Thất Giới Hậu Truyện

Chương 438: Chính diện tiếp xúc (phần 4)

Phát hiện tình hình bất lợi, Tứ Dực thần sứ trong lòng rất giận, y có bản lĩnh kinh người nhưng bị hạn chế khắp nơi bởi Tân Nguyệt, trong tình hình nguy hiểm, Tứ Dực thần sứ không suy xét nhiều, toàn thân ảo hóa thành bóng sáng thi triển thuật phân thân để bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.
Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo, thấy vậy cũng như không thấy, tiếp tục thúc động kiếm thức vận chuyển theo một quỹ tích định sẵn để chém tới. Rất nhanh, ảo ảnh phân thân chung quanh phát tán đi, để lộ chân thân của Tứ Dực thần sứ, y đang dùng hai tay ôm ngực, vẻ mặt kinh hãi tức giận xuất hiện cách vài trượng, ánh mắt đầy cừu hận.
- Đây là kiếm quyết gì vậy?
Nghiến răng nghiến lợi, Tứ Dực thần sứ vẻ mặt dữ tợn nói.
Tân Nguyệt vẻ nhạt nhẽo, ánh mắt băng lạnh nhìn y, vẫn không một chút lưu tình trả lời:
- Ta nói rồi, người chết không cần phải biết quá nhiều. Xuất chiêu đi, máu chảy hết thì toàn thân ngươi sẽ không còn sức lực.
Tứ Dực thần sứ cuồng nộ vô cùng, bình sinh còn chưa bao giờ gặp phải chuyện uất ức đến như vậy, điều này sao có thể khiến y đối mặt được?
Nhưng cho dù tức giận, Tứ Dực thần sứ vẫn giữ được vài phần tỉnh táo, trong tình hình không biết được rõ về Tân Nguyệt, chọn lựa lý trí chính là bỏ chạy.
Trước lúc chia tay, Tứ Dực thần sứ nói:
- Không cần phải cuồng vọng, chờ ta biết rõ được lai lịch kiếm quyết của ngươi rồi, ta sẽ đi tìm đến ngươi.
Kêu nhẹ một tiếng, Tứ Dực thần sứ đằng không bay lên rồi bay thẳng về phía xa xa.
Trên mặt đất, ba con hạc khổng lồ của bộ lạc Thiên Hạc nghe được tiếng huýt sáo, liền chia nhau rút khỏi cuộc chiến, nối đuôi bỏ chạy theo Tứ Dực thần sứ.
Tân Nguyệt không hề truy đuổi bởi vì Công Dương Thiên Tung bị thương không nhẹ, nàng phải bảo vệ sự an nguy của ông. Bật cười khổ, Công Dương Thiên Tung nhìn Tân Nguyệt hạ xuống cảm xúc nói:
- Lão thật vô dụng, ta thật thẹn với liệt tổ liệt tông của Ly Hận thiên cung.
Tân Nguyệt hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của ông, an ủi:
- Tiền bối một mình địch bốn, đó cũng là tình thế bức bách, chớ đánh mất lòng tin.
Công Dương Thiên Tung bật cười đau thương, ngửng đầu nhìn lên trời, tự nói:
- Cô không cần phải an ủi ta, kết cục cuối cùng thế nào ta dĩ nhiên biết rõ trong lòng.
Tân Nguyệt trầm ngâm, nàng vốn không giỏi nói chuyện, hiện nay càng thêm không nói được gì, chỉ đành đứng yên lặng ở đó.
Giây lát sau, Công Dương Thiên Tung bình tĩnh vài phần, nói với Tân Nguyệt:
- Đi thôi, phải quay về cốc thôi.
Tân Nguyệt hơi gật đầu, không nhanh không chậm đi theo sau Công Dương Thiên Tung, cùng ông bay thẳng về Đằng Long cốc.
Trên đường đi, Tân Nguyệt và Công Dương Thiên Tung gặp Phỉ Vân, hai bên nói vài câu sau đó liền cùng đi với nhau.
Đứng lặng trên đỉnh núi, Băng Tuyết lão nhân nhìn cảnh tuyết chung quanh, vẻ mặt toát ra một chút nhớ nhung.
- Sư muội, còn nhớ chúng ta năm đó đi chơi ở đây thế nào không?
Phương Mộng Như ánh mắt mê đi, nhỏ nhẹ nói:
- Lúc đó chúng ta còn rất trẻ, sư phụ và sư huynh đều yêu thương chúng ta, căn bản chúng ta không biết được phiền não là thứ gì cả.
Băng Tuyết lão nhân cảm xúc nói:
- Thiếu niên thuần phác, không có tình cảm, đây là đoạn ký ức đáng trân trọng, nhưng cũng là bóng ma mấy trăm năm không xua tan được của chúng ta.
Phương Mộng Như nói:
- Sư huynh, tuy chúng ta chịu hết khổ nạn, nhưng ta hoàn toàn không hối hận.
Băng Tuyết lão nhân than thở:
- Nhưng ta lại thấy thẹn với muội.
Phương Mộng Như lắc đầu trả lời:
- Có thẹn với muội không phải huynh mà là ý trời.
Băng Tuyết lão nhân khổ sở nói:
- Ông trời lớn nhất, ai lại dám oán hận ông ấy đâu?
Phương Mộng Như khẽ lẩm bẩm:
- Thế gian có nhiều người oán giận ông trời, muội cũng từng là một trong số đó.
Băng Tuyết lão nhân nói:
- Sư muội…
Phương Mộng Như cười cười, lắc đầu nói:
- Sư huynh, không cần phải tự trách, chúng ta phải bỏ hết quá khứ, quý trọng cuộc sống.
Băng Tuyết lão nhân hơi gật đầu, vẻ mặt có mấy phần cười vui.
- Sư muội, có muốn quay lại cảm giác chơi đùa năm xưa không?
Phương Mộng Như vẻ mặt hơi ngượng ngùng, gật đầu nói:
- Muốn, muội luôn muốn vậy, nhưng chú ý, có cao thủ đến gần.
Giọng nói biến đi, Phương Mộng Như lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Băng Tuyết lão nhân trong lòng thất kinh, quay đầu nhìn quanh lại không hề cảm ứng được bất kỳ khí tức nào cả.
Đúng lúc này, Phương Mộng Như đột nhiên quát nhẹ một tiếng tung mình bay lên, phất tay đánh ra một chưởng chém thẳng lên không trung.
Lúc đó, một tiếng cười lạnh theo gió mà đến, một bóng hình toàn thân bao trùm trong vòng sương mù màu xám nhạt xuất hiện ở đó.
Băng Tuyết lão nhân cả kinh, người này âm thầm mà đến, ngay cả mình cũng không hề phát giác được, thực lực của người này tự nhiên có thể tưởng tượng được.
Phương Mộng Như dời ngang vài thước, hạ xuống bên cạnh Băng Tuyết lão nhân, ánh mắt sắc bén nhìn bóng xám đó cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Bóng xám âm hiểm đáp:
- Ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm, ngươi đừng hỏi còn tốt hơn.
Phương Mộng Như cau mày nói:
- Hắc Ngục sâm lâm? Ngươi là một trong những yêu thú ở đó?
Bóng xám cười lạnh đáp:
- Yêu thú? Trong mắt ta, các ngươi không phải cũng là yêu thú sao?
Băng Tuyết lão nhân trầm giọng nói:
- Lớn mật, còn không mau nói rõ lai lịch.
Bóng xám khinh thường đáp:
- Chỉ bằng hai yêu thú các ngươi cũng dám vô lễ với ta như vậy?
Băng Tuyết lão nhân giận dữ nói:

- Khẩu khí thật cuồng vọng, bản thân ta cũng muốn coi thử ngươi có được bản lĩnh lớn lao đến thế nào.
Phương Mộng Như kéo tay Băng Tuyết lão nhân, khẽ nói:
- Sư huynh chớ kích động, dị linh này vô cùng cổ quái, khí tức hư thực không ổn định, lúc có lúc không, để cho muội đến hỏi vài câu cho rõ.
Băng Tuyết lão nhân nghe vậy liền thu lại tức giận, ánh mắt không vui nhìn bóng xám.
- Ngươi nói ngươi đến từ Hắc Ngục sâm lâm, có gì chứng minh?
Giọng bình thản, Phương Mộng Như nhẹ nhàng hỏi lại.
Bóng xám cười đáp:
- Không ngờ đám yêu thú các ngươi lại thông minh như vậy, có thể nghĩ việc dùng phương thức này để làm rõ lai lịch của ta. Đáng tiếc, ta không cần thiết phải chứng minh gì cả, chỉ cần linh dị của Hắc Ngục sâm lâm thấy ta, bọn chúng tự sẽ biết ta là ai.
Phương Mộng Như kinh ngạc nói:
- Như vậy, ngươi có địa vị rất cao trong Hắc Ngục sâm lâm rồi? Nếu như vậy, ngươi lại sợ cái gì chứ?
Bóng xám đáp:
- Nói sai rồi, ta không sợ, ta chỉ thích thần bí, không hy vọng có quá nhiều người biết chuyện của ta mà thôi.
Phương Mộng Như phản bác lại:
- Nếu như không muốn người khác phát hiện ra, vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?
Bóng xám đáp:
- Ta cao hứng, không cần thiết phải cho ngươi biết.
Phương Mộng Như hơi tức giận, lạnh lùng nói:
- Phải vậy không? Thế thì ta đây cũng không muốn hỏi ngươi rồi?
Câu nói còn vang bên tai, toàn thân Phương Mộng Như không gió mà bay lên, một luồng khí cực lạnh chớp mắt đã ngưng tụ không gian trong phương viên trăm dặm, cố định bóng xám đó giữa không trung.
La lên thất thanh, bóng xám tự động phân chia thành một quầng bụi khí, giây lát sau liền ngưng tụ thành bóng dáng trước kia tại một chỗ khác.
- Không tồi, rất thú vị, chính là quá lạnh một chút.
Phương Mộng Như vẻ mặt nặng nề, tâm lý kinh hãi vô cùng. Bản thân bà mưu đồ đã lâu dùng một chiêu này không ngờ lại không làm gì được đối phương, sao không khiến cho bà phải thất kinh.
Băng Tuyết lão nhân thấy vậy, xung phong tiến lên nói:
- Sư muội, để ta đi đối phó với hắn.
Phương Mộng Như lắc đầu đáp:
- Sư huynh không cần gấp, đợi kiểm tra được lai lịch của hắn trước đã.
Thân thể dời ngang, Phương Mộng Như chớp mắt đã vượt qua cự ly vài trượng xuất hiện trong vòng ba thước gần bóng xám, cánh tay ngọc thon thon hời hợt vung lên, quanh đó liền xuất hiện một kết giới kín bưng.
Bóng xám hơi cảnh giác, lại thi triển biện pháp tương tự, nhưng lần này lại bị kết giới ngăn cản, khóa chặt trong phạm vi nhỏ hẹp.
Cảm giác thấy bất lợi, bóng xám hừ lạnh nói:
- Nhìn không ra thế giới này cũng có nguy cơ tứ bề, tùy lúc tùy chỗ đều gặp phải địch nhân đáng sợ.
Phương Mộng Như nói:
- So với Hắc Ngục sâm lâm, hoàn cảnh của Băng Nguyên còn tốt hơn trăm lần.
Bóng xám nói:
- Phải vậy không? Thế thì ta phải lãnh hội một chút hoàn cảnh nơi này.
Trong khi nói, bóng xám lóe lên ánh nhạt, hình bóng mơ hồ dần dần rõ nét, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một nữ nhân, tướng mạo bên ngoài hệt như Phương Mộng Như vậy, ngay cả y phục và nữ trang cũng giống hệt, không tìm được chút tỳ vết nào cả.
Thấy tình hình như vậy, không những Phương Mộng Như cảm thấy rất kinh ngạc mà Băng Tuyết lão nhân trên mặt đất cũng không khỏi kinh hãi.
Bật cười kỳ dị, Phương Mộng Như giả hoạt động tứ chi, khẽ lẩm bẩm:
- Không tồi, bề ngoài như vậy rất hợp nhãn, ta rất cao hứng. Nhưng thanh âm còn có chút khác biệt, ta phải chỉnh sửa lại mới được.
Khi nói hai chữ mới được, Phương Mộng Như giả đã biến thanh âm từ nam thành nữ, so với Phương Mộng Như thật cũng tương tự được bảy tám phần. Thu lại tâm thần, Phương Mộng Như tức giận nói:
- Ngươi thật ra là ai, vì sao giả mạo hình dạng của ta?
Giả Phương Mộng Như cười nói:
- Ngươi thật ra là ai? Vì sao lại muốn giả mạo hình dáng của ta?
Thanh âm giọng nói hệt như nhau, chỉ trong một câu nói, Phương Mộng Như giả đã đạt đến mức giả thật không phân.
Phương Mộng Như rất giận, trong lòng biết không thể để lại người này, nếu không sẽ là một đả kích trí mạng đối với Đằng Long cốc.
Quyết định chủ ý rồi, Phương Mộng Như toàn thân khí lạnh cực mạnh, chớp mắt đã ngập tràn trong kết giới, hóa thành khí huyền hàn có thể phong ấn vạn vật, bắt đầu ngưng đọng khu vực chung quanh. Phương Mộng Như giả ánh mắt thất kinh, y tuy có thể biến hóa thành bộ dạng của người khác được nhưng lại không cách nào nắm vững thực lực vốn có của Phương Mộng Như. Như vậy, Phương Mộng Như giả chỉ có thể dùng phương thức phản kích của mình, toàn thân mờ hiện sương mù màu xám, từ từ tràn ra trong tầng băng, không bao lâu đã bao trùm toàn bộ.
Phương Mộng Như vẻ mặt nghiêm khắc, Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, khống chế tầng băng quanh đó để từng bước ép chặt trở lại. Đến lúc này, sương mù trong tầng băng ngừng dấu hiệu khuếch tán, hơn nữa còn theo sự nén tăng lên một lần, hai lần, bốn lần của tầng băng, cuối cùng từ từ quay lại trở về vị trí như cũ, để lộ thân hình Phương Mộng Như giả.
Lúc này, dị linh thần bí đó đã không còn bộ dạng như trước nữa mà biến thành một bóng xám mỏng manh như một tờ giấy. Phương Mộng Như hơi kinh hãi nhưng lại hoàn toàn không thôi cảnh giác, vẫn thúc động chân nguyên như cũ, tiếp tục tăng sức ép của tầng băng, đồi thời ép thẳng xuống mặt đất.
Chớp mắt, Phương Mộng Như và quả cầu băng khổng lồ xuất hiện ở gần Băng Tuyết lão nhân, kết giới bên ngoài lúc này đã tự động biến mất, còn truyền ra thanh âm của bà.
- Sư huynh, tên quỷ này rất kỳ dị, phỏng chừng cần phải dùng đến lửa đỏ mới có thể luyện hóa được thân thể của hắn.
Băng Tuyết lão nhân hiểu rõ ý của Phương Mộng Như, trầm giọng nói:
- Sư muội yên tâm đi, còn lại để cho huynh làm là được rồi.
Dứt lời, Băng Tuyết lão nhân toàn thân lóe lên ánh đỏ, phát xuất thuần dương chân hỏa vây phủ quanh quả cầu băng, hình thành một kết giới đóng kín.
Phương Mộng Như thấy vậy, liền thu lại khí lạnh bên trong quả cầu băng, sau đó lùi ra khỏi kết giới.
Thân thể mỏng manh của bóng xám ở trong kết giới lửa đỏ dần dần khôi phục lại hình dạng ban đầu, miệng cười khẽ nói:
- Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, đây là đãi ngộ khó mà có được. Đáng tiếc ta không có hứng thú, đi thôi.
Dứt lời, bóng xám bắn thẳng ra ngoài, khi tiếp xúc với kết giới, thân thể liền dần hóa thành ánh sáng, sau đó xảo diệu vượt qua được kết giới lửa đỏ, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt thất kinh, thu lại lửa đỏ đã phát ra, kinh hãi than:
- Linh dị này thật là cổ quái, quả thực khiến cho người ta không thể nào phòng ngự được.
Phương Mộng Như vẻ mặt âu sầu, khẽ than thở:
- Chuyện này quỷ dị, chúng ta phải lập tức quay lại báo cáo cho Đại sư huynh để tìm ra phương pháp ứng phó, nếu không chuyện sẽ phiền toái đây.
Băng Tuyết lão nhân nói:
- Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta quay về thôi.
Phương Mộng Như khẽ gật đầu, cùng Băng Tuyết lão nhân vội vàng quay về Đằng Long cốc.

back top