Gió, thổi vù vù.
Khí tức xa xăm đang nhanh chóng bay đến, bọn họ có thân phận thế nào, có mục đích ra sao?
Cuối cùng sẽ mang đến cho Ngọc Tâm, Hắc Ma ảnh hưởng thế nào? Mọi thứ sắp sửa được giải mở…
Thiên Lân quay về đến Băng Nguyên thì bầu trời đã đen ngòm, ngoại trừ âm thanh gió tuyết ra, chỉ còn lại giá lạnh mà thôi. Thấy vậy, Thiên Lân hơi bất ngờ, không tưởng tượng được bản thân ở trong Hắc Ngục sâm lâm lại lâu đến như thế. Bỏ đi tạp niệm, Thiên Lân liếc chung quanh một vòng, phát hiện đã qua nửa đêm, nếu như lúc này chạy lại Đằng Long cốc thì rất không thích hợp, vì thế Thiên Lân chọn lựa chạy thẳng về Thiên Nữ phong.
Trong màn đêm, Thiên Lân đón gió bay nhanh, cũng không dùng thuật Không Gian Khiêu Dược mà nhờ vào màn đêm vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề. Đối với những tao ngộ trong Hắc Ngục sâm lâm, Thiên Lân không biết là vui hay buồn, tâm lý cảm thấy nặng nề, có một sự áy náy. Nhưng chuyện đã phát sinh, kết cục định sẵn đó Thiên Lân tuy không vui cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đối mặt mà thôi. Chẳng qua Thiên Lân không khỏi nhớ lại, vì sao nơi nào mình đi qua luôn để lại một bóng ma xua mãi không tan, hệt như một lời nguyền quấn quít lấy những người sống ở nơi đó vậy?
Gió đêm gào thét, tuyết bay rát người.
Chìm trong suy tư mà bay thẳng đến Thiên Nữ phong. Đột nhiên, Thiên Lân đang trầm tư giật mình tỉnh lại, một luồng khí tức kỳ dị tiến vào trong phạm vi thăm dò khiến hắn phải chú ý. Dừng lại, Thiên Lân thu lại khí tức toàn thân hệt như một u linh trong màn đêm, lơ lửng âm thầm giữa không trung, cẩn thận phân loại tất cả tin tức ở khu vực quanh đó. Rất nhanh, một luồng khí tức như ẩn như hiện, lúc có lúc không tiến vào trong não của Thiên Lân, dần dần hình thành một đường cong dao động đang di chuyển phương vị với tốc độ rất nhanh.
Hơi cau mày lại, Thiên Lân trầm tư một lúc, đột nhiên mở miệng nói:
- Màn đêm gió lạnh, nếu đến rồi sao không xuất hiện ra?
Bốn bề một vùng yên lặng, ngoại trừ gió tuyết ra, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Thiên Lân khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Mời lại không ra, lẽ nào muốn ta khích tướng không thành?
Trong màn đêm, bốn bề toàn là một vùng yên lặng, phảng phất như Thiên Lân đã lầm lẫn.
Thấy vậy, Thiên Lân hơi không vui, trong lúc ý nghĩ biến chuyển, một luồng sáng đỏ toàn thân vọt hẳn lên, một làn sáng mạnh mẽ chớp mắt đã chiếu rọi không gian vài trăm trượng vuông sáng chói hẳn lên. Đến lúc này, khu vực quanh đó thì hạt bụi li ti cũng có thể thấy nhưng vẫn không hề có bất kỳ bóng dáng nào.
Thiên Lân hai mắt khép hờ, hừ lạnh nói:
- Còn không tự mình xuất hiện, ngươi quả thật cho là ta tìm không thấy tung tích?
Trong tiếng chất vấn, ý niệm của Thiên Lân thoáng động, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân lập tức phát xuất vài ngàn luồng tinh thần dị lực, dùng phương thức dày dặc vô cùng phân bố trong phạm vi phương viên vài trăm trượng, khiến cả khu vực xem ra trống rỗng xuất hiện một loại sóng dao động không gian, nhanh chóng lộ ra một bóng đen.
Tiến đến gần,Thiên Lân nhanh như u linh, chớp mắt đã khóa chặt lấy bóng đen đó, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai?
Bóng đen rất quỷ dị, hệt như sương khói khe khẽ xoay chuyển, không có hình dạng cố định, biến hóa vô quy tắc trước mặt Thiên Lân với khoảng cách ba trượng.
Khi Thiên Lân bắt đầu hỏi, vị trí có bóng đen đó truyền ra một âm thanh quái dị, khiến Thiên Lân nhất thời không hiểu được hàm nghĩa bên trong. Nhưng Thiên Lân là người thông minh, sau khi suy đoán đó là một loại ngôn ngữ bản thân nghe không thể nào hiểu được, lập tức sử dụng ưu thế của bản thân, tiến hành phân tích tường tận âm thanh quái dị đó. Rất nhanh, Thiên Lân thông qua phương thức chuyển biến tần suất đã giải mã được hàm nghĩa của đoạn âm thanh đó.
Hắn biết được đây là một loại ngôn ngữ đặc thù, ý nghĩa đại khái:
- Ta tên là Dị Ảnh, đến từ Hắc Ngục sâm lâm.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, chuyển biến tần suất của thanh âm, dùng ngôn ngữ bóng đen có thể nghe hiểu được để hỏi:
- Dị Ảnh, sự tồn tại của ngươi rất kỳ lạ, thật chuyện này là như thế nào?
Nghe được Thiên Lân nói ra ngôn ngữ của bản thân, bóng đen vẫn đang xoay tròn đột nhiên ngừng xoay tròn, sương khói dần dần dung hợp thành một loại hình bóng con người, trả lời:
- Ta không có thân thể, ta chỉ là một lại hình thể của ý thức.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Hình thái của ý thức? Thế thì ngươi sản sinh thế nào?
Dị Ảnh đáp:
- Hắc Ngục sâm lâm là một sự tồn tại kỳ lạ đặc biệt, nơi đó ngập tràn một loại sức mạnh thần kỳ có thuộc tính hắc ám, dung hợp vô số oán niệm và khiếp đảm của các sinh linh trước khi chết, trải qua năm tháng diễn biến và hấp thu lâu dài, cuối cùng hình thành một sự tồn tại ý thức đặc biệt. Ta chính là một trong số đó.
Thiên Linh kinh ngạc nói:
- Một trong số đó? Ngoại trừ ngươi ra còn có ai?
Dị Ảnh trả lời:
- Trong Hắc Ngục sâm lâm, chúng ta bị những sinh linh đó đặt cho cái têm là U Ảo Dị Ảnh, được liệt vào ngôi vị thứ nhất trong sáu bộ lạc Lục Sinh Dị Hình, chính là sự tồn tại đáng sợ nhất và thần bí nhất trong Hắc Ngục sâm lâm.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- U Ảo Dị Ảnh thật ra có bao nhiêu thành viên, các ngươi sinh tồn như thế nào?
Dị Ảnh dường như có một loại tâm tình kỳ quái, hoàn toàn không cự tuyệt câu hỏi của Thiên Lân, trả lời:
- U Ảo Dị Ảnh tổng cộng có ba thành viên, chia ra thành ba cá thể độc lập, chính là U Ảo, Dị Ảnh, Dị Ảo, mỗi cái có một màu sắc riêng. Sinh tồn của chúng ta không cần có thức ăn, nhưng chúng ta lại thỉnh thoảng giết một số khác loài để nuốt lấy hồn nguyên của chúng nhằm gia cố cho hình thái ý thức hư ảo bất định của chúng ta.
Thiên Lân nói:
- Có thể nói qua đặc điểm và khác biệt giữa ba người các ngươi không?
Dị Ảnh hỏi lại:
- Ngươi biết thì có thể làm được gì?
Thiên Lân điềm nhiên trả lời:
- Không làm gì cả, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Đêm nay nếu ta có thể gặp được ngươi, nói không chừng không lâu sau này ta lại có thể gặp được U Ảo và Dị Ảo, hiểu thêm một chút thì ta cũng có thể phòng ngự tốt hơn một chút.
Dị Ảnh đáp:
- Ngươi nói có mấy phần hợp lý, ngươi có thể cảm ứng được sự có mặt của ta, chứng tỏ ngươi rất đặc biệt, nhất định sẽ gặp bọn họ.
Thiên Lân thử thăm dò:
- Người bình thường không thể nào cảm ứng được sự có mặt của các ngươi?
Dị Ảnh đáp:
- Trong Hắc Ngục sâm lâm, ngoại trừ hồ yêu và hoa yêu có thể cảm ứng được sự có mặt của chúng ta, không hề có sinh linh nào khác có thể cảm ứng được chúng ta. U Ảo, Dị Ảo và ta đối lập với nhau, chúng ta từ trước đến giờ chưa từng hỏi đến chuyện của đối phương, cũng tuyệt đối không đi với nhau. U Ảo giỏi ẩn nấp, có thể giết người vô hình, thích nhất là đánh lén, hơn nữa bách phát bách trúng, chưa từng có sinh linh nào có thể thoát khỏi tay của hắn. Dị Ảo có được năng lực biến ảo, có thể trong chớp mắt biến thành hình dạng của bất kỳ sinh linh nào, cho dù là thanh âm, giọng nói, ngoại hình, khí tức đều giống hệt nhau, khiến người ta không cách nào phòng ngự. Còn đối với ta, giỏi nhất chính là nhiếp hồn …
Thiên Lân chấn động tâm thần, Linh Phách trong não lập tức phát xuất cảnh cáo khiến Thiên Lân trong lúc lắng nghe lập tức tỉnh táo trở lại, tiến hành phòng ngự trước, phong bế sáu giác quan cùng các khiếu, huyền diệu né tránh được một kiếp.
Lùi lại phía sau, Thiên Lân toàn thân rực kim quang, bố trí tầng tầng lớp lớp ánh Phật để ngăn cản khí tà ác đến gần.
Sau đó, Thiên Lân tập trung tinh thần chăm chú nhìn Dị Ảnh, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi nói chuyện cả nửa ngày với ta té ra là muốn đoạt lấy hồn phách của ta.
Dị Ảnh hơi thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi chính làm một sự tồn tại kỳ lạ đặc biệt nhất ta từng thấy được. Trên người ngươi có một loại khí tức có sức hấp dẫn trí mạng với ta. Nếu như ta có thể lấy được hồn phách của ngươi, ta chắc chắn có thể vượt qua U Ảo và Dị Ảo, trở thành sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong Hắc Ngục sâm lâm.
Thiên Lân ánh mắt băng lạnh, cười lạnh nói:
- Dục vọng chính là một loại động lực, nhưng lại khiến không ít người đều rơi vào chỗ chết. Bây giờ, dục vọng của ngươi đang thôi thúc ngươi đi đến cái chết, chỉ đáng tiếc ngươi còn chưa hề phát hiện được.
Dị Ảnh không thèm để ý đáp:
- Ngươi rất đặc biệt, nhưng ngươi không hiểu được chi tiết của U Ảo Dị Ảnh, căn bản ngươi không làm gì được ta cả. Đêm nay, chúng ta mới lần đầu gặp nhau, trước hết hãy nể tình đã. Đợi lần tới gặp nhau, lúc đó ngươi phải hết sức cẩn thận. Hy vọng sau ngày chia tay, ngươi không chết trong tay của U Ảo và Dị Ảo, nếu thế thì ta sẽ rất đau lòng …
Sương khói tan đi, Dị Ảnh biến mất, không hề có bất kỳ dấu hiệu và khí tức nào, ngay cả Thiên Lân cũng không hề hiểu được là Dị Ảnh đó âm thầm rời khỏi như thế nào.
Tỉnh táo trở lại, Thiên Lân trầm tư một lúc rồi tiếp tục bay đi. Nhưng đúng lúc đó, một cảm giác bất an không biết tên dâng lên trong lòng của Thiên Lân. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân không khỏi trầm ngâm, lúc đó đáy lòng lại xuất hiện một bóng hình, không ngờ lại là Ngọc Tâm.
Phát hiện có tình hình gì đó, Thiên Lân lập tức thất kinh vọt miệng nói:
- Không ổn rồi, Ngọc Tâm gặp nguy hiểm.
Tâm thần căng thẳng, Thiên Lân lập tức trở nên nóng nảy, bắt đầu truy tìm tung tích của Ngọc Tâm. Rất nhanh, Băng Thần quyết đưa ra vị trí chính xác của Ngọc Tâm, Thiên Lân lập tức thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chỉ chớp mắt đã vượt qua ngàn dặm không gian xuất hiện trên không trung một vùng tuyết trắng. Ở đó, một trường giao chiến phức tạp rắc rối đang diễn ra.
Băng Nguyện rộng lớn, đêm tuyết yên tĩnh, cảnh sắc đẹp đẽ như vẽ vậy, nhưng sự xuất hiện của một số người lại khiến cho không khí không được như vậy. Trên mặt đất, Hắc Ma cách Ngọc Tâm mấy trượng, cách không xa bốn con vượn bay, ba phía nhìn nhau hận thù, tạo thành một cục diện vi diệu tạm thời bình an vô sự. Lúc này, trong gió tuyết có mấy bóng người bay lại từ ba phương hướng khác nhau.
Đến đầu tiên chính là Tứ Dực thần sứ và ba con hạc khổng lồ của bộ lạc Thiên Hạc, tiếp đến chính là ba người phụ nữ của bộ lạc Thải Điệp, cuối cùng chính là Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên. Những người này tương đối xa lạ với Ngọc Tâm, nhưng nàng lạnh lẽo nhìn qua, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng.
Hắc Ma phản ứng nhanh hơn Ngọc Tâm một chút, khi thấy Tứ Dực thần sứ thì mặt lộ nụ cười mỉm lạnh lùng, khi thấy Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên thì nụ cười lại đột nhiên mất đi. Còn đối với vượn bay, bọn chúng vừa thấy ba người phụ nữ của bộ lạc Thải Điệp thì vẻ mặt toát ra sự cảnh giác, rõ ràng có chút kiêng kỵ bộ lạc Thải Điệp.
- Ta tự hỏi là ai, té ra chính là Ma Ưng môn chủ giá lâm, quả thật là thiếu phần nghênh đón từ xa.
Khóe miệng hơi động, Tứ Dực thần sứ miệng cười như không cười, giọng ẩn chứa mấy phần châm chọc.
Hắc Ma cười ha hả đáp lại:
- Nhị đương gia của Vực ngoại Phong Thần phái đã đến, môn phái nhỏ bé ở vùng biên hoang ta sao lại không tới xem náo nhiệt được?
Tứ Dực thần sứ hừ khẽ một tiếng, liếc Hắc Bạch Điên thản nhiên lạnh lùng bên cạnh, lập tức lời nói chuyển sang chuyện khác, cười lạnh lên tiếng:
- Tham gia náo nhiệt cũng phải coi giờ giấc, có Tử Vong thành chủ ở đây ngươi chạy đến đây chẳng phải là muốn chết sao?
Hắc Ma hai mắt khép hờ, liếc Hắc Bạch Điên, thấy vẻ mặt lão không thay đổi, lập tức phản bác lại:
- Nếu ta lúc này bỏ đi, chịu chết chẳng phải là ngươi sao.
Tứ Dực thần sức giận dữ nói:
- Hắc Ma, ngươi không cần dùng miệng nhiều nữa, đêm nay ai chiếm tiện gnhi của ai thì bây giờ nói chưa được.
Hắc Ma trào phúng đáp:
- Chuyện còn chưa xác định, ngươi hà tất phải để ý như vậy?
Cũng đúng lúc đó, Thải Điệp tiên tử liếc Đằng Phi và Quy Bá, dịu dàng nói:
- Ông xã đã gặp lại rồi, quả thật là tốt.
Quy Bá hừ giọng nói:
- Ai là ông xã của ngươi, ta thà rằng làm địch nhân của ngươi.
Đằng Phi nói:
- Không môn đăng hộ đối, xương cốt ngươi còn chưa đủ bền chắc.
Thải Điệp tiên tử ánh mắt âm lạnh, giọng nói lại mềm mại vô cùng.
- Té ra là coi thường phẩm chất nông cạn của ta, xem ra ta tự nhận thì không vui rồi. Nếu là như vậy, ta cũng không niệm đến tình xưa nữa. Đêm nay các ngươi tính đối nghịch với ta hay dự tính bỏ đi?
Đằng Phi đáp:
- Thế thì phải coi mục đích của ngươi thế nào?
Thải Điệp tiên tử liếc Ngọc Tâm trầm giọng nói:
- Mục đích của ta rất đơn giản, ta muốn người này (Ngọc Tâm).
Đằng Phi đáp lời:
- Không được, cô ta có quan hệ với chúng ta, không thể nhường cho ngươi được.
Quy Bá hỏi Tứ Dực thần sứ một câu rồi nói với Thải Điệp tiên tử:
- Người này chính là mục đích chuyến này của chúng ta, mọi người phải dùng bản lĩnh của mình mà thôi.
Thải Điệp tiên tử bật cười hiểm nói:
- Dùng bản lĩnh của mình? Các ngươi cũng không hối hận chứ.
Khí tức xa xăm đang nhanh chóng bay đến, bọn họ có thân phận thế nào, có mục đích ra sao?
Cuối cùng sẽ mang đến cho Ngọc Tâm, Hắc Ma ảnh hưởng thế nào? Mọi thứ sắp sửa được giải mở…
Thiên Lân quay về đến Băng Nguyên thì bầu trời đã đen ngòm, ngoại trừ âm thanh gió tuyết ra, chỉ còn lại giá lạnh mà thôi. Thấy vậy, Thiên Lân hơi bất ngờ, không tưởng tượng được bản thân ở trong Hắc Ngục sâm lâm lại lâu đến như thế. Bỏ đi tạp niệm, Thiên Lân liếc chung quanh một vòng, phát hiện đã qua nửa đêm, nếu như lúc này chạy lại Đằng Long cốc thì rất không thích hợp, vì thế Thiên Lân chọn lựa chạy thẳng về Thiên Nữ phong.
Trong màn đêm, Thiên Lân đón gió bay nhanh, cũng không dùng thuật Không Gian Khiêu Dược mà nhờ vào màn đêm vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề. Đối với những tao ngộ trong Hắc Ngục sâm lâm, Thiên Lân không biết là vui hay buồn, tâm lý cảm thấy nặng nề, có một sự áy náy. Nhưng chuyện đã phát sinh, kết cục định sẵn đó Thiên Lân tuy không vui cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đối mặt mà thôi. Chẳng qua Thiên Lân không khỏi nhớ lại, vì sao nơi nào mình đi qua luôn để lại một bóng ma xua mãi không tan, hệt như một lời nguyền quấn quít lấy những người sống ở nơi đó vậy?
Gió đêm gào thét, tuyết bay rát người.
Chìm trong suy tư mà bay thẳng đến Thiên Nữ phong. Đột nhiên, Thiên Lân đang trầm tư giật mình tỉnh lại, một luồng khí tức kỳ dị tiến vào trong phạm vi thăm dò khiến hắn phải chú ý. Dừng lại, Thiên Lân thu lại khí tức toàn thân hệt như một u linh trong màn đêm, lơ lửng âm thầm giữa không trung, cẩn thận phân loại tất cả tin tức ở khu vực quanh đó. Rất nhanh, một luồng khí tức như ẩn như hiện, lúc có lúc không tiến vào trong não của Thiên Lân, dần dần hình thành một đường cong dao động đang di chuyển phương vị với tốc độ rất nhanh.
Hơi cau mày lại, Thiên Lân trầm tư một lúc, đột nhiên mở miệng nói:
- Màn đêm gió lạnh, nếu đến rồi sao không xuất hiện ra?
Bốn bề một vùng yên lặng, ngoại trừ gió tuyết ra, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Thiên Lân khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Mời lại không ra, lẽ nào muốn ta khích tướng không thành?
Trong màn đêm, bốn bề toàn là một vùng yên lặng, phảng phất như Thiên Lân đã lầm lẫn.
Thấy vậy, Thiên Lân hơi không vui, trong lúc ý nghĩ biến chuyển, một luồng sáng đỏ toàn thân vọt hẳn lên, một làn sáng mạnh mẽ chớp mắt đã chiếu rọi không gian vài trăm trượng vuông sáng chói hẳn lên. Đến lúc này, khu vực quanh đó thì hạt bụi li ti cũng có thể thấy nhưng vẫn không hề có bất kỳ bóng dáng nào.
Thiên Lân hai mắt khép hờ, hừ lạnh nói:
- Còn không tự mình xuất hiện, ngươi quả thật cho là ta tìm không thấy tung tích?
Trong tiếng chất vấn, ý niệm của Thiên Lân thoáng động, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân lập tức phát xuất vài ngàn luồng tinh thần dị lực, dùng phương thức dày dặc vô cùng phân bố trong phạm vi phương viên vài trăm trượng, khiến cả khu vực xem ra trống rỗng xuất hiện một loại sóng dao động không gian, nhanh chóng lộ ra một bóng đen.
Tiến đến gần,Thiên Lân nhanh như u linh, chớp mắt đã khóa chặt lấy bóng đen đó, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai?
Bóng đen rất quỷ dị, hệt như sương khói khe khẽ xoay chuyển, không có hình dạng cố định, biến hóa vô quy tắc trước mặt Thiên Lân với khoảng cách ba trượng.
Khi Thiên Lân bắt đầu hỏi, vị trí có bóng đen đó truyền ra một âm thanh quái dị, khiến Thiên Lân nhất thời không hiểu được hàm nghĩa bên trong. Nhưng Thiên Lân là người thông minh, sau khi suy đoán đó là một loại ngôn ngữ bản thân nghe không thể nào hiểu được, lập tức sử dụng ưu thế của bản thân, tiến hành phân tích tường tận âm thanh quái dị đó. Rất nhanh, Thiên Lân thông qua phương thức chuyển biến tần suất đã giải mã được hàm nghĩa của đoạn âm thanh đó.
Hắn biết được đây là một loại ngôn ngữ đặc thù, ý nghĩa đại khái:
- Ta tên là Dị Ảnh, đến từ Hắc Ngục sâm lâm.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, chuyển biến tần suất của thanh âm, dùng ngôn ngữ bóng đen có thể nghe hiểu được để hỏi:
- Dị Ảnh, sự tồn tại của ngươi rất kỳ lạ, thật chuyện này là như thế nào?
Nghe được Thiên Lân nói ra ngôn ngữ của bản thân, bóng đen vẫn đang xoay tròn đột nhiên ngừng xoay tròn, sương khói dần dần dung hợp thành một loại hình bóng con người, trả lời:
- Ta không có thân thể, ta chỉ là một lại hình thể của ý thức.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Hình thái của ý thức? Thế thì ngươi sản sinh thế nào?
Dị Ảnh đáp:
- Hắc Ngục sâm lâm là một sự tồn tại kỳ lạ đặc biệt, nơi đó ngập tràn một loại sức mạnh thần kỳ có thuộc tính hắc ám, dung hợp vô số oán niệm và khiếp đảm của các sinh linh trước khi chết, trải qua năm tháng diễn biến và hấp thu lâu dài, cuối cùng hình thành một sự tồn tại ý thức đặc biệt. Ta chính là một trong số đó.
Thiên Linh kinh ngạc nói:
- Một trong số đó? Ngoại trừ ngươi ra còn có ai?
Dị Ảnh trả lời:
- Trong Hắc Ngục sâm lâm, chúng ta bị những sinh linh đó đặt cho cái têm là U Ảo Dị Ảnh, được liệt vào ngôi vị thứ nhất trong sáu bộ lạc Lục Sinh Dị Hình, chính là sự tồn tại đáng sợ nhất và thần bí nhất trong Hắc Ngục sâm lâm.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- U Ảo Dị Ảnh thật ra có bao nhiêu thành viên, các ngươi sinh tồn như thế nào?
Dị Ảnh dường như có một loại tâm tình kỳ quái, hoàn toàn không cự tuyệt câu hỏi của Thiên Lân, trả lời:
- U Ảo Dị Ảnh tổng cộng có ba thành viên, chia ra thành ba cá thể độc lập, chính là U Ảo, Dị Ảnh, Dị Ảo, mỗi cái có một màu sắc riêng. Sinh tồn của chúng ta không cần có thức ăn, nhưng chúng ta lại thỉnh thoảng giết một số khác loài để nuốt lấy hồn nguyên của chúng nhằm gia cố cho hình thái ý thức hư ảo bất định của chúng ta.
Thiên Lân nói:
- Có thể nói qua đặc điểm và khác biệt giữa ba người các ngươi không?
Dị Ảnh hỏi lại:
- Ngươi biết thì có thể làm được gì?
Thiên Lân điềm nhiên trả lời:
- Không làm gì cả, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Đêm nay nếu ta có thể gặp được ngươi, nói không chừng không lâu sau này ta lại có thể gặp được U Ảo và Dị Ảo, hiểu thêm một chút thì ta cũng có thể phòng ngự tốt hơn một chút.
Dị Ảnh đáp:
- Ngươi nói có mấy phần hợp lý, ngươi có thể cảm ứng được sự có mặt của ta, chứng tỏ ngươi rất đặc biệt, nhất định sẽ gặp bọn họ.
Thiên Lân thử thăm dò:
- Người bình thường không thể nào cảm ứng được sự có mặt của các ngươi?
Dị Ảnh đáp:
- Trong Hắc Ngục sâm lâm, ngoại trừ hồ yêu và hoa yêu có thể cảm ứng được sự có mặt của chúng ta, không hề có sinh linh nào khác có thể cảm ứng được chúng ta. U Ảo, Dị Ảo và ta đối lập với nhau, chúng ta từ trước đến giờ chưa từng hỏi đến chuyện của đối phương, cũng tuyệt đối không đi với nhau. U Ảo giỏi ẩn nấp, có thể giết người vô hình, thích nhất là đánh lén, hơn nữa bách phát bách trúng, chưa từng có sinh linh nào có thể thoát khỏi tay của hắn. Dị Ảo có được năng lực biến ảo, có thể trong chớp mắt biến thành hình dạng của bất kỳ sinh linh nào, cho dù là thanh âm, giọng nói, ngoại hình, khí tức đều giống hệt nhau, khiến người ta không cách nào phòng ngự. Còn đối với ta, giỏi nhất chính là nhiếp hồn …
Thiên Lân chấn động tâm thần, Linh Phách trong não lập tức phát xuất cảnh cáo khiến Thiên Lân trong lúc lắng nghe lập tức tỉnh táo trở lại, tiến hành phòng ngự trước, phong bế sáu giác quan cùng các khiếu, huyền diệu né tránh được một kiếp.
Lùi lại phía sau, Thiên Lân toàn thân rực kim quang, bố trí tầng tầng lớp lớp ánh Phật để ngăn cản khí tà ác đến gần.
Sau đó, Thiên Lân tập trung tinh thần chăm chú nhìn Dị Ảnh, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi nói chuyện cả nửa ngày với ta té ra là muốn đoạt lấy hồn phách của ta.
Dị Ảnh hơi thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi chính làm một sự tồn tại kỳ lạ đặc biệt nhất ta từng thấy được. Trên người ngươi có một loại khí tức có sức hấp dẫn trí mạng với ta. Nếu như ta có thể lấy được hồn phách của ngươi, ta chắc chắn có thể vượt qua U Ảo và Dị Ảo, trở thành sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong Hắc Ngục sâm lâm.
Thiên Lân ánh mắt băng lạnh, cười lạnh nói:
- Dục vọng chính là một loại động lực, nhưng lại khiến không ít người đều rơi vào chỗ chết. Bây giờ, dục vọng của ngươi đang thôi thúc ngươi đi đến cái chết, chỉ đáng tiếc ngươi còn chưa hề phát hiện được.
Dị Ảnh không thèm để ý đáp:
- Ngươi rất đặc biệt, nhưng ngươi không hiểu được chi tiết của U Ảo Dị Ảnh, căn bản ngươi không làm gì được ta cả. Đêm nay, chúng ta mới lần đầu gặp nhau, trước hết hãy nể tình đã. Đợi lần tới gặp nhau, lúc đó ngươi phải hết sức cẩn thận. Hy vọng sau ngày chia tay, ngươi không chết trong tay của U Ảo và Dị Ảo, nếu thế thì ta sẽ rất đau lòng …
Sương khói tan đi, Dị Ảnh biến mất, không hề có bất kỳ dấu hiệu và khí tức nào, ngay cả Thiên Lân cũng không hề hiểu được là Dị Ảnh đó âm thầm rời khỏi như thế nào.
Tỉnh táo trở lại, Thiên Lân trầm tư một lúc rồi tiếp tục bay đi. Nhưng đúng lúc đó, một cảm giác bất an không biết tên dâng lên trong lòng của Thiên Lân. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân không khỏi trầm ngâm, lúc đó đáy lòng lại xuất hiện một bóng hình, không ngờ lại là Ngọc Tâm.
Phát hiện có tình hình gì đó, Thiên Lân lập tức thất kinh vọt miệng nói:
- Không ổn rồi, Ngọc Tâm gặp nguy hiểm.
Tâm thần căng thẳng, Thiên Lân lập tức trở nên nóng nảy, bắt đầu truy tìm tung tích của Ngọc Tâm. Rất nhanh, Băng Thần quyết đưa ra vị trí chính xác của Ngọc Tâm, Thiên Lân lập tức thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chỉ chớp mắt đã vượt qua ngàn dặm không gian xuất hiện trên không trung một vùng tuyết trắng. Ở đó, một trường giao chiến phức tạp rắc rối đang diễn ra.
Băng Nguyện rộng lớn, đêm tuyết yên tĩnh, cảnh sắc đẹp đẽ như vẽ vậy, nhưng sự xuất hiện của một số người lại khiến cho không khí không được như vậy. Trên mặt đất, Hắc Ma cách Ngọc Tâm mấy trượng, cách không xa bốn con vượn bay, ba phía nhìn nhau hận thù, tạo thành một cục diện vi diệu tạm thời bình an vô sự. Lúc này, trong gió tuyết có mấy bóng người bay lại từ ba phương hướng khác nhau.
Đến đầu tiên chính là Tứ Dực thần sứ và ba con hạc khổng lồ của bộ lạc Thiên Hạc, tiếp đến chính là ba người phụ nữ của bộ lạc Thải Điệp, cuối cùng chính là Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên. Những người này tương đối xa lạ với Ngọc Tâm, nhưng nàng lạnh lẽo nhìn qua, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng.
Hắc Ma phản ứng nhanh hơn Ngọc Tâm một chút, khi thấy Tứ Dực thần sứ thì mặt lộ nụ cười mỉm lạnh lùng, khi thấy Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên thì nụ cười lại đột nhiên mất đi. Còn đối với vượn bay, bọn chúng vừa thấy ba người phụ nữ của bộ lạc Thải Điệp thì vẻ mặt toát ra sự cảnh giác, rõ ràng có chút kiêng kỵ bộ lạc Thải Điệp.
- Ta tự hỏi là ai, té ra chính là Ma Ưng môn chủ giá lâm, quả thật là thiếu phần nghênh đón từ xa.
Khóe miệng hơi động, Tứ Dực thần sứ miệng cười như không cười, giọng ẩn chứa mấy phần châm chọc.
Hắc Ma cười ha hả đáp lại:
- Nhị đương gia của Vực ngoại Phong Thần phái đã đến, môn phái nhỏ bé ở vùng biên hoang ta sao lại không tới xem náo nhiệt được?
Tứ Dực thần sứ hừ khẽ một tiếng, liếc Hắc Bạch Điên thản nhiên lạnh lùng bên cạnh, lập tức lời nói chuyển sang chuyện khác, cười lạnh lên tiếng:
- Tham gia náo nhiệt cũng phải coi giờ giấc, có Tử Vong thành chủ ở đây ngươi chạy đến đây chẳng phải là muốn chết sao?
Hắc Ma hai mắt khép hờ, liếc Hắc Bạch Điên, thấy vẻ mặt lão không thay đổi, lập tức phản bác lại:
- Nếu ta lúc này bỏ đi, chịu chết chẳng phải là ngươi sao.
Tứ Dực thần sức giận dữ nói:
- Hắc Ma, ngươi không cần dùng miệng nhiều nữa, đêm nay ai chiếm tiện gnhi của ai thì bây giờ nói chưa được.
Hắc Ma trào phúng đáp:
- Chuyện còn chưa xác định, ngươi hà tất phải để ý như vậy?
Cũng đúng lúc đó, Thải Điệp tiên tử liếc Đằng Phi và Quy Bá, dịu dàng nói:
- Ông xã đã gặp lại rồi, quả thật là tốt.
Quy Bá hừ giọng nói:
- Ai là ông xã của ngươi, ta thà rằng làm địch nhân của ngươi.
Đằng Phi nói:
- Không môn đăng hộ đối, xương cốt ngươi còn chưa đủ bền chắc.
Thải Điệp tiên tử ánh mắt âm lạnh, giọng nói lại mềm mại vô cùng.
- Té ra là coi thường phẩm chất nông cạn của ta, xem ra ta tự nhận thì không vui rồi. Nếu là như vậy, ta cũng không niệm đến tình xưa nữa. Đêm nay các ngươi tính đối nghịch với ta hay dự tính bỏ đi?
Đằng Phi đáp:
- Thế thì phải coi mục đích của ngươi thế nào?
Thải Điệp tiên tử liếc Ngọc Tâm trầm giọng nói:
- Mục đích của ta rất đơn giản, ta muốn người này (Ngọc Tâm).
Đằng Phi đáp lời:
- Không được, cô ta có quan hệ với chúng ta, không thể nhường cho ngươi được.
Quy Bá hỏi Tứ Dực thần sứ một câu rồi nói với Thải Điệp tiên tử:
- Người này chính là mục đích chuyến này của chúng ta, mọi người phải dùng bản lĩnh của mình mà thôi.
Thải Điệp tiên tử bật cười hiểm nói:
- Dùng bản lĩnh của mình? Các ngươi cũng không hối hận chứ.