Tung mình lùi lại, Lâm Y Tuyết xoay tròn bay lên, trường kiếm trong tay múa lên bay ra, mỗi một vòng xoay tròn lại phát xuất hàng trăm làn kiếm. Như vậy, theo chuyển động tăng tốc của Lâm Y Tuyết, hàng ngàn hàng vạn làn kiếm dung hợp lại, chớp mắt đã hình thành một cột kiếm, rít lên một tiếng xông thẳng lên trời, vừa hay gặp phải Hắc Văn Báo ở trên đầu. Làn kiếm dày đặc như nước không ngừng trôi, từng cái một đánh vào trên người của Hắc Văn Báo. Cũng may là nó có xương gân rắn như thép, nếu không khó mà chống lại được công kích liên miên không ngừng.
Gầm lên giận dữ một tiếng, Hắc Văn Báo toàn thân vỡ nát, cơ thể huyết nhục đầy trời theo gió phiêu tán, bị kiếm khí chém cho nát như tương. Thuận thế xông lên, Lâm Y Tuyết thế tiến kinh người, sau khi hủy diệt được cơ thể huyết nhục của Hắc Văn Báo, lại xông lên đến cao độ chừng hai trăm trượng mới từ từ dừng lại không lên nữa.
Lơ lửng giữa không trung, Lâm Y Tuyết tìm kiếm tung tích của Hắc Văn Báo, thấy máu rải đầy trời trong thật chói mắt, lòng liền cao hứng. Nhưng đúng lúc đó, máu thịt rơi rụng đột nhiên tự động hội tụ lại, hình thành một vầng mây máu, co duỗi bành trướng giây lát, chớp mắt đã ảo hóa thành một con báo đen giống hệt Hắc Văn Báo trước đây.
Lâm Y Tuyết hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Chuyện này là thế nào đây?
Hắc Văn Báo giận dữ trừng Lâm Y Tuyết, trong mắt mơ hồ có thể thấy được tám điểm sáng lúc ẩn lúc hiện, toát ra vài phần quỷ dị.
- Người chết rồi hỏi nhiều làm gì?
Trong câu hỏi ngược lại, Hắc Văn Báo đằng không bay lên, khi đến gần Lâm Y Tuyết, Hắc Văn Báo bước đi giữa không trung, không nhanh không chậm đi vòng quanh Lâm Y Tuyết liên tục ba vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt của Lâm Y Tuyết, giọng lạnh lùng nói:
- Vừa rồi chẳng qua chỉ làm nóng người. Bây giờ mới thật sự bắt đầu …
Lời nói còn vang bên tai, Hắc Văn Báo đột nhiên gào lên một tiếng rất to, âm thanh chói tai như sóng biển gầm gào, hất cho Lâm Y Tuyết đột nhiên run lên, cái miệng nhỏ nhắn phun trào máu tươi. Sau đó, Hắc Văn Báo đột nhiên áp đến, hai vuốt trước sắc bén bắt chéo múa lên, phát xuất lưỡi đao gió màu xanh lam, nhắm thẳng đến cổ của Lâm Y Tuyết.
Bị đánh bất ngờ, Lâm Y Tuyết trước hết nghĩ đến chính là phòng ngự, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, làn kiếm liên miên không ngừng xuyên qua đan lại, bố trí một tầng kết giới quanh mình, vừa hay đón lấy lưỡi đao gió do Hắc Văn Báo phát xuất. Làn kiếm dày đặc đó của Lâm Y Tuyết lập tức bị đánh nát, lưỡi đao gió màu xanh lam ép thẳng đến cần cổ yếu ớt của Lâm Y Tuyết, dọa cho nàng la lên thất thanh, thân thể nhanh chóng ngửa ra sau, huyền diệu vô cùng né tránh được một chiêu đó.
Bật cười quỷ dị, Hắc Văn Báo thế công không ngừng, thân pháp nhanh chóng phối hợp với thân thủ linh xảo đánh cho Lâm Y Tuyết kinh hoàng bỏ chạy, không trở tay được một chút nào. Từ xa xa nhìn lại, Hắc Văn Báo hệt như một bóng quỷ, chặt chẽ bắt lấy Lâm Y Tuyết, triển khai công kích liên tục mà mãnh liệt. Đối mặt với tình hình như vậy, Lâm Y Tuyết kinh hãi giận dữ vô cùng, vừa cố gắng né tránh, vừa suy nghĩ cách ứng phó.
Trước đây, Lâm Y Tuyết và Tỏa Hồn giao chiến với nhau, nàng cho mình đã học được rất nhiều thứ. Ai ngờ bây giờ đối mặt với Hắc Văn Báo, bản thân lại bị đánh đến không trả lại được chút nào. Điều này khiến nàng làm thế nào mà nuốt được cơn giận? Nghĩ đến đây, Lâm Y Tuyết hừ giận một tiếng, trường kiếm trong tay đảo ngược đánh ra, chọn lựa cách đỡ thẳng một chiêu của Hắc Văn Báo. Thực lực hai bên hợp lại một chỗ, xung kích mạnh mẽ chớp mắt đã kịch hóa, hình thành vụ nổ khuếch tán, lập tức hất bắn Lâm Y Tuyết. Rên lên một tiếng, Lâm Y Tuyết khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm đi, tay phải nắm kiếm hơi run lên, cơ hồ mất đi tri giác.
Hắc Văn Báo gào lên một tiếng, trong khi lùi lại xoay mình giữa không trung, không thấy có bất kỳ dấu tích bị thương nào cả, lập tức lại triển khai thế công sắc bén. Lâm Y Tuyết tung mình bay nhanh, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, ánh mắt âm lạnh nhìn Hắc Văn Báo đang bay đến, trong lòng tức giận bất bình. Co duỗi cánh tay phải, Lâm Y Tuyết phóng thanh trường kiếm bay đi, sau đó đánh ra một chưởng, ánh sáng màu vàng kim ngưng tụ thành một Cự Linh thủ ấn, đánh thẳng vào đầu của Hắc Văn Báo.
Phát hiện được phản kích của Lâm Y Tuyết có phần sắc bén, Hắc Văn Báo đang xông lên đột nhiên lóe lên biến mất, vô cùng quỷ bí né được thế công của Lâm Y Tuyết, rồi xuất hiện sau lưng của nàng, múa vuốt phát xuất một lưỡi đao gió, hung hăng đánh trúng vào lưng của Lâm Y Tuyết, khiến nàng trọng thương bay đi. Một chiêu thành công, Hắc Văn Báo thừa thắng truy kích, tỏ ra đầy đủ bản sắc hung ác tàn nhẫn, muốn đưa Lâm Y Tuyết vào chỗ chết.
Đối mặt với sinh tử, Lâm Y Tuyết không quản đến thương thế bản thân, quăng kiếm múa chưởng thi triển Kim Cương Hàng Ma ấn, nhanh chóng bố trí một phòng ngự nghiêm mật quanh mình. Hắc Văn Báo thấy vậy bật cười lạnh, thi triển thân pháp quỷ bí vô cùng, nhanh chóng tạo thành một lưới sáng đen ngòm như mực bên ngoài kết giới phòng ngự của Lâm Y Tuyết, hơn nữa còn nhanh chóng thắt chặt lại.
Kết giới Phật màu vàng kim và lưới sáng đen như mực ở thế chính tà đối lập, hai bên không thể dung hòa, triển khai va chạm kịch liệt. Ban đầu, lưới sáng đen ngòm chiếm được ưu thế. Sau đó, kết giới Phật ánh kim dần dần vãn hồi được thế trận. Hai bên ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta tiến phập phù bất định chìm vào cuộc đấu tu vi. Lâm Y Tuyết hiện nay tu vi mới ở cảnh giới Quy Tiên, chỉ đơn thuần bằng thực lực thì không so lại Hắc Văn Báo. Nhưng Kim Cương Hàng Ma ấn trong người của Lâm Y Tuyết có từ Thạch Di Lặc ở trong Tu Di sơn, trải qua một ngàn tám trăm năm mới thành, tương đương tu vi một ngàn tám trăm năm, điểm nay không thể nào cho qua được. Hắc Văn Báo lai lịch quỷ bí, được liệt vào một trong những con dị thú thời thượng cổ, ngoại trừ thực lực bản thân kinh khiếp ra, nó còn ẩn chứa một bí mật. Hắc Văn Báo chính là một tộc loại thể dung hợp, nó đại biểu cho tộc Hắc Văn Báo, đã từng dung hợp trên trăm tộc nhân, thực lực sâu không dò được. Cái gọi là loại tộc thể dung hợp nhằm ám chỉ việc vào thời đại chiến trăm tộc lúc trước, một số chủng tộc thực lực tương đối yếu hơn, để chống lại thế công mạnh mẽ to lớn đến từ những tộc khác, trong tình hình bất đắc dĩ, thông qua dung hợp nguyên thần, dùng phương thức sử dụng chung cơ thể, áp dụng phương thức tàn khốc để đem toàn bộ thành viên trong tộc cưỡng ép dung hợp thành một thể, tập họp sức mạnh của tất cả thành viên, kết liên dung hợp liên tiếp từng ấn ký sinh mạng, hình thành một cá thể đặc thù mạnh mẽ mà có được đặc thù của vô số sinh mạng. Hiện nay, Hắc Văn Báo thuộc về loại sinh linh này, cùng với Ngưu Đầu Hổ là độc nhất vô nhị, sự khác biệt chỉ là ấn ký sinh mạng trong bản thân lưu giữ nhiều hay ít mà thôi. Trước đây, Hắc Văn Báo khi mới gặp Lâm Y Tuyết, trong mắt có được chín điểm sáng, đại biểu cho trong cơ thể của nó dung hợp được chín sinh mạng. Sau đó, Hắc Văn Báo gặp phải công kích của Lâm Y Tuyết, sơ ý khiến cơ thể huyết nhục vỡ nát, hao đi một sinh mạng, hiện nay chỉ còn lại tám điểm sáng mà thôi. Hắc Văn Báo trước mắt dung hợp sức mạnh của tám thành viên, thực lực tích lũy của nó tuy khó dò sâu cạn, nhưng tuyệt không hề kém cạnh Lâm Y Tuyết. Hiện nay, trận chiến giữa hai bên khó mà phân thắng bại, chỉ có thời gian mới có thể khai mở được vấn đề này.
Thoát khỏi hạn chế của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt hoàn toàn không vội vàng phản kích mà lại quan sát tình hình chung quanh. Sau khi đã hiểu được đại khái tình cảnh của mọi người, nàng liền quyết định trước hết tiêu diệt số lượng lớn yêu tà thời thượng cổ, vừa hay cản được Ngư Dương Thú, Giao Ly, Tam Vĩ Viên, Hắc Văn Báo, Điểu Dực Mã, Lục Hổ Thứu đang xông đến vây công mấy cô kia. Tân Nguyệt quan sát qua động thái, cuối cùng nhắm mục tiêu vào Điểu Dực Mã, phát động công kích đột nhiên. Điểu Dực Mã vốn chọn lựa đối thủ là Mẫu Đơn, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Tân Nguyệt, điều này khiến nó có phần giật mình. Điều khiến Điểu Dực Mã kinh hãi hơn, chính là Tàn Tình kiếm trong tay của Tân Nguyệt tuy chưa hề ra khỏi vỏ, nhưng phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp thì uy lực nó mạnh đến không gì chống nổi, lập tức chém đứt đầu chim của Điểu Dực Mã, khiến thân thể nó phân thành hai.
Nhưng Điểu Dực Mã hoàn toàn không vì vậy mà chết đi, ngược lại còn phát sinh biến hóa khác lạ, cảnh tượng sau đó khiến Tân Nguyệt chắc lưỡi không thôi. Điểu Dực Mã vốn dĩ là một loại thể hỗn hợp kỳ lạ, chính là do cô điểu (chim đơn độc), nộ mã (ngựa bất kham) dung hợp lại mà thành. Khi một kiếm của Tân Nguyệt chém đôi nó ra, hai cá thể vốn kết hợp lại nhanh chóng khôi phục lại hình dạng ban đầu, trở thành cô điểu và nộ mã. Một con trên trời, một con dưới đất, từ hai phía phát động công kích Tân Nguyệt. Nhìn thấy điều này, Tân Nguyệt cảm xúc rất sâu sắc, lại có thêm mấy phần nhận thức đối với những con yêu thú vô cùng kỳ lạ có ở đó. Lơ lửng giữa không trung, Tân Nguyệt yên lặng như tờ, chờ đợi cho đến khi công kích của cô điểu và nộ mã đến gần, nàng mới múa kiếm chuyển động, thân thể xinh đẹp hệt như tiên nữ giáng phàm nhẹ nhàng mềm mại, làn kiếm đỏ rực lóe lên mà đi, phá vỡ không gian yên lặng.
- Không! Thật đáng ghét …
Tiếng kêu thê thảm lóe lên mất liền cùng với lòng bất cam và phẫn nộ dâng đầy chỉ chớp mắt đã biến mất vào trong không khí. Giữa không trung, cô điểu trong lúc tiến công thì thân thể vỡ nát, nguyên thần mạnh mẽ dưới tác dụng của Thiên Tuyệt trảm pháp bị phân năm xẻ bảy. Bên dưới, nộ mã rên lên một tiếng, làn kiếm đỏ rực xuyên qua tim của nó, lập tức rút hết linh khí trong người nó, khiến nó hệt như lá vàng rơi rụng yên lặng ngã xuống. Một chiêu đã diệt được địch, Tân Nguyệt khuôn mặt trấn tĩnh vô cùng. Tuy trước đây bị Thiên Tàm lão tổ cản trở, nhưng khi đối mặt với Điểu Dực Mã, Tân Nguyệt liền như thiên thần. Cũng đúng lúc đó, Bát Bảo phi thân lên, đón đánh Giao Ly. Khoảng cách giữa hai bên vài trượng, không khí có phần quỷ dị. Cùng là sinh linh thời viễn cổ, Bát Bảo và Giao Ly tuy mới lần đầu gặp mặt, nhưng lại có thể thu được một số tin tức từ trong khí tức của đối phương.
Chúng nó dùng điều này để phán đoán đối phương mạnh yếu, sau đó mới suy tính cách đối phó thế nào. Trước mắt, Bát Bảo tỏ ra rất trấn tĩnh, nhưng Giao Ly lại tỏ ra có phần nóng nảy bất an, dường như nó đã nhìn ra địch nhân không dễ đối phó. Gầm nhẹ một tiếng, Bát Bảo chầm chậm tiến gần đến, thân thể xoay quanh hệt như một vòng tròn, trong lúc xoay tròn lại như tấm đĩa bay, có thể tạo ra lực sát thương cực mạnh. Giao Ly thân thể như rồng như rắn, hai đầu tuy có huyền diệu riêng, nhưng đối với Bát Bảo lại không có tính uy hiếp nào cả. Lúc này, khi Bát Bảo ép đến gần, Giao Ly bản tính hung tàn, tuy có phần hơi lo sợ, nhưng vẫn biểu hiện ra vẻ hung tàn của mình. Nó rống lên liên hồi, phát xuất âm thanh uy hiếp điếc tai. Bát Bảo đối với sự uy hiếp của Giao Ly không hề để ý đến, thân thể hình tròn xoay thoáng cái đã đến, mang theo khí thế như núi sụp xuống đầu lập tức tác dụng lên người của Giao Ly, đánh cho nó run rẩy không thôi. Thét lên một tiếng, Giao Ly nhanh chóng lùi lại, thân thể nhanh chóng bành trướng ra, chớp mắt đã tăng lên gấp chục lần, biếnh thành một con quái vật khổng lồ, trừng trừng Bát Bảo gào thét liên miên. Khẽ kêu một tiếng, Bát Bảo thế tiến không ngừng, thân thể xoay tròn lập tức hóa thành ánh sáng, hệt như vòng sáng khuếch tán quét ngang trời. Giao Ly rống lên giận dữ một tiếng, thân hình khổng lồ bay vút lên không né tránh tiến công của Bát Bảo, rồi nhanh chóng thu lại thể hiện thế công kích. Bát Bảo một chiêu không thành thuận thế quay về, thân thể xoay tròn như lưỡi đao sáng bay lượn tiếp tục chém thẳng đến Giao Ly. Chăm chú nhìn thế công của Bát Bảo, hai đầu của Giao Ly đồng thời mở ra phát xuất hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng lập tức đánh trúng vào thân thể của Bát Bảo, ngăn không cho Bát Bảo đến gần. Xoay chuyển không ngừng, Bát Bảo liên tục phát lực, lợi dụng ưu thế xoay tròn để liên tục không ngừng đẩy lực công kích của Giao Ly phát ra qua một bên, từ từ ép gần đến Giao Ly trên mặt đất. Thông qua sức công kích bản thân phát ra, Giao Ly có thể hiểu rõ được hành động của Bát Bảo. Khi nó phát hiện khó có thể chống cự được thế công của Bát Bảo, Giao Ly liền nhanh chóng rút lui, chọn lựa né tránh. Lúc này, Bát Bảo đã sớm có kế sách, nắm lấy khe hở khi Giao Ly rút lui, dùng tốc độ còn nhanh hơn nữa, lập tức vọt qua khoảng không xuất hiện trên đầu của Giao Ly. Tám cái lổ nhỏ bắn ra tám chùm sáng hình thành một lưới sáng nhiều màu, lập tức trùm lấy Giao Ly vào bên trong. La lên một tiếng thất thanh, Giao Ly nhanh chóng phản kích, thân thể thu thành một vùng, hai cái đầu giang về hai phía như dương cung, bắn ra hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng chống cự lại việc thu nhỏ của lưới sáng do Bát Bảo phát ra. Khống chế được thân thể của Giao Ly rồi, Bát Bảo cứ vậy nắm chắc đại cục, tiếp theo chính là so tài về thực lực, không để xảy ra chút may rủi nào cả. Chọn lựa Giao Ly làm đối thủ, Bát Bảo thực ra có thâm ý khác, nó muốn thu lấy luồng long khí tiềm tàng bên trong cơ thể của Giao Ly. Tuy Giao Ly hoàn toàn không phải sinh ra chính thống, nhưng đến cùng thì nó thuộc về tộc nhà rồng. Luồng long khí không mạnh mẽ đó đối với Bát Bảo có một ý nghĩa đặc thù. Đối mặt với thế áp bức mạnh mẽ của Bát Bảo, Giao Ly kinh hãi giận dữ vô cùng, nó đã từng trải qua trăm trận giao chiến, trở thành kẻ mạnh hiếm thấy trên vùng đất này. Hiện nay, nó lại đối mặt với uy hiếp của tử vong. Để thoát khỏi tình cảnh khốn khó này đây, Giao Ly không còn cố che giấu thực lực nữa, lập tức đề tăng sức mạnh cả đời, triển khai phản kích sinh tử. Bát Bảo đối với chuyện này đã sớm có phòng bị, liên tục không ngừng tăng sức mạnh trói buộc lên, vừa thu nhỏ lưới sáng lại, vừa thôn tính lấy linh khí trong cơ thể Giao Ly. Do tỉ thí trong yên lặng, cuộc chiến giữa Bát Bảo và Giao Ly tỏ ra không có gì thú vị, nhưng lại ẩn chứa hung hiểm vượt hẳn những tỷ thí chiêu thức hoa dạng.
Tân Nguyệt và Bát Bảo ra tay giảm bớt áp lực cho Mẫu Đơn và Giang Thanh Tuyết. Khi Ngư Dương Thú và Lục Hổ Thứu tiến gần đến, Mẫu Đơn lắc mình bay ra, ngăn trước mặt của Giang Thanh Tuyết, chăm chú nhìn con quái thú hai đầu. Gào lên một tiếng, Lục Hổ Thứu liếc Ngư Dương Thú, sau đó đưa mắt nhìn sang Thiên Lân, trong mắt toát ra vẻ tham lam. Mẫu Đơn nắm bắt được tình hình này, trong lòng ngầm nghi hoặc, vì sao những con quái thú này đều có sự quan tâm đặc biệt đối với Thiên Lân như vậy. Thật ra trên người Thiên Lân có bí ẩn như thế nào đây? Mẫu Đơn còn đang suy nghĩ, Ngư Dương Thú đột nhiên kêu to một tiếng, âm thanh chói tai hệt như sét từ trời cao đánh xuống, hất cho thân thể Mẫu Đơn run rẩy, cả người phải lùi lại phía sau, khuôn mặt hồng hào lập tức trở nên xám xịt. Giang Thanh Tuyết cự ly hơi xa, bị ảnh hưởng của sóng âm hơi yếu, vội vàng mở miệng hỏi han:
- Mẫu Đơn … Cút ngay!
Giọng nói biến hẳn, Giang Thanh Tuyết múa kiếm nghênh địch, làn kiếm đỏ rực như mây bay ra đánh trúng vào Ngư Dương Thú đánh lén, hất bắn nó bay đi xa.
Cùng lúc đó, Lục Hổ Thứu giang cánh tung bay, từ không trung chụp xuống Thiên Lân đang lơ lửng giữa không trung đằng sau lưng của Giang Thanh Tuyết, miệng phát ra một chùm sáng màu xanh lục sắc.
Lúc này, Giang Thanh Tuyết đang múa kiếm nghênh chiến với Ngư Dương Thú, căn bản không kịp phòng ngự chống Lục Hổ Thứu.
May mà Mẫu Đơn kịp thời ra tay, lợi dụng thuật chuyển dời không gian, đẩy Lục Hổ Thứu đi ra ngoài vài trượng, một chiêu của nó rơi vào khoảng không.
Gầm lên giận dữ một tiếng, Hắc Văn Báo toàn thân vỡ nát, cơ thể huyết nhục đầy trời theo gió phiêu tán, bị kiếm khí chém cho nát như tương. Thuận thế xông lên, Lâm Y Tuyết thế tiến kinh người, sau khi hủy diệt được cơ thể huyết nhục của Hắc Văn Báo, lại xông lên đến cao độ chừng hai trăm trượng mới từ từ dừng lại không lên nữa.
Lơ lửng giữa không trung, Lâm Y Tuyết tìm kiếm tung tích của Hắc Văn Báo, thấy máu rải đầy trời trong thật chói mắt, lòng liền cao hứng. Nhưng đúng lúc đó, máu thịt rơi rụng đột nhiên tự động hội tụ lại, hình thành một vầng mây máu, co duỗi bành trướng giây lát, chớp mắt đã ảo hóa thành một con báo đen giống hệt Hắc Văn Báo trước đây.
Lâm Y Tuyết hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Chuyện này là thế nào đây?
Hắc Văn Báo giận dữ trừng Lâm Y Tuyết, trong mắt mơ hồ có thể thấy được tám điểm sáng lúc ẩn lúc hiện, toát ra vài phần quỷ dị.
- Người chết rồi hỏi nhiều làm gì?
Trong câu hỏi ngược lại, Hắc Văn Báo đằng không bay lên, khi đến gần Lâm Y Tuyết, Hắc Văn Báo bước đi giữa không trung, không nhanh không chậm đi vòng quanh Lâm Y Tuyết liên tục ba vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt của Lâm Y Tuyết, giọng lạnh lùng nói:
- Vừa rồi chẳng qua chỉ làm nóng người. Bây giờ mới thật sự bắt đầu …
Lời nói còn vang bên tai, Hắc Văn Báo đột nhiên gào lên một tiếng rất to, âm thanh chói tai như sóng biển gầm gào, hất cho Lâm Y Tuyết đột nhiên run lên, cái miệng nhỏ nhắn phun trào máu tươi. Sau đó, Hắc Văn Báo đột nhiên áp đến, hai vuốt trước sắc bén bắt chéo múa lên, phát xuất lưỡi đao gió màu xanh lam, nhắm thẳng đến cổ của Lâm Y Tuyết.
Bị đánh bất ngờ, Lâm Y Tuyết trước hết nghĩ đến chính là phòng ngự, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, làn kiếm liên miên không ngừng xuyên qua đan lại, bố trí một tầng kết giới quanh mình, vừa hay đón lấy lưỡi đao gió do Hắc Văn Báo phát xuất. Làn kiếm dày đặc đó của Lâm Y Tuyết lập tức bị đánh nát, lưỡi đao gió màu xanh lam ép thẳng đến cần cổ yếu ớt của Lâm Y Tuyết, dọa cho nàng la lên thất thanh, thân thể nhanh chóng ngửa ra sau, huyền diệu vô cùng né tránh được một chiêu đó.
Bật cười quỷ dị, Hắc Văn Báo thế công không ngừng, thân pháp nhanh chóng phối hợp với thân thủ linh xảo đánh cho Lâm Y Tuyết kinh hoàng bỏ chạy, không trở tay được một chút nào. Từ xa xa nhìn lại, Hắc Văn Báo hệt như một bóng quỷ, chặt chẽ bắt lấy Lâm Y Tuyết, triển khai công kích liên tục mà mãnh liệt. Đối mặt với tình hình như vậy, Lâm Y Tuyết kinh hãi giận dữ vô cùng, vừa cố gắng né tránh, vừa suy nghĩ cách ứng phó.
Trước đây, Lâm Y Tuyết và Tỏa Hồn giao chiến với nhau, nàng cho mình đã học được rất nhiều thứ. Ai ngờ bây giờ đối mặt với Hắc Văn Báo, bản thân lại bị đánh đến không trả lại được chút nào. Điều này khiến nàng làm thế nào mà nuốt được cơn giận? Nghĩ đến đây, Lâm Y Tuyết hừ giận một tiếng, trường kiếm trong tay đảo ngược đánh ra, chọn lựa cách đỡ thẳng một chiêu của Hắc Văn Báo. Thực lực hai bên hợp lại một chỗ, xung kích mạnh mẽ chớp mắt đã kịch hóa, hình thành vụ nổ khuếch tán, lập tức hất bắn Lâm Y Tuyết. Rên lên một tiếng, Lâm Y Tuyết khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm đi, tay phải nắm kiếm hơi run lên, cơ hồ mất đi tri giác.
Hắc Văn Báo gào lên một tiếng, trong khi lùi lại xoay mình giữa không trung, không thấy có bất kỳ dấu tích bị thương nào cả, lập tức lại triển khai thế công sắc bén. Lâm Y Tuyết tung mình bay nhanh, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, ánh mắt âm lạnh nhìn Hắc Văn Báo đang bay đến, trong lòng tức giận bất bình. Co duỗi cánh tay phải, Lâm Y Tuyết phóng thanh trường kiếm bay đi, sau đó đánh ra một chưởng, ánh sáng màu vàng kim ngưng tụ thành một Cự Linh thủ ấn, đánh thẳng vào đầu của Hắc Văn Báo.
Phát hiện được phản kích của Lâm Y Tuyết có phần sắc bén, Hắc Văn Báo đang xông lên đột nhiên lóe lên biến mất, vô cùng quỷ bí né được thế công của Lâm Y Tuyết, rồi xuất hiện sau lưng của nàng, múa vuốt phát xuất một lưỡi đao gió, hung hăng đánh trúng vào lưng của Lâm Y Tuyết, khiến nàng trọng thương bay đi. Một chiêu thành công, Hắc Văn Báo thừa thắng truy kích, tỏ ra đầy đủ bản sắc hung ác tàn nhẫn, muốn đưa Lâm Y Tuyết vào chỗ chết.
Đối mặt với sinh tử, Lâm Y Tuyết không quản đến thương thế bản thân, quăng kiếm múa chưởng thi triển Kim Cương Hàng Ma ấn, nhanh chóng bố trí một phòng ngự nghiêm mật quanh mình. Hắc Văn Báo thấy vậy bật cười lạnh, thi triển thân pháp quỷ bí vô cùng, nhanh chóng tạo thành một lưới sáng đen ngòm như mực bên ngoài kết giới phòng ngự của Lâm Y Tuyết, hơn nữa còn nhanh chóng thắt chặt lại.
Kết giới Phật màu vàng kim và lưới sáng đen như mực ở thế chính tà đối lập, hai bên không thể dung hòa, triển khai va chạm kịch liệt. Ban đầu, lưới sáng đen ngòm chiếm được ưu thế. Sau đó, kết giới Phật ánh kim dần dần vãn hồi được thế trận. Hai bên ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta tiến phập phù bất định chìm vào cuộc đấu tu vi. Lâm Y Tuyết hiện nay tu vi mới ở cảnh giới Quy Tiên, chỉ đơn thuần bằng thực lực thì không so lại Hắc Văn Báo. Nhưng Kim Cương Hàng Ma ấn trong người của Lâm Y Tuyết có từ Thạch Di Lặc ở trong Tu Di sơn, trải qua một ngàn tám trăm năm mới thành, tương đương tu vi một ngàn tám trăm năm, điểm nay không thể nào cho qua được. Hắc Văn Báo lai lịch quỷ bí, được liệt vào một trong những con dị thú thời thượng cổ, ngoại trừ thực lực bản thân kinh khiếp ra, nó còn ẩn chứa một bí mật. Hắc Văn Báo chính là một tộc loại thể dung hợp, nó đại biểu cho tộc Hắc Văn Báo, đã từng dung hợp trên trăm tộc nhân, thực lực sâu không dò được. Cái gọi là loại tộc thể dung hợp nhằm ám chỉ việc vào thời đại chiến trăm tộc lúc trước, một số chủng tộc thực lực tương đối yếu hơn, để chống lại thế công mạnh mẽ to lớn đến từ những tộc khác, trong tình hình bất đắc dĩ, thông qua dung hợp nguyên thần, dùng phương thức sử dụng chung cơ thể, áp dụng phương thức tàn khốc để đem toàn bộ thành viên trong tộc cưỡng ép dung hợp thành một thể, tập họp sức mạnh của tất cả thành viên, kết liên dung hợp liên tiếp từng ấn ký sinh mạng, hình thành một cá thể đặc thù mạnh mẽ mà có được đặc thù của vô số sinh mạng. Hiện nay, Hắc Văn Báo thuộc về loại sinh linh này, cùng với Ngưu Đầu Hổ là độc nhất vô nhị, sự khác biệt chỉ là ấn ký sinh mạng trong bản thân lưu giữ nhiều hay ít mà thôi. Trước đây, Hắc Văn Báo khi mới gặp Lâm Y Tuyết, trong mắt có được chín điểm sáng, đại biểu cho trong cơ thể của nó dung hợp được chín sinh mạng. Sau đó, Hắc Văn Báo gặp phải công kích của Lâm Y Tuyết, sơ ý khiến cơ thể huyết nhục vỡ nát, hao đi một sinh mạng, hiện nay chỉ còn lại tám điểm sáng mà thôi. Hắc Văn Báo trước mắt dung hợp sức mạnh của tám thành viên, thực lực tích lũy của nó tuy khó dò sâu cạn, nhưng tuyệt không hề kém cạnh Lâm Y Tuyết. Hiện nay, trận chiến giữa hai bên khó mà phân thắng bại, chỉ có thời gian mới có thể khai mở được vấn đề này.
Thoát khỏi hạn chế của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt hoàn toàn không vội vàng phản kích mà lại quan sát tình hình chung quanh. Sau khi đã hiểu được đại khái tình cảnh của mọi người, nàng liền quyết định trước hết tiêu diệt số lượng lớn yêu tà thời thượng cổ, vừa hay cản được Ngư Dương Thú, Giao Ly, Tam Vĩ Viên, Hắc Văn Báo, Điểu Dực Mã, Lục Hổ Thứu đang xông đến vây công mấy cô kia. Tân Nguyệt quan sát qua động thái, cuối cùng nhắm mục tiêu vào Điểu Dực Mã, phát động công kích đột nhiên. Điểu Dực Mã vốn chọn lựa đối thủ là Mẫu Đơn, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Tân Nguyệt, điều này khiến nó có phần giật mình. Điều khiến Điểu Dực Mã kinh hãi hơn, chính là Tàn Tình kiếm trong tay của Tân Nguyệt tuy chưa hề ra khỏi vỏ, nhưng phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp thì uy lực nó mạnh đến không gì chống nổi, lập tức chém đứt đầu chim của Điểu Dực Mã, khiến thân thể nó phân thành hai.
Nhưng Điểu Dực Mã hoàn toàn không vì vậy mà chết đi, ngược lại còn phát sinh biến hóa khác lạ, cảnh tượng sau đó khiến Tân Nguyệt chắc lưỡi không thôi. Điểu Dực Mã vốn dĩ là một loại thể hỗn hợp kỳ lạ, chính là do cô điểu (chim đơn độc), nộ mã (ngựa bất kham) dung hợp lại mà thành. Khi một kiếm của Tân Nguyệt chém đôi nó ra, hai cá thể vốn kết hợp lại nhanh chóng khôi phục lại hình dạng ban đầu, trở thành cô điểu và nộ mã. Một con trên trời, một con dưới đất, từ hai phía phát động công kích Tân Nguyệt. Nhìn thấy điều này, Tân Nguyệt cảm xúc rất sâu sắc, lại có thêm mấy phần nhận thức đối với những con yêu thú vô cùng kỳ lạ có ở đó. Lơ lửng giữa không trung, Tân Nguyệt yên lặng như tờ, chờ đợi cho đến khi công kích của cô điểu và nộ mã đến gần, nàng mới múa kiếm chuyển động, thân thể xinh đẹp hệt như tiên nữ giáng phàm nhẹ nhàng mềm mại, làn kiếm đỏ rực lóe lên mà đi, phá vỡ không gian yên lặng.
- Không! Thật đáng ghét …
Tiếng kêu thê thảm lóe lên mất liền cùng với lòng bất cam và phẫn nộ dâng đầy chỉ chớp mắt đã biến mất vào trong không khí. Giữa không trung, cô điểu trong lúc tiến công thì thân thể vỡ nát, nguyên thần mạnh mẽ dưới tác dụng của Thiên Tuyệt trảm pháp bị phân năm xẻ bảy. Bên dưới, nộ mã rên lên một tiếng, làn kiếm đỏ rực xuyên qua tim của nó, lập tức rút hết linh khí trong người nó, khiến nó hệt như lá vàng rơi rụng yên lặng ngã xuống. Một chiêu đã diệt được địch, Tân Nguyệt khuôn mặt trấn tĩnh vô cùng. Tuy trước đây bị Thiên Tàm lão tổ cản trở, nhưng khi đối mặt với Điểu Dực Mã, Tân Nguyệt liền như thiên thần. Cũng đúng lúc đó, Bát Bảo phi thân lên, đón đánh Giao Ly. Khoảng cách giữa hai bên vài trượng, không khí có phần quỷ dị. Cùng là sinh linh thời viễn cổ, Bát Bảo và Giao Ly tuy mới lần đầu gặp mặt, nhưng lại có thể thu được một số tin tức từ trong khí tức của đối phương.
Chúng nó dùng điều này để phán đoán đối phương mạnh yếu, sau đó mới suy tính cách đối phó thế nào. Trước mắt, Bát Bảo tỏ ra rất trấn tĩnh, nhưng Giao Ly lại tỏ ra có phần nóng nảy bất an, dường như nó đã nhìn ra địch nhân không dễ đối phó. Gầm nhẹ một tiếng, Bát Bảo chầm chậm tiến gần đến, thân thể xoay quanh hệt như một vòng tròn, trong lúc xoay tròn lại như tấm đĩa bay, có thể tạo ra lực sát thương cực mạnh. Giao Ly thân thể như rồng như rắn, hai đầu tuy có huyền diệu riêng, nhưng đối với Bát Bảo lại không có tính uy hiếp nào cả. Lúc này, khi Bát Bảo ép đến gần, Giao Ly bản tính hung tàn, tuy có phần hơi lo sợ, nhưng vẫn biểu hiện ra vẻ hung tàn của mình. Nó rống lên liên hồi, phát xuất âm thanh uy hiếp điếc tai. Bát Bảo đối với sự uy hiếp của Giao Ly không hề để ý đến, thân thể hình tròn xoay thoáng cái đã đến, mang theo khí thế như núi sụp xuống đầu lập tức tác dụng lên người của Giao Ly, đánh cho nó run rẩy không thôi. Thét lên một tiếng, Giao Ly nhanh chóng lùi lại, thân thể nhanh chóng bành trướng ra, chớp mắt đã tăng lên gấp chục lần, biếnh thành một con quái vật khổng lồ, trừng trừng Bát Bảo gào thét liên miên. Khẽ kêu một tiếng, Bát Bảo thế tiến không ngừng, thân thể xoay tròn lập tức hóa thành ánh sáng, hệt như vòng sáng khuếch tán quét ngang trời. Giao Ly rống lên giận dữ một tiếng, thân hình khổng lồ bay vút lên không né tránh tiến công của Bát Bảo, rồi nhanh chóng thu lại thể hiện thế công kích. Bát Bảo một chiêu không thành thuận thế quay về, thân thể xoay tròn như lưỡi đao sáng bay lượn tiếp tục chém thẳng đến Giao Ly. Chăm chú nhìn thế công của Bát Bảo, hai đầu của Giao Ly đồng thời mở ra phát xuất hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng lập tức đánh trúng vào thân thể của Bát Bảo, ngăn không cho Bát Bảo đến gần. Xoay chuyển không ngừng, Bát Bảo liên tục phát lực, lợi dụng ưu thế xoay tròn để liên tục không ngừng đẩy lực công kích của Giao Ly phát ra qua một bên, từ từ ép gần đến Giao Ly trên mặt đất. Thông qua sức công kích bản thân phát ra, Giao Ly có thể hiểu rõ được hành động của Bát Bảo. Khi nó phát hiện khó có thể chống cự được thế công của Bát Bảo, Giao Ly liền nhanh chóng rút lui, chọn lựa né tránh. Lúc này, Bát Bảo đã sớm có kế sách, nắm lấy khe hở khi Giao Ly rút lui, dùng tốc độ còn nhanh hơn nữa, lập tức vọt qua khoảng không xuất hiện trên đầu của Giao Ly. Tám cái lổ nhỏ bắn ra tám chùm sáng hình thành một lưới sáng nhiều màu, lập tức trùm lấy Giao Ly vào bên trong. La lên một tiếng thất thanh, Giao Ly nhanh chóng phản kích, thân thể thu thành một vùng, hai cái đầu giang về hai phía như dương cung, bắn ra hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng chống cự lại việc thu nhỏ của lưới sáng do Bát Bảo phát ra. Khống chế được thân thể của Giao Ly rồi, Bát Bảo cứ vậy nắm chắc đại cục, tiếp theo chính là so tài về thực lực, không để xảy ra chút may rủi nào cả. Chọn lựa Giao Ly làm đối thủ, Bát Bảo thực ra có thâm ý khác, nó muốn thu lấy luồng long khí tiềm tàng bên trong cơ thể của Giao Ly. Tuy Giao Ly hoàn toàn không phải sinh ra chính thống, nhưng đến cùng thì nó thuộc về tộc nhà rồng. Luồng long khí không mạnh mẽ đó đối với Bát Bảo có một ý nghĩa đặc thù. Đối mặt với thế áp bức mạnh mẽ của Bát Bảo, Giao Ly kinh hãi giận dữ vô cùng, nó đã từng trải qua trăm trận giao chiến, trở thành kẻ mạnh hiếm thấy trên vùng đất này. Hiện nay, nó lại đối mặt với uy hiếp của tử vong. Để thoát khỏi tình cảnh khốn khó này đây, Giao Ly không còn cố che giấu thực lực nữa, lập tức đề tăng sức mạnh cả đời, triển khai phản kích sinh tử. Bát Bảo đối với chuyện này đã sớm có phòng bị, liên tục không ngừng tăng sức mạnh trói buộc lên, vừa thu nhỏ lưới sáng lại, vừa thôn tính lấy linh khí trong cơ thể Giao Ly. Do tỉ thí trong yên lặng, cuộc chiến giữa Bát Bảo và Giao Ly tỏ ra không có gì thú vị, nhưng lại ẩn chứa hung hiểm vượt hẳn những tỷ thí chiêu thức hoa dạng.
Tân Nguyệt và Bát Bảo ra tay giảm bớt áp lực cho Mẫu Đơn và Giang Thanh Tuyết. Khi Ngư Dương Thú và Lục Hổ Thứu tiến gần đến, Mẫu Đơn lắc mình bay ra, ngăn trước mặt của Giang Thanh Tuyết, chăm chú nhìn con quái thú hai đầu. Gào lên một tiếng, Lục Hổ Thứu liếc Ngư Dương Thú, sau đó đưa mắt nhìn sang Thiên Lân, trong mắt toát ra vẻ tham lam. Mẫu Đơn nắm bắt được tình hình này, trong lòng ngầm nghi hoặc, vì sao những con quái thú này đều có sự quan tâm đặc biệt đối với Thiên Lân như vậy. Thật ra trên người Thiên Lân có bí ẩn như thế nào đây? Mẫu Đơn còn đang suy nghĩ, Ngư Dương Thú đột nhiên kêu to một tiếng, âm thanh chói tai hệt như sét từ trời cao đánh xuống, hất cho thân thể Mẫu Đơn run rẩy, cả người phải lùi lại phía sau, khuôn mặt hồng hào lập tức trở nên xám xịt. Giang Thanh Tuyết cự ly hơi xa, bị ảnh hưởng của sóng âm hơi yếu, vội vàng mở miệng hỏi han:
- Mẫu Đơn … Cút ngay!
Giọng nói biến hẳn, Giang Thanh Tuyết múa kiếm nghênh địch, làn kiếm đỏ rực như mây bay ra đánh trúng vào Ngư Dương Thú đánh lén, hất bắn nó bay đi xa.
Cùng lúc đó, Lục Hổ Thứu giang cánh tung bay, từ không trung chụp xuống Thiên Lân đang lơ lửng giữa không trung đằng sau lưng của Giang Thanh Tuyết, miệng phát ra một chùm sáng màu xanh lục sắc.
Lúc này, Giang Thanh Tuyết đang múa kiếm nghênh chiến với Ngư Dương Thú, căn bản không kịp phòng ngự chống Lục Hổ Thứu.
May mà Mẫu Đơn kịp thời ra tay, lợi dụng thuật chuyển dời không gian, đẩy Lục Hổ Thứu đi ra ngoài vài trượng, một chiêu của nó rơi vào khoảng không.