Ánh nhạt lóe lên, Thiên Ly thần kiếm như bóng với hình, vào lúc U Ảo Vũ Tiên đánh trọng thương Vũ Điệp, nó đã hóa thành một luồng sáng bắn thẳng vào lưng của U Ảo Vũ Tiên. Chớp mắt, thần kiếm đã đến gần, ánh trắng hội tụ lại. U Ảo Vũ Tiên sớm có phòng bị, trong lòng biết Thiên Ly thần kiếm sẽ không bỏ qua cơ hội này, vì thế đã bố trí phòng ngự sau lưng, đợi đến khi Thiên Ly thần kiếm phá được tấm thuẫn bằng ánh sáng để phòng ngự, U Ảo Vũ Tiên đã sớm xuất hiện bên cạnh Lâm Y Tuyết, phất tay đánh ra một chưởng. Đối với tập kích bất ngờ của U Ảo Vũ Tiên, Lâm Y Tuyết sớm cảnh giác trước một bước, nàng thi triển Kim Cương Hàng Ma ấn đỡ thẳng một chiêu của U Ảo Vũ Tiên. Lâm Y Tuyết thân thể chấn động, khóe miệng tươm máu tươi, tuy cố gắng ổn định thân thể nhưng thương thế lại vô cùng nghiêm trọng. U Ảo Vũ Tiên khẽ “ồ” một tiếng, lập tức bị hất lùi lại vài trượng, vẻ mặt hiện ra sự kinh ngạc.
Ở phía sau lưng của Lâm Y Tuyết, Dao Quang ân cần hỏi lại:
- Y Tuyết, muội thế nào rồi?
Lâm Y Tuyết khẽ lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã không còn thấy sự bướng bỉnh trước đây, thay vào đó là sự nặng nề chăm chú, khí thế rất nghiêm chỉnh đứng đắn.
Mẫu Đơn phát hiện được không ổn, lập tức gầm giận một tiếng, sau đó liền tăng thực lực lên cực hạn, ý đồ muốn tiêu diệt sớm nguyên thần và cơ thể huyết nhục của Tứ Dực thần sứ.
Gặp phải tấn công mãnh liệt, Tứ Dực thần sứ lập tức kêu to một tiếng thê thảm mô tả tình thế nghiêm trọng thế nào, lập tức chọc giận U Ảo Vũ Tiên.
- Tìm chết.
Nhanh chóng bay đến, U Ảo Vũ Tiên đánh ra một chưởng công thẳng đến Mẫu Đơn.
Lâm Y Tuyết mím chặt đôi môi, chuyển mình dời đến ngăn trước mặt Mẫu Đơn, lần nữa phất chưởng ngăn lại.
Từ xa xa, Dao Quang, Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết thấy tình hình như vậy, không khỏi biến hẳn sắc mặt, cùng thất thanh la to:
- Y Tuyết/ sư muội không thể nào …
Thở dài khổ sở, Lâm Y Tuyết biết rõ không thể làm vậy nhưng lại không thể không làm vậy, nàng đã sớm không quan tâm đến chuyện sinh tử của mình rồi.
Lúc này, Phong Động Tùy Tâm trong cơ thể Lâm Y Tuyết phát hiện không ổn, lập tức đoạt lấy quyền khống chế thân thể Lâm Y Tuyết, phát xuất một luồng sức mạnh kỳ dị ngưng tụ ở lòng bàn tay thành một kết giới chân không yên lặng đón lấy một chưởng của U Ảo Vũ Tiên. Chớp mắt, hai chưởng gặp nhau, chuyện lạ xuất hiện. U Ảo Vũ Tiên một chưởng với sức mạnh kinh người, khi đánh trúng phải lòng bàn tay của Lâm Y Tuyết, không những không đánh bay được Lâm Y Tuyết, ngược lại bản thân bị hất lùi lại, khóe miệng tuôn ra chút máu tươi. Kết quả như vậy khiến người ta phải chấn động kinh hãi, ngay cả bản thân Lâm Y Tuyết cũng không hiểu rõ ràng.
U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt kinh ngạc, chất vấn lại:
- Pháp quyết này của ngươi là thế nào đây?
Lâm Y Tuyết nghe vậy sửng mình, Phong Động Tùy Tâm trong cơ thể dĩ nhiên đã ẩn đi, nàng căn bản không biết được vì sao lại như vậy nhưng cố tỏ ra lạnh lùng đáp trả:
- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết.
U Ảo Vũ Tiên kinh hãi giận dữ vô cùng, chuyển mình né tránh tiến công của Thiên Ly thần kiếm, ánh mắt trừng trừng Lâm Y Tuyết.
Lúc này, Tân Nguyệt đã tỉnh lại, thương thế có phần khôi phục nhưng cũng chỉ đạt được đến sáu bảy phần thực lực. Thấy Vũ Điệp bị trọng thương rơi xuống mặt đất, Tân Nguyệt không dám chần chừ, vừa phát ra mệnh lệnh tiến công đối với Thiên Ly thần kiếm, vừa bay thẳng đến Lâm Y Tuyết.
Giữa không trung, tiếng kêu thảm của Tứ Dực thần sứ vẫn còn tiếp tục. U Ảo Vũ Tiên căn bản không còn thời gian suy xét, lão phải đẩy lùi được Lâm Y Tuyết trước khi Tân Nguyệt đến mới có hy vọng cứu thoát Tứ Dực thần sứ. Suy nghĩ như vậy, U Ảo Vũ Tiên không dám chần chừ, lần nữa phát động tiến công Lâm Y Tuyết, nhưng phương thức lại có phần khác đi. Trước đây, U Ảo Vũ Tiên tự phụ hơn người, chọn cách công kích đơn giản trực tiếp. Hiện nay, lão không biết rõ lai lịch của Lâm Y Tuyết, vì đạt hiệu quả ngay trong một chiêu, lão đã thay đổi thành một loại phương thức khác, toàn thân biến hóa ra ngàn vạn, xem ra như có hàng ngàn quả cầu ánh sáng vỡ tan trùm khắp trời đất chụp xuống Lâm Y Tuyết.
Đối mặt với công kích như vậy, Lâm Y Tuyết khó có thể phản kích, chỉ đành chống đỡ kết giới phòng ngự, chống cự bị động công kích của địch nhân. Do không thể nào xác định được chân thân của U Ảo Vũ Tiên ở chỗ nào, phạm vi phòng ngự của Lâm Y Tuyết tương đối lớn lại khá yếu ớt, vì thế dễ dàng bị U Ảo Vũ Tiên phá vỡ, thân thể bị sức trùng kích cực lớn làm cho trọng thương, nàng rên lên một tiếng liền bị hất bay đi như đạn bắn. Mẫu Đơn phát hiện được tình hình này, trong lòng không khỏi tiếc nuối chỉ cần một chốc lát nữa thì bản thân có thể tiêu diệt được Tứ Dực thần sứ, ai ngờ lại bị cản trở. Thở dài u oán, Mẫu Đơn đành chọn bỏ đi, thân thể chớp mắt biến mất, né tránh tiến công của U Ảo Vũ Tiên, đỡ lấy Lâm Y Tuyết bị trọng thương rơi xuống đất.
- Cảm giác thế nào? Còn có thể chịu đựng được không?
Nhìn Lâm Y Tuyết vẻ mặt tái nhợt nằm trong lòng, Mẫu Đơn có phần chua xót cất tiếng hỏi. Miễn cưỡng bật cười, Lâm Y Tuyết yếu ớt trả lời:
- Không sao, muội nghỉ một lúc là được thôi.
Mẫu Đơn cười cười, không nói nhiều, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Giang Thanh Tuyết, đỡ Lâm Y Tuyết ngồi xuống cạnh.
Sau đó, Mẫu Đơn đón Vũ Điệp bị trọng thương về lại, thở dài u oán nói:
- Tình thế rất bất lợi cho chúng ta, ta sẽ toàn lực hỗ trợ Tân Nguyệt, mọi người cũng phải tranh thủ thời gian để khôi phục lại thực lực.
Hoa Hồng lên tiếng:
- Ta còn sức đánh một chiêu.
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Thương thế của chúng ta trong thời gian ngắn không thể khôi phục được, cho dù không tiếc cả mạng cũng không phát huy được bao nhiêu u lực.
Giang Thanh Tuyết nhìn Dao Quang, cất tiếng hỏi:
- Đệ có Nại Hà châu bảo vệ cơ thể, khôi phục tương đối nhanh, bây giờ đã khôi phục được mấy phần thực lực rồi?
Dao Quang cười khổ trả lời:
- Thời gian quá ngắn ngủi, chỉ gần được ba phần mà thôi.
Giang Thanh Tuyết thương cảm nói:
- Nếu như vậy, tình hình của chúng ta quả thật rất khó khăn.
Mẫu Đơn an ủi:
- Tùy cơ ứng biến, mọi người chớ có nản chí. Bây giờ ta đi hỗ trợ Tân Nguyệt, các vị phải cẩn thận hơn.
Dứt lời, Mẫu Đơn lóe lên đi liền, sau đó xuất hiện ở giữa chiến trường.
Lúc này, Tân Nguyệt đã thu hồi lại Thiên Ly thần kiếm đang lạnh lùng nhìn U Ảo Vũ Tiên cách vài trượng, hoàn toàn không phát động công kích.
U Ảo Vũ Tiên cứu thoát Tứ Dực thần sứ rồi, thấy y thương thế rất nặng nề, hơi trầm tư một chút rồi dặn dò:
- Ngươi thương thế không nhẹ, hãy rời đi trước.
Tứ Dực thần sứ chần chừ trả lời:
- Chi bằng để ta ở lại hỗ trợ ngài?
U Ảo Vũ Tiên điềm nhiên đáp:
- Nếu ngươi ở lại chỉ trở thành gánh nặng cho ta, những người này ta đủ sức ứng phó.
Tứ Dực thần sứ trong lòng không vui nhưng lại không dám nói nhiều, lập tức bắn mình thẳng lên trời cao, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng.
Mẫu Đơn đến bên cạnh Tân Nguyệt, nhỏ giọng nhắc:
- Tình hình không ổn, chúng ta phải vô cùng cẩn thận.
Tân Nguyệt chăm chú nhìn U Ảo Vũ Tiên, trầm giọng nói:
- Muội chủ công, tỷ chú ý nắm chắc cơ hội, lão ta đã bị thương không nhẹ rồi.
Mẫu Đơn hiểu rõ ý của Tân Nguyệt, dặn dò:
- Cẩn thận, không nên đánh thẳng với lão ta, người này thực lực đáng sợ vô cùng.
Tân Nguyệt đáp:
- Muội hiểu rõ, chúng ta bắt đầu thôi.
Chuyển mình ép gần đến, Tân Nguyệt tốc độ rất chậm, điều này khiến cho U Ảo Vũ Tiên không thèm né tránh.
Chăm chú nhìn Tân Nguyệt đến gần, U Ảo Vũ Tiên cười lạnh nói:
- Một đám tàn binh già yếu, các ngươi cho là còn có cơ hội thay đổi cục diện sao?
Tân Nguyệt vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng đáp:
- Thế sự như bàn cờ, bây giờ còn chưa biết được kết cục.
U Ảo Vũ Tiên hừ giọng nói:
- Không cần phải mạnh miệng, ngươi tuy có thần kiếm trong tay, đáng tiếc tu vi hạn chế, căn bản không phát huy được uy lực vốn có. Lại thêm trước đây ngươi đã bị thương còn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị thương tiếp tục, ngươi tối đa chỉ có thể phát huy được năm sáu phần thực lực, căn bản không phải đối thủ của bản tiên, ta khuyên ngươi hay sớm chạy để giữ mạng sống.
Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:
- Nếu như ta muốn đi thì sẽ không ở chỗ này.
U Ảo Vũ Tiên cười lạnh đáp:
- Đây chính là cơ hội duy nhất, ngươi rất ngu xuẩn.
Tân Nguyệt nói:
- Ngu xuẩn nói khác đi chính là cố chấp, từ đó vào lúc này lại có ý nghĩa hay.
U Ảo Vũ Tiên cười nói:
- Hay cho ý nghĩa hay, chỉ sợ ngươi gánh không nỗi.
Tân Nguyệt nói:
- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi lo lắng.
U Ảo Vũ Tiên nhướng cao mày, hơi không vui nói:
- Sắp chết tới nơi còn mạnh miệng, đợi chút nữa ta sẽ khiến cho ngươi biết thế nào là hối hận.
Tân Nguyệt phản bác trở lại:
- Nói không chừng hối hận lại chính là ngươi.
U Ảo Vũ Tiên bật cười âm hiểm trả lời:
- Ngươi rất tự phụ, cũng rất thông minh. Đáng tiếc có một số chuyện sớm đã định sẵn rồi, ngươi cho dù kéo dài thêm chút thời gian cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng. Bây giờ, hãy để ta đưa tiễn các ngươi đi một đoạn.
Lời còn vang bên tai, U Ảo Vũ Tiên hệt như bóng ma, chớp mắt đã xuất hiện cách Tân Nguyệt chừng sáu thước, một chưởng đánh thẳng vào ngực của Tân Nguyệt. Vẻ mặt không thay đổi, Tân Nguyệt không chút kinh hãi, thân thể chớp mắt đã lùi lại vài trượng né tránh được một chiêu của U Ảo Vũ Tiên.
Hô nhẹ một tiếng, U Ảo Vũ Tiên nghi hoặc nói:
- Thân pháp này khá quen thuộc, ngươi học từ nơi nào?
Tân Nguyệt múa kiếm tiến công, hoàn toàn không trả lời, làn kiếm dày đặc trùm cả trời đất bao vây lấy khu vực chính diện của U Ảo Vũ Tiên.
Bật cười khinh miệt, U Ảo Vũ Tiên nói:
- Tiến công như vậy là ngươi muốn kéo dài thời gian hay tâm lực đã không còn tương hợp?
Tân Nguyệt ánh mắt như băng, lạnh lẽo đáp:
- Chớ có đắc ý.
Thân hình loáng cái, Tân Nguyệt ảo hóa nhiều vô cùng, vô số hình bóng cùng với bóng kiếm đầy trời triển khai công kích.
U Ảo Vũ Tiên cười to, cuồng vọng nói:
- Múa rìu qua mắt thợ, quả thật không tự lượng sức mình.
Còn đang nói, U Ảo Vũ Tiên phân chia thân thể, hóa thành vô số bóng sáng, mỗi cái đều tự động khuếch tán khiến người ta khó có thể phân biệt được cái nào mới là bóng người thật sự.
Tân Nguyệt hơi kinh hãi, hừ lạnh nói:
- Đây chính là hàm nghĩa chân thực trong cái tên U Ảo của ngươi?
Bốn bề, U Ảo Vũ Tiên thanh âm phiêu hốt vang lên:
- Không sai, đây chính là món sở trường của bản tiên, ngươi căn bản tự mình chuốc lấy khổ sở.
Tân Nguyệt hờ hững đáp:
- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử qua coi thế nào.
Dứt lời, Tân Nguyệt thi triển Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm quyết, hàng ngàn hàng vạn làn kiếm tầng tầng chuyển động, quay cuồng múa may tràn khắp khu vực phương viên vài trăm trượng, hai bên như bóng với hình, tràn ngập tiếng gió gào thét.
Ở phía sau lưng của Lâm Y Tuyết, Dao Quang ân cần hỏi lại:
- Y Tuyết, muội thế nào rồi?
Lâm Y Tuyết khẽ lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã không còn thấy sự bướng bỉnh trước đây, thay vào đó là sự nặng nề chăm chú, khí thế rất nghiêm chỉnh đứng đắn.
Mẫu Đơn phát hiện được không ổn, lập tức gầm giận một tiếng, sau đó liền tăng thực lực lên cực hạn, ý đồ muốn tiêu diệt sớm nguyên thần và cơ thể huyết nhục của Tứ Dực thần sứ.
Gặp phải tấn công mãnh liệt, Tứ Dực thần sứ lập tức kêu to một tiếng thê thảm mô tả tình thế nghiêm trọng thế nào, lập tức chọc giận U Ảo Vũ Tiên.
- Tìm chết.
Nhanh chóng bay đến, U Ảo Vũ Tiên đánh ra một chưởng công thẳng đến Mẫu Đơn.
Lâm Y Tuyết mím chặt đôi môi, chuyển mình dời đến ngăn trước mặt Mẫu Đơn, lần nữa phất chưởng ngăn lại.
Từ xa xa, Dao Quang, Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết thấy tình hình như vậy, không khỏi biến hẳn sắc mặt, cùng thất thanh la to:
- Y Tuyết/ sư muội không thể nào …
Thở dài khổ sở, Lâm Y Tuyết biết rõ không thể làm vậy nhưng lại không thể không làm vậy, nàng đã sớm không quan tâm đến chuyện sinh tử của mình rồi.
Lúc này, Phong Động Tùy Tâm trong cơ thể Lâm Y Tuyết phát hiện không ổn, lập tức đoạt lấy quyền khống chế thân thể Lâm Y Tuyết, phát xuất một luồng sức mạnh kỳ dị ngưng tụ ở lòng bàn tay thành một kết giới chân không yên lặng đón lấy một chưởng của U Ảo Vũ Tiên. Chớp mắt, hai chưởng gặp nhau, chuyện lạ xuất hiện. U Ảo Vũ Tiên một chưởng với sức mạnh kinh người, khi đánh trúng phải lòng bàn tay của Lâm Y Tuyết, không những không đánh bay được Lâm Y Tuyết, ngược lại bản thân bị hất lùi lại, khóe miệng tuôn ra chút máu tươi. Kết quả như vậy khiến người ta phải chấn động kinh hãi, ngay cả bản thân Lâm Y Tuyết cũng không hiểu rõ ràng.
U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt kinh ngạc, chất vấn lại:
- Pháp quyết này của ngươi là thế nào đây?
Lâm Y Tuyết nghe vậy sửng mình, Phong Động Tùy Tâm trong cơ thể dĩ nhiên đã ẩn đi, nàng căn bản không biết được vì sao lại như vậy nhưng cố tỏ ra lạnh lùng đáp trả:
- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết.
U Ảo Vũ Tiên kinh hãi giận dữ vô cùng, chuyển mình né tránh tiến công của Thiên Ly thần kiếm, ánh mắt trừng trừng Lâm Y Tuyết.
Lúc này, Tân Nguyệt đã tỉnh lại, thương thế có phần khôi phục nhưng cũng chỉ đạt được đến sáu bảy phần thực lực. Thấy Vũ Điệp bị trọng thương rơi xuống mặt đất, Tân Nguyệt không dám chần chừ, vừa phát ra mệnh lệnh tiến công đối với Thiên Ly thần kiếm, vừa bay thẳng đến Lâm Y Tuyết.
Giữa không trung, tiếng kêu thảm của Tứ Dực thần sứ vẫn còn tiếp tục. U Ảo Vũ Tiên căn bản không còn thời gian suy xét, lão phải đẩy lùi được Lâm Y Tuyết trước khi Tân Nguyệt đến mới có hy vọng cứu thoát Tứ Dực thần sứ. Suy nghĩ như vậy, U Ảo Vũ Tiên không dám chần chừ, lần nữa phát động tiến công Lâm Y Tuyết, nhưng phương thức lại có phần khác đi. Trước đây, U Ảo Vũ Tiên tự phụ hơn người, chọn cách công kích đơn giản trực tiếp. Hiện nay, lão không biết rõ lai lịch của Lâm Y Tuyết, vì đạt hiệu quả ngay trong một chiêu, lão đã thay đổi thành một loại phương thức khác, toàn thân biến hóa ra ngàn vạn, xem ra như có hàng ngàn quả cầu ánh sáng vỡ tan trùm khắp trời đất chụp xuống Lâm Y Tuyết.
Đối mặt với công kích như vậy, Lâm Y Tuyết khó có thể phản kích, chỉ đành chống đỡ kết giới phòng ngự, chống cự bị động công kích của địch nhân. Do không thể nào xác định được chân thân của U Ảo Vũ Tiên ở chỗ nào, phạm vi phòng ngự của Lâm Y Tuyết tương đối lớn lại khá yếu ớt, vì thế dễ dàng bị U Ảo Vũ Tiên phá vỡ, thân thể bị sức trùng kích cực lớn làm cho trọng thương, nàng rên lên một tiếng liền bị hất bay đi như đạn bắn. Mẫu Đơn phát hiện được tình hình này, trong lòng không khỏi tiếc nuối chỉ cần một chốc lát nữa thì bản thân có thể tiêu diệt được Tứ Dực thần sứ, ai ngờ lại bị cản trở. Thở dài u oán, Mẫu Đơn đành chọn bỏ đi, thân thể chớp mắt biến mất, né tránh tiến công của U Ảo Vũ Tiên, đỡ lấy Lâm Y Tuyết bị trọng thương rơi xuống đất.
- Cảm giác thế nào? Còn có thể chịu đựng được không?
Nhìn Lâm Y Tuyết vẻ mặt tái nhợt nằm trong lòng, Mẫu Đơn có phần chua xót cất tiếng hỏi. Miễn cưỡng bật cười, Lâm Y Tuyết yếu ớt trả lời:
- Không sao, muội nghỉ một lúc là được thôi.
Mẫu Đơn cười cười, không nói nhiều, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Giang Thanh Tuyết, đỡ Lâm Y Tuyết ngồi xuống cạnh.
Sau đó, Mẫu Đơn đón Vũ Điệp bị trọng thương về lại, thở dài u oán nói:
- Tình thế rất bất lợi cho chúng ta, ta sẽ toàn lực hỗ trợ Tân Nguyệt, mọi người cũng phải tranh thủ thời gian để khôi phục lại thực lực.
Hoa Hồng lên tiếng:
- Ta còn sức đánh một chiêu.
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Thương thế của chúng ta trong thời gian ngắn không thể khôi phục được, cho dù không tiếc cả mạng cũng không phát huy được bao nhiêu u lực.
Giang Thanh Tuyết nhìn Dao Quang, cất tiếng hỏi:
- Đệ có Nại Hà châu bảo vệ cơ thể, khôi phục tương đối nhanh, bây giờ đã khôi phục được mấy phần thực lực rồi?
Dao Quang cười khổ trả lời:
- Thời gian quá ngắn ngủi, chỉ gần được ba phần mà thôi.
Giang Thanh Tuyết thương cảm nói:
- Nếu như vậy, tình hình của chúng ta quả thật rất khó khăn.
Mẫu Đơn an ủi:
- Tùy cơ ứng biến, mọi người chớ có nản chí. Bây giờ ta đi hỗ trợ Tân Nguyệt, các vị phải cẩn thận hơn.
Dứt lời, Mẫu Đơn lóe lên đi liền, sau đó xuất hiện ở giữa chiến trường.
Lúc này, Tân Nguyệt đã thu hồi lại Thiên Ly thần kiếm đang lạnh lùng nhìn U Ảo Vũ Tiên cách vài trượng, hoàn toàn không phát động công kích.
U Ảo Vũ Tiên cứu thoát Tứ Dực thần sứ rồi, thấy y thương thế rất nặng nề, hơi trầm tư một chút rồi dặn dò:
- Ngươi thương thế không nhẹ, hãy rời đi trước.
Tứ Dực thần sứ chần chừ trả lời:
- Chi bằng để ta ở lại hỗ trợ ngài?
U Ảo Vũ Tiên điềm nhiên đáp:
- Nếu ngươi ở lại chỉ trở thành gánh nặng cho ta, những người này ta đủ sức ứng phó.
Tứ Dực thần sứ trong lòng không vui nhưng lại không dám nói nhiều, lập tức bắn mình thẳng lên trời cao, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng.
Mẫu Đơn đến bên cạnh Tân Nguyệt, nhỏ giọng nhắc:
- Tình hình không ổn, chúng ta phải vô cùng cẩn thận.
Tân Nguyệt chăm chú nhìn U Ảo Vũ Tiên, trầm giọng nói:
- Muội chủ công, tỷ chú ý nắm chắc cơ hội, lão ta đã bị thương không nhẹ rồi.
Mẫu Đơn hiểu rõ ý của Tân Nguyệt, dặn dò:
- Cẩn thận, không nên đánh thẳng với lão ta, người này thực lực đáng sợ vô cùng.
Tân Nguyệt đáp:
- Muội hiểu rõ, chúng ta bắt đầu thôi.
Chuyển mình ép gần đến, Tân Nguyệt tốc độ rất chậm, điều này khiến cho U Ảo Vũ Tiên không thèm né tránh.
Chăm chú nhìn Tân Nguyệt đến gần, U Ảo Vũ Tiên cười lạnh nói:
- Một đám tàn binh già yếu, các ngươi cho là còn có cơ hội thay đổi cục diện sao?
Tân Nguyệt vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng đáp:
- Thế sự như bàn cờ, bây giờ còn chưa biết được kết cục.
U Ảo Vũ Tiên hừ giọng nói:
- Không cần phải mạnh miệng, ngươi tuy có thần kiếm trong tay, đáng tiếc tu vi hạn chế, căn bản không phát huy được uy lực vốn có. Lại thêm trước đây ngươi đã bị thương còn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị thương tiếp tục, ngươi tối đa chỉ có thể phát huy được năm sáu phần thực lực, căn bản không phải đối thủ của bản tiên, ta khuyên ngươi hay sớm chạy để giữ mạng sống.
Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:
- Nếu như ta muốn đi thì sẽ không ở chỗ này.
U Ảo Vũ Tiên cười lạnh đáp:
- Đây chính là cơ hội duy nhất, ngươi rất ngu xuẩn.
Tân Nguyệt nói:
- Ngu xuẩn nói khác đi chính là cố chấp, từ đó vào lúc này lại có ý nghĩa hay.
U Ảo Vũ Tiên cười nói:
- Hay cho ý nghĩa hay, chỉ sợ ngươi gánh không nỗi.
Tân Nguyệt nói:
- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi lo lắng.
U Ảo Vũ Tiên nhướng cao mày, hơi không vui nói:
- Sắp chết tới nơi còn mạnh miệng, đợi chút nữa ta sẽ khiến cho ngươi biết thế nào là hối hận.
Tân Nguyệt phản bác trở lại:
- Nói không chừng hối hận lại chính là ngươi.
U Ảo Vũ Tiên bật cười âm hiểm trả lời:
- Ngươi rất tự phụ, cũng rất thông minh. Đáng tiếc có một số chuyện sớm đã định sẵn rồi, ngươi cho dù kéo dài thêm chút thời gian cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng. Bây giờ, hãy để ta đưa tiễn các ngươi đi một đoạn.
Lời còn vang bên tai, U Ảo Vũ Tiên hệt như bóng ma, chớp mắt đã xuất hiện cách Tân Nguyệt chừng sáu thước, một chưởng đánh thẳng vào ngực của Tân Nguyệt. Vẻ mặt không thay đổi, Tân Nguyệt không chút kinh hãi, thân thể chớp mắt đã lùi lại vài trượng né tránh được một chiêu của U Ảo Vũ Tiên.
Hô nhẹ một tiếng, U Ảo Vũ Tiên nghi hoặc nói:
- Thân pháp này khá quen thuộc, ngươi học từ nơi nào?
Tân Nguyệt múa kiếm tiến công, hoàn toàn không trả lời, làn kiếm dày đặc trùm cả trời đất bao vây lấy khu vực chính diện của U Ảo Vũ Tiên.
Bật cười khinh miệt, U Ảo Vũ Tiên nói:
- Tiến công như vậy là ngươi muốn kéo dài thời gian hay tâm lực đã không còn tương hợp?
Tân Nguyệt ánh mắt như băng, lạnh lẽo đáp:
- Chớ có đắc ý.
Thân hình loáng cái, Tân Nguyệt ảo hóa nhiều vô cùng, vô số hình bóng cùng với bóng kiếm đầy trời triển khai công kích.
U Ảo Vũ Tiên cười to, cuồng vọng nói:
- Múa rìu qua mắt thợ, quả thật không tự lượng sức mình.
Còn đang nói, U Ảo Vũ Tiên phân chia thân thể, hóa thành vô số bóng sáng, mỗi cái đều tự động khuếch tán khiến người ta khó có thể phân biệt được cái nào mới là bóng người thật sự.
Tân Nguyệt hơi kinh hãi, hừ lạnh nói:
- Đây chính là hàm nghĩa chân thực trong cái tên U Ảo của ngươi?
Bốn bề, U Ảo Vũ Tiên thanh âm phiêu hốt vang lên:
- Không sai, đây chính là món sở trường của bản tiên, ngươi căn bản tự mình chuốc lấy khổ sở.
Tân Nguyệt hờ hững đáp:
- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử qua coi thế nào.
Dứt lời, Tân Nguyệt thi triển Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm quyết, hàng ngàn hàng vạn làn kiếm tầng tầng chuyển động, quay cuồng múa may tràn khắp khu vực phương viên vài trăm trượng, hai bên như bóng với hình, tràn ngập tiếng gió gào thét.