Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Tử Vong thành chủ, thiếu niên áo trắng vẻ mặt âm lạnh, hai tay giơ lên chống trời, toàn thân ánh xanh chớp lòe, vô số ánh sáng bắn thẳng đến bầu trời, hóa thành một con chim ưng khổng lồ màu xanh tím, khi tung cánh trùm khắp trời đất, che phủ ánh sáng mặt trời.
Như vậy, bầu trời tối đen xuất hiện ba hình ảnh màu sắc rõ ràng. Hình thứ nhất chính là tượng Phật và tượng Ma do Tử Vong thành chủ phát ra, thứ hai chính là con chim ưng khổng lồ màu xanh tím của thiếu niên áo trắng, khí thế hai bên kinh người, tình hình căng thẳng vô cùng.
Trên mặt đất, mọi người đang quan sát vẻ mặt kinh hãi, cảm thấy rất bất ngờ với thực lực của thiếu niên áo trắng, ai cũng không tưởng tượng được hắn lại mạnh mẽ đến vậy.
- Kẻ mạnh mẽ đến vậy sao từ trước đến giờ chưa từng nghe người nào nhắc qua?
Có phần nghi hoặc, Dao Quang nhịn không được tự hỏi.
Giang Thanh Tuyết cau mày đáp:
- Đúng thế, mà lại là bằng hữu của Thiên Lân sao chúng ta lại không có một chút ấn tượng nào.
Mẫu Đơn khẽ bảo:
- Trong chúng ta, người hiểu rõ Thiên Lân nhất chính là Tân Nguyệt. Ồ, Tân Nguyệt, muội thế nào vậy?
Mọi người nghe vậy cùng quay lại nhìn về phía Tân Nguyệt, phát hiện sắc mặt của nàng kỳ kỳ quái quái, chính là đang chăm chú nhìn con chim ưng khổng lồ ở trên bầu trời kia.
Thôi không nhìn nữa, Tân Nguyệt liếc mọi người, vẻ mặt phức tạp trả lời:
- Muội đã biết hắn là ai rồi.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Thật không, hắn là ai vậy?
Tân Nguyệt bật cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Một năm trước, Thiên Lân vì cứu hắn mà thiếu chút nữa đã chết trong tay của Ma Vu và Ngốc Thiên Ông, một năm sau, hắn lại quay về đúng lúc Thiên Lân cần hỗ trợ nhất, đây có lẽ chính là ý của trời.
Câu này vừa nói ra, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Dao Quang, Lâm Y Tuyết đều rất mê hoặc, Giang Thanh Tuyết cau mày trầm tư, Vũ Điệp lại đột nhiên chợt nhớ:
- Té ra hắn chính là Dực Thiên Tường của Thiên Dực tộc.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy, lập tức nhớ lại, vội vàng nói:
- Không sai, chính là hắn, Sở Văn Tân đã từng nhắc qua, một năm trước huynh ấy lần đầu gặp Thiên Lân chính là chứng kiến được cảnh này.
Mẫu Đơn cảm khái nói:
- Đây chính là duyên lành của Thiên Lân, nếu như ngày đó hắn không liều mạng để cứu, làm sao ngày hôm nay có được cơ hội xoay chuyển?
Giữa không trung, Tử Vong thành chủ chăm chú nhìn thiếu niên áo trắng, khi nhìn thấy vầng mây sáng hình chim ưng khổng lồ, trong lòng đột nhiên cảm thấy quen thuộc, vọt miệng nói:
- Ngươi là người đời sau của Thiên Dực tộc?
Thiếu niên áo trắng lạnh lẽo đáp:
- Không sai, ta chính là Dực Thiên Tường, người Thiên Dực tộc, một năm trước Thiên Lân đã liều chết cứu thoát ta. Một năm sau, bất cứ người nào thương tổn đến Thiên Lân, ta đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá gấp trăm lần.
Bắn mình lên không, thiếu niên áo trắng Dực Thiên Tường hai tay giang ra, tương xứng với con chim ưng khổng lồ ở trên trời cao từ xa xa nhìn xuống mặt đất rộng lớn.
Tử Vong thành chủ hừ lạnh nói:
- Bản thành chủ lẽ nào còn phải sợ ngươi?
Thân thể nghiêng về phía trước, hai tay bắt quyết, Tử Vong thành chủ vào thời khắc này phát động công kích.
Lúc này, tượng Phật và hình Ma khổng lồ trên bầu trời theo sự khống chế của Tử Vong thành chủ xông thẳng đến con chim ưng khổng lồ kia. Hai bên sức mạnh tương đương, thuộc tính tương phản, thể hiện hai loại trạng thái khác nhau.
Dực Thiên Tường ngửa mặt kêu dài, lửa giận xông lên tận trời cao, ý nghĩ giết chóc trong lòng chuyển hóa thành sức mạnh, khống chế con chim ưng khổng lồ trên đầu tung cánh bay lượn hệt như một thanh đao ánh sáng quét qua bầu trời, xẻ khắp tám phương.
Chớp mắt, thế công của hai bên va chạm giữa không trung, sức mạnh Phật Ma gặp phải sức mạnh thiên phong lập tức phát nổ, hình thành sương khói cuồn cuộn dày đặc hệt như một vùng xoáy đen ngòm từ trên trời cao đổ sầm xuống.
Mới lần đầu đấu thẳng, Tử Vong thành chủ không chiếm được chút ưu thế nào, lão và Dực Thiên Tường ngang tay ngang sức, điều này khiến lão kinh ngạc vô cùng. Gầm giận một tiếng, Tử Vong thành chủ bắn mình lên coa, thân thể rít lên xoay tròn giữa không trung, lập tức hóa thành mười tám bóng sáng, trong đó có chín tượng Phật và chín hình Ma, mỗi cái đều thể hiện theo trận pháp hình vuông chín điểm, tiến hành những vận chuyển và biểu diễn khác nhau.
Dời ngang vài trượng, Dực Thiên Tường đánh giá tình hình của địch nhân, đối với cảnh tượng trước mắt có phần hơi cảnh giác, trong lòng suy nghĩ phép ứng phó. Thân là kẻ kế thừa của Thiên Dực tộc, Dực Thiên Tường đã sớm đã hơn hẳn ngày xưa, không những có được thần lực truyền đời vài ngàn năm của Thiên Dực tộc, còn dung hợp trí tuệ của nhiều đời kỳ nhân Thiên Dực tộc, nắm vững được bí ẩn cùng cực của tộc Thiên Dực. Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, Dực Thiên Tường không hề lỗ mãng, mà đang sưu tầm trong ký ức bản thận để chọn lựa phương pháp phản kích tốt nhất.
- Thiên Dực Thất Tuyệt đệ nhị thức – Phá Vân Dực.
Theo tiếng quát to, Dực Thiên Tường bắn mình lên không, thân thể xoay tròn rất nhanh chớp mắt đã hóa thành một con chim dực, miệng phát ra tiếng kêu thánh thót.
Sau đó, con chim dực to đến vài trượng này dựng đứng hai cánh hệt như hai thanh trường đao dương cao, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng màu xanh tím. Cổ chim vươn thẳng lao xuống dưới, con chim dực do Dực Thiên Tường hóa thân dựng đứng hai cánh bắn đi như điện, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một bóng sáng, trong quá trình tiến lên dần dần chuyển thành ánh sáng, phảng phất như xuyên qua vô số thế giới, trải qua vô số không gian trùng trùng điệp điệp mới đạt đến cạnh bên Tử Vong thành chủ.
Lúc này, đợt công kích thứ hai của Tử Vong thành chủ đã chuẩn bị hoàn tất. Chín tượng Phật và chín tượng Ma dùng phương thức vận chuyển trái ngược nhau để thúc đẩy sức mạnh Phật Ma đến cực hạn, hình thành một vùng xoáy ánh sáng khổng lồ, vào thời khắc Dực Thiên Tường phát động công kích, hai vùng xoáy đột nhiên va chạm vào nhau, sau đó giằng co lấy nhau, sinh ra dị biến. Vốn dĩ, sức mạnh Phật Ma là bài xích lẫn nhau. Nhưng Tử Vong thành chủ dùng phương thức vận hành tương phản khiến cho hai luồng sức mạnh hình thành hai vùng xoáy ánh sáng ngược chiều, khiến cho vào lúc chúng va chạm thì chịu sức mạnh xoay tròn giằng lại thành một khối. Sau đó, sự bài xích của sức mạnh Phật Ma dần dần thể hiện ra, sức mạnh đến cực hạn của hai loại va chạm mãnh liệt trong vùng xoáy, từ đó sinh ra vụ nổ có tính hủy diệt, hình thành một không gian nuốt chửng lấy có phần giống với lổ đen để đối phó với Dực Thiên Tường. Loại công kích như vậy đáng sợ vô cùng, không chỉ có bao gồm thực lực mạnh mẽ của Tử Vong thành chủ, còn dung hợp sức mạnh Phật Ma, dùng sức mạnh thôn tính của lổ đen nữa, có thể nói là thế gian hiếm thấy. Người thường một khi gặp phải, cơ hồ chết chắc không nghi ngờ gì, căn bản không còn hy vọng sống sót.
Như vậy, bầu trời tối đen xuất hiện ba hình ảnh màu sắc rõ ràng. Hình thứ nhất chính là tượng Phật và tượng Ma do Tử Vong thành chủ phát ra, thứ hai chính là con chim ưng khổng lồ màu xanh tím của thiếu niên áo trắng, khí thế hai bên kinh người, tình hình căng thẳng vô cùng.
Trên mặt đất, mọi người đang quan sát vẻ mặt kinh hãi, cảm thấy rất bất ngờ với thực lực của thiếu niên áo trắng, ai cũng không tưởng tượng được hắn lại mạnh mẽ đến vậy.
- Kẻ mạnh mẽ đến vậy sao từ trước đến giờ chưa từng nghe người nào nhắc qua?
Có phần nghi hoặc, Dao Quang nhịn không được tự hỏi.
Giang Thanh Tuyết cau mày đáp:
- Đúng thế, mà lại là bằng hữu của Thiên Lân sao chúng ta lại không có một chút ấn tượng nào.
Mẫu Đơn khẽ bảo:
- Trong chúng ta, người hiểu rõ Thiên Lân nhất chính là Tân Nguyệt. Ồ, Tân Nguyệt, muội thế nào vậy?
Mọi người nghe vậy cùng quay lại nhìn về phía Tân Nguyệt, phát hiện sắc mặt của nàng kỳ kỳ quái quái, chính là đang chăm chú nhìn con chim ưng khổng lồ ở trên bầu trời kia.
Thôi không nhìn nữa, Tân Nguyệt liếc mọi người, vẻ mặt phức tạp trả lời:
- Muội đã biết hắn là ai rồi.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Thật không, hắn là ai vậy?
Tân Nguyệt bật cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Một năm trước, Thiên Lân vì cứu hắn mà thiếu chút nữa đã chết trong tay của Ma Vu và Ngốc Thiên Ông, một năm sau, hắn lại quay về đúng lúc Thiên Lân cần hỗ trợ nhất, đây có lẽ chính là ý của trời.
Câu này vừa nói ra, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Dao Quang, Lâm Y Tuyết đều rất mê hoặc, Giang Thanh Tuyết cau mày trầm tư, Vũ Điệp lại đột nhiên chợt nhớ:
- Té ra hắn chính là Dực Thiên Tường của Thiên Dực tộc.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy, lập tức nhớ lại, vội vàng nói:
- Không sai, chính là hắn, Sở Văn Tân đã từng nhắc qua, một năm trước huynh ấy lần đầu gặp Thiên Lân chính là chứng kiến được cảnh này.
Mẫu Đơn cảm khái nói:
- Đây chính là duyên lành của Thiên Lân, nếu như ngày đó hắn không liều mạng để cứu, làm sao ngày hôm nay có được cơ hội xoay chuyển?
Giữa không trung, Tử Vong thành chủ chăm chú nhìn thiếu niên áo trắng, khi nhìn thấy vầng mây sáng hình chim ưng khổng lồ, trong lòng đột nhiên cảm thấy quen thuộc, vọt miệng nói:
- Ngươi là người đời sau của Thiên Dực tộc?
Thiếu niên áo trắng lạnh lẽo đáp:
- Không sai, ta chính là Dực Thiên Tường, người Thiên Dực tộc, một năm trước Thiên Lân đã liều chết cứu thoát ta. Một năm sau, bất cứ người nào thương tổn đến Thiên Lân, ta đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá gấp trăm lần.
Bắn mình lên không, thiếu niên áo trắng Dực Thiên Tường hai tay giang ra, tương xứng với con chim ưng khổng lồ ở trên trời cao từ xa xa nhìn xuống mặt đất rộng lớn.
Tử Vong thành chủ hừ lạnh nói:
- Bản thành chủ lẽ nào còn phải sợ ngươi?
Thân thể nghiêng về phía trước, hai tay bắt quyết, Tử Vong thành chủ vào thời khắc này phát động công kích.
Lúc này, tượng Phật và hình Ma khổng lồ trên bầu trời theo sự khống chế của Tử Vong thành chủ xông thẳng đến con chim ưng khổng lồ kia. Hai bên sức mạnh tương đương, thuộc tính tương phản, thể hiện hai loại trạng thái khác nhau.
Dực Thiên Tường ngửa mặt kêu dài, lửa giận xông lên tận trời cao, ý nghĩ giết chóc trong lòng chuyển hóa thành sức mạnh, khống chế con chim ưng khổng lồ trên đầu tung cánh bay lượn hệt như một thanh đao ánh sáng quét qua bầu trời, xẻ khắp tám phương.
Chớp mắt, thế công của hai bên va chạm giữa không trung, sức mạnh Phật Ma gặp phải sức mạnh thiên phong lập tức phát nổ, hình thành sương khói cuồn cuộn dày đặc hệt như một vùng xoáy đen ngòm từ trên trời cao đổ sầm xuống.
Mới lần đầu đấu thẳng, Tử Vong thành chủ không chiếm được chút ưu thế nào, lão và Dực Thiên Tường ngang tay ngang sức, điều này khiến lão kinh ngạc vô cùng. Gầm giận một tiếng, Tử Vong thành chủ bắn mình lên coa, thân thể rít lên xoay tròn giữa không trung, lập tức hóa thành mười tám bóng sáng, trong đó có chín tượng Phật và chín hình Ma, mỗi cái đều thể hiện theo trận pháp hình vuông chín điểm, tiến hành những vận chuyển và biểu diễn khác nhau.
Dời ngang vài trượng, Dực Thiên Tường đánh giá tình hình của địch nhân, đối với cảnh tượng trước mắt có phần hơi cảnh giác, trong lòng suy nghĩ phép ứng phó. Thân là kẻ kế thừa của Thiên Dực tộc, Dực Thiên Tường đã sớm đã hơn hẳn ngày xưa, không những có được thần lực truyền đời vài ngàn năm của Thiên Dực tộc, còn dung hợp trí tuệ của nhiều đời kỳ nhân Thiên Dực tộc, nắm vững được bí ẩn cùng cực của tộc Thiên Dực. Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, Dực Thiên Tường không hề lỗ mãng, mà đang sưu tầm trong ký ức bản thận để chọn lựa phương pháp phản kích tốt nhất.
- Thiên Dực Thất Tuyệt đệ nhị thức – Phá Vân Dực.
Theo tiếng quát to, Dực Thiên Tường bắn mình lên không, thân thể xoay tròn rất nhanh chớp mắt đã hóa thành một con chim dực, miệng phát ra tiếng kêu thánh thót.
Sau đó, con chim dực to đến vài trượng này dựng đứng hai cánh hệt như hai thanh trường đao dương cao, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng màu xanh tím. Cổ chim vươn thẳng lao xuống dưới, con chim dực do Dực Thiên Tường hóa thân dựng đứng hai cánh bắn đi như điện, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một bóng sáng, trong quá trình tiến lên dần dần chuyển thành ánh sáng, phảng phất như xuyên qua vô số thế giới, trải qua vô số không gian trùng trùng điệp điệp mới đạt đến cạnh bên Tử Vong thành chủ.
Lúc này, đợt công kích thứ hai của Tử Vong thành chủ đã chuẩn bị hoàn tất. Chín tượng Phật và chín tượng Ma dùng phương thức vận chuyển trái ngược nhau để thúc đẩy sức mạnh Phật Ma đến cực hạn, hình thành một vùng xoáy ánh sáng khổng lồ, vào thời khắc Dực Thiên Tường phát động công kích, hai vùng xoáy đột nhiên va chạm vào nhau, sau đó giằng co lấy nhau, sinh ra dị biến. Vốn dĩ, sức mạnh Phật Ma là bài xích lẫn nhau. Nhưng Tử Vong thành chủ dùng phương thức vận hành tương phản khiến cho hai luồng sức mạnh hình thành hai vùng xoáy ánh sáng ngược chiều, khiến cho vào lúc chúng va chạm thì chịu sức mạnh xoay tròn giằng lại thành một khối. Sau đó, sự bài xích của sức mạnh Phật Ma dần dần thể hiện ra, sức mạnh đến cực hạn của hai loại va chạm mãnh liệt trong vùng xoáy, từ đó sinh ra vụ nổ có tính hủy diệt, hình thành một không gian nuốt chửng lấy có phần giống với lổ đen để đối phó với Dực Thiên Tường. Loại công kích như vậy đáng sợ vô cùng, không chỉ có bao gồm thực lực mạnh mẽ của Tử Vong thành chủ, còn dung hợp sức mạnh Phật Ma, dùng sức mạnh thôn tính của lổ đen nữa, có thể nói là thế gian hiếm thấy. Người thường một khi gặp phải, cơ hồ chết chắc không nghi ngờ gì, căn bản không còn hy vọng sống sót.