Trong Thiên Cực điện của Hải vực, Hải Nữ kể một hơi thật lâu về những kinh nghiệm kỳ dị cùng với dị giới quỷ bí, cho dù là những tuyệt thế cao thủ như Thiên Địa môn chủ, Vạn Tượng Huyền Tôn cũng thấy không thể nào ngờ được. Vạn Tượng Huyền Tôn có giao tình với Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, nên khi nghe họ gặp phải hiểm cảnh, trong lòng không khỏi có chút thương xót, đồng thời cũng đầy hiếu kỳ đối dị giới thần bí, lập tức thúc giục Hải Nữ:
- Con tiếp tục kể đi, sau đó lại phát sinh ra chuyện gì?
Hải Nữ bật cười, sau đó đưa mắt nhìn Thiên Địa môn chủ, Thiên Địa môn chủ liền mỉm cười gật đầu, cho nên Hải Nữ tiếp tục kể tiếp những chuyện trước kia.
Thấy Hải Nữ quay lại, mà người đi theo lại đổi thành Diệp Tâm Nghi, Kính chủ Ảo Ảnh có phần vui mừng, nhiệt tình tiếp đãi hai người. Diệp Tâm Nghi nhìn Ảo Ảnh, trong lòng có cảm giác kỳ quái, phảng phất như người trước mắt giả dối, không chân thực. Cảm giác này đến từ Dục Hoa tinh linh từ trong cơ thể của Diệp Tâm Nghi, nó dường như cảm ứng được một loại khí chất đặc biệt nào đó trên người của Ảo Ảnh, từ đó phát xuất cảnh cáo với Diệp Tâm Nghi.
Hải Nữ vẻ mặt ngây thơ, mở tròn hai mắt biểu hiện không hiểu thế sự.
Dẫn hai người đến Kính Nguyên giới, Ảo Ảnh hỏi lại:
- Hải Nữ, sư nương con đi thành Hắc Ám rồi sao?
Hải Nữ cười nói:
- Đúng thế, con và sư nương đi ra gặp phải sư phụ, sư nương cùng đi với người đến thành Hắc Ám, bảo chúng ta ở nơi này chờ người.
Ảo Ảnh cười nói:
- Như vậy, bọn họ dự tính đi đối phó với thành Hắc Ám?
Hải Nữ lắc đầu đáp:
- Con cũng không biết, sư phụ đi rất gấp rút.
Diệp Tâm Nghi kéo tay Hải Nữ, điềm nhiên đáp:
- Kính chủ xem ra rất nóng lòng.
Ảo Ảnh cảm xúc nói:
- Tranh đấu đã vài ngàn năm, cuối cùng có cơ hội tiêu diệt được địch nhân, ta đương nhiên không khỏi nóng lòng.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy cười cười, chuyển sang chuyện khác:
- Nghe nói Kính Ảo thời không có một tấm Như Ý kính, có thể làm theo ý muốn trong lòng, không biết Kính chủ có thể cho chúng ta được thấy qua một lần không?
Ảo Ảnh sửng mình, trầm ngâm một lúc, cười nói:
- Nếu như hai vị có lòng muốn biết, ta làm sao có thể cự tuyệt được.
Nói rồi, Ảo Ảnh liền dẫn hai cô đến trung tâm của Kính Nguyên giới, nơi đó có ba mươi sáu mặt kính tạo thành một kỳ trận, Ảo Ảnh đã từng tiếp đãi Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ ở nơi này.
Nhìn quanh mọi thứ, Diệp Tâm Nghi lên tiếng:
- Kính Nguyên giới thật là thần kỳ, mỗi một mặt kính chính là một thế giới.
Ảo Ảnh cười nói:
- Bóng trong gương ngàn vạn, thực ra chỉ là một thể, đi thôi, ta dẫn hai vị đến tấm kính trung tâm xem thử.
Tay trái phất lên, sương trắng nổi lên bốn phía, Diệp Tâm Nghi và Hải Nữ chỉ thấy không gian loáng cái, đến khi nhìn lại cẩn thận mới phát hiện được, ba người đã đến một thế giới khác. Nơi đó, kính sáng bằng phẳng vô biên, ở khoảng cách ba người không xa có tấm gương ngũ sắc dựng đứng, đang chuyển động chầm chậm, hơn nữa còn chuyển biến cảnh sắc.
- Đây chính là Như Ý kính?
Hiếu kỳ nhìn mặt gương đó, Hải Nữ khờ dại cất tiếng hỏi.
Ảo Ảnh cười đáp:
- Đúng thế, đây chính là Như Ý kính thần bí nhất của Kính Ảo thời không.
Diệp Tâm Nghi hai mắt khép hờ, kỳ hoa trên trán hiện ra thăm dò mặt gương màu phía trước mặt.
Giây lát sau, Diệp Tâm Nghi bình thường trở lại, điềm nhiên nói:
- Kính chủ không ngại cho chúng ta đến gần để xem một chút chứ.
Ảo Ảnh cười đáp:
- Xin mời hai vị.
Đến bên tấm gương màu, Hải Nữ rất hưng phấn, theo sự chuyển động của tấm gương mà lúc thì chạy đến sau lưng của tấm gương, khi thì chuyển lại trước mặt múa tay múa chân, miệng phát ra những tiếng cười ha hả.
Diệp Tâm Nghi mỉm cười đứng đó, nhìn mặt gương xoay tròn, khẽ nói:
- Kính này nếu có tên là Như Ý kính, nghĩ hẳn có thể nhìn thấy được những điều bản thân mình muốn thấy.
Ảo Ảnh cười đáp:
- Không biết Diệp cô nương muốn thấy chuyện nào đây?
Diệp Tâm Nghi liếc bà, điềm nhiên nói:
- Nghe nói Kính Ảo thời không có một bức vẽ, rất là quý giá, không biết dùng Như Ý kính này có thể nhìn thấy được hay không?
Ảo Ảnh không đáp, khí tức toàn thân xuất hiện một chút dao động, rõ ràng lời nói của Diệp Tâm Nghi khiến bà ta kinh hãi:
- Diệp cô nương nếu muốn biết, sao không tự mình thử qua một lần.
Diệp Tâm Nghi trả lời:
- Được, ta chính có ý như vậy.
Nói rồi kêu Hải Nữ lại, bản thân tiến gần đến quan sát mặt gương đó.
Ảo Ảnh để ý đến động tĩnh của Diệp Tâm Nghi, thấy nàng chuyển động chậm chạp theo chuyển động của tấm gương, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Hải Nữ đứng ở quanh đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, trên thực tế lại đang quan sát tình trạng của Ảo Ảnh.
Diệp Tâm Nghi không hề chớp mắt, khi mặt gương xoay tròn đến một góc độ nhất định che lấy tầm nhìn của Ảo Ảnh, kỳ hoa trên trán của Diệp Tâm Nghi xuất hiện, phát xuất một chùm ánh vàng kim bắn vào trong mặt kính. Chuyện này kéo dài chốc lát sau, đợi đến khi mặt gương chuyển đến một góc độ khác, Diệp Tâm Nghi đã khôi phục lại bình thường, đi vòng quanh một vòng, rồi Diệp Tâm Nghi dừng chân lại, nghi hoặc lên tiếng:
- Kính chủ, tấm Như Ý kính này có phải dùng pháp quyết tương ứng thúc động mới được phải không?
Ảo Ảnh cười đáp:
- Diệp cô nương quả thật không hổ là người thông minh, liếc mắt đã nhìn ra được bí ẩn bên trong.
Diệp Tâm Nghi khiêm tốn nói vài câu, cũng không hỏi nhiều tới, kéo tay Hải Nữ đi theo Ảo Ảnh quay về Kính Nguyên giới.
Lúc này, một trong ba đại kính sứ là Tử Ngọc đã chờ đợi rất lâu rồi, thấy ba người xuất hiện, vội vàng tiến lên bẩm báo tin tức:
- Kính chủ, thành Hắc Ám phát sinh biến hóa to lớn, Vĩnh Minh đăng đã tắt mất rồi.
Ảo Ảnh nghe vậy chấn động, vội vàng nói:
- Quả thật có chuyện này sao?
Tử Ngọc trả lời:
- Không có chút nào giả dối.
Ảo Ảnh cười to nói:
- Tốt, rất tốt đó! Thành Hắc Ám cuối cùng cũng đi vào con đường hủy diệt, từ nay Kính Ảo thời không của chúng ta có thể yên tâm hòa bình được rồi.
Diệp Tâm Nghi nghe thấy tin tức này, biết Lục Vân đã hoàn thành công việc, không khỏi cười lên tiếng:
- Cung hỉ Kính chủ.
Ảo Ảnh vui vẻ đáp:
- Cùng vui, cùng vui thôi! Tử Ngọc, lập tức truyền lệnh của ta, khai mở cửa Không Kính quang giới, ta phải tự mình chào đón mấy người Lục Vân để cảm kích bọn họ đã ra tay hỗ trợ.
Tử Ngọc vâng một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau, Ảo Ảnh tiếp được tin tức, nói đã có tin tức của bốn người Lục Vân, bà liền dẫn Diệp Tâm Nghi và Hải Nữ đi thẳng đến để nghênh tiếp. Khi gặp mặt, hai bên vô cùng vui vẻ nhiệt tình, chào hỏi khách sáo một phen rồi, Ảo Ảnh dẫn sáu người Lục Vân đi vào trong Kính thành, đi theo có ba vị kính sứ của Kính Ảo thời không là Tử Ngọc, Thanh Ngọc, Thúy Ngọc.
Do Kính Ảo thời không từ trước đến giờ không có người ngoài tới chơi, vì thế Ảo Ảnh tiếp đãi mấy người Lục Vân ở trong Kính Nguyên giới, mọi người đứng lẫn với nhau, không khí nhẹ nhàng hài hòa.
- Lần này, Lục thiếu hiệp loại trừ được thành Hắc Ám, điều này giúp ích rất lớn lao cho chúng ta, ta đại biểu cả Kính Ảo thời không cảm tạ các vị. Hy vọng chúng ta hai bên có thể ở chung hòa bình, đối xử với nhau thật tốt.
Giọng nói thành khẩn, những câu nói này của Ảo Ảnh nghe qua vô cùng lọt lỗ tai.
Lục Vân cười đáp:
- Kính chủ yêu thích hòa bình như vậy, khiến người ta phải kính phục, nhưng trước khi chúng ta rời khỏi thành Hắc Ám, Huyền Minh đã từng nói một số câu khiến ta không khỏi phải cầu xin kính chủ chứng thực cho.
Ảo Ảnh nghe vậy thất kinh, chăm chú nhìn Lục Vân một lúc, thấy nụ cười của chàng thản nhiên, thế nhưng lại không nhìn ra được tâm tư trong lòng của chàng liền trả lời:
- Lục thiếu hiệp có gì cứ nói thẳng ra được rồi, có thể trả lời được thì ta tuyệt đối không từ chối.
Lục Vân bật cười nho nhã, hỏi lại:
- Thành chủ Hắc Ám trước đây nói với ta, sư muội Diệp Tâm Nghi và đồ đệ Hải Nữ của ta sở dĩ xuất hiện ở trong thế giới này là bởi vì Kính chủ đã làm phép thỉnh hai người bọn họ đến đây, chuyện này chắc hẳn Kính chủ sẽ không phủ nhận phải không?
Câu này của Lục Vân có phần khẳng định, trực tiếp nói ra thẳng thắn với Ảo Ảnh, có thể nói là lớn tiếng dọa người.
- Con tiếp tục kể đi, sau đó lại phát sinh ra chuyện gì?
Hải Nữ bật cười, sau đó đưa mắt nhìn Thiên Địa môn chủ, Thiên Địa môn chủ liền mỉm cười gật đầu, cho nên Hải Nữ tiếp tục kể tiếp những chuyện trước kia.
Thấy Hải Nữ quay lại, mà người đi theo lại đổi thành Diệp Tâm Nghi, Kính chủ Ảo Ảnh có phần vui mừng, nhiệt tình tiếp đãi hai người. Diệp Tâm Nghi nhìn Ảo Ảnh, trong lòng có cảm giác kỳ quái, phảng phất như người trước mắt giả dối, không chân thực. Cảm giác này đến từ Dục Hoa tinh linh từ trong cơ thể của Diệp Tâm Nghi, nó dường như cảm ứng được một loại khí chất đặc biệt nào đó trên người của Ảo Ảnh, từ đó phát xuất cảnh cáo với Diệp Tâm Nghi.
Hải Nữ vẻ mặt ngây thơ, mở tròn hai mắt biểu hiện không hiểu thế sự.
Dẫn hai người đến Kính Nguyên giới, Ảo Ảnh hỏi lại:
- Hải Nữ, sư nương con đi thành Hắc Ám rồi sao?
Hải Nữ cười nói:
- Đúng thế, con và sư nương đi ra gặp phải sư phụ, sư nương cùng đi với người đến thành Hắc Ám, bảo chúng ta ở nơi này chờ người.
Ảo Ảnh cười nói:
- Như vậy, bọn họ dự tính đi đối phó với thành Hắc Ám?
Hải Nữ lắc đầu đáp:
- Con cũng không biết, sư phụ đi rất gấp rút.
Diệp Tâm Nghi kéo tay Hải Nữ, điềm nhiên đáp:
- Kính chủ xem ra rất nóng lòng.
Ảo Ảnh cảm xúc nói:
- Tranh đấu đã vài ngàn năm, cuối cùng có cơ hội tiêu diệt được địch nhân, ta đương nhiên không khỏi nóng lòng.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy cười cười, chuyển sang chuyện khác:
- Nghe nói Kính Ảo thời không có một tấm Như Ý kính, có thể làm theo ý muốn trong lòng, không biết Kính chủ có thể cho chúng ta được thấy qua một lần không?
Ảo Ảnh sửng mình, trầm ngâm một lúc, cười nói:
- Nếu như hai vị có lòng muốn biết, ta làm sao có thể cự tuyệt được.
Nói rồi, Ảo Ảnh liền dẫn hai cô đến trung tâm của Kính Nguyên giới, nơi đó có ba mươi sáu mặt kính tạo thành một kỳ trận, Ảo Ảnh đã từng tiếp đãi Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ ở nơi này.
Nhìn quanh mọi thứ, Diệp Tâm Nghi lên tiếng:
- Kính Nguyên giới thật là thần kỳ, mỗi một mặt kính chính là một thế giới.
Ảo Ảnh cười nói:
- Bóng trong gương ngàn vạn, thực ra chỉ là một thể, đi thôi, ta dẫn hai vị đến tấm kính trung tâm xem thử.
Tay trái phất lên, sương trắng nổi lên bốn phía, Diệp Tâm Nghi và Hải Nữ chỉ thấy không gian loáng cái, đến khi nhìn lại cẩn thận mới phát hiện được, ba người đã đến một thế giới khác. Nơi đó, kính sáng bằng phẳng vô biên, ở khoảng cách ba người không xa có tấm gương ngũ sắc dựng đứng, đang chuyển động chầm chậm, hơn nữa còn chuyển biến cảnh sắc.
- Đây chính là Như Ý kính?
Hiếu kỳ nhìn mặt gương đó, Hải Nữ khờ dại cất tiếng hỏi.
Ảo Ảnh cười đáp:
- Đúng thế, đây chính là Như Ý kính thần bí nhất của Kính Ảo thời không.
Diệp Tâm Nghi hai mắt khép hờ, kỳ hoa trên trán hiện ra thăm dò mặt gương màu phía trước mặt.
Giây lát sau, Diệp Tâm Nghi bình thường trở lại, điềm nhiên nói:
- Kính chủ không ngại cho chúng ta đến gần để xem một chút chứ.
Ảo Ảnh cười đáp:
- Xin mời hai vị.
Đến bên tấm gương màu, Hải Nữ rất hưng phấn, theo sự chuyển động của tấm gương mà lúc thì chạy đến sau lưng của tấm gương, khi thì chuyển lại trước mặt múa tay múa chân, miệng phát ra những tiếng cười ha hả.
Diệp Tâm Nghi mỉm cười đứng đó, nhìn mặt gương xoay tròn, khẽ nói:
- Kính này nếu có tên là Như Ý kính, nghĩ hẳn có thể nhìn thấy được những điều bản thân mình muốn thấy.
Ảo Ảnh cười đáp:
- Không biết Diệp cô nương muốn thấy chuyện nào đây?
Diệp Tâm Nghi liếc bà, điềm nhiên nói:
- Nghe nói Kính Ảo thời không có một bức vẽ, rất là quý giá, không biết dùng Như Ý kính này có thể nhìn thấy được hay không?
Ảo Ảnh không đáp, khí tức toàn thân xuất hiện một chút dao động, rõ ràng lời nói của Diệp Tâm Nghi khiến bà ta kinh hãi:
- Diệp cô nương nếu muốn biết, sao không tự mình thử qua một lần.
Diệp Tâm Nghi trả lời:
- Được, ta chính có ý như vậy.
Nói rồi kêu Hải Nữ lại, bản thân tiến gần đến quan sát mặt gương đó.
Ảo Ảnh để ý đến động tĩnh của Diệp Tâm Nghi, thấy nàng chuyển động chậm chạp theo chuyển động của tấm gương, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Hải Nữ đứng ở quanh đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, trên thực tế lại đang quan sát tình trạng của Ảo Ảnh.
Diệp Tâm Nghi không hề chớp mắt, khi mặt gương xoay tròn đến một góc độ nhất định che lấy tầm nhìn của Ảo Ảnh, kỳ hoa trên trán của Diệp Tâm Nghi xuất hiện, phát xuất một chùm ánh vàng kim bắn vào trong mặt kính. Chuyện này kéo dài chốc lát sau, đợi đến khi mặt gương chuyển đến một góc độ khác, Diệp Tâm Nghi đã khôi phục lại bình thường, đi vòng quanh một vòng, rồi Diệp Tâm Nghi dừng chân lại, nghi hoặc lên tiếng:
- Kính chủ, tấm Như Ý kính này có phải dùng pháp quyết tương ứng thúc động mới được phải không?
Ảo Ảnh cười đáp:
- Diệp cô nương quả thật không hổ là người thông minh, liếc mắt đã nhìn ra được bí ẩn bên trong.
Diệp Tâm Nghi khiêm tốn nói vài câu, cũng không hỏi nhiều tới, kéo tay Hải Nữ đi theo Ảo Ảnh quay về Kính Nguyên giới.
Lúc này, một trong ba đại kính sứ là Tử Ngọc đã chờ đợi rất lâu rồi, thấy ba người xuất hiện, vội vàng tiến lên bẩm báo tin tức:
- Kính chủ, thành Hắc Ám phát sinh biến hóa to lớn, Vĩnh Minh đăng đã tắt mất rồi.
Ảo Ảnh nghe vậy chấn động, vội vàng nói:
- Quả thật có chuyện này sao?
Tử Ngọc trả lời:
- Không có chút nào giả dối.
Ảo Ảnh cười to nói:
- Tốt, rất tốt đó! Thành Hắc Ám cuối cùng cũng đi vào con đường hủy diệt, từ nay Kính Ảo thời không của chúng ta có thể yên tâm hòa bình được rồi.
Diệp Tâm Nghi nghe thấy tin tức này, biết Lục Vân đã hoàn thành công việc, không khỏi cười lên tiếng:
- Cung hỉ Kính chủ.
Ảo Ảnh vui vẻ đáp:
- Cùng vui, cùng vui thôi! Tử Ngọc, lập tức truyền lệnh của ta, khai mở cửa Không Kính quang giới, ta phải tự mình chào đón mấy người Lục Vân để cảm kích bọn họ đã ra tay hỗ trợ.
Tử Ngọc vâng một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau, Ảo Ảnh tiếp được tin tức, nói đã có tin tức của bốn người Lục Vân, bà liền dẫn Diệp Tâm Nghi và Hải Nữ đi thẳng đến để nghênh tiếp. Khi gặp mặt, hai bên vô cùng vui vẻ nhiệt tình, chào hỏi khách sáo một phen rồi, Ảo Ảnh dẫn sáu người Lục Vân đi vào trong Kính thành, đi theo có ba vị kính sứ của Kính Ảo thời không là Tử Ngọc, Thanh Ngọc, Thúy Ngọc.
Do Kính Ảo thời không từ trước đến giờ không có người ngoài tới chơi, vì thế Ảo Ảnh tiếp đãi mấy người Lục Vân ở trong Kính Nguyên giới, mọi người đứng lẫn với nhau, không khí nhẹ nhàng hài hòa.
- Lần này, Lục thiếu hiệp loại trừ được thành Hắc Ám, điều này giúp ích rất lớn lao cho chúng ta, ta đại biểu cả Kính Ảo thời không cảm tạ các vị. Hy vọng chúng ta hai bên có thể ở chung hòa bình, đối xử với nhau thật tốt.
Giọng nói thành khẩn, những câu nói này của Ảo Ảnh nghe qua vô cùng lọt lỗ tai.
Lục Vân cười đáp:
- Kính chủ yêu thích hòa bình như vậy, khiến người ta phải kính phục, nhưng trước khi chúng ta rời khỏi thành Hắc Ám, Huyền Minh đã từng nói một số câu khiến ta không khỏi phải cầu xin kính chủ chứng thực cho.
Ảo Ảnh nghe vậy thất kinh, chăm chú nhìn Lục Vân một lúc, thấy nụ cười của chàng thản nhiên, thế nhưng lại không nhìn ra được tâm tư trong lòng của chàng liền trả lời:
- Lục thiếu hiệp có gì cứ nói thẳng ra được rồi, có thể trả lời được thì ta tuyệt đối không từ chối.
Lục Vân bật cười nho nhã, hỏi lại:
- Thành chủ Hắc Ám trước đây nói với ta, sư muội Diệp Tâm Nghi và đồ đệ Hải Nữ của ta sở dĩ xuất hiện ở trong thế giới này là bởi vì Kính chủ đã làm phép thỉnh hai người bọn họ đến đây, chuyện này chắc hẳn Kính chủ sẽ không phủ nhận phải không?
Câu này của Lục Vân có phần khẳng định, trực tiếp nói ra thẳng thắn với Ảo Ảnh, có thể nói là lớn tiếng dọa người.