Hải Mộng Dao nghe vậy liếc Lục Vân, sau đó dời mắt đi chỗ khác khẽ lẩm bẩm:
- Sau khi gặp được môn chủ tiền bối rồi, trong lúc nói chuyện vô tình có nhắc đến sư nương. Khi đó con có nói bốn vị sư nương, nhưng môn chủ tiền bối lại nói …
Thanh âm dừng lại, Hải Mộng Dao liếc bốn nàng, ánh mắt vô cùng quái dị.
Lục Vân nghe vậy chấn động, dường như nghĩ đến điều gì đó, trong đáy mắt toát ra một chút khổ sở.
Trương Ngạo Tuyết khẽ cau mày, hỏi lại:
- Môn chủ tiền bối nói thế nào?
Hải Mộng Dao nhìn sư phụ, thấy Lục Vân cũng không nói gì, mới từ từ lên tiếng:
- Môn chủ tiền bối nói, Mộng Dao chắc phải có năm vị sư nương mới đúng.
Câu này vừa nói ra, sắc mặt bốn nàng đột biến, ánh mắt cùng nhìn lại Lục Vân.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của bốn nàng, Lục Vân không hề giải thích gì cả, bình tĩnh hỏi lại:
- Môn chủ tiền bối sau đó nói thế nào?
Hải Mộng Dao đáp:
- Con lúc đó cũng thấy kỳ quái, liền truy hỏi nguyên do, môn chủ tiền bối chỉ nói thời cơ chưa đến, không hề nói gì nhiều.
Lục Vân trầm tư một lúc, lại hỏi tiếp:
- Con lần này quay về là vì chuyện này?
Hải Mộng Dao trước thì gật đầu, sau lại lắc đầu giải thích:
- Sau khi con rời khỏi Thiên Địa huyền môn rồi, ở bên ngoài Tử Hải con gặp được sư thúc và dì Ngọc Loan, bọn họ nóng nảy chờ đợi con đã hai ngày một đêm, chỉ để nói cho con nghe một chuyện.
Trương Ngạo Tuyết khẽ biến sắc, cất tiếng chất vấn:
- Nhân gian xảy ra chuyện?
Hải Mộng Dao bật cười phức tạp, khổ sở nói:
- Bọn họ báo tin một người chết đi, đồng thời cũng mang đến tin dữ cho Băng Nguyên.
Thương Nguyệt cau mày nói:
- Băng Nguyên có tin dữ? Ở đó phát sinh chuyện lớn rồi?
Hải Mộng Dao đáp:
- Đúng thế, Băng Nguyên gặp phải tai ách, Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã phái cao thủ đi hỗ trợ, đáng tiếc lại tử thương rất nặng nề. Nghe nói, Thái Huyền Hỏa Quy bị phong ấn vài ngàn năm bên dưới Băng Nguyên đã phá trời xuất hiện, thực lực của hắn có thể nói tương đương với Cự Linh thiên thú của Hải Vực ngày xưa. Đồng thời, cao thủ Băng Nguyên khá nhiều, so với tổng hợp thực lực của Dịch viên và Trừ Ma liên minh còn muốn cao hơn mấy lần. Trong đó, có một người là Tử Vong thành chủ, nghe nói có được thực lực sánh với Vu Thần năm xưa…
Nghe đến đây, Bách Linh sắc mặt nặng nề, trầm giọng nói:
- Nghĩ không ngờ được chỉ mới hai mươi năm thôi, tai ách lại xuất hiện ở nhân gian.
Hải Mộng Dao than thở:
- Theo lời của dì Ngọc Loan, tai ách lần này so với hai mươi năm trước còn đáng sợ hơn. Ngay cả Thiên Sát Địa Âm mà năm xưa sư phụ đã giết, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực dị giới còn cao hơn, nay lại thêm đường nối nhân gian tại Băng Nguyên cũng đã khai thông phong ấn, khiến bọn họ tiến vào được nhân gian, tình thế không chút lạc quan.
Diệp Tâm Nghi chợt nói:
- Con lần này quay về nơi này chính bởi vì trận tai ách này.
Hải Mộng Dao lắc đầu, điều này khiến cho Diệp Tâm Nghi kinh ngạc, không hiểu nói:
- Không vì chuyện này, con vì sao lại về?
Hải Mộng Dao thở dài u oán, liếc Lục Vân, khẽ đáp:
- Sư thúc và dì Ngọc Loan tìm con không chỉ bởi trận tai ách này, mà vì tin có người chết kia.
Trương Ngạo Tuyết mày đẹp cau chặt, trầm giọng nói:
- Thật ra là người nào đã chết lại có thể khiến bọn họ quan tâm đến vậy?
Hải Mộng Dao nhìn ra xa xăm, u oán thở dài nói:
- Băng Nguyên rộng lớn có ba đại môn phái, theo thứ tự là Đằng Long cốc, Thiên Tà tông, Ly Hận thiên cung. Ở phía Tây của Đằng Long cốc cách chừng tám mươi dặm có một ngọn núi Thiên Nữ phong, ở đó có một đôi mẹ con cư ngụ, mẹ có tên là Điệp Mộng, còn con có tên là Thiên Lân. Nghe nói Thiên Lân từ nhỏ đã thông minh, rất được mọi người Đằng Long cốc thích, hệt như một đứa con trời ở trên Băng Nguyên, khi mười tám tuổi thì tu vi đã đạt đến trung hậu kỳ Quy Tiên, dùng Băng Thần quyết để dương danh Băng Nguyên, được người ta xưng tụng là thần Băng Nguyên.
Thương Nguyệt kinh hãi than thở:
- Mười tám tuổi đã có tu vi như vậy, sư phụ của hắn là ai vậy?
Hải Mộng Dao vẻ mặt kỳ lạ, khẽ trả lời:
- Thiên Lân không có sư phụ, từ nhỏ đã theo mẹ tu luyện, một thân sở học đều xuất từ mẹ hắn.
Diệp Tâm Nghi hỏi tiếp:
- Tiếp theo đó thế nào?
Hải Mộng Dao chầm chậm đáp lại:
- Một năm trước, khi Thiên Lân mười tám tuổi, Sở Văn Tân của Trừ Ma liên minh đã từng gặp qua Thiên Lân, đánh giá hắn là xinh đẹp vô cùng, thiên hạ khó mà tìm được. Một năm sau, Băng Nguyên có tai ách ập đến, Dịch viên và Trừ Ma liên minh phái đi Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Y Tuyết mấy người chi viện, cuối cùng đều gặp được Thiên Lân. Khi đó, mấy người Dao Quang kích động vô cùng, mọi người đều vô cùng yêu thích Thiên Lân. Nhưng bốn ngày trước, Khiếu Thiên đột nhiên quay về trung thổ cùng với tin dữ kinh trời, khiến tất cả mọi người đều hết sức đau lòng. Từ thời khắc đó trở đi, dì Ngọc Loan đích thân chạy đến Hải Vực tìm con, chỉ vì muốn bớt đi một phần áy náy.
Bách Linh có chút tỉnh ngộ hỏi:
- Thiên Lân chết rồi?
Hải Mộng Dao thân thể run lên, từ từ ngẩng đầu nhìn sư phụ sư nương, đau đớn gật đầu đáp:
- Đúng thế, Thiên Lân chết rồi. Chết vào sáng sớm bốn ngày trước, chết trong tay của Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm.
Trương Ngạo Tuyết nhìn Hải Mộng Dao, cau mày nói:
- Con đau lòng vì hắn?
Hải Mộng Dao khổ sở đáp:
- Con không muốn đau lòng vì hắn, nhưng con lại không nhịn được.
Thương Nguyệt hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Hải Mộng Dao ánh mắt vô cùng đau thương, liếc bốn vị sư nương, sau đó chăm chú nhìn vào mắt Lục Vân, chậm chạp nói:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, hắn dùng Băng Thần quyết để dương danh Băng Nguyên, lại còn tinh thông khá nhiều pháp quyết, bao gồm Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, Quỷ vực Hóa Hồn Đại Pháp, Nho gia Hạo Nhiên Thiên Cương, Đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên đạo, Phật gia Tâm Thiện Bất Diệt quyết, cùng với …
Lục Vân từ lúc Hải Mộng Dao bắt đầu kể chuyện chưa từng nói câu nào, vẻ mặt rất phức tạp khó hiểu, mà đúng lúc này, khi nghe nàng kể đến những chuyện đó, thân thể không khỏi run rẩy mãnh liệt, đáy mắt toát ra một tia đau thương và áy náy vô cùng.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nghe được những lời kể của Hải Mộng Dao rồi, khi biết được Thiên lân tinh thông pháp quyết năm phái, hai người đồng thanh dị khẩu la lên thất thanh:
- Điều này không thể nào!
Bách Linh vẻ mặt kinh ngạc, tự nói với mình:
- Làm sao có khả năng, pháp quyết năm phái này chính là chuyên môn của Lục Vân, người ngoài làm sao có thể tập được?
Hải Mộng Dao không kể đến tiếng la thất thanh của sư nương, tiếp tục nói:
- … Không chỉ pháp quyết năm phái, Thiên Lân còn biết Thiên Cương kiếm quyết của Dịch viên, Phật gia Tâm Kiếm Vô Ngân cùng với Lôi Thần quyết…
Đến lần này, Diệp Tâm Nghi cũng không nhịn được lớn giọng nói:
- Không thể nào! Lôi Thần quyết chính là bí mật không truyền của Lục Vân, ngoại trừ hai người sư đồ ra, trên thế gian không thể nào còn người tinh thông thuật này.
Bách Linh nói:
- Mộng Dao, con rõ ràng ra đi, thật ra chuyện này là thế nào đây?
Hải Mộng Dao chăm chú nhìn Lục Vân, nói rõ từng từ:
- Sư thúc và dì Ngọc Loan nói với con, khi Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên mới gặp được Thiên Lân, bọn họ cùng nhau nhận định rằng Thiên Lân chính là con trai của sư phụ!
Câu này vừa ra khỏi miệng thì như tiếng sét ngang trời, lập tức khiến cho Lục Vân và bốn nàng kinh hãi ngây ngốc. Thời khắc đó, trên thảo nguyên tiếng gió cũng mất đi, yên lặng trầm tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng ngừng lại.
Rất lâu sau, Lục Vân mới thoáng động, vẻ mặt cay đắng tự nói:
- Té ra, đây chính là mộng xưa mà ta không sao nhìn ra được.
Câu này vừa nói, bốn nàng lập tức tỉnh lại, ánh mắt quái dị nhìn Lục Vân, trong lòng có cảm giác không sao thốt lên được.
Thời khắc này, bốn nàng không hề lớn tiếng quát mắng, không hề một câu trách cứ, bọn họ chỉ trầm ngâm, yên yên lặng lặng nhìn Lục Vân.
Hải Mộng Dao từ vẻ mặt của Lục Vân đã hiểu được khá nhiều, u oán thở dài nói:
- Dì Ngọc Loan nói với con, Thiên Lân trưởng thành giống hệt sư phụ, chỉ có tính cách hơi khác. Nếu như hắn quả thật là con trai của sư phụ, thế thì môn chủ tiền bối nói con có năm sư nương là hoàn toàn chính xác. Hiện nay, tình hình Thiên Lân như thế nào còn chưa rõ ràng, dì Ngọc Loan nói với con, có người tiên đoán Thiên Lân còn một con đường sống, chỉ cần mấy người Dao Quang có thể bảo vệ Thiên Lân được ba ngày ba đêm thì hắn có thể sống lại. Vì thận trọng, dì Ngọc Loan hy vọng sư phụ có thể xuống núi, xem có thể cứu sống được Thiên Lân hay không.
Lục Vân vẫn thờ ơ, vẻ trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, dường như đang nhớ điều gì đó.
Trương Ngạo Tuyết lúc này đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:
- Cho dù thế nào, an nguy của Thiên Lân là trọng yếu, chúng ta lập tức hành động.
Thương Nguyệt vẻ mặt nặng nề, than nhẹ:
- Thiên Lân chết đã bốn ngày rồi, không biết có còn kịp hay không.
Hải Mộng Dao đáp:
- Con thấy Thiên Lân sẽ không chết như vậy, đó chỉ là một bước ngoặt mà hắn phải trải qua.
Bách Linh nhìn Lục Vân khẽ bảo:
- Nghĩ gì vậy, vì sao lại trầm ngâm như vậy?
Dường như nghe được lời của Bách Linh, Lục Vân quay lại liếc mọi người, đột nhiên cười nói:
- Thiên Lân đã sống lại rồi, mọi người không cần phải lo lắng. Bây giờ chúng ta quay về cốc, có một số chuyện ta muốn nói rõ trước mặt của cha mẹ.
Thấy Lục Vân cười rồi, mấy người Trương Ngạo Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thiên Lân, nhưng dù sao mọi chuyện đều phát sinh rồi, bốn nàng cũng không còn lòng dạ nhỏ mọn mà chờ đợi Lục Vân giải thích rồi mới bình luận sau.
- Sau khi gặp được môn chủ tiền bối rồi, trong lúc nói chuyện vô tình có nhắc đến sư nương. Khi đó con có nói bốn vị sư nương, nhưng môn chủ tiền bối lại nói …
Thanh âm dừng lại, Hải Mộng Dao liếc bốn nàng, ánh mắt vô cùng quái dị.
Lục Vân nghe vậy chấn động, dường như nghĩ đến điều gì đó, trong đáy mắt toát ra một chút khổ sở.
Trương Ngạo Tuyết khẽ cau mày, hỏi lại:
- Môn chủ tiền bối nói thế nào?
Hải Mộng Dao nhìn sư phụ, thấy Lục Vân cũng không nói gì, mới từ từ lên tiếng:
- Môn chủ tiền bối nói, Mộng Dao chắc phải có năm vị sư nương mới đúng.
Câu này vừa nói ra, sắc mặt bốn nàng đột biến, ánh mắt cùng nhìn lại Lục Vân.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của bốn nàng, Lục Vân không hề giải thích gì cả, bình tĩnh hỏi lại:
- Môn chủ tiền bối sau đó nói thế nào?
Hải Mộng Dao đáp:
- Con lúc đó cũng thấy kỳ quái, liền truy hỏi nguyên do, môn chủ tiền bối chỉ nói thời cơ chưa đến, không hề nói gì nhiều.
Lục Vân trầm tư một lúc, lại hỏi tiếp:
- Con lần này quay về là vì chuyện này?
Hải Mộng Dao trước thì gật đầu, sau lại lắc đầu giải thích:
- Sau khi con rời khỏi Thiên Địa huyền môn rồi, ở bên ngoài Tử Hải con gặp được sư thúc và dì Ngọc Loan, bọn họ nóng nảy chờ đợi con đã hai ngày một đêm, chỉ để nói cho con nghe một chuyện.
Trương Ngạo Tuyết khẽ biến sắc, cất tiếng chất vấn:
- Nhân gian xảy ra chuyện?
Hải Mộng Dao bật cười phức tạp, khổ sở nói:
- Bọn họ báo tin một người chết đi, đồng thời cũng mang đến tin dữ cho Băng Nguyên.
Thương Nguyệt cau mày nói:
- Băng Nguyên có tin dữ? Ở đó phát sinh chuyện lớn rồi?
Hải Mộng Dao đáp:
- Đúng thế, Băng Nguyên gặp phải tai ách, Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã phái cao thủ đi hỗ trợ, đáng tiếc lại tử thương rất nặng nề. Nghe nói, Thái Huyền Hỏa Quy bị phong ấn vài ngàn năm bên dưới Băng Nguyên đã phá trời xuất hiện, thực lực của hắn có thể nói tương đương với Cự Linh thiên thú của Hải Vực ngày xưa. Đồng thời, cao thủ Băng Nguyên khá nhiều, so với tổng hợp thực lực của Dịch viên và Trừ Ma liên minh còn muốn cao hơn mấy lần. Trong đó, có một người là Tử Vong thành chủ, nghe nói có được thực lực sánh với Vu Thần năm xưa…
Nghe đến đây, Bách Linh sắc mặt nặng nề, trầm giọng nói:
- Nghĩ không ngờ được chỉ mới hai mươi năm thôi, tai ách lại xuất hiện ở nhân gian.
Hải Mộng Dao than thở:
- Theo lời của dì Ngọc Loan, tai ách lần này so với hai mươi năm trước còn đáng sợ hơn. Ngay cả Thiên Sát Địa Âm mà năm xưa sư phụ đã giết, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực dị giới còn cao hơn, nay lại thêm đường nối nhân gian tại Băng Nguyên cũng đã khai thông phong ấn, khiến bọn họ tiến vào được nhân gian, tình thế không chút lạc quan.
Diệp Tâm Nghi chợt nói:
- Con lần này quay về nơi này chính bởi vì trận tai ách này.
Hải Mộng Dao lắc đầu, điều này khiến cho Diệp Tâm Nghi kinh ngạc, không hiểu nói:
- Không vì chuyện này, con vì sao lại về?
Hải Mộng Dao thở dài u oán, liếc Lục Vân, khẽ đáp:
- Sư thúc và dì Ngọc Loan tìm con không chỉ bởi trận tai ách này, mà vì tin có người chết kia.
Trương Ngạo Tuyết mày đẹp cau chặt, trầm giọng nói:
- Thật ra là người nào đã chết lại có thể khiến bọn họ quan tâm đến vậy?
Hải Mộng Dao nhìn ra xa xăm, u oán thở dài nói:
- Băng Nguyên rộng lớn có ba đại môn phái, theo thứ tự là Đằng Long cốc, Thiên Tà tông, Ly Hận thiên cung. Ở phía Tây của Đằng Long cốc cách chừng tám mươi dặm có một ngọn núi Thiên Nữ phong, ở đó có một đôi mẹ con cư ngụ, mẹ có tên là Điệp Mộng, còn con có tên là Thiên Lân. Nghe nói Thiên Lân từ nhỏ đã thông minh, rất được mọi người Đằng Long cốc thích, hệt như một đứa con trời ở trên Băng Nguyên, khi mười tám tuổi thì tu vi đã đạt đến trung hậu kỳ Quy Tiên, dùng Băng Thần quyết để dương danh Băng Nguyên, được người ta xưng tụng là thần Băng Nguyên.
Thương Nguyệt kinh hãi than thở:
- Mười tám tuổi đã có tu vi như vậy, sư phụ của hắn là ai vậy?
Hải Mộng Dao vẻ mặt kỳ lạ, khẽ trả lời:
- Thiên Lân không có sư phụ, từ nhỏ đã theo mẹ tu luyện, một thân sở học đều xuất từ mẹ hắn.
Diệp Tâm Nghi hỏi tiếp:
- Tiếp theo đó thế nào?
Hải Mộng Dao chầm chậm đáp lại:
- Một năm trước, khi Thiên Lân mười tám tuổi, Sở Văn Tân của Trừ Ma liên minh đã từng gặp qua Thiên Lân, đánh giá hắn là xinh đẹp vô cùng, thiên hạ khó mà tìm được. Một năm sau, Băng Nguyên có tai ách ập đến, Dịch viên và Trừ Ma liên minh phái đi Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Y Tuyết mấy người chi viện, cuối cùng đều gặp được Thiên Lân. Khi đó, mấy người Dao Quang kích động vô cùng, mọi người đều vô cùng yêu thích Thiên Lân. Nhưng bốn ngày trước, Khiếu Thiên đột nhiên quay về trung thổ cùng với tin dữ kinh trời, khiến tất cả mọi người đều hết sức đau lòng. Từ thời khắc đó trở đi, dì Ngọc Loan đích thân chạy đến Hải Vực tìm con, chỉ vì muốn bớt đi một phần áy náy.
Bách Linh có chút tỉnh ngộ hỏi:
- Thiên Lân chết rồi?
Hải Mộng Dao thân thể run lên, từ từ ngẩng đầu nhìn sư phụ sư nương, đau đớn gật đầu đáp:
- Đúng thế, Thiên Lân chết rồi. Chết vào sáng sớm bốn ngày trước, chết trong tay của Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm.
Trương Ngạo Tuyết nhìn Hải Mộng Dao, cau mày nói:
- Con đau lòng vì hắn?
Hải Mộng Dao khổ sở đáp:
- Con không muốn đau lòng vì hắn, nhưng con lại không nhịn được.
Thương Nguyệt hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Hải Mộng Dao ánh mắt vô cùng đau thương, liếc bốn vị sư nương, sau đó chăm chú nhìn vào mắt Lục Vân, chậm chạp nói:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, hắn dùng Băng Thần quyết để dương danh Băng Nguyên, lại còn tinh thông khá nhiều pháp quyết, bao gồm Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, Quỷ vực Hóa Hồn Đại Pháp, Nho gia Hạo Nhiên Thiên Cương, Đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên đạo, Phật gia Tâm Thiện Bất Diệt quyết, cùng với …
Lục Vân từ lúc Hải Mộng Dao bắt đầu kể chuyện chưa từng nói câu nào, vẻ mặt rất phức tạp khó hiểu, mà đúng lúc này, khi nghe nàng kể đến những chuyện đó, thân thể không khỏi run rẩy mãnh liệt, đáy mắt toát ra một tia đau thương và áy náy vô cùng.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nghe được những lời kể của Hải Mộng Dao rồi, khi biết được Thiên lân tinh thông pháp quyết năm phái, hai người đồng thanh dị khẩu la lên thất thanh:
- Điều này không thể nào!
Bách Linh vẻ mặt kinh ngạc, tự nói với mình:
- Làm sao có khả năng, pháp quyết năm phái này chính là chuyên môn của Lục Vân, người ngoài làm sao có thể tập được?
Hải Mộng Dao không kể đến tiếng la thất thanh của sư nương, tiếp tục nói:
- … Không chỉ pháp quyết năm phái, Thiên Lân còn biết Thiên Cương kiếm quyết của Dịch viên, Phật gia Tâm Kiếm Vô Ngân cùng với Lôi Thần quyết…
Đến lần này, Diệp Tâm Nghi cũng không nhịn được lớn giọng nói:
- Không thể nào! Lôi Thần quyết chính là bí mật không truyền của Lục Vân, ngoại trừ hai người sư đồ ra, trên thế gian không thể nào còn người tinh thông thuật này.
Bách Linh nói:
- Mộng Dao, con rõ ràng ra đi, thật ra chuyện này là thế nào đây?
Hải Mộng Dao chăm chú nhìn Lục Vân, nói rõ từng từ:
- Sư thúc và dì Ngọc Loan nói với con, khi Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên mới gặp được Thiên Lân, bọn họ cùng nhau nhận định rằng Thiên Lân chính là con trai của sư phụ!
Câu này vừa ra khỏi miệng thì như tiếng sét ngang trời, lập tức khiến cho Lục Vân và bốn nàng kinh hãi ngây ngốc. Thời khắc đó, trên thảo nguyên tiếng gió cũng mất đi, yên lặng trầm tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng ngừng lại.
Rất lâu sau, Lục Vân mới thoáng động, vẻ mặt cay đắng tự nói:
- Té ra, đây chính là mộng xưa mà ta không sao nhìn ra được.
Câu này vừa nói, bốn nàng lập tức tỉnh lại, ánh mắt quái dị nhìn Lục Vân, trong lòng có cảm giác không sao thốt lên được.
Thời khắc này, bốn nàng không hề lớn tiếng quát mắng, không hề một câu trách cứ, bọn họ chỉ trầm ngâm, yên yên lặng lặng nhìn Lục Vân.
Hải Mộng Dao từ vẻ mặt của Lục Vân đã hiểu được khá nhiều, u oán thở dài nói:
- Dì Ngọc Loan nói với con, Thiên Lân trưởng thành giống hệt sư phụ, chỉ có tính cách hơi khác. Nếu như hắn quả thật là con trai của sư phụ, thế thì môn chủ tiền bối nói con có năm sư nương là hoàn toàn chính xác. Hiện nay, tình hình Thiên Lân như thế nào còn chưa rõ ràng, dì Ngọc Loan nói với con, có người tiên đoán Thiên Lân còn một con đường sống, chỉ cần mấy người Dao Quang có thể bảo vệ Thiên Lân được ba ngày ba đêm thì hắn có thể sống lại. Vì thận trọng, dì Ngọc Loan hy vọng sư phụ có thể xuống núi, xem có thể cứu sống được Thiên Lân hay không.
Lục Vân vẫn thờ ơ, vẻ trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, dường như đang nhớ điều gì đó.
Trương Ngạo Tuyết lúc này đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:
- Cho dù thế nào, an nguy của Thiên Lân là trọng yếu, chúng ta lập tức hành động.
Thương Nguyệt vẻ mặt nặng nề, than nhẹ:
- Thiên Lân chết đã bốn ngày rồi, không biết có còn kịp hay không.
Hải Mộng Dao đáp:
- Con thấy Thiên Lân sẽ không chết như vậy, đó chỉ là một bước ngoặt mà hắn phải trải qua.
Bách Linh nhìn Lục Vân khẽ bảo:
- Nghĩ gì vậy, vì sao lại trầm ngâm như vậy?
Dường như nghe được lời của Bách Linh, Lục Vân quay lại liếc mọi người, đột nhiên cười nói:
- Thiên Lân đã sống lại rồi, mọi người không cần phải lo lắng. Bây giờ chúng ta quay về cốc, có một số chuyện ta muốn nói rõ trước mặt của cha mẹ.
Thấy Lục Vân cười rồi, mấy người Trương Ngạo Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thiên Lân, nhưng dù sao mọi chuyện đều phát sinh rồi, bốn nàng cũng không còn lòng dạ nhỏ mọn mà chờ đợi Lục Vân giải thích rồi mới bình luận sau.