Phát hiện tình hình như vậy, Thiện Từ lập tức chuyên tâm xem xét, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi sau đó, vài trăm bóng sáng đã dần dần kết hợp lại, cuối cùng để lại tám bóng sáng có màu sắc tươi rói rõ ràng, tạo thành một trận đồ Bát Quái, kết hợp với tám cột đá hình thành một trận đồ Bát Quái hai mặt vuông góc nhau với Thiện Từ ở trung tâm. Thời khắc đó, thân thể Thiện Từ chấn động, chân nguyên trong cơ thể không chịu sự khống chế, tự động vận chuyển trở lại, khiến cho làn sáng u ám hiện ra quanh mình, tràn đầy vẻ tà dị mà hấp dẫn. Đồng thời, chuỗi Phật châu trên cổ của Thiện Từ phát xuất ánh sáng chói mắt, ý đồ ngăn cản làn sáng u ám trong cơ thể Thiện Từ tràn ra bên ngoài, nhưng gần như chỉ bảo hộ được đầu của Thiện Từ, còn thân thể từ cổ trở xuống căn bản khó có thể khống chế được.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, trên người Thiện Từ hội tụ một lượng lớn ánh sáng u ám, tự động tràn ra tám bóng sáng kia, thu được mối liên hệ nào đó với nhau. Lúc này, làn sáng u ám tràn ngập cả Bát Quái trận, tương phản ngược lại với Bát Quái trận trắng tinh do tám cây trụ đá phát ra, một đen một trắng trông thật chói mắt vô cùng, càng vô cùng quái lạ khác thường trong đại điện. Tình hình như vậy kéo dài một lúc, sau đó, Bát Quái trận màu đen nhánh kia bắt đầu xoay tròn, với Thiện Từ ở trung tâm, phát xuất ra nguồn gió đen nhánh, dần dần áp chế ánh sáng ngời ngời trong đại điện.
Khi đêm đen nuốt lấy mọi thứ, Thiện Từ chìm vào trong bóng tối, ánh sáng của tám cột đá mất đi, thay vào đó là tám chùm sáng đen ngòm, ngưng tụ thành một bóng đen trên đầu của Thiện Từ.
Giây lát sau, đêm đen mất đi, đại điện khôi phục lại sáng tỏ.
Lúc này, Thiện Từ đã tự do trở lại, đang quay đầu nhìn chung quanh. Nhìn sơ qua, đại điện mọi thứ như trước, phảng phất như không có bất kỳ chuyện gì phát sinh ra. Nhưng nhìn cẩn thận sẽ phát hiện, trên đầu của Thiện Từ có một bóng người đen nhánh đang lơ lửng giữa không trung. Ngửng đầu nhìn lên, Thiện Từ quan sát, khi thấy được bóng người đen nhánh kia, cả hồn lẫn xác run lên, miệng phát ra một tiếng la kinh hãi. Nhanh chóng hạ xuống mặt đất, Thiện Từ vẻ mặt đầy cảnh giác cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Giữa không trung, bóng người đen nhánh cao lớn anh tuấn, đôi mắt màu xanh lam lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, đang nhìn xuống Thiện Từ ở dưới mặt đất, giọng trầm thấp đáp lại:
- Ta chính thần Hắc Thủy.
Thiện Từ nghe vậy chấn động, kinh ngạc nói:
- Thần Hắc Thủy? Ngươi là thần thủ hộ của tộc Hắc Thủy trong truyền thuyết sao?
Bóng đen giữa không trung trả lời:
- Không sai, chính là ta.
Thiện Từ hiếu kỳ nói:
- Ngươi vì sao lại không ở trong thánh điện mà nấp ở nơi này?
Bóng đen trả lời:
- Thánh điện nơi này, trừ người có duyên không ai có thể đi vào được.
Thiện Từ sửng mình, sau đó tỉnh ngộ, cảm xúc lên tiếng:
- Té ra thánh điện chân chính ở nơi này, bên ngoài chỉ là một cái giả trang mà thôi.
Bóng đen đáp:
- Ngươi nói rất đúng.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi là thần thủ hộ của tộc Hắc Thủy, vì sao năm đó tộc Hắc Thủy bị hủy diệt, ngươi lại không hề hiện thân xuất hiện?
Bóng đen trả lời:
- Người mà ta bảo vệ hoàn toàn không phải là tất cả người trong tộc.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Câu này phải hiểu thế nào?
Bóng đen đáp lời:
- Hủy diệt của tộc Hắc Thủy là tai kiếp tất yếu phải trải qua truyền đã vài ngàn năm rồi, quy định do ta định ra thì ta làm sao không tuân thủ được?
Thiện Từ nhìn bóng đen, trầm ngâm nói:
- Khí tức của ngươi rất thần bí, chắc là ngươi ở trước mặt đây hoàn toàn không phải thật sự là chân thân.
Bóng đen đáp:
- Ta vốn không phải là ta, ngươi cũng chẳng phải là mình. Bề ngoài bất quá là một loại biểu tượng chiếu rọi trên nhân gian mà thôi, không thể dễ dàng tin được.
Thiện Từ hơi cau mày, muốn phản bác lại vài câu nhưng nghĩ cẩn thận lại thì đành bỏ qua, chuyển sang chuyện khác:
- Ta nhảy vào trong hồ vì truy đuổi một bóng đen, chuyện này ngươi có biết không?
Bóng đen trả lời:
- Đó là nguyên nhân được định sẵn như vậy.
Thiện Từ nói:
- Như vậy, mọi thứ đều do ngươi ở sau lưng khống chế?
Bóng đen lắc đầu trả lời:
- Ngươi sai rồi, thao túng tất cả mọi thứ chính là định mệnh của ngươi, chẳng qua ngươi cũng không biết mà thôi.
Thiện Từ hừ hẽ nói:
- Nếu như ta không muốn chấp nhận sự an bài của định mệnh thì sao?
Bóng đen trả lời:
- Như vậy thì ngươi phải có thực lực tương ứng, nếu không ngươi tuyệt đối không thoát khỏi định mệnh của mình.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Sức mạnh dạng gì mới có thể thoát khỏi định mệnh?
Bóng đen trầm ngâm một lúc, giọng quái lạ đáp:
- Ngoài định mệnh ra chính là cô đơn tĩnh lặng, thoát khỏi định mệnh rồi sẽ mất đi ý nghĩa.
Thiện Từ sửng mình, chìm vào trầm tư, cả đại điện lập tức khôi phục lại bình lặng.
Thời gian âm thầm trôi qua, âm thầm rời xa.
Mãi một lúc rất lâu sau đó, Thiện Từ mới ngửng đầu nhìn lên.
- Gặp gỡ giữa chúng ta cũng là định mệnh?
Thiện Từ lạnh lùng cất tiếng hỏi.
Bóng đen trả lời:
- Không sai, đây là định mệnh của ta, mà cũng là định mệnh của ngươi.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Loạt định mệnh này dự báo cho chuyện gì vậy?
Bóng đen chần chừ rồi trả lời:
- Nói thực lòng, vận mệnh của ngươi rất thần bí, có một số chuyện ta cũng không dám khẳng định rõ, vì thế không thể nói cho ngươi biết được.
Thiện Từ nghi hoặc nói:
- Nếu như vậy, gặp gỡ giữa ta và ngươi sẽ có kết cục như thế nào?
Bóng đen đáp:
- Định mệnh sắp sẵn, truyền lại sức mạnh. Sự tồn tại của ta chỉ vì ngươi mà thôi.
Thiện Từ cau mày nói:
- Ngươi muốn đem thần lực của tộc Hắc Thủy truyền lại cho ta?
Bóng đen lắc đầu đáp:
- Nói chính xác chính là khai mở ra. Từ thời khắc ngươi rơi xuống mặt đất, thần lực của tộc Hắc Thủy đã mọc rễ trong người của ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn chưa biết, cũng không cách nào khai mở ra được.
Thiện Từ trầm giọng nói:
- Sau khi khai mở rồi, ta sẽ như thế nào?
Bóng đen đáp:
- Sau khi khai mở, ngươi phải kề vai gánh lấy sứ mạng truyền đời của tộc Hắc Thủy, đối mặt với những tai nạn và tai kiếp thuộc về ngươi.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Nếu ta không tình nguyện tiếp nhận luồng thần lực này?
Bóng đen trả lời:
- Định mệnh do trời, không phải do ngươi.
Thiện Từ không nói, trong lòng nảy sinh ý nghĩ bài xích, hắn một lòng hướng về Phật, hoàn toàn không tình nguyện tiếp nhận lấy thần lực Hắc Thủy tà mị này.
Bóng đen cũng rất kỳ lạ, hoàn toàn không miễn cưỡng Thiện Từ, y chỉ yên yên lặng lặng chờ đợi, không đưa ra bất kỳ kiến nghị nào cả.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, trên người Thiện Từ hội tụ một lượng lớn ánh sáng u ám, tự động tràn ra tám bóng sáng kia, thu được mối liên hệ nào đó với nhau. Lúc này, làn sáng u ám tràn ngập cả Bát Quái trận, tương phản ngược lại với Bát Quái trận trắng tinh do tám cây trụ đá phát ra, một đen một trắng trông thật chói mắt vô cùng, càng vô cùng quái lạ khác thường trong đại điện. Tình hình như vậy kéo dài một lúc, sau đó, Bát Quái trận màu đen nhánh kia bắt đầu xoay tròn, với Thiện Từ ở trung tâm, phát xuất ra nguồn gió đen nhánh, dần dần áp chế ánh sáng ngời ngời trong đại điện.
Khi đêm đen nuốt lấy mọi thứ, Thiện Từ chìm vào trong bóng tối, ánh sáng của tám cột đá mất đi, thay vào đó là tám chùm sáng đen ngòm, ngưng tụ thành một bóng đen trên đầu của Thiện Từ.
Giây lát sau, đêm đen mất đi, đại điện khôi phục lại sáng tỏ.
Lúc này, Thiện Từ đã tự do trở lại, đang quay đầu nhìn chung quanh. Nhìn sơ qua, đại điện mọi thứ như trước, phảng phất như không có bất kỳ chuyện gì phát sinh ra. Nhưng nhìn cẩn thận sẽ phát hiện, trên đầu của Thiện Từ có một bóng người đen nhánh đang lơ lửng giữa không trung. Ngửng đầu nhìn lên, Thiện Từ quan sát, khi thấy được bóng người đen nhánh kia, cả hồn lẫn xác run lên, miệng phát ra một tiếng la kinh hãi. Nhanh chóng hạ xuống mặt đất, Thiện Từ vẻ mặt đầy cảnh giác cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Giữa không trung, bóng người đen nhánh cao lớn anh tuấn, đôi mắt màu xanh lam lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, đang nhìn xuống Thiện Từ ở dưới mặt đất, giọng trầm thấp đáp lại:
- Ta chính thần Hắc Thủy.
Thiện Từ nghe vậy chấn động, kinh ngạc nói:
- Thần Hắc Thủy? Ngươi là thần thủ hộ của tộc Hắc Thủy trong truyền thuyết sao?
Bóng đen giữa không trung trả lời:
- Không sai, chính là ta.
Thiện Từ hiếu kỳ nói:
- Ngươi vì sao lại không ở trong thánh điện mà nấp ở nơi này?
Bóng đen trả lời:
- Thánh điện nơi này, trừ người có duyên không ai có thể đi vào được.
Thiện Từ sửng mình, sau đó tỉnh ngộ, cảm xúc lên tiếng:
- Té ra thánh điện chân chính ở nơi này, bên ngoài chỉ là một cái giả trang mà thôi.
Bóng đen đáp:
- Ngươi nói rất đúng.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi là thần thủ hộ của tộc Hắc Thủy, vì sao năm đó tộc Hắc Thủy bị hủy diệt, ngươi lại không hề hiện thân xuất hiện?
Bóng đen trả lời:
- Người mà ta bảo vệ hoàn toàn không phải là tất cả người trong tộc.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Câu này phải hiểu thế nào?
Bóng đen đáp lời:
- Hủy diệt của tộc Hắc Thủy là tai kiếp tất yếu phải trải qua truyền đã vài ngàn năm rồi, quy định do ta định ra thì ta làm sao không tuân thủ được?
Thiện Từ nhìn bóng đen, trầm ngâm nói:
- Khí tức của ngươi rất thần bí, chắc là ngươi ở trước mặt đây hoàn toàn không phải thật sự là chân thân.
Bóng đen đáp:
- Ta vốn không phải là ta, ngươi cũng chẳng phải là mình. Bề ngoài bất quá là một loại biểu tượng chiếu rọi trên nhân gian mà thôi, không thể dễ dàng tin được.
Thiện Từ hơi cau mày, muốn phản bác lại vài câu nhưng nghĩ cẩn thận lại thì đành bỏ qua, chuyển sang chuyện khác:
- Ta nhảy vào trong hồ vì truy đuổi một bóng đen, chuyện này ngươi có biết không?
Bóng đen trả lời:
- Đó là nguyên nhân được định sẵn như vậy.
Thiện Từ nói:
- Như vậy, mọi thứ đều do ngươi ở sau lưng khống chế?
Bóng đen lắc đầu trả lời:
- Ngươi sai rồi, thao túng tất cả mọi thứ chính là định mệnh của ngươi, chẳng qua ngươi cũng không biết mà thôi.
Thiện Từ hừ hẽ nói:
- Nếu như ta không muốn chấp nhận sự an bài của định mệnh thì sao?
Bóng đen trả lời:
- Như vậy thì ngươi phải có thực lực tương ứng, nếu không ngươi tuyệt đối không thoát khỏi định mệnh của mình.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Sức mạnh dạng gì mới có thể thoát khỏi định mệnh?
Bóng đen trầm ngâm một lúc, giọng quái lạ đáp:
- Ngoài định mệnh ra chính là cô đơn tĩnh lặng, thoát khỏi định mệnh rồi sẽ mất đi ý nghĩa.
Thiện Từ sửng mình, chìm vào trầm tư, cả đại điện lập tức khôi phục lại bình lặng.
Thời gian âm thầm trôi qua, âm thầm rời xa.
Mãi một lúc rất lâu sau đó, Thiện Từ mới ngửng đầu nhìn lên.
- Gặp gỡ giữa chúng ta cũng là định mệnh?
Thiện Từ lạnh lùng cất tiếng hỏi.
Bóng đen trả lời:
- Không sai, đây là định mệnh của ta, mà cũng là định mệnh của ngươi.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Loạt định mệnh này dự báo cho chuyện gì vậy?
Bóng đen chần chừ rồi trả lời:
- Nói thực lòng, vận mệnh của ngươi rất thần bí, có một số chuyện ta cũng không dám khẳng định rõ, vì thế không thể nói cho ngươi biết được.
Thiện Từ nghi hoặc nói:
- Nếu như vậy, gặp gỡ giữa ta và ngươi sẽ có kết cục như thế nào?
Bóng đen đáp:
- Định mệnh sắp sẵn, truyền lại sức mạnh. Sự tồn tại của ta chỉ vì ngươi mà thôi.
Thiện Từ cau mày nói:
- Ngươi muốn đem thần lực của tộc Hắc Thủy truyền lại cho ta?
Bóng đen lắc đầu đáp:
- Nói chính xác chính là khai mở ra. Từ thời khắc ngươi rơi xuống mặt đất, thần lực của tộc Hắc Thủy đã mọc rễ trong người của ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn chưa biết, cũng không cách nào khai mở ra được.
Thiện Từ trầm giọng nói:
- Sau khi khai mở rồi, ta sẽ như thế nào?
Bóng đen đáp:
- Sau khi khai mở, ngươi phải kề vai gánh lấy sứ mạng truyền đời của tộc Hắc Thủy, đối mặt với những tai nạn và tai kiếp thuộc về ngươi.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Nếu ta không tình nguyện tiếp nhận luồng thần lực này?
Bóng đen trả lời:
- Định mệnh do trời, không phải do ngươi.
Thiện Từ không nói, trong lòng nảy sinh ý nghĩ bài xích, hắn một lòng hướng về Phật, hoàn toàn không tình nguyện tiếp nhận lấy thần lực Hắc Thủy tà mị này.
Bóng đen cũng rất kỳ lạ, hoàn toàn không miễn cưỡng Thiện Từ, y chỉ yên yên lặng lặng chờ đợi, không đưa ra bất kỳ kiến nghị nào cả.