như ra ngoài. Chậm rãi đi trong các đường hầm của Đằng Long cốc, Phương Mộng Như tỏ ra nhớ nhung, khẽ nói:
- Sư huynh, còn nhớ năm xưa chúng ta chơi đùa trong này thế nào không?
Băng Tuyết lão nhân có vẻ hối tội, khẽ than:
- Làm sao không nhớ được, đó là đoạn hồi ức quý giá nhất đời của huynh.
Phương Mộng Như u oán nói:
- Đã bao nhiêu năm qua rồi, giờ lại đến nơi này, tình trạng thiếu niên lúc đó lại xuất hiện rõ ràng như in trong não của muội.
Băng Tuyết lão nhân thân thể run lên, trầm buồn nói:
- Sư muội, xin lỗi, để cho muội phải khổ sở chờ đợi đến năm trăm năm.
Phương Mộng Như khẽ nói:
- Sư huynh, huynh có biết chăng? Năm trăm năm trôi qua, mỗi khi muội nhắm mắt lại, hình bóng sư huynh lại hiện ra trước mắt muội.
Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt thê lương, thầm nghĩ: “Sư muội, ta lại không phải như vậy sao?”
Đi xuyên qua một đường hầm, bóng người trước mắt lóe lên, Tiết Phong xuất hiện trước mặt hai người. Phương Mộng Như bỏ đi thương cảm, khẽ nói:
- Tình hình sư phụ con thế nào rồi?
Tiết Phong vẻ mặt lo lắng nói:
- Tạm thời ổn định được thương thế, phỏng chừng ngày mai mới có hy vọng khôi phục lại bình thường.
Phương Mộng Như an ủi:
- Chớ quá lo lắng, hãy nghĩ theo hướng tốt hơn.
Tiết Phong đáp:
- Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối đi trước đây, các vị từ từ nói chuyện.
Nhìn theo bóng dáng Tiết Phong, Băng Tuyết lão nhân khẽ nói:
- Người trẻ tuổi này tâm tình có chút khác lạ.
Phương Mộng Như lơ đễnh nói:
- Đằng Long cốc hiện nay ai cũng chìm đắm trong không khí đau thương, biểu hiện của hắn như vậy cũng bình thường. Đi thôi, chúng ta đi theo dấu tích của năm xưa, từ từ nhớ lại chuyện cũ.
Băng Tuyết lão nhân không nghĩ nhiều, đi theo cùng Phương Mộng Như trên con đường đã từng rất quen thuộc này để cảm nhân đau thương năm xưa.
Chia tay Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân, Tiết Phong tìm một huyệt động yên tĩnh, sau khi quan sát chung quanh không có ai, hắn cẩn thận lấy bì thư da thú trong lòng ra, vẻ mặt quan sát rất phức tạp.
Ước chừng một lúc sau, Tiết Phong dời ánh mắt đi, vẻ mặt đau thương nhìn vách đá trước mặt, cả người ngây ngô ngơ ngẩn. Sau đó, Tiết Phong tỉnh táo lại, lòng bàn tay phát xuất ngọn lửa đỏ rực, lập tức đốt cháy bì thư da thú đó, sau mới mạnh mẽ bước ra ngoài. Thời khắc đó, trong mắt Tiết Phong hiện lên ánh lạnh kinh người, hắn đã có một quyết định kinh khiếp, quyết tâm bắt đầu tu luyện Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Thiên ghi chép trên tấm da thú.
Tình thế bức bách, thanh niên hiếu mạnh, cuối cùng hắn sẽ đi trên con đường như thế nào đây?
Lẳng lặng đứng bên cạnh Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân vẻ mặt đau thương.
Đối với người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, hắn có một loại tình cảm quyến luyến không nói ra được. Tuy nhiên, Sở Văn Tân biết là Giang Thanh Tuyết hoàn toàn không chấp nhận tình cảm đó của hắn, nhưng cũng khó mà kềm chế tình cảm được, không phải nói bỏ là có thể bỏ được. Cho đến giờ, Sở Văn Tân vẫn không hiểu rõ vì sao Giang Thanh Tuyết lại cự tuyệt mình, thật ra người nàng yêu thương trong lòng là ai đây?
Điểm này ngoại trừ bản thân Giang Thanh Tuyết ra, sợ là chỉ còn có vợ chồng Lâm Vân Phong là biết được.
Đàm Thanh Ngưu yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng lo lắng đó của Sở Văn Tân, nhịn không được phải than thở:
- Sở huynh, sao phải khổ như vậy? Đã nhiều năm rồi, hai người nếu như có duyên thì sao phải kéo dài đến bây giờ.
Sở Văn Tân khổ sở trả lời:
- Trên thế gian, khó bỏ nhất chính là tình cảm, nếu như ta có thể bỏ đi được thì cũng không phải khổ não đến như vậy.
Đàm Thanh Ngưu khuyên bảo:
- Được rồi, nhìn rộng ra đi. Với quan hệ của liên minh và Dịch viên, lần trước sư huynh của huynh đã giúp huynh đến tận cửa cầu hôn, Lâm chưởng giáo chỉ cười cười, lại không hề tỏ thái độ, điều này không phải đã nói rõ mọi thứ rồi sao.
Sở Văn Tân than thở:
- Ta sao không biết như vậy, nhưng biết thì dễ mà làm thì khó, con người thường mâu thuẫn ở đây.
Đàm Thanh Ngưu bất đắc dĩ cũng không khuyên được gì thêm, chỉ đành yên yên lặng lặng bồi tiếp hắn.