Thất Giới Hậu Truyện

Chương 410: Phỉ di sơ tư (Không thể tưởng tượng) phần 4

Thời gian, đối với vạn vật chung quanh trôi qua thật nhanh, nhưng đối với Thiên Lân lúc này lại tỏ ra rất chậm.
Bởi vì Linh Phách dùng một loại phương thức mà Thiên Lân có thể phân biệt được, đang phân giải từng bước quá trình kia, khiến cho Thiên Lân tập trung hết cả tinh thần, sớm quên đi mọi thứ quanh mình.
Đột nhiên, trong não Thiên Lân xuất hiện tín hiệu của Thiên Tàm, y đang dùng thể nguyên thần hóa thành một điểm sáng nhỏ bé với tần suất vượt quá mười lăm vạn, ẩn mình tại chỗ cách Thiên Lân với cự ly khoảng chừng năm mươi trượng.
Phát hiện ra điểm này, Thiên Lân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vô cùng, lập tức nhờ vào phương pháp mới học được trong não của Thiên Tàm, trước hết xuất nguyên thần ra, sau đó bố trí một không gian tần suất đặc thù quanh cơ thể, rồi sau đó khiến cho không gian này thu thành một điểm tự động dung nhập vào trong nguyên thần của Thiên Lân.
Đến lúc này, Thiên Lân đã giải quyết vấn đề không thể bỏ cơ thể đi một cách hoàn mỹ, nguyên thần chớp mắt đã thu nhỏ thành một điểm xuất hiện trong khu vực quanh Thiên Tàm chừng một thước.
Phát hiện được biến hóa của Thiên Lân, Thiên Tàm kinh hãi vô cùng, y không thể nào nghĩ thông được, Thiên Lân làm sao lại nắm vững được phương pháp độc đáo “Hình Thần Hỗ Hoán” của mình.
Nghi vấn như vậy, Thiên Tàm biến hẳn tần suất, chớp mắt đã bỏ chạy ra xa. Lúc trước y tự phụ và kiêu ngạo, lúc này đã bị những hành động của Thiên Lân đánh tan, y không dám khinh thường Thiên Lân nữa, vì thế chọn phương án bỏ chạy. Nhờ có sự hỗ trợ của sức mạnh Linh Phách, Thiên Lân căn bản không thèm để ý đến việc chạy trốn của Thiên Tàm, hắn vẫn luôn truy đuổi theo, giữ nguyên khoảng cách không xa không gần, hắn muốn biết thật ra Thiên Tàm muốn đi đâu.
Kể từ đó, Thiên Tàm và Thiên Lân truy đuổi nhau trong thế giới mà người thường không thể nào thấy được, hai bên tiến hành một loại so tài đặc thù. Trong quá trình bỏ chạy, Thiên Tàm vẫn dùng phương thức của bản thân để dò xét tình hình của Thiên Lân phía sau, phát hiện Thiên Lân luôn đuổi theo, Thiên Tàm biết bị hắn bám sát gót, vì thế lập tức chuyển biến tần suất, gia tăng tần suất thêm lần nữa.
Thấy vậy, Thiên Lân có phần lưu ý muốn biết Thiên Tàm làm sao có thể tăng tần suất vượt khỏi hạn chế như vậy, thật ra trong đó có bí ẩn gì đây?
Trong lúc suy tư, Linh Phách nhận được tín hiệu thăm dò của não Thiên Lân phát ra, lập tức phân ra một bộ phận đường thăm dò để thăm dò khắp các phương vị những hành động Thiên Tàm đã làm.
Rất nhanh, tin tức phản hồi lại đại não của Thiên Lân, sau khi hắn hơi trầm tư một chút liền hiểu rõ được phương thăng gia tăng tần suất của Thiên Tàm, vì thế cảm thấy bội phục y vô cùng. Thu hồi lại sức mạnh Linh Phách, Thiên Lân bắt đầu thử nghiệm phương thức của Thiên Tàm để gia tăng tần suất dao động của nguyên thần bản thần nhằm thăm dò sự tồn tại của Thiên Tàm.
Ban đầu, Thiên Lân còn ở giai đoạn tìm tòi, tỏ ra có chút mới lạ, vài lần lại mất đi tung tích của Thiên Tàm.
Sau đó, thông qua thử nghiệm nhiều lần, Thiên Lân cuối cùng cũng tiến dần từng bước, trong tình hình không nhờ vào sức mạnh Linh Phách để cuối cùng bắt chặt lấy hành tung của Thiên Tàm, truy đuổi sát theo sau lưng Thiên Tàm.
Thời gian, lúc này đối với Thiên Tàm và Thiên Lân đã không còn ý nghĩa to lớn nữa. Bọn họ chỉ quan tâm đến khoảng cách xa gần, tần suất dao động cùng với sự so sánh năng lực và trí tuệ của nhau. Đối với Thiên Tàm, y không phục Thiên Lân mà hiện thân so tài, hiện nay chỉ muốn bỏ rơi cho được Thiên Lân.
Còn đối với Thiên Lân, hắn lúc này đã quên đi mục đích trước đây, một lòng một dạ chìm đắm trong quá trình so tài với Thiên Tàm, hơn nữa còn từ trong đó học được khá nhiều ưu điểm trên người Thiên Tàm, biến Thiên Tàm thành vật thử nghiệm để tăng cao trí tuệ và năng lực bản thân. Dụng ý rõ ràng này của Thiên Lân, Thiên Tàm thực ra hoàn toàn không biết, y sau khi liên tục chuyển biến vài trăm loại tần suất khác nhau cũng không thể bỏ rơi được Thiên Lân, lập tức chuyển hướng, bay thẳng xuống mặt đất.
Rất nhanh, nguyên thần của Thiên Tàm tiếp xúc với mặt đất, ánh sáng nhỏ bé khó thấy được chỉ chớp mắt đã chìm vào bên dưới. Thiên Lân theo sát phía sau, nguyên thần cũng tiến vào trong tầng băng, giữ nguyên khoảng cách không quá xa với Thiên Tàm. Trên đường chui xuống dưới, Thiên Tàm đi xuyên qua những khe hở giữa các phần tử băng giá, tập trung đi vào những chỗ không dễ đi, dùng thân mình để hút lấy Thiên Lân. Nhưng Thiên Lân hiện nay đã không giống như trước kia nữa, nguyên thần của Thiên Tàm có thể biến hóa to nhỏ tùy ý, thì Thiên Lân cũng hệt như vậy không kém chút nào.
Vì thế, cho dù Thiên Tàm né tránh thế nào, Thiên Lân đều có thể truy đuổi kịp không kém chút nào. Nhưng có điều Thiên Lân không sao hiểu rõ, đó là Thiên Tàm đang ở thế cùng đường mạt lộ tìm không được chỗ để né tránh hay y còn có ý muốn dẫn mình đi đến một nơi nào khác?
Điểm nghi vấn này không lâu thì Thiên Lân đã tìm được đáp án.
Té ra Thiên Tàm cứ chui thẳng xuống dưới, cuối cùng đến một nơi sâu thẳm cách mặt đất ước chừng chục dặm thì khí tức của Thiên Tàm biến mất. Thiên Lân đuổi theo không tha, khoảng cách với Thiên Tàm hoàn toàn không xa lắm, khi đến gần với độ sau đó, hắn bất ngờ phát hiện sóng thăm dò của bản thân mất đi hiệu nghiệm ở đây, dường như đang chịu một loại trường lực nào đó đặc biệt gây nhiễu.
Phát hiện được tình hình này, Thiên Lân lập tức đổi sang dùng sức mạnh Linh Phách, nhanh chóng tìm được Thiên Tàm, nhưng cũng phát hiện một tình hình hắn không hề ngờ đến.

Té ra, Thiên Lân dùng sức mạnh Linh Phách để thăm dò đại khái khu vực quanh mình, phát hiện ở một nơi sâu hơn chừng một dặm, có một lưới khí kỳ dị với diện tích ít ra cũng bao trùm phương viên vài ngàn dặm, giống như một loại kết giới kín bưng vậy.
Hiện nay, Thiên Tàm đang núp ở gần lồng khí đó, nhờ vào trường lực do lưới khí sinh ra để gây nhiễu sóng thăm dò của Thiên Lân, khiến Thiên Lân không cách nào tìm được tung tích của Thiên Tàm.
Nhưng Thiên Tàm không hề ngờ được, Thiên Lân nắm giữ sức mạnh Linh Phách thần bí vô cùng, có thể thăm dò đến chín mươi phần trăm những gì tồn tại trên thế gian, không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của hoàn cảnh nơi này.
Nắm vững được nơi Thiên Tàm ẩn náu, Thiên Lân hoàn toàn không vội đến gần mà tiến hành phân tích qua lồng khí kia, nhưng tần suất lưới khí rất kỳ quái, một khối hoàn chỉnh nhưng lại có trên dưới vài chục vạn tần suất khác nhau, lại phân bố ở những điểm khác nhau. Nói đơn giản, lưới khí này chính là một sự tồn tại đặc thù với sự biến hóa tần suất và khu vực tương ứng tương đối lớn. Tần suất thấy được trước mắt có khả năng chỉ là một tần suất bình thường ngàn lần, nhưng chỉ di động một điểm nhỏ, tần suất của nó liền có khả năng biến thành một vạn lần. Loại kết hợp phức tạp này khiến người ta không hiểu nhưng lại tồn tại một cách chân thực.
Điểm này, nếu người thường biết được thì nhất định là vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đối với Thiên Lân hiện nay, điều khiến hắn có thể kinh ngạc hoàn toàn không phải chuyện này, mà vật gì nằm bên dưới lồng khí kia đây.
Do tần suất của lồng khí rất kỳ dị đặc biệt, với sóng thăm dò của người tu đạo thì không cách nào thăm dò được mọi tin tức chung quanh lồng khí này.
Nhưng sức mạnh Linh Phách của Thiên Lân không hề chịu ảnh hưởng chút nào, hắn ngoại trừ không thể xuyên qua tầng lưới khí để tiến vào bên trong ra, mọi tin tức ẩn dưới lồng khí lại rõ ràng vô cùng. Lúc này, sức mạnh Linh Phách trong cơ thể Thiên Lân đang dùng phương thức Thiên Lân có thể hiểu được để biến tình hình bên dưới lồng khí thành một số hình ảnh rồi chiếu vào trong đầu của Thiên Lân, khiến hắn hệt như có thể tận mắt chứng kiến mọi thứ.
Đó là một nơi kỳ dị đặc biệt, khoảng chừng mười dặm bên dưới mặt đất, có một tầng lưới khí màu đỏ nhạt kéo dài đến mấy ngàn dặm, chia không gian thành hai phần trên dưới, hình thành một ngăn cách không cách gì xuyên qua được.
Bên dưới lồng khí màu đỏ nhạt có chôn cất vô số hài cốt, không biết đến từ những năm nào, nhưng hình dạng hài cốt lại có phần cổ quái.
Ngoài ra, trừ vô số hài cốt, còn có một số sinh vật có sức sống, bọn chúng phảng phất như đang ngủ, cũng không biết đã ngủ bao nhiêu thời gian rồi. Những sinh vật còn sống sót này còn rất ít so với những hài cốt kia, có thể nói là một phần trăm một phần ngàn, vô cùng thưa thớt. Nhưng cho dù là như vậy, số lượng sinh vật còn sống mà Thiên Lân có thể cảm ứng được ít ra cũng có hàng chục hàng trăm. Đương nhiên, đây chỉ là mới tính trong khu vực trước mắt mà thôi, xa hơn một chút có phải như vậy hay không thì Thiên Lân còn chưa để ý đến được.
Thông qua phân tích những hình ảnh và tin tức trong não, Thiên Lân biết được những sinh vật ngủ quên bên dưới lồng khí kia, bọn chúng đều có hình dáng quái dị, có một số thân thể to lớn, một số là đầu người mình thú, còn có đầu thú thân chim, đầu người thân chim, đầu chim thân người, tóm lại là những điều chưa hề thấy, chưa hề nghe bao giờ. Đối với phát hiện này, Thiên Lân kinh hãi vô cùng.
Thật ra những cái này là những thứ gì đây, vì sao lại xuất hiện ở đây và bị tầng lồng khí này bao trùm vậy?
Đây là những sinh vật viễn cổ hay là một loại tồn tại đặc thù mà từ trước đến giờ còn chưa bị người phát hiện?
Lồng khí này có tác dụng ngăn cách bọn chúng hay là vì phong ấn mà có một số hiện tượng vốn không nên xuất hiện?
Ngoài ra, Thiên Tàm vì sao chạy đến đây, lẽ nào y biết được nguyên nhân bên trong, hay là y muốn thu được điều gì từ trong đó?
Những điều này, Thiên Lân không nghĩ ra được đáp án, hắn dự tính tự mình đi hỏi Thiên Tàm để giải mở những huyền bí bên trong.
Nhưng Thiên Tàm có thật sự biết được chăng?
Nơi thâm sâu dưới lòng đất này, lồng khí thần bí thật sự ẩn chứa cái gì đây?

back top