Thiên Lân nghe vậy, cảm động vô cùng. Từ sau khi Ngọc Tâm chết đi, Thiên Lân hiểu được đạo lý quý trọng, đối với từng người ở bên mình, hắn đều vô cùng để ý, sợ sẽ bị mất đi các nàng. Lúc này, Hoa Hồng và Mẫu Đơn biểu hiện ra tình thâm vô cùng, điều này khiến cho Thiên Lân rất cảm động, nhịn không được tiến lên ôm lấy hai nàng vào lòng, dùng cái ôm để biểu đạt tâm tình bên trong của mình. Thấy vậy, Mẫu Đơn và Hoa Hồng vô cùng vui mừng, Hoa Ảnh thì ánh mắt khẽ biến, hiểu biết thêm quan hệ giữa hai người một bước nữa. Buông tay lùi lại, Thiên Lân lập tức khôi phục lại bình tĩnh, điềm nhiên nói:
- Hiện nay Hoa Ảnh đến đây rồi, để cho an toàn, tạm thời để Hoa Ảnh ở nơi này.
Mẫu Đơn hiểu rõ ý tứ của Thiên Lân, mỉm cười nói:
- Như vậy rất tốt. Ta cũng muốn hỏi thêm một số tình hình của Ngũ Sắc Thiên Vực gần đây.
Thiên Lân trả lời:
- Thế thì vào trong động mà hỏi, ta có vài lời muốn nói riêng với Hoa Hồng.
Mẫu Đơn cười cười, lập tức dẫn Hoa Ảnh bay thẳng vào trong Chức Mộng động.
Nhìn Thiên Lân, Hoa Hồng khẽ nói:
- Ngươi có gì muốn nói, sao không thể nói thẳng trước mặt Mẫu Đơn?
Thiên Lân kéo cánh tay ngọc của Hoa Hồng, khẽ ôm nàng vào trong lòng của mình, kê cằm vào bả vai của nàng, giọng mềm nhẹ nói:
- Nếu như có một ngày, Hắc Trì huyền vực gặp phải biến cố khủng khiếp, nàng có còn ở bên cạnh ta nữa chăng?
Hoa Hồng thân thể run lên, u oán đáp:
- Nếu như ta lưu lại thì lương tâm sẽ không an lành.
Thiên Lân đáp:
- Thế thì nàng hãy mang ta về Ngũ Sắc Thiên Vực, để ta thay các nàng hóa giải nguy cơ.
Hoa Hồng vẻ mặt khẽ biến, chăm chú nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, than thở:
- Ngươi thuộc về nhân gian. Nơi này có tình yêu mà ngươi không sao cắt đứt được.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, nhỏ giọng nói:
- Tình ái của ta đã phân thành từng mảnh, ta muốn thu thập tất cả không sót mảnh nào, khiến nó biến thành tình yêu hoàn chỉnh, không để lại hối tiếc. Nàng và Mẫu Đơn đã tiếp nhận lấy phần tình yêu này, ta sẽ không để cho các nàng chịu bất kỳ một chút thương tổn nào.
Hoa Hồng không nói, yên yên lặng lặng nép vào trong lòng của Thiên Lân, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, vẻ mặt toát ra một nụ cười mỉm hạnh phúc. Có lẽ, nụ cười này chỉ trong ngắn hạn, nhưng cho dù chỉ là chốc lát thoáng qua, lại là hạnh phúc đích thực, trong lòng nàng đã không còn tồn tại một điều nào khác cả.
Vân Nghê thánh nữ thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, trong mắt toát ra một nụ cười mỉm chúc phúc, khẽ lẩm bẩm:
- Tình yêu không có giới hạn, truyền lưu vĩnh cửu. Tình không tròn khuyết, chỉ có thật hay giả mà thôi.
Thiên Lân nghe những câu này có cảm nhận, ngẩng đầu nhìn Vân Nghê thánh nữ, trong lòng lóe lên một tia sáng. Thời khắc này, câu nói của Vân Nghê thánh nữ đã cho Thiên Lân một manh mối, giải mở những bí ẩn khó đoán vây phủ trong lòng của hắn. Trước đây, Thiên Lân đã từng cảm thấy mơ hồ trước việc bản thân đồng thời yêu nhiều phụ nữ, không hiểu nổi tình yêu của mình là thật hay giả. Còn hiện tại, câu nói tình không tròn khuyết, chỉ giả hay thật của Vân Nghê thánh nữ lập tức khiến Thiên Lân tỉnh ngộ, té ra đây mới là tình yêu …
Hoa Hồng phát hiện được biến đổi của Thiên Lân, ngẩng đầu nhìn lên hắn, cất tiếng hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Thiên Lân tâm tình khoan khoái, cười đáp:
- Ta đột nhiên hiểu được một khúc mắc trong lòng đã bị vướng bận lâu nay, tâm tình rất là thoải mái.
Hoa Hồng hiếu kỳ nói:
- Khúc mắc gì vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Trước đây, ta vẫn luôn suy xét, ta cùng lúc thích nàng và Mẫu Đơn, còn có Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Vũ Điệp, tình yêu ta dành cho các nàng có phải là tàn khuyết không hoàn toàn hay không? Ta không phải đã chia tình yêu hoàn chỉnh thành năm phần, chỉ cấp cho mỗi người trong các nàng một phần năm mà thôi, thậm chí là còn ít hơn. Bây giờ ta đã hiểu rõ lắm rồi, tình cảm không có phần hoàn chỉnh hay tàn khuyết, chỉ có thật hay giả mà thôi.
Hoa Hồng nghi hoặc nói:
- Phải vậy chăng? Nhưng ta thấy tình yêu chắc phải có hoàn chỉnh và tàn khuyết.
Thiên Lân đáp:
- Trước đây, ta cũng đã suy nghĩ giống như vậy. Nhưng hiện tại, ta thấy lời nói của Vân Nghê thánh nữ rất đúng, tình yêu không có giới hạn, tình không có tròn khuyết. Tình cảm con người không phải có thể phán đoán là hoàn chỉnh hay không, chỉ có thể cân nhắc thật giả mà thôi.
Hoa Hồng lắc đầu đáp:
- Không hiểu rõ.
Thiên Lân giải thích:
- Vấn đề này từ trăm ngàn năm qua vẫn luôn khiến cho người ta bị vây phủ, muốn nói rõ ràng hoàn toàn không dễ dàng gì. Ta lấy một ví dụ đơn giản, nàng nghe xong sẽ tự mình hiểu được. Trước tiên, đối với một người bình thường, khi hắn phát hiện ra một khối vàng và một chuỗi châu ngọc, phản ứng đầu tiên của hắn là gì?
Hoa Hồng không chút nghĩ ngợi, vọt miệng nói:
- Đương nhiên là làm giống như nhau, thu lấy toàn bộ.
Thiên Lân cười cười tiếp tục nói:
- Đổi lấy thân phận khác, nếu là một người tu đạo, phát hiện được một bản bí tịch và một thanh thần kiếm, một bình tiên đan, người đó sẽ lấy hay bỏ đây?
Hoa Hồng đáp:
- Tự nhiên là thu thập tất cả vào trong túi rồi.
Thiên Lân cười hỏi:
- Nếu như chỉ có thể chọn lấy một thứ mà thôi?
Hoa Hồng chần chừ đáp lại:
- Chuyện này không dễ phán đoán.
Thiên Lân nói:
- Thêm nữa, nếu như có vô số bảo vật hiện ra trước mắt, thử hỏi phản ứng đầu tiên của nàng là thế nào?
Hoa Hồng nghĩ qua liền trả lời:
- Tự nhiên là tiến lên xem xét cẩn thận, sau đó xem có thứ nào mình thích hay không.
Thiên Lân hỏi tiếp:
- Nếu như trong đó đa phần nàng đều thích cả, nàng sẽ làm như thế nào đây?
Hoa Hồng đáp:
- Nếu mà thích thú cả, tự nhiên phải đưa tay lấy cả. Đương nhiên, nếu như điều kiện không cho phép, thế thì phải nói theo cách khác.
Thiên Lân khẽ gật đầu, hỏi tiếp:
- Trong lúc này, nàng thích thú những thứ đó, nhưng có phải phát từ nội tâm mà ra hay không?
Hoa Hồng không hiểu nói:
- Đó là tự nhiên, nếu không sao gọi là thích được?
Thiên Lân tiếp tục nói:
- Nhưng trong quá nhiều thứ đồ như vậy, luôn có một thứ nàng thích nhất, có phải không?
Hoa Hồng nghĩ qua rồi gật đầu đáp:
- Chắc chắn là vậy.
Thiên Lân nói tiếp:
- Thế thì ta hỏi nàng, ngoại trừ dạng mà nàng thích nhất ra, nàng đối với những thứ khác cũng có phải thật lòng thích thú hay không?
Hoa Hồng không hiểu ý đồ của Thiên Lân, chỉ mơ hồ trả lời:
- Đúng thế, điều này cũng bình thường, ngươi làm gì mà hỏi kỹ quá vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Nói như vậy, một người sẽ đồng thời thích rất nhiều thứ, mà thực lòng thực ý thích, điều này đều phá ra từ nội tâm.
Hoa Hồng gật đầu nói:
- Đúng, đây là tình hình rất thường gặp. Có vấn đề nào chăng?
Thiên Lân cười đáp:
- Không có. Ta chỉ muốn thông qua ví dụ này để nói với nàng, con người nếu như có thể cùng lúc thích thú rất nhiều dạng đồ vật, thế thì cũng hệt vậy, có thể đồng thời thích rất nhiều người. Có lẽ, đối với tình yêu của người đó với từng cá nhân, mức độ có sự khác biệt, nhưng mỗi phần tình yêu đều là hoàn chỉnh, hơn nữa là phát từ nội tâm. Vì thế, tình yêu không có giới hạn, tình không có tròn khuyết, có chăng chỉ có tình thật và tình giả mà thôi.
Hoa Hồng ngạc nhiên nói:
- Tình cảm có thể đem ra so sánh với những đồ vật bình thường sao?
Thiên Lân đáp:
- Có lẽ ví dụ của ta không phải thỏa đáng lắm, nhưng ít ra cũng nói rõ một điểm, một người đều có thể đồng thời thích rất nhiều thứ đồ, chập nhận rất nhiều sự vật khác nhau. Nói cách đơn giản, thân tình là yêu, có tình là yêu, tình cảm nam nữ cũng là yêu. Tất cả đồng thời tồn tại, dung hợp hài hòa, điều này biểu hiện tình yêu là độc lập, không tồn tại tình yêu tàn khuyết.
Hoa Hồng không đáp, yên yên lặng lặng suy xét những lời của Thiên Lân, trong lòng tuy có thấy không thỏa đáng, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác trở lại.
Thực ra, Thiên Lân đối với nhận thức tình yêu cũng là phiến diện, dù sao trăm ngàn năm qua, ai có thể thật sự hiểu rõ được đây?
Đương nhiên, những điều này không quan trọng, điều quan trọng là Thiên Lân đã khai mở được khúc mắc vướng mãi trong lòng hắn, điều này đối với hắn là một loại biến đổi. Từ bây giờ, Thiên Lân đã có một cái nhìn khác về tình yêu, điều này quan hệ trực tiếp đến tương lai của hắn.
Vân Nghê thánh nữ dời mắt nhìn về phía chân trời, đối với lời nói của Thiên Lân, bà hoàn toàn không cho rằng như vậy, lại cũng không hề phản bác lại hắn. Dù sao, tình yêu trong lòng mỗi người đều có hình thái khác nhau, bản thân hà tất phải đi thay đổi suy nghĩ của người khác. Bên này, Thiên Lân ôm lấy Hoa Hồng, hai người không nói thêm gì cả, yên yên lặng lặng lĩnh hội tình yêu trong âm thầm, thưởng thức một sự ấm áp trong gió lạnh.
Gió, nhè nhẹ thổi lên, hoa tuyết tung bay. Trong yên lặng, hai tấm lòng nép chặt vào nhau, âm thầm triền miên không tiếng động…
- Hiện nay Hoa Ảnh đến đây rồi, để cho an toàn, tạm thời để Hoa Ảnh ở nơi này.
Mẫu Đơn hiểu rõ ý tứ của Thiên Lân, mỉm cười nói:
- Như vậy rất tốt. Ta cũng muốn hỏi thêm một số tình hình của Ngũ Sắc Thiên Vực gần đây.
Thiên Lân trả lời:
- Thế thì vào trong động mà hỏi, ta có vài lời muốn nói riêng với Hoa Hồng.
Mẫu Đơn cười cười, lập tức dẫn Hoa Ảnh bay thẳng vào trong Chức Mộng động.
Nhìn Thiên Lân, Hoa Hồng khẽ nói:
- Ngươi có gì muốn nói, sao không thể nói thẳng trước mặt Mẫu Đơn?
Thiên Lân kéo cánh tay ngọc của Hoa Hồng, khẽ ôm nàng vào trong lòng của mình, kê cằm vào bả vai của nàng, giọng mềm nhẹ nói:
- Nếu như có một ngày, Hắc Trì huyền vực gặp phải biến cố khủng khiếp, nàng có còn ở bên cạnh ta nữa chăng?
Hoa Hồng thân thể run lên, u oán đáp:
- Nếu như ta lưu lại thì lương tâm sẽ không an lành.
Thiên Lân đáp:
- Thế thì nàng hãy mang ta về Ngũ Sắc Thiên Vực, để ta thay các nàng hóa giải nguy cơ.
Hoa Hồng vẻ mặt khẽ biến, chăm chú nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, than thở:
- Ngươi thuộc về nhân gian. Nơi này có tình yêu mà ngươi không sao cắt đứt được.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, nhỏ giọng nói:
- Tình ái của ta đã phân thành từng mảnh, ta muốn thu thập tất cả không sót mảnh nào, khiến nó biến thành tình yêu hoàn chỉnh, không để lại hối tiếc. Nàng và Mẫu Đơn đã tiếp nhận lấy phần tình yêu này, ta sẽ không để cho các nàng chịu bất kỳ một chút thương tổn nào.
Hoa Hồng không nói, yên yên lặng lặng nép vào trong lòng của Thiên Lân, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, vẻ mặt toát ra một nụ cười mỉm hạnh phúc. Có lẽ, nụ cười này chỉ trong ngắn hạn, nhưng cho dù chỉ là chốc lát thoáng qua, lại là hạnh phúc đích thực, trong lòng nàng đã không còn tồn tại một điều nào khác cả.
Vân Nghê thánh nữ thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, trong mắt toát ra một nụ cười mỉm chúc phúc, khẽ lẩm bẩm:
- Tình yêu không có giới hạn, truyền lưu vĩnh cửu. Tình không tròn khuyết, chỉ có thật hay giả mà thôi.
Thiên Lân nghe những câu này có cảm nhận, ngẩng đầu nhìn Vân Nghê thánh nữ, trong lòng lóe lên một tia sáng. Thời khắc này, câu nói của Vân Nghê thánh nữ đã cho Thiên Lân một manh mối, giải mở những bí ẩn khó đoán vây phủ trong lòng của hắn. Trước đây, Thiên Lân đã từng cảm thấy mơ hồ trước việc bản thân đồng thời yêu nhiều phụ nữ, không hiểu nổi tình yêu của mình là thật hay giả. Còn hiện tại, câu nói tình không tròn khuyết, chỉ giả hay thật của Vân Nghê thánh nữ lập tức khiến Thiên Lân tỉnh ngộ, té ra đây mới là tình yêu …
Hoa Hồng phát hiện được biến đổi của Thiên Lân, ngẩng đầu nhìn lên hắn, cất tiếng hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Thiên Lân tâm tình khoan khoái, cười đáp:
- Ta đột nhiên hiểu được một khúc mắc trong lòng đã bị vướng bận lâu nay, tâm tình rất là thoải mái.
Hoa Hồng hiếu kỳ nói:
- Khúc mắc gì vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Trước đây, ta vẫn luôn suy xét, ta cùng lúc thích nàng và Mẫu Đơn, còn có Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Vũ Điệp, tình yêu ta dành cho các nàng có phải là tàn khuyết không hoàn toàn hay không? Ta không phải đã chia tình yêu hoàn chỉnh thành năm phần, chỉ cấp cho mỗi người trong các nàng một phần năm mà thôi, thậm chí là còn ít hơn. Bây giờ ta đã hiểu rõ lắm rồi, tình cảm không có phần hoàn chỉnh hay tàn khuyết, chỉ có thật hay giả mà thôi.
Hoa Hồng nghi hoặc nói:
- Phải vậy chăng? Nhưng ta thấy tình yêu chắc phải có hoàn chỉnh và tàn khuyết.
Thiên Lân đáp:
- Trước đây, ta cũng đã suy nghĩ giống như vậy. Nhưng hiện tại, ta thấy lời nói của Vân Nghê thánh nữ rất đúng, tình yêu không có giới hạn, tình không có tròn khuyết. Tình cảm con người không phải có thể phán đoán là hoàn chỉnh hay không, chỉ có thể cân nhắc thật giả mà thôi.
Hoa Hồng lắc đầu đáp:
- Không hiểu rõ.
Thiên Lân giải thích:
- Vấn đề này từ trăm ngàn năm qua vẫn luôn khiến cho người ta bị vây phủ, muốn nói rõ ràng hoàn toàn không dễ dàng gì. Ta lấy một ví dụ đơn giản, nàng nghe xong sẽ tự mình hiểu được. Trước tiên, đối với một người bình thường, khi hắn phát hiện ra một khối vàng và một chuỗi châu ngọc, phản ứng đầu tiên của hắn là gì?
Hoa Hồng không chút nghĩ ngợi, vọt miệng nói:
- Đương nhiên là làm giống như nhau, thu lấy toàn bộ.
Thiên Lân cười cười tiếp tục nói:
- Đổi lấy thân phận khác, nếu là một người tu đạo, phát hiện được một bản bí tịch và một thanh thần kiếm, một bình tiên đan, người đó sẽ lấy hay bỏ đây?
Hoa Hồng đáp:
- Tự nhiên là thu thập tất cả vào trong túi rồi.
Thiên Lân cười hỏi:
- Nếu như chỉ có thể chọn lấy một thứ mà thôi?
Hoa Hồng chần chừ đáp lại:
- Chuyện này không dễ phán đoán.
Thiên Lân nói:
- Thêm nữa, nếu như có vô số bảo vật hiện ra trước mắt, thử hỏi phản ứng đầu tiên của nàng là thế nào?
Hoa Hồng nghĩ qua liền trả lời:
- Tự nhiên là tiến lên xem xét cẩn thận, sau đó xem có thứ nào mình thích hay không.
Thiên Lân hỏi tiếp:
- Nếu như trong đó đa phần nàng đều thích cả, nàng sẽ làm như thế nào đây?
Hoa Hồng đáp:
- Nếu mà thích thú cả, tự nhiên phải đưa tay lấy cả. Đương nhiên, nếu như điều kiện không cho phép, thế thì phải nói theo cách khác.
Thiên Lân khẽ gật đầu, hỏi tiếp:
- Trong lúc này, nàng thích thú những thứ đó, nhưng có phải phát từ nội tâm mà ra hay không?
Hoa Hồng không hiểu nói:
- Đó là tự nhiên, nếu không sao gọi là thích được?
Thiên Lân tiếp tục nói:
- Nhưng trong quá nhiều thứ đồ như vậy, luôn có một thứ nàng thích nhất, có phải không?
Hoa Hồng nghĩ qua rồi gật đầu đáp:
- Chắc chắn là vậy.
Thiên Lân nói tiếp:
- Thế thì ta hỏi nàng, ngoại trừ dạng mà nàng thích nhất ra, nàng đối với những thứ khác cũng có phải thật lòng thích thú hay không?
Hoa Hồng không hiểu ý đồ của Thiên Lân, chỉ mơ hồ trả lời:
- Đúng thế, điều này cũng bình thường, ngươi làm gì mà hỏi kỹ quá vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Nói như vậy, một người sẽ đồng thời thích rất nhiều thứ, mà thực lòng thực ý thích, điều này đều phá ra từ nội tâm.
Hoa Hồng gật đầu nói:
- Đúng, đây là tình hình rất thường gặp. Có vấn đề nào chăng?
Thiên Lân cười đáp:
- Không có. Ta chỉ muốn thông qua ví dụ này để nói với nàng, con người nếu như có thể cùng lúc thích thú rất nhiều dạng đồ vật, thế thì cũng hệt vậy, có thể đồng thời thích rất nhiều người. Có lẽ, đối với tình yêu của người đó với từng cá nhân, mức độ có sự khác biệt, nhưng mỗi phần tình yêu đều là hoàn chỉnh, hơn nữa là phát từ nội tâm. Vì thế, tình yêu không có giới hạn, tình không có tròn khuyết, có chăng chỉ có tình thật và tình giả mà thôi.
Hoa Hồng ngạc nhiên nói:
- Tình cảm có thể đem ra so sánh với những đồ vật bình thường sao?
Thiên Lân đáp:
- Có lẽ ví dụ của ta không phải thỏa đáng lắm, nhưng ít ra cũng nói rõ một điểm, một người đều có thể đồng thời thích rất nhiều thứ đồ, chập nhận rất nhiều sự vật khác nhau. Nói cách đơn giản, thân tình là yêu, có tình là yêu, tình cảm nam nữ cũng là yêu. Tất cả đồng thời tồn tại, dung hợp hài hòa, điều này biểu hiện tình yêu là độc lập, không tồn tại tình yêu tàn khuyết.
Hoa Hồng không đáp, yên yên lặng lặng suy xét những lời của Thiên Lân, trong lòng tuy có thấy không thỏa đáng, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác trở lại.
Thực ra, Thiên Lân đối với nhận thức tình yêu cũng là phiến diện, dù sao trăm ngàn năm qua, ai có thể thật sự hiểu rõ được đây?
Đương nhiên, những điều này không quan trọng, điều quan trọng là Thiên Lân đã khai mở được khúc mắc vướng mãi trong lòng hắn, điều này đối với hắn là một loại biến đổi. Từ bây giờ, Thiên Lân đã có một cái nhìn khác về tình yêu, điều này quan hệ trực tiếp đến tương lai của hắn.
Vân Nghê thánh nữ dời mắt nhìn về phía chân trời, đối với lời nói của Thiên Lân, bà hoàn toàn không cho rằng như vậy, lại cũng không hề phản bác lại hắn. Dù sao, tình yêu trong lòng mỗi người đều có hình thái khác nhau, bản thân hà tất phải đi thay đổi suy nghĩ của người khác. Bên này, Thiên Lân ôm lấy Hoa Hồng, hai người không nói thêm gì cả, yên yên lặng lặng lĩnh hội tình yêu trong âm thầm, thưởng thức một sự ấm áp trong gió lạnh.
Gió, nhè nhẹ thổi lên, hoa tuyết tung bay. Trong yên lặng, hai tấm lòng nép chặt vào nhau, âm thầm triền miên không tiếng động…