Lập tức, chỉ thấy một bức tượng Phật màu vàng kim từ trên đầu rơi xuống, thân hình tượng hệt như một tòa núi lớn, với sức mạnh như vạn quân rơi thẳng xuống đầu của Thiên Lân. Tam hộ pháp thấy vậy, thân thể một hóa thành ba, thành hình chữ phẩm xuất hiện dưới chân của Thiên Lân, cây trúc xanh trong tay múa lên nhanh chóng, phát xuất vô số làn sáng màu xanh hệt như những sợi tơ cuốn thẳng đến chỗ Thiên Lân. Bị hai mặt giáp công, Thiên Lân không hề để ý chút nào, trong cơ thể pháp quyết vận chuyển Thần Tàm Cửu Biến, cùng lúc dùng để phát động phản kích hai phía.
Trước tiên, Thiên Lân dùng thuật ngự kiếm để khống chế Tàn Tình kiếm đón đánh lấy Nhị hộ pháp ở trên cao. Sau đó, thân thể thật sự của Thiên Lân lập tức hạ xuống vài trượng, khi đến cùng cao độ của Tam hộ pháp, hắn lợi dụng đặc tính đóng băng của Băng Thần quyết lập tức ngưng đọng ba hình bóng của Tam hộ pháp, hơn nữa còn thi triển Câu Hồn Ti Tuyến, dễ dàng nghiền nát cả ba hình bóng bị đóng băng của Tam hộ pháp thành những mảnh nhỏ. Tất cả chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, khi tượng Phật vàng kim gặp phải cột kiếm rực rỡ kia của Tàn Tình kiếm, lập tức phát nổ, dòng khí đáng sợ thét gào xoay tròn nuốt chửng lấy tất cả mọi thứ xung quanh. Cũng đúng lúc đó, đánh lén của Tam hộ pháp không thành, ngược lại còn bị thương tích, bị phản kích đột nhiên bất ngờ của Thiên Lân đánh cho không kịp ứng phó, thiếu chút nữa đã bị hủy diệt cả cơ thể huyết nhục. May mà pháp quyết Tam hộ pháp tu luyện rất quỷ dị, tuy cơ thể huyết nhục bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, nhưng chỉ sau chốc lát y liền có thể chữa trị được cơ thể huyết nhục bị tổn thương, xem ra hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng trên thực tế lại hao phí một lượng nguyên khí cực lớn.
Chiêu thứ hai, Thiên Lân đánh cùng lúc hai tay, thuận lợi hóa giải được công kích của địch nhân. Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp vẻ mặt xanh mét, tụ lại với nhau, trong mắt lửa giận bừng bừng. Thiên Ngô thần tướng ánh mắt kỳ lạ, dường như có vài phần nghi hoặc, nhưng lại không có người nào biết được điều y đang nghĩ trong lòng. Đại hộ pháp, Ngũ hộ pháp, Lục hộ pháp biến sắc, cảm thấy rất kinh ngạc trước thực lực của Thiên Lân. Trên mặt đất, những người dân tộc quan sát cuộc chiến cảm thấy vô cùng cao hứng trước biểu hiện của Thiên Lân.
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân lạnh lẽo tựa như băng, không hề có chút gì vui vẻ, vẫn giữ nguyên vẻ thần bí của bản thân mình.
Nhị hộ pháp cau chặt mày, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử này rất tự phụ, chiêu thức lại không ít, chúng ta không đáng lãng phí thời gian với hắn, trực tiếp dùng sức mạnh để chiến thắng là được.
Tam hộ pháp trả lời:
- Liên thủ một chiêu, chắc chắn phải khiến hắn bị trọng thương.
Nhị hộ pháp đáp:
- Bắt đầu thôi, một chiêu này không thể để cho hắn chiếm được tiện nghi.
Chầm chậm bay lên không trung, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp chuyển biến phương thức tiến công, một trái một phải bắt chặt lấy Thiên Lân, bắt đầu thu thế chuẩn bị.
Đối với mục đích của địch nhân, Thiên Lân hiểu rõ hoàn toàn, biểu hiện của hắn trấn tỉnh khác thường, không hề có chút nào bất an hay hoảng sợ. Thu kiếm vào trong vỏ, Thiên Lân hành động thật kinh người, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp vẻ mặt đầy nghi hoặc, không hiểu rõ Thiên Lân vì sao lại làm như vậy.
Lúc này, Thiên Ngô thần tướng đang quan sát cuộc chiến đột nhiên ngửng đầu liếc về chân trời, sau đó, Thiên Lân cũng ngửng đầu nhìn theo, điều này khiến cho năm vị hộ pháp có mặt ở đó đều kinh ngạc, ào ào cùng ngửng đầu nhìn lại. Dưới ánh mặt trời, một bóng hình màu xanh như tên đã bắn ra phá không bay đến, chỉ trong chớp mắt đã đến trên không trung của Thiên Hồ cốc. Lúc này, hình bóng màu xanh đó đột nhiên dừng lại, dường như phát hiện được tình hình dưới mặt đất, rít lên một tiếng liền đáp thẳng xuống, dừng lại cách Thiên Lân chừng vài thước.
Nhìn người khách không mời mà đột nhiên xuất hiện ở đây, Thiên Ngô thần tướng rất bình thản, nhưng năm đại hộ pháp thì vẻ mặt khẽ biến, mơ hồ có cảm giác được dự báo không tốt. Dưới mặt đất, những người dân tộc rất kinh ngạc, người đến tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, toàn thân áo xanh nắm chặt trường kiếm, vẻ mặt tuấn tú, biểu hiện lạnh lẽo, khiến người ta rất khó phán đoán hắn là người tốt hay xấu.
Thiên Lân nhìn thấy người đến, vẻ mặt nở nụ cười mỉm vui mừng kinh ngạc, hỏi lại:
- Quý Hoa Kiệt, huynh sao lại đến đây?
Té ra, người đàn ông áo xanh đó chính là Quý Hoa Kiệt từ ngàn dặm chạy đến.
Nhìn Thiên Lân, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt cũng mỉm cười, khẽ giọng nói:
- Ta đến đây tìm kiếm một chỗ, vô tình phát hiện nơi này có ánh sáng nhấp nhô, có dấu hiện đánh nhau liền chạy đến đây xem thử. Huynh đệ làm sao lại rời khỏi Băng Nguyên chạy thẳng đến nơi này?
Thiên Lân đáp:
- Một lời khó nói hết mọi thứ, không nói đến ta, huynh chạy đến nơi này tìm cái gì?
Quý Hoa Kiệt liếc qua tình hình chung quanh, ánh mắt dừng lại ở Thiên Ngô thần tướng một lúc, trong ánh mắt toát ra sự kinh ngạc, nhẹ giọng nói:
- Ta đang tìm kiếm Thiên Hồ cốc, xem thử đã tìm được rồi đây.
Thiên Lân kinh ngạc trả lời:
- Nơi này đúng thực là Thiên Hồ cốc, huynh tìm kiếm để làm gì?
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt phức tạp, nhìn những người dân tộc đang còn sống đó, trầm giọng đáp:
- Hai trăm lẻ bảy người, đã chết đi ba phần năm rồi. Nơi này vốn dĩ phải có hơn năm trăm người, mà hiện nay chỉ còn lại có bây nhiêu đây.
Nghe thấy những lời nói của Quý Hoa Kiệt, một người dân tộc hỏi lại:
- Ông làm sao biết được tình hình nơi này của chúng ta?
Quý Hoa Kiệt nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, nhìn những người dân tộc trước mắt, khẽ giọng đáp:
- Ta nhận ủy thác của người, từ ngàn dặm đến đây, chỉ vì một lời hứa mà thôi, đó là phải bảo vệ cho được chỗ này.
Người dân tộc đó kích động nói:
- Nhận lời ủy thác của người nào?
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Đó là một lão già tóc bạc, tên là Tát Khắc Mục Cáp.
Câu này vừa nói ra, những người dân tộc lập tức thét lên, âm thanh chói tai ẩn chứa chua xót và đau khổ, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cáp Y Oa đau khổ la lên:
- Tát Khắc gia gia …
Thiên Lân đến bên cạnh Quý Hoa Kiệt, vỗ vai của hắn nói:
- Được, vậy chúng ta hãy kề vai sóng đôi cùng nhau bảo vệ nơi này.
Quý Hoa Kiệt nhìn Thiên Lân, hỏi lại:
- Huynh đệ vì sao mà đến?
Thiên Lân đáp:
- Ta cũng giống như huynh, chịu sự ủy thác của Vũ Thánh Phương Vân đến đây cứu lấy dân chúng phương này.
Quý Hoa Kiệt chợt nói:
- Té ra là như vậy, Phương Vân còn mạnh chăng?
Thiên Lân khẽ than:
- Ông ấy đã chết trận rồi. Bất quá người giết ông ấy đã bị ta giết chết rồi.
Quý Hoa Kiệt nhìn Thiên Ngô thần tướng và năm vị hộ pháp, lạnh lùng nói:
- Chính những người trước mắt đây chăng?
Thiên Lân gật đầu, nhắc nhở:
- Những người này lai lịch phi thường, cần phải cẩn thận.
Thiên Ngô thần tướng nhìn Quý Hoa Kiệt và Thiên Lân, lạnh lùng hỏi lại:
- Ai là Tát Khắc Mục Cáp, ai là Phương Vân?
Năm vị hộ pháp câm miệng không đáp, Cáp Y Oa giọng hận thù lên tiếng:
- Tát Khắc Mục Cáp chính là Văn Thánh trong tộc chúng ta, Phương gia gia chính là Vũ Thánh trong tộc của chúng ta. Bọn họ trước giờ vẫn luôn bảo vệ cho chúng ta, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi. Bây giờ, hai vị đại ca ca này được sự ủy thác của họ, đến đây để báo thù cho chúng ta, các ngươi sẽ bị báo ứng mà thôi.
Đại hộ pháp quát lên:
- Câm miệng, Vũ Thánh của các ngươi đã chết rồi, hai tên tiểu tử này cũng sắp chết mà thôi, ai cũng không cứu được các ngươi.
Tam hộ pháp lùi lại bên cạnh Thiên Ngô thần tướng, khẽ giọng nói:
- Cung chủ, chuyện hôm nay đã như vậy, hãy dứt khoát ra tay một lần, tiêu diệt toàn bộ những người có mặt ở nơi này.
Thiên Ngô thần tướng trừng Tam hộ pháp một cái, mơ hồ có chút tức giận.
Tam hộ pháp chần chừ một lúc, hạ giọng nói:
- Nếu như không vậy, hành tung của chúng ta bị bộc lộ, sẽ ảnh hưởng nhiều đến đại cuộc.
Thiên Ngô thần tướng ánh mắt khẽ biến đổi, suy xét một lúc rồi hừ giọng nói:
- Trước hết hãy thu thập hai tên tiểu tử này, những chuyện còn lại ta sẽ suy nghĩ tiếp theo.
Tam hộ pháp cũng không dám nói nhiều, đến bên cạnh Nhị hộ pháp, đồng thời ép gần đến Thiên Lân.
Đại hộ pháp nhìn Quý Hoa Kiệt, khẽ giọng nói:
- Cung chủ, tiểu tử này phái ai đi thu thập?
Thiên Ngô thần tướng nói:
- Ngũ hộ pháp, ta cho ngươi thời gian năm chiêu, tất cả mọi chuyện ở nơi này phải xử lý hoàn tất trước giờ Ngọ ba khắc.
Ngũ hộ pháp cũng không nói gì, thân thể lóe lên bay ra đến cách Quý Hoa Kiệt một trượng, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn hắn.
Quý Hoa Kiệt đón lấy ánh mắt của địch nhân, lạnh lùng nói:
- Báo tên để chịu chết.
Ngũ hộ pháp hờ hững đáp:
- Đao Hoàng Lãnh Vân.
Chuyện mình đến gần, cánh tay phải múa lên, một làn đao màu xanh lục bích phá không xuất hiện ngay trước mặt của Quý Hoa Kiệt.
Múa kiếm đón lấy, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt lạnh lẽo hừ giọng nói:
- Vô Ảnh đao.
Ngũ hộ pháp Đao Hoàng Lãnh Vân đáp lời:
- Sai rồi, đây chính là Phá Không nhận.
Một âm thanh thánh thót vang lên, đao kiếm gặp nhau, Quý Hoa Kiệt bị hất bay đi vài trượng ngay tại chỗ, vẻ mặt thoáng cái đã tái nhợt như không còn máu.
Ổn định lại thân thể, Quý Hoa Kiệt múa kiếm phòng ngự, làn kiếm dày đặc mờ hiện lên ánh sáng màu xanh, hội tụ lại trước mặt thành một tấm thuẫn ánh sáng. Đao Hoàng Lãnh Vân hệt như vẫn chưa tỉnh, Ảo Không nhận trong suốt dựng đứng chém xuống phát ra một làn đao sáng màu xanh lục bích, lập tức đánh nát tấm thuẫn ánh sáng của Quý Hoa Kiệt, lại tiếp tục đánh bay hắn đi lần nữa.
Cũng đúng lúc này, giao chiến giữa Thiên Lân và Nhị hộ pháp, Tam hộ pháp cũng đang tiến hành với khí thế hừng hực. Ba người lúc này đã quá quen thuộc lẫn nhau rồi, mỗi lần ra chiêu đều vô cùng cảnh giác. Hơn nữa, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp đã ăn ý hết sức, cứ bắt đầu đều do Nhị hộ pháp phong kín trên đầu của Thiên Lân, ép hắn vào trong một phạm vi nhỏ bé trên mặt đất. Thấy vậy, Thiên Lân hoàn toàn không để ý đến, luận về tu vi, Thiên Lân không hề thua kém, luận về pháp quyết, Thiên Lân có đủ chính tà, luận về trí tuệ, Thiên Lân vô cùng tinh quái, luận về thủ đoạn, Thiên Lân tàn khốc khiến người ta phải chấn động kinh hãi. Như vậy, dùng một địch hai, Thiên Lân tỏ ra bình thản tùy ý, hoàn toàn không bị áp chế chút nào.
Nhìn tình cảnh giao chiến đó, những người dân tộc trong Thiên Hồ cốc có phần lo lắng, không phải là vì Thiên Lân, mà chỉ lo cho Quý Hoa Kiệt từ ngàn dặm xa xôi đến đây. Trước đây, thực lực của Thiên Lân mọi người đều đã hiểu rõ, những người dân tộc đều đầy lòng tin tưởng đối với hắn. Hiện nay, Quý Hoa Kiệt hai lần bị địch nhân đánh lui, tình thế không hề lạc quan chút nào, điều chắc chắn là chuyện khiến mọi người dân tộc lo lắng nhất. Đối với điểm này, Quý Hoa Kiệt cũng có phần cảnh giác, hắn với địch nhân trước mắt tuy hoàn toàn không có lòng khinh địch, nhưng do chưa hiểu rõ được tình hình, khi mới bắt đầu đã bị thua thiệt.
Tung mình lùi lại phía sau, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nặng nề, nhìn Đao Hoàng Lãnh Vân theo như bóng với hình, Quý Hoa Kiệt không dám sơ ý, thân thể phân ra thành ba, thi triển Ngọc Thanh Tam kiếm pháp. Chỉ thấy ba phân thân của Quý Hoa Kiệt vây phủ quanh Đao Hoàng Lãnh Vân, mỗi phân thân thi triển những kiếm thức khác nhau, tất cả liên thông khí mạch, chỉ trong chốc lát, đã thấy ba cột kiếm màu xanh đen, đỏ rực và lam nhạt chia ra thành hình chữ phẩm đồng thời chém thẳng vào giữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đao Hoàng Lãnh Vân ánh mắt khẽ biến, thân thể đảo chuyển giữa không trung, Ảo Không nhận trong tay bay lượn chuyển động, vô số làn đao tầng tầng lớp lớp khuếch tán ra ngoài, hình thành một vầng đao hình tròn quanh mình đón lấy Ngọc Thanh Tam kiếm pháp của Quý Hoa Kiệt. Chỉ trong chớp mắt, vầng đao và làn kiếm gặp nhau ở ba điểm, đồng thời phát nổ, sức phá hủy tích lũy lập tức dung hợp lại, hình thành một cơn lốc hủy diệt lập tức nuốt chửng cả hai người.
Trước tiên, Thiên Lân dùng thuật ngự kiếm để khống chế Tàn Tình kiếm đón đánh lấy Nhị hộ pháp ở trên cao. Sau đó, thân thể thật sự của Thiên Lân lập tức hạ xuống vài trượng, khi đến cùng cao độ của Tam hộ pháp, hắn lợi dụng đặc tính đóng băng của Băng Thần quyết lập tức ngưng đọng ba hình bóng của Tam hộ pháp, hơn nữa còn thi triển Câu Hồn Ti Tuyến, dễ dàng nghiền nát cả ba hình bóng bị đóng băng của Tam hộ pháp thành những mảnh nhỏ. Tất cả chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, khi tượng Phật vàng kim gặp phải cột kiếm rực rỡ kia của Tàn Tình kiếm, lập tức phát nổ, dòng khí đáng sợ thét gào xoay tròn nuốt chửng lấy tất cả mọi thứ xung quanh. Cũng đúng lúc đó, đánh lén của Tam hộ pháp không thành, ngược lại còn bị thương tích, bị phản kích đột nhiên bất ngờ của Thiên Lân đánh cho không kịp ứng phó, thiếu chút nữa đã bị hủy diệt cả cơ thể huyết nhục. May mà pháp quyết Tam hộ pháp tu luyện rất quỷ dị, tuy cơ thể huyết nhục bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, nhưng chỉ sau chốc lát y liền có thể chữa trị được cơ thể huyết nhục bị tổn thương, xem ra hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng trên thực tế lại hao phí một lượng nguyên khí cực lớn.
Chiêu thứ hai, Thiên Lân đánh cùng lúc hai tay, thuận lợi hóa giải được công kích của địch nhân. Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp vẻ mặt xanh mét, tụ lại với nhau, trong mắt lửa giận bừng bừng. Thiên Ngô thần tướng ánh mắt kỳ lạ, dường như có vài phần nghi hoặc, nhưng lại không có người nào biết được điều y đang nghĩ trong lòng. Đại hộ pháp, Ngũ hộ pháp, Lục hộ pháp biến sắc, cảm thấy rất kinh ngạc trước thực lực của Thiên Lân. Trên mặt đất, những người dân tộc quan sát cuộc chiến cảm thấy vô cùng cao hứng trước biểu hiện của Thiên Lân.
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân lạnh lẽo tựa như băng, không hề có chút gì vui vẻ, vẫn giữ nguyên vẻ thần bí của bản thân mình.
Nhị hộ pháp cau chặt mày, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử này rất tự phụ, chiêu thức lại không ít, chúng ta không đáng lãng phí thời gian với hắn, trực tiếp dùng sức mạnh để chiến thắng là được.
Tam hộ pháp trả lời:
- Liên thủ một chiêu, chắc chắn phải khiến hắn bị trọng thương.
Nhị hộ pháp đáp:
- Bắt đầu thôi, một chiêu này không thể để cho hắn chiếm được tiện nghi.
Chầm chậm bay lên không trung, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp chuyển biến phương thức tiến công, một trái một phải bắt chặt lấy Thiên Lân, bắt đầu thu thế chuẩn bị.
Đối với mục đích của địch nhân, Thiên Lân hiểu rõ hoàn toàn, biểu hiện của hắn trấn tỉnh khác thường, không hề có chút nào bất an hay hoảng sợ. Thu kiếm vào trong vỏ, Thiên Lân hành động thật kinh người, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp vẻ mặt đầy nghi hoặc, không hiểu rõ Thiên Lân vì sao lại làm như vậy.
Lúc này, Thiên Ngô thần tướng đang quan sát cuộc chiến đột nhiên ngửng đầu liếc về chân trời, sau đó, Thiên Lân cũng ngửng đầu nhìn theo, điều này khiến cho năm vị hộ pháp có mặt ở đó đều kinh ngạc, ào ào cùng ngửng đầu nhìn lại. Dưới ánh mặt trời, một bóng hình màu xanh như tên đã bắn ra phá không bay đến, chỉ trong chớp mắt đã đến trên không trung của Thiên Hồ cốc. Lúc này, hình bóng màu xanh đó đột nhiên dừng lại, dường như phát hiện được tình hình dưới mặt đất, rít lên một tiếng liền đáp thẳng xuống, dừng lại cách Thiên Lân chừng vài thước.
Nhìn người khách không mời mà đột nhiên xuất hiện ở đây, Thiên Ngô thần tướng rất bình thản, nhưng năm đại hộ pháp thì vẻ mặt khẽ biến, mơ hồ có cảm giác được dự báo không tốt. Dưới mặt đất, những người dân tộc rất kinh ngạc, người đến tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, toàn thân áo xanh nắm chặt trường kiếm, vẻ mặt tuấn tú, biểu hiện lạnh lẽo, khiến người ta rất khó phán đoán hắn là người tốt hay xấu.
Thiên Lân nhìn thấy người đến, vẻ mặt nở nụ cười mỉm vui mừng kinh ngạc, hỏi lại:
- Quý Hoa Kiệt, huynh sao lại đến đây?
Té ra, người đàn ông áo xanh đó chính là Quý Hoa Kiệt từ ngàn dặm chạy đến.
Nhìn Thiên Lân, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt cũng mỉm cười, khẽ giọng nói:
- Ta đến đây tìm kiếm một chỗ, vô tình phát hiện nơi này có ánh sáng nhấp nhô, có dấu hiện đánh nhau liền chạy đến đây xem thử. Huynh đệ làm sao lại rời khỏi Băng Nguyên chạy thẳng đến nơi này?
Thiên Lân đáp:
- Một lời khó nói hết mọi thứ, không nói đến ta, huynh chạy đến nơi này tìm cái gì?
Quý Hoa Kiệt liếc qua tình hình chung quanh, ánh mắt dừng lại ở Thiên Ngô thần tướng một lúc, trong ánh mắt toát ra sự kinh ngạc, nhẹ giọng nói:
- Ta đang tìm kiếm Thiên Hồ cốc, xem thử đã tìm được rồi đây.
Thiên Lân kinh ngạc trả lời:
- Nơi này đúng thực là Thiên Hồ cốc, huynh tìm kiếm để làm gì?
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt phức tạp, nhìn những người dân tộc đang còn sống đó, trầm giọng đáp:
- Hai trăm lẻ bảy người, đã chết đi ba phần năm rồi. Nơi này vốn dĩ phải có hơn năm trăm người, mà hiện nay chỉ còn lại có bây nhiêu đây.
Nghe thấy những lời nói của Quý Hoa Kiệt, một người dân tộc hỏi lại:
- Ông làm sao biết được tình hình nơi này của chúng ta?
Quý Hoa Kiệt nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, nhìn những người dân tộc trước mắt, khẽ giọng đáp:
- Ta nhận ủy thác của người, từ ngàn dặm đến đây, chỉ vì một lời hứa mà thôi, đó là phải bảo vệ cho được chỗ này.
Người dân tộc đó kích động nói:
- Nhận lời ủy thác của người nào?
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Đó là một lão già tóc bạc, tên là Tát Khắc Mục Cáp.
Câu này vừa nói ra, những người dân tộc lập tức thét lên, âm thanh chói tai ẩn chứa chua xót và đau khổ, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cáp Y Oa đau khổ la lên:
- Tát Khắc gia gia …
Thiên Lân đến bên cạnh Quý Hoa Kiệt, vỗ vai của hắn nói:
- Được, vậy chúng ta hãy kề vai sóng đôi cùng nhau bảo vệ nơi này.
Quý Hoa Kiệt nhìn Thiên Lân, hỏi lại:
- Huynh đệ vì sao mà đến?
Thiên Lân đáp:
- Ta cũng giống như huynh, chịu sự ủy thác của Vũ Thánh Phương Vân đến đây cứu lấy dân chúng phương này.
Quý Hoa Kiệt chợt nói:
- Té ra là như vậy, Phương Vân còn mạnh chăng?
Thiên Lân khẽ than:
- Ông ấy đã chết trận rồi. Bất quá người giết ông ấy đã bị ta giết chết rồi.
Quý Hoa Kiệt nhìn Thiên Ngô thần tướng và năm vị hộ pháp, lạnh lùng nói:
- Chính những người trước mắt đây chăng?
Thiên Lân gật đầu, nhắc nhở:
- Những người này lai lịch phi thường, cần phải cẩn thận.
Thiên Ngô thần tướng nhìn Quý Hoa Kiệt và Thiên Lân, lạnh lùng hỏi lại:
- Ai là Tát Khắc Mục Cáp, ai là Phương Vân?
Năm vị hộ pháp câm miệng không đáp, Cáp Y Oa giọng hận thù lên tiếng:
- Tát Khắc Mục Cáp chính là Văn Thánh trong tộc chúng ta, Phương gia gia chính là Vũ Thánh trong tộc của chúng ta. Bọn họ trước giờ vẫn luôn bảo vệ cho chúng ta, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi. Bây giờ, hai vị đại ca ca này được sự ủy thác của họ, đến đây để báo thù cho chúng ta, các ngươi sẽ bị báo ứng mà thôi.
Đại hộ pháp quát lên:
- Câm miệng, Vũ Thánh của các ngươi đã chết rồi, hai tên tiểu tử này cũng sắp chết mà thôi, ai cũng không cứu được các ngươi.
Tam hộ pháp lùi lại bên cạnh Thiên Ngô thần tướng, khẽ giọng nói:
- Cung chủ, chuyện hôm nay đã như vậy, hãy dứt khoát ra tay một lần, tiêu diệt toàn bộ những người có mặt ở nơi này.
Thiên Ngô thần tướng trừng Tam hộ pháp một cái, mơ hồ có chút tức giận.
Tam hộ pháp chần chừ một lúc, hạ giọng nói:
- Nếu như không vậy, hành tung của chúng ta bị bộc lộ, sẽ ảnh hưởng nhiều đến đại cuộc.
Thiên Ngô thần tướng ánh mắt khẽ biến đổi, suy xét một lúc rồi hừ giọng nói:
- Trước hết hãy thu thập hai tên tiểu tử này, những chuyện còn lại ta sẽ suy nghĩ tiếp theo.
Tam hộ pháp cũng không dám nói nhiều, đến bên cạnh Nhị hộ pháp, đồng thời ép gần đến Thiên Lân.
Đại hộ pháp nhìn Quý Hoa Kiệt, khẽ giọng nói:
- Cung chủ, tiểu tử này phái ai đi thu thập?
Thiên Ngô thần tướng nói:
- Ngũ hộ pháp, ta cho ngươi thời gian năm chiêu, tất cả mọi chuyện ở nơi này phải xử lý hoàn tất trước giờ Ngọ ba khắc.
Ngũ hộ pháp cũng không nói gì, thân thể lóe lên bay ra đến cách Quý Hoa Kiệt một trượng, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn hắn.
Quý Hoa Kiệt đón lấy ánh mắt của địch nhân, lạnh lùng nói:
- Báo tên để chịu chết.
Ngũ hộ pháp hờ hững đáp:
- Đao Hoàng Lãnh Vân.
Chuyện mình đến gần, cánh tay phải múa lên, một làn đao màu xanh lục bích phá không xuất hiện ngay trước mặt của Quý Hoa Kiệt.
Múa kiếm đón lấy, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt lạnh lẽo hừ giọng nói:
- Vô Ảnh đao.
Ngũ hộ pháp Đao Hoàng Lãnh Vân đáp lời:
- Sai rồi, đây chính là Phá Không nhận.
Một âm thanh thánh thót vang lên, đao kiếm gặp nhau, Quý Hoa Kiệt bị hất bay đi vài trượng ngay tại chỗ, vẻ mặt thoáng cái đã tái nhợt như không còn máu.
Ổn định lại thân thể, Quý Hoa Kiệt múa kiếm phòng ngự, làn kiếm dày đặc mờ hiện lên ánh sáng màu xanh, hội tụ lại trước mặt thành một tấm thuẫn ánh sáng. Đao Hoàng Lãnh Vân hệt như vẫn chưa tỉnh, Ảo Không nhận trong suốt dựng đứng chém xuống phát ra một làn đao sáng màu xanh lục bích, lập tức đánh nát tấm thuẫn ánh sáng của Quý Hoa Kiệt, lại tiếp tục đánh bay hắn đi lần nữa.
Cũng đúng lúc này, giao chiến giữa Thiên Lân và Nhị hộ pháp, Tam hộ pháp cũng đang tiến hành với khí thế hừng hực. Ba người lúc này đã quá quen thuộc lẫn nhau rồi, mỗi lần ra chiêu đều vô cùng cảnh giác. Hơn nữa, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp đã ăn ý hết sức, cứ bắt đầu đều do Nhị hộ pháp phong kín trên đầu của Thiên Lân, ép hắn vào trong một phạm vi nhỏ bé trên mặt đất. Thấy vậy, Thiên Lân hoàn toàn không để ý đến, luận về tu vi, Thiên Lân không hề thua kém, luận về pháp quyết, Thiên Lân có đủ chính tà, luận về trí tuệ, Thiên Lân vô cùng tinh quái, luận về thủ đoạn, Thiên Lân tàn khốc khiến người ta phải chấn động kinh hãi. Như vậy, dùng một địch hai, Thiên Lân tỏ ra bình thản tùy ý, hoàn toàn không bị áp chế chút nào.
Nhìn tình cảnh giao chiến đó, những người dân tộc trong Thiên Hồ cốc có phần lo lắng, không phải là vì Thiên Lân, mà chỉ lo cho Quý Hoa Kiệt từ ngàn dặm xa xôi đến đây. Trước đây, thực lực của Thiên Lân mọi người đều đã hiểu rõ, những người dân tộc đều đầy lòng tin tưởng đối với hắn. Hiện nay, Quý Hoa Kiệt hai lần bị địch nhân đánh lui, tình thế không hề lạc quan chút nào, điều chắc chắn là chuyện khiến mọi người dân tộc lo lắng nhất. Đối với điểm này, Quý Hoa Kiệt cũng có phần cảnh giác, hắn với địch nhân trước mắt tuy hoàn toàn không có lòng khinh địch, nhưng do chưa hiểu rõ được tình hình, khi mới bắt đầu đã bị thua thiệt.
Tung mình lùi lại phía sau, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nặng nề, nhìn Đao Hoàng Lãnh Vân theo như bóng với hình, Quý Hoa Kiệt không dám sơ ý, thân thể phân ra thành ba, thi triển Ngọc Thanh Tam kiếm pháp. Chỉ thấy ba phân thân của Quý Hoa Kiệt vây phủ quanh Đao Hoàng Lãnh Vân, mỗi phân thân thi triển những kiếm thức khác nhau, tất cả liên thông khí mạch, chỉ trong chốc lát, đã thấy ba cột kiếm màu xanh đen, đỏ rực và lam nhạt chia ra thành hình chữ phẩm đồng thời chém thẳng vào giữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đao Hoàng Lãnh Vân ánh mắt khẽ biến, thân thể đảo chuyển giữa không trung, Ảo Không nhận trong tay bay lượn chuyển động, vô số làn đao tầng tầng lớp lớp khuếch tán ra ngoài, hình thành một vầng đao hình tròn quanh mình đón lấy Ngọc Thanh Tam kiếm pháp của Quý Hoa Kiệt. Chỉ trong chớp mắt, vầng đao và làn kiếm gặp nhau ở ba điểm, đồng thời phát nổ, sức phá hủy tích lũy lập tức dung hợp lại, hình thành một cơn lốc hủy diệt lập tức nuốt chửng cả hai người.