Đối với Băng Nguyên thì hoàng hôn hoàn toàn không rõ ràng, nhưng đối với mấy người Tân Nguyệt lại là đi hết một ngày.
Đêm nay, đối với mọi người vô cùng quan trọng bởi vì ngày mai chính là ngày thứ ba sau khi Thiên Lân chết đi, chỉ cần vượt qua một ngày cuối cùng này, mọi khổ sở đã có đều đáng giá. Ngược lại, nếu như ngày cuối cùng này xảy ra bất hạnh, mọi nỗ lực trước đây sẽ trôi theo dòng nước.
Đêm từ từ đi qua, trời sáng ẩn vào trong bóng đêm.
Giữa thung lũng, Tân Nguyệt lơ lửng trên không, vẫn tiếp tục hấp thu khí lạnh do Thiên Ly thần kiếm truyền vào để tăng nhanh tốc độ trị thương. Hai ngày khổ chiến, Tân Nguyệt cả người mệt mỏi, tuy nàng không hề biểu lộ chút nào, nhưng những chuyện thực sự đã xảy ra thì không sao thay đổi. Trước mắt, Tân Nguyệt đã trải qua hai canh giờ trị thương, thân thể cơ hồ khôi phục được bảy tám phần. Muốn hoàn toàn khôi phục phỏng chừng phải tốn hết thời gian một đêm.
Trên mặt đất, Dao Quang, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng vây quanh Thiên Lân, tất cả quan sát động tĩnh chung quanh, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng bàn luận.
Khi màn đêm buông xuống, Giang Thanh Tuyết không nhịn được cảm khái lên tiếng:
- Lại một đêm, chỉ không biết đêm nay có bình an hay không.
Dao Quang khẽ thở dài:
- Không cần phải quá thương cảm, chúng ta phải lạc quan lên.
Mẫu Đơn nói:
- Kiên cường của chúng ta chính là sự khích lệ cho Tân Nguyệt. Trải qua hai ngày khổ chiến, tuy chúng ta đều bị trọng thương nhưng địch nhân cũng không hề chiếm được chút tiện nghi nào.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Trước mắt, muội và Dao Quang thúc thúc tuy tạm thời mất đi năng lực nghênh chiến, nhưng chỉ cần cho chúng ta thêm một chút thời gian, sẽ có hy vọng khôi phục lại một phần thực lực, từ đó có thể hỗ trở Tân Nguyệt tỷ tỷ để bảo vệ cho Thiên Lân sư huynh.
Hoa Hồng nghe vậy, xen vào:
- Trước mắt, quan trọng nhất không phải chúng ta mà chính là Tân Nguyệt. Tình trạng hiện nay của chúng ta cho dù khôi phục được một phần thực lực cũng không hỗ trợ được gì cho Tân Nguyệt.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Hoa Hồng có lý, chúng ta chỉ có thể hy vọng không có thêm địch nhân đến đây sinh sự, đó chính là điều may mắn lớn nhất.
Vũ Điệp than thở:
- Nếu thuận lợi như vậy, trước đây đã không phát sinh quá nhiều chuyện rồi.
Mọi người nghe vậy thở dài, tuy không hy vọng Vũ Điệp nói đúng, nhưng sự thật bày ra trước mắt lại khiến cho người ta không thể không lo lắng được.
Gió, thổi vù vù, mang theo hơi lạnh. Thung lũng lại bình tĩnh, mọi người đều chìm vào trầm tư. Trong đó, Dao Quang và Lâm Y Tuyết tĩnh tâm trị thương, Vũ Điệp đang nhớ lại quá khứ, Mẫu Đơn và Hoa Hồng nhìn về phía trước, Giang Thanh Tuyết cau chặt mày, tâm tình không khoan khoái.
Giây lát sau, Giang Thanh Tuyết khẽ bảo:
- Hai ngày rồi, Dịch viên và Trừ Ma liên minh vì sao còn chưa phái người đến đây chi viện cho chúng ta.
Vũ Điệp ngẩng đầu một cái, u oán đáp:
- Trung thổ nếu có thể trong thời gian ngắn mà phái được nhiều cao thủ thì trước đây chắc không chỉ có năm người Y Tuyết đến.
Giang Thanh Tuyết sửng người, thở dài nói:
- Muội nói đúng, trung thổ đã bình yên hai mươi năm rồi, rất nhiều cao thủ đều đi vân du tứ phương, muốn lập tức tìm được bọn họ thì đúng là không dễ dàng chút nào. Bây giờ, chúng ta ngoại trừ việc dựa vào chính mình ra, không thể dựa vào người nào khác được.
Vũ Điệp bật cười cay đắng, vẻ mặt trông chờ nói:
- Nếu có Thiện Từ ở đây thì tốt biết bao.
Giang Thanh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Muội đang nhớ Thiện Từ?
Vũ Điệp vẻ mặt phức tạp, nhẹ quay về chuyện chính:
- Muội chỉ không đủ kiên cường mà thôi.
Thân thể run lên, Giang Thanh Tuyết hiểu rõ câu nói của Vũ Điệp, đau lòng lên tiếng:
- Vũ Điệp, muội hãy còn nhỏ, những chuyện này không phải là chuyện muội có thể chịu đựng lúc này.
Vũ Điệp lắc đầu đáp:
- Thiên Lân còn nhỏ hơn muội, nhưng những chuyện huynh ấy chịu lại vượt xa khỏi tưởng tượng của chúng ta.
Giang Thanh Tuyết thở dài nói:
- Thiên Lân không giống như chúng ta, trên người đệ ấy mang quá nhiều hy vọng và vinh dự, định sẵn đời này không hề tầm thường chút nào.
Vũ Điệp cười cười, tràn đầy đau thương, tự nói:
- Sự không tầm thường của huynh ấy lại mang đến quá nhiều đau thương.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy trầm ngâm, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào mới ổn. Trong sát na, thung lũng băng yên lặng lại, bầu trời bị bóng đêm bao trùm.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt đang lơ lửng trên không đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sáng rực như đuốc nhìn về phía trước, vẻ mặt phức tạp. Ánh xanh lam lóe lên, Tân Nguyệt thu hồi Thiên Ly thần kiếm khiến cho ánh sáng trong thung lũng băng trở nên đen tối, điều này khiến cho mọi người dưới mặt đất rất kinh ngạc. Trong màn đêm, Tân Nguyệt không hề nhúc nhích lơ lửng trên không, toàn thân khí tức thu lại hệt như một bóng ma ẩn mình trong đêm tối.
Bốn bề, yên lặng như tờ. Ngay cả tiếng gió cũng đã đi xa, phảng phất dự báo cho nguy hiểm. Trên mặt đất, mọi người tâm tình khẩn trương, ai nấy cảnh giác hẳn lại, Dao Quang và Hoa Hồng không nhịn được quay đầu nhìn quanh, dường như đang quan sát. Đột nhiên, ánh xanh lam lóe lên, thần kiếm xuất hiện, Thiên Ly thần kiếm lập tức bắn thẳng về phía Lâm Y Tuyết, khi đến gần đột nhiên dừng lại. Thân kiếm run lên, thần kiếm quay về, Thiên Ly thần kiếm đảo chuyển giữa không trung quay về lại với Tân Nguyệt.
Nhìn quanh một vòng, Tân Nguyệt vẻ mặt âm lạnh trầm giọng nói:
- Nếu như đến rồi, vì sao không đường đường chính chính một chút.
Câu này vừa nói ra, bốn bề vẫn yên lặng như cũ, nhưng tâm lý mấy người Dao Quang lại như có sóng lớn rợp trời.
Chờ đợi giây lát, Tân Nguyệt thấy địch nhân không trả lời, cũng không hề có bất kỳ khác lạ nào, trong lòng cảm thấy hơi không ổn, mở miệng nhắc nhở mọi người:
- Ai nấy chú ý, địch nhân tinh thông thuật ẩn thân, khó lòng phòng bị.
Hoa Hồng nói:
- Tân Nguyệt, muội hãy đem ý thức phân bố khu vực lân cận, hình thành một khu vực quan sát, như vậy có thể phá giải được phép ẩn thân của đối phương.
Tân Nguyệt không hiểu hỏi lại:
- Như thế nào là một tầng quan sát?
Hoa Hồng giải thích:
- Đó chính là một loại phương thức thăm dò của Ngũ Sắc Thiên Vực chúng ta, lợi dụng sự thay đổi tần suất để quan sát tình hình ẩn thân chung quanh. Trước hết, muội dùng một tần suất cố định thăm dò qua một lần, sau đó liền điều chỉnh tần suất thăm dò, tăng giảm lên xuống vài chục lần hoặc vài trăm lần, mãi cho đến khi tìm được địch nhân mới thôi.
Tân Nguyệt trầm tư một lúc, khẽ bảo:
- Muội hiểu rõ rồi, đây là phương pháp Thiên Lân đã từng đề cập đến, bây giờ muội sẽ thử qua.
Ngưng thần tĩnh khí, Tân Nguyệt bắt đầu thăm dò tình hình chung quanh. Ban đầu, hoàn toàn không có bất kỳ điều gì khác thường, nhưng theo sự tăng cao của tần suất sóng thăm dò, Tân Nguyệt dần dần cảm ứng được một luồng khí tức ẩn núp khi có khi không, nhưng lại không thể nào xác định được phương hướng cụ thể. Thăm dò đến điểm này, Tân Nguyệt tiếp tục gia tăng tần suất, nhưng mãi đến lúc nàng tăng tần suất của sóng thăm dò đến cực hạn rồi cũng không hề phát hiện được địch nhân ở đâu, điều này khiến nàng kinh ngạc vô cùng.
Lúc này, Thiên Ly thần kiếm cảm ứng được điểm mơ hồ trong đầu Tân Nguyệt, thân kiếm lóe lên ánh lam, một luồng ý niệm truyền vào trong đại não của Tân Nguyệt, tạo nên liên hệ với nàng. Sau đó, Thiên Ly thần kiếm xoay tròn giữa không trung, thân kiếm không nhanh không chậm bay vòng vòng, hơn nữa còn phát xuất ánh sáng màu lưu ly nhàn nhạt. Khoảng chừng giây lát, trong não Tân Nguyệt xuất hiện một bóng đen, nhìn không rõ diện mạo nhưng lại biết được vị trí và phương hướng. Không hề vọng động, Tân Nguyệt tiếp tục chờ đợi, hơn nữa còn ghi nhớ cẩn thận.
Đối với Tân Nguyệt, nàng biết được phương pháp thăm dò có ba loại. Thứ nhất, phép thăm dò truyền thống do Đằng Long cốc truyền thụ. Thứ hai, phương thức Tân Nguyệt tự mình lĩnh ngộ nhờ vào sức mạnh băng tuyết, dùng Ngự Băng quyết làm cơ sở, thăm dò tình hình tương quan. Thứ ba, sau khi Thiên Ly thần kiếm nhận chủ rồi, Tân Nguyệt có thể thông qua Thiên Ly thần kiếm thăm dò cả trời đất vạn vật, chẳng qua do thời gian còn mới, Tân Nguyệt chưa hoàn toàn thích ứng được, thường xuyên quên mất mà thôi. Về phần phép thăm dò Hoa Hồng nhắc đến, Tân Nguyệt lần đầu thử qua, chỉ có thể tạm thời như nước tới trôn mới nhảy, hiệu quả không tốt.
Đêm nay, đối với mọi người vô cùng quan trọng bởi vì ngày mai chính là ngày thứ ba sau khi Thiên Lân chết đi, chỉ cần vượt qua một ngày cuối cùng này, mọi khổ sở đã có đều đáng giá. Ngược lại, nếu như ngày cuối cùng này xảy ra bất hạnh, mọi nỗ lực trước đây sẽ trôi theo dòng nước.
Đêm từ từ đi qua, trời sáng ẩn vào trong bóng đêm.
Giữa thung lũng, Tân Nguyệt lơ lửng trên không, vẫn tiếp tục hấp thu khí lạnh do Thiên Ly thần kiếm truyền vào để tăng nhanh tốc độ trị thương. Hai ngày khổ chiến, Tân Nguyệt cả người mệt mỏi, tuy nàng không hề biểu lộ chút nào, nhưng những chuyện thực sự đã xảy ra thì không sao thay đổi. Trước mắt, Tân Nguyệt đã trải qua hai canh giờ trị thương, thân thể cơ hồ khôi phục được bảy tám phần. Muốn hoàn toàn khôi phục phỏng chừng phải tốn hết thời gian một đêm.
Trên mặt đất, Dao Quang, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng vây quanh Thiên Lân, tất cả quan sát động tĩnh chung quanh, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng bàn luận.
Khi màn đêm buông xuống, Giang Thanh Tuyết không nhịn được cảm khái lên tiếng:
- Lại một đêm, chỉ không biết đêm nay có bình an hay không.
Dao Quang khẽ thở dài:
- Không cần phải quá thương cảm, chúng ta phải lạc quan lên.
Mẫu Đơn nói:
- Kiên cường của chúng ta chính là sự khích lệ cho Tân Nguyệt. Trải qua hai ngày khổ chiến, tuy chúng ta đều bị trọng thương nhưng địch nhân cũng không hề chiếm được chút tiện nghi nào.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Trước mắt, muội và Dao Quang thúc thúc tuy tạm thời mất đi năng lực nghênh chiến, nhưng chỉ cần cho chúng ta thêm một chút thời gian, sẽ có hy vọng khôi phục lại một phần thực lực, từ đó có thể hỗ trở Tân Nguyệt tỷ tỷ để bảo vệ cho Thiên Lân sư huynh.
Hoa Hồng nghe vậy, xen vào:
- Trước mắt, quan trọng nhất không phải chúng ta mà chính là Tân Nguyệt. Tình trạng hiện nay của chúng ta cho dù khôi phục được một phần thực lực cũng không hỗ trợ được gì cho Tân Nguyệt.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Hoa Hồng có lý, chúng ta chỉ có thể hy vọng không có thêm địch nhân đến đây sinh sự, đó chính là điều may mắn lớn nhất.
Vũ Điệp than thở:
- Nếu thuận lợi như vậy, trước đây đã không phát sinh quá nhiều chuyện rồi.
Mọi người nghe vậy thở dài, tuy không hy vọng Vũ Điệp nói đúng, nhưng sự thật bày ra trước mắt lại khiến cho người ta không thể không lo lắng được.
Gió, thổi vù vù, mang theo hơi lạnh. Thung lũng lại bình tĩnh, mọi người đều chìm vào trầm tư. Trong đó, Dao Quang và Lâm Y Tuyết tĩnh tâm trị thương, Vũ Điệp đang nhớ lại quá khứ, Mẫu Đơn và Hoa Hồng nhìn về phía trước, Giang Thanh Tuyết cau chặt mày, tâm tình không khoan khoái.
Giây lát sau, Giang Thanh Tuyết khẽ bảo:
- Hai ngày rồi, Dịch viên và Trừ Ma liên minh vì sao còn chưa phái người đến đây chi viện cho chúng ta.
Vũ Điệp ngẩng đầu một cái, u oán đáp:
- Trung thổ nếu có thể trong thời gian ngắn mà phái được nhiều cao thủ thì trước đây chắc không chỉ có năm người Y Tuyết đến.
Giang Thanh Tuyết sửng người, thở dài nói:
- Muội nói đúng, trung thổ đã bình yên hai mươi năm rồi, rất nhiều cao thủ đều đi vân du tứ phương, muốn lập tức tìm được bọn họ thì đúng là không dễ dàng chút nào. Bây giờ, chúng ta ngoại trừ việc dựa vào chính mình ra, không thể dựa vào người nào khác được.
Vũ Điệp bật cười cay đắng, vẻ mặt trông chờ nói:
- Nếu có Thiện Từ ở đây thì tốt biết bao.
Giang Thanh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Muội đang nhớ Thiện Từ?
Vũ Điệp vẻ mặt phức tạp, nhẹ quay về chuyện chính:
- Muội chỉ không đủ kiên cường mà thôi.
Thân thể run lên, Giang Thanh Tuyết hiểu rõ câu nói của Vũ Điệp, đau lòng lên tiếng:
- Vũ Điệp, muội hãy còn nhỏ, những chuyện này không phải là chuyện muội có thể chịu đựng lúc này.
Vũ Điệp lắc đầu đáp:
- Thiên Lân còn nhỏ hơn muội, nhưng những chuyện huynh ấy chịu lại vượt xa khỏi tưởng tượng của chúng ta.
Giang Thanh Tuyết thở dài nói:
- Thiên Lân không giống như chúng ta, trên người đệ ấy mang quá nhiều hy vọng và vinh dự, định sẵn đời này không hề tầm thường chút nào.
Vũ Điệp cười cười, tràn đầy đau thương, tự nói:
- Sự không tầm thường của huynh ấy lại mang đến quá nhiều đau thương.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy trầm ngâm, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào mới ổn. Trong sát na, thung lũng băng yên lặng lại, bầu trời bị bóng đêm bao trùm.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt đang lơ lửng trên không đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sáng rực như đuốc nhìn về phía trước, vẻ mặt phức tạp. Ánh xanh lam lóe lên, Tân Nguyệt thu hồi Thiên Ly thần kiếm khiến cho ánh sáng trong thung lũng băng trở nên đen tối, điều này khiến cho mọi người dưới mặt đất rất kinh ngạc. Trong màn đêm, Tân Nguyệt không hề nhúc nhích lơ lửng trên không, toàn thân khí tức thu lại hệt như một bóng ma ẩn mình trong đêm tối.
Bốn bề, yên lặng như tờ. Ngay cả tiếng gió cũng đã đi xa, phảng phất dự báo cho nguy hiểm. Trên mặt đất, mọi người tâm tình khẩn trương, ai nấy cảnh giác hẳn lại, Dao Quang và Hoa Hồng không nhịn được quay đầu nhìn quanh, dường như đang quan sát. Đột nhiên, ánh xanh lam lóe lên, thần kiếm xuất hiện, Thiên Ly thần kiếm lập tức bắn thẳng về phía Lâm Y Tuyết, khi đến gần đột nhiên dừng lại. Thân kiếm run lên, thần kiếm quay về, Thiên Ly thần kiếm đảo chuyển giữa không trung quay về lại với Tân Nguyệt.
Nhìn quanh một vòng, Tân Nguyệt vẻ mặt âm lạnh trầm giọng nói:
- Nếu như đến rồi, vì sao không đường đường chính chính một chút.
Câu này vừa nói ra, bốn bề vẫn yên lặng như cũ, nhưng tâm lý mấy người Dao Quang lại như có sóng lớn rợp trời.
Chờ đợi giây lát, Tân Nguyệt thấy địch nhân không trả lời, cũng không hề có bất kỳ khác lạ nào, trong lòng cảm thấy hơi không ổn, mở miệng nhắc nhở mọi người:
- Ai nấy chú ý, địch nhân tinh thông thuật ẩn thân, khó lòng phòng bị.
Hoa Hồng nói:
- Tân Nguyệt, muội hãy đem ý thức phân bố khu vực lân cận, hình thành một khu vực quan sát, như vậy có thể phá giải được phép ẩn thân của đối phương.
Tân Nguyệt không hiểu hỏi lại:
- Như thế nào là một tầng quan sát?
Hoa Hồng giải thích:
- Đó chính là một loại phương thức thăm dò của Ngũ Sắc Thiên Vực chúng ta, lợi dụng sự thay đổi tần suất để quan sát tình hình ẩn thân chung quanh. Trước hết, muội dùng một tần suất cố định thăm dò qua một lần, sau đó liền điều chỉnh tần suất thăm dò, tăng giảm lên xuống vài chục lần hoặc vài trăm lần, mãi cho đến khi tìm được địch nhân mới thôi.
Tân Nguyệt trầm tư một lúc, khẽ bảo:
- Muội hiểu rõ rồi, đây là phương pháp Thiên Lân đã từng đề cập đến, bây giờ muội sẽ thử qua.
Ngưng thần tĩnh khí, Tân Nguyệt bắt đầu thăm dò tình hình chung quanh. Ban đầu, hoàn toàn không có bất kỳ điều gì khác thường, nhưng theo sự tăng cao của tần suất sóng thăm dò, Tân Nguyệt dần dần cảm ứng được một luồng khí tức ẩn núp khi có khi không, nhưng lại không thể nào xác định được phương hướng cụ thể. Thăm dò đến điểm này, Tân Nguyệt tiếp tục gia tăng tần suất, nhưng mãi đến lúc nàng tăng tần suất của sóng thăm dò đến cực hạn rồi cũng không hề phát hiện được địch nhân ở đâu, điều này khiến nàng kinh ngạc vô cùng.
Lúc này, Thiên Ly thần kiếm cảm ứng được điểm mơ hồ trong đầu Tân Nguyệt, thân kiếm lóe lên ánh lam, một luồng ý niệm truyền vào trong đại não của Tân Nguyệt, tạo nên liên hệ với nàng. Sau đó, Thiên Ly thần kiếm xoay tròn giữa không trung, thân kiếm không nhanh không chậm bay vòng vòng, hơn nữa còn phát xuất ánh sáng màu lưu ly nhàn nhạt. Khoảng chừng giây lát, trong não Tân Nguyệt xuất hiện một bóng đen, nhìn không rõ diện mạo nhưng lại biết được vị trí và phương hướng. Không hề vọng động, Tân Nguyệt tiếp tục chờ đợi, hơn nữa còn ghi nhớ cẩn thận.
Đối với Tân Nguyệt, nàng biết được phương pháp thăm dò có ba loại. Thứ nhất, phép thăm dò truyền thống do Đằng Long cốc truyền thụ. Thứ hai, phương thức Tân Nguyệt tự mình lĩnh ngộ nhờ vào sức mạnh băng tuyết, dùng Ngự Băng quyết làm cơ sở, thăm dò tình hình tương quan. Thứ ba, sau khi Thiên Ly thần kiếm nhận chủ rồi, Tân Nguyệt có thể thông qua Thiên Ly thần kiếm thăm dò cả trời đất vạn vật, chẳng qua do thời gian còn mới, Tân Nguyệt chưa hoàn toàn thích ứng được, thường xuyên quên mất mà thôi. Về phần phép thăm dò Hoa Hồng nhắc đến, Tân Nguyệt lần đầu thử qua, chỉ có thể tạm thời như nước tới trôn mới nhảy, hiệu quả không tốt.