Rời khỏi Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh bắt đầu triển khai hành động tìm kiếm, không bao lâu đã đến một khe núi. Do bốn bề đều đen ngòm, ba cô cũng không quá để ý, đi thẳng vào trong khe núi, quan sát chung quanh có thấy tung tích của Hải Nữ hoặc Diệp Tâm Nghi không. Giây lát sau, ba nàng đi khắp một lượt khe núi, kết quả không thu hoạch được gì cả.
Nhưng đúng lúc đó, Bách Linh đột nhiên trong lòng có dấu hiệu cảnh giác, lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận, có tình hình mới.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nghe vậy dừng chân nhìn quanh không thấy có phát hiện nào cả, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
- Bách Linh, tỷ khẳng định cảm ứng được thứ nào đó phải không?
Thấy Thương Nguyệt hỏi vậy, Bách Linh trầm giọng đáp:
- Vừa rồi trong lòng tỷ dâng lên một chút bất an, dường như có phát sinh chuyện nào đó.
Trương Ngạo Tuyết khẽ quát một tiếng, thần kiếm tùy thân tự động tuốt ra khỏi vỏ hệt như rồng tím bay lên, lượn vòng vòng quanh cả ba nàng. Nhờ vào ánh sáng của thần kiếm chiếu rọi, ba nàng quan sát cẩn thận mới phát hiện khe núi này có chút kỳ dị đặc biệt, mơ hồ có chỗ nào đó không ổn nhưng lại không nói rõ ràng ra được. Thương Nguyệt cảm giác không ổn, quanh mình nhanh chóng hiện lên ánh sáng đỏ rực, nhờ vậy chiếu sáng cả khe núi, rọi sáng khắp bốn phương. Bách Linh quan sát cẩn thận, phát hiện khe núi này diện tích không lớn lắm, mức độ gồ ghề không rõ ràng nhưng màu sắc của đất đai lại không giống những chỗ khác. Ngoài ra, trong khe núi, cứ cách khoảng cự ly nhất định lại có một số những cục đá to nhỏ chừng một trượng nhô lên, rất có quy luật và cứ kéo dài mãi khắp bốn phương.
Tình hình này, Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết cũng đã từng thấy nhưng hai người không hề có chút ấn tượng nào cả. Nhưng Bách Linh lại thấy có phần quen thược, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là điều gì.
Thu lại thần kiếm, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Không thấy có bất cứ điều gì khác thường, hay là chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thương Nguyệt và Bách Linh không hề nói nhiều, đi theo Trương Ngạo Tuyết bay khỏi nơi này.
Nhưng khi ba nàng vừa động thân bay lên, một cơn gió mạnh mẽ điên cuồng hoang dã đột nhiên ập đến, không hề có chút dấu hiệu báo trước, thoáng cái đã cuốn cả ba nàng rơi xuống mặt đất.
Lần này, Bách Linh dường như phát hiện được điều gì, lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận, cơn gió này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.
Thương Nguyệt ổn định thân thể, thấy Ngạo Tuyết và Bách Linh không bị gì, cất tiếng hỏi:
- Ý gì đây? Cơn gió này có chút kỳ quái.
Bách Linh vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng đáp:
- Tỷ phỏng chừng chúng ta đã gặp phải Minh Sát Hung Thần rồi.
Trương Ngạo Tuyết nhìn về phía trước, nghi hoặc nói:
- Làm sao thấy được như vậy?
Bách Linh giải thích:
- Khe núi dưới chân chúng ta rất có khả năng hoàn toàn không phải là khe núi mà là một bộ phận nào đó của thân thể một con thú khổng lồ từ thời hồng hoang.
Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đưa mắt cho nhau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhớ lại ở trên ngọn Thái Huyền sơn, thân thể của Ngũ Thải đại bàng và Tam Đầu linh xà trùm khắp cả trời đất, đủ để chấn động cả thiên hạ.
Hiện nay, suy đoán của Bách Linh nếu như là sự thật, thế thì tình hình cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyệt nói:
- Đi nhanh, chúng ta không cần phải dồn tinh lực tìm kiếm ở đây.
Trương Ngạo Tuyết tán thành suy nghĩ của Thương Nguyệt, kêu Bách Linh để rời khỏi nơi này.
Lúc này, một tiếng gầm trầm thấp hệt như sấm sét đánh cho tâm thần của ba nàng phải rung chuyển.
Do thay đổi hoàn cảnh, ba nàng trong Song Cực Thiên chỉ có thể phát huy được ba đến bốn phần thực lực, vì thế thực lực không mạnh mẽ như trước, nguy hiểm liền vô hình trung tăng thêm không ít.
Trên mặt đất, núi đổ đất nứt, mặt đất lắc lư. Khu vực lõm xuống nhìn như khe núi kia lúc này đột nhiên dâng cao lên, ép cho ba nàng không ngừng bay lên.
Khoảng chừng chốc lát sau, động đất dần dần mất đi. Dưới chân ba nàng lúc này xuất hiện một con thú khổng lồ, thân thể dài đến vài dặm. Nhờ vào ánh sáng nhạt, ba nàng cẩn thận quan sát mới phát hiện con thú này có điểm giống như con tê tê, nhưng hình dáng quá to lớn, xem ra hệt như một con khủng long. Lúc này, thân thể của con thú khổng lồ đó lắc lư, cái đầu dài ngoẵng đột nhiên ngửng lên, cái miệng khổng lồ mở to phát xuất một thanh âm như tiếng sét, thiếu chút nữa đã nghiền nát cả ba nàng.
Nhanh chóng né tránh, ba nàng chuyển dời vị trí. Đợi sau khi ổn định rồi, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt nặng nề nói:
- Sức mạnh thật khủng khiếp, với thực lực của chúng ta hiện nay muốn đối phó với con quỷ to lớn này thì quả thật không phải chuyện đùa.
Thương Nguyệt nói:
- Bách Linh, tỷ có biết con thú khổng lồ này tên là gì, có nhược điểm nào không?
Bách Linh chần chừ một lúc mới trầm ngâm đáp:
- Tỷ cũng không dám khẳng định nhiều lắm, nhưng phỏng chừng đây là một con thú khổng lồ có từ thời hồng hoang. Tình trạng cụ thể thì cần phải hỏi nó mới được.
Thương Nguyệt kinh ngạc nói:
- Hỏi nó?
Bách Linh gật đầu trả lời:
- Đúng thế, hỏi nó.
Sau khi rống to một tiếng, con thú khổng lồ quay đầu lại nhìn, ánh mắt màu xanh lam thẫm hệt như hai quả cầu ánh sáng khổng lồ khiến người ta cảm thấy phát sợ.
- Đã lâu cũng chưa từng tỉnh lại, không ngờ vừa mới tỉnh lại đã gặp được ba món ăn ngon, quả thật vận khí rất tốt.
Thanh âm khàn khàn có vài phần cuồng vọng, ba nàng nghe qua cứ như tiếng sấm vang vọng.
Bách Linh nhìn nó, hỏi lại:
- Ngươi là ai? Có thuộc về Minh Sát Hung Thần không?
Con thú khổng lồ đảo tròn mắt, dường như có chút khích động trả lời:
- Ta chính là Liệt Sơn thần thú, một trong bảy đại hung thần Minh Sát, xếp hàng thứ hai. Các ngươi là người nào, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Bách Linh khẽ cau mày, bốn chữ Liệt Sơn thần thú nghe có vẻ xa lạ, tại sao nó lại mạnh mẽ đến như vậy, lại chưa có người biết?
- Chúng ta đến từ nhân gian, ta xuất thân từ Thiên Chi đô, ngươi có nghe qua chưa?
Con thú khổng lồ chớp mắt, giọng quái dị đáp lại:
- Nhân gian? Đã rất lâu rồi chưa từng nghe qua những chữ này, đáng tiếc đã là quá khứ rồi. Còn về Thiên Chi đô, đó là chỗ nào?
Bách Linh nghi hoặc, con thú khổng lồ trước mắt rõ ràng biết nhân gian, vì sao lại không biết được Thiên Chi đô?
Trương Ngạo Tuyết trong lòng có suy nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Muội thấy nơi này ẩn giấu quá nhiều chuyện chúng ta không biết được, luôn bắt chúng ta phải phân tích và phán đoán.
Thương Nguyệt gật đầu đáp:
- Câu này có lý, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để giải mở được nghi hoặc trong lòng.
Bách Linh nhìn con thú khổng lồ điềm nhiên nói:
- Có lẽ cơ hội ở ngay trước mắt, phải xem chúng ta có nắm chắc được không thôi.
Nói rồi dừng lại một chút, sau đó Bách Linh quay qua nói với con thú khổng lồ:
- Thiên Chi đô là một nơi tụ tập của các linh dị tu luyện, tất cả các linh dị cơ hồ có ở nhân gian đều nghe qua hoặc biết được ở chỗ này.
Liệt Sơn thần thú nghe vậy, vẻ mặt rất bình thản hỏi lại:
- Các ngươi vì sao đến nơi này? Lẽ nào không biết chỗ này là chỗ nào sao?
Bách Linh đáp:
- Chúng ta vô ý bị một bức tranh cuốn vào trong, hoàn toàn không biết đây là chỗ nào.
Liệt Sơn thần thú kinh ngạc nói:
- Một bức tranh? Té ra là như vậy. Thời gian quả thật đi qua quá nhanh rồi.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Nghe qua ngươi nói, dường như ngươi biết tất cả, có thể cho chúng ta biết được chăng?
Liệt Sơn thần thú nhìn ba nàng, ánh mắt rất phức tạp, có phần cảm xúc nói:
- Biết thì thế nào? Bất quá cũng là thêm phần phiền não mà thôi.
Trương Ngạo Tuyết nghiêm mặt đáp:
- Người khác nhau sẽ có cách nhìn khác nhau với cùng một chuyện, có lẽ chúng ta sau khi biết được chân tướng rồi sẽ nỗ lực thay đổi nó.
Liệt Sơn thần thú chớp mắt tự nói:
- Thay đổi nó? Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Thương Nguyệt phản bác lại:
- Ngươi không phải là chúng ta, làm sao có thể xác định được chúng ta không có biện pháp nào?
Liệt Sơn thần thú lắc lư cái đầu, dường như đang cười nhạo:
- Nếu như vậy, ta sẽ cho các ngươi biết được một số tình hình nơi này. Nhưng mỗi người chỉ giới hạn trong một vấn đề, ai trước tiên đây?
Ba nàng nghe vậy, đánh mắt ra hiệu cho nhau, để Trương Ngạo Tuyết mở miệng đầu tiên:
- Vấn đề thứ nhất, nghe nói trong tay của Minh Sát Hung Thần có một tấm lệnh bài, chúng ta muốn tìm ra nó thì phải làm thế nào đây?
Liệt Sơn thần thú nhìn Trương Ngạo Tuyết, trong mắt rõ ràng có mấy phần kinh ngạc, chần chừ một lúc mới trả lời:
- Lệnh bài ở trong tay của Cửu Anh, hắn đứng đầu trong bảy đại hung thần, bản tính tàn bạo giết người thành tính, sống ở trong Hắc Trạch Cảnh. Các ngươi từ đây đi về phía trái, trải qua ngàn dặm sẽ đến được bên trong Hắc Trạch Cảnh. Ở đó là một vùng đất chết, ngay cả Hồn Ma Quân xưng tụng là tử thần cũng không dám tiến vào đó.
Ba nàng hơi kinh hãi, trầm ngâm giây lát, Thương Nguyệt hỏi lại:
- Trước đây ta có gặp vua Hắc Vực, hắn đã từng nói với ta một câu, hắn nói khoảng cách giữa chúng ta không phải là không gian mà là thời gian, câu này có ý nghĩa như thế nào?
Liệt Sơn thần thú trầm ngâm không đáp, một lúc sau mới mở miệng trả lời:
- Câu này kỳ thực đã nói rất rõ ràng, khoảng cách không gian là khoảng cách phương ngang, khoảng cách thời gian chính là khoảng cách phương đứng. Chênh lệch giữa chúng ta ẩn chứa sau lưng cả vạn năm.
- Cái gì? Một vạn năm thời gian?
Tiếng la thất thanh từ ba miệng các nàng vang lên, bọn họ không thể nào ngờ được, đáp án như vậy không ngờ khiến người ta khó có thể tin được.
Nhưng đúng lúc đó, Bách Linh đột nhiên trong lòng có dấu hiệu cảnh giác, lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận, có tình hình mới.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nghe vậy dừng chân nhìn quanh không thấy có phát hiện nào cả, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
- Bách Linh, tỷ khẳng định cảm ứng được thứ nào đó phải không?
Thấy Thương Nguyệt hỏi vậy, Bách Linh trầm giọng đáp:
- Vừa rồi trong lòng tỷ dâng lên một chút bất an, dường như có phát sinh chuyện nào đó.
Trương Ngạo Tuyết khẽ quát một tiếng, thần kiếm tùy thân tự động tuốt ra khỏi vỏ hệt như rồng tím bay lên, lượn vòng vòng quanh cả ba nàng. Nhờ vào ánh sáng của thần kiếm chiếu rọi, ba nàng quan sát cẩn thận mới phát hiện khe núi này có chút kỳ dị đặc biệt, mơ hồ có chỗ nào đó không ổn nhưng lại không nói rõ ràng ra được. Thương Nguyệt cảm giác không ổn, quanh mình nhanh chóng hiện lên ánh sáng đỏ rực, nhờ vậy chiếu sáng cả khe núi, rọi sáng khắp bốn phương. Bách Linh quan sát cẩn thận, phát hiện khe núi này diện tích không lớn lắm, mức độ gồ ghề không rõ ràng nhưng màu sắc của đất đai lại không giống những chỗ khác. Ngoài ra, trong khe núi, cứ cách khoảng cự ly nhất định lại có một số những cục đá to nhỏ chừng một trượng nhô lên, rất có quy luật và cứ kéo dài mãi khắp bốn phương.
Tình hình này, Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết cũng đã từng thấy nhưng hai người không hề có chút ấn tượng nào cả. Nhưng Bách Linh lại thấy có phần quen thược, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là điều gì.
Thu lại thần kiếm, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Không thấy có bất cứ điều gì khác thường, hay là chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thương Nguyệt và Bách Linh không hề nói nhiều, đi theo Trương Ngạo Tuyết bay khỏi nơi này.
Nhưng khi ba nàng vừa động thân bay lên, một cơn gió mạnh mẽ điên cuồng hoang dã đột nhiên ập đến, không hề có chút dấu hiệu báo trước, thoáng cái đã cuốn cả ba nàng rơi xuống mặt đất.
Lần này, Bách Linh dường như phát hiện được điều gì, lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận, cơn gió này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.
Thương Nguyệt ổn định thân thể, thấy Ngạo Tuyết và Bách Linh không bị gì, cất tiếng hỏi:
- Ý gì đây? Cơn gió này có chút kỳ quái.
Bách Linh vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng đáp:
- Tỷ phỏng chừng chúng ta đã gặp phải Minh Sát Hung Thần rồi.
Trương Ngạo Tuyết nhìn về phía trước, nghi hoặc nói:
- Làm sao thấy được như vậy?
Bách Linh giải thích:
- Khe núi dưới chân chúng ta rất có khả năng hoàn toàn không phải là khe núi mà là một bộ phận nào đó của thân thể một con thú khổng lồ từ thời hồng hoang.
Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đưa mắt cho nhau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhớ lại ở trên ngọn Thái Huyền sơn, thân thể của Ngũ Thải đại bàng và Tam Đầu linh xà trùm khắp cả trời đất, đủ để chấn động cả thiên hạ.
Hiện nay, suy đoán của Bách Linh nếu như là sự thật, thế thì tình hình cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyệt nói:
- Đi nhanh, chúng ta không cần phải dồn tinh lực tìm kiếm ở đây.
Trương Ngạo Tuyết tán thành suy nghĩ của Thương Nguyệt, kêu Bách Linh để rời khỏi nơi này.
Lúc này, một tiếng gầm trầm thấp hệt như sấm sét đánh cho tâm thần của ba nàng phải rung chuyển.
Do thay đổi hoàn cảnh, ba nàng trong Song Cực Thiên chỉ có thể phát huy được ba đến bốn phần thực lực, vì thế thực lực không mạnh mẽ như trước, nguy hiểm liền vô hình trung tăng thêm không ít.
Trên mặt đất, núi đổ đất nứt, mặt đất lắc lư. Khu vực lõm xuống nhìn như khe núi kia lúc này đột nhiên dâng cao lên, ép cho ba nàng không ngừng bay lên.
Khoảng chừng chốc lát sau, động đất dần dần mất đi. Dưới chân ba nàng lúc này xuất hiện một con thú khổng lồ, thân thể dài đến vài dặm. Nhờ vào ánh sáng nhạt, ba nàng cẩn thận quan sát mới phát hiện con thú này có điểm giống như con tê tê, nhưng hình dáng quá to lớn, xem ra hệt như một con khủng long. Lúc này, thân thể của con thú khổng lồ đó lắc lư, cái đầu dài ngoẵng đột nhiên ngửng lên, cái miệng khổng lồ mở to phát xuất một thanh âm như tiếng sét, thiếu chút nữa đã nghiền nát cả ba nàng.
Nhanh chóng né tránh, ba nàng chuyển dời vị trí. Đợi sau khi ổn định rồi, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt nặng nề nói:
- Sức mạnh thật khủng khiếp, với thực lực của chúng ta hiện nay muốn đối phó với con quỷ to lớn này thì quả thật không phải chuyện đùa.
Thương Nguyệt nói:
- Bách Linh, tỷ có biết con thú khổng lồ này tên là gì, có nhược điểm nào không?
Bách Linh chần chừ một lúc mới trầm ngâm đáp:
- Tỷ cũng không dám khẳng định nhiều lắm, nhưng phỏng chừng đây là một con thú khổng lồ có từ thời hồng hoang. Tình trạng cụ thể thì cần phải hỏi nó mới được.
Thương Nguyệt kinh ngạc nói:
- Hỏi nó?
Bách Linh gật đầu trả lời:
- Đúng thế, hỏi nó.
Sau khi rống to một tiếng, con thú khổng lồ quay đầu lại nhìn, ánh mắt màu xanh lam thẫm hệt như hai quả cầu ánh sáng khổng lồ khiến người ta cảm thấy phát sợ.
- Đã lâu cũng chưa từng tỉnh lại, không ngờ vừa mới tỉnh lại đã gặp được ba món ăn ngon, quả thật vận khí rất tốt.
Thanh âm khàn khàn có vài phần cuồng vọng, ba nàng nghe qua cứ như tiếng sấm vang vọng.
Bách Linh nhìn nó, hỏi lại:
- Ngươi là ai? Có thuộc về Minh Sát Hung Thần không?
Con thú khổng lồ đảo tròn mắt, dường như có chút khích động trả lời:
- Ta chính là Liệt Sơn thần thú, một trong bảy đại hung thần Minh Sát, xếp hàng thứ hai. Các ngươi là người nào, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Bách Linh khẽ cau mày, bốn chữ Liệt Sơn thần thú nghe có vẻ xa lạ, tại sao nó lại mạnh mẽ đến như vậy, lại chưa có người biết?
- Chúng ta đến từ nhân gian, ta xuất thân từ Thiên Chi đô, ngươi có nghe qua chưa?
Con thú khổng lồ chớp mắt, giọng quái dị đáp lại:
- Nhân gian? Đã rất lâu rồi chưa từng nghe qua những chữ này, đáng tiếc đã là quá khứ rồi. Còn về Thiên Chi đô, đó là chỗ nào?
Bách Linh nghi hoặc, con thú khổng lồ trước mắt rõ ràng biết nhân gian, vì sao lại không biết được Thiên Chi đô?
Trương Ngạo Tuyết trong lòng có suy nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Muội thấy nơi này ẩn giấu quá nhiều chuyện chúng ta không biết được, luôn bắt chúng ta phải phân tích và phán đoán.
Thương Nguyệt gật đầu đáp:
- Câu này có lý, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để giải mở được nghi hoặc trong lòng.
Bách Linh nhìn con thú khổng lồ điềm nhiên nói:
- Có lẽ cơ hội ở ngay trước mắt, phải xem chúng ta có nắm chắc được không thôi.
Nói rồi dừng lại một chút, sau đó Bách Linh quay qua nói với con thú khổng lồ:
- Thiên Chi đô là một nơi tụ tập của các linh dị tu luyện, tất cả các linh dị cơ hồ có ở nhân gian đều nghe qua hoặc biết được ở chỗ này.
Liệt Sơn thần thú nghe vậy, vẻ mặt rất bình thản hỏi lại:
- Các ngươi vì sao đến nơi này? Lẽ nào không biết chỗ này là chỗ nào sao?
Bách Linh đáp:
- Chúng ta vô ý bị một bức tranh cuốn vào trong, hoàn toàn không biết đây là chỗ nào.
Liệt Sơn thần thú kinh ngạc nói:
- Một bức tranh? Té ra là như vậy. Thời gian quả thật đi qua quá nhanh rồi.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Nghe qua ngươi nói, dường như ngươi biết tất cả, có thể cho chúng ta biết được chăng?
Liệt Sơn thần thú nhìn ba nàng, ánh mắt rất phức tạp, có phần cảm xúc nói:
- Biết thì thế nào? Bất quá cũng là thêm phần phiền não mà thôi.
Trương Ngạo Tuyết nghiêm mặt đáp:
- Người khác nhau sẽ có cách nhìn khác nhau với cùng một chuyện, có lẽ chúng ta sau khi biết được chân tướng rồi sẽ nỗ lực thay đổi nó.
Liệt Sơn thần thú chớp mắt tự nói:
- Thay đổi nó? Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Thương Nguyệt phản bác lại:
- Ngươi không phải là chúng ta, làm sao có thể xác định được chúng ta không có biện pháp nào?
Liệt Sơn thần thú lắc lư cái đầu, dường như đang cười nhạo:
- Nếu như vậy, ta sẽ cho các ngươi biết được một số tình hình nơi này. Nhưng mỗi người chỉ giới hạn trong một vấn đề, ai trước tiên đây?
Ba nàng nghe vậy, đánh mắt ra hiệu cho nhau, để Trương Ngạo Tuyết mở miệng đầu tiên:
- Vấn đề thứ nhất, nghe nói trong tay của Minh Sát Hung Thần có một tấm lệnh bài, chúng ta muốn tìm ra nó thì phải làm thế nào đây?
Liệt Sơn thần thú nhìn Trương Ngạo Tuyết, trong mắt rõ ràng có mấy phần kinh ngạc, chần chừ một lúc mới trả lời:
- Lệnh bài ở trong tay của Cửu Anh, hắn đứng đầu trong bảy đại hung thần, bản tính tàn bạo giết người thành tính, sống ở trong Hắc Trạch Cảnh. Các ngươi từ đây đi về phía trái, trải qua ngàn dặm sẽ đến được bên trong Hắc Trạch Cảnh. Ở đó là một vùng đất chết, ngay cả Hồn Ma Quân xưng tụng là tử thần cũng không dám tiến vào đó.
Ba nàng hơi kinh hãi, trầm ngâm giây lát, Thương Nguyệt hỏi lại:
- Trước đây ta có gặp vua Hắc Vực, hắn đã từng nói với ta một câu, hắn nói khoảng cách giữa chúng ta không phải là không gian mà là thời gian, câu này có ý nghĩa như thế nào?
Liệt Sơn thần thú trầm ngâm không đáp, một lúc sau mới mở miệng trả lời:
- Câu này kỳ thực đã nói rất rõ ràng, khoảng cách không gian là khoảng cách phương ngang, khoảng cách thời gian chính là khoảng cách phương đứng. Chênh lệch giữa chúng ta ẩn chứa sau lưng cả vạn năm.
- Cái gì? Một vạn năm thời gian?
Tiếng la thất thanh từ ba miệng các nàng vang lên, bọn họ không thể nào ngờ được, đáp án như vậy không ngờ khiến người ta khó có thể tin được.