Rời khỏi Thiên Nữ phong, Thiên Lân tâm tình có phần nặng nề. Tuy vẫn biết chuyện này là khó có thể tránh khỏi, nhưng đối với Thiên Lân mới mười chín tuổi, lần đi xa này ai cũng không biết được kết quả cuối cùng thế nào. Vì Ngọc Tâm, Thiên Lân có thể không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện nào cả, nhưng nếu vì Ngọc Tâm mà bỏ qua Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Lâm Y Tuyết thì Thiên Lân cũng không sao làm được. Nếu như Ngọc Tâm chính là tình yêu duy nhất của Thiên Lân, tất cả căn bản không cần phải lo lắng gì cả. Vấn đề là trong lòng Thiên Lân có rất nhiều mảnh tình, mức độ so sánh từng cái có thể không giống nhau, nhưng bất kỳ mảnh tình nào hắn cũng rất khó dứt bỏ được. Bởi vì nguyên nhân này, Thiên Lân có phần mơ hồ, hành trình đi vào Trung Thổ lần này thật ra là đúng hay là sai đây? Có phần chưa rõ ràng, Thiên Lân rời khỏi quê hương, đi đến Trung Thổ chưa từng đặt chân đến, tìm kiếm điều đến từ mộng ước của bản thân.
Trên đường đi, Thiên Lân tâm tình có phần nặng nề, quyết định của hắn đầy xúc cảm, căn bản chưa từng nghĩ cẩn thận qua, Trung Thổ rộng lớn, nơi dừng chân đầu tiên là ở nơi nào? Nhớ lại Dao Quang nói qua, Phật Thánh Đạo Tiên và Trúc Tiên đều có khả năng hỗ trợ cho bản thân hắn, nhưng hai người này đều không dễ tìm, chỉ còn lại cách đi thẳng đến Ma Thần tông thử qua thế nào, xem thử Bạch Vân Thiên có thể đưa ra chút manh mối hữu dụng nào chăng.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân quyết định trước tiên đi tìm Ứng Thiên Tà để hỗ trợ, phỏng chừng mức độ không quá khó khăn. Chỉ một điểm phiền phức duy nhất, chính là Thiên Lân không biết Ứng Thiên Tà ở nơi nào.
Gió thổi vù vù, khí lạnh thấu xương.
Thiên Lân vừa bay lượn vừa suy nghĩ về tâm sự, phía trước đột nhiên truyền lại một luồng khí tức kỳ lạ khiến cho Thiên Lân phải quan tâm đến. Dừng lại, Thiên Lân nhìn về phía xa xăm, một hình dáng mơ hồ hiện lên trong não của hắn. Chần chừ một lúc, Thiên Lân tiến gần lại, không bao lâu đã có một người tướng mạo kỳ dị đặc biệt xuất hiện trong tầm mắt của Thiên Lân.
Nhìn Ngạo Thiên Quân Vương đang ở phía trước, Thiên Lân khẽ cau mày hỏi lại:
- Ngươi chờ ta ở nơi này?
Ngạo Thiên Quân Vương nhìn Thiên Lân, điềm nhiên nói:
- Chỉ là đi ngang qua thôi.
Thiên Lân chầm chậm tiến lên, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, vẻ mặt bình thản nói:
- Ngươi đi Thiên Nữ phong?
Ngạo Thiên Quân Vương thản nhiên đáp:
- Đó chính là chỗ duy nhất ta nhớ thương.
Thiên Lân chăm chú nhìn cái đầu kỳ dị đặc biệt của Ngạo Thiên Quân Vương, khẽ hỏi:
- Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Ngạo Thiên Quân Vương khẽ lay động ánh mắt, trả lời:
- Câu trả lời của ta không nhất định là kết quả mà ngươi muốn biết.
Thiên Lân cười nói:
- Kết quả như thế nào, ta hoàn toàn không cần lắm. Cái ta cần chỉ là một lời giải đáp, hoàn toàn không phải là kết quả.
Ngạo Thiên Quân Vương nghe vậy trầm ngâm, giây lát sau gật đầu.
Thiên Lân thấy vậy, hỏi liền:
- Ngươi vì sao lại không muốn thừa nhận, lại muốn để cho bà ấy một sự chờ đợi vậy?
Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt lại có phần lấp lánh. Câu hỏi của Thiên Lân người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng y lại hiểu rất rõ ràng vô cùng.
Trầm ngâm một lúc, Ngạo Thiên Quân Vương đáp:
- Con người luôn cần phải có chờ đợi mới có thể kiên cường mà sống.
Thiên Lân không cho là vậy nói:
- Ý nghĩa cuộc sống con người không phải ở sống lâu hay mau, mà những năm tháng sống qua có thực sự phong phú không, có thực sự hạnh phúc không.
Ngạo Thiên Quân Vương khóe miệng khẽ động, có phần khổ não đáp:
- Hạnh phúc đối với rất nhiều người chỉ là một dạng yêu cầu xa vời để sống, với phần lớn con người lại càng thích hợp hơn.
Thiên Lân khẽ cau mày, có phần cảm xúc trước những lời nói của Ngạo Thiên Quân Vương, nhưng lại không biết phải nói thế nào đây.
Nhìn bầu trời, Thiên Lân nói:
- Ta muốn rời khỏi nơi này để đi Trung Thổ, Thiên Nữ phong đành phải xin ngươi thay mặt chiếu cố cho.
Ngạo Thiên Quân Vương trầm giọng hỏi:
- Ngươi lại có thể tín nhiệm ta như vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Có lẽ chúng ta gặp gỡ tiếp xúc không nhiều, nhưng ta tin tưởng vào chọn lựa của Vân Nghê thánh nữ. Bà ấy đã ở Thiên nữ phong chờ đợi ngàn năm như vậy, sự cố chấp này khiến cho ta phải cảm động.
Ngạo Thiên Quân Vương khổ sở trả lời:
- Chọn lựa của nàng là một sự sai lầm, loại sai lầm này khiến cho người ta phải đau khổ trong lòng.
Thiên Lân nói:
- Chọn lựa của ngươi mới quyết định sự đúng sai của bà ấy, khuôn mặt đúng đắn của ngươi mới là kết quả chờ đợi ngàn năm của bà ấy. Tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên đến nơi rồi, nếu như ngươi cứ kéo dài như vậy, ai sẽ là người hối hận cuối cùng đây? Tình yêu là một sự cố chấp, bà ấy đã chờ đợi ngươi đến ngàn năm rồi, ngươi thật sự cho là bà ấy sẽ để ý đến khuôn mặt xấu xí hôm nay của ngươi sao?
Ngạo Thiên Quân Vương chầm chậm lắc đầu, ánh mắt toát ra sự đau buồn vô cùng, than thở:
- Lời nói của ngươi có lẽ không sai lạc, nhưng ngươi lại không cách nào hiểu rõ được cảm thụ của ta.
Thiên Lân đáp:
- Ngươi cũng không muốn nói ra rõ ràng, người ngoài làm sao có thể biết được đau khổ trong lòng của ngươi. Tuy ta không tính là hiểu được ngươi, nhưng ta tin chắc ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, chỉ có điều ngươi vì sao lại không muốn tỏ lộ ra mà thôi?
Ngạo Thiên Quân Vương khổ sở đáp:
- Nói thì đã thế nào, ai có thể thay đổi được sự thống khổ phát sinh ra với ta đây.
Thiên Lân ánh mắt khẽ động, thử thăm dò:
- Nói ra xem thế nào, biết đâu ta có được biện pháp.
Ngạo Thiên Quân Vương nhìn hắn, nghi hoặc nói:
- Ngươi à? Không có khả năng này chút nào.
Thiên Lân nghe vậy có phần không vui, hừ giọng nói:
- Tuy luận tu vi ta tạm thời còn chưa được như ngươi, nhưng tương lai ta nhất định sẽ vượt qua ngươi. Hơn nữa, ta còn có một thân phận khác, có lẽ ngươi còn chưa biết đến.
Ngạo Thiên Quân Vương trầm ngâm đáp:
- Ngươi muốn nói ngươi chính là con của Lục Vân?
Thiên Lân kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi biết được?
Ngạo Thiên Quân Vương khẽ gật đầu, có phần do dự trả lời:
- Uy danh của cha ngươi thiên hạ đều biết, tuy ta chưa từng gặp qua nhưng đối với những lời loan truyền, cha ngươi quả thực có chỗ kỳ lạ độc đáo. Có lẽ cha ngươi có được khả năng giải mở vướng mắc trong lòng của ta.
Thiên Lân nói:
- Nếu như vậy, ngươi có mang tâm sự của ngươi nói rõ ra, nói không chừng ta có thể hỗ trợ được gì đó.
Ngạo Thiên Quân Vương chần chừ một lúc, rõ ràng đang suy xét những lời nói của Thiên Lân.
Rất lâu sau, Ngạo Thiên Quân Vương ngửng đầu nhìn Thiên Lân, vẻ mặt có phần đau thương tang tóc đáp:
- Thân thể này của ta bên trong có bốn nguyên thần, chính là bốn huynh đệ sinh bốn cùng tồn tại.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Chính là như vậy sao? Ngươi đại khái có thể tìm một tấm thân huyết nhục khác, tự mình tách rời ra là được rồi.
Ngạo Thiên Quân Vương khổ sở trả lời:
- Nếu có thể dễ dàng như vậy, ta đã không phải mang bộ dạng thế này. Năm xưa, bốn huynh đệ chúng ta bị một phương pháp tà ác vô cùng biến thành ra như vậy, với tu vi hiện nay của ta cũng không thể nào có biện pháp hóa giải được, chỉ sợ khắp cả thiên hạ cũng không sao tìm được con đường hóa giải.
Thiên Lân khẽ cau mày, trầm ngâm nói:
- Cho dù là như vậy, ngươi cũng không nhất định phải tự ti, cố ý che dấu đi thân phận của mình khiến cho Vân Nghê thánh nữ không ngừng chờ đợi mãi.
Ngạo Thiên Quân Vương cười khổ đáp:
- Tình yêu chính là ích kỷ, cho dù là huynh đệ cùng bào thai, ta cũng không muốn cho bọn họ có chút cơ hội nào để thừa nước đục thả câu. Với tình trạng hiện nay của ta, một khi ta thừa nhận bản thân mình là ai, Vân Nghê nàng đúng là sẽ không để ý đến bề ngoài của ta, nhưng ta lại không muốn ba huynh đệ còn lại bên trong cơ thể ta được chà đạp sự thánh khiết của nàng, chia sẻ vẻ đẹp của nàng.
Thiên Lân nghe vậy lập tức hiểu ra, khổ sở nói:
- Suy nghĩ trong lòng của ngươi ta có thể hiểu rõ được, biện pháp của ngươi ta cũng hiểu được, đổi lại là chính ta, ta cũng sẽ chọn lựa như vậy. Nhưng tình yêu giữa các ngươi, thật là khổ và thật là thê lương nhưng đẹp đẽ, nếu như đây là sự trừng phạt của ông trời trên cao, ngươi cũng không nên khuất phục nó. Chuyện này ta sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu như một ngày nào đó ta có được năng lực này, ta sẽ trả lại cho các ngươi tình yêu chân thật, khiến cho ngươi không còn chút tiếc nuối nào cả.
Ngạo Thiên Quân Vương cười cười, ẩn chứa thương tang vô cùng vô tận, khẽ giọng nói:
- Đa tạ ngươi, Thiên Lân.
Khẽ lắc đầu, Thiên Lân trả lời:
- Vì tình yêu mà bị thương tổn, ta và ngươi thực ra cũng giống nhau. Được rồi, ta phải đi đây, ngươi nhớ bảo vệ Vân Nghê thánh nữ cho tốt, chớ để cho bà ấy bị chút thương tổn nào.
Ngạo Thiên Quân Vương gật đầu nói:
- Đi đi, những người phụ nữ kia ở Băng Nguyên của ngươi, ta cũng sẽ lưu ý đến an toàn của bọn họ.
Thiên Lân nghe vậy rất vui, có được lời này của Ngạo Thiên Quân Vương, hắn lập tức yên tâm không ít.
Phất tay từ biệt, Thiên Lân chào Ngạo Thiên Quân Vương, tiếp tục tiến vào trong Trung Thổ.
Do đây là lần đầu tiên rời khỏi Băng Nguyên, Thiên Lân không biết tình hình cụ thể của Trung Thổ thế nào, chỉ đại khái nhận định một phương hướng chuẩn xác, bay thẳng về phía Nam, quyết định sau khi tiến vào trong Trung Thổ rồi mới nghĩ cách hỏi đường, từ từ tìm kiếm.
Băng Nguyên cách Trung Thổ xa xăm mấy ngàn dặm, với tốc độ bay của Thiên Lân, ít ra cũng phải cần nửa ngày mới có thể bay ra khỏi phạm vi của Băng Nguyên, bước vào cao nguyên hoặc thảo nguyên, sao đó mới tiến vào được núi sông gấm vóc của Trung Thổ. Đối với điểm này, Thiên Lân sau khi bay đi một lúc, liền chuyển biến phương thức tiến lên, lợi dụng thuật chuyển băng của Băng Thần quyết, chỉ thoáng chốc đã gia tăng tốc độ của hắn lên vài lần.
Giờ Mão buổi sáng qua được ba khắc, Thiên Lân đã đến vùng biên giới, nơi này chính là dải đất vùng biên của Băng Nguyên, khí hậu rõ ràng có phần ấm lại, nói không chừng tiếp tục đi về phía Nam, sẽ nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của Băng Nguyên, tiến vào dải đất thảo nguyên núi cao. Nhưng đúng lúc này, một nhân vật bất ngờ lại xuất hiện trước mặt của Thiên Lân.
Nhìn Ma Da đang đứng cách vài trượng, Thiên Lân dừng lại, kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi, ngươi làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ma Da nhìn Thiên Lân, ánh mắt có phần kỳ quái, trả lời:
- Ta có nói qua, chúng ta sẽ còn gặp mặt nhau mà.
Thiên Lân cau mày nói:
- Nói như vậy thì ngươi đặc biệt ở đây chờ ta rồi phải không?
Ma Da không khẳng định cũng chẳng phủ định, hỏi lại:
- Ngươi dự tính từ nơi này xuôi Nam đến Trung Thổ phải không?
Trên đường đi, Thiên Lân tâm tình có phần nặng nề, quyết định của hắn đầy xúc cảm, căn bản chưa từng nghĩ cẩn thận qua, Trung Thổ rộng lớn, nơi dừng chân đầu tiên là ở nơi nào? Nhớ lại Dao Quang nói qua, Phật Thánh Đạo Tiên và Trúc Tiên đều có khả năng hỗ trợ cho bản thân hắn, nhưng hai người này đều không dễ tìm, chỉ còn lại cách đi thẳng đến Ma Thần tông thử qua thế nào, xem thử Bạch Vân Thiên có thể đưa ra chút manh mối hữu dụng nào chăng.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân quyết định trước tiên đi tìm Ứng Thiên Tà để hỗ trợ, phỏng chừng mức độ không quá khó khăn. Chỉ một điểm phiền phức duy nhất, chính là Thiên Lân không biết Ứng Thiên Tà ở nơi nào.
Gió thổi vù vù, khí lạnh thấu xương.
Thiên Lân vừa bay lượn vừa suy nghĩ về tâm sự, phía trước đột nhiên truyền lại một luồng khí tức kỳ lạ khiến cho Thiên Lân phải quan tâm đến. Dừng lại, Thiên Lân nhìn về phía xa xăm, một hình dáng mơ hồ hiện lên trong não của hắn. Chần chừ một lúc, Thiên Lân tiến gần lại, không bao lâu đã có một người tướng mạo kỳ dị đặc biệt xuất hiện trong tầm mắt của Thiên Lân.
Nhìn Ngạo Thiên Quân Vương đang ở phía trước, Thiên Lân khẽ cau mày hỏi lại:
- Ngươi chờ ta ở nơi này?
Ngạo Thiên Quân Vương nhìn Thiên Lân, điềm nhiên nói:
- Chỉ là đi ngang qua thôi.
Thiên Lân chầm chậm tiến lên, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, vẻ mặt bình thản nói:
- Ngươi đi Thiên Nữ phong?
Ngạo Thiên Quân Vương thản nhiên đáp:
- Đó chính là chỗ duy nhất ta nhớ thương.
Thiên Lân chăm chú nhìn cái đầu kỳ dị đặc biệt của Ngạo Thiên Quân Vương, khẽ hỏi:
- Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Ngạo Thiên Quân Vương khẽ lay động ánh mắt, trả lời:
- Câu trả lời của ta không nhất định là kết quả mà ngươi muốn biết.
Thiên Lân cười nói:
- Kết quả như thế nào, ta hoàn toàn không cần lắm. Cái ta cần chỉ là một lời giải đáp, hoàn toàn không phải là kết quả.
Ngạo Thiên Quân Vương nghe vậy trầm ngâm, giây lát sau gật đầu.
Thiên Lân thấy vậy, hỏi liền:
- Ngươi vì sao lại không muốn thừa nhận, lại muốn để cho bà ấy một sự chờ đợi vậy?
Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt lại có phần lấp lánh. Câu hỏi của Thiên Lân người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng y lại hiểu rất rõ ràng vô cùng.
Trầm ngâm một lúc, Ngạo Thiên Quân Vương đáp:
- Con người luôn cần phải có chờ đợi mới có thể kiên cường mà sống.
Thiên Lân không cho là vậy nói:
- Ý nghĩa cuộc sống con người không phải ở sống lâu hay mau, mà những năm tháng sống qua có thực sự phong phú không, có thực sự hạnh phúc không.
Ngạo Thiên Quân Vương khóe miệng khẽ động, có phần khổ não đáp:
- Hạnh phúc đối với rất nhiều người chỉ là một dạng yêu cầu xa vời để sống, với phần lớn con người lại càng thích hợp hơn.
Thiên Lân khẽ cau mày, có phần cảm xúc trước những lời nói của Ngạo Thiên Quân Vương, nhưng lại không biết phải nói thế nào đây.
Nhìn bầu trời, Thiên Lân nói:
- Ta muốn rời khỏi nơi này để đi Trung Thổ, Thiên Nữ phong đành phải xin ngươi thay mặt chiếu cố cho.
Ngạo Thiên Quân Vương trầm giọng hỏi:
- Ngươi lại có thể tín nhiệm ta như vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Có lẽ chúng ta gặp gỡ tiếp xúc không nhiều, nhưng ta tin tưởng vào chọn lựa của Vân Nghê thánh nữ. Bà ấy đã ở Thiên nữ phong chờ đợi ngàn năm như vậy, sự cố chấp này khiến cho ta phải cảm động.
Ngạo Thiên Quân Vương khổ sở trả lời:
- Chọn lựa của nàng là một sự sai lầm, loại sai lầm này khiến cho người ta phải đau khổ trong lòng.
Thiên Lân nói:
- Chọn lựa của ngươi mới quyết định sự đúng sai của bà ấy, khuôn mặt đúng đắn của ngươi mới là kết quả chờ đợi ngàn năm của bà ấy. Tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên đến nơi rồi, nếu như ngươi cứ kéo dài như vậy, ai sẽ là người hối hận cuối cùng đây? Tình yêu là một sự cố chấp, bà ấy đã chờ đợi ngươi đến ngàn năm rồi, ngươi thật sự cho là bà ấy sẽ để ý đến khuôn mặt xấu xí hôm nay của ngươi sao?
Ngạo Thiên Quân Vương chầm chậm lắc đầu, ánh mắt toát ra sự đau buồn vô cùng, than thở:
- Lời nói của ngươi có lẽ không sai lạc, nhưng ngươi lại không cách nào hiểu rõ được cảm thụ của ta.
Thiên Lân đáp:
- Ngươi cũng không muốn nói ra rõ ràng, người ngoài làm sao có thể biết được đau khổ trong lòng của ngươi. Tuy ta không tính là hiểu được ngươi, nhưng ta tin chắc ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, chỉ có điều ngươi vì sao lại không muốn tỏ lộ ra mà thôi?
Ngạo Thiên Quân Vương khổ sở đáp:
- Nói thì đã thế nào, ai có thể thay đổi được sự thống khổ phát sinh ra với ta đây.
Thiên Lân ánh mắt khẽ động, thử thăm dò:
- Nói ra xem thế nào, biết đâu ta có được biện pháp.
Ngạo Thiên Quân Vương nhìn hắn, nghi hoặc nói:
- Ngươi à? Không có khả năng này chút nào.
Thiên Lân nghe vậy có phần không vui, hừ giọng nói:
- Tuy luận tu vi ta tạm thời còn chưa được như ngươi, nhưng tương lai ta nhất định sẽ vượt qua ngươi. Hơn nữa, ta còn có một thân phận khác, có lẽ ngươi còn chưa biết đến.
Ngạo Thiên Quân Vương trầm ngâm đáp:
- Ngươi muốn nói ngươi chính là con của Lục Vân?
Thiên Lân kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi biết được?
Ngạo Thiên Quân Vương khẽ gật đầu, có phần do dự trả lời:
- Uy danh của cha ngươi thiên hạ đều biết, tuy ta chưa từng gặp qua nhưng đối với những lời loan truyền, cha ngươi quả thực có chỗ kỳ lạ độc đáo. Có lẽ cha ngươi có được khả năng giải mở vướng mắc trong lòng của ta.
Thiên Lân nói:
- Nếu như vậy, ngươi có mang tâm sự của ngươi nói rõ ra, nói không chừng ta có thể hỗ trợ được gì đó.
Ngạo Thiên Quân Vương chần chừ một lúc, rõ ràng đang suy xét những lời nói của Thiên Lân.
Rất lâu sau, Ngạo Thiên Quân Vương ngửng đầu nhìn Thiên Lân, vẻ mặt có phần đau thương tang tóc đáp:
- Thân thể này của ta bên trong có bốn nguyên thần, chính là bốn huynh đệ sinh bốn cùng tồn tại.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Chính là như vậy sao? Ngươi đại khái có thể tìm một tấm thân huyết nhục khác, tự mình tách rời ra là được rồi.
Ngạo Thiên Quân Vương khổ sở trả lời:
- Nếu có thể dễ dàng như vậy, ta đã không phải mang bộ dạng thế này. Năm xưa, bốn huynh đệ chúng ta bị một phương pháp tà ác vô cùng biến thành ra như vậy, với tu vi hiện nay của ta cũng không thể nào có biện pháp hóa giải được, chỉ sợ khắp cả thiên hạ cũng không sao tìm được con đường hóa giải.
Thiên Lân khẽ cau mày, trầm ngâm nói:
- Cho dù là như vậy, ngươi cũng không nhất định phải tự ti, cố ý che dấu đi thân phận của mình khiến cho Vân Nghê thánh nữ không ngừng chờ đợi mãi.
Ngạo Thiên Quân Vương cười khổ đáp:
- Tình yêu chính là ích kỷ, cho dù là huynh đệ cùng bào thai, ta cũng không muốn cho bọn họ có chút cơ hội nào để thừa nước đục thả câu. Với tình trạng hiện nay của ta, một khi ta thừa nhận bản thân mình là ai, Vân Nghê nàng đúng là sẽ không để ý đến bề ngoài của ta, nhưng ta lại không muốn ba huynh đệ còn lại bên trong cơ thể ta được chà đạp sự thánh khiết của nàng, chia sẻ vẻ đẹp của nàng.
Thiên Lân nghe vậy lập tức hiểu ra, khổ sở nói:
- Suy nghĩ trong lòng của ngươi ta có thể hiểu rõ được, biện pháp của ngươi ta cũng hiểu được, đổi lại là chính ta, ta cũng sẽ chọn lựa như vậy. Nhưng tình yêu giữa các ngươi, thật là khổ và thật là thê lương nhưng đẹp đẽ, nếu như đây là sự trừng phạt của ông trời trên cao, ngươi cũng không nên khuất phục nó. Chuyện này ta sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu như một ngày nào đó ta có được năng lực này, ta sẽ trả lại cho các ngươi tình yêu chân thật, khiến cho ngươi không còn chút tiếc nuối nào cả.
Ngạo Thiên Quân Vương cười cười, ẩn chứa thương tang vô cùng vô tận, khẽ giọng nói:
- Đa tạ ngươi, Thiên Lân.
Khẽ lắc đầu, Thiên Lân trả lời:
- Vì tình yêu mà bị thương tổn, ta và ngươi thực ra cũng giống nhau. Được rồi, ta phải đi đây, ngươi nhớ bảo vệ Vân Nghê thánh nữ cho tốt, chớ để cho bà ấy bị chút thương tổn nào.
Ngạo Thiên Quân Vương gật đầu nói:
- Đi đi, những người phụ nữ kia ở Băng Nguyên của ngươi, ta cũng sẽ lưu ý đến an toàn của bọn họ.
Thiên Lân nghe vậy rất vui, có được lời này của Ngạo Thiên Quân Vương, hắn lập tức yên tâm không ít.
Phất tay từ biệt, Thiên Lân chào Ngạo Thiên Quân Vương, tiếp tục tiến vào trong Trung Thổ.
Do đây là lần đầu tiên rời khỏi Băng Nguyên, Thiên Lân không biết tình hình cụ thể của Trung Thổ thế nào, chỉ đại khái nhận định một phương hướng chuẩn xác, bay thẳng về phía Nam, quyết định sau khi tiến vào trong Trung Thổ rồi mới nghĩ cách hỏi đường, từ từ tìm kiếm.
Băng Nguyên cách Trung Thổ xa xăm mấy ngàn dặm, với tốc độ bay của Thiên Lân, ít ra cũng phải cần nửa ngày mới có thể bay ra khỏi phạm vi của Băng Nguyên, bước vào cao nguyên hoặc thảo nguyên, sao đó mới tiến vào được núi sông gấm vóc của Trung Thổ. Đối với điểm này, Thiên Lân sau khi bay đi một lúc, liền chuyển biến phương thức tiến lên, lợi dụng thuật chuyển băng của Băng Thần quyết, chỉ thoáng chốc đã gia tăng tốc độ của hắn lên vài lần.
Giờ Mão buổi sáng qua được ba khắc, Thiên Lân đã đến vùng biên giới, nơi này chính là dải đất vùng biên của Băng Nguyên, khí hậu rõ ràng có phần ấm lại, nói không chừng tiếp tục đi về phía Nam, sẽ nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của Băng Nguyên, tiến vào dải đất thảo nguyên núi cao. Nhưng đúng lúc này, một nhân vật bất ngờ lại xuất hiện trước mặt của Thiên Lân.
Nhìn Ma Da đang đứng cách vài trượng, Thiên Lân dừng lại, kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi, ngươi làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ma Da nhìn Thiên Lân, ánh mắt có phần kỳ quái, trả lời:
- Ta có nói qua, chúng ta sẽ còn gặp mặt nhau mà.
Thiên Lân cau mày nói:
- Nói như vậy thì ngươi đặc biệt ở đây chờ ta rồi phải không?
Ma Da không khẳng định cũng chẳng phủ định, hỏi lại:
- Ngươi dự tính từ nơi này xuôi Nam đến Trung Thổ phải không?