Thời gian vội vã trôi qua trong phong ba điên cuồng hoang dã.
Khi luồng khí thế trong động gia tăng đến cực hạn, thân hình to lớn của Hùng Liệt bắt đầu xuất hiện dấu vết run rẩy, Thiên Lân và Diêu Vân vẻ mặt cũng kinh hãi biến sắc, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Lang Vương tu vi tinh thâm, về phương diện phòng ngự có chỗ độc đáo, tình hình tốt hơn.
Tân Nguyệt vẻ mặt âm trầm, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, trong lòng lại suy nghĩ sâu xa.
Hiện nay Thiên Tàm còn chưa từng hiện thân, chỉ bằng khí thế mà đã kinh người như vậy.
Chốc nữa khi Thiên Tàm xuất hiện, mấy người ở đây đoạt được bảo vật hay là tìm cái chết?
- Ri …
Một âm thanh tơ tằm bị xé rách hệt như một ngọn đao vô hình, khắc sâu vào trong lòng những người ở tại chỗ, khiến bọn họ không khỏi cảnh giác cao độ.
Trong động, kén tằm màu xanh lục to lớn lúc này đã phá ra một huyệt động cả chục trượng, một cái đầu màu xanh lục bóng mỡ chầm chậm xuất hiện, vừa ăn lấy vỏ của kén, vừa quan sát động tĩnh bốn phía.
Rất nhanh, Thiên Tàm phát hiện được năm người Tân Nguyệt, Thiên Lân, cặp mắt nhỏ bé đó không những không nhỏ, mà còn lấp lánh ánh sáng xanh bích, khiến cho những người ở đó cảm thấy lòng lạnh như băng giá.
Một lúc sau, Thiên Tàm liền ăn hết vỏ kén ở quanh đầu, để lộ ra thân thể thật sự.
Chỉ thấy hình dáng nó kinh người, dài cỡ vài trăm trượng, to cỡ chục trượng, toàn thân phát ra ánh sáng xanh bích, thân thể từng đốt nối nhau, trên bề mặt mọc đầy những gai nhọn sắc bén, hơi giống như con nhím.
Thiên Tàm tiến ra chậm rãi vô cùng, lại có âm thanh ri ri rất chói tai.
Miệng không ngừng nuốt lấy tơ tằm, dễ dàng nuốt sạch tất cả mọi vật quanh đó vào trong bụng.
Lúc này, nó đang nhàn nhã ăn lớp vỏ của chính mình, hấp thu tất cả tơ Thiên Tàm xung quanh vào trong người, không hề để ý đến năm kẻ khác loại quanh đó.
Lang Vương thấy vậy, ngầm chuẩn bị, dự tính khi những tơ Thiên Tàm bên ngoài kia đã bị hấp thu hết, Lang Vương liền phát động công kích. Hùng Liệt cũng cùng suy nghĩ với Lang Vương, hắn đang điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị xuất kích khi phù hợp.
Diêu Vân giữ im lặng, hắn đang quan sát tập tính của Thiên Tàm.
Khi Thiên Tàm nuốt trọng toàn bộ tơ tằm, cả người Diêu Vân đột biên bắn ra hệt như một mũi tên vào thẳng vị trí ở giữa cặp mắt của Thiên Tàm.
Thời khắc đó, Lang Vương và Hùng Liệt đồng thời phát hiện, cả hai gầm lên tức tối, không chờ thêm gì nữa, một trước một sau phóng thẳng về phía Thiên Tàm.
Ngửng đầu, Thiên Tàm trừng mắt nhìn ba người xông đến, trong mắt lóe lên ánh sáng u tối, một luồng sát khí vô hình đón gió bay ra hóa thành một tấm võng lớn, ngăn cả ba người lại ngoài ba trượng.
Lúc này, thân thể Diêu Vân lóe lên biến mất, xảo diệu đi xuyên qua được lớp lưới, tiếp tục bắn thẳng về phía Thiên Tàm.
Lang Vương và Hùng Liệt không hiểu pháp quyết Ma môn này, đồng thời bị bắn ngược lại, lập tức bị thương không nhẹ.
Thiên Tàm hơi kinh ngạc với tiến công của Diêu Vân, nhưng không thèm để ý, chỉ chớp nhẹ mắt, liền thấy hai luồng sáng xanh lục từ rèm mắt bắn ra, hình thành một kết giới toàn màu xanh lục ngăn Diêu Vân lại.
Cũng đúng lúc đó, Thiên Tàm bắn ra tơ tằm từ trong miệng nhanh như mưa gió, dễ dàng bao phủ phía trước, ý đồ muốn bắt lấy Diêu Vân.
Nhưng Diêu Vân chính là cao thủ Ma môn, khi phát hiện không ổn, trong mắt ánh Ma lóe lên, công kích mật độ dày đặc cao độ chớp mắt đã đánh trúng đại não của Thiên Tàm, tạo nên uy hiếp rất lớn với nó.
Gầm nhẹ một tiếng, Thiên Tàm đột nhiên lùi lại, cái đầu to lớn không ngừng lắc lư, ý đồ muốn thoát khỏi loại công kích này.
Diêu Vân lợi dụng thời cơ này, thoát khỏi sự quấy rầy của tơ tằm, thân thể xoay chuyển xảo diệu giữa không trung, tiếp tục bắn thẳng về điểm giữa hai mắt của Thiên Tàm.
Theo phân tích của Diêu Vân, Thiên Tàm trước mắt hình dáng kinh người, những chỗ khác tất yếu cứng rắn khó gây thương tích, muốn chế phục nó chỉ duy có thể bắt đầu từ chỗ yếu ớt của não bộ.
Suy đoán như vậy thật ra không có gì căn cứ, bất quá đầu của Thiên Tàm đúng là chỗ yếu ớt của nó, vì thế Thiên Tàm tương đối quan tâm.
Bên này, Lang Vương và Hùng Liệt nhanh chóng bật dậy, điều tức qua loa rồi liền bay đến lần nữa nhằm tấn công Thiên Tàm.
Trong lúc tiến lên, Lang Vương ngửa mặt tru dài, tiếng sói tru điếc tai ẩn chứa âm thanh đáng sợ, tạo thành sức phá hoại cực mạnh trong sơn động, dễ dàng biến một tầng đá cứng trên vách động trở thành bụi đá.
Lợi dụng lúc này, hai trảo của Lang Vương múa lên, vài trăm bóng vuốt sói chớp mắt đã đan nhau, hóa thành một cái vuốt bằng ánh sáng sắc xanh to chừng chục trượng hung hăng chụp thẳng xuống lưng của Thiên Tàm.
Hùng Liệt chọn phương thức tương đối gần với Lang Vương, hắn cũng trước hết phát ra một tiếng kêu dài, sau đó múa hai tay lên, vô số bóng chưởng trùng trùng điệp điệp cuối cùng hình thành một Cự Linh thần chưởng lấp lánh ánh trắng óng ánh vỗ thẳng vào thân thể của Thiên Tàm.
Ba lượt công kích trước sau nối tiếp, Thiên Tàm đối mặt với uy hiếp to lớn.
Nhưng không biết do thiên tính của nó, hay còn do nguyên nhân khác, Thiên Tàm tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng không nóng nảy, chỉ co rụt đầu lại lại không nghe không thấy.
Chỉ trong chốc lát, công kích của Lang Vương và Hùng Liệt đã đánh trúng thân thể của Thiên Tàm, nó chỉ run lên một chút nhưng không có phản ứng gì.
Còn về Diêu Vân, khi hắn đến gần đầu của Thiên Tàm liền bị một lồng khí vô hình ngăn cách lại, hoàn toàn không tiếp cận được.
Thấy vậy, Diêu Vân vừa kinh vừa tức, trong lúc cấp thiết tay phải giơ cao lên, sau đó đánh xuống, một làn đao sáng đen ngòm đột nhiên xuất hiện chém thẳng vào lồng khí đó, lập tức chấn vỡ nó.
Lúc này, mắt Thiên Tàm trừng lên, một luồng ý thức mật độ rất cao mang theo ý niệm phải giết, trong sát na khi tâm thần của Diêu Vân lỏng ra, đã đánh trúng trung khu thần kinh của hắn.
Đó là một luồng sức mạnh to lớn mênh mông như biển lớn, khi xâm nhập vào đại não của Diêu Vân, liền bắt đầu phá hủy tổ chức thần kinh của hắn, khiến hắn khó có thể tổ chức phòng ngự hữu hiệu, từ đó từng bước đi vào tuyệt địa.
Diêu Vân chịu một chiêu nặng nề này, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể hết sức giãy dụa, dựa vào ý chí kiên cường hung hăng phản kháng, muốn xua đuổi được ý thức đáng sợ của Thiên Tàm.
Nhưng Diêu Vân cũng không hề biết rằng, Thiên Tàm xem có vẻ ngu xuẩn, thực tế lại vô cùng thông minh, nó đã có tu vi hơn ba ngàn năm, thực lực thật kinh người.
Thêm nữa, Thiên Tàm trong truyền thuyết có sức mạnh biến ảo khó lường, nó lúc này chỉ dùng hình dạng ban đầu để đánh lừa địch nhân mà thôi.
Đáng tiếc Diêu Vân tự cho là thông minh, ai ngờ ngược lại rơi vào cảnh sống không bằng chết như vậy.
Giãy dụa yếu dần theo thời gian, khi đại não của Diêu Vân đã bị chiếm rồi, hắn nhanh chóng trở thành thức ăn của Thiên Tàm, bị nó nuốt sống vào trong bụng.
Cảnh tượng đó khiến cả Tân Nguyệt và Thiên Lân đều kinh hãi vô cùng, bọn họ không thể nào nghĩ được, một cao thủ Ma môn như vậy, sau ba lượt đã chết trong tay của Thiên Tàm.
Lang Vương nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức cảnh giác, thân thể nhanh chóng lùi lại, giận dữ nhìn địch nhân to lớn chia thành từng đoạn.
Hùng Liệt bản tính cương nghị, hai lần tiến công đều uổng phí khí lực. Điều này khiến hắn giận dữ vô cùng, hoàn toàn quên hết những lo lắng.
Lùi lại vài thước, Hùng Liệt nhìn thân hình to lớn khổng lồ của Thiên Tàm, quát to:
- Lần này ta xem thử ngươi phòng ngự như thế nào!
Nói rồi sức mạnh toàn thân tập trung vào hai tay, làn sáng trắng ảo như rồng uốn lượn vòng quanh, theo sự khống chế của hắn đột nhiên đánh xuống mặt đất, lập tức khiến cả mặt đất run rẩy, núi non run rẩy, cả hang động bắt đầu xuất hiện dấu vết suy sụp.
Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, giọng hận thù nói:
- Hùng Liệt đáng ghét, ngươi không ngờ dám hủy động phủ của ta, không bao giờ ta tha cho ngươi.
Hùng Liệt căn bản không thèm để ý đến, miệng điên cuồng hét lên:
- Hôm nay ta mà không chế phục được con trùng dài này, ta không rời đi khỏi nơi này.
Tân Nguyệt thân thể lắc lư, kéo tay Thiên Lân nói:
- Bây giờ làm thế nào, chúng ta tiếp tục quan sát hay là rời khỏi trước?
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng đáp:
- Không vội, trước hết xem phản ứng của Thiên Tàm đã. Ta phát hiện con quỷ này rất thông minh, không thấy nó có chút gì kinh hoảng.
Trong động, Thiên Tàm cảm nhận được tình trạng trước mắt, thân thể to lớn đột nhiên vung lên mang theo sức mạnh không gì chống được đánh thẳng về phía gấu Bắc Cực.
Hùng Liệt thấy vậy, thân thể phủ phục xoay chuyển giữa không trung, vừa mượn cơ hội quay cuồng lùi lại, vừa lợi dụng mỗi lần chạm xuống đất, hai chưởng truyền vào một lượng lớn chân nguyên để đẩy nhanh tiến trình hủy diệt sơn động.
Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, vốn muốn ra tay ngăn cản, nhưng mắt thấy sơn động sắp sửa bị hủy diệt, chỉ đành mang hận trong lòng, suy nghĩ phải ứng phó tiếp theo thế nào.
Cái đuôi quét qua, cả sơn động lập tức sụp đổ, từng khối từng khối đá to lớn đua nhau sụp xuống ép cho Lang Vương điên cuồng gào thét, vừa hận lại vừa giận nhưng chịu rời đi.
Thiên Lân và Tân Nguyệt né tránh nhanh chóng, vừa phát xuất lưới khí phòng ngự, vừa quan sát đá lớn bên trên, tình hình có phần chật vật.
Hùng Liệt né tránh được công kích của Thiên Tàm, nhưng lại bị một khối đá lớn đánh trúng, lập tức thổ huyết trọng thương tại chỗ, bất quá cũng lập tức xoay người đứng lên.
Thiên Tàm kêu trầm trầm nho nhỏ, dường như lưu luyến, lại dường như đắc ý, cả sơn động sắp sửa hoàn toàn đổ sụp xuống, thân thể to lớn đột nhiên cuốn ngược lên trên, hơn nữa còn duỗi thẳng ra, lập tức phá vỡ tầng huyệt động thứ bảy, trực tiếp đả thông đường nối với phía trên, thân thể đằng không bay lên.
Thời khắc đó, Thiên Lân nhìn theo bóng hình của Thiên Tàm, kinh hãi la lên:
- Thật là tà môn, thân thể to lớn như vậy mà nó có thể dễ dàng bay đi…, quả thật là không thể tin tưởng nổi.
Tân Nguyệt bất chấp chuyện đó, thúc giục:
- Đi nhanh thôi, chậm chạp sẽ bị chôn tại nơi này.
Nói rồi bay lên, theo sát ngay sau Lang Vương và Hùng Liệt vọt qua lổ hổng ở trên đầu.
Thiên Lân không hề rời đi, mà lại đến vị trí trước đó của Thiên Tàm, tìm kiếm lối vào tầng huyệt động thứ chín.
Rất nhanh, cả ngọn núi băng bị Thiên Tàm phá thông, lại thêm sức phá hoại trước đó của Hùng Liệt, liền bị sụp đổ hoàn toàn.
Vô số khối đá hạ xuống như mưa, căn bản không còn chỗ trống để Thiên Lân né tránh.
Đối với chuyện này, Thiên Lân đã sớm tính toán, toàn thân ánh trắng lóe lên, Băng Thần quyết chớp mắt đã tạo thành một khối băng kín mít, dùng sự cứng rắn của hàn băng để chống lại những khối đá vỡ, ngăn cách hẳn với bên ngoài đủ để giữa một khu vực hoạt động được.
Biện pháp này của Thiên Lân thật ra vô cùng nguy hiểm, may mà Băng Thần quyết của hắn thần diệu vô cùng, nên mới an toàn tránh được một trận kiếp này.
Rời khỏi huyệt động rồi, Tân Nguyệt còn chưa kịp lo lắng tìm xem tình hình của Thiên Lân đã bị Thiên Tàm hấp dẫn.
Thiên Tàm sau khi phá vỡ ngọn núi băng rồi, liền khiến bọn Lâm Phàm và Linh Hoa kinh động.
Hai người bọn họ vừa thấy thân thể to lớn, còn chưa biết là quái vật thế nào, trong lòng chấn động vô cùng.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút thấy không đúng, con quỷ to lớn này từ trong núi băng phá lổ chui ra, thế thì chẳng phải Thiên Lân và Tân Nguyệt bị nguy hiểm?
Nghĩ đến đây, hai người vô cùng nóng nảy, lập tức bật lên tầng mây, vừa đánh giá quái vật to lớn kia, vừa phát xuất sóng thăm dò, tìm kiếm tung tích của Tân Nguyệt và Thiên Lân.
Khi luồng khí thế trong động gia tăng đến cực hạn, thân hình to lớn của Hùng Liệt bắt đầu xuất hiện dấu vết run rẩy, Thiên Lân và Diêu Vân vẻ mặt cũng kinh hãi biến sắc, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Lang Vương tu vi tinh thâm, về phương diện phòng ngự có chỗ độc đáo, tình hình tốt hơn.
Tân Nguyệt vẻ mặt âm trầm, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, trong lòng lại suy nghĩ sâu xa.
Hiện nay Thiên Tàm còn chưa từng hiện thân, chỉ bằng khí thế mà đã kinh người như vậy.
Chốc nữa khi Thiên Tàm xuất hiện, mấy người ở đây đoạt được bảo vật hay là tìm cái chết?
- Ri …
Một âm thanh tơ tằm bị xé rách hệt như một ngọn đao vô hình, khắc sâu vào trong lòng những người ở tại chỗ, khiến bọn họ không khỏi cảnh giác cao độ.
Trong động, kén tằm màu xanh lục to lớn lúc này đã phá ra một huyệt động cả chục trượng, một cái đầu màu xanh lục bóng mỡ chầm chậm xuất hiện, vừa ăn lấy vỏ của kén, vừa quan sát động tĩnh bốn phía.
Rất nhanh, Thiên Tàm phát hiện được năm người Tân Nguyệt, Thiên Lân, cặp mắt nhỏ bé đó không những không nhỏ, mà còn lấp lánh ánh sáng xanh bích, khiến cho những người ở đó cảm thấy lòng lạnh như băng giá.
Một lúc sau, Thiên Tàm liền ăn hết vỏ kén ở quanh đầu, để lộ ra thân thể thật sự.
Chỉ thấy hình dáng nó kinh người, dài cỡ vài trăm trượng, to cỡ chục trượng, toàn thân phát ra ánh sáng xanh bích, thân thể từng đốt nối nhau, trên bề mặt mọc đầy những gai nhọn sắc bén, hơi giống như con nhím.
Thiên Tàm tiến ra chậm rãi vô cùng, lại có âm thanh ri ri rất chói tai.
Miệng không ngừng nuốt lấy tơ tằm, dễ dàng nuốt sạch tất cả mọi vật quanh đó vào trong bụng.
Lúc này, nó đang nhàn nhã ăn lớp vỏ của chính mình, hấp thu tất cả tơ Thiên Tàm xung quanh vào trong người, không hề để ý đến năm kẻ khác loại quanh đó.
Lang Vương thấy vậy, ngầm chuẩn bị, dự tính khi những tơ Thiên Tàm bên ngoài kia đã bị hấp thu hết, Lang Vương liền phát động công kích. Hùng Liệt cũng cùng suy nghĩ với Lang Vương, hắn đang điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị xuất kích khi phù hợp.
Diêu Vân giữ im lặng, hắn đang quan sát tập tính của Thiên Tàm.
Khi Thiên Tàm nuốt trọng toàn bộ tơ tằm, cả người Diêu Vân đột biên bắn ra hệt như một mũi tên vào thẳng vị trí ở giữa cặp mắt của Thiên Tàm.
Thời khắc đó, Lang Vương và Hùng Liệt đồng thời phát hiện, cả hai gầm lên tức tối, không chờ thêm gì nữa, một trước một sau phóng thẳng về phía Thiên Tàm.
Ngửng đầu, Thiên Tàm trừng mắt nhìn ba người xông đến, trong mắt lóe lên ánh sáng u tối, một luồng sát khí vô hình đón gió bay ra hóa thành một tấm võng lớn, ngăn cả ba người lại ngoài ba trượng.
Lúc này, thân thể Diêu Vân lóe lên biến mất, xảo diệu đi xuyên qua được lớp lưới, tiếp tục bắn thẳng về phía Thiên Tàm.
Lang Vương và Hùng Liệt không hiểu pháp quyết Ma môn này, đồng thời bị bắn ngược lại, lập tức bị thương không nhẹ.
Thiên Tàm hơi kinh ngạc với tiến công của Diêu Vân, nhưng không thèm để ý, chỉ chớp nhẹ mắt, liền thấy hai luồng sáng xanh lục từ rèm mắt bắn ra, hình thành một kết giới toàn màu xanh lục ngăn Diêu Vân lại.
Cũng đúng lúc đó, Thiên Tàm bắn ra tơ tằm từ trong miệng nhanh như mưa gió, dễ dàng bao phủ phía trước, ý đồ muốn bắt lấy Diêu Vân.
Nhưng Diêu Vân chính là cao thủ Ma môn, khi phát hiện không ổn, trong mắt ánh Ma lóe lên, công kích mật độ dày đặc cao độ chớp mắt đã đánh trúng đại não của Thiên Tàm, tạo nên uy hiếp rất lớn với nó.
Gầm nhẹ một tiếng, Thiên Tàm đột nhiên lùi lại, cái đầu to lớn không ngừng lắc lư, ý đồ muốn thoát khỏi loại công kích này.
Diêu Vân lợi dụng thời cơ này, thoát khỏi sự quấy rầy của tơ tằm, thân thể xoay chuyển xảo diệu giữa không trung, tiếp tục bắn thẳng về điểm giữa hai mắt của Thiên Tàm.
Theo phân tích của Diêu Vân, Thiên Tàm trước mắt hình dáng kinh người, những chỗ khác tất yếu cứng rắn khó gây thương tích, muốn chế phục nó chỉ duy có thể bắt đầu từ chỗ yếu ớt của não bộ.
Suy đoán như vậy thật ra không có gì căn cứ, bất quá đầu của Thiên Tàm đúng là chỗ yếu ớt của nó, vì thế Thiên Tàm tương đối quan tâm.
Bên này, Lang Vương và Hùng Liệt nhanh chóng bật dậy, điều tức qua loa rồi liền bay đến lần nữa nhằm tấn công Thiên Tàm.
Trong lúc tiến lên, Lang Vương ngửa mặt tru dài, tiếng sói tru điếc tai ẩn chứa âm thanh đáng sợ, tạo thành sức phá hoại cực mạnh trong sơn động, dễ dàng biến một tầng đá cứng trên vách động trở thành bụi đá.
Lợi dụng lúc này, hai trảo của Lang Vương múa lên, vài trăm bóng vuốt sói chớp mắt đã đan nhau, hóa thành một cái vuốt bằng ánh sáng sắc xanh to chừng chục trượng hung hăng chụp thẳng xuống lưng của Thiên Tàm.
Hùng Liệt chọn phương thức tương đối gần với Lang Vương, hắn cũng trước hết phát ra một tiếng kêu dài, sau đó múa hai tay lên, vô số bóng chưởng trùng trùng điệp điệp cuối cùng hình thành một Cự Linh thần chưởng lấp lánh ánh trắng óng ánh vỗ thẳng vào thân thể của Thiên Tàm.
Ba lượt công kích trước sau nối tiếp, Thiên Tàm đối mặt với uy hiếp to lớn.
Nhưng không biết do thiên tính của nó, hay còn do nguyên nhân khác, Thiên Tàm tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng không nóng nảy, chỉ co rụt đầu lại lại không nghe không thấy.
Chỉ trong chốc lát, công kích của Lang Vương và Hùng Liệt đã đánh trúng thân thể của Thiên Tàm, nó chỉ run lên một chút nhưng không có phản ứng gì.
Còn về Diêu Vân, khi hắn đến gần đầu của Thiên Tàm liền bị một lồng khí vô hình ngăn cách lại, hoàn toàn không tiếp cận được.
Thấy vậy, Diêu Vân vừa kinh vừa tức, trong lúc cấp thiết tay phải giơ cao lên, sau đó đánh xuống, một làn đao sáng đen ngòm đột nhiên xuất hiện chém thẳng vào lồng khí đó, lập tức chấn vỡ nó.
Lúc này, mắt Thiên Tàm trừng lên, một luồng ý thức mật độ rất cao mang theo ý niệm phải giết, trong sát na khi tâm thần của Diêu Vân lỏng ra, đã đánh trúng trung khu thần kinh của hắn.
Đó là một luồng sức mạnh to lớn mênh mông như biển lớn, khi xâm nhập vào đại não của Diêu Vân, liền bắt đầu phá hủy tổ chức thần kinh của hắn, khiến hắn khó có thể tổ chức phòng ngự hữu hiệu, từ đó từng bước đi vào tuyệt địa.
Diêu Vân chịu một chiêu nặng nề này, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể hết sức giãy dụa, dựa vào ý chí kiên cường hung hăng phản kháng, muốn xua đuổi được ý thức đáng sợ của Thiên Tàm.
Nhưng Diêu Vân cũng không hề biết rằng, Thiên Tàm xem có vẻ ngu xuẩn, thực tế lại vô cùng thông minh, nó đã có tu vi hơn ba ngàn năm, thực lực thật kinh người.
Thêm nữa, Thiên Tàm trong truyền thuyết có sức mạnh biến ảo khó lường, nó lúc này chỉ dùng hình dạng ban đầu để đánh lừa địch nhân mà thôi.
Đáng tiếc Diêu Vân tự cho là thông minh, ai ngờ ngược lại rơi vào cảnh sống không bằng chết như vậy.
Giãy dụa yếu dần theo thời gian, khi đại não của Diêu Vân đã bị chiếm rồi, hắn nhanh chóng trở thành thức ăn của Thiên Tàm, bị nó nuốt sống vào trong bụng.
Cảnh tượng đó khiến cả Tân Nguyệt và Thiên Lân đều kinh hãi vô cùng, bọn họ không thể nào nghĩ được, một cao thủ Ma môn như vậy, sau ba lượt đã chết trong tay của Thiên Tàm.
Lang Vương nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức cảnh giác, thân thể nhanh chóng lùi lại, giận dữ nhìn địch nhân to lớn chia thành từng đoạn.
Hùng Liệt bản tính cương nghị, hai lần tiến công đều uổng phí khí lực. Điều này khiến hắn giận dữ vô cùng, hoàn toàn quên hết những lo lắng.
Lùi lại vài thước, Hùng Liệt nhìn thân hình to lớn khổng lồ của Thiên Tàm, quát to:
- Lần này ta xem thử ngươi phòng ngự như thế nào!
Nói rồi sức mạnh toàn thân tập trung vào hai tay, làn sáng trắng ảo như rồng uốn lượn vòng quanh, theo sự khống chế của hắn đột nhiên đánh xuống mặt đất, lập tức khiến cả mặt đất run rẩy, núi non run rẩy, cả hang động bắt đầu xuất hiện dấu vết suy sụp.
Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, giọng hận thù nói:
- Hùng Liệt đáng ghét, ngươi không ngờ dám hủy động phủ của ta, không bao giờ ta tha cho ngươi.
Hùng Liệt căn bản không thèm để ý đến, miệng điên cuồng hét lên:
- Hôm nay ta mà không chế phục được con trùng dài này, ta không rời đi khỏi nơi này.
Tân Nguyệt thân thể lắc lư, kéo tay Thiên Lân nói:
- Bây giờ làm thế nào, chúng ta tiếp tục quan sát hay là rời khỏi trước?
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng đáp:
- Không vội, trước hết xem phản ứng của Thiên Tàm đã. Ta phát hiện con quỷ này rất thông minh, không thấy nó có chút gì kinh hoảng.
Trong động, Thiên Tàm cảm nhận được tình trạng trước mắt, thân thể to lớn đột nhiên vung lên mang theo sức mạnh không gì chống được đánh thẳng về phía gấu Bắc Cực.
Hùng Liệt thấy vậy, thân thể phủ phục xoay chuyển giữa không trung, vừa mượn cơ hội quay cuồng lùi lại, vừa lợi dụng mỗi lần chạm xuống đất, hai chưởng truyền vào một lượng lớn chân nguyên để đẩy nhanh tiến trình hủy diệt sơn động.
Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, vốn muốn ra tay ngăn cản, nhưng mắt thấy sơn động sắp sửa bị hủy diệt, chỉ đành mang hận trong lòng, suy nghĩ phải ứng phó tiếp theo thế nào.
Cái đuôi quét qua, cả sơn động lập tức sụp đổ, từng khối từng khối đá to lớn đua nhau sụp xuống ép cho Lang Vương điên cuồng gào thét, vừa hận lại vừa giận nhưng chịu rời đi.
Thiên Lân và Tân Nguyệt né tránh nhanh chóng, vừa phát xuất lưới khí phòng ngự, vừa quan sát đá lớn bên trên, tình hình có phần chật vật.
Hùng Liệt né tránh được công kích của Thiên Tàm, nhưng lại bị một khối đá lớn đánh trúng, lập tức thổ huyết trọng thương tại chỗ, bất quá cũng lập tức xoay người đứng lên.
Thiên Tàm kêu trầm trầm nho nhỏ, dường như lưu luyến, lại dường như đắc ý, cả sơn động sắp sửa hoàn toàn đổ sụp xuống, thân thể to lớn đột nhiên cuốn ngược lên trên, hơn nữa còn duỗi thẳng ra, lập tức phá vỡ tầng huyệt động thứ bảy, trực tiếp đả thông đường nối với phía trên, thân thể đằng không bay lên.
Thời khắc đó, Thiên Lân nhìn theo bóng hình của Thiên Tàm, kinh hãi la lên:
- Thật là tà môn, thân thể to lớn như vậy mà nó có thể dễ dàng bay đi…, quả thật là không thể tin tưởng nổi.
Tân Nguyệt bất chấp chuyện đó, thúc giục:
- Đi nhanh thôi, chậm chạp sẽ bị chôn tại nơi này.
Nói rồi bay lên, theo sát ngay sau Lang Vương và Hùng Liệt vọt qua lổ hổng ở trên đầu.
Thiên Lân không hề rời đi, mà lại đến vị trí trước đó của Thiên Tàm, tìm kiếm lối vào tầng huyệt động thứ chín.
Rất nhanh, cả ngọn núi băng bị Thiên Tàm phá thông, lại thêm sức phá hoại trước đó của Hùng Liệt, liền bị sụp đổ hoàn toàn.
Vô số khối đá hạ xuống như mưa, căn bản không còn chỗ trống để Thiên Lân né tránh.
Đối với chuyện này, Thiên Lân đã sớm tính toán, toàn thân ánh trắng lóe lên, Băng Thần quyết chớp mắt đã tạo thành một khối băng kín mít, dùng sự cứng rắn của hàn băng để chống lại những khối đá vỡ, ngăn cách hẳn với bên ngoài đủ để giữa một khu vực hoạt động được.
Biện pháp này của Thiên Lân thật ra vô cùng nguy hiểm, may mà Băng Thần quyết của hắn thần diệu vô cùng, nên mới an toàn tránh được một trận kiếp này.
Rời khỏi huyệt động rồi, Tân Nguyệt còn chưa kịp lo lắng tìm xem tình hình của Thiên Lân đã bị Thiên Tàm hấp dẫn.
Thiên Tàm sau khi phá vỡ ngọn núi băng rồi, liền khiến bọn Lâm Phàm và Linh Hoa kinh động.
Hai người bọn họ vừa thấy thân thể to lớn, còn chưa biết là quái vật thế nào, trong lòng chấn động vô cùng.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút thấy không đúng, con quỷ to lớn này từ trong núi băng phá lổ chui ra, thế thì chẳng phải Thiên Lân và Tân Nguyệt bị nguy hiểm?
Nghĩ đến đây, hai người vô cùng nóng nảy, lập tức bật lên tầng mây, vừa đánh giá quái vật to lớn kia, vừa phát xuất sóng thăm dò, tìm kiếm tung tích của Tân Nguyệt và Thiên Lân.