Đến lúc này, tảng đá lớn trong lòng mọi người coi như hạ xuống, một sự vui mừng vô cùng vô tận bắt đầu dâng lên trong lòng mọi người.
Khổ chiến cả ba ngày rồi, chỉ đến lúc này, có được thành quả như vậy làm sao không khiến mọi người kích động được?
Giữa chiến trường, trên người Thiên Lân ánh sáng vây phủ, hai màu xanh đỏ đan xen hiện lên, phát xuất ra khí thế to lớn, khiến người ta trong lòng phải sinh kính sợ. Thiên Tàm lão tổ tức đến phát cuồng, không cam lòng bắn mình lên cao, lại phát động tấn công Thiên Lân lần nữa, ý đồ muốn lập tức giết chết Thiên Lân ngay khi mới sống lại. Nhưng nói ra thật kỳ quái, tầng băng trên người Thiên Lân cứng như đá hoa cương, với thực lực của Thiên Tàm lão tổ, một chiêu lại trong lúc phẫn nộ đủ khai sơn phá thạch nhưng tầng băng trên người của Thiên Lân lại không chút thương tổn. Không chỉ như vậy, phản lực của tầng băng còn đẩy Thiên Tàm lão tổ trọng thương bay đi. Thấy cảnh tượng này, Dị Ảo bỏ qua ý định đánh lén, lại không nỡ chạy đi.
Thải Điệp tiên tử thân bị trọng thương, chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, cuối cùng âm thầm bỏ đi. Đối với nguy hiểm, Thải Điệp tiên tử có trực giác nhạy bén nắm bắt được, điều này giúp nàng ta vượt qua mấy kiếp nạn để còn sống đến hiện nay. Thiên Tàm lão tổ trong lòng đầy cừu hận, lão dường như biết được kết quả thế nào nhưng lão lại không bỏ qua được mà muốn thấy tận mắt, vì thế cũng không hề bỏ đi. Băng Nguyên náo loạn thoáng cái đã bình lặng trở lại, mọi người nín thở chăm chú nhìn, quan sát biến hóa trên người của Thiên Lân thế nào?
Ban đầu, ánh sáng hai màu xanh đỏ trên người Thiên Lân lần lượt thay nhau xuất hiện. Mãi đến rất lâu sau đó, hiện tượng này mới từ từ biến mất, thay vào đó chỉ một màu đỏ tía bao trùm trên người của Thiên Lân, khiến cho tầng băng một màu đỏ sáng, những sợi tơ nhỏ bé bên trong cũng dần dần ít đi. Kéo dài một lúc, ánh sáng đỏ tía dần dần chuyển thành ánh Phật vàng kim, rồi sau đó chính là hào quang màu xanh của Đạo gia, Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia, sương đen nặng nề của Quỷ vực, mây đen của Ma tông vây phủ. Năm màu luân chuyển biến ảo vô cùng. Sau khi kéo dài một lúc, trên người Thiên Lân lại xuất hiện thêm một ánh xanh lục, đó chính là màu của băng tàm.
Lúc này, màu sáng xanh lục dần dần biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành một loại ánh sáng màu sắc hỗn hợp chụp vào người của Thiên Lân, khiến cho tầng băng cứng rắn xuất hiện dấu hiệu tan rã. Theo sự tan chảy của tầng băng, khí tức của Thiên Lân bắt đầu tăng lên gấp bội, một luồng ý niệm ngạo nghễ si cuồng lập tức bắn thẳng lên trời cao, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tan mất.
Bầu trời, cuồng phong gào thét, mặt đất, băng tuyết tan chảy, một luồng sức mạnh kỳ lạ bao trùm lên người của Thiên Lân, khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được.
Lúc này đây, tầng băng trên người Thiên Lân đang từ từ tan chảy, để lộ một cái kén tằm trong suốt, bên trong Thiên Lân vẻ mặt bình an, trên người vây phủ ánh sáng sáu màu.
Rất nhanh, tầng băng tan chảy hết, kén tằm mỏng dần đi, ánh sáng sáu màu dần dần biến mất. Thấy vậy, Thiên Tàm lão tổ nghi hoặc nói:
- Chuyện này là như thế nào đây?
Đúng thế, sự phục sinh của Thiên Lân có phần đơn điệu, tỏ ra khá khác thường, hoàn toàn không kinh thế hãi tục như trong tưởng tượng, điều này làm sao không khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Liên quan đến điểm này, việc đó có liên quan rất lớn đến phương pháp phục sinh của Thiên Lân. Phép phục sinh Thiên Lân nắm vững có tên là Thần Tàm Cửu Biến. Băng tàm trải qua vài ngàn năm, chín lần biến hóa đều không bị người phát hiện, điều này cho thấy đây là một ưu điểm to lớn của nó. Trước mắt, phục sinh của Thiên Lân thuộc về tình trạng như vậy, biến hóa đa dạng, khí thế lại bình thường khiến người ta rất khó tưởng tượng được.
Thời gian thúc động mọi chuyện phát triển, khi kén tằm trên người Thiên Lân biến mất không còn thấy nữa, ánh sáng sáu màu chói mắt kia cũng đồng thời tiêu tan.
Thấy vậy, mấy người Tân Nguyệt vẻ mặt mơ hồ, biến hóa của Thiên Lân như vậy có thật sự là dấu hiệu sống lại hay không?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, Dị Ảo đột nhiên phát động đánh lén, thân thể nhanh như ánh sáng chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, một chưởng ấn vào ngực của Thiên Lân. Biến cố bất ngờ khiến cho mấy người Tân Nguyệt kinh hãi la mắng điên cuồng, tình trạng xảy ra sau đó lại khiến cho mọi người có mặt cảm thấy kinh ngạc. Té ra, khi một chưởng của Dị Ảo đánh trúng Thiên Lân, hai mắt đang nhắm kín của Thiên Lân đột nhiên mở to ra, ánh mắt băng lạnh nhìn Dị Ảo, không hề có bất kỳ phản kháng nào cả. Tình trạng như vậy khiến người ta phải bất ngờ, nhưng điều còn khiến người ta không hiểu được chính là Dị Ảo sau khi rống lên giận dữ một tiếng, thân thể đột nhiên vỡ nát, ngay cả nguyên thần cũng tiêu tan hoàn toàn.
Thiên Tàm lão tổ biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Vô Hình Sát Niệm! Làm sao có khả năng này được?
Sau khi la lên thất thanh, Thiên Tàm lão tổ lập tức tỉnh táo trở lại, thân thể bắn mình lên không, chỉ chớp mắt đã ra ngoài vài trăm trượng, từ xa xa nhìn lại phía này.
Tung mình bay thẳng lên, Thiên Lân đứng thẳng thắn, khuôn mặt anh tuấn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo cùng với đau thương nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.
Lâm Y Tuyết thấy như vậy kích động vô cùng, đau thương la lên:
- Thiên Lân sư huynh!
Giang Thanh Tuyết, Hoa Hồng trong mắt ứa lệ, miệng nhỏ giọng hô hoán, Vũ Điệp và Tân Nguyệt vẻ mặt kỳ quái, trong lo lắng có nụ cười nhẹ, trong cao hứng có cả chua cay.
Ánh mắt khẽ động đậy, Thiên Lân quan sát tình trạng mọi người, ánh mắt lạnh lùng dần dần biến mất, thay vào đó là một sự nồng nhiệt, đó chính là Thiên Lân trước đây mọi người quen thuộc đã quay lại trước mắt. Lóe lên ập đến, Thiên Lân đến bên Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Dao Quang bốn người, tay trái phất lên giữa không trung, phát ra một luồng sức mạnh êm ái vô hình lập tức kéo Tân Nguyệt, Hoa Hồng, Mẫu Đơn về đến bên mình. Thiên Lân ôm chặt mọi người thật thâm tình, khiến cho sáu nàng nước mắt trào ra, sự chịu đựng chua xót ba ngày qua hết thảy phát tiết ra ngoài.
Dao Quang hai mắt rưng rưng, cố nén chua xót, run giọng nói:
- Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!
Lâm Y Tuyết dựa vào người Thiên Lân, khóc lóc đau lòng vô cùng, còn năm nàng kia có phần tốt hơn, không bao lâu sau liền dần dần bình tĩnh trở lại.
Khẽ thở dài, Tân Nguyệt nói:
- Thiên Lân, địch nhân của chúng ta không ở xa lắm.
Thiên Lân nghe vậy, ngửng đầu nhìn về phía xa xăm, một luồng sát khí sắc bén phá không ập đến, chỉ chớp mắt đã xâm nhập vào trong đại não của Thiên Tàm lão tổ.
Kêu lên một tiếng điên cuồng, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt đau khổ, giận dữ mắng:
- Tiểu tử, qua khỏi ngày hôm nay, lão tổ muốn ngươi biết được ta lợi hại thế nào.
Lóe lên biến mất, Thiên Tàm lão tổ lập tức đi xa, kinh hoàng bỏ chạy.
Thiên Lân không hề ngăn cản, chỉ hừ lạnh đáp:
- Nếu như có lần sau, chính ngươi là người đau khổ.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, u oán nói:
- Chàng đã biến đổi rồi.
Thiên Lân nghe vậy chấn động, khẽ đáp:
- Ta chỉ trưởng thành hơn thôi.
Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Trưởng thành thì cần phải trả giá cao.
Vũ Điệp nói:
- Nhưng đó là việc mà mọi cá nhân đều phải trải qua.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy, cảm xúc nói:
- Chuyện đau thương quá nhiều, mọi người vì sao không chịu bỏ qua đi. Bây giờ Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, đây chính là chuyện tốt của Thiên Lân, chúng ta phải cao hứng mới đúng.
Hoa Hồng than thở:
- Thời gian ba ngày đã để lại cho chúng ta quá nhiều cảm xúc, muốn lập tức quên đi chỉ sợ rất khó khăn.
Giang Thanh Tuyết khổ sở đáp:
- Tâm tình mọi người ta hiểu rõ, nhưng hiện nay Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, bảy người chúng ta trọng thương, mọi người cũng không thể nào cứ chìm đắm trong đau thương mà quên đi hiện thực trước mắt.
Dao Quang đồng ý nói:
- Tỷ tỷ nói rất đúng, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chính là trị thương để tránh lần sau gặp nguy hiểm.
Câu này vừa nói ra, mọi người không lên tiếng, cùng nhau nhìn lại Thiên Lân.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Thiên Lân trầm giọng nói:
- Mọi người vì ta mà bị thương, ta tuyệt đối không để mọi người bị thương tổn. Bây giờ, chúng ta trước mắt tìm một nơi để trị thương, có chuyện gì đợi sau khi mọi người khôi phục rồi hãy bàn luận.
Không ai có ý kiến gì, cùng nhau nghe theo an bài của Thiên Lân, quyết định rời khỏi nơi đó.
Lúc này, Tân Nguyệt đột nhiên kêu Thiên Lân, rồi đưa ra Tàn Tình kiếm.
- Đây là kiếm của chàng, bây giờ đưa lại cho chàng bảo quản.
Thiên Lân ánh mắt kinh ngạc, chăm chú nhìn Tàn Tình kiếm trong tay của Tân Nguyệt, vẻ mặt lập tức kích động trở lại.
Thời khắc này, cái chết của Ngọc Tâm đột nhiên hiện lên trước mắt của Thiên Lân, khiến cho hắn toàn thân run rẩy, miệng phát ra thanh âm gào thét, tâm tình có dấu hiệu bạo tàn.
Cảm nhận được tình yêu đó trong lòng của Thiên Lân, Tân Nguyệt có phần u oán khẽ bảo:
- Đây chính là tình yêu của chàng, theo đuổi đến trăm ngàn năm.
Thiên Lân nghe vậy run rẩy, giật mình tỉnh lại, từ từ đỡ lấy Tàn Tình kiếm, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt của Tân Nguyệt.
- Ai rút được kiếm của ngươi, chính là duyên kiếp này của ngươi, hoa phù dung sớm nở tối tàn, làm sao đây, ông trời!
Xoay mình, Thiên Lân không nói gì thêm, hai tay phát ra luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy bảy người rời khỏi nơi đó.
Tân Nguyệt nghe vậy thở dài u oán, lập tức hiểu được tình yêu trong lòng của Thiên Lân. Vũ Điệp nghe vậy vẻ mặt kỳ quái, trong mắt có phần nghi hoặc, đột nhiên nghĩ đến Thiện Từ. Mẫu Đơn, Hoa Hồng vẻ mặt bình thản, Lâm Y Tuyết thỉnh thoảng nhìn Thiên Lân, trong mắt có vài phần thẹn thùng và chờ đợi. Dao Quang và Giang Thanh Tuyết tâm tình khoái trá, sự sống lại của Thiên Lân đền bù lại sự áy náy trong lòng của hai người, khiến bọn họ không còn tự trách và hối tiếc nữa.
Trải qua trắc trở, Thiên Lân cuối cùng đã quay lại nhân gian, điều này đối với thiên hạ, đối với người đời là một bước ngoặt.
Từ đây, vì yêu mà chống lại ông trời, thời gian đảo chuyển. Con đường của Thiên Lân chắc chắn sẽ tràn đầy màu sắc truyền kỳ.
Khổ chiến cả ba ngày rồi, chỉ đến lúc này, có được thành quả như vậy làm sao không khiến mọi người kích động được?
Giữa chiến trường, trên người Thiên Lân ánh sáng vây phủ, hai màu xanh đỏ đan xen hiện lên, phát xuất ra khí thế to lớn, khiến người ta trong lòng phải sinh kính sợ. Thiên Tàm lão tổ tức đến phát cuồng, không cam lòng bắn mình lên cao, lại phát động tấn công Thiên Lân lần nữa, ý đồ muốn lập tức giết chết Thiên Lân ngay khi mới sống lại. Nhưng nói ra thật kỳ quái, tầng băng trên người Thiên Lân cứng như đá hoa cương, với thực lực của Thiên Tàm lão tổ, một chiêu lại trong lúc phẫn nộ đủ khai sơn phá thạch nhưng tầng băng trên người của Thiên Lân lại không chút thương tổn. Không chỉ như vậy, phản lực của tầng băng còn đẩy Thiên Tàm lão tổ trọng thương bay đi. Thấy cảnh tượng này, Dị Ảo bỏ qua ý định đánh lén, lại không nỡ chạy đi.
Thải Điệp tiên tử thân bị trọng thương, chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, cuối cùng âm thầm bỏ đi. Đối với nguy hiểm, Thải Điệp tiên tử có trực giác nhạy bén nắm bắt được, điều này giúp nàng ta vượt qua mấy kiếp nạn để còn sống đến hiện nay. Thiên Tàm lão tổ trong lòng đầy cừu hận, lão dường như biết được kết quả thế nào nhưng lão lại không bỏ qua được mà muốn thấy tận mắt, vì thế cũng không hề bỏ đi. Băng Nguyên náo loạn thoáng cái đã bình lặng trở lại, mọi người nín thở chăm chú nhìn, quan sát biến hóa trên người của Thiên Lân thế nào?
Ban đầu, ánh sáng hai màu xanh đỏ trên người Thiên Lân lần lượt thay nhau xuất hiện. Mãi đến rất lâu sau đó, hiện tượng này mới từ từ biến mất, thay vào đó chỉ một màu đỏ tía bao trùm trên người của Thiên Lân, khiến cho tầng băng một màu đỏ sáng, những sợi tơ nhỏ bé bên trong cũng dần dần ít đi. Kéo dài một lúc, ánh sáng đỏ tía dần dần chuyển thành ánh Phật vàng kim, rồi sau đó chính là hào quang màu xanh của Đạo gia, Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia, sương đen nặng nề của Quỷ vực, mây đen của Ma tông vây phủ. Năm màu luân chuyển biến ảo vô cùng. Sau khi kéo dài một lúc, trên người Thiên Lân lại xuất hiện thêm một ánh xanh lục, đó chính là màu của băng tàm.
Lúc này, màu sáng xanh lục dần dần biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành một loại ánh sáng màu sắc hỗn hợp chụp vào người của Thiên Lân, khiến cho tầng băng cứng rắn xuất hiện dấu hiệu tan rã. Theo sự tan chảy của tầng băng, khí tức của Thiên Lân bắt đầu tăng lên gấp bội, một luồng ý niệm ngạo nghễ si cuồng lập tức bắn thẳng lên trời cao, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tan mất.
Bầu trời, cuồng phong gào thét, mặt đất, băng tuyết tan chảy, một luồng sức mạnh kỳ lạ bao trùm lên người của Thiên Lân, khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được.
Lúc này đây, tầng băng trên người Thiên Lân đang từ từ tan chảy, để lộ một cái kén tằm trong suốt, bên trong Thiên Lân vẻ mặt bình an, trên người vây phủ ánh sáng sáu màu.
Rất nhanh, tầng băng tan chảy hết, kén tằm mỏng dần đi, ánh sáng sáu màu dần dần biến mất. Thấy vậy, Thiên Tàm lão tổ nghi hoặc nói:
- Chuyện này là như thế nào đây?
Đúng thế, sự phục sinh của Thiên Lân có phần đơn điệu, tỏ ra khá khác thường, hoàn toàn không kinh thế hãi tục như trong tưởng tượng, điều này làm sao không khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Liên quan đến điểm này, việc đó có liên quan rất lớn đến phương pháp phục sinh của Thiên Lân. Phép phục sinh Thiên Lân nắm vững có tên là Thần Tàm Cửu Biến. Băng tàm trải qua vài ngàn năm, chín lần biến hóa đều không bị người phát hiện, điều này cho thấy đây là một ưu điểm to lớn của nó. Trước mắt, phục sinh của Thiên Lân thuộc về tình trạng như vậy, biến hóa đa dạng, khí thế lại bình thường khiến người ta rất khó tưởng tượng được.
Thời gian thúc động mọi chuyện phát triển, khi kén tằm trên người Thiên Lân biến mất không còn thấy nữa, ánh sáng sáu màu chói mắt kia cũng đồng thời tiêu tan.
Thấy vậy, mấy người Tân Nguyệt vẻ mặt mơ hồ, biến hóa của Thiên Lân như vậy có thật sự là dấu hiệu sống lại hay không?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, Dị Ảo đột nhiên phát động đánh lén, thân thể nhanh như ánh sáng chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, một chưởng ấn vào ngực của Thiên Lân. Biến cố bất ngờ khiến cho mấy người Tân Nguyệt kinh hãi la mắng điên cuồng, tình trạng xảy ra sau đó lại khiến cho mọi người có mặt cảm thấy kinh ngạc. Té ra, khi một chưởng của Dị Ảo đánh trúng Thiên Lân, hai mắt đang nhắm kín của Thiên Lân đột nhiên mở to ra, ánh mắt băng lạnh nhìn Dị Ảo, không hề có bất kỳ phản kháng nào cả. Tình trạng như vậy khiến người ta phải bất ngờ, nhưng điều còn khiến người ta không hiểu được chính là Dị Ảo sau khi rống lên giận dữ một tiếng, thân thể đột nhiên vỡ nát, ngay cả nguyên thần cũng tiêu tan hoàn toàn.
Thiên Tàm lão tổ biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Vô Hình Sát Niệm! Làm sao có khả năng này được?
Sau khi la lên thất thanh, Thiên Tàm lão tổ lập tức tỉnh táo trở lại, thân thể bắn mình lên không, chỉ chớp mắt đã ra ngoài vài trăm trượng, từ xa xa nhìn lại phía này.
Tung mình bay thẳng lên, Thiên Lân đứng thẳng thắn, khuôn mặt anh tuấn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo cùng với đau thương nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.
Lâm Y Tuyết thấy như vậy kích động vô cùng, đau thương la lên:
- Thiên Lân sư huynh!
Giang Thanh Tuyết, Hoa Hồng trong mắt ứa lệ, miệng nhỏ giọng hô hoán, Vũ Điệp và Tân Nguyệt vẻ mặt kỳ quái, trong lo lắng có nụ cười nhẹ, trong cao hứng có cả chua cay.
Ánh mắt khẽ động đậy, Thiên Lân quan sát tình trạng mọi người, ánh mắt lạnh lùng dần dần biến mất, thay vào đó là một sự nồng nhiệt, đó chính là Thiên Lân trước đây mọi người quen thuộc đã quay lại trước mắt. Lóe lên ập đến, Thiên Lân đến bên Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Dao Quang bốn người, tay trái phất lên giữa không trung, phát ra một luồng sức mạnh êm ái vô hình lập tức kéo Tân Nguyệt, Hoa Hồng, Mẫu Đơn về đến bên mình. Thiên Lân ôm chặt mọi người thật thâm tình, khiến cho sáu nàng nước mắt trào ra, sự chịu đựng chua xót ba ngày qua hết thảy phát tiết ra ngoài.
Dao Quang hai mắt rưng rưng, cố nén chua xót, run giọng nói:
- Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!
Lâm Y Tuyết dựa vào người Thiên Lân, khóc lóc đau lòng vô cùng, còn năm nàng kia có phần tốt hơn, không bao lâu sau liền dần dần bình tĩnh trở lại.
Khẽ thở dài, Tân Nguyệt nói:
- Thiên Lân, địch nhân của chúng ta không ở xa lắm.
Thiên Lân nghe vậy, ngửng đầu nhìn về phía xa xăm, một luồng sát khí sắc bén phá không ập đến, chỉ chớp mắt đã xâm nhập vào trong đại não của Thiên Tàm lão tổ.
Kêu lên một tiếng điên cuồng, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt đau khổ, giận dữ mắng:
- Tiểu tử, qua khỏi ngày hôm nay, lão tổ muốn ngươi biết được ta lợi hại thế nào.
Lóe lên biến mất, Thiên Tàm lão tổ lập tức đi xa, kinh hoàng bỏ chạy.
Thiên Lân không hề ngăn cản, chỉ hừ lạnh đáp:
- Nếu như có lần sau, chính ngươi là người đau khổ.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, u oán nói:
- Chàng đã biến đổi rồi.
Thiên Lân nghe vậy chấn động, khẽ đáp:
- Ta chỉ trưởng thành hơn thôi.
Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Trưởng thành thì cần phải trả giá cao.
Vũ Điệp nói:
- Nhưng đó là việc mà mọi cá nhân đều phải trải qua.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy, cảm xúc nói:
- Chuyện đau thương quá nhiều, mọi người vì sao không chịu bỏ qua đi. Bây giờ Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, đây chính là chuyện tốt của Thiên Lân, chúng ta phải cao hứng mới đúng.
Hoa Hồng than thở:
- Thời gian ba ngày đã để lại cho chúng ta quá nhiều cảm xúc, muốn lập tức quên đi chỉ sợ rất khó khăn.
Giang Thanh Tuyết khổ sở đáp:
- Tâm tình mọi người ta hiểu rõ, nhưng hiện nay Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, bảy người chúng ta trọng thương, mọi người cũng không thể nào cứ chìm đắm trong đau thương mà quên đi hiện thực trước mắt.
Dao Quang đồng ý nói:
- Tỷ tỷ nói rất đúng, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chính là trị thương để tránh lần sau gặp nguy hiểm.
Câu này vừa nói ra, mọi người không lên tiếng, cùng nhau nhìn lại Thiên Lân.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Thiên Lân trầm giọng nói:
- Mọi người vì ta mà bị thương, ta tuyệt đối không để mọi người bị thương tổn. Bây giờ, chúng ta trước mắt tìm một nơi để trị thương, có chuyện gì đợi sau khi mọi người khôi phục rồi hãy bàn luận.
Không ai có ý kiến gì, cùng nhau nghe theo an bài của Thiên Lân, quyết định rời khỏi nơi đó.
Lúc này, Tân Nguyệt đột nhiên kêu Thiên Lân, rồi đưa ra Tàn Tình kiếm.
- Đây là kiếm của chàng, bây giờ đưa lại cho chàng bảo quản.
Thiên Lân ánh mắt kinh ngạc, chăm chú nhìn Tàn Tình kiếm trong tay của Tân Nguyệt, vẻ mặt lập tức kích động trở lại.
Thời khắc này, cái chết của Ngọc Tâm đột nhiên hiện lên trước mắt của Thiên Lân, khiến cho hắn toàn thân run rẩy, miệng phát ra thanh âm gào thét, tâm tình có dấu hiệu bạo tàn.
Cảm nhận được tình yêu đó trong lòng của Thiên Lân, Tân Nguyệt có phần u oán khẽ bảo:
- Đây chính là tình yêu của chàng, theo đuổi đến trăm ngàn năm.
Thiên Lân nghe vậy run rẩy, giật mình tỉnh lại, từ từ đỡ lấy Tàn Tình kiếm, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt của Tân Nguyệt.
- Ai rút được kiếm của ngươi, chính là duyên kiếp này của ngươi, hoa phù dung sớm nở tối tàn, làm sao đây, ông trời!
Xoay mình, Thiên Lân không nói gì thêm, hai tay phát ra luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy bảy người rời khỏi nơi đó.
Tân Nguyệt nghe vậy thở dài u oán, lập tức hiểu được tình yêu trong lòng của Thiên Lân. Vũ Điệp nghe vậy vẻ mặt kỳ quái, trong mắt có phần nghi hoặc, đột nhiên nghĩ đến Thiện Từ. Mẫu Đơn, Hoa Hồng vẻ mặt bình thản, Lâm Y Tuyết thỉnh thoảng nhìn Thiên Lân, trong mắt có vài phần thẹn thùng và chờ đợi. Dao Quang và Giang Thanh Tuyết tâm tình khoái trá, sự sống lại của Thiên Lân đền bù lại sự áy náy trong lòng của hai người, khiến bọn họ không còn tự trách và hối tiếc nữa.
Trải qua trắc trở, Thiên Lân cuối cùng đã quay lại nhân gian, điều này đối với thiên hạ, đối với người đời là một bước ngoặt.
Từ đây, vì yêu mà chống lại ông trời, thời gian đảo chuyển. Con đường của Thiên Lân chắc chắn sẽ tràn đầy màu sắc truyền kỳ.