Rời khỏi Thiên Nữ phong, Thiên Lân tùy tiện chọn một phương hướng, một mình cưỡi gió bay lượn. Trên bầu trời, hoa tuyết bồng bềnh, sương trắng mênh mông ngăn cách tầm nhìn, khiến người ta không nhìn rõ phía trước. Chuyện này, Thiên Lân hoàn toàn không để trong lòng, hắn chỉ muốn một mình đi lại, nhớ lại những điểm dĩ vãng.
Trước đây, Thiên Lân hoạt bát vui vẻ, không có gì phiền não. Nhưng từ sau khi Ngọc Tâm chết đi, tính cách Thiên Lân xuất hiện biến hóa cực lớn. Tuy trước mặt thân nhân bằng hữu, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trước đây, nhưng đối với địch nhân, đối với những người không quen biết, hắn không khỏi mất tự chủ toát ra vẻ lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy một loại kiên quyết khác thường. Có lẽ, Thiên Lân đã thật sự trưởng thành rồi, mới xuất hiện biến hóa như vậy. Nhưng đây là loại trưởng thành thật sự mà hắn đã từng mong muốn sao? Người, luôn lớn lên, luôn biến đổi. Nhưng biến đổi thành như thế nào, rất nhiều khi cũng không được thỏa mãn hết những toan tính của con người. Cứ lấy Thiên Lân mà xét, hắn từ nhỏ đến lớn tính cách vui vẻ, chưa từng nghĩ đến bản thân hắn sẽ vì một người phụ nữ mà tính tình biến hẳn, trở thành bộ dạng như hôm nay không?
Bật cười khổ sở, Thiên Lân bỏ hết những suy nghĩ phức tạp trong lòng, quan sát tình hình chung quanh.
Bầu trời, tuyết càng lúc càng lớn, gió Bắc gào thét. Trên mặt đất, khe sâu đan nhau, sông băng sụp đổ, cảnh tượng toàn tàn phá. Những điều này đều là thành tích do việc Thái Huyền Hỏa Quy ra đời, sức phá hủy của nó rất lớn, lớn đến độ khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Thiên Lân chầm chậm đi lại trên mặt tuyết, yên yên lặng lặng thưởng thức khí tức của băng tuyết, trong lòng dâng lên một cảm tượng kỳ dị.
Trên Băng Nguyên, hoa tuyết và gió lạnh không thể nào thiếu được. Hiện nay, tuyết lớn tung tóe, lẽ ra hết sức bình thường, nhưng trong lòng của Thiên Lân lại có phần kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện được một sự biến hóa, điều này người thường khó mà phát hiện ra được. Thông thường mà nói, trong mắt người đời, tuyết rơi và gió thổi trên Băng Nguyên là chuyện hết sức bình thường rồi, ai cũng không bao giờ để ý đến chuyện đó. Nhưng đối với Thiên Lân, những chuyện bình bình thường thường ngày xưa này, hiện nay lại ẩn chứa huyền diệu. Nghĩ lại thật cẩn thận, Thiên Lân khuôn mặt hiện lên nụ cười khổ, tự nói:
- Có lẽ, trường tai kiếp này thật sự khó mà tránh được rồi.
Yên lặng rất lâu, Thiên Lân tung mình bay vọt lên hệt như một người tu đạo tầm thường, sử dụng thuật cưỡi gió phổ thông để bay lượn trên Băng Nguyên. Không hề nói nhiều, Thiên Lân giấu kín chuyện phát hiện được vào trong lòng, tiếp tục hành trình giải sầu, tới lui không mục đích trên Băng Nguyên. Cũng không biết bao lâu thời gian, Thiên Lân đến bên bờ hồ ngày trước, cảnh tượng trước mắt khiến hắn có phần hơi kinh ngạc. Trước đây, nơi này là một cái hồ ngày càng mở rộng, tốc độ kinh người tràn ra khắp bốn phía. Bây giờ, hồ nước đã không còn, khe sâu tung hoành ngang dọc phối hợp với những hố sâu sụp xuống, mô tả rõ ràng tai nạn dường như theo đến sau khi Thái Huyền Hỏa Quy quay lại cuộc đời.
Yên yên lặng lặng nhìn tình hình dưới chân, Thiên Lân vẻ mặt lạnh lẽo bình thường, dường như đã sớm dự liệu được mọi thứ trước mắt, chưa từng biểu lộ ra quá nhiều bất ngờ. Đột nhiên, Thiên Lân ánh mắt khẽ biến, thân thể lập tức quay lại, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về phía trước, một đám mây xanh đập vào trong mắt.
- Tiến bộ rất nhanh đó, ta phải chúc mừng ngươi.
Bật cười điềm đạm thanh nhã, Xà Thần có phần kinh ngạc đối với phản ứng của Thiên Lân. Nhìn hai thị nữ và Xà Thần, địch ý trong mắt Thiên Lân dần dần tản đi, giọng lạnh lẽo nói:
- So với Huyền Tôn thì điểm tiến bộ này của ta có thể bỏ qua không tính đến làm gì.
Xà Thần đánh giá qua Thiên Lân, khẽ cau mày nói:
- Ngươi đã thay đổi rồi.
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ai có thể vĩnh viễn không thay đổi đây?
Xà Thần lập tức khôi phục lại nguyên dạng, bình thản như nước trả lời:
- Đúng thế, trên thế gian không có gì tồn tại mãi mãi không thay đổi, biến hóa là tất yếu. Lần này ngươi đến nơi này, chính là đi ngang qua hay cố ý đến đây?
Thiên Lân điềm nhiên đáp:
- Điều đó có quan trọng không?
Xà Thần đáp:
- Đối với ngươi, có lẽ không quan trọng. Nhưng đối với ta lại tương đối quan trọng.
Thiên Lân cười cười, hơi lạnh lùng cao ngạo nói:
- Nếu như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta chính là vô tình đi qua.
Xà Thần nghe vậy vẻ mặt kỳ quái, khẽ nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy đã ra đời lại, ngươi đi một mình như vậy không sợ có nguy hiểm sao?
Thiên Lân lãnh đạm đáp:
- Theo duyên mà tụ lại hay tản ra, định mệnh ở nơi trời. Ta đã chết đi một lần rồi, có gì đáng sợ nữa?
Xà Thần dời ánh mắt sang chỗ khác, có ý ngăn cản nói:
- Chết hoàn toàn không phải đáng sợ nhất, trên thế gian còn có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cái chết.
Thiên Lân khẽ biến sắc. Rõ ràng hắn hiểu được ý của Xà Thần, liền trầm giọng nói:
- Ngươi thật ra muốn nói gì đây?
Bật cười kỳ lạ, Xà Thần quay về nhìn hắn, cất tiếng hỏi:
- Nếu như có một ngày, ngươi mất đi tất cả mọi thứ mình có, ngươi sợ không?
Thiên Lân chấn động trong lòng, hỏi ngược lại:
- Tại sao lại nói như vậy?
Xà Thần cười cười, điềm nhiên đáp:
- Bởi vì chỉ cần có nhớ thương, chết cũng không đáng sợ.
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Ai có thể không có thương nhớ đây?
Xà Thần đáp:
- Khám phá hồng trần, quên đi người trần thế.
Thiên Lân cười lạnh nói:
- Người như vậy sống còn có ý nghĩa nào nữa chăng?
Xà Thần cười đáp:
- Ngươi không phải bọn họ, làm sao biết được bọn họ sống không có ý nghĩa?
Thiên Lân sửng người, hừ khẽ một tiếng, chuyển sang chuyện khác:
- Huyền Tôn lần này hiện ra, nghĩ chắc không phải để bàn luận với ta những chuyện này.
Xà Thần thấy Thiên Lân không vui, cũng không khiêu khích hắn thêm nữa, điềm nhiên cười nói:
- Ta đến đây để hiểu rõ tình hình gần đây của ngươi.
Thiên Lân hờ hững nói:
- Ta như vậy đây, vừa thấy đã biết, không có gì đáng xem xét chú ý.
Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Cái chết của Ngọc Tâm khiến ngươi qua một đêm đã trưởng thành, từ hoạt bát sáng sủa trở thành lạnh lùng kiên cường.
Thiên Lân vẻ mặt khác lạ, trầm giọng nói:
- Ngươi dường như biết rất nhiều chuyện liên quan đến ta phải không?
Xà Thần bật cười thản nhiên, khẽ bảo:
- Ít ra cái chết của Ngọc Tâm là chuyện ta đã biết trước.
Thiên Lân thân thể loáng cái, khẽ gầm lên:
- Ngươi vì sao không nói chuyện này trước với ta?
Xà Thần đáp:
- Có một số chuyện không tiện nói trước cho ngươi biết, như vậy chỉ khiến tăng thêm đau thương cho ngươi. Thực ra, Ngọc Tâm sẽ chết, không chỉ một mình ta biết, Đằng Long cốc chủ ông ta cũng biết trước chuyện này rồi.
Trước đây, Thiên Lân hoạt bát vui vẻ, không có gì phiền não. Nhưng từ sau khi Ngọc Tâm chết đi, tính cách Thiên Lân xuất hiện biến hóa cực lớn. Tuy trước mặt thân nhân bằng hữu, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trước đây, nhưng đối với địch nhân, đối với những người không quen biết, hắn không khỏi mất tự chủ toát ra vẻ lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy một loại kiên quyết khác thường. Có lẽ, Thiên Lân đã thật sự trưởng thành rồi, mới xuất hiện biến hóa như vậy. Nhưng đây là loại trưởng thành thật sự mà hắn đã từng mong muốn sao? Người, luôn lớn lên, luôn biến đổi. Nhưng biến đổi thành như thế nào, rất nhiều khi cũng không được thỏa mãn hết những toan tính của con người. Cứ lấy Thiên Lân mà xét, hắn từ nhỏ đến lớn tính cách vui vẻ, chưa từng nghĩ đến bản thân hắn sẽ vì một người phụ nữ mà tính tình biến hẳn, trở thành bộ dạng như hôm nay không?
Bật cười khổ sở, Thiên Lân bỏ hết những suy nghĩ phức tạp trong lòng, quan sát tình hình chung quanh.
Bầu trời, tuyết càng lúc càng lớn, gió Bắc gào thét. Trên mặt đất, khe sâu đan nhau, sông băng sụp đổ, cảnh tượng toàn tàn phá. Những điều này đều là thành tích do việc Thái Huyền Hỏa Quy ra đời, sức phá hủy của nó rất lớn, lớn đến độ khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Thiên Lân chầm chậm đi lại trên mặt tuyết, yên yên lặng lặng thưởng thức khí tức của băng tuyết, trong lòng dâng lên một cảm tượng kỳ dị.
Trên Băng Nguyên, hoa tuyết và gió lạnh không thể nào thiếu được. Hiện nay, tuyết lớn tung tóe, lẽ ra hết sức bình thường, nhưng trong lòng của Thiên Lân lại có phần kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện được một sự biến hóa, điều này người thường khó mà phát hiện ra được. Thông thường mà nói, trong mắt người đời, tuyết rơi và gió thổi trên Băng Nguyên là chuyện hết sức bình thường rồi, ai cũng không bao giờ để ý đến chuyện đó. Nhưng đối với Thiên Lân, những chuyện bình bình thường thường ngày xưa này, hiện nay lại ẩn chứa huyền diệu. Nghĩ lại thật cẩn thận, Thiên Lân khuôn mặt hiện lên nụ cười khổ, tự nói:
- Có lẽ, trường tai kiếp này thật sự khó mà tránh được rồi.
Yên lặng rất lâu, Thiên Lân tung mình bay vọt lên hệt như một người tu đạo tầm thường, sử dụng thuật cưỡi gió phổ thông để bay lượn trên Băng Nguyên. Không hề nói nhiều, Thiên Lân giấu kín chuyện phát hiện được vào trong lòng, tiếp tục hành trình giải sầu, tới lui không mục đích trên Băng Nguyên. Cũng không biết bao lâu thời gian, Thiên Lân đến bên bờ hồ ngày trước, cảnh tượng trước mắt khiến hắn có phần hơi kinh ngạc. Trước đây, nơi này là một cái hồ ngày càng mở rộng, tốc độ kinh người tràn ra khắp bốn phía. Bây giờ, hồ nước đã không còn, khe sâu tung hoành ngang dọc phối hợp với những hố sâu sụp xuống, mô tả rõ ràng tai nạn dường như theo đến sau khi Thái Huyền Hỏa Quy quay lại cuộc đời.
Yên yên lặng lặng nhìn tình hình dưới chân, Thiên Lân vẻ mặt lạnh lẽo bình thường, dường như đã sớm dự liệu được mọi thứ trước mắt, chưa từng biểu lộ ra quá nhiều bất ngờ. Đột nhiên, Thiên Lân ánh mắt khẽ biến, thân thể lập tức quay lại, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về phía trước, một đám mây xanh đập vào trong mắt.
- Tiến bộ rất nhanh đó, ta phải chúc mừng ngươi.
Bật cười điềm đạm thanh nhã, Xà Thần có phần kinh ngạc đối với phản ứng của Thiên Lân. Nhìn hai thị nữ và Xà Thần, địch ý trong mắt Thiên Lân dần dần tản đi, giọng lạnh lẽo nói:
- So với Huyền Tôn thì điểm tiến bộ này của ta có thể bỏ qua không tính đến làm gì.
Xà Thần đánh giá qua Thiên Lân, khẽ cau mày nói:
- Ngươi đã thay đổi rồi.
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ai có thể vĩnh viễn không thay đổi đây?
Xà Thần lập tức khôi phục lại nguyên dạng, bình thản như nước trả lời:
- Đúng thế, trên thế gian không có gì tồn tại mãi mãi không thay đổi, biến hóa là tất yếu. Lần này ngươi đến nơi này, chính là đi ngang qua hay cố ý đến đây?
Thiên Lân điềm nhiên đáp:
- Điều đó có quan trọng không?
Xà Thần đáp:
- Đối với ngươi, có lẽ không quan trọng. Nhưng đối với ta lại tương đối quan trọng.
Thiên Lân cười cười, hơi lạnh lùng cao ngạo nói:
- Nếu như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta chính là vô tình đi qua.
Xà Thần nghe vậy vẻ mặt kỳ quái, khẽ nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy đã ra đời lại, ngươi đi một mình như vậy không sợ có nguy hiểm sao?
Thiên Lân lãnh đạm đáp:
- Theo duyên mà tụ lại hay tản ra, định mệnh ở nơi trời. Ta đã chết đi một lần rồi, có gì đáng sợ nữa?
Xà Thần dời ánh mắt sang chỗ khác, có ý ngăn cản nói:
- Chết hoàn toàn không phải đáng sợ nhất, trên thế gian còn có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cái chết.
Thiên Lân khẽ biến sắc. Rõ ràng hắn hiểu được ý của Xà Thần, liền trầm giọng nói:
- Ngươi thật ra muốn nói gì đây?
Bật cười kỳ lạ, Xà Thần quay về nhìn hắn, cất tiếng hỏi:
- Nếu như có một ngày, ngươi mất đi tất cả mọi thứ mình có, ngươi sợ không?
Thiên Lân chấn động trong lòng, hỏi ngược lại:
- Tại sao lại nói như vậy?
Xà Thần cười cười, điềm nhiên đáp:
- Bởi vì chỉ cần có nhớ thương, chết cũng không đáng sợ.
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Ai có thể không có thương nhớ đây?
Xà Thần đáp:
- Khám phá hồng trần, quên đi người trần thế.
Thiên Lân cười lạnh nói:
- Người như vậy sống còn có ý nghĩa nào nữa chăng?
Xà Thần cười đáp:
- Ngươi không phải bọn họ, làm sao biết được bọn họ sống không có ý nghĩa?
Thiên Lân sửng người, hừ khẽ một tiếng, chuyển sang chuyện khác:
- Huyền Tôn lần này hiện ra, nghĩ chắc không phải để bàn luận với ta những chuyện này.
Xà Thần thấy Thiên Lân không vui, cũng không khiêu khích hắn thêm nữa, điềm nhiên cười nói:
- Ta đến đây để hiểu rõ tình hình gần đây của ngươi.
Thiên Lân hờ hững nói:
- Ta như vậy đây, vừa thấy đã biết, không có gì đáng xem xét chú ý.
Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Cái chết của Ngọc Tâm khiến ngươi qua một đêm đã trưởng thành, từ hoạt bát sáng sủa trở thành lạnh lùng kiên cường.
Thiên Lân vẻ mặt khác lạ, trầm giọng nói:
- Ngươi dường như biết rất nhiều chuyện liên quan đến ta phải không?
Xà Thần bật cười thản nhiên, khẽ bảo:
- Ít ra cái chết của Ngọc Tâm là chuyện ta đã biết trước.
Thiên Lân thân thể loáng cái, khẽ gầm lên:
- Ngươi vì sao không nói chuyện này trước với ta?
Xà Thần đáp:
- Có một số chuyện không tiện nói trước cho ngươi biết, như vậy chỉ khiến tăng thêm đau thương cho ngươi. Thực ra, Ngọc Tâm sẽ chết, không chỉ một mình ta biết, Đằng Long cốc chủ ông ta cũng biết trước chuyện này rồi.