Rất lâu sau, cục diện giao chiến theo sự thúc đẩy của thời gian mà dần dà thay đổi. Vũ Điệp dốc toàn lực đánh một chiêu, tâp trung khí cực lạnh mãnh liệt ập đến, cố đè nén thế công của Thải Điệp tiên tử, ép cho rồng bay phượng múa liên tục lùi lại, xuất hiện tình trạng lực hỗ trợ không đủ. Đối với hiện tượng này, Thải Điệp tiên tử hoàn toàn không kinh hoàng, trong mắt ánh lạnh lóe lên như điện, toát ra vài phần âm hiểm. Lúc này, rồng bay phượng múa thất bại lùi lại tự kêu tự ngâm, cả hai xoắn xít lấy nhau, nhanh chóng hóa thành hai luồng ánh sáng, trong quá trình xoay tròn từ từ dung hợp lại, tạo thành một luồng sức mạnh hoàn toàn mới.
Rít lên chuyển động, ánh sáng lấp lánh. Luồng sức mạnh do rồng phượng dung hợp lại tự động diễn biến thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào tim của Vũ Điệp. Đồng thời, Thải Điệp tiên tử tung mình đuổi theo, trong quá trình tiến lên thì nàng ta lại xoay tròn rất nhanh, hóa thành một luồng ánh sáng đuổi theo sát phía sau mũi tên ánh sáng, phát động một chiêu bí ẩn. Ngồi xếp bằng giữa không trung, hai mắt nhắm chặt, Vũ Điệp bắt quyết thi pháp, vẻ mặt bình thản. Quanh người kết giới băng lạnh trong suốt nhìn như vô hình, nhưng trên thực tế lại cứng rắn như thép, sớm đã ngưng đọng khu vực phương viên mấy trượng.
Khi mũi tên ánh sáng ép đến kết giới băng lạnh quanh người Vũ Điệp, kình khí sắc bén phá không gào thét, trong quá trình tiến lên ma sát mạnh mẽ với không gian ngưng đọng, tiếp đó phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như sao băng trong đêm, rõ ràng mà xinh đẹp. Đồng thời, trở lực ma sát sinh ra đang nhanh chóng giảm sức xung lực của mũi tên sáng. Hơn nữa, kết giới băng lạnh cũng lạnh vô cùng, mũi tên ánh sáng nóng đỏ khi tiến vào khu vực này liền chịu hạn chế cực lớn hệt như đuôi sao băng đang nhanh chóng giảm bớt, sức mạnh không ngừng hạ thấp.
Chịu đủ loại nguyên nhân này, mũi tên ánh sáng khi ép gần đến Vũ Điệp trong vòng ba thước, tốc độ đã giảm đi rất nhiều, thể hiện sức mạnh không đủ. Vũ Điệp phát hiện được tình hình này, lập tức tiếp tục thi pháp, cuối cùng ép cho mũi tên ánh sáng dừng lại trước ngực chừng một thước. Lúc này, Thải Điệp tiên tử vừa hay đến gần, sau khi biết được tình hình này, lập tức với lửa hận bừng bừng trong lòng, mang tất cả sức mạnh cả đời chuyển hóa thành một luồng sáng tác dụng lên mũi tên sáng đó, thúc động nó tiếp tục tiến lên.
Hành động của Thải Điệp tiên tử có chút bí ẩn, nhưng lại chưa hề thoát khỏi tầm quan sát của Vũ Điệp. Bởi vì Vũ Điệp đã sớm liên thành một thể với khí băng tuyết quanh người, từng hành động cử chỉ chung quanh đều hiểu rõ trong lòng. Lúc này, khi Thải Điệp tiên tử phát động công kích cuối cùng, Vũ Điệp bắt quyết trước ngực liền thuận thế đẩy tay phải ra, một ngọn núi ngọc trong suốt sáng tỏ từ lòng bàn tay hiện ra vừa hay đón lấy mũi tên ánh sáng của Thải Điệp tiên tử.
Một tiếng thánh thót vang lên, ngọn núi ngọc vỡ nát, tỏa ra ánh sáng như sương mù khắp nơi, chớp mắt đã bao trùm hết Vũ Điệp. Bốn bề, không gian chấn động, kết giới vỡ nát, khí cực lạnh ầm ầm tuôn ra chung quanh tạo nên các vụ nổ. Giữa chiến trường, tiếng sét đinh tai nhức óc, lửa đỏ nhấp nhô, cuồng phong gào thét hệt như một lưỡi đao bén cùng với tiếng rống giận dữ và thảm thiết. Trên trời, khí lạnh tản ra, mưa đá rơi xuống, dòng khí lạnh dày đặc ngưng tụ thành sương băng che phủ kết cục của cuộc chiến.
Giây lát sau, cuồng phong ập đến, sương mù tan hết, Vũ Điệp và Thải Điệp tiên tử cách nhau vài trượng, vẻ mặt tái nhợt tiều tụy. Phía trái, Vũ Điệp vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, vẻ mặt xinh đẹp thần thái ảm đạm, khóe miệng tươm ra vệt máu. Phía bên phải, Thải Điệp tiên tử toàn thân đầy máu, ánh sáng quanh người ảm đạm, hai cánh trên lưng đã sớm không còn diễm lệ như trước, ngược lại còn thêm mấy dấu thương tích. Thì ra, một chiêu trước đó Thải Điệp tiên tử phát xuất mũi tên ánh sáng, tuy đánh vỡ được núi ngọc của Vũ Điệp phát ra, hất lùi được Vũ Điệp, đánh nàng bị trọng thương, nhưng sức phản lực mạnh mẽ đến kinh người, không những nổ tung mũi tên ánh sáng, những mảnh vỡ của núi ngọc còn đánh trúng nhiều chỗ trên người Thải Điệp tiên tử, khiến toàn thân nàng ta bị thương khắp nơi, thân thể bị khí lạnh xâm nhập.
Chăm chú nhìn Thải Điệp tiên tử, Vũ Điệp lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Trước khi chết, ngươi có hối hận khi đến nơi này không?
Thải Điệp tiên tử nhìn quanh một vòng, khi thấy được Đằng Phi và Thiên Tàm đã đồng thời thất bại, trong lòng hiện lên một sự lạnh lẽo. Thu lại tầm nhìn, Thải Điệp tiên tử giận dữ trừng Vũ Điệp, hận thù đáp:
- Mạnh được yếu thua, ngươi bất tất phải đắc ý. Chờ có một ngày ngươi gặp phải địch nhân mạnh hơn, ngươi cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Dứt lời, Thải Điệp tiên tử đột nhiên thân thể vỡ nát, tạo thành muôn vạn điểm sáng, trong quá trình rơi xuống đột nhiên tản ra, chỉ chốc lát đã bay theo gió.
Vũ Điệp vẻ mặt biến sắc, hối hận vô cùng, đối với sự bỏ chạy của Thải Điệp tiên tử, trong lòng cảm thấy vô cùng tự trách. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Vũ Điệp còn chưa hiểu được bản lĩnh của Thải Điệp tiên tử, nếu không thì làm sao dễ dàng để cho nàng ta bỏ chạy được? Có phần thất vọng, Vũ Điệp quay lại bên Dao Quang, không thấy hình bóng của Bát Bảo và Giang Thanh Tuyết, trong lòng lập tức kinh hãi hỏi liền:
- Thanh Tuyết tỷ tỷ đâu rồi?
Dao Quang mỉm cười đáp:
- Tỷ ấy và Bát Bảo đang ở trên đầu chúng ta, chút nữa sẽ quay lại.
Vũ Điệp không hề hỏi nhiều, đưa mắt nhìn Thiên Lân, toát ra nhớ nhung nồng đậm cùng với đau thương nhàn nhạt. Dao Quang thấy vậy, an ủi:
- Không cần phải đau lòng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể cứu được Thiên Lân.
Vũ Điệp cười cười, có phần khổ sở từ từ quay sang chỗ khác. Lúc này, Tân Nguyệt đã dùng Thiên Ly thần kiếm hủy đi tu vi cả đời của Thiên Tàm, mang y đang hấp hối quay lại bên hai người.
Nhìn nguyên thần Thiên Tàm yếu ớt trong tay của Tân Nguyệt, Dao Quang nói:
- Một chết, một bị thương, một rút lui, thành tích như vậy cũng tính là lý tưởng.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:
- Đây chỉ mới là bắt đầu, Thiên Tàm lão tổ còn lại không dễ đối phó.
Vũ Điệp lên tiếng:
- Còn có Tỏa Hồn nữa, Y Tuyết đuổi theo đã nửa ngày mà đến giờ cũng chưa làm gì được hắn cả.
Tân Nguyệt nghe vậy hơi cau mày, quay đầu nhìn Tỏa Hồn và Lâm Y Tuyết cách vài trăm trượng, trầm ngâm đáp:
- Phân tích tình hình hiện nay, Y Tuyết tuy không làm gì được Tỏa Hồn, nhưng lại có thể ngăn cản Tỏa Hồn thừa cơ trị thương. Hơn nữa, Y Tuyết còn có thể học thêm một chút kinh nghiệm giao chiến từ đây, điều này với muội ấy cũng là một chuyện tốt.
Dao Quang nhìn Tỏa Hồn, khẽ nói:
- Nếu chúng ta ra tay hỗ trợ Y Tuyết, có thể trong thời gian ngắn ngủi tiêu diệt được Tỏa Hồn không?
Vũ Điệp không nói, nhìn Tân Nguyệt, rõ ràng biết câu này hoàn toàn không phải hỏi mình. Tân Nguyệt hơi cau mày, trầm ngâm đáp:
- Tỏa Hồn rất xảo trá, nếu như hắn không muốn rời đi, chúng ta phải ra tay đánh mạnh, tối đa cũng chỉ có thể tạm thời xua đuổi hắn mà thôi.
Dao Quang nói:
- Nếu như để hắn ở đây, cũng chỉ sẽ tạo thành uy hiếp mạnh mẽ hơn cho chúng ta.
Tân Nguyệt trầm ngâm không nói, lo lắng của Dao Quang rất có lý, nhưng nàng lại không nghĩ ra được đối sách nào tốt cả. Lúc này, trên đầu ba người ánh sáng rực lên, Bát Bảo đã mang Giang Thanh Tuyết từ trên trời hạ xuống, xuất hiện trong mắt của mọi người. Chỉ một chốc, vẻ mặt ba người liền toát ra sự kinh ngạc, ánh mắt cùng nhìn Giang Thanh Tuyết, cảm thấy hết sức kinh hãi chấn động với biến hóa của nàng. Khẽ cười một tiếng, Giang Thanh Tuyết lóe lên xông đến, vẻ mặt rất vui mừng nói:
- Tất cả đều nhờ công lao của Bát Bảo, một mình nó hấp thu sạch tu vi cả đời của Phi Viên để chuyển vào trong người của ta.
Vũ Điệp nghe vậy, khẽ nói:
- Cung hỉ tỷ tỷ.
Tân Nguyệt mỉm cười đáp:
- Tỷ tỷ thực lực tăng hẳn, chính là một chuyện tốt cho chúng ta.
Dao Quang nhìn Giang Thanh Tuyết, hài lòng gật đầu nói:
- Không tệ, tu vi lại bước lên một bậc, phỏng chừng đã đạt đến trung hậu kỳ của cảnh giới Địa Tiên.
Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Ta cũng thấy tu vi tiến lên một bước lớn, nhưng còn chưa biết rõ cụ thể đạt đến trình độ thế nào.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Tỷ tỷ không cần gấp, chút nữa sẽ có cơ hội để tỷ thể hiện sở học. Bây giờ hay là chúng ta hãy thương nghị qua, làm thế nào đối phó với Thiên Tàm lão tổ để hóa giải nguy cơ trước mắt.
Dao Quang nói:
- Trước mắt Vũ Điệp thương thế không nhẹ, không dễ gia nhập chiến đấu, hãy để muội ấy trông nom Thiên Lân. Ba người chúng ta toàn lực xuất kích phối hợp với Mẫu Đơn và Hoa Hồng để phát động công kích toàn diện.
Giang Thanh Tuyết thấy hợp lý, tán đồng:
- Đề nghị của Dao Quang không tệ, chúng ta hãy động thân thôi.
Tân Nguyệt hơi chần chừ, liếc nhìn Băng Nguyên rộng lớn trầm giọng nói:
- Nơi này hiện nay tuy bình an, nhưng để đề phòng phát sinh bất ngờ, chúng ta phải tùy lúc đặt an toàn của Thiên Lân vào hàng đầu. Xét đến những điều này, ta dự tính để Thanh Tuyết tỷ tỷ ở lại hỗ trợ Vũ Điệp bảo vệ Thiên Lân. Còn đối với Thiên Tàm lão tổ, nếu như chúng ta bốn người liên thủ đánh không hơn được lão, tỷ tỷ có ra mặt cũng không xoay chuyển được tình hình.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thêm một người thì có thêm một phần sức lực ...
Tân Nguyệt cắt ngang:
- Ý tốt của tỷ tỷ, ta hiểu rõ, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Thiên Lân, hoàn toàn không phải đánh bại địch nhân. Chỉ cần chúng ta có thể an toàn vô sự bảo vệ Thiên Lân thật tốt vượt qua ba ngày ba đêm rồi, đến lúc đó cho dù chung quanh có thêm địch nhân cũng không cảnh hưởng đến kết cục cuối cùng. Ngược lại, chúng ta dù có giết sạch mọi địch nhân, chỉ không có thể bảo hộ được Thiên Lân hài hòa, mọi thứ chúng ta có trả giá cũng chỉ uổng phí mà thôi.
Nghe xong câu này, Giang Thanh Tuyết không kiên trì thêm nữa, khẽ than:
- Tân Nguyệt nói rất đúng, ta đã nghĩ chuyện này quá đơn thuần. Đi đi, mọi người đi đối phó với Thiên Tàm lão tổ, ta và Vũ Điệp chiếu cố đến Thiên Lân.
Dao Quang êm ái lên tiếng:
- Tỷ không cần phải tự trách mình, tỷ cũng chỉ vì có ý tốt mà thôi.
Nói rồi giao Thiên Lân cho Vũ Điệp, hơn nữa còn dặn nàng thừa cơ hội này trị thương để sớm khôi phục lại thực lực. Mọi chuyện hoàn tất rồi, Dao Quang và Tân Nguyệt đưa mắt cho nhau, cùng tung mình lên bay thẳng đến Thiên Tàm lão tổ.
Thời khắc này, Tân Nguyệt và Dao Quang cùng xuất kích, phối hợp với Mẫu Đơn và Hoa Hồng, bốn người liên thủ với nhau có thể đánh bại được Thiên Tàm lão tổ không? Tại chỗ đó, Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết thủ giữ cho Thiên Lân, Bát Bảo lơ lửng giữa trời, sau này sẽ còn phát sinh ra chuyện gì nữa đây? Từ xa, Lâm Y Tuyết và Tỏa Hồn tiếp tục truy đuổi nhau, giữa bọn họ sẽ có kết cục thế nào? Mọi thứ lúc này hãy còn là một câu đố.
Rít lên chuyển động, ánh sáng lấp lánh. Luồng sức mạnh do rồng phượng dung hợp lại tự động diễn biến thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào tim của Vũ Điệp. Đồng thời, Thải Điệp tiên tử tung mình đuổi theo, trong quá trình tiến lên thì nàng ta lại xoay tròn rất nhanh, hóa thành một luồng ánh sáng đuổi theo sát phía sau mũi tên ánh sáng, phát động một chiêu bí ẩn. Ngồi xếp bằng giữa không trung, hai mắt nhắm chặt, Vũ Điệp bắt quyết thi pháp, vẻ mặt bình thản. Quanh người kết giới băng lạnh trong suốt nhìn như vô hình, nhưng trên thực tế lại cứng rắn như thép, sớm đã ngưng đọng khu vực phương viên mấy trượng.
Khi mũi tên ánh sáng ép đến kết giới băng lạnh quanh người Vũ Điệp, kình khí sắc bén phá không gào thét, trong quá trình tiến lên ma sát mạnh mẽ với không gian ngưng đọng, tiếp đó phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như sao băng trong đêm, rõ ràng mà xinh đẹp. Đồng thời, trở lực ma sát sinh ra đang nhanh chóng giảm sức xung lực của mũi tên sáng. Hơn nữa, kết giới băng lạnh cũng lạnh vô cùng, mũi tên ánh sáng nóng đỏ khi tiến vào khu vực này liền chịu hạn chế cực lớn hệt như đuôi sao băng đang nhanh chóng giảm bớt, sức mạnh không ngừng hạ thấp.
Chịu đủ loại nguyên nhân này, mũi tên ánh sáng khi ép gần đến Vũ Điệp trong vòng ba thước, tốc độ đã giảm đi rất nhiều, thể hiện sức mạnh không đủ. Vũ Điệp phát hiện được tình hình này, lập tức tiếp tục thi pháp, cuối cùng ép cho mũi tên ánh sáng dừng lại trước ngực chừng một thước. Lúc này, Thải Điệp tiên tử vừa hay đến gần, sau khi biết được tình hình này, lập tức với lửa hận bừng bừng trong lòng, mang tất cả sức mạnh cả đời chuyển hóa thành một luồng sáng tác dụng lên mũi tên sáng đó, thúc động nó tiếp tục tiến lên.
Hành động của Thải Điệp tiên tử có chút bí ẩn, nhưng lại chưa hề thoát khỏi tầm quan sát của Vũ Điệp. Bởi vì Vũ Điệp đã sớm liên thành một thể với khí băng tuyết quanh người, từng hành động cử chỉ chung quanh đều hiểu rõ trong lòng. Lúc này, khi Thải Điệp tiên tử phát động công kích cuối cùng, Vũ Điệp bắt quyết trước ngực liền thuận thế đẩy tay phải ra, một ngọn núi ngọc trong suốt sáng tỏ từ lòng bàn tay hiện ra vừa hay đón lấy mũi tên ánh sáng của Thải Điệp tiên tử.
Một tiếng thánh thót vang lên, ngọn núi ngọc vỡ nát, tỏa ra ánh sáng như sương mù khắp nơi, chớp mắt đã bao trùm hết Vũ Điệp. Bốn bề, không gian chấn động, kết giới vỡ nát, khí cực lạnh ầm ầm tuôn ra chung quanh tạo nên các vụ nổ. Giữa chiến trường, tiếng sét đinh tai nhức óc, lửa đỏ nhấp nhô, cuồng phong gào thét hệt như một lưỡi đao bén cùng với tiếng rống giận dữ và thảm thiết. Trên trời, khí lạnh tản ra, mưa đá rơi xuống, dòng khí lạnh dày đặc ngưng tụ thành sương băng che phủ kết cục của cuộc chiến.
Giây lát sau, cuồng phong ập đến, sương mù tan hết, Vũ Điệp và Thải Điệp tiên tử cách nhau vài trượng, vẻ mặt tái nhợt tiều tụy. Phía trái, Vũ Điệp vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, vẻ mặt xinh đẹp thần thái ảm đạm, khóe miệng tươm ra vệt máu. Phía bên phải, Thải Điệp tiên tử toàn thân đầy máu, ánh sáng quanh người ảm đạm, hai cánh trên lưng đã sớm không còn diễm lệ như trước, ngược lại còn thêm mấy dấu thương tích. Thì ra, một chiêu trước đó Thải Điệp tiên tử phát xuất mũi tên ánh sáng, tuy đánh vỡ được núi ngọc của Vũ Điệp phát ra, hất lùi được Vũ Điệp, đánh nàng bị trọng thương, nhưng sức phản lực mạnh mẽ đến kinh người, không những nổ tung mũi tên ánh sáng, những mảnh vỡ của núi ngọc còn đánh trúng nhiều chỗ trên người Thải Điệp tiên tử, khiến toàn thân nàng ta bị thương khắp nơi, thân thể bị khí lạnh xâm nhập.
Chăm chú nhìn Thải Điệp tiên tử, Vũ Điệp lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Trước khi chết, ngươi có hối hận khi đến nơi này không?
Thải Điệp tiên tử nhìn quanh một vòng, khi thấy được Đằng Phi và Thiên Tàm đã đồng thời thất bại, trong lòng hiện lên một sự lạnh lẽo. Thu lại tầm nhìn, Thải Điệp tiên tử giận dữ trừng Vũ Điệp, hận thù đáp:
- Mạnh được yếu thua, ngươi bất tất phải đắc ý. Chờ có một ngày ngươi gặp phải địch nhân mạnh hơn, ngươi cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Dứt lời, Thải Điệp tiên tử đột nhiên thân thể vỡ nát, tạo thành muôn vạn điểm sáng, trong quá trình rơi xuống đột nhiên tản ra, chỉ chốc lát đã bay theo gió.
Vũ Điệp vẻ mặt biến sắc, hối hận vô cùng, đối với sự bỏ chạy của Thải Điệp tiên tử, trong lòng cảm thấy vô cùng tự trách. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Vũ Điệp còn chưa hiểu được bản lĩnh của Thải Điệp tiên tử, nếu không thì làm sao dễ dàng để cho nàng ta bỏ chạy được? Có phần thất vọng, Vũ Điệp quay lại bên Dao Quang, không thấy hình bóng của Bát Bảo và Giang Thanh Tuyết, trong lòng lập tức kinh hãi hỏi liền:
- Thanh Tuyết tỷ tỷ đâu rồi?
Dao Quang mỉm cười đáp:
- Tỷ ấy và Bát Bảo đang ở trên đầu chúng ta, chút nữa sẽ quay lại.
Vũ Điệp không hề hỏi nhiều, đưa mắt nhìn Thiên Lân, toát ra nhớ nhung nồng đậm cùng với đau thương nhàn nhạt. Dao Quang thấy vậy, an ủi:
- Không cần phải đau lòng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể cứu được Thiên Lân.
Vũ Điệp cười cười, có phần khổ sở từ từ quay sang chỗ khác. Lúc này, Tân Nguyệt đã dùng Thiên Ly thần kiếm hủy đi tu vi cả đời của Thiên Tàm, mang y đang hấp hối quay lại bên hai người.
Nhìn nguyên thần Thiên Tàm yếu ớt trong tay của Tân Nguyệt, Dao Quang nói:
- Một chết, một bị thương, một rút lui, thành tích như vậy cũng tính là lý tưởng.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:
- Đây chỉ mới là bắt đầu, Thiên Tàm lão tổ còn lại không dễ đối phó.
Vũ Điệp lên tiếng:
- Còn có Tỏa Hồn nữa, Y Tuyết đuổi theo đã nửa ngày mà đến giờ cũng chưa làm gì được hắn cả.
Tân Nguyệt nghe vậy hơi cau mày, quay đầu nhìn Tỏa Hồn và Lâm Y Tuyết cách vài trăm trượng, trầm ngâm đáp:
- Phân tích tình hình hiện nay, Y Tuyết tuy không làm gì được Tỏa Hồn, nhưng lại có thể ngăn cản Tỏa Hồn thừa cơ trị thương. Hơn nữa, Y Tuyết còn có thể học thêm một chút kinh nghiệm giao chiến từ đây, điều này với muội ấy cũng là một chuyện tốt.
Dao Quang nhìn Tỏa Hồn, khẽ nói:
- Nếu chúng ta ra tay hỗ trợ Y Tuyết, có thể trong thời gian ngắn ngủi tiêu diệt được Tỏa Hồn không?
Vũ Điệp không nói, nhìn Tân Nguyệt, rõ ràng biết câu này hoàn toàn không phải hỏi mình. Tân Nguyệt hơi cau mày, trầm ngâm đáp:
- Tỏa Hồn rất xảo trá, nếu như hắn không muốn rời đi, chúng ta phải ra tay đánh mạnh, tối đa cũng chỉ có thể tạm thời xua đuổi hắn mà thôi.
Dao Quang nói:
- Nếu như để hắn ở đây, cũng chỉ sẽ tạo thành uy hiếp mạnh mẽ hơn cho chúng ta.
Tân Nguyệt trầm ngâm không nói, lo lắng của Dao Quang rất có lý, nhưng nàng lại không nghĩ ra được đối sách nào tốt cả. Lúc này, trên đầu ba người ánh sáng rực lên, Bát Bảo đã mang Giang Thanh Tuyết từ trên trời hạ xuống, xuất hiện trong mắt của mọi người. Chỉ một chốc, vẻ mặt ba người liền toát ra sự kinh ngạc, ánh mắt cùng nhìn Giang Thanh Tuyết, cảm thấy hết sức kinh hãi chấn động với biến hóa của nàng. Khẽ cười một tiếng, Giang Thanh Tuyết lóe lên xông đến, vẻ mặt rất vui mừng nói:
- Tất cả đều nhờ công lao của Bát Bảo, một mình nó hấp thu sạch tu vi cả đời của Phi Viên để chuyển vào trong người của ta.
Vũ Điệp nghe vậy, khẽ nói:
- Cung hỉ tỷ tỷ.
Tân Nguyệt mỉm cười đáp:
- Tỷ tỷ thực lực tăng hẳn, chính là một chuyện tốt cho chúng ta.
Dao Quang nhìn Giang Thanh Tuyết, hài lòng gật đầu nói:
- Không tệ, tu vi lại bước lên một bậc, phỏng chừng đã đạt đến trung hậu kỳ của cảnh giới Địa Tiên.
Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Ta cũng thấy tu vi tiến lên một bước lớn, nhưng còn chưa biết rõ cụ thể đạt đến trình độ thế nào.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Tỷ tỷ không cần gấp, chút nữa sẽ có cơ hội để tỷ thể hiện sở học. Bây giờ hay là chúng ta hãy thương nghị qua, làm thế nào đối phó với Thiên Tàm lão tổ để hóa giải nguy cơ trước mắt.
Dao Quang nói:
- Trước mắt Vũ Điệp thương thế không nhẹ, không dễ gia nhập chiến đấu, hãy để muội ấy trông nom Thiên Lân. Ba người chúng ta toàn lực xuất kích phối hợp với Mẫu Đơn và Hoa Hồng để phát động công kích toàn diện.
Giang Thanh Tuyết thấy hợp lý, tán đồng:
- Đề nghị của Dao Quang không tệ, chúng ta hãy động thân thôi.
Tân Nguyệt hơi chần chừ, liếc nhìn Băng Nguyên rộng lớn trầm giọng nói:
- Nơi này hiện nay tuy bình an, nhưng để đề phòng phát sinh bất ngờ, chúng ta phải tùy lúc đặt an toàn của Thiên Lân vào hàng đầu. Xét đến những điều này, ta dự tính để Thanh Tuyết tỷ tỷ ở lại hỗ trợ Vũ Điệp bảo vệ Thiên Lân. Còn đối với Thiên Tàm lão tổ, nếu như chúng ta bốn người liên thủ đánh không hơn được lão, tỷ tỷ có ra mặt cũng không xoay chuyển được tình hình.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thêm một người thì có thêm một phần sức lực ...
Tân Nguyệt cắt ngang:
- Ý tốt của tỷ tỷ, ta hiểu rõ, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Thiên Lân, hoàn toàn không phải đánh bại địch nhân. Chỉ cần chúng ta có thể an toàn vô sự bảo vệ Thiên Lân thật tốt vượt qua ba ngày ba đêm rồi, đến lúc đó cho dù chung quanh có thêm địch nhân cũng không cảnh hưởng đến kết cục cuối cùng. Ngược lại, chúng ta dù có giết sạch mọi địch nhân, chỉ không có thể bảo hộ được Thiên Lân hài hòa, mọi thứ chúng ta có trả giá cũng chỉ uổng phí mà thôi.
Nghe xong câu này, Giang Thanh Tuyết không kiên trì thêm nữa, khẽ than:
- Tân Nguyệt nói rất đúng, ta đã nghĩ chuyện này quá đơn thuần. Đi đi, mọi người đi đối phó với Thiên Tàm lão tổ, ta và Vũ Điệp chiếu cố đến Thiên Lân.
Dao Quang êm ái lên tiếng:
- Tỷ không cần phải tự trách mình, tỷ cũng chỉ vì có ý tốt mà thôi.
Nói rồi giao Thiên Lân cho Vũ Điệp, hơn nữa còn dặn nàng thừa cơ hội này trị thương để sớm khôi phục lại thực lực. Mọi chuyện hoàn tất rồi, Dao Quang và Tân Nguyệt đưa mắt cho nhau, cùng tung mình lên bay thẳng đến Thiên Tàm lão tổ.
Thời khắc này, Tân Nguyệt và Dao Quang cùng xuất kích, phối hợp với Mẫu Đơn và Hoa Hồng, bốn người liên thủ với nhau có thể đánh bại được Thiên Tàm lão tổ không? Tại chỗ đó, Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết thủ giữ cho Thiên Lân, Bát Bảo lơ lửng giữa trời, sau này sẽ còn phát sinh ra chuyện gì nữa đây? Từ xa, Lâm Y Tuyết và Tỏa Hồn tiếp tục truy đuổi nhau, giữa bọn họ sẽ có kết cục thế nào? Mọi thứ lúc này hãy còn là một câu đố.