Trên đỉnh Thiên Nữ phong, mọi người trong lòng đầy vui mừng, ai cũng cảm thấy mừng rỡ vô cùng trước thực lực do Thiên Lân thể hiện ra. Gần đó, mấy người Ngũ Sắc Thiên Vực vẻ mặt nặng nề, tuy nhờ tay Thiên Lân đánh trọng thương Hắc Ma, nhưng sự mạnh mẽ vĩ đại của Thiên Lân lại là chuyện mà bọn họ hoàn toàn không hy vọng có thể nhìn thấy được. Tỏa Hồn ánh mắt âm lạnh, đứng yên bất động chăm chú nhìn Thiên Lân, vẻ mặt rất nghiêm trọng nặng nề. U Ảo Vũ Tiên mặt không thay đổi, trong lòng lại than thở, với sự mạnh mẽ ghê gớm của Thiên Lân, y cảm thấy khổ sở vô cùng, trong lòng không khỏi có ý muốn bỏ chạy.
Nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh núi, Thiên Lân vừa mới đứng yên, Lâm Y Tuyết đã đến bên cạnh, vẻ mặt đầy quan tâm lên tiếng:
- Thiên Lân sư huynh, thương thế của huynh có nặng nề lắm không?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Không đáng ngại, nghỉ ngơi một lúc là được rồi.
Lâm Y Tuyết cười duyên đáp lại:
- Không sao là tốt rồi, nhanh theo muội qua đây.
Nắm lấy tay áo Thiên Lân, Lâm Y Tuyết kéo chàng đi thẳng về phía mọi người.
Nhìn Thiên Lân, các nàng cười tươi rói, vô cùng thỏa mãn với biểu hiện của hắn. Đồ Thiên cảm khái rất sâu, thở dài nói:
- Hai mươi năm loáng cái đã qua, nhìn thấy được Thiên Lân trước mắt không khỏi nghĩ đến Lục Vân năm xưa.
Dao Quang nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, khẽ bảo:
- Chuyện cũ năm xưa đã hóa thành truyền kỳ, Băng Nguyên hiện nay lại tạo thành một truyền kỳ khác.
Giang Thanh Tuyết thấy hai người vẻ mặt không ổn, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Đại địch trước mắt, hay là chúng ta trước tiên hãy định đối sách ứng phó đã.
Câu nói của Giang Thanh Tuyết khiến mọi người chú ý, ai nấy tập trung ánh mắt cùng quay lại nhìn Thiên Lân, rõ ràng hắn đã trở thành lãnh đạo trong lòng của mọi người. Liếc mọi người, Thiên Lân thôi không cười nữa, trầm ngâm trả lời:
- Với tình hình trước mắt, chúng ta có thể thừa cơ tiêu diệt một phần địch nhân.
Dao Quang lên tiếng:
- Thiên Lân nói chính hợp với ý của ta, chúng ta chẳng lo gì cứ tiêu diệt U Ảo Vũ Tiên trước, rồi sau đó chính là Tỏa Hồn, cuối cùng đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Mẫu Đơn nói:
- Thực lực cách biệt, chỉ sợ địch nhân sẽ không ngu xuẩn giống vậy.
Tân Nguyệt điềm đạm thanh nhã cất lời:
- Địch nhân nơi này không ai là yếu cả, nếu như một lòng muốn bỏ chạy thì chúng ta cũng không làm gì được. Thêm nữa, nơi này giao chiến đã lâu rồi, chỉ sợ sẽ khiến cả Băng Nguyên phải chú ý đến, tùy lúc đều có thể phát sinh biến cố bất ngờ.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt khẽ biến, vọt miệng nói:
- Muội nói vậy lẽ nào là ám chỉ …
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, không nói gì thêm, điều này khiến mọi người không khỏi phải suy đoán.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, mọi người hà tất phải quá lo lắng như vậy.
Thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Vũ Điệp vang lên nhắc nhở mọi người tỉnh lại.
Hoa Hồng nói:
- Vũ Điệp nói có lý, chúng ta không cần phải lo trước nghĩ sau gì, phải làm thế nào thì làm như vậy, không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực.
Đồ Thiên liếc mọi người, thấy mọi người đều im lặng chấp nhận lời nói của Hoa Hồng, không khỏi cất tiếng:
- Nếu đã định như vậy, thế thì bắt đầu thôi.
Lâm Y Tuyết đứng bên Thiên Lân, chỉ vào U Ảo Vũ Tiên nói:
- Thiên Lân sư huynh, tên quỷ này là đáng hận nhất, hắn hại cho Khiếu Thiên thúc thúc phải rời khỏi chúng ta, chúng ta quyết không thể nào dễ dàng tha cho người này.
Thiên Lân nhìn U Ảo Vũ Tiên, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, giọng kiên định nói:
- Yên tâm, ta quyết không tha cho …
Chữ người còn chưa ra khỏi miệng, Thiên Lân đột nhiên khẽ biến sắc mặt, ngửng đầu nhìn về chân trời.
Cũng đúng lúc đó, Tỏa Hồn la thất thanh một tiếng, lập tức biến mất. U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt biến hẳn, cũng nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ còn lại người của Ngũ Sắc Thiên Vực hơi ngừng lại một chốc, sau đó đi vào trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan, loáng cái đã không còn tung tích.
Thấy tình hình như vậy, mọi người trên Thiên Nữ phong đều cảm thấy kinh ngạc, ào ạt tìm kiếm động tĩnh chung quanh, nhanh chóng phát hiện có một chút đầu mối. Vân Nghê thánh nữ khẽ cau mày, mơ hồ xuất hiện một chút lo lắng. Bát Bảo khẽ kêu một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Chính là Thái Huyền Hỏa Quy, hắn đang ở trên đỉnh đầu của chúng ta.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều thất kinh, ngoại trừ Hoa Ảnh không biết Thái Huyền Hỏa Quy là ai ra, những người còn lại không ai không nặng nề.
Là người khởi xướng nên tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên, Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện nơi này cũng không có gì ly kỳ lắm. Nhưng đối với mấy người Thiên Lân, xuất hiện lần này của Thái Huyền Hỏa Quy không nghi ngờ gì cả, hệt như một tòa núi lớn khổng lồ áp đặt vững vàng lên người bọn họ, khiến cho bọn họ khó có thể thở được. Nhớ đến thực lực đáng sợ của Thái Huyền Hỏa Quy, Đồ Thiên nóng nảy vô cùng, kéo tay Dao Quang dặn dò:
- Ngươi nhanh chóng mang Thiên Lân và Y Tuyết rời khỏi nơi này, ta sẽ nghĩ cách tranh thủ thêm chút thời gian cho các ngươi.
Dao Quang vẻ mặt lo lắng, hiểu được ý nghĩ trong lòng của Đồ Thiên nhưng gã lại không thể bỏ lại những người khác.
Thiên Lân nghe lời nói của Đồ Thiên, nghiêm mặt nói:
- Mọi người không cần phải hoảng sợ, trước tiên hãy bình tĩnh lại đã. Thái Huyền Hỏa Quy tuy lợi hại nhưng cũng có cách ứng phó.
Mọi người nghe vậy tâm tình mới có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Giang Thanh Tuyết cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân, đệ nghĩ ra được biện pháp ứng phó nào?
Thiên Lân quét mắt qua mọi người, đợi cho mọi người bình tâm không nói gì nữa mới mở miệng lên tiếng trả lời:
- Nhân số chúng ta nơi này không ít, tổng thể thực lực rất mạnh mẽ, nếu thẳng thắn đấu với Thái Huyền Hỏa Quy chắc chắn sẽ bị nhiều thiệt thòi. Kế sách hiện này thì rời đi là không thể nào, chỉ có cách kéo dài thời gian, chờ đợi cơ hội.
Hoa Hồng không hiểu ý của hắn, hỏi tới:
- Chờ đợi cơ hội nào đây?
Thiên Lân liếc mọi người, điềm nhiên đáp:
- Chuyện này chính là thiên cơ, nói ra sẽ không linh. Mọi người chớ có hỏi nhiều. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy chính ở trên đầu chúng ta, nhưng lại không muốn hiện thân, phỏng chừng nó đang phân tích thực lực của chúng ta. Với bản tính cuồng ngạo của Thái Huyền Hỏa Quy, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện khiêu khích, trong lúc này chúng ta phải tranh thủ thời gian, xây dựng một đối sách có thể làm được.
Đồ Thiên nói:
- Theo những gì thấy được trước kia, Thái Huyền Hỏa Quy cuồng vọng thành tính, ra tay tàn nhẫn vô cùng. Một khi hắn đã xuất hiện nơi này rồi, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận tàn sát. Với thực lực chúng ta nơi này, muốn xử lý chu đáo có thể giằng co một trận, nếu như muốn đánh lùi địch nhân thì lại là chuyện không thể nào làm được. Theo ý kiến của ta, chúng ta chi bằng chia binh hai đường, một bộ phận người lưu lại nơi này để kiềm chế Thái Huyền Hỏa Quy, một bộ phận khác lại thừa cơ bỏ chạy.
Tân Nguyệt lắc đầu nói:
- Không được, chúng ta không thể nào bỏ đi bất kỳ một người nào.
Giọng nói trầm thấp nhưng lại có sự khẳng định rất rõ ràng quyết liệt.
Đồ Thiên khẽ thở dài, tuy có lòng muốn phản bác lại nhưng lại không biết nói thế nào. Thiên Lân thấy mọi người vẻ mặt nặng nề, cười khẽ nói:
- Mọi người không cần phải nóng nảy như vậy, muốn đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy không nhất định phải dùng sức. Chờ khi Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện, mọi người tiếp tục xem trận là được, để ta tự do có biện pháp ứng phó.
Dao Quang lo lắng nói:
- Thiên Lân, đệ muốn một mình xuất chiến thì không được đâu. Lần trước, đệ chết trong tay của Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, đó là do chúng ta không biết chuyện. Lần này, chúng ta quyết không thể để đệ có bất kỳ hành vi mạo hiểm nào.
Thiên Lân trả lời:
- Không cần lo lắng, ta chỉ trước tiên thử thăm dò qua Thái Huyền Hỏa Quy, không phải chính diện giao tranh với hắn. Thêm nữa, tu vi ta hiện nay đã tăng rất mạnh, muốn chết cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Dao Quang nói:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng khó mà yên tâm được.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Thực ra đối với Thiên Lân thì đây chính là một cơ hội để hỗ trợ cho việc tăng trưởng tu vi của chàng.
Đồ Thiên nói:
- Nói là như vậy, nhưng thân phận Thiên Lân đặc thù, chúng ta không thể không cẩn thận được.
Hoa Hồng nói:
- Con đường của Thiên lân phải do bản thân hắn chọn lựa, chúng ta phải tôn trọng ý định của hắn.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Đồ đại hiệp và Hoa Hồng nói đều có lý nhất định, chúng ta chi bằng giơ tay biểu quyết để hiểu rõ những suy nghĩ và ý kiến của từng người. bây giờ, ai đồng ý để Thiên Lân một mình xuất chiến thì xin mời giơ tay lên.
Hoa Hồng là người đầu tiên giơ tay, sau đó đến Mẫu Đơn, rồi tiếp là Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Hoa Ảnh, Vân Nghê thánh nữ.
Đồ Thiên, Dao Quang, Lâm Y Tuyết không hề giơ tay, thân phận bọn họ khác nhau, sẽ lấy sự an nguy của Thiên Lân làm nhiệm vụ hàng đầu.
- Nếu như đa số mọi người đều tán đồng để Thiên Lân ra tay, thế thì chuyện này định như vậy. Nếu như Thiên Lân có nguy hiểm, chúng ta mới nghĩ cách cứu là được.
Có mấy phần thất vọng, Giang Thanh Tuyết u oán nói.
Đối với kết quả như vậy, người giơ tay đồng ý hoàn toàn không có vẻ vui mừng, bọn họ cũng lo lắng cho an nguy của Thiên Lân nhưng lại lấy hành động khích lệ Thiên Lân. Mấy người Dao Quang tuy có lo lắng không bỏ đi được, lại cũng không tiện nói nhiều, ai nấy có chủ định riêng, một khi Thiên Lân có nguy hiểm liền lập tức ra tay cứu liền. Có chủ đích vậy rồi, mọi người bắt đầu để ý đến gió lay động cỏ cây quanh mình, phát hiện Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không rời đi, lại không vội vàng xuất hiện, thật ra y đang làm gì đây?
Nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh núi, Thiên Lân vừa mới đứng yên, Lâm Y Tuyết đã đến bên cạnh, vẻ mặt đầy quan tâm lên tiếng:
- Thiên Lân sư huynh, thương thế của huynh có nặng nề lắm không?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Không đáng ngại, nghỉ ngơi một lúc là được rồi.
Lâm Y Tuyết cười duyên đáp lại:
- Không sao là tốt rồi, nhanh theo muội qua đây.
Nắm lấy tay áo Thiên Lân, Lâm Y Tuyết kéo chàng đi thẳng về phía mọi người.
Nhìn Thiên Lân, các nàng cười tươi rói, vô cùng thỏa mãn với biểu hiện của hắn. Đồ Thiên cảm khái rất sâu, thở dài nói:
- Hai mươi năm loáng cái đã qua, nhìn thấy được Thiên Lân trước mắt không khỏi nghĩ đến Lục Vân năm xưa.
Dao Quang nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, khẽ bảo:
- Chuyện cũ năm xưa đã hóa thành truyền kỳ, Băng Nguyên hiện nay lại tạo thành một truyền kỳ khác.
Giang Thanh Tuyết thấy hai người vẻ mặt không ổn, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Đại địch trước mắt, hay là chúng ta trước tiên hãy định đối sách ứng phó đã.
Câu nói của Giang Thanh Tuyết khiến mọi người chú ý, ai nấy tập trung ánh mắt cùng quay lại nhìn Thiên Lân, rõ ràng hắn đã trở thành lãnh đạo trong lòng của mọi người. Liếc mọi người, Thiên Lân thôi không cười nữa, trầm ngâm trả lời:
- Với tình hình trước mắt, chúng ta có thể thừa cơ tiêu diệt một phần địch nhân.
Dao Quang lên tiếng:
- Thiên Lân nói chính hợp với ý của ta, chúng ta chẳng lo gì cứ tiêu diệt U Ảo Vũ Tiên trước, rồi sau đó chính là Tỏa Hồn, cuối cùng đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Mẫu Đơn nói:
- Thực lực cách biệt, chỉ sợ địch nhân sẽ không ngu xuẩn giống vậy.
Tân Nguyệt điềm đạm thanh nhã cất lời:
- Địch nhân nơi này không ai là yếu cả, nếu như một lòng muốn bỏ chạy thì chúng ta cũng không làm gì được. Thêm nữa, nơi này giao chiến đã lâu rồi, chỉ sợ sẽ khiến cả Băng Nguyên phải chú ý đến, tùy lúc đều có thể phát sinh biến cố bất ngờ.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt khẽ biến, vọt miệng nói:
- Muội nói vậy lẽ nào là ám chỉ …
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, không nói gì thêm, điều này khiến mọi người không khỏi phải suy đoán.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, mọi người hà tất phải quá lo lắng như vậy.
Thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Vũ Điệp vang lên nhắc nhở mọi người tỉnh lại.
Hoa Hồng nói:
- Vũ Điệp nói có lý, chúng ta không cần phải lo trước nghĩ sau gì, phải làm thế nào thì làm như vậy, không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực.
Đồ Thiên liếc mọi người, thấy mọi người đều im lặng chấp nhận lời nói của Hoa Hồng, không khỏi cất tiếng:
- Nếu đã định như vậy, thế thì bắt đầu thôi.
Lâm Y Tuyết đứng bên Thiên Lân, chỉ vào U Ảo Vũ Tiên nói:
- Thiên Lân sư huynh, tên quỷ này là đáng hận nhất, hắn hại cho Khiếu Thiên thúc thúc phải rời khỏi chúng ta, chúng ta quyết không thể nào dễ dàng tha cho người này.
Thiên Lân nhìn U Ảo Vũ Tiên, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, giọng kiên định nói:
- Yên tâm, ta quyết không tha cho …
Chữ người còn chưa ra khỏi miệng, Thiên Lân đột nhiên khẽ biến sắc mặt, ngửng đầu nhìn về chân trời.
Cũng đúng lúc đó, Tỏa Hồn la thất thanh một tiếng, lập tức biến mất. U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt biến hẳn, cũng nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ còn lại người của Ngũ Sắc Thiên Vực hơi ngừng lại một chốc, sau đó đi vào trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan, loáng cái đã không còn tung tích.
Thấy tình hình như vậy, mọi người trên Thiên Nữ phong đều cảm thấy kinh ngạc, ào ạt tìm kiếm động tĩnh chung quanh, nhanh chóng phát hiện có một chút đầu mối. Vân Nghê thánh nữ khẽ cau mày, mơ hồ xuất hiện một chút lo lắng. Bát Bảo khẽ kêu một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Chính là Thái Huyền Hỏa Quy, hắn đang ở trên đỉnh đầu của chúng ta.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều thất kinh, ngoại trừ Hoa Ảnh không biết Thái Huyền Hỏa Quy là ai ra, những người còn lại không ai không nặng nề.
Là người khởi xướng nên tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên, Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện nơi này cũng không có gì ly kỳ lắm. Nhưng đối với mấy người Thiên Lân, xuất hiện lần này của Thái Huyền Hỏa Quy không nghi ngờ gì cả, hệt như một tòa núi lớn khổng lồ áp đặt vững vàng lên người bọn họ, khiến cho bọn họ khó có thể thở được. Nhớ đến thực lực đáng sợ của Thái Huyền Hỏa Quy, Đồ Thiên nóng nảy vô cùng, kéo tay Dao Quang dặn dò:
- Ngươi nhanh chóng mang Thiên Lân và Y Tuyết rời khỏi nơi này, ta sẽ nghĩ cách tranh thủ thêm chút thời gian cho các ngươi.
Dao Quang vẻ mặt lo lắng, hiểu được ý nghĩ trong lòng của Đồ Thiên nhưng gã lại không thể bỏ lại những người khác.
Thiên Lân nghe lời nói của Đồ Thiên, nghiêm mặt nói:
- Mọi người không cần phải hoảng sợ, trước tiên hãy bình tĩnh lại đã. Thái Huyền Hỏa Quy tuy lợi hại nhưng cũng có cách ứng phó.
Mọi người nghe vậy tâm tình mới có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Giang Thanh Tuyết cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân, đệ nghĩ ra được biện pháp ứng phó nào?
Thiên Lân quét mắt qua mọi người, đợi cho mọi người bình tâm không nói gì nữa mới mở miệng lên tiếng trả lời:
- Nhân số chúng ta nơi này không ít, tổng thể thực lực rất mạnh mẽ, nếu thẳng thắn đấu với Thái Huyền Hỏa Quy chắc chắn sẽ bị nhiều thiệt thòi. Kế sách hiện này thì rời đi là không thể nào, chỉ có cách kéo dài thời gian, chờ đợi cơ hội.
Hoa Hồng không hiểu ý của hắn, hỏi tới:
- Chờ đợi cơ hội nào đây?
Thiên Lân liếc mọi người, điềm nhiên đáp:
- Chuyện này chính là thiên cơ, nói ra sẽ không linh. Mọi người chớ có hỏi nhiều. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy chính ở trên đầu chúng ta, nhưng lại không muốn hiện thân, phỏng chừng nó đang phân tích thực lực của chúng ta. Với bản tính cuồng ngạo của Thái Huyền Hỏa Quy, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện khiêu khích, trong lúc này chúng ta phải tranh thủ thời gian, xây dựng một đối sách có thể làm được.
Đồ Thiên nói:
- Theo những gì thấy được trước kia, Thái Huyền Hỏa Quy cuồng vọng thành tính, ra tay tàn nhẫn vô cùng. Một khi hắn đã xuất hiện nơi này rồi, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận tàn sát. Với thực lực chúng ta nơi này, muốn xử lý chu đáo có thể giằng co một trận, nếu như muốn đánh lùi địch nhân thì lại là chuyện không thể nào làm được. Theo ý kiến của ta, chúng ta chi bằng chia binh hai đường, một bộ phận người lưu lại nơi này để kiềm chế Thái Huyền Hỏa Quy, một bộ phận khác lại thừa cơ bỏ chạy.
Tân Nguyệt lắc đầu nói:
- Không được, chúng ta không thể nào bỏ đi bất kỳ một người nào.
Giọng nói trầm thấp nhưng lại có sự khẳng định rất rõ ràng quyết liệt.
Đồ Thiên khẽ thở dài, tuy có lòng muốn phản bác lại nhưng lại không biết nói thế nào. Thiên Lân thấy mọi người vẻ mặt nặng nề, cười khẽ nói:
- Mọi người không cần phải nóng nảy như vậy, muốn đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy không nhất định phải dùng sức. Chờ khi Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện, mọi người tiếp tục xem trận là được, để ta tự do có biện pháp ứng phó.
Dao Quang lo lắng nói:
- Thiên Lân, đệ muốn một mình xuất chiến thì không được đâu. Lần trước, đệ chết trong tay của Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, đó là do chúng ta không biết chuyện. Lần này, chúng ta quyết không thể để đệ có bất kỳ hành vi mạo hiểm nào.
Thiên Lân trả lời:
- Không cần lo lắng, ta chỉ trước tiên thử thăm dò qua Thái Huyền Hỏa Quy, không phải chính diện giao tranh với hắn. Thêm nữa, tu vi ta hiện nay đã tăng rất mạnh, muốn chết cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Dao Quang nói:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng khó mà yên tâm được.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Thực ra đối với Thiên Lân thì đây chính là một cơ hội để hỗ trợ cho việc tăng trưởng tu vi của chàng.
Đồ Thiên nói:
- Nói là như vậy, nhưng thân phận Thiên Lân đặc thù, chúng ta không thể không cẩn thận được.
Hoa Hồng nói:
- Con đường của Thiên lân phải do bản thân hắn chọn lựa, chúng ta phải tôn trọng ý định của hắn.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Đồ đại hiệp và Hoa Hồng nói đều có lý nhất định, chúng ta chi bằng giơ tay biểu quyết để hiểu rõ những suy nghĩ và ý kiến của từng người. bây giờ, ai đồng ý để Thiên Lân một mình xuất chiến thì xin mời giơ tay lên.
Hoa Hồng là người đầu tiên giơ tay, sau đó đến Mẫu Đơn, rồi tiếp là Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Hoa Ảnh, Vân Nghê thánh nữ.
Đồ Thiên, Dao Quang, Lâm Y Tuyết không hề giơ tay, thân phận bọn họ khác nhau, sẽ lấy sự an nguy của Thiên Lân làm nhiệm vụ hàng đầu.
- Nếu như đa số mọi người đều tán đồng để Thiên Lân ra tay, thế thì chuyện này định như vậy. Nếu như Thiên Lân có nguy hiểm, chúng ta mới nghĩ cách cứu là được.
Có mấy phần thất vọng, Giang Thanh Tuyết u oán nói.
Đối với kết quả như vậy, người giơ tay đồng ý hoàn toàn không có vẻ vui mừng, bọn họ cũng lo lắng cho an nguy của Thiên Lân nhưng lại lấy hành động khích lệ Thiên Lân. Mấy người Dao Quang tuy có lo lắng không bỏ đi được, lại cũng không tiện nói nhiều, ai nấy có chủ định riêng, một khi Thiên Lân có nguy hiểm liền lập tức ra tay cứu liền. Có chủ đích vậy rồi, mọi người bắt đầu để ý đến gió lay động cỏ cây quanh mình, phát hiện Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không rời đi, lại không vội vàng xuất hiện, thật ra y đang làm gì đây?