Lơ lửng trên không trung, Ứng Thiên Tà nhìn xuống mặt đất nhấp nhô gập ghềnh bên dưới, trong lòng có quá nhiều cảm xúc.
Trước đây, sự xuất hiện của Thái Huyền Hỏa Quy phá hủy đại phái đệ nhất của Băng Nguyên là Đằng Long cốc, kết cục đó tuy hắn không tận mắt chứng kiến, nhưng từ cảnh tượng trước mắt cũng có thể tưởng tượng được.
Khe khẽ thở dài, Ứng Thiên Tà lẩm bẩm:
- Cảnh tượng tàn phá cuối cùng cũng có một ngày khôi phục lại, nhưng sinh mạng đã mất lại khó mà tái hiện trở lại.
Giọng nói có phần thương cảm, nuối tiếc bi thảm, khe khẽ theo gió mà đi xa.
Đột nhiên, trên mặt đất ánh sáng lóe lên, bóng người xuất hiện, Triệu Ngọc Thanh hiện ra ở đáy khe sâu lún thấp, ngẩng đầu nhìn lên tầng mây. Ứng Thiên Tà có phần bất ngờ, lập tức tung mình bay xuống xuất hiện bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, khẽ hỏi:
- Cốc chủ tiền bối, ông không bị gì cả. Những người khác đâu rồi?
Triệu Ngọc Thanh nhìn Ứng Thiên Tà, điềm nhiên nói:
- Một số đi rồi, một số ở lại.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt khẽ biến, than thở:
- Tiền bối hãy nén đau thương, đây cũng là chuyện không cách gì né tránh được.
Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, hỏi lại:
- Ngươi sao lại tới đây?
Ứng Thiên Tà khổ sở đáp:
- Vãn bối đến đây là để có câu trả lời thỏa đáng cho ba phái Băng Nguyên. Thiên Cừu trên Băng Nguyên đã phạm không ít chuyện sai lầm, vãn bối thân là huynh trưởng của hắn, theo lý phải chịu những hậu quả hắn gây ra. Trước đây, vãn bối đã truy đuổi được hắn, đáng tiếc hắn đến chết bản tính không đổi, vãn bối chỉ đành ra tay trừ hại cho thiên hạ.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt khẽ biến, cảm xúc nói:
- Đại nghĩa diệt thân, rất là đáng quý, nhưng ngươi đã tới muộn rồi.
Ứng Thiên Tà ngạc nhiên nói:
- Đến muộn? Tại sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh khẽ than thở:
- Thiên Tà tông chủ đã đi xa, ba phái Băng Nguyên hiện nay đã suy bại.
Ứng Thiên Tà có phần bất ngờ, than thở:
- Xem ra, lời hứa hẹn ngày trước của vãn bối đã định sẵn không cách nào thực hiện được rồi.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ngươi đã hoàn thành rồi, không cần phải áy náy làm gì. Bây giờ, ồ … Thiên Lân đã trở về rồi.
Đột nhiên ngửng đầu lên, Triệu Ngọc Thanh nhìn về phía xa xăm, chỉ thấy một chùm bóng sáng phá không mà đến, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt. Ứng Thiên Tà rất kinh ngạc, không hiểu nói:
- Thiên Lân hắn không phải đã …
Trong thanh âm nghi hoặc, Tuyết Hồ, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Dao Quang, Mẫu Đơn chín người đã nhanh chóng hạ xuống xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc Thanh và Ứng Thiên Tà.
- Sư tổ, cốc chủ tiền bối …
Thanh âm vang lên không ngớt mô tả tâm tình kích động của mọi người.
Triệu Ngọc Thanh trong lòng đầy vui mừng, vội vàng nói:
- Được, quay lại là tốt, quay lại là tốt rồi …
Mẫu Đơn và Hoa Hồng do thân phận không liên quan nhiều đến Đằng Long cốc nên tâm tình tương đối bình tĩnh, Tân Nguyệt và Vũ Điệp là lo lắng nhất, vẻ mặt rất nặng nề. Thiên Lân nét mặt kỳ dị, liếc Ứng Thiên Tà mấy cái, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Cốc chủ tiền bối, những người khác đâu rồi?
Triệu Ngọc Thanh kích động một lúc, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, điềm nhiên đáp:
- Hiện nay còn đang trị thương, chờ một lúc nữa sẽ tỉnh táo lại.
Thiên Lân ồ lên một tiếng, quét mắt qua Ứng Thiên Tà, mỉm cười nói:
- Sư đệ ngươi đâu?
Ứng Thiên Tà lúc này đã bình tĩnh rồi, cười khổ đáp:
- Hắn đã chết dưới kiếm của ta.
Thiên Lân sửng mình, mấy người Tân Nguyệt cũng cảm thấy bất ngờ, ánh mắt cùng nhìn lại Ứng Thiên Tà. Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Ngươi thật sự đã giết chết hắn?
Ứng Thiên Tà gật đầu đáp:
- Đúng thế, khi đó hắn đã bị Thái Huyền Hỏa Quy phá hủy cơ thể huyết nhục, nguyên thần rất yếu ớt. Ta đã từng khuyên hắn quay đầu, đáng tiếc hắn lại cố chấp khăng khăng không chịu.
Vũ Điệp nhìn Ứng Thiên Tà u oán nói:
- Đại nghĩa diệt thân cần phải có dũng khí, đủ để vượt qua hận thù đến chết không thôi của người bị giết. Nếu như trong lòng ngươi không áy náy, cho thấy ngươi đã quên đi tình thân. Nếu như trong lòng ngươi có áy náy, cho thấy ngươi đang hối hận.
Ứng Thiên Tà không nói, suy nghĩ lời nói của Vũ Điệp, bản thân mình thật sự có hối hận chăng?
Thiên Lân dường như hiểu được tâm tình lúc này của Ứng Thiên Tà, chuyển sang chuyện khác:
- Ngươi dự tính làm gì sau này chưa?
Ứng Thiên Tà tỉnh lại, trả lời:
- Ta vốn muốn chuộc tội cho em của ta, nhưng ai ngờ Thiên Tà tông chủ đã chết mất rồi.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Tấm lòng thành của ngươi như vậy là đủ rồi.
Ứng Thiên Tà cười cười, có phần khổ sở, khẽ than:
- Hiện nay, ta dự tính trước tiên quay lại sư môn, đem tất cả mọi chuyện nơi này bẩm báo lại cho sư phụ, để lão nhân gia người phán quyết thế nào.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Băng Nguyên là chốn thị phi, rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Ứng Thiên Tà liếc mọi người, khẽ bảo:
- Lần này đi đến Băng Nguyên, có thể biết được các vị chính là vinh hạnh của ta. Hy vọng sau này có cơ hội, chúng ta còn có thể gặp lại. Bây giờ, ta cái từ trước đã, các vị bảo trọng thân thể.
Chắp tay thi lễ, Ứng Thiên Tà su đó tung mình bay đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở chân trời.
Đợi sau khi Ứng Thiên Tà đi rồi, Tuyết Hồ mới kể lại một lượt đơn giản quá trình gặp mấy người Thiên Lân.
Hiểu được tình hình đại khái, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thiên Lân sống lại là chuyện đáng mừng, ngươi hãy đi báo cho những người khác biết, bảo bọn họ cùng nhau đi ra đây đoàn tụ.
Tuyết Hồ vâng một tiếng, chớp mắt đã biến mất tung tích.
Giây lát sau, Tuyết Sơn thánh tăng, Phỉ Vân, Đồ Thiên, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Tuyết Hồ đồng thời xuất hiện, trong đó Đồ Thiên và Phỉ Vân là kích động nhất, cùng nhau đưa tay nắm lấy tay của Thiên Lân hỏi han mọi chuyện.
Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt tươi cười, nhìn mọi người bình yên trở lại, không khỏi cười nói:
- Tụ tan theo duyên, thiện ác tùy tâm. Chỉ cần kiên định liền có thể chiến thắng tất cả.
Triệu Ngọc Thanh không cho là vậy nhưng lại không hoàn toàn phản đối. Lời nói của Tuyết Sơn thánh tăng tràn đầy sự cổ vũ, ông làm sao có thể vào lúc này dội một bát nước lạnh lên đầu mọi người?
Nhìn mọi người, Triệu Ngọc Thanh phất tay kêu Vũ Điệp đến bên mình, khẽ bảo:
- Thái sư tổ con trước khi rời đi đã giao con cho ta, hiện nay, tình hình Băng Nguyên bất lợi, ta muốn hỏi xem ý muốn bản thân của con thế nào.
Vũ Điệp vẻ mặt ưu tư, khẽ nói:
- Con trong lòng rất loạn, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Con muốn rời đi hay lưu lại ở đây?
Vũ Điệp chần chừ một lúc rồi khẽ nói:
- Con có thể đi đâu đây?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Tương lai của con đầy biến hóa, con chỉ cần thuận theo tự nhiên, không cần phải cố ý thay đổi.
Vũ Điệp ánh mắt khẽ động, bình tĩnh nói:
- Con từ trước đến giờ chưa từng cố ý thay đổi, con chỉ không biết như thế nào mới là thuận theo tự nhiên.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thay đổi chính là vào lúc con chọn lựa, có thể thuận theo tự nhiên hay không, thế phải trông vào chọn lựa con quyết định có thỏa đáng hay không.
Vũ Điệp không nói, suy nghĩ những lời này, cau mày toát ra vài phần mơ hồ.
Bên cạnh Thiên Lân, Đồ Thiên sau khi kích động liền phát hiện không thấy Khiếu Thiên, trong lòng vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Dao Quang, Khiếu Thiên ở đâu rồi?
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức bình tĩnh trở lại, không khí tỏ ra có phần kỳ quái.
Dao Quang khẽ thở dài, thấy mọi người Đằng Long cốc vô cùng quan tâm, lập tức nói ra một phần từng chuyện đã xảy ra trong ba ngày này. Trong lúc đó, Đồ Thiên, Phỉ Vân, Tiết Phong mấy người vài lần kêu lên kinh ngạc, cảm thấy vô cùng chấn động kinh hãi đối với những chuyện nhóm Tân Nguyệt đã trải qua trong ba ngày này.
Khi Dao Quang kể xong, Đồ Thiên cảm xúc nói:
- Thật sự không ngờ được, những điều mọi người trải qua so với chúng ta còn muốn khúc chiết cay đắng hơn.
Phỉ Vân nói:
- May mà mọi người đều đã đứng được đến cùng, Thiên Lân cũng thuận lợi tỉnh lại, mọi người không nhất thiết phải canh cánh bên lòng hoài. Hiện nay, hay là chúng ta hãy thương nghị tiếp tục, sau này phải làm thế nào đây.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt cùng dừng lại ở Triệu Ngọc Thanh, dù sao ông ấy mới là chủ nhân của nơi này, có được uy vọng tuyệt đối và quyền phát ngôn. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Triệu Ngọc Thanh bật cười kỳ dị có phần đơn độc nói:
- Băng Nguyên chỉ là một sự khởi đầu, thiên hạ mới là đại võ đài của các vị.
Tuyết Nhân không hiểu rõ lắm, hỏi lại:
- Câu này có ý như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:
- Nếu như Đằng Long cốc không còn tồn tại, mọi người chúng ta đều không có mặt ở đây, Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực sẽ làm như thế nào?
Tuyết Nhân không hiểu, vẻ mặt mơ hồ.
Dao Quang nghe vậy biến sắc, trầm giọng nói:
- Cốc chủ tiền bối chính là nói mọi thứ đều là tất nhiên, chúng ta căn bản không cách nào đảo chuyển?
Triệu Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn lên ông trời, vẻ mặt có phần cô độc nói:
- Biết rõ không thể làm thì làm làm gì, đó là một loại niềm tin, lại cũng có thêm phần thương cảm. Khi tai kiếp ập đến, dũng cảm có khi cũng là một loại bi ai.
Dao Quang không nói gì, gã hiểu rõ những lời của Triệu Ngọc Thanh. Bọn Thiên Lân, Tân Nguyệt, Vũ Điệp trầm ngâm không nói, rõ ràng bọn họ của đều hiểu rõ. Tuyết Nhân nghe qua thấy mơ hồ, thấp giọng càm ràm:
- Cứ làm ra vẻ huyền bí, có gì đặc biệt hơn người đâu, hừ.
Tiết Phong liếc mắt Tuyết Nhân, hỏi lại:
- Cốc chủ tiền bối, nếu như mọi thứ đều là chắc chắn, chúng ta hà tất phải cảm thán làm gì, hay là nghĩ cách đối mặt đi.
Triệu Ngọc Thanh không trả lời, tâm tình ông đang rất phức tạp, đáng tiếc ông lại không thể nói ra điều gì.
Trước đây, sự xuất hiện của Thái Huyền Hỏa Quy phá hủy đại phái đệ nhất của Băng Nguyên là Đằng Long cốc, kết cục đó tuy hắn không tận mắt chứng kiến, nhưng từ cảnh tượng trước mắt cũng có thể tưởng tượng được.
Khe khẽ thở dài, Ứng Thiên Tà lẩm bẩm:
- Cảnh tượng tàn phá cuối cùng cũng có một ngày khôi phục lại, nhưng sinh mạng đã mất lại khó mà tái hiện trở lại.
Giọng nói có phần thương cảm, nuối tiếc bi thảm, khe khẽ theo gió mà đi xa.
Đột nhiên, trên mặt đất ánh sáng lóe lên, bóng người xuất hiện, Triệu Ngọc Thanh hiện ra ở đáy khe sâu lún thấp, ngẩng đầu nhìn lên tầng mây. Ứng Thiên Tà có phần bất ngờ, lập tức tung mình bay xuống xuất hiện bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, khẽ hỏi:
- Cốc chủ tiền bối, ông không bị gì cả. Những người khác đâu rồi?
Triệu Ngọc Thanh nhìn Ứng Thiên Tà, điềm nhiên nói:
- Một số đi rồi, một số ở lại.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt khẽ biến, than thở:
- Tiền bối hãy nén đau thương, đây cũng là chuyện không cách gì né tránh được.
Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, hỏi lại:
- Ngươi sao lại tới đây?
Ứng Thiên Tà khổ sở đáp:
- Vãn bối đến đây là để có câu trả lời thỏa đáng cho ba phái Băng Nguyên. Thiên Cừu trên Băng Nguyên đã phạm không ít chuyện sai lầm, vãn bối thân là huynh trưởng của hắn, theo lý phải chịu những hậu quả hắn gây ra. Trước đây, vãn bối đã truy đuổi được hắn, đáng tiếc hắn đến chết bản tính không đổi, vãn bối chỉ đành ra tay trừ hại cho thiên hạ.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt khẽ biến, cảm xúc nói:
- Đại nghĩa diệt thân, rất là đáng quý, nhưng ngươi đã tới muộn rồi.
Ứng Thiên Tà ngạc nhiên nói:
- Đến muộn? Tại sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh khẽ than thở:
- Thiên Tà tông chủ đã đi xa, ba phái Băng Nguyên hiện nay đã suy bại.
Ứng Thiên Tà có phần bất ngờ, than thở:
- Xem ra, lời hứa hẹn ngày trước của vãn bối đã định sẵn không cách nào thực hiện được rồi.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ngươi đã hoàn thành rồi, không cần phải áy náy làm gì. Bây giờ, ồ … Thiên Lân đã trở về rồi.
Đột nhiên ngửng đầu lên, Triệu Ngọc Thanh nhìn về phía xa xăm, chỉ thấy một chùm bóng sáng phá không mà đến, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt. Ứng Thiên Tà rất kinh ngạc, không hiểu nói:
- Thiên Lân hắn không phải đã …
Trong thanh âm nghi hoặc, Tuyết Hồ, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Dao Quang, Mẫu Đơn chín người đã nhanh chóng hạ xuống xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc Thanh và Ứng Thiên Tà.
- Sư tổ, cốc chủ tiền bối …
Thanh âm vang lên không ngớt mô tả tâm tình kích động của mọi người.
Triệu Ngọc Thanh trong lòng đầy vui mừng, vội vàng nói:
- Được, quay lại là tốt, quay lại là tốt rồi …
Mẫu Đơn và Hoa Hồng do thân phận không liên quan nhiều đến Đằng Long cốc nên tâm tình tương đối bình tĩnh, Tân Nguyệt và Vũ Điệp là lo lắng nhất, vẻ mặt rất nặng nề. Thiên Lân nét mặt kỳ dị, liếc Ứng Thiên Tà mấy cái, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Cốc chủ tiền bối, những người khác đâu rồi?
Triệu Ngọc Thanh kích động một lúc, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, điềm nhiên đáp:
- Hiện nay còn đang trị thương, chờ một lúc nữa sẽ tỉnh táo lại.
Thiên Lân ồ lên một tiếng, quét mắt qua Ứng Thiên Tà, mỉm cười nói:
- Sư đệ ngươi đâu?
Ứng Thiên Tà lúc này đã bình tĩnh rồi, cười khổ đáp:
- Hắn đã chết dưới kiếm của ta.
Thiên Lân sửng mình, mấy người Tân Nguyệt cũng cảm thấy bất ngờ, ánh mắt cùng nhìn lại Ứng Thiên Tà. Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Ngươi thật sự đã giết chết hắn?
Ứng Thiên Tà gật đầu đáp:
- Đúng thế, khi đó hắn đã bị Thái Huyền Hỏa Quy phá hủy cơ thể huyết nhục, nguyên thần rất yếu ớt. Ta đã từng khuyên hắn quay đầu, đáng tiếc hắn lại cố chấp khăng khăng không chịu.
Vũ Điệp nhìn Ứng Thiên Tà u oán nói:
- Đại nghĩa diệt thân cần phải có dũng khí, đủ để vượt qua hận thù đến chết không thôi của người bị giết. Nếu như trong lòng ngươi không áy náy, cho thấy ngươi đã quên đi tình thân. Nếu như trong lòng ngươi có áy náy, cho thấy ngươi đang hối hận.
Ứng Thiên Tà không nói, suy nghĩ lời nói của Vũ Điệp, bản thân mình thật sự có hối hận chăng?
Thiên Lân dường như hiểu được tâm tình lúc này của Ứng Thiên Tà, chuyển sang chuyện khác:
- Ngươi dự tính làm gì sau này chưa?
Ứng Thiên Tà tỉnh lại, trả lời:
- Ta vốn muốn chuộc tội cho em của ta, nhưng ai ngờ Thiên Tà tông chủ đã chết mất rồi.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Tấm lòng thành của ngươi như vậy là đủ rồi.
Ứng Thiên Tà cười cười, có phần khổ sở, khẽ than:
- Hiện nay, ta dự tính trước tiên quay lại sư môn, đem tất cả mọi chuyện nơi này bẩm báo lại cho sư phụ, để lão nhân gia người phán quyết thế nào.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Băng Nguyên là chốn thị phi, rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Ứng Thiên Tà liếc mọi người, khẽ bảo:
- Lần này đi đến Băng Nguyên, có thể biết được các vị chính là vinh hạnh của ta. Hy vọng sau này có cơ hội, chúng ta còn có thể gặp lại. Bây giờ, ta cái từ trước đã, các vị bảo trọng thân thể.
Chắp tay thi lễ, Ứng Thiên Tà su đó tung mình bay đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở chân trời.
Đợi sau khi Ứng Thiên Tà đi rồi, Tuyết Hồ mới kể lại một lượt đơn giản quá trình gặp mấy người Thiên Lân.
Hiểu được tình hình đại khái, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thiên Lân sống lại là chuyện đáng mừng, ngươi hãy đi báo cho những người khác biết, bảo bọn họ cùng nhau đi ra đây đoàn tụ.
Tuyết Hồ vâng một tiếng, chớp mắt đã biến mất tung tích.
Giây lát sau, Tuyết Sơn thánh tăng, Phỉ Vân, Đồ Thiên, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Tuyết Hồ đồng thời xuất hiện, trong đó Đồ Thiên và Phỉ Vân là kích động nhất, cùng nhau đưa tay nắm lấy tay của Thiên Lân hỏi han mọi chuyện.
Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt tươi cười, nhìn mọi người bình yên trở lại, không khỏi cười nói:
- Tụ tan theo duyên, thiện ác tùy tâm. Chỉ cần kiên định liền có thể chiến thắng tất cả.
Triệu Ngọc Thanh không cho là vậy nhưng lại không hoàn toàn phản đối. Lời nói của Tuyết Sơn thánh tăng tràn đầy sự cổ vũ, ông làm sao có thể vào lúc này dội một bát nước lạnh lên đầu mọi người?
Nhìn mọi người, Triệu Ngọc Thanh phất tay kêu Vũ Điệp đến bên mình, khẽ bảo:
- Thái sư tổ con trước khi rời đi đã giao con cho ta, hiện nay, tình hình Băng Nguyên bất lợi, ta muốn hỏi xem ý muốn bản thân của con thế nào.
Vũ Điệp vẻ mặt ưu tư, khẽ nói:
- Con trong lòng rất loạn, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Con muốn rời đi hay lưu lại ở đây?
Vũ Điệp chần chừ một lúc rồi khẽ nói:
- Con có thể đi đâu đây?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Tương lai của con đầy biến hóa, con chỉ cần thuận theo tự nhiên, không cần phải cố ý thay đổi.
Vũ Điệp ánh mắt khẽ động, bình tĩnh nói:
- Con từ trước đến giờ chưa từng cố ý thay đổi, con chỉ không biết như thế nào mới là thuận theo tự nhiên.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thay đổi chính là vào lúc con chọn lựa, có thể thuận theo tự nhiên hay không, thế phải trông vào chọn lựa con quyết định có thỏa đáng hay không.
Vũ Điệp không nói, suy nghĩ những lời này, cau mày toát ra vài phần mơ hồ.
Bên cạnh Thiên Lân, Đồ Thiên sau khi kích động liền phát hiện không thấy Khiếu Thiên, trong lòng vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Dao Quang, Khiếu Thiên ở đâu rồi?
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức bình tĩnh trở lại, không khí tỏ ra có phần kỳ quái.
Dao Quang khẽ thở dài, thấy mọi người Đằng Long cốc vô cùng quan tâm, lập tức nói ra một phần từng chuyện đã xảy ra trong ba ngày này. Trong lúc đó, Đồ Thiên, Phỉ Vân, Tiết Phong mấy người vài lần kêu lên kinh ngạc, cảm thấy vô cùng chấn động kinh hãi đối với những chuyện nhóm Tân Nguyệt đã trải qua trong ba ngày này.
Khi Dao Quang kể xong, Đồ Thiên cảm xúc nói:
- Thật sự không ngờ được, những điều mọi người trải qua so với chúng ta còn muốn khúc chiết cay đắng hơn.
Phỉ Vân nói:
- May mà mọi người đều đã đứng được đến cùng, Thiên Lân cũng thuận lợi tỉnh lại, mọi người không nhất thiết phải canh cánh bên lòng hoài. Hiện nay, hay là chúng ta hãy thương nghị tiếp tục, sau này phải làm thế nào đây.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt cùng dừng lại ở Triệu Ngọc Thanh, dù sao ông ấy mới là chủ nhân của nơi này, có được uy vọng tuyệt đối và quyền phát ngôn. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Triệu Ngọc Thanh bật cười kỳ dị có phần đơn độc nói:
- Băng Nguyên chỉ là một sự khởi đầu, thiên hạ mới là đại võ đài của các vị.
Tuyết Nhân không hiểu rõ lắm, hỏi lại:
- Câu này có ý như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:
- Nếu như Đằng Long cốc không còn tồn tại, mọi người chúng ta đều không có mặt ở đây, Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực sẽ làm như thế nào?
Tuyết Nhân không hiểu, vẻ mặt mơ hồ.
Dao Quang nghe vậy biến sắc, trầm giọng nói:
- Cốc chủ tiền bối chính là nói mọi thứ đều là tất nhiên, chúng ta căn bản không cách nào đảo chuyển?
Triệu Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn lên ông trời, vẻ mặt có phần cô độc nói:
- Biết rõ không thể làm thì làm làm gì, đó là một loại niềm tin, lại cũng có thêm phần thương cảm. Khi tai kiếp ập đến, dũng cảm có khi cũng là một loại bi ai.
Dao Quang không nói gì, gã hiểu rõ những lời của Triệu Ngọc Thanh. Bọn Thiên Lân, Tân Nguyệt, Vũ Điệp trầm ngâm không nói, rõ ràng bọn họ của đều hiểu rõ. Tuyết Nhân nghe qua thấy mơ hồ, thấp giọng càm ràm:
- Cứ làm ra vẻ huyền bí, có gì đặc biệt hơn người đâu, hừ.
Tiết Phong liếc mắt Tuyết Nhân, hỏi lại:
- Cốc chủ tiền bối, nếu như mọi thứ đều là chắc chắn, chúng ta hà tất phải cảm thán làm gì, hay là nghĩ cách đối mặt đi.
Triệu Ngọc Thanh không trả lời, tâm tình ông đang rất phức tạp, đáng tiếc ông lại không thể nói ra điều gì.