Xích Viêm nói:
- Từng cuộc gặp gỡ định mệnh sắp sẵn đang chờ đợi chúng ta đi đối mặt.
Cất bước tiến lên, Xích Viêm đi thẳng về phía trước. Diễm Xích Mã trong đầu không hiểu gì cả, căn bản không nghe ra được ý tứ của Xích Viêm, chỉ đành tăng tốc đi theo phía sau.
Cùng song song tiến lên, Xích Viêm và Diễm Xích Mã tốc độ kinh người, không bao lâu đã vượt qua vài thung lũng băng, đi đến phía Đông của Thiên Hà bình nguyên. Lúc này, Xích Viêm đang tiến về phía trước đột nhiên ngửng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, mặt toát ra sự phức tạp.
Diễm Xích Mã phát hiện được hành động của Xích Viêm, cất tiếng hỏi:
- Tại sao vậy?
Xích Viêm khe lắc đầu, điềm nhiên đáp:
- Sắp đến rồi, đi nhanh thôi.
Diễm Xích Mã nghi hoặc, còn đang muốn hỏi cho rõ ràng, đáng tiếc Xích Viêm đã đi được mấy bước rồi. Nhanh chóng đuổi theo, Diễm Xích Mã vội vàng theo sát những bước chân của Xích Viêm, một người một thú rất nhanh chóng đi xa, không bao lâu đã đến chỗ Thái Huyền Hỏa Quy và Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong đang giao chiến.
Kim Sí Huyết Ảnh là người đầu tiên phát hiện được sự xuất hiện của Xích Viêm, trong lòng lóe lên một sự kinh ngạc, không biết là vui mừng hay lo lắng. Ở cách đó không xa, Dương Thiên và Hứa Khiết khi thấy được Xích Viêm, đều cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng lại có thêm mấy phần vui mừng. Đang giao chiến, Thái Huyền Hỏa Quy và Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong đang tập trung tinh thần để toàn lực ứng phó, ai cũng không hề để ý đến biến hóa bên ngoài, càng không hề phát hiện được người khác không mời mà đến.
Diễm Xích Mã đến bên Xích Viêm, nhìn hai bên đang giao chiến nhỏ giọng hỏi:
- Chủ nhân muốn nhúng tay vào?
Xích Viêm đáp:
- Có một số chuyện ta phải làm, có một số con đường ta phải đi qua.
Diễm Xích Mã hỏi lại:
- Chủ nhân nhúng tay vào có thể thay đổi thế nào?
Xích Viêm đáp:
- Chuyện này trong tương lai ngươi sẽ biết được.
Cất bước tiến lên, Xích Viêm đi thẳng đến chiến trường.
Lúc này, Kim Sí Huyết Ảnh kêu dài một tiếng, âm thanh của nó rung chuyển đất trời, lập tức khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong chú ý đến. Tra xét qua tình hình chung quanh, Thái Huyền Hỏa Quy khẽ biến sắc mặt, cảm thấy rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Xích Viêm, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận. Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong nhìn Xích Viêm, mặt ai cũng thấy kỳ quái, cảm thấy kinh ngạc dị thường trước sự khổng lồ của Xích Viêm. Chỉ thoáng cái, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong đã hiểu rõ thân phận của Xích Viêm, cũng ý thức được cơ hội chuyển biến đã đến, đồng thời tung mình lùi lại, quay về bên cạnh Dương Thiên và Hứa Khiết.
- Lại là ngươi, chúng ta quả thật là oan gia ngõ hẹp.
Trừng mắt Xích Viêm, Thái Huyền Hỏa Quy trong lời nói tràn đầy sự bất cam.
Dừng bước, Xích Viêm đón lấy ánh mắt cừu hận của Thái Huyền Hỏa Quy, giọng hờ hững đáp:
- Băng Nguyên rộng lớn đến như vậy, ta muốn tìm ngươi cũng rất là đơn giản.
Kim Sí Huyết Ảnh đến bên cạnh Thái Huyền Hỏa Quy, nhỏ giọng nói:
- Thời cơ qua rồi, nhanh chóng đi thôi.
Thái Huyền Hỏa Quy trừng Kim Sí Huyết Ảnh một cái, vẻ mặt có phần không vui, nhưng lại biết thời cơ đã không còn nữa.
Thái Huyền Hỏa Quy quay lại nhìn Xích Viêm, lạnh lẽo nói:
- Hôm nay ta còn có chuyện khác phải làm, ân oán giữa chúng ta ngày khác mới kết thúc.
Xích Viêm nói:
- Chuyện không quá ba lần, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, lẽ nào ngươi cứ muốn né tránh mà không gặp?
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:
- Nếu như ta muốn né tránh không gặp, ngươi làm sao có thể tìm được đến đây?
Xích Viêm đáp:
- Nếu đã gặp rồi, thế thì cũng kết thúc đi.
Tung mình bay lên, thân hình khổng lồ của Xích Viêm bay thẳng lên trời cao, ép thẳng đến Thái Huyền Hỏa Quy.
Kim Sí Huyết Ảnh vẻ mặt thất kinh, vội vàng nói:
- Đi nhanh, không thể nghênh đón kẻ địch được.
Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không ngu xuẩn, vừa mới khổ chiến đã lâu mà chưa có kết quả, nếu hiện nay lại tiếp tục giao đấu với Xích Viêm thì rõ ràng không chiếm được lợi thế.
Tung mình lùi lại, Thái Huyền Hỏa Quy nhìn Xích Viêm đang xông đến, hận thù nói:
- Ngươi hai lần làm hư chuyện tốt của ta, sớm muộn cũng có một ngày ta phải thu hồi lại gấp đôi.
Xích Viêm dừng lại không tiến nữa, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc bén nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, trầm giọng nói:
- Giữa chúng ta đã định sẵn khó thoát, ngươi né tránh không được đâu.
Thái Huyền Hỏa Quy càng lúc càng xa xăm, gào thét vang vọng bất cam trong gió.
- Xích Viêm, giữa chúng ta không đội trời chung, ta sẽ tự tay giết chết ngươi.
Kim Sí Huyết Ảnh không nói lời nào, tốc độ xem ra còn nhanh hơn cả Thái Huyền Hỏa Quy.
Đưa mắt tiễn hai người đi rồi, Xích Viêm nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, không hề nhìn đến bốn người Trần Ngọc Loan, dẫn Diễm Xích Mã chạy thẳng theo hướng Thái Huyền Hỏa Quy bỏ đi.
Thấy vậy, bốn người Trần Ngọc Loan cũng không nói nhiều, biết được tộc Bác Phụ ghét loài người, cũng không muốn chọc giận gì đến ông ta.
Từ xa xa, Dương Sát thấy tình hình này, lẩm bẩm:
- Âm Túc quả thật đủ lệ bộ, không ngờ tìm được Xích Viêm đến đuổi Thái Huyền Hỏa Quy đi, hóa giải được nguy hiểm cho những người này. Quả thật là rất kỹ lưỡng.
Suy đoán như vậy quả thật hợp tình hợp lý, nhưng Dương Sát lại chưa hề ngờ được, Quỷ Vu lúc này đang còn khổ chiến với Bản Nhất, bị Như Ý Kim Hoàn của Bản Nhất giữ chặt lấy, trong lòng vừa tức giận lại vừa nóng nảy mà không thoát thân ra được.
Đợi cho Xích Viêm đi xa rồi, Trần Ngọc Loan mới thở ra một hơi, có phần cảm khái nói:
- Sự mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy quả thật đáng sợ, nếu không tìm được ra nhược điểm của nó, chúng ta căn bản không cách nào cầm giữ được hắn.
Lâm Vân Phong than thở nói:
- Trước kia có nghe cũng không cho là ghê gớm, nhưng hiện nay thật sự gặp được mới biết tên quỷ này khó mà dây dưa, đối với tình hình giao chiến trước kia, Thái Huyền Hỏa Quy không chỉ có thực lực kinh người, còn có được tấm thân kim cương bất hoại, đao thương không làm gì được.
Dương Thiên nói:
- Nhớ lại Y Tuyết có nói qua, Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy vô cùng bá đạo, có thể phá hủy tất cả mọi thứ, luyện hóa được nguyên thần, Mộc Tiêu của ta nghĩ chắc là kinh khiếp vô cùng, căn bản không dám đến gần.
Hứa Khiết lên tiếng:
- Được rồi, những chuyện này khi nào rảnh rỗi mới nói. Bây giờ chúng ta còn phải nhanh chóng đi chi viện để tránh phía Ngũ Sắc Thiên Vực có biến hóa nào.
Câu này vừa nói ra, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong đồng thời tỉnh ngộ, đưa mắt ra hiệu cho nhau, đang muốn mở miệng nói, Không Linh điểu đột nhiên kêu khẽ khiến bốn người phải chú ý. Không gian gần bốn người Trần Ngọc Loan vặn vẹo, một làn sáng rực rỡ đột ngột phát ra mang theo Bát Bảo và Giang Thanh Tuyết. Thấy vậy, mấy người Trần Ngọc Loan lập tức hạ cảnh giác xuống, bất quá trong lòng lại mơ hồ dự cảm được chuyện nào đó.
Tung mình nghênh đón, Hứa Khiết kéo tay Giang Thanh Tuyết khẽ cất tiếng hỏi:
- Muội sao đến đây, tình hình bên đó thế nào rồi?
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, khẽ than thở:
- Tình hình không ổn lắm, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục kia thực lực vượt quá tưởng tượng, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh Đồ Thiên đại hiệp và Tuyết Nhân trọng thương, cốc chủ tiền bối cũng không làm gì được hắn.
Lâm Vân Phong hỏi tiếp:
- Phía Ngũ Sắc Thiên Vực tình hình thế nào?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Khi mới bắt đầu, bên chúng ta chiếm ưu thế rõ ràng, Tiết Phong tự tay giết chết Hắc Kim Cương, bản thân cũng bị trọng thương. Tân Nguyệt giết chết Tuyết Ẩn Cuồng Đao, bản thân hoàn toàn không bị thương tổn gì. Phỉ Vân và Hoa Ảnh liên thủ bắt được Đao Hoàng Lãnh Vân. Đáng tiếc là Phỉ Vân trọng thương. Sau đó, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ra tay, Đồ đại hiệp và Tuyết Nhân cùng bị trọng thương, Lâm Phàm cũng bị nội thương, Dao Quang và Xà Ma liều mạng khổ chiến cũng bị lưỡng bại câu thương, trước mắt, đợt giao chiến thứ hai giữa hai phe đã bắt đầu triển khai, muội vội vàng đến báo cho các vị biết nhanh chóng chi viện kịp thời.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chúng ta vốn muốn sớm đi chi viện, đáng tiếc bên này cũng có xuất hiện một số tình trạng.
Giang Thanh Tuyết có phần kinh ngạc, quay đầu nhìn quanh mới phát hiện Thiện Từ và Hoàng Thiên không ngờ lại vắng mặt, trong lòng rất là nghi hoặc, hỏi liền:
- Thiện Từ và Hoàng Thiên đâu? Nơi này thật sự đã phát sinh chuyện thế nào với mọi người?
Dương Thiên đáp:
- Thiện Từ hiện nay tung tích không rõ ràng, Hoàng Thiên đi tìm hắn rồi. Trước đây, chúng ta gặp phải Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh, hai bên cùng triển khai kịch chiến, đều bị thương rồi.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc la lên:
- Thái Huyền Hỏa Quy! Sau đó thế nào?
Lâm Vân Phong đáp:
- Trước khi muội xuất hiện, người khổng lồ Bác Phụ đột nhiên xuất hiện đuổi cho Thái Huyền Hỏa Quy bỏ chạy mới hóa giải được nguy hiểm của chúng ta.
Giang Thanh Tuyết mừng rỡ nói:
- May mà Xích Viêm kịp thời xuất hiện, nếu không thì nguy hiểm lắm.
Hứa Khiết nói:
- Được rồi, thời gian quan trọng, chúng ta hay là đi chi viện trước đã, đợi sau khi kết thúc mọi chuyện mới từ từ nói thêm.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chính sự quan trọng, chúng ta phải đi cho kịp. Bất quá trước khi đi, hay là nói một tiếng với mấy người thánh tăng để bọn họ cẩn thận cho an toàn.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Chuyện này giao lại cho muội, mọi người đi trước một bước đi, muội chút nữa sẽ theo Bát Bảo đuổi kịp.
Bốn người Trần Ngọc Loan cũng không có ý kiến gì thêm, lập tức lắc mình rời đi chi viện.
Giang Thanh Tuyết bay xuống, để Bát Bảo ở ngoài canh phòng, bản thân lại tiến vào bên trong khe sâu, tìm kiếm Tuyết Sơn thánh tăng nói rõ tình hình. Chốc lát sau, Giang Thanh Tuyết bay ra hạ xuống trên mình của Bát Bảo rồi cùng rời đi. Hành vi của Giang Thanh Tuyết có phần kỳ quái, điều này khiến cho Dương Sát cách ngoài mười dặm rất nghi hoặc, không khỏi nổi tính tò mò. Đợi sau khi Bát Bảo và Giang Thanh Tuyết đi rồi, Dương Sát âm thầm đến gần, đứng ở bên bờ của khe sâu âm thầm tra xét, nhanh chóng thu hoạch được một số tin tức, miệng phát ra tiếng cười lạnh lẽo âm hiểm.
- Ra đây đi, ta biết các ngươi ở bên dưới.
Thanh âm vang vọng trong khe sâu có sự khẳng định không hề nghi ngờ gì cả mô tả sự tự phụ trong lòng của Dương Sát. Nhưng trong cốc lại âm thầm không một tiếng động, cũng không hề có bất kỳ tiếng trả lời, phảng phất như chưa hề nghe câu nói của Dương Sát.
Hừ khẽ một tiếng, Dương Sát lạnh lẽo nói:
- Nếu không muốn ra mà muốn ta mời các ngươi đi ra, thế thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Còn đang nói, mũi chân Dương Sát điểm xuống mặt đất, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ lập tức truyền xuống dưới đất, sức phá hủy đáng sợ của nó như sóng ánh sáng khuếch tán, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho cả phương viên sông băng vài chục dặm trở thành bình địa, toàn bộ tất cả khe sâu đều biến mất không thấy, xuất hiện một dấu ấn lõm sâu hình tròn khổng lồ.
Trong tầng băng tuyết bay ra bốn bóng người, chính là Tuyết Sơn thánh tăng, Linh Hoa, Tuyết Hồ và Ngạc Tây. Trong bốn người, Tuyết Sơn thánh tăng và Tuyết Hồ khóe miệng tươm máu, cả hai đều bị sóng xung kích đáng sợ kia đánh cho bị thương, Linh Hoa và Ngạc Tây tình trạng tốt hơn, chỉ bị một số chấn động nhất định, hoàn toàn không tạo thành thương thế quá to lớn. Ổn định thân thể, Linh Hoa phất tay phát xuất một luồng sức mạnh nhu hòa đỡ lấy thân thể Tuyết Sơn thánh tăng và Tuyết Hồ bị trọng thương.
Ngạc Tây tức giận trừng địch nhân, quát lên:
- Ngươi là ai, vì sao lại ra tay công kích?
Dương Sát nhìn bốn người trước mắt, ánh mắt quét tới quét lui qua Tuyết Sơn thánh tăng và Ngạc Tây mấy vòng, cười âm hiểm nói:
- Té ra là các ngươi, quả thật ý trời là như vậy.
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Dương Sát, vẻ mặt toát ra một sự ưu tư, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, hắn chính là ma quỷ mà ngày trước Thiện Từ đã thả ra từ trong Ác Ma cốc.
Ngạc Tây thất kinh, giận dữ nói:
- Té ra là ngươi!
Dương Sát cũng không phủ nhận cười lớn nói:
- Không sai, chính là ta.
Linh Hoa chăm chú nhìn Dương Sát, hỏi lại:
- Ngươi muốn thế nào đây?
Dương Sát cười đáp:
- Rất đơn giản, giết sạch các ngươi.
Linh Hoa nghe vậy tâm thần chấn động, nhìn Tuyết Sơn thánh tăng và Ngạc Tây, vẻ mặt lộ ra vài phần nặng nề.
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Ngươi giết chúng ta chỉ khiến cho Thiện Từ tức giận, kéo giãn khoảng cách giữa các ngươi và hắn mà thôi.
Dương Sát cười đáp:
- Câu này ngươi nói có lẽ có chút đạo lý, nhưng ngươi quên mất một điểm, cừu hận có thể khiến cho người ta phát điên, khiến cho người ta mất đi lý trí. Một khi ta giết các ngươi rồi, Thiện Từ chắc chắn trong lòng nảy sinh cừu hận, đến lúc đó thì ma do tâm mà ra, hắn cho dù có được vật báu cửa Phật bên mình cũng không ngăn được xu thế chắc chắn thành ma của hắn.
Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy chấn động, hai mắt khép hờ đột nhiên mở to ra, giọng lạnh lẽo sắc bén trả lời:
- Có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng được như ý.
Ngạc Tây lớn tiếng nói:
- Ta cũng sẽ không để cho ngươi được như ý, ngươi chết rồi làm sao được hài lòng.
Dương Sát cười lớn đáp:
- Nếu như ta dám nói cho các ngươi biết, tự nhiên có đầy đủ tự tin. Với tu vi của các ngươi, ta muốn giết các ngươi thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Chỉ sợ chưa chắc.
Dương Sát cười lạnh trả lời:
- Không cần phải tranh luận, lập tức có kết luận ngay thôi.
Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt kỳ lạ, tròng mắt đảo tròn vài vòng, quay đầu nói với Linh Hoa:
- Sống chết thành bại, mấu chốt ở nơi con.
Linh Hoa tâm thần chấn động, trong lúc lơ đãng toát ra một tâm tình đau thương, trong lòng mơ hồ có một sự đau đớn sau khi hiểu được.
Tay phải phất lên, Linh Hoa đưa Tuyết Sơn thánh tăng và Tuyết Hồ quay về mặt đất, sau đó đến bên cạnh Ngạc Tây, khẽ giọng nói:
- Ông hãy đi bảo vệ thánh tăng tiền bối cho an toàn, người này để vãn bối đi ứng phó.
- Từng cuộc gặp gỡ định mệnh sắp sẵn đang chờ đợi chúng ta đi đối mặt.
Cất bước tiến lên, Xích Viêm đi thẳng về phía trước. Diễm Xích Mã trong đầu không hiểu gì cả, căn bản không nghe ra được ý tứ của Xích Viêm, chỉ đành tăng tốc đi theo phía sau.
Cùng song song tiến lên, Xích Viêm và Diễm Xích Mã tốc độ kinh người, không bao lâu đã vượt qua vài thung lũng băng, đi đến phía Đông của Thiên Hà bình nguyên. Lúc này, Xích Viêm đang tiến về phía trước đột nhiên ngửng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, mặt toát ra sự phức tạp.
Diễm Xích Mã phát hiện được hành động của Xích Viêm, cất tiếng hỏi:
- Tại sao vậy?
Xích Viêm khe lắc đầu, điềm nhiên đáp:
- Sắp đến rồi, đi nhanh thôi.
Diễm Xích Mã nghi hoặc, còn đang muốn hỏi cho rõ ràng, đáng tiếc Xích Viêm đã đi được mấy bước rồi. Nhanh chóng đuổi theo, Diễm Xích Mã vội vàng theo sát những bước chân của Xích Viêm, một người một thú rất nhanh chóng đi xa, không bao lâu đã đến chỗ Thái Huyền Hỏa Quy và Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong đang giao chiến.
Kim Sí Huyết Ảnh là người đầu tiên phát hiện được sự xuất hiện của Xích Viêm, trong lòng lóe lên một sự kinh ngạc, không biết là vui mừng hay lo lắng. Ở cách đó không xa, Dương Thiên và Hứa Khiết khi thấy được Xích Viêm, đều cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng lại có thêm mấy phần vui mừng. Đang giao chiến, Thái Huyền Hỏa Quy và Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong đang tập trung tinh thần để toàn lực ứng phó, ai cũng không hề để ý đến biến hóa bên ngoài, càng không hề phát hiện được người khác không mời mà đến.
Diễm Xích Mã đến bên Xích Viêm, nhìn hai bên đang giao chiến nhỏ giọng hỏi:
- Chủ nhân muốn nhúng tay vào?
Xích Viêm đáp:
- Có một số chuyện ta phải làm, có một số con đường ta phải đi qua.
Diễm Xích Mã hỏi lại:
- Chủ nhân nhúng tay vào có thể thay đổi thế nào?
Xích Viêm đáp:
- Chuyện này trong tương lai ngươi sẽ biết được.
Cất bước tiến lên, Xích Viêm đi thẳng đến chiến trường.
Lúc này, Kim Sí Huyết Ảnh kêu dài một tiếng, âm thanh của nó rung chuyển đất trời, lập tức khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong chú ý đến. Tra xét qua tình hình chung quanh, Thái Huyền Hỏa Quy khẽ biến sắc mặt, cảm thấy rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Xích Viêm, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận. Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong nhìn Xích Viêm, mặt ai cũng thấy kỳ quái, cảm thấy kinh ngạc dị thường trước sự khổng lồ của Xích Viêm. Chỉ thoáng cái, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong đã hiểu rõ thân phận của Xích Viêm, cũng ý thức được cơ hội chuyển biến đã đến, đồng thời tung mình lùi lại, quay về bên cạnh Dương Thiên và Hứa Khiết.
- Lại là ngươi, chúng ta quả thật là oan gia ngõ hẹp.
Trừng mắt Xích Viêm, Thái Huyền Hỏa Quy trong lời nói tràn đầy sự bất cam.
Dừng bước, Xích Viêm đón lấy ánh mắt cừu hận của Thái Huyền Hỏa Quy, giọng hờ hững đáp:
- Băng Nguyên rộng lớn đến như vậy, ta muốn tìm ngươi cũng rất là đơn giản.
Kim Sí Huyết Ảnh đến bên cạnh Thái Huyền Hỏa Quy, nhỏ giọng nói:
- Thời cơ qua rồi, nhanh chóng đi thôi.
Thái Huyền Hỏa Quy trừng Kim Sí Huyết Ảnh một cái, vẻ mặt có phần không vui, nhưng lại biết thời cơ đã không còn nữa.
Thái Huyền Hỏa Quy quay lại nhìn Xích Viêm, lạnh lẽo nói:
- Hôm nay ta còn có chuyện khác phải làm, ân oán giữa chúng ta ngày khác mới kết thúc.
Xích Viêm nói:
- Chuyện không quá ba lần, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, lẽ nào ngươi cứ muốn né tránh mà không gặp?
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:
- Nếu như ta muốn né tránh không gặp, ngươi làm sao có thể tìm được đến đây?
Xích Viêm đáp:
- Nếu đã gặp rồi, thế thì cũng kết thúc đi.
Tung mình bay lên, thân hình khổng lồ của Xích Viêm bay thẳng lên trời cao, ép thẳng đến Thái Huyền Hỏa Quy.
Kim Sí Huyết Ảnh vẻ mặt thất kinh, vội vàng nói:
- Đi nhanh, không thể nghênh đón kẻ địch được.
Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không ngu xuẩn, vừa mới khổ chiến đã lâu mà chưa có kết quả, nếu hiện nay lại tiếp tục giao đấu với Xích Viêm thì rõ ràng không chiếm được lợi thế.
Tung mình lùi lại, Thái Huyền Hỏa Quy nhìn Xích Viêm đang xông đến, hận thù nói:
- Ngươi hai lần làm hư chuyện tốt của ta, sớm muộn cũng có một ngày ta phải thu hồi lại gấp đôi.
Xích Viêm dừng lại không tiến nữa, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc bén nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, trầm giọng nói:
- Giữa chúng ta đã định sẵn khó thoát, ngươi né tránh không được đâu.
Thái Huyền Hỏa Quy càng lúc càng xa xăm, gào thét vang vọng bất cam trong gió.
- Xích Viêm, giữa chúng ta không đội trời chung, ta sẽ tự tay giết chết ngươi.
Kim Sí Huyết Ảnh không nói lời nào, tốc độ xem ra còn nhanh hơn cả Thái Huyền Hỏa Quy.
Đưa mắt tiễn hai người đi rồi, Xích Viêm nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, không hề nhìn đến bốn người Trần Ngọc Loan, dẫn Diễm Xích Mã chạy thẳng theo hướng Thái Huyền Hỏa Quy bỏ đi.
Thấy vậy, bốn người Trần Ngọc Loan cũng không nói nhiều, biết được tộc Bác Phụ ghét loài người, cũng không muốn chọc giận gì đến ông ta.
Từ xa xa, Dương Sát thấy tình hình này, lẩm bẩm:
- Âm Túc quả thật đủ lệ bộ, không ngờ tìm được Xích Viêm đến đuổi Thái Huyền Hỏa Quy đi, hóa giải được nguy hiểm cho những người này. Quả thật là rất kỹ lưỡng.
Suy đoán như vậy quả thật hợp tình hợp lý, nhưng Dương Sát lại chưa hề ngờ được, Quỷ Vu lúc này đang còn khổ chiến với Bản Nhất, bị Như Ý Kim Hoàn của Bản Nhất giữ chặt lấy, trong lòng vừa tức giận lại vừa nóng nảy mà không thoát thân ra được.
Đợi cho Xích Viêm đi xa rồi, Trần Ngọc Loan mới thở ra một hơi, có phần cảm khái nói:
- Sự mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy quả thật đáng sợ, nếu không tìm được ra nhược điểm của nó, chúng ta căn bản không cách nào cầm giữ được hắn.
Lâm Vân Phong than thở nói:
- Trước kia có nghe cũng không cho là ghê gớm, nhưng hiện nay thật sự gặp được mới biết tên quỷ này khó mà dây dưa, đối với tình hình giao chiến trước kia, Thái Huyền Hỏa Quy không chỉ có thực lực kinh người, còn có được tấm thân kim cương bất hoại, đao thương không làm gì được.
Dương Thiên nói:
- Nhớ lại Y Tuyết có nói qua, Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy vô cùng bá đạo, có thể phá hủy tất cả mọi thứ, luyện hóa được nguyên thần, Mộc Tiêu của ta nghĩ chắc là kinh khiếp vô cùng, căn bản không dám đến gần.
Hứa Khiết lên tiếng:
- Được rồi, những chuyện này khi nào rảnh rỗi mới nói. Bây giờ chúng ta còn phải nhanh chóng đi chi viện để tránh phía Ngũ Sắc Thiên Vực có biến hóa nào.
Câu này vừa nói ra, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong đồng thời tỉnh ngộ, đưa mắt ra hiệu cho nhau, đang muốn mở miệng nói, Không Linh điểu đột nhiên kêu khẽ khiến bốn người phải chú ý. Không gian gần bốn người Trần Ngọc Loan vặn vẹo, một làn sáng rực rỡ đột ngột phát ra mang theo Bát Bảo và Giang Thanh Tuyết. Thấy vậy, mấy người Trần Ngọc Loan lập tức hạ cảnh giác xuống, bất quá trong lòng lại mơ hồ dự cảm được chuyện nào đó.
Tung mình nghênh đón, Hứa Khiết kéo tay Giang Thanh Tuyết khẽ cất tiếng hỏi:
- Muội sao đến đây, tình hình bên đó thế nào rồi?
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, khẽ than thở:
- Tình hình không ổn lắm, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục kia thực lực vượt quá tưởng tượng, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh Đồ Thiên đại hiệp và Tuyết Nhân trọng thương, cốc chủ tiền bối cũng không làm gì được hắn.
Lâm Vân Phong hỏi tiếp:
- Phía Ngũ Sắc Thiên Vực tình hình thế nào?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Khi mới bắt đầu, bên chúng ta chiếm ưu thế rõ ràng, Tiết Phong tự tay giết chết Hắc Kim Cương, bản thân cũng bị trọng thương. Tân Nguyệt giết chết Tuyết Ẩn Cuồng Đao, bản thân hoàn toàn không bị thương tổn gì. Phỉ Vân và Hoa Ảnh liên thủ bắt được Đao Hoàng Lãnh Vân. Đáng tiếc là Phỉ Vân trọng thương. Sau đó, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ra tay, Đồ đại hiệp và Tuyết Nhân cùng bị trọng thương, Lâm Phàm cũng bị nội thương, Dao Quang và Xà Ma liều mạng khổ chiến cũng bị lưỡng bại câu thương, trước mắt, đợt giao chiến thứ hai giữa hai phe đã bắt đầu triển khai, muội vội vàng đến báo cho các vị biết nhanh chóng chi viện kịp thời.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chúng ta vốn muốn sớm đi chi viện, đáng tiếc bên này cũng có xuất hiện một số tình trạng.
Giang Thanh Tuyết có phần kinh ngạc, quay đầu nhìn quanh mới phát hiện Thiện Từ và Hoàng Thiên không ngờ lại vắng mặt, trong lòng rất là nghi hoặc, hỏi liền:
- Thiện Từ và Hoàng Thiên đâu? Nơi này thật sự đã phát sinh chuyện thế nào với mọi người?
Dương Thiên đáp:
- Thiện Từ hiện nay tung tích không rõ ràng, Hoàng Thiên đi tìm hắn rồi. Trước đây, chúng ta gặp phải Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh, hai bên cùng triển khai kịch chiến, đều bị thương rồi.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc la lên:
- Thái Huyền Hỏa Quy! Sau đó thế nào?
Lâm Vân Phong đáp:
- Trước khi muội xuất hiện, người khổng lồ Bác Phụ đột nhiên xuất hiện đuổi cho Thái Huyền Hỏa Quy bỏ chạy mới hóa giải được nguy hiểm của chúng ta.
Giang Thanh Tuyết mừng rỡ nói:
- May mà Xích Viêm kịp thời xuất hiện, nếu không thì nguy hiểm lắm.
Hứa Khiết nói:
- Được rồi, thời gian quan trọng, chúng ta hay là đi chi viện trước đã, đợi sau khi kết thúc mọi chuyện mới từ từ nói thêm.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chính sự quan trọng, chúng ta phải đi cho kịp. Bất quá trước khi đi, hay là nói một tiếng với mấy người thánh tăng để bọn họ cẩn thận cho an toàn.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Chuyện này giao lại cho muội, mọi người đi trước một bước đi, muội chút nữa sẽ theo Bát Bảo đuổi kịp.
Bốn người Trần Ngọc Loan cũng không có ý kiến gì thêm, lập tức lắc mình rời đi chi viện.
Giang Thanh Tuyết bay xuống, để Bát Bảo ở ngoài canh phòng, bản thân lại tiến vào bên trong khe sâu, tìm kiếm Tuyết Sơn thánh tăng nói rõ tình hình. Chốc lát sau, Giang Thanh Tuyết bay ra hạ xuống trên mình của Bát Bảo rồi cùng rời đi. Hành vi của Giang Thanh Tuyết có phần kỳ quái, điều này khiến cho Dương Sát cách ngoài mười dặm rất nghi hoặc, không khỏi nổi tính tò mò. Đợi sau khi Bát Bảo và Giang Thanh Tuyết đi rồi, Dương Sát âm thầm đến gần, đứng ở bên bờ của khe sâu âm thầm tra xét, nhanh chóng thu hoạch được một số tin tức, miệng phát ra tiếng cười lạnh lẽo âm hiểm.
- Ra đây đi, ta biết các ngươi ở bên dưới.
Thanh âm vang vọng trong khe sâu có sự khẳng định không hề nghi ngờ gì cả mô tả sự tự phụ trong lòng của Dương Sát. Nhưng trong cốc lại âm thầm không một tiếng động, cũng không hề có bất kỳ tiếng trả lời, phảng phất như chưa hề nghe câu nói của Dương Sát.
Hừ khẽ một tiếng, Dương Sát lạnh lẽo nói:
- Nếu không muốn ra mà muốn ta mời các ngươi đi ra, thế thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Còn đang nói, mũi chân Dương Sát điểm xuống mặt đất, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ lập tức truyền xuống dưới đất, sức phá hủy đáng sợ của nó như sóng ánh sáng khuếch tán, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho cả phương viên sông băng vài chục dặm trở thành bình địa, toàn bộ tất cả khe sâu đều biến mất không thấy, xuất hiện một dấu ấn lõm sâu hình tròn khổng lồ.
Trong tầng băng tuyết bay ra bốn bóng người, chính là Tuyết Sơn thánh tăng, Linh Hoa, Tuyết Hồ và Ngạc Tây. Trong bốn người, Tuyết Sơn thánh tăng và Tuyết Hồ khóe miệng tươm máu, cả hai đều bị sóng xung kích đáng sợ kia đánh cho bị thương, Linh Hoa và Ngạc Tây tình trạng tốt hơn, chỉ bị một số chấn động nhất định, hoàn toàn không tạo thành thương thế quá to lớn. Ổn định thân thể, Linh Hoa phất tay phát xuất một luồng sức mạnh nhu hòa đỡ lấy thân thể Tuyết Sơn thánh tăng và Tuyết Hồ bị trọng thương.
Ngạc Tây tức giận trừng địch nhân, quát lên:
- Ngươi là ai, vì sao lại ra tay công kích?
Dương Sát nhìn bốn người trước mắt, ánh mắt quét tới quét lui qua Tuyết Sơn thánh tăng và Ngạc Tây mấy vòng, cười âm hiểm nói:
- Té ra là các ngươi, quả thật ý trời là như vậy.
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Dương Sát, vẻ mặt toát ra một sự ưu tư, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, hắn chính là ma quỷ mà ngày trước Thiện Từ đã thả ra từ trong Ác Ma cốc.
Ngạc Tây thất kinh, giận dữ nói:
- Té ra là ngươi!
Dương Sát cũng không phủ nhận cười lớn nói:
- Không sai, chính là ta.
Linh Hoa chăm chú nhìn Dương Sát, hỏi lại:
- Ngươi muốn thế nào đây?
Dương Sát cười đáp:
- Rất đơn giản, giết sạch các ngươi.
Linh Hoa nghe vậy tâm thần chấn động, nhìn Tuyết Sơn thánh tăng và Ngạc Tây, vẻ mặt lộ ra vài phần nặng nề.
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Ngươi giết chúng ta chỉ khiến cho Thiện Từ tức giận, kéo giãn khoảng cách giữa các ngươi và hắn mà thôi.
Dương Sát cười đáp:
- Câu này ngươi nói có lẽ có chút đạo lý, nhưng ngươi quên mất một điểm, cừu hận có thể khiến cho người ta phát điên, khiến cho người ta mất đi lý trí. Một khi ta giết các ngươi rồi, Thiện Từ chắc chắn trong lòng nảy sinh cừu hận, đến lúc đó thì ma do tâm mà ra, hắn cho dù có được vật báu cửa Phật bên mình cũng không ngăn được xu thế chắc chắn thành ma của hắn.
Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy chấn động, hai mắt khép hờ đột nhiên mở to ra, giọng lạnh lẽo sắc bén trả lời:
- Có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng được như ý.
Ngạc Tây lớn tiếng nói:
- Ta cũng sẽ không để cho ngươi được như ý, ngươi chết rồi làm sao được hài lòng.
Dương Sát cười lớn đáp:
- Nếu như ta dám nói cho các ngươi biết, tự nhiên có đầy đủ tự tin. Với tu vi của các ngươi, ta muốn giết các ngươi thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Chỉ sợ chưa chắc.
Dương Sát cười lạnh trả lời:
- Không cần phải tranh luận, lập tức có kết luận ngay thôi.
Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt kỳ lạ, tròng mắt đảo tròn vài vòng, quay đầu nói với Linh Hoa:
- Sống chết thành bại, mấu chốt ở nơi con.
Linh Hoa tâm thần chấn động, trong lúc lơ đãng toát ra một tâm tình đau thương, trong lòng mơ hồ có một sự đau đớn sau khi hiểu được.
Tay phải phất lên, Linh Hoa đưa Tuyết Sơn thánh tăng và Tuyết Hồ quay về mặt đất, sau đó đến bên cạnh Ngạc Tây, khẽ giọng nói:
- Ông hãy đi bảo vệ thánh tăng tiền bối cho an toàn, người này để vãn bối đi ứng phó.